Tuesday, December 10, 2013

Lặng im thôi, nhưng anh vẫn ở phía sau em!

Hãy buông tay em đi, hãy rời xa em đi, hãy tìm đến người con gái khác vẹn nguyên hơn em, hãy mang tất cả yêu thương anh đã từng dành cho em đi xa thật xa, đừng yêu thương em, đừng đến bên em nữa…
Anh không làm được thế đâu em à, dù anh biết tình chúng ta giờ đã có một vết rạn, dẫu biết anh đã làm em tổn thương, dẫu biết niềm tin mà ta dành cho nhau đã không còn đủ đầy như thuở ban đầu, nhưng anh không thể, không thể buông tay em được em ơi. Có lẽ, mình đã đến với nhau chóng vánh, nhưng cuộc tình mình cũng đầy đủ dư vị như bao người, cũng nhớ thương, cũng mong chờ, cũng giận hờn, cũng hơn một lần nói lời chia tay, tan rồi hợp thế thôi. Anh đến với em là nghiêm túc, chân thành và anh thật lòng muốn chúng ta sẽ cùng nhau dựng xây một mái ấm hạnh phúc rộn vang tiếng cười. Bên em, người đàn ông trong anh bao giờ cũng thật mạnh mẽ, yêu em, anh luôn mang một hoài bão rộng lớn cho mai này để có thể cho em một cuộc sống trọn vẹn như bao người. Em là thế đó, như sức mạnh, như một phần con tim anh thì làm sao để bảo rằng anh hãy bỏ mặc em đi?!
Em bây giờ, lặng lẽ và trơ tráo với tất cả.
Anh bây giờ, cười nhạt, cười nhẽo để che đậy một nỗi buồn sâu kín.
Chúng ta, mỗi người một nơi, anh nghĩ về em trong nước mắt, và em nghĩ về anh với một nỗi đau in hằn. Hai kẻ đã từng yêu nhau, hai người đã từng mộng mơ cùng một tổ ấm giờ thế này đây, chua xót và khó thở quá em à.
Người ta bảo tha thứ cũng là cách xoa dịu nỗi đau, nhưng làm sao để em có thể tha thứ cho anh khi trong em, anh bây giờ là một gai nhọn đã ăn sâu. Anh biết lời xin lỗi đôi khi chẳng có giá trị gì khi mọi sự đã rồi, anh biết thời gian sẽ chẳng quay lại để anh có thể dừng lại lỗi lầm mình đã gây nên, nhưng anh sẽ sửa sai, sẽ là anh của chính anh ngày nào mà em đã yêu, đã tin tưởng vô cùng.
Yêu một ai khác đi để quên em sao em? Anh chẳng thể đâu em, mà có lẽ em là người biết rõ nhất điều này. Nếu tình yêu đến và đi anh không mong đợi gì thì anh chẳng phải anh nữa rồi, ngày đó em cũng chẳng buồn bận tâm đến kẻ suốt ngày cứ dai dẳng theo sau em với bao lời nhớ thương rồi mến, rồi yêu anh lúc nào không hay. Em bảo rằng em quý anh vì anh thật thà, hiền hiền dễ bảo, em yêu anh vì anh chân thành và yêu em say quá. Mình đã đến bên nhau như thế, đã yêu nhau, đã cùng đá hẹn non thề với dấu móc năm năm, với biết bao kỉ niệm mà nghĩ đến anh vẫn như nghe vị ngọt trên môi, cùng sự sâu lắng tận đáy lòng thì làm sao bảo quên là quên.
Ừ thì bây giờ em không thể chấp nhận anh như hôm nào, anh biết, anh hiểu, nhưng anh sẽ lặng im ở một nơi để chờ em chứ anh sẽ không buông bỏ, rời xa em như em bảo. Vết thương cần thời gian để chữa lành, em cần một khoảng lặng để bình yên, và tình chúng ta cần phải vun đắp, chăm bón nhiều, nhiều hơn nữa phải không em!
Ừ, anh sẽ lặng im, lặng im thôi nhưng anh vẫn ở phía sau em, mà chỉ cần em ngoảnh lại và gọi tên anh, anh sẽ về bên em…

Monday, December 9, 2013

Nơi giấu nhẹm cô đơn...

For Virgo...
Người có hiểu những gì ta đang nghĩ?
Đêm.
Ta chìm sâu trong mộng mị, và chìm trong nỗi nhớ thương dường như đã in sâu vào kí ức. Ta chìm đắm trong những mùa hoa trắng bay bay giữa bầu trời xanh ngắt, ta cũng đang ngước lên bầu trời và tìm kiếm ngôi sao sáng nhất của riêng ta, để rồi ta lại nhớ...
Người ngốc lắm! Làm sao ta có thể bắt chính mình ngừng yêu thương được chứ? Ta ước gì mình có thể quay ngược thời gian, để những giai điệu đang vang lên lúc này đây, nó sẽ giống như những bông tuyết trắng xóa, để gội rửa thật sạch những tội lỗi mà ta vô tình vướng bận, lạnh giá...
Cho ta xin một lần nữa dối lòng...
Mùa cái lạnh giá nhuộm trắng xóa cả một con đường thô ráp...
Dù ta chẳng hiểu hết tất cả về người, nhưng ta có thể tìm thấy người trong đám đông. Dù không biết đó chỉ là cảm xúc hay có bằng chứng rõ ràng, nhưng ta vẫn tin là thế. Dù cho chúng ta ở cách xa nhau, nhưng chúng ta vẫn cùng ngước nhìn một bầu trời, cùng thở chung một bầu không khí, phải không?
Nhẹ nhàng, và sâu sắc. Đó là những gì mọi thứ cho ta biết được. Ta cảm nhận luồng gió thổi qua và khẽ rùng mình trong cơn buốt giá. Có lẽ những yêu thương quá mong manh đủ để người ta có thể biết chúng tồn tại. Mong manh, nhưng những nỗi buồn hoang dại vương đầy trên nền đường trắng xóa. 
Cho ta xin một lần nữa nhớ người...
Có những thứ ta chẳng thể nào định nghĩa được. Mùa lạnh giá về bên những suy nghĩ và mơ tưởng bé con. Đêm một lần nữa lại về như chu kì đã được định sẵn của nó. 
Đêm. Nỗi buồn ngự trị trong ta đang dần một lớn.
Đêm. Lạnh...
Đêm. Ta nhớ người...
Những yêu thương ngự trị trong ta có lẽ đang lớn dần theo thời gian vô cảm. Tháng Mười Hai của năm nay cho ta nhiều xúc cảm quá...
Ta chẳng biết giấu những cô đơn của mình nơi nào hết. Mọi thứ quá trống trải. Ừ thì sao chứ? Có những lúc cô đơn cũng làm ta thấy mình biết yêu thương. Ta là kẻ ngốc...
Ngốc vì luôn hi vọng những điều phi thực tế.
Ngốc vì luôn cố chấp bởi những suy nghĩ của mình.
Ngốc vì nhớ người.
Được rồi. Ta ngốc...
Ta ngốc. Nên ta mới cô đơn giữa cái không gian lạnh đến đáng sợ này. Đông năm nay gió quá lạnh so với sức chịu đựng của ta. Có lẽ năm nay ta cô đơn.
Được rồi. Cô đơn của ta sẽ mãi mãi của riêng ta. Yêu thương của ta cũng vậy.
Đông này, ta sẽ giấu nhẹm cô đơn của mình. Và tất nhiên, những yêu thương cũng thế.

Khi em lạ xa

Khi em lạ xa, anh biết rằng nỗi đau anh gây ra cho em là đau biết nhường nào, nhưng lời nói sâu cay nói anh đã nói, điều anh làm em thương tổn làm cũng đã làm, tất cả chẳng thể rút lại nữa, anh biết anh sai em à… Em đã từng bảo, em là người rất kiên định, nếu chia tay em sẽ không quay lại, đã qua em sẽ cho qua và chẳng bao giờ em quay lại dù như thế nào, và bây giờ em đang làm thế với anh.
Khi em lạ xa, em có thể buông lửng rằng “em hết yêu anh rồi” mặc cho anh bảo yêu, bảo nhớ, bảo thương thế nào. Em lạnh lùng, hững hờ để chúng ta quay về vạch xuất phát ban đầu như chưa từng quen, để mặc anh rấm rức, van nài và lặng nhìn em từ xa, em là thế đó yêu em sẽ yêu rất nhiều, nhưng nếu cần quên đi em sẽ quên như em muốn. Dẫu biết em đang cố hời hợt, vô tình trước mình, nhưng con tim anh vẫn mách bảo rằng anh vẫn còn chút gì đó trong em, còn lí trí cứ bảo anh đừng dừng quan tâm, hay lo lắng về em bởi tình cảm đâu dễ gì vun đắp và cũng đâu đơn giản để bảo rằng vứt đi.
Khi em lạ xa, em cố quay về tháng ngày lặng lẽ của trước đây, sống thu mình trước tất cả, một mình đi về với mưa nắng, một mình với vui buồn cuộc sống, một mình với con tim đóng chặt yêu thương và e dè với niềm tin đã từng vụn vỡ. Anh lặng lẽ, chỉ biết nhìn và thinh lặng trước em vô hồn lạ xa, tại ai, vì ai mà em thế này? Tự hỏi, tự trả lời rồi anh chỉ biết cười xót xa, anh yêu em nhiều lắm, lời anh luôn nói mỗi ngày với em, nhưng anh lại là người làm con tim em chi chít những vết sẹo, tình yêu trong anh bé mọn chứ nào có bao dung và lớn lao gì phải không em!
Khi em lạ xa, em bảo anh đừng bận tâm và nghĩ suy gì nữa về mình, vì anh, em bây giờ đơn thuần là hai kẻ xa lạ, người dưng hoàn người dưng, kỉ niệm yêu thương hay kí ức tình nhân mình đã có hãy cho vào một góc quên lãng thôi. Anh biết dù em nói thế, làm thế nhưng trong em nào có dễ dàng để gọi là quên, là hết, với anh điều đó càng khó khăn gấp bội. Mọi thứ vẫn như in mà mỗi lần nghĩ về em, và khi nhớ về kỉ niệm mình đã có môi anh luôn mỉm cười mà khóe mắt cay cay, nhớ em, nỗi nhớ em trong anh lại vô bờ em à…
Khi em lạ xa, anh biết tình ta đang dừng lại ở một điểm kết mà chỉ cần một trong hai ta chạm nhẹ nữa thôi nó sẽ vỡ tan tành. Trước giờ, mỗi lần ta giận nhau, anh luôn là người chủ động làm hòa, nhẹ lời trước em, chưa bao giờ anh nói lời cay tiếng đắng, nhưng lần này anh lại người nói ra tất cả mọi đắng cay dành cho em, có lẽ thế mà mọi thứ trong em như vỡ òa. Anh đã nói dù cả thế giới này có quay lưng trước em, nhưng anh sẽ không bao giờ như thế, sẽ ở bên em và yêu thương em như anh đã từng, ừ anh sẽ thế nhưng anh chỉ làm được nửa vế anh đã nói phải không em, anh xin lỗi…
Khi em lạ xa, anh biết rằng anh phải cố gần em hơn…

Cũ kĩ

Có rất nhiều thứ trong cuộc đời ta muốn quên đi, muốn chôn thật sâu trong ngàn lớp đất trái tim. Nhưng cũng có nhiều thứ ta muốn nhớ, nhớ mãi. Tôi sợ trong cuộc hành trình của cuộc đời mình không thể bước tiếp, không thể kiếm tìm được những thứ mình mong muốn. Ấy thế mà mọi thứ đâu dễ dàng... 
Chiều đi lang thang trong Sài Gòn để tìm cho mình những thứ thân quen. Sài Gòn trong tâm khảm những người con xứ này có lẽ vẫn ngọt ngào, thơ mộng, vẫn cổ kính với những con đường rợp bóng cây, không như những người mưu sinh, Sài Gòn chỉ là nơi đất chật, người đông, chỉ là nơi để kiếm tiền trang trải cuộc sống. Trên con đường trải đầy nắng, gần nhà thờ tôi thấy Sài Gòn vẫn cổ kính quá, vẫn còn chút hơi men khiến người khác say nồng. Chiều lang thang chờ từng chuyến xe buýt, nghiễm nhiên tôi tự cười bản thân mình, cười vì ai như mình đi tìm chút xưa cổ còn sót lại không chứ. Chút luyến tiếc không muốn xa, không muốn bỏ đi. Muốn ngồi hoài bên trạm xe để ngắm nhìn buổi chiều tàn...
Gió thổi trên cái lạnh đầu Đông. Bỗng nhớ những tháng ngày trái tim ngờ nghệch, chạy không đúng hướng. Luôn tin vào những thứ không đáng có. Để rồi đến khi những thứ ấy hóa cũ kĩ mà lòng vẫn chạnh. Chạnh vì một nỗi niềm đơn côi, mới lớn...
Tôi rất sợ cảm giác quen những người lạ, những người lần đầu tiên tôi trò chuyện. Tim vẫn luôn lỗi nhịp đập vì những nỗi sợ mơ hồ. Phải chăng những thứ cũ kĩ ta mới thấy nó quen thuộc? Ấy thế mà tôi vẫn nhanh chóng tiếp nhận những bài hát mới, và lưu mãi những ca khúc cũ để đến khi buồn mới mở ra nghe. Thì ra tôi tìm cho mình những thứ cũ khi tôi buồn và thấy lòng trống vắng. Những thứ luôn nhớ, thân quen và không bao giờ từ bỏ...
Những người cũ cùng bước trên con đường, nhưng có bao giờ người quay đầu lại. Chúng ta bước qua nhau như hai mảnh ghép lạc. Như những người xa lạ mà ta chưa hề quen. Như một chút thoáng qua nhưng không khiến trái tim rung động vì nhung nhớ. Ta đã lướt qua nhau...
Những hàng cây cũ giờ còn xác xơ, xấu xí. Ngay cả bản thân đôi lúc tôi nào nhớ... Vẫn cứ chỉ trích sao nó lại xấu như thế và ai trồng nó. Nhưng ta đâu biết rằng, trước kia nó chung sống với ta mỗi buổi chiều lạc lối, nó là nơi che giấu những khóe mắt cay cay lần đầu cảm thấy hụt hẫng.
Những buổi chiều cũ cũng quen thuộc như bao buổi chiều khác, ấy thế mà nhiều lúc bỗng thấy lạ, thấy khó gần đến thế...
Lời xin lỗi cũ thì đâu ai chấp nhận...
Những thứ cũ kĩ người ta đôi lúc quên đi, nhưng lúc bất chợt ta nhớ tới mới thấy trái tim bồn chồn, lồng ngực nhói đau. Một cô gái, anh chàng nhớ về người yêu cũ vì còn yêu. Nhưng vẫn không tài nào quay lại được vì thời gian chỉ làm ta quên nhưng không xóa đi tất cả. Thương yêu đôi lúc cần phải buông tay để tình yêu ra đi không vướng bận. Một quê hương cũ trong tiềm thức nay thay đổi khiến ta nhớ, ta chạnh lòng nhưng lại mừng thầm trong dạ rằng nó đã tiến bộ hơn xưa. Rồi thì không nhớ rõ con đường xưa nhưng trái tim vẫn luôn mách bảo cho ta nhớ những con đường ta nên chọn. Cũ kĩ là một phần trong kí ức, là một chút hương vị góp vào cuộc sống, góp vào những ngày của tương lai bằng những gam màu khác nhau. Hương vị dẫu tuy có khác nhưng vẫn khơi trong lòng ta nỗi nhớ... 

Hạnh phúc nằm trên từng chặng đường đi

Trưởng thành là quá trình trải nghiệm trong suốt quãng thời gian chúng ta sống.
Ẩn dưới vẻ bề ngoài mạnh mẽ có thể là một tâm hồn yếu đuối, nhạy cảm muốn được quan tâm, chia sẻ và yêu thương.
Bất cứ nỗi đau nào cũng có thể được xoa dịu bằng thời gian và tình yêu chân thành.
Bằng ý chí và dũng khí, bạn sẽ vượt qua những khó khăn, thử thách của cuộc sống.
Nếu trải tim bạn chứa đầy những điều thù hận, cay đắng thì sẽ không còn chỗ dành cho sự thanh thản tâm hồn, tình thương yêu và hạnh phúc cuộc sống nữa.
Mọi người đều mong đến cuối chặng đường để cảm nhận vinh quang, nhưng hạnh phúc chỉ thực sự tìm thấy trên từng chặng đường đi.
Đừng quá nuông chiều bản thân. Nếu bạn không kiềm chế được chính mình thì bạn sẽ có khuynh hướng lệ thuộc vào những thói quen và cảm xúc của mình.
Hãy nhớ rằng bên cạnh một người bạn chân tình, bạn có thể làm tất cả hoặc không làm gì hết, nhưng chắc chắn bạn sẽ có được những phút giây đáng nhớ nhất – những phút giây sống thật với lòng mình.
Đôi khi bạn cũng phải biết ơn những người đã làm bạn ngã, vì chính họ đã giúp bạn vững vàng hơn.
Khi nóng giận, bạn có quyền bộc lộ, nhưng đừng mất tự chủ.
Nếu một người nào đó có lúc không làm đúng ý bạn thì điều đó chưa hẳn là họ không quan tâm hay không chân tình với bạn,
Nhìn nhận đúng bản chất sự việc cũng là bước khởi đầu của sự hướng thiện, là cách chuộc lại lỗi lầm và là cách để bạn trưởng thành hơn trong cuộc sống.
Biết tha thứ cho người khác vẫn chưa đủ, đôi khi bạn cũng phải biết tha thứ cho chính mình nữa.
Trưởng thành là quá trình trải nghiệm trong suốt quãng thời gian chúng ta sống.

Cám ơn cuộc sống vì đã dạy tôi... tha thứ

Cám ơn cuộc sống vì đã dạy tôi biết cách tha thứ. Học cách tha thứ cho người khác cũng chính là học cách tha thứ cho bản thân mình.Cám ơn cuộc sống vì đã cho tôi là con của bố mẹ tôi. Cho tôi cảm nhận được tình thương bao la từ ánh mắt trìu mến, những cử chỉ thân thương và cả từ nhịp đập trái tim luôn dõi theo tôi từng giờ từng phút từng giây, luôn ước mong cho tôi cuộc sống tốt đẹp hơn. Cảm giác ấy chân thành và sâu sắc ,điều mà tôi không cảm nhận được từ ai. Tôi muốn hét thật to: “Con yêu bố mẹ nhiều nhiều lắm!”.
Cám ơn cuộc sống vì đã dạy tôi biết yêu thương và chia sẻ. Con người không phải ai cũng hoàn hảo.Vây nên chúng ta hãy tập yêu thương những con người không hoàn hảo nhé! Có thể người yêu quý bạn là người bạn không yêu quý nhưng tại sao bạn không cho họ cơ hội cũng như bạn không cho mình cơ hội để biết cách yêu thương những người xung quanh mình? Và yêu thương có thể đơn giản là nhắn một tin nhắn hỏi người bạn lâu ngày không liên lạc hay chỉ là một lời cám ơn khi ai đó nhặt hộ mình chiếc bút chì hay mỉm cười khi vô tình bắt gặp ánh mắt ai đó đang nhìn mình. Chỉ đơn giản vậy thôi, bạn đã có thể làm trái tim ai đó lỗi nhịp. Hãy tự xây cho mình những bức tường yêu thương thật vững chắc và bền chặt nhé!
Cám ơn cuộc sống vì đã dạy tôi... tha thứ

Cám ơn cuộc sống vì đã dạy tôi cách chấp nhận và bước qua đau khổ. Có thể hôm nay là những ngày rất đen đủi với bạn nhưng xin đừng nghĩ rằng tất cả phía trước đều đen tối hay may mắn sẽ không bao giờ mỉm cười với bạn, chính suy nghĩ ấy đã khiến bạn tự mình xóa nhòa đi những tia sang nơi bạn sắp bước tới. Hãy tin rằng cuộc sống luôn đổi thay, không phải lúc nào cơ hội cũng tới với ta mà đơn giản ở chỗ bạn nắm giữ và chờ đợi cơ hội ấy như thế nào. Nếu làm được như vậy, tôi tin bạn sẽ thành công. Cuộc đời này còn rất nhiều thứ đang đợi chúng ta khám phá. Hãy vững tin vào cuộc sống và tin rằng cơ hội là do mình tạo ra và ai cũng có thể làm được điều đó. Đừng bao giờ bỏ cuộc bạn nhé!

Cám ơn cuộc sống vì đã dạy tôi biết cách tha thứ. Học cách tha thứ cho người khác cũng chính là học cách tha thứ cho bản thân mình. Không phải ai cũng hoàn hảo như trong những câu chuyện cổ tích hay thần thoại đâu, ai cũng có lúc lơ đãng, mắc phải lỗi lầm. Tại sao chúng ta không tạo cho người khác cơ hội để sửa lỗi, mỗi lần như vậy bạn đã góp phần cho xây dựng cuộc sống này những con người tốt đẹp hơn. Có thể ai đó đã làm tổn thương bạn nhưng nếu bạn biết cảm thông và tha thứ cho họ thì bạn đã đặt thêm viên gạch yêu thương vào ngôi nhà tâm hồn của bạn. Và tới lúc nào đó yêu thương thực sự sẽ gõ cửa trái tim bạn nếu bạn biết chờ đợi theo cách đúng nhất.
Cám ơn cuộc sống vì đã dạy tôi cách tự mình đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã. Không phải mọi chuyện lúc nào cũng tốt đẹp như chúng ta nghĩ, nó cũng đầy rẫy những chông gai và cạm bẫy đấy. Khi thất bại bạn luôn than phiền và đổ lỗi cho và tự thừa nhận yếu kém của mình mà không biết sửa chữa, không tự mình cố gắng, hãy suy nghĩ tích cực đi bạn. Quan trọng không phải ở chỗ ta đã thất bại mà chính là ở chỗ ta vực dậy thế nào sau những thất bại. Đừng bao giờ bỏ cuộc khi cuộc sống còn rất nhiều cơ hội. Cần phải biết tiếp thu ý kiến, dẹp lòng tự ái qua một bên, bạn sẽ thấy được rõ hơn khuyết điểm của mình hay lí do tại sao mình thất bại và làm thế nào để thành công. Bên cạnh những thành công bạn hãy đừng coi thường, mặc cảm vì những thất bại. Vì chính nó đã tạo nền tảng cho bạn thành công.
Chúc bạn thành công và đừng quên cám ơn cuộc sống luôn tươi đẹp này nhé!

Đôi khi, tình yêu là chuyện của một người.

Từ nụ cười, ánh mắt của ai đó, người ta có thể vẽ nên một viễn cảnh khác, nơi tất cả đều trọn vẹn. Đó là khi anh nắm tay em trong mưa, khi chúng ta ngồi hôn nhau bên vệ đường, hoặc lúc xót xa nhìn kim đồng hồ báo đến giờ phải chia tay trong quán ăn ồn ào nóng rẫy. Những lúc ấy, ký ức về cô người yêu bé nhỏ của anh dường như không tồn tại. Nó lấp đầy hình ảnh của em. Và anh. Anh lấp đầy em.
Tình yêu, đôi khi chỉ là chuyện của một người.
Phan nói với em:” Kể Phan nghe đi, rồi Phan sẽ cho M lời khuyên”. “ Vậy nghe nhé. M đang yêu một người. Và M đến trễ một bước rồi”. “Vậy nếu yêu được, thì cứ yêu đi.”. Em bật cười, đúng là Phan.Cả cách khuyên cũng thật hiểu nhau. Nếu là người khác, chắc sẽ là điệp khúc của những câu giống nhau như :” Bỏ đi”, “ Không đáng”,” Sẽ gặp được tình yêu đích thực mà”. Vân vân. “ Người ta có yêu M không?” . Có chứ. Rõ ràng là đôi mắt nói lên điều đó. Rõ ràng là thành phố trở nên thật tươi nguyên. Nhưng cũng thật rõ ràng và xót xa, ký ức và thói quen là những thứ khó có thể xóa nhòa. “Ước gì M biết được can đảm là như thế nào.Can đảm giành giật, hoặc can đảm buông tay. Sao cũng được hết
Anh bảo sao em chưa từng bao giờ thử yêu Phan ?
Giữa em và Phan tồn tại một mối liên hệ sâu sắc. Kiểu như nếu em muốn gặp Phan, chỉ cần nhìn chằm chằm vào điện thoại thôi là thế nào cũng sẽ hiện ra dòng chữ “Phan is calling” ngay sau đó. Kiểu như chỉ cần em nhắn tin:” Hôm nay Wintergate vắng đến xám hồn” thì dù ở đâu, Phan đều chạy qua bên chỗ em đang ở một cách nhanh nhất. Kiểu như trong lúc loay hoay phụ em dọn nhà, chỉ cần em đứng lặng vì một mảnh vỡ cứa vào tay, thì giọng Phan sẽ vang lên ấm mượt ngay sau lưng:” Đứt tay rồi đúng không? Đứng yên đó đi
 Đôi khi, tình yêu là chuyện của một người.
Kiểu vậy.
Em hỏi anh, anh thật lòng muốn em yêu người khác?
Anh cười, hạnh phúc đối với một cô gái rất quan trọng. Phan sẽ mang đến cho em hạnh phúc trọn vẹn, không phải thứ hạnh phúc nửa vời như của anh.
Em nói với anh:” Em ra đi nhé. Như chưa từng xuất hiện ở đây. Chứ em không thể đi yêu người khác “
” Đừng làm khổ nhau nữa. Cứ bên nhau đi, được không? Hạnh phúc sẽ đến vào lúc chúng ta không ngờ nhất”.
Chỉ một lời nói đó, mà em đã chờ đợi đủ bốn mùa, đủ nắng mưa, đủ cả những cơn gió biển lồng lộng mặn mặn hơn nước mắt em hàng đêm.
Anh hết yêu cô ấy rồi. Đối với anh bây giờ, chỉ còn là thói quen và trách nhiệm. Cô ấy yếu đuối, cần một bờ vai. Quãng thời gian hai người yêu nhau dài dằng dặc, đủ để trở thành một điều gì đó không thể tách rời. Đôi lần trong những giờ khắc vui vẻ nhất, điện thoại anh rung. Việc gọi cho cô ấy hàng đêm trở thành thói quen của anh. Cãi nhau với cô ấy cũng trở thành chuyện bình thường hàng ngày . Và bên em, từ bao giờ cũng thành bình thường nốt. Em tự hỏi, có nên hét vào mặt anh, rằng em đã quá chán để trở thành một thứ gì đó không rõ ràng, không?
Một đêm thành phố đầy gió, anh dẫn em lên tòa nhà cao nhất thành phố và ăn tối. Giữa lưng chừng trời, anh nắm tay em, nói chân thành và giản đơn. Bây giờ, anh thuộc về em. Hãy yên tâm rằng tim anh có em. Nhưng anh cũng sẽ chờ, đến khi nào có một người đàn ông tốt có thể chăm lo cho cô ấy thay anh, thì anh sẽ chính thức ra đi khỏi cuộc đời cô ấy. Danh phận có quá quan trọng không? Nếu không, thì em nghe nhé. Anh yêu em.
Ngay giờ khắc đó, em đã tự hỏi lòng, hạnh phúc – có quá quan trọng không?
Thành phố trở lại nhịp sống bình thường của nó. Chúng ta nắm tay nhau đi dạo hằng đêm, cười đùa, cuồng điên. Em vững tin hơn vào anh, vào thứ gọi là hạnh phúc mong manhsau này. Nhưng thật chết tiệt, thành phố quá bé nhỏ. Giữa đám đông hỗn loạn, sẽ vẫn có ai đó thân quen bước đến mà hỏi rằng:’ Dạo này hai người sao rồi?Cô ấy có khỏe không” Và anh thì cười, đáp trả, bàn tay vẫn nắm chặt tay em mà em cảm tưởng rằng đã buông xuôi rồi. Từ bao giờ, em ghét những thói quen, những ký ức, những điều quen thuộc đến nằm lòng. Em ghét cả việc em đến trễ một bước, và không có một chút xíu gì thuộc về ký ức của anh. Trong khi, ký ức của anh và cô ấy, lớn đến nỗi mỗi con đường, góc phố ở nơi này đều in dấu, và em – không thể nào in đè lên hoặc xóa mờ đi. Em khổ sở với chính mình, với sự ghen tuông của chính mình.
Phan bảo, cảm giác yêu một người trong vô vọng thật sự rất tuyệt. Đó là khi chúng ta được yêu ai đó một cách mãnh liệt nhất. Như tất cả mọi người xung quanh đều biến đi.
Em nói với Phan, Ước gì em có một quá khứ với ai đó ngọt ngào,để những tháng ngày lạnh lẽo cuối năm, em sẽ có lý do để ngước mặt nhìn lên trời,  bảo rằng đang nhớ về một người đấy. Như cái cách anh vẫn luôn có  cô ấy để nhớ về. Sự thật thì với một cô gái không đủ rộng lượng để lưu giữ ký ức như em, thì việc ngước nhìn trời chỉ là  một cách thể hiện sự cô độc đến tột cùng mà thôi.
Em hỏi Phan, Nếu em biến mất, liệu có ai đó sẽ ngước nhìn bầu trời thành phố mà nhớ đến em không?
Cuối tuần đó, em rủ anh ra biển. Chúng ta đi chuyến xe đêm. Trời tối đen như mực. Quãng đường đi về phía biển vắng lặng. Đôi khi nhìn sang anh, nhìn mắt anh sáng rực cả một vùng trời đêm, bỗng trào lên trong em một niềm xúc động đến nghẹt thở. Em yêu anh nhiều biết bao. Vài cái ổ gà, vài cánh chim đập vào thành cửa, cả tiếng chửi thề ồn ào của đám lơ xe. Đêm hấp dẫn, quyến rũ lạ kỳ. Xe dừng đột ngột ở ven quốc lộ. Chúng ta bước xuống xe, để mùi biển tràn ngập vào phổi, hít hà hít hà. Và  nắm tay nhau men trên bờ biển. Cát từ đâu ngập lòng bàn chân, dính vào ống quần sột soạt. Lúc cúi xuống xắn ống, cát chảy qua kẽ tay em. Mềm mịn. Ngọt ngào.
Mọi thứ vẫn như mới hôm qua.
Một thời gian sau đó, em đang lang thang trên đường phố nước Đức. Đêm sáng trưng, ồn ào, nhộn nhịp. Bên cạnh em bây giờ là một anh bạn Tây cao to, đẹp đến nghẹt thở. Anh ta ôm chặt eo em, cọ cọ gò má nhám nhám vì râu vào mặt em, cười to. Em cũng cười. Nhẹ nhàng bảo:” Em muốn ra biển”. “Cuối tuần nhé. Mai anh dẫn em đi mua bikini”. “ Không. Em muốn ra biển. Ngay bây giờ”. Giọng nói em không hề có vết xước. Cũng chẳng cười. Người đàn ông nổi giận, cho rằng em ương bướng. Em hét lên:” Chia tay đi. Đừng gặp mặt tôi nữa.” Mắt xanh nhíu mày giận dữ và bỏ đi, để em đứng lại trên vỉa hè nghẹt người. Em nghe mùi mặn. Không phải từ nước mắt. Không phải từ sương đêm, mà là tưởng như cát biển đang chảy qua kẽ tay của mình. Mùi vị ngày xưa ập về. Nóng bỏng mũi. Cay xè mắt. Em bước đi trên phố, bốt điện thoại công cộng đỏ rực ở đâu đâp vào mắt. Đã bao lâu rồi, em không ra biển? Nhận ra rằng bản thân đang nhớ anh điên lên được. Tiếng Phan vang vọng từ nơi xa xăm. “ Gì đấy?Biết mấy giờ rồi không” – “ Đang ở đâu? Có vui không?” – “ Im lặng lắng nghe là biết được thôi” Em nhắm mắt lại và nghe.  Ký ức ở đâu bỗng nhiên dội về mãnh liệt và đau nhói. Khàn hẳn cả giọng, em thều thào hỏi Phan có phải đấy là tiếng sóng biển?
Vậy đấy, Em cứ đứng khóc mãi ở bốt điện thoại công cộng nơi xứ người xuyên đêm. Em khóc và nói với Phan, em về với anh có được không? Em chẳng hề can đảm, mạnh mẽ như em tưởng. Thật sự là yếu đuối đến chết đi được. Giọng Phan trầm đục, xót xa. M ơi, bao giờ M mới hạnh phúc hả M?
Em quay về thành phố. Sân bay nóng rẫy, nghẹt thở. Nụ cười Phan tươi thật tươi. Trong lúc phụ em kéo hành lý, một lọ cát biển rơi ra. Ngày cuối cùng em xếp đồ chuẩn bị cho chuyến đi xa này, Phan đã nhét nó vào vali em. Em càu nhàu:” Lắm chuyện. Lấy ra đi, không M làm bể đấy”. Nhưng Phan cứ khăng khăng bảo em phải giữ nó. Và rồi lọ cát ấy đã ủ ấm em  những tháng ngày sau này ở xứ người. Lạnh đến mấy, nhớ anh đến mấy, nhớ Phan đến mấy, em lại lấy nó ra và áp vào má mình.
Cảm ơn Phan.
Rồi ngày cũng trở nên dịu nắng. Ở góc đường, anh vẫn đang nắm tay cô ấy. Lá vàng rơi xào xạc, tiếng lòng em cũng xào xạc. Nhưng lạ thay, trái tim em lại ngủ yên.
Có nhiều quãng thời gian sẽ đi qua trong đời. Sau này, nếu cơn gió có dừng chân và nhìn lại, hốt nhiên mắt nó sẽ đỏ. Như là ai đó đã phủ một tấm bụi dày lên đó. Tuổi 20 của em. Điên cuồng, mơ mộng, ảo tưởng, khờ dại. Em  trao hết. Nhưng em sợ xót xa. Nên. Em xóa hết.
Em gặp anh, với màu tóc mới, với nụ cười lấp lánh nơi đáy mắt. Em bảo, sau này, có làm gì cũng phải nhớ tới em đấy nhé. Nhớ về những đêm thành phố lộng gió đã từng có em. Những quán ăn ồn ào bám mùi tóc em Những cái ôm chặt trong những ngày mưa. Những vòng tay em ấm áp vội vàng ngây ngô. Điều tuyệt vời không nằm ở việc bao nhiêu thời gian đã trôi qua, mà là nằm trong bao khoảnh khắc đã qua trong đời. Nếu một ngàythành phố có quá oi bức và nóng nực, hãy nhìn lên bầu trời và nhắm mắt lại đi. Nhớ tới em.
” Hãy thôi những nỗi niềm. Hãy cười thật hồn nhiên. Như mỗi khi anh gặp em. Cười – như chưa từng có bất cứ điều gì xảy ra trong cuộc đời này
Em vẫn yêu anh nhiều. Nhưng…
Tình yêu, đôi khi chỉ là chuyện của một người.