Saturday, November 2, 2013

NHỮNG NGƯỜI YÊU THƯƠNG…


Càng gần ngày ấy, trong đầu tôi như một cuốn phim quay chậm, ngược về thời gian trước, một số người, một số hình ảnh lại hiện về…
Có người đã cho tôi những ký ức về cảm giác thế nào là thích một người… vì người ấy, tôi đã học, cố gắng học không ngừng nghỉ để được cùng chung một trường đại học, nhưng nhân duyên ngắn ngủi, khi tôi có thể ngẩng cao đầu bước vào ngôi trường mơ ước ấy thì bạn sang một phương trời khác… bạn luôn là người cho tôi rất nhiều cảm giác khi nhớ lại, nếu không có bạn, chắc sẽ không có ngôi trường và ngành học mà tôi theo đuổi bây giờ, khi chúng ta có chút duyên nợ nào đó sau 8 năm bạn ở nước ngoài về thì tôi đã là vợ của một người khác, chúng ta chỉ còn có thể làm bạn… đúng là sự trêu đùa của số phận, ngày đó, chỉ cần một lời nói, có lẽ tôi đã đợi bạn đến tận bây giờ, nào ngờ… trong tim tôi, chưa bao giờ quên bạn, đến cả giấc mơ, tôi vẫn nhớ về bạn với nhũng gì lung linh, tinh khiết nhất, chỉ là duyên phận mỏng, đành thôi thì coi như một kỷ niệm đẹp, bạn là hình ảnh đẹp nhất trong tim tôi về một cậu học trò chỉ biết học, học và học, mong rằng bạn sớm trở thành một người như bạn mong muốn, nhà vật lý hàng đầu Việt Nam…
Cũng vì mối tình đơn phương với bạn, tôi đã chọn yêu một người cùng tên với bạn, cùng học môn học của bạn để làm mối tình đầu của mình, nhưng mối tình đó không khiến cho tôi được vui vẻ, nó để lại quá nhiều ký ức đau buồn, để rồi hôm nay, và mãi về sau, tôi không bao giờ muốn nhắc đến tên người đó…
Tôi mến một bạn bác sĩ, một chàng trai miền tây hiền lành, thông minh, nếu có duyên phận, có lẽ… nhưng sau 47 ngày quen nhau, chúng tôi xa nhau, để đến bây giờ, người ấy vẫn không yêu một ai khác, chỉ vì lời nhận xét của mẹ người ta: Con bé đó nhìn tiểu thư quá, không làm dâu miền tây được… một lời rồi xa nhau mãi mãi, để lại bao luyến tiếc cho cả hai, phải mất hai năm tôi mới có thể nhẹ nhàng khi nhắc đến tên người ta, một cái tên thanh nhã, dịu dàng như chính chàng bác sĩ đó, tôi không biết mình có thật yêu người ta hay không, hay vì chưa gì đã xa nhau mà để lại những luyến tiếc…
Nếu với người đó là nhân duyên, giờ đây tôi đã là một bà trẻ già có, vợ đại gia, mua sắm không tiếc tiền, đi xe hơi, ở biệt thự, nhưng… thật buồn cười, chẳng yêu thương gì nhau, chẳng duyên phận, nhưng cứ đến rồi đi… nhắc đến không nhiều lời để nói, nhưng cũng là một người có ơn, có nợ…
Anh, chồng tôi bây giờ, người duy nhất khiến tôi say mê, yêu thương nhất mực, người tôi đã phải lòng từ lần gặp đầu tiên, cho đến hôm nay, khi đã là vợ chồng, tôi vẫn xem anh như ông hoàng trong trái tim mình, một chàng trung úy bác sĩ đẹp trai, hiền lành, chu đáo, và nhất là dịu dàng, với nụ cười thần tiên, cả cái giọng nói ấm áp chưa bao giờ tôi được nghe, tôi đã yêu anh, đã say mê anh như người đàn ông duy nhất còn sống sót trên đời, với cuộc tình viên mãn này, tôi không còn đòi hỏi gì hơn, chỉ mong những ngày tháng yên bình sẽ mãi luôn đồng hành cùng tôi… tôi yêu anh, 30 năm nữa tình yêu ấy cũng không thay màu, chỉ cần là anh, thế gian này không còn gì tuyệt vời hơn…
Thời gian sẽ trôi qua, mọi thứ sẽ sớm thành kỷ niệm, nhưng có một số thứ sẽ còn mãi, còn mãi, như yêu thương tôi giành cho một người… út cưng của tôi, ngay cả khi bước vào giây phút thiêng liêng nhất, người tôi muốn gọi điện, muốn được gặp vẫn là út, tôi sẽ nói với út rằng: Nếu có kiếp sau, nhất định chúng ta sẽ làm chị em ruột, để không có những bi kịch của hôm nay…

PHÚT NHÌN LẠI…


2.11.013

Yêu một người có thể tuyệt diệu đến thế sao, vì sao lòng lại luôn hân hoan đến thế, niềm vui không tắt trên môi, dù không phải lúc nào cũng kề cận bên nhau…
Nhưng khi giận hờn, nỗi đau càng không bút nào tả hết, mọi thứ như sụp đổ trước mắt…
Yêu là tốt hay xấu, nếu cứ yêu như thế, có khi nào sẽ tự làm tổn thương chính bản thân mình?
Tôi không biết, bản thân tôi không thế trả lời được những câu hỏi đó, nhưng tôi hiểu một điều rằng không có hạnh phúc nào là mãi mãi, khi mà mỗi người một nơi, trước sau gì cũng có chuyện không như ý, hoặc anh phản bội, hoặc nàng phản bội, tình yêu sẽ không vẹn nguyên như thuở ban đầu…
Tôi luôn ao ước có một mối tình hoàn hảo, và đến bây giờ, sau chừng ấy thời gian yêu nhau, tôi hài lòng với nhũng gì mình có, tình yêu của chúng tôi đẹp, đầy cảm xúc và những kỷ niệm, chưa có điều gì làm hoen ố mối tình này, chúng tôi yêu nhau, tin nhau, kiểm soát được nhau ở một giới hạn nào đó, nghĩa là không có ai qua lại với người cũ, không đi chơi quá đà với người khác giới…
Tôi có thói quen là kiểm soát anh, dường như tôi đã kiểm soát được đến bây giờ một cách khéo léo, nhưng về lâu về dài, liệu còn áp dụng được, có còn thành thật với nhau đến phút cuối đời, giá mà tôi bình thường một chút thì chuyện đâu có khó đến thế, đường này cái gì tôi cũng muốn hoàn hảo, cũng muốn đẹp, mà đời thì đâu như mơ, cứ cái kiểu này, sẽ có ngày tôi gục ngã thất vọng, chết trên tâm huyết của mình, yêu nhiều cũng không tốt…
Yêu anh, tôi thật là yêu rất nhiều, đến mức đó như là điểm yếu của tôi, tôi sợ, tôi sợ mọi người sẽ phát hiện ra nhược điểm này, sẽ làm tổn thương tôi, mà tôi thì có mạnh mẽ gì hơn ai, thật đáng để suy nghĩ…
Thời gian dạo này trôi nhanh quá, càng đến gần ngày được gặp anh, được về một nhà cùng nhau, biết bao cảm xúc lẫn lộn, vừa vui vì tình yêu đến đích, lại lo liệu mình có đủ sức nâng niu và nuôi dưỡng tiếp tình yêu hoa mộng này không, hay nó chết từng ngày theo nỗi lo cơm áo gạo tiền, hay tôi cũng như bao người phụ nữ khác, sau khi kết hôn sẽ biến thành một người khác, không còn đáng yêu, xinh đẹp, dịu dàng và vô tư như bây giờ, sẽ khiến anh chán rồi dần rời xa tôi…
Tôi luôn tự hào về bản thân mình, ngoài việc có trình độ, còn là một người biết sống, hiểu chuyện, luôn biết làm cho cuộc sống trở nên thú vị hơn, nhưng thời gian có sức tàn phá khủng khiếp, biết đâu nó sẽ biến tôi thành một phụ nữ xấu xí, hay cằn nhằn, soi mói hoặc cố chấp… nghĩ đến thôi đã thấy sợ…
Lúc nào cũng suy nghĩ, đúng là chỉ tự mình làm khổ mình, sao không vui vẻ, mặc kệ mọi thứ chứ, tôi làm không được, tôi luôn muốn mọi thứ nằm trong sự kiểm soát của mình, cuộc sống, công việc, các mối quan hệ cũng vậy, tôi không thích bị động như thế tôi sẽ dễ đưa ra những quyết định sai lầm, ảnh hưởng đến hôn nhân của tôi…
Sống - cần phải nghĩ nhiều…
Mong là mọi thứ dễ chịu, đừng nghĩ quá nhiều nữa, ngố ạ!

Người đó và tôi

Chiều mùa hè nơi đây mặt trời đi ngủ muộn, đã 8g tối mà ánh nắng vẫn còn le lói chưa tắt hẳn. Không khí thiền viện trầm lắng, thanh tịnh, an yên. Khách thập phương đã ra về hết, các đàn chủ ngự thiền ai về phòng nấy tịnh tâm. Cô vẫn ngồi sau vườn hoa trong chùa, mùi hương trầm thoang thoảng đưa cô về giấc mơ tự kỷ. Tình yêu với người đó đã rạn nứt, nhẹ nhàng như hơi thở. Sự hồn nhiên vô tư của rạn nứt như điều cần phải có, bình thường với lý lẽ hợp tan ở đời.
Ẩn sâu đàng sau ánh mắt biết nói và đôi môi biết cười ấy là cả một khung trời ước muốn. Cô muốn yêu và được yêu bằng tất cả bản năng đàn bà có được. Cô lo sợ một ngày nào đó, do cô yêu anh nhiều quá khiến anh không còn thấy tình yêu đáng quý. Rồi ngày mai, ngày kia, anh không còn cảm giác về cô, thì tình yêu của cô biết trao gởi nơi nào, nó sẽ đi về đâu. Nên cô vẫn âm thầm chịu đựng tính cách khắc nghiệt này. Tự dối lòng là không sao, nhưng lối đi về đã đầy xương rồng đâm đau lòng bàn chân rướm máu.
             
Ngôi nhà mơ ước được xây dựng trong lòng, đã bị con sóng niềm tin vô tình đánh vỡ. Đã bao lần cô tự đặt vào tay mình những khó khăn, rất nhiều lần vun đắp, giờ không thể xây dựng lại nên lặng lẽ trôi xa. Phải buông tay. Buông tay không phải vì lo sợ, hay ghét bỏ mà vì không còn gì chờ đợi được nữa. Đó là lúc cô ghét tâm hồn luôn nhạy cảm của mình. Vì cái cô cần là bờ vai vững chãi để được tha hồ tựa vào, với cảm giác được ân cần, vỗ về, chia sẻ buồn vui. Chứ cô chưa bao giờ sợ cô đơn khi một mình. Cô chỉ sợ khoảnh khắc ngồi bên nhau, người đó và cô gần như xa cách, cô phải rùng mình vì một nỗi cô đơn.
Người đó và cô yêu nhau để làm gì? Đơn giản là có nhau. Tay trong tay trong chiều ra phố. Ngồi đối diện nhau từng phút giây, cùng thưởng thức ly cà phê ấm nóng, mĩm cười khúc khích khi cùng nhau tranh nhặt chiếc lá vàng rơi. Tâm hồn sẳn sàng chia sẻ mọi thứ cho nhau, từ bài thơ viết vội đến những tản văn trầm buồn ảnh hưởng tư chất của cô. Yêu và vui sướng, đam mê và mơ mộng trong chuyện tình rực rỡ, có khi sáng trong như những tia nắng mới, có khi giản dị như một cốc cafe, có khi trầm buồn và thầm lặng như bài du ca trên phố. Cô yêu người đó qua cái giản dị, qua từng nụ hôn, dù có trăm vạn lần cũng không phủ lấp nỗi thương nhớ đợi chờ.
Lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy niềm vui từ gương mặt người khác. Nụ cười của anh ấm áp, ngọt ngào, đáng yêu như thắp lên một niềm tin mới cho người đối diện. Anh chẳng có gì nỗi bật, chỉ có nụ cười làm cô xao xuyến, đưa cô đến gần anh hơn. Hạnh phúc đôi khi thật giản đơn, nó bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt nhất, bình thường nhất nhiều khi chúng ta lại không nhận ra. Thế nhưng, cuộc đời không cho tôi được giữ lại, dù chỉ là nụ cười xao xuyến phút ban đầu. Ước mơ bên nhau của người đó và tôi ngày một xa vời.
              
Giật mình thì trời cũng đã khuya rồi, không khí ban đêm thật trong lành, bóng cô đổ dài theo ánh đèn bên hông thiền viện, cao và dài như cây sậy yếu ớt. Thấp thoáng vọng nghe tiếng chuông mõ công phu thời khuya của các sư phụ. Bình yên quá. Hóa ra mọi thứ giản dị đến không ngờ, mọi thứ luôn đều đặn bước tới từ mờ nhạt đến rõ dần, lướt qua nhau và lại mờ nhạt khuất xa. Đến và đi trong gang tấc, một sát na tỏa sáng nếu nhận định tức thời của sự nắm và buông bình yên vạn vật.
Nếu như mọi người đều hiểu được, thời gian trôi như thế nào, phải nổ lực ra sao để có một hạnh phúc, thì sẽ nhận ra tình yêu luôn hiện hữu khắp thế gian, từng phút từng giờ, từng hơi thở nhịp đập, từng ánh nhìn, từng cái nắm tay. Tình yêu quả là một điều kỳ diệu, nó có thể khiến con người ta vượt qua mọi gian khó, chông gai, trắc trở, để rồi cuối cùng ai có thể giữ chặt được ngọn lửa ấy sẽ hạnh phúc bền lâu. Ai có thể chờ đợi bằng một tình yêu thật sự, sẽ không bị lạc đường. Điều quan trọng là phải kiên nhẫn, nếu không chuyến xe cuộc đời không đến bến tình yêu và sẽ đưa nhau đến với những buồn tủi và khổ đau.
Có những nỗi nhớ thênh thang đi về. Có những ký ức về tình yêu luôn lắng đọng. Đơn giản đó chỉ là hơi thở, là nhịp đập trái tim, là con người thật với nhiều ước mơ, không màu mè, không lừa dối. Rồi tât cả sẽ được đi đến bến tình yêu đầy màu sắc. Dù có trải qua trăm ngàn khó khăn thử thách, vẫn sẳn sàng vượt qua để đến với người mình yêu, để được sống bên nhau. Thế nhưng, có khi đến được vùng trời yêu thương, không phải ai cũng biết trân trọng, nâng niu, gìn giữ./

Bài viết: Jolie

Chúng ta vẫn ngốc nghếch

Cần lắm một thế giới lặng yên, để được đắm mình vào, được cảm nhận những ngọt ngào còn đọng lại trong ký ức. Tình yêu là điều khó cưỡng, mâu thuẫn và mệt mỏi. Muốn nghiền nát cái thế giới xô bồ ồn ào chật hẹp này, rồi trở về đắm chìm trong thinh lặng. Mà chính bản thân cũng chẳng thể lý giải được điều gì. Không muốn trốn chạy. Không muốn bỏ cuộc. Mà chỉ muốn lặng yên. Cái cảm giác một mình trôi tuột qua thế giới đầy màu sắc trong thinh lặng. Chỉ một mình thôi và không cần ai khác.
Khi rút vào võ ốc ta thấy mình nguyên vẹn. Tròn trịa với cả những bản năng rất con người. Chỉ cần có được những điều giản dị, khi ấy mới đúng là ta trong cuộc đời này - Yêu là phải nhớ, im lặng lắng nghe nỗi nhớ. Từng khoảnh khắc, từng góc nhìn, tất cả được phơi bày trong trái tim. In đậm mãi trong em, khuôn mặt anh, nụ cười anh. Con đường nồng nàn mùi lá khô xào xạt dưới chân, nơi chúng ta đã từng dạo bước qua đây. Những âm thanh ma mị lặng thinh khẽ thì thầm bên tai, khẽ chạm vào tim em...

Chút hơi lạnh rùng mình, đánh thức cơn ngái ngủ của buổi sớm mai. Đánh thức sự thèm muốn được nghe tiếng đàn vu vơ. Lại nhớ mong một người, nén lòng chờ đợi một chút dịu dàng của ai đó. Chỉ là cơn gió thoảng, chỉ là cơn mưa bụi sao lại nhớ và mong chờ đến thế. Để rồi bây giờ, chúng ta không còn ở bên nhau.Tình ngày càng đi hoang, lang thang không nơi vô định. Tính sỉ diện quá cao, khiến chúng ta đã vô tình đánh mất một thứ mà không bao giờ có thể tìm lại được nữa - tình yêu. Thời gian chẳng quay lại bao giờ. Có những thứ đôi khi phải cúi xuống người ta mới có thể lấy được nó.
Khi yêu ai cũng mong có người yêu bên cạnh để được quan tâm chăm sóc, để được nũng nịu dỗi hờn. Tình xa, khoảng cách địa lý đã làm sờn lòng chăng. Cảm xúc mòn lần khi hai bàn tay không nắm được nhau, nhiều khi chỉ nhìn lá rơi, nghe gió thoảng cũng tự hỏi người ấy đang làm gì, có nhớ mình không? Cô đơn và cả nghĩ quá nên đôi khi thành ra giận dỗi vu vơ, hờn yêu ghét bỏ chỉ vì một câu nói đùa qua yahoo. Buông xuôi có dễ dàng hơn những gì đã tưởng tượng không? Có lẽ một ngày nào đó tự dưng thấy quá mỏi mệt, sẽ tự giác buông ra chăng? Không phải vì đau, cũng chẳng phải vì không muốn nữa. Đơn giản là quá mệt mỏi để tiếp tục nên đành chấp nhận vậy thôi.
Ngày hè tháng Sáu đang lên men. Tản mạn khắp phố phường để cảm nhận chút gì miên man, tự kỷ ở một chiều hanh hao, tự thấy từ lâu rồi mình đã lổi hẹn với bản tình ca nửa mùa buông bỏ. Nhớ về quá khứ đi xa, vết lòng đã đóng nhiều vệt mốc lên rêu. Nhớ về một thời tình lổi hẹn, mình đã bơ vơ ngoài trời giữa cơn mưa và bầy chim trời rũ cánh, lòng đầy đắng ngắt. Buồn vui tuần tự trôi qua, nắng gió tháng Sáu tình tứ dắt nhau chạy suốt dọc phố dài, tay trong tay những vần thơ vung vãi chẳng nên hình.

              
Mùa đi ẩn hiện bao thứ cũ mới, cũng như người ta luôn bắt đầu nhịp sống bằng điều dịu dàng nhất, ẩn sau điều dịu dàng đó là sự nhộn nhịp hòa lẫn với cam chịu. Nếu được trở về quá khứ. Hãy cho tôi trở về tuổi thơ bình yên nhé! Năm tháng trôi đi, rồi mọi thứ cũng tàn phai theo thời gian, có xót xa nhận ra thì tuổi thơ đã đi xa lắm rồi, để lại riêng tôi sự xao xuyến khôn nguôi. Từ chối yêu thương, thờ ơ với mọi cảm xúc ân cần. Một thứ gì đó chưa ngủ yên, có lẽ tựa như nỗi nhớ rung rinh vừa đủ nặng lòng.
Có lẽ mọi thứ đều phải tuân theo sự sắp đặt của tạo hóa. Hãy tự nhủ với lòng, nên để những khoảnh khắc đẹp vào một góc sâu thẳm nơi con tim, để mỗi khi buồn ta có thể khơi nó dậy và lại thấy mình từng có một thời hạnh phúc như vậy. Từ lúc nào, chỗ ngồi của mình so với chốn lao xao ngoài kia lại nhỏ bé đến thế. Muốn giữ lòng thật lặng như chiều nay thôi. Gội bỏ chênh vênh, thả xuống dòng vô thức trong tim hình bóng một người cũng đã vắng bóng từ lâu.
Giờ thì phải refresh bản thân để trở nên dễ chịu hơn. Điều cuối cùng em mong muốn, là bình an hãy trở về bên anh và em. Ngày nào mặt trời cũng sẽ mọc đàng đông, lặn đàng tây, dù chúng ta có nhận thấy hay không. Ngày mai của nhịp chân thế nào cũng sẽ bước tới, tốt hay xấu, được mất cũng tùy theo cảm nghĩ của ta. Dù có muốn hay không thì sự đời vẫn thế, và tương lai thì chẳng thể nào biết trước. Hãy tận hưởng cuộc sống này bằng cả trái tim và tâm hồn mình anh nhé. Chúng ta đã từng là những người ngốc nghếch, dù kỷ niệm có thản nhiên quay về, dù khóe mắt đang cay... chúng ta vẫn ngốc nghếch./

Bài viết: Jolie

Ngày không yêu

Sáng nay trời vẫn còn mưa rỉ rả, không khí tỏa hơi sương lạnh của đêm, giấc ngủ vẫn còn muốn vùi sâu... Chuông điện thoại reo, một cuộc gọi hẹn cà phê sáng... Cà phê trong ngày mưa, tuyệt nhưng buồn nhớ. Tách cà phê nóng không đủ tan đi cái lạnh se sắt của mưa nơi phố vắng, nhưng có lẽ cái ấm áp nó mang lại khiến con người ta thấy ấm lòng. Đã quá lâu không ngồi nhâm nhi cà phê sáng, có lẽ cũng bởi thói quen dậy muộn, và cũng có lẽ ta lỡ mất nhiều giây phút thú vị của ngày với tách cà phê - ngày để nhớ, ngày không yêu, ngày không yêu nữa
Nỗi nhớ cứ mông lung, khoảng cách cứ xa dần, thế nên nỗi nhớ cứ đầy thêm. Mưa lạnh, tách cà phê nóng như thế, và lòng ta vẫn cứ như thế. Tìm đâu ra con đường mới để đi, để khỏi gặp lại những gì thân quen, để xóa nhòa những ký ức buồn vui. Ta ru hồn mình bằng giai điệu, những nốt trầm bổng. Ta viết cuộc đời bằng tản văn, vần thơ, suy tư trong sâu lắng, tâm hồn luôn già nua cảm xúc. Bình yên trong từng suy nghĩ, trong từng cảm nhận đã mất hút. Cảm xúc khô khan dần với thời gian.
Ai đi qua đời ai trong yêu thương, rộn ràng hò hẹn. Để những ngày không yêu tóc nàng thiếu nụ hôn của gió của nắng. Hạ vẫn về rực rỡ, phượng vẫn lung linh đỏ ối dưới nắng hè gay gắt. Nỗi nhớ vẫn ẩn giấu vào hoàng hôn vạt nắng ban chiều. Rồi những ngày không yêu nữa, ta lại trở thành người dưng. Xa nhau mặc cho nỗi nhớ đi hoang. Cứ buồn, đừng đè nén nỗi buồn, đừng vội đánh mất niềm tin vào cuộc sống. Ta vẫn sống và biết chấp nhận để nỗi buồn ẩn giấu một góc nhỏ trong tim. Người rời xa ta là đã đánh mất ta, chứ không phải ta đánh mất tình yêu của chính mình.
Tình yêu có thực sự quan trọng, thực sự ý nghĩa, hay cuối cùng cũng chỉ là bóng trăng dưới nước - một hình dáng hư huyễn lung linh. Em miên man suy nghĩ về nhiều thứ, em sợ sợi dây tình yêu mong manh quá. Nếu một ngày nào đó không thể bên cạnh nhau, sẽ ra sao nếu ta không yêu nhau nữa, em chắc chắn sẽ rất nhớ nụ cười ấm áp của anh làm xua tan đi bao mệt mỏi. Giờ thì anh đã trở thành cái tình rất cũ kỹ của em rồi.  Mà em sẽ không bao giờ quên… Mọi thứ qua đi, chỉ còn lại hai kẻ cô đơn. Chúng ta cô đơn cùng nhau, để đếm những hạnh phúc ngang qua đời. Chúng ta cô đơn cùng nhau, để chia sẻ niềm vui của những kẻ lẻ loi và đơn độc.

Cảm giác trống rỗng xuất hiện. Một ngày ta như lạc lõng với thế giới xung quanh, bất an và đơn độc. Những bước đi nặng nề và mệt mỏi trước dông bão cuộc đời, dường như muốn buông xuôi. Dường như cả thế giới đều ngừng lại và chỉ một mình ta đang lạc bước. Ta kiên nhẫn chờ đợi và tin rằng khi bước qua những cơn giông bão đôi chân sẽ dần cứng cáp, ý chí sẽ trở nên sắt đá hơn. Không  phải cứ sau cơn mưa là có bảy sắc cầu vồng. Cũng như không phải cứ hết lòng yêu thì sẽ được người đáp lại. Liệu có hạnh phúc không nếu cuộc đời là chuỗi ngày bình yên không bão tố.
Tình như nắng mai ươm vàng bình minh. Tình như khói lam chiều nhạt dần theo tàn tro bếp. Tình sớm bừng cháy thì cũng vội tàn phai. Tình đến nhẹ nhàng, cũng lặng lẽ rẽ ngang. Tình chạy theo tình e ấp dưới nắng xuân, hanh hao với nắng hạ, chợt vàng khi thu đến và héo tàn cùng đông sang. Ngày không yêu, tình đi chỉ để lại trong lòng những tiếc nuối, đôi lúc oán hờn. Thôi thì vẫn còn chút gì để nhớ, để lưu lại trong tim những hoài niệm khi tình qua, còn hơn là chẳng đọng lại trong lòng một chút vấn vương. Yêu chẳng phải là một cảm xúc sao? Mà cảm xúc thì bao giờ cũng xuất phát từ con tim, sao dể quên được, sao dể xóa mờ.
Thật buồn khi kết thúc một tình yêu, điều còn đọng lại không phải sự nuối tiếc mà lại là cảm giác cay đắng. Khi đó, thời gian luôn muốn vượt qua ta một cách vội vã. Nên tự ta biến cuộc sống của chính mình thành một dòng sông chảy xiết. Đâu là ngày thơ bên con suối êm đềm, đâu là biển xám lặng bình yên, đâu là chân trời xanh thẳm. Khi tình yêu đi qua, thì những tình cảm khác vẫn còn neo đậu lại trong lòng, như thế làm sao nguôi thương nhớ được. Mà nỗi nhớ khi không còn tình yêu luôn đi kèm sự day dứt. Ta luôn trốn tránh những bàn tay muốn chạm đến mình, ta khước từ quyền đi tìm hạnh phúc khác. Ta lo sợ khi yêu lần nữa. Rồi thì yêu nhau trong lo âu. Thương em khi yêu lần đầu, thương em lo âu tình sau (*)./

Khúc ban chiều hanh hao...

Có một cơn gió nhỏ hình thành giữa khoảng không. Đêm về sâu có một cơn mưa vội đến. Tiếng mưa rơi lác đác nhẹ nhàng, hoà quyện trong âm vang trầm bỗng bâng khuâng của trời đất, cô buồn đến se sắt bởi cái lạnh thấm qua. Khúc ban chiều hanh hao còn chút vàng phai rớt lại, sao lòng mình mẫn cảm nhẹ tênh. Cô cảm thấy cuộc sống thật vô vị, lòng xao động những cảm xúc dịu dàng, nỗi nhớ miên man ùa về từ nơi nào chẳng biết, chỉ thấy hụt hẫng pha lẫn chút chênh vênh... Bất giác ngoảnh lại thì thời gian đà thức giấc, vụt qua…
Chiều ngày ấy mây trời buông lãng đãng, thu vừa sang nắng khoác chiếc áo vàng. Hạt mưa thu đọng lại khẽ khàng bên khung cửa. Cây bàng trước nhà đổ lá mùa thu xạc xào trên nền gạch cũ. Tình yêu đến nhẹ nhàng trong sắc nắng màu mơ phai, trong hương lá bàng nồng nàn mùi của đất, cô vui, cô hạnh phúc, cô nhận ra giá trị của mình. Rồi anh đi bỏ lại cô với mùa thu xao xát nắng. Bên khung cửa sổ nhớ thương, tiếng nhạc mưa nghe vô thường hiu hắt. Đêm xuống lành lạnh, cô giam mình trong công việc để giết thời gian, để nghe mãi một bài hát mình thích... Sao cảm giác bài hát đó như đang nói về mình... sao lại dở dang, sao lại cay đắng...
Cứ lặng bước để gió heo may đùa trên khóe mắt, cứ luôn mong trên chặng đường đời vội vã, anh sẽ đi thật chậm và ngoái lại nhìn dù là chỉ một phút giây… Cô ngơ ngác giữa mông lung cảm xúc không biết phải quên hay nhớ. Cô ao ước có anh như một phần nhỏ cuộc đời, dù biết đã không thuộc về nhau. Có anh trong đời là giấc mơ có thật hay chỉ là ảo ảnh. Người ta thường nói, con tim luôn có ngôn ngữ riêng, nhưng có lẽ phải đi qua đổ vỡ mới hiểu được ngôn ngữ đó.
Người ta yêu nhau muốn ở bên nhau, muốn chia sẻ tình yêu của mình... Nếu chỉ yêu thôi thì chưa đủ để tồn tại lâu dài. Chỉ nhớ thôi cũng chưa đủ ghi bàn trong kho tàng ký ức. Trên chuyến xe cuộc đời đã gắn kết hai con người xa lạ, những khung cảnh hạnh phúc ấy đã bị tình theo thời gian, bị vệt sáng mê hoặc nên mờ nhạt dần. Tâm trí lãng đãng, nên đôi lúc cô muốn tìm một nơi yên ấm, một nơi được yêu thương thật lòng sao mà khó quá. Cô muốn tạm quên đi nỗi buồn, cô thèm cảm giác bình yên, tĩnh lặng trong lòng mình... nhưng không phải cứ muốn gì cũng đạt được...
Cô đẹp thơ ngây, tâm hồn lãng mạn như chiếc lá mùa thu xoay xoay trong gió nhẹ. Cô yêu anh và yêu cả mùa thu. Còn anh, anh muốn có cả mùa thu và có cả em. Cô đã lắng nghe nhịp đập của hai trái tim và cô tin lời anh nói, tin như một định mệnh không điều gì có thể làm nó thay đổi... Đôi khi cô tự gồng mình lên để xây cho chính mình những thiên đường không tên, để tự an ủi, tự xoa dịu bản thân bằng cách này hay cách khác… Cô mơ hồ cảm nhận có chút gì đó chao nghiêng, mong manh dể vỡ để cô luôn đón nhận thử thách... Suy nghĩ của cô lúc này -  Tình đầu vẫn luôn không hoàn hảo.
Có đôi khi nhớ tha thiết nhưng biết chắc người đó không nhớ mình... Có những lúc, muốn nhìn vào sự thật, nhưng lại sợ sự thật đó làm mình đau đớn. Sự thật là cuộc sống vẫn thế, nên cô muốn dành cho mình thời gian để suy nghĩ, xem cuộc sống có nơi nào ngọt ngào hơn không. Cô không thể chấp nhận đoạn đường vừa đi qua là kết quả của quá khứ. Cũng không thể chấp nhận để anh đi ngang qua đời cô, xem cô là kẻ vô hình trong đời anh. Có nhạy cảm không, khi cuộc sống chỉ thực sự hiện thực nhờ có tình yêu. Riêng với cô tình yêu là một cảm giác rất lạ nhưng rất thích...
Tình yêu chỉ còn là hoài niệm trong mỗi giai thoại cuộc đời. Tình yêu vẫn đỏng đảnh trong mỗi khoảnh khắc cuộc sống. Cô vẫn cảm nhận bốn mùa hoa lá xôn xao, nắng gọi mưa về vẫn trong veo tan loãng. Mỗi ngày trôi qua, dù có cất giấu cho riêng mình một khoảng trời nhỏ. Hãy xem nơi đó là miền ký ức ôm ấp chuyện tình yêu dịu dàng thoảng hương. Và cũng từ miền ấy, cô sẽ cảm nhận có sự ra đi và ở lại, được mất và ghét yêu, luôn cả sự ích kỷ của riêng mình... Thời gian chẳng thể xóa đi cũng như cô chẳng thể quên một điều gì - Chỉ là ký ức ngủ yên trong sâu thẳm con tim. Chỉ là sự thanh thản nếu như không vứt bỏ mọi nỗi buồn đã qua. Và tương lai tươi sáng thường dựa trên quá khứ được lãng quên.../

Bài viết: Jolie tamtinh

Thu nhớ ...

Ngày đang ngập nắng, trời lại chuyển mưa. Nắng vội vàng tắt nhường chổ cho hạt mưa bỡ ngỡ bước về. Lá ngày nắng rụng đầy giòn tan khô khốc, lá ngày mưa lẻ loi ướt sủng bên thềm. Khoảng sân mờ ảo, xa xăm trong màng mưa trắng xóa... Và đâu đó tiếng lòng đang ẩn lặng, bị khuấy động mênh mang... Cô đang trở về với thiên nhiên, an lành. Trở về với tình yêu ngày nào bình lặng và giản đơn không cần tô vẽ. Một tình yêu nhẹ nhàng, yên bình nhưng sâu lắng...

Cô đón nhận từng giọt mưa rơi trên tóc mướt, đậu trên mi cong, sà trên môi ấm. Cô lần đếm từng hạt li ti rơi trên người nhẹ nhàng rát rẫm, như giúp cô rửa trôi đi những gì phiền muộn. Yêu thương ngày nào ríu rít nhưng sao cảm xúc cứ nhạt dần. Những cảm xúc chẳng thể đặt tên, chênh vênh, hoang hoải. Những yêu thương qua thời gian ngày một phai nhạt, khiến cô luôn thấy mình nghẹt thở, muốn vùng vẫy thoát khỏi tâm trạng này, muốn thoát khỏi tình yêu...
 
 
Ngày hoang mang cô nói lời chia tay... Anh đồng ý sau vài giây im lặng - thật lòng em muốn thế ư? Chỉ vỏn vẹn một câu. Hai người đi về hai phía khác nhau. Vậy là đã chia tay nhau rồi. Đúng theo mong muốn của cô. Vậy sao cô lại thấy tâm hồn nặng trĩu, trống trải. Trong vô thức cô hoảng hốt ngoái lại tìm anh. Nỗi nhớ cứ như cơn mưa chiều nay vậy, ào ạt, xối xả chảy mạnh vào trong. Nhưng tất cả đã thuộc về quá khứ.

Yêu thương ơi, sao cứ đến và đi như những dòng sông trôi về nơi mênh mông. Cô mơ hồ thấy mình sống không thật với trái tim và quá cách biệt với nỗi lòng mình. Nội tâm hổn độn đắm chìm trong những nỗi niềm trăn trở, những khoảng trống rời rạc. Cô tập quen dần với thời gian sống cười một mình, làm bạn với bóng tối, làm quen với hiện thực là nỗi trống vắng, hắt hiu. Cô lại tập làm quen với từng giọt mưa rơi trên trần xe, vỡ òa trên quạt nước - những cái quạt nước chỉ quen xua đi mà không bao giờ níu lại những nỗi nhớ mơ hồ trước mắt.

Rơi vào cô đơn... Vì cô nghĩ không ai hiểu mình, vì có quá nhiều niềm vui, hay vì yêu mãi một dòng sông cứ trôi mãi không ngừng. Nếu ngăn chặn lại cô sợ dòng sông sẽ mất tự do. Sông sẽ buồn và cô sẽ buồn hơn gấp bội. Nên cô cứ thích đợi dòng sông theo thời gian lướt ngang qua, thích đứng nhìn dòng người theo dòng sông qua lại tấp nập, căng mắt tìm kiếm một gương mặt quen thuộc, một nụ cười vu vơ của một người vừa lạ vừa quen.
 
 
Cô hài lòng tận hưởng cảm giác rất bình yên giữa đất trời thu mênh mang. Cô tạm quên tất cả những thứ xung quanh mình. Để cảm nhận cái se se rất mong manh, rất thu, rất gần... Để lắng nghe tàn cuộc âm thanh bản tình ca năm cũ, để nhớ một người đi biền biệt đã lâu. Những vạt nắng riêng tư chưa phai nhạt, những cơn mưa còn mãi bóng hình ai. Kỷ niệm dường như chưa tàn phai vào buổi sớm mai, con người cũng chưa chìm khuất về buổi chiều tím lặng, dù thời gian có ngã màu rêu phong, dù người xưa vẫn biền biệt...

Cô đã đóng cửa trái tim mình quá lâu để tìm kiếm sự hoàn hảo, cô đã không cảm nhận được hạnh phúc hoa nở bốn mùa kế bên mình. Giờ đang là mùa thu nên cô cứ ngóng mãi mùa đông lạnh lẽo buồn bã, mỗi ngày mặt trời đang chạy trốn, như tình yêu chạy trốn mặt người. Nỗi nhớ lạc loài đau đáu trong giấc mơ khi kỷ niệm xôn xao vẫy gọi. Cô nghe những nốt nhạc nhớ nhung vọng về trong tiềm thức, có lẽ đó là giấc mơ và mãi mãi chẳng thể có nhau…

Cô lang thang lạc vào những ngày thu năm cũ, hương Thu còn nồng, yêu thương chưa một lúc rời tay. Ta vẫn nghĩ mùa thu là đẹp lắm, lá vàng rơi trải thảm cả con đường. Khe khẽ cười nàng chờ đợi mùa sang. Từng vạt nắng chảy tràn lên thương nhớ. Cô sẽ chờ, dù bao mùa lá rụng sẽ đi qua... nhưng cô không chờ anh quay về... mà cô chờ đến một ngày cô sẽ quên được anh... Cuống quít làm chi khi yêu thương luôn có một nửa, để cô tìm lại với yêu thương, để có thể viết nên một hồi kết đẹp cho một cuộc tình từ rất xưa...
 
Bài viết: Jolie tamtinh