Thursday, October 31, 2013

Lạc bước để ta thấy nhau!!!

Ta vẫn đi trên con đường xưa cũ...vẫn đôi hàng cây xanh tươi, vẫn là những tiếng nhạc du dương được phát ra từ quán nhỏ bên ven đường.
Ta vẫn bên nhau mà sao ta lạc bước nhau.
 
Lạc bước đơn giản là ta đã không đi đúng đường. Là ta đã không chọn đúng cho mình một hướng đi.
Lạc bước là ta đã bước đi quá vội vàng để lại ai ở phía sau
Lạc bước là ta đã đi vào một lối đi không có lỗi thoát
 
Giữa xa mạc rộng lớn đầy cát và gió...giữa biển cả mênh mông chỉ là sóng và những chú hải âu. Con thuyền cuộc đời của ta vẫn cứ ra khơi, bánh lái vẫn tiếp tục di chuyển...ta chỉ có những ngôi sao phương bắc chỉ đường cho ta đến bến đỗ cuối cùng...nào ta có lạc đâu?
 
Giữa phố xá đông người, người tới người lui, ta ngỡ rằng ngôi sao ấy sẽ giúp ta mãi bên cạnh nhau chẳng rời xa...ta cứ ngỡ rằng ta cùng nhau đi tới cuối con đường...nơi ấy có bình yên, nơi ấy có hạnh phúc.
 
Phải chăng là ta đã lạc bước? phải chăng là ta đã lạc mất nhau?
Ta lạc mất nhau, để rồi mải miết tìm kiếm một hình bóng ai đó không kề bên. Ta lạc bước nhau để rồi lại như cái xác không hồn cứ đi...đi trong vô định
 
Hà Nội, ta bước đi trên con phố nhỏ...không định hình là ta sẽ đi về đâu, lối rẽ sẽ giúp ta về đâu. Đã lâu lắm rồi ta có cái thói quen ấy, cứ đi...đi mà chẳng rõ ta sẽ gặp những chông gai hay êm ái nào phía ấy.
Là ta đã lạc mất nhau...là ta đã lạc mất nhau.
Lạc bước để ta biết ta đã đi qua những con phố nào, lạc biết để ta biết rằng ta đã không thể cùng ai đó đi tới cuối con đường.
 

 
Và lạc bước là để ta tìm thấy nhau. Ta vô tình gặp em trên con phố ấy. Anh sao chỉ đường đã đưa ta đến gặp nhau...chỉ là có khi ta đã nhìn lần 1 ánh sao!!
 
P/s: Lạc bước còn là để gặp nhau mà bạn...hãy mỉn cười và bước tiếp...tất cả đã qua và thành kỷ niệm...tương lai đang chờ ta, và ai đó đang đợi ta bạn tôi ạ
 
 

Thành phố, tôi và em

 
Thành phố đón sớm mai bằng mùi thức ăn ngạt ngào, bằng những tiếng rao vội vã và tiếng xe cộ rê ra khắp ngõ. Hôm nay tôi ngắm bình minh trên ban công phòng mình, một khỏang trời nho nhỏ không nhét nổi một khóm mây hồng trôi ngang, chỉ thấy sắc trời thay đổi dần đến khi mọi thứ hiện rõ mồn một truớc ánh nắng ban mai. 
 
Thành phố có gì vui không em? Sao mắt em buồn, sao môi em không hé mở như ngày nào, sao em cứ nhìn đăm đăm vào phía xa xăm ấy. Có phải thành phố không đủ lớn để em thả suy tư vào gió, để em gói u sầu vào mây mà chỉ đủ cho em ngắm ngiá từng phút giây vụt qua duờng như vô nghĩa. 
 
 
Thành phố lớn không em? Sao em lạc lối trên đuờng về, sao em loay hoay trong ngõ hẻm chật chội mà cứ ngỡ mình đang lênh đênh trên đại dương mênh mông. Có phải thành phố bề bộn những cám dỗ, ngổn ngang những lo toan nên em chẳng biết mình sẽ đối mặt thế nào với con đuờng phía truớc.
 
Thành phố đẹp không em? sao em chỉ nhớ nắng gió quê mình, nhớ con đuờng làng heo hút mỗi sớm chiều. Có phải thành phố chẳng hợp với em tôi.
 
 
Tôi nhìn lại mình trong suốt khoảng thời gian thích nghi với sự hối hả của thành phố ngột ngạt. Những ngày mà mình tôi lang thang trên chiếc xe đạp cũ kỹ, mình tôi thong thả đến lớp, mình tôi thuởng thức bụi đuờng và cơn nắng mê muội của Sài Gòn. Những ngày mà tôi cảm nhận đựợc nỗi cô đơn dễ thương đến lạ, những ngày mà tôi ngồi trước ban công và gãy những điệu nhạc chẳng đâu vào đâu để rồi tự mình say sưa.
 
Tôi nhìn em từ trong sâu thẳm, tôi thấy em từ trong tầm mắt, tôi biết em nhạy cảm với những thứ chẳng hề quen ..
 
Giữ mình em nhé !!
 

Thèm người điên

Sống giữa những bề bộn , đôi khi ta thèm làm một người điên .
Có phải ta khùng quá không ? Hay đó cũng là một kiếp người như bao kiếp người khác. Nhưng người điên có những điểm khác, họ vô lo, vô nghĩ, vô cả tính toan, vô cả khát khao đợi chờ. Dù chỉ thoáng chốc , ta mong mình được như thế . Vậy là ta đang điên ?
 


 
Ừ , ai đó gọi ta là điên đi, điên nặng. Để ta có thể đứng hàng giờ chuyện trò cùng cây cỏ, tâm sự cùng hòn đá, cười hớn hở khi vô tình tay ta chạm vào tán lá làm cành cây đu đưa, rung rinh đùa theo bàn tay ta đưa đẩy. Để ta có thể hồn nhiên như trẻ lên ba ngay cả khi ta đã già, để ta có thể gọi ba gọi mẹ ngay cả khi ta không biết người sinh ra ta là mẹ là ba ...Bạn bè đối với người điên là những điều hư vô. Dù ai cười chê , ganh ghét ta cũng chỉ cười đại . Dù bị "ném đá" , chửi thề ta cũng không hiểu hết được ý nghĩa sâu xa của từng lời lăng mạ. Không chỉ thế, ta còn biết yêu người, yêu đời. Yêu thêm hàng vạn người dưng, yêu hàng ngàn người điên như ta. Mọi yêu thương đều nguyên sơ như chưa bao giờ vướng muộn phiền, chưa bao giờ vướng bụi thời gian ...
 
Ta sẽ chạy ra bờ đê, tóm lấy từng ngọn gió, trèo lên với đám mây lơ lửng trên tầng không mà chèo lái, mà bay bổng theo mây ngàn. Ta sẽ nhìn mặt trời như là đốm lửa, ném những cọng rơm khô lên không trung, nhóm cho ngọn lửa không bao giờ lụi tàn, sẽ chẳng có bóng đêm, không có nỗi niềm, không oán hận cuộc đời...
 
Yêu mọi thứ, yêu kiếp sống vô thường. Yêu những lãng du, đi đây đi đó góp nhặt chút gió đong đầy trái tim chai lì vô tư
Yêu những vụng về mà chỉ người điên mới có. Chỉ làm người điên mới không có ai đánh giá, cười chê . Chỉ có làm người điên thì khi ta mong hóa làm ngọn gió vô tình thì khao khát đó mới có cơ sở để ta nghĩ rằng điều ấy có thể thành sự thật . Sự thật là ta có thể làm cơn gió mát lành .
 

 
Sự thật là tâm hồn ta như muốn hóa điên giữa những bộn bề. Có khi nào phải thốt lên rằng :
- Ta thấm mệt rồi, đời ơi !
Ta muốn trở lại tuổi thơ, ta thèm trở lại cái ngày cắp sách đến trường, cùng chúng bạn chạy nhảy nô đùa khắp nẻo đường quê... thèm lắm .
Nhưng...
Nếu không được...
Thì...
Cho ta làm người điên...
 

Viết cho màn đêm không ánh nắng

Ta chẳng biết than vãn gì cho những cảm xúc thực tại.. Thực sự là chèn ép đến khó chịu. Ta muốn nôn ra những cặn bã mệt mỏi trong ta ngay lúc này.. Nó đã ngấm vào trong ta rất  rất lâu rồi.. Ta muốn trút hết chúng ra biển cả đại dương đằng kia nhưng lại không thể... 
 
 
 
Nói gì cho ngày hôm này nhỉ ? Tồi tệ ? Nhàm chán ? Đáng ghét ? Khổ sở ???? Ồ ! K hông..Ta đã lạm dụng chúng quá nhiều trong những lúc như thế này đây.. Nhưng cũng chẳng còn cụm từ nào khắc họa lên điệu bộ của cảm xúc chính ta ngay lúc này.. 
 
 
 

Tương lai - chúng cứ đeo bám lấy ta còn hơn cả cái bóng của chính mình. Chúng nặn trong những suy nghĩ của ta ra từng chữ một. Cho đến khi ta chỉ biết vu vơ hỏi gió : " Phải làm thế nào ? " 
 
Thở dài - với những suy nghĩ tạp nham, quầng mình trong vũng bùn của cuộc sống. Có những câu hỏi của chính bản thân ta chẳng thể nào lí giải được tại sao...Chẳng lẽ ta lại phải ngồi Seach ở Google ? Có những thứ không thể nào chọn lựa. Nhưng cuộc sống cứ bắt buộc ta làm thế.. Ta không muốn như vậy. Ta chỉ muốn là thời còn bé con, khi ấy người lớn sẽ quyết định giùm ta những điều quan trọng, bây giờ ta đã khôn lớn, đầu to hơn nhiều nhưng không hiểu sao ta lại chẳng thể quyết định cho mình dù việc nhỏ nhất.
 
 
Ta biết mình chẳng trải qua như những hàng người cao lớn ngoài kia đâu, ta cũng biết bản thân mình sẽ chẳng chịu đựng nổi những gai nhọn của cuộc sống vạn nẻo. Ta không muốn học cách chịu đựng vì khi ấy ta phải lừa dối chính mình để đối mặt với gai góc. Không, ta không muốn thế. Phải chăng ta đang cố ép bản thân phải vơi lòng đi hơn không ? Đôi tay ta đàng trở nên run rẩy từ khi nao ? Liệu rồi nó có chống trả nổi những cơn bão tạt vào lòng ? 
 
Ngoài kia là mưa giông hay chỉ là cơn gió có đôi lúc mạnh làm rung những vòm cây ? Mà sao ta chẳng thể bước ra đón nhận lấy một vài giọt hanh khô. Trên đôi mi sao còn động lại vài giọt buồn cố bám lấy hàng mi yếu đuối...
 
Ta phải làm gì ? Phải làm như thế nào ? Phải mất bao nhiêu thời gian cho ta - chính bản thân mình khóc cho vơi ? Mà không ! Sao ta lại phải khóc ? Không, Không thể !!
Thế đấy, ta cứ ép bản thân mình đi quá giới hạn của chính mình...
 
Khi con người ta nhận ra chính bản than mình đã gượng ép mình không như điều mình mong muốn, thì giống như việc con đê bị vỡ, bão sẽ cuồn cuộn giăng lên đấy một màn kín...
 
 
________________________
Viết cho những màn đêm không ánh nắng
Trân
 

Những chiếc lá lỗ chỗ

 Hôm nay ta nghĩ về họ - những chiếc lá chẳng lành
 
 
 
Đóng, mở word cả mấy mươi lần. Ta chẳng biết viết thế nào về họ nữa. Choáng ngợp vì bị ùn tắc suy nghĩ. Nhiều đôi mắt tả về họ thế này : tật nguyền, đáng thương, nhút nhát, quê mùa,... hàng trăm cụm từ mà ta được nghe thấy. Riêng ta không có cụm từ nào tả về "họ", những con người theo ta là "kiên trì". Vì để đi qua hàng nghìn cái nhìn, hàng trăm lời bàn luận, hàng chục sự phỉ báng, khinh khi..Họ cần có kiên trì và nhẫn nại..
 
 
Biết không ? Vật chất lẫn tinh thần ai cho họ nhận. Vì họ phải tích lũy chúng để được như mọi người..
 
Có khi một khoảnh khắc nào đó vô tình dừng lại chính trong tim con người ta làm nhớ mãi.. Dù ngắn hay dài, tốt hay xấu thì những giây phút ấy cũng đã đi sâu trong xương máu mỗi người.
 
- Chị ơi, dạy em tập bài này nhé.. Là tiếng của một cậu bé đi kèm với đôi mắt nài nỉ và đôi chân không đủ chống chọi với gió trời..
 
- Ờ..ờ...lại đây nè ! Lấp ba lấp bấp...
Chẳng biết làm gì hơn vì ta biết rằng cậu bé đang cố hết sức mình chỉ để hoàn thành vài bước chân... Ừ, thấy thì xót. Mà xót chứ không phải thương hại.. Vậy mà trên đôi môi tái ngắt, đôi mắt tinh khôi ấy không thôi cười. Những nụ cười bị niêm phong giá trị, những ánh mắt mang đầy mơ ước...
 
 
Biết không ? Ra chợ
Lom khom để vội vài đồng bạc lẻ trên đôi bàn tay khô sần chai sạn của cụ già chạc 60 mà chẳng một lần hỏi han hay nhìn sâu vào mắt bà. Đôi khi ta ghét mình là vậy đó.. Bức rức, càu nhàu chính mình để vài hôm nữa lại tái phạm. Thiệt là.....
 
 
Ta không phải người họa sĩ tài ba, hoa đầy trên tay có thể vẽ hết những số phận lầm lũi ở thế giới ngoài kia. Ta lại không phải một nhà văn đi sâu vào đời sống nhọc nhằn của họ mà ngấu nghiến. Ta càng không phải một nhạc sĩ hát cho đời bản giao hưởng của những mảnh đời lam lũ với mưa hạ ngoài trời. Chỉ là ta đang tự trách mình sao quá đỗi ngốc đánh rơi vô tình những thứ chỉ bản thân ta đang có, sao không biết quý trọng, chắt chiu từng giây, bởi ngoài kia mỗi giây trôi qua là tiếng của hạt mồ hôi rơi vỡ.
 
 
 
 
P/s : Tiếp xúc với họ không nhiều nhưng niềm vui tôi nhận từ họ lại chẳng ít ỏi. Nó đủ để tôi thấy bản thân mình đã lớn hơn. Và tôi biết mình là một người "  giàu có ".  
 
____________________ 
Bảo Trân
 

Có phải chiều ấy ta "mê" ?

 Chỉ có một buổi chiều như thế và đã đi qua ta rất lâu rất lâu rồi....

Chiều mỏng vánh tựa nước như đang dần dần vụn vỡ, loang đổ khắp mọi nơi. Chiều vắt ngang qua mớ suy nghĩ nhảy loạn xạ,  lôi ở ngóc ngách đâu đó một chút suy tư để ta nhâm nhi cùng chiều biếc
Chiều nay, ta bung cửa sổ, mặc cho gió ngoài kia tranh nhau len vào. Thổi tung mái tóc rối bời, quét đi cả những chông chênh, khó chịu. Hong khô đôi môi ướt còn thấm cà phê. Dựa mình bên cửa sổ, ta an nhiên ôm lấy hết buổi chiều tàn. Ôm những giọt nắng yếu ớt như đang bị nhều màu tối nhấn chìm, ôm vào những lần gió thổi kèm theo ít bụi vấn vương.

Nắng rơi từng giọt, từng giọt thấm sâu vào lòng đất. Gió ghồng mình thổi những lớp bụi mờ để rồi lát nữa đây, gã đêm say sỉn loạng xoạng mượn nhờ chỗ nghỉ ngơi.. Ngồi yên nghe nhựa sống chảy liên hoàn. Ta thả hồn mình  cho chúng trèo lên ngồi trên những tầng gió thơm nức mùi giấc mơ. Ta dùng tay vớt gió, vớt nắng mang về sưởi ấm đôi tim đôi lần rung lên vì mưa trời tháng bảy. Lơ đãng...
Ta nhăm nhi mây, hưởng hoa, đùa gió... Chạy tung tăng trên những cánh đồng mây trắng xóa. Ta thả hết những gì có được từ muộn phiền qua khung cửa sổ hòa vào thời gian...
Thổi ra những gì hôm nay ta nhớ, tóm nhanh lấy chúng, cột lại thành những quả bóng bay đủ màu, thả chúng lên trên cao cao cao vút...tự kỉ...
Rồi qua khung cửa, ta biết mình đang tự trút đi những muộn phiền vào nắng, gió chiều tháng bảy... Thật sự, hôm nay ta hơi choáng và bất lực với chình mình.. Ta đang cố vùng vẫy thoát khỏi nhiều thứ và cả chiều nay...

Bản tình ca say mềm nỗi nhớ

Khúc giao mùa đỏng đảnh ùa về không lời hẹn trước, như cơn mê mệt, bồn chồn cứ ào ạt chiếm lấy tim ta. Không chống chọi....Mưa về , ta hóm hỉnh với cái ý tưởng trẻ dại nghịch mưa ùa về bất chợt. Khiến những nỗi nhớ cũng khác , mưa hờ hững trên từng ngón tay, hơi thở. Thói quen lạc mất niềm tin của chính mình vang lên như bản tình ca bất tận.
 
Ta yêu Người 
 
Người biết không ? 
Ta đã ngẩn ngơ suốt quãng đường dài buộc mình phải chấp nhận một sự thật đối với ta nó quả là to. Nó cho tâm hồn ta chìm nghỉm trong một mảng trời u ám... 
 
Người biết không ?
Ta và Người thật sự là khác biệt. Rất nhiều... Vốn dĩ ta chẳng dám nhắc tới khoảng cách đó đâu vì nó làm ta hụt hẫng mất...
 
Người biết không ? 
Ta thật sự chán chường với những gì đang diễn ra xung quanh mình. Nó làm ta tất bật và va chạm vào bon chen của cuộc sống. Nhưng ta chẳng thấy mình làm được điều gì thật sự có ý nghĩa...
 
Biết không ? 
Cơ thể ta như trơ trọi,rã rời và trống rỗng giữa muốn vạn vật..Suy nghĩ lơ lững loạn xạ, ta chẳng biết xắp xếp chúng theo một trật tự nhất định..
Đã có những ngày tháng ta thực sự thoải mái là khi ta nghe được tiếng ú ớ của Người, nhận những lời hờn trách, những lời nhắc nhở của bữa cơm muộn, lời trêu trọc dai dẳng... đối với ta nó hơn cả sự quan tâm...
 
 
 
Người là người tốt. Người mà theo ta sẽ có rất nhiều yêu thương bên cạnh... Ừ đối với ta Người là đặc biệt...
Đặc biệt là khi mệt mỏi nhất. Than thở cũng chẳng bằng khi nhắm mắt lại hình ảnh Người làm ta bất giác đỡ muộn phiền...
Đặc biệt là khi chỉ duy nhất Người làm ta cười ngay cả khi đang khóc và tắt hẳn nụ cười khi Người thế vào đó là nước mắt của ta...
Người là Người đặc biệt và duy nhất trong ta...
 
Ta bỗng chột dạ khi nghĩ đến những ngày tháng mà Người sẽ phải đi qua...Nhưng ta chẳng biết làm gì hơn ngoài câu nhắn nhủ : " Yên an Người nhé " . Ta vẫn hay gọi Người là " thiên thần " Và hôm nay vẫn thế. Ta yêu Người thiên thần ạ! 
 
P/S : Ta chẳng tiếp tực blog này nữa đâu vì nó đã khoét quá sâu vào nơi Người bỏ lại. Ta đang mộng mị bản tình ca say mềm nỗi nhớ