Ta vẫn đi trên con đường xưa cũ...vẫn đôi hàng cây xanh tươi, vẫn là
những tiếng nhạc du dương được phát ra từ quán nhỏ bên ven đường.
Ta vẫn bên nhau mà sao ta lạc bước nhau.
Lạc bước đơn giản là ta đã không đi đúng đường. Là ta đã không chọn đúng cho mình một hướng đi.
Lạc bước là ta đã bước đi quá vội vàng để lại ai ở phía sau
Lạc bước là ta đã đi vào một lối đi không có lỗi thoát
Giữa xa mạc rộng lớn đầy cát và gió...giữa biển cả mênh mông chỉ là
sóng và những chú hải âu. Con thuyền cuộc đời của ta vẫn cứ ra khơi,
bánh lái vẫn tiếp tục di chuyển...ta chỉ có những ngôi sao phương bắc
chỉ đường cho ta đến bến đỗ cuối cùng...nào ta có lạc đâu?
Giữa phố xá đông người, người tới người lui, ta ngỡ rằng ngôi sao ấy
sẽ giúp ta mãi bên cạnh nhau chẳng rời xa...ta cứ ngỡ rằng ta cùng nhau
đi tới cuối con đường...nơi ấy có bình yên, nơi ấy có hạnh phúc.
Phải chăng là ta đã lạc bước? phải chăng là ta đã lạc mất nhau?
Ta lạc mất nhau, để rồi mải miết tìm kiếm một hình bóng ai đó không
kề bên. Ta lạc bước nhau để rồi lại như cái xác không hồn cứ đi...đi
trong vô định
Hà Nội, ta bước đi trên con phố nhỏ...không định hình là ta sẽ đi về
đâu, lối rẽ sẽ giúp ta về đâu. Đã lâu lắm rồi ta có cái thói quen ấy,
cứ đi...đi mà chẳng rõ ta sẽ gặp những chông gai hay êm ái nào phía ấy.
Là ta đã lạc mất nhau...là ta đã lạc mất nhau.
Lạc bước để ta biết ta đã đi qua những con phố nào, lạc biết để ta
biết rằng ta đã không thể cùng ai đó đi tới cuối con đường.
Và lạc bước là để ta tìm thấy nhau. Ta vô tình gặp em trên con phố ấy. Anh sao chỉ đường đã đưa ta đến gặp nhau...chỉ là có khi ta đã nhìn lần 1 ánh sao!!
P/s: Lạc bước còn là để gặp nhau mà bạn...hãy mỉn cười và bước
tiếp...tất cả đã qua và thành kỷ niệm...tương lai đang chờ ta, và ai đó
đang đợi ta bạn tôi ạ