Wednesday, September 10, 2014

Anh nhớ những kỉ niệm của chúng ta

Em à! Cũng ba tháng sau ngày mình chia tay rồi em nhỉ? Ba tháng đủ để một hạt giống nảy mầm, ba tháng đủ để chuyển giao một mùa mới. Thế nhưng ba tháng là chưa đủ dài để anh quên được em.còn ba tháng trái tim em đã quên mất anh là ai. Ngồi nhâm nhi tách café anh nhớ ngày của ba tháng qua.
Anh nhớ rõ những kỉ niệm của chúng ta...
Nhắm mắt lại anh nhớ ngày đầu anh xa em - cả thế giới như sụp đổ. Anh điên cuồng tìm đến tất cả nơi chúng ta cùng đến. Nó vẫn thế, hàng ghế đá trước cổng trường đại học vẫn im lìm, Công viên vẫn đông như những ngày cuối tuần ta đi cùng nhau. Nhưng chỉ có chúng ta thay đổi. À mà không phải! Đúng hơn chỉ có anh thôi vì em cũng đang hạnh phúc như lúc em cùng đi với anh mà. Chỉ có anh là một mình cô đơn như ngày em chưa đến. Nhớ có lần em nói “anh, em sẽ mang quá khứ anh đi nhé, mang người yêu cũ anh đi nhé. Em sẽ đến hiện tại của anh. Chỉ em thôi đấy” - Đúng. Em đã mang quá khứ anh đi rồi em à, nhưng mang cả tương lai anh đi luôn. Vốn dĩ anh đã không đau như thế nếu em đừng mang quá khứ anh đi em đã làm anh hi vọng và ngốc nghếch cho rằng có em anh có tất cả rồi. Rồi để anh chênh vênh trong mê cung do em tạo ra. Loay hoay mãi không tìm thấy lối ra, thế là anh quyết định bỏ cuộc ngồi đó giam mình trong nó chờ một người khác không phải là em.
Ngày đầu của tháng đều tiên xa em, anh đọc lại tất cả tin nhắn của hai ta. Anh thấy có một tin nhắn thú vị và sến súa lắm - anh đọc lại cho em nghe nhé. “Anh tình yêu không có kết thúc đúng không anh?”. Hì, em biết không? Khi đó anh đã suy nghĩ nhiều, anh vô tư cho rằng tình yêu là vô hạn. Mấy ai biết được mình yêu một người bao nhiêu. Và bây giờ anh cũng nghĩ thế nhưng anh nghĩ thêm là không có khái niệm kết thúc trong tình yêu chỉ có một người bỗng dưng hết yêu còn người còn lại thì nhớ mãi. Anh không nghĩ là có một ngày em làm anh một con người vốn khô khan trở nên sến súa như em thế nào?
Anh đã từng nghĩ trong tình cảm của một người trải qua nhiều đổ vỡ thường thì họ không yêu người tiếp theo 100% vì trái tim của họ vốn dĩ luôn còn một góc cho người đã đi ngang đời họ. Có thể góc đó dành cho sự thù hận hay dành cho sự vị tha mong ngày trở về. Em không phải tình đầu của anh nhưng anh đã dành cho em 100% trái tim mình. Anh không hiểu tại sao lại như thế? Do anh ngốc hay do em quá sắc sảo. Đúng là tình cảm như một cơn mưa, không phải cơn mưa nào cũng gội sạch những bụi bẩn của quá khứ mang lại cái tươi mát cho tương lai mà đôi khi nó còn làm cho con người ta cảm nặng - cơn mưa của em làm anh cảm ba tháng rồi đấy em.
Nhớ thêm một kỉ niệm về ta nữa em nhé, ngày đầu của tháng thứ hai anh vô tình đọc lại tin nhắn cuối cùng của em. “Quên em đi. Hết yêu rồi. Mình không hợp nhau. Em đã tìm được người làm em hạnh phúc. Em muốn anh hạnh phúc anh nên tìm hạnh phúc cho riêng mình” - Ừ em, anh sẽ đi tìm hạnh phúc của mình. Nhưng có một chuyện anh có thể nhờ em giúp được không? Đó là trả hạnh phúc lại cho anh đi. Anh bỏ quên nó ở em lâu rồi. Anh đã không trả lời tin nhắn đó. Vì nếu anh trả lời là anh chấp nhận sự kết thúc anh chấp nhận mình xa nhau. Nhưng anh chưa đủ can đảm em à. Và anh cũng biết rằng bạn trai mới của em như thế nào... Vì em biết không nó đã từng là bạn anh đấy. Anh đủ hiểu nó nhưng mà anh không còn đủ tư cách để phán xét nó như thế nào. Và cũng vì yêu một người đôi khi bạn không chỉ đơn thuần là yêu mà phải yêu và chấp nhận cả sự sai lầm của họ. Nên anh quyết định im lặng và đứng sao. Mà em này đừng nghĩ im lặng có nghĩa là hết yêu, đứng sau có nghĩa là chấp nhận nhé. Chỉ là muốn kết thúc bớt đau hơn,để cho sự ra đi nhẹ nhàng nhất thôi em...
Giật mình anh trở về thực tại, lần này anh nghĩ về chính mình. Thời gian qua anh cảm thấy mình yếu đuối hẳn ra. Quên mất con người mình đã từng mạnh mẽ như thế nào? Quên mất mình đã là người quen sống với nỗi đau, quên mình là người luôn cho người khác mượn đôi vai. Thế mà anh lại tìm một đôi vai để tựa vào yếu đuối thât. Nhưng anh tin mình sẽ nhanh trở lại như ngày đầu chưa gặp em thôi - Một người luôn cười, khó hiểu và sẽ không còn buồn nữa. Mà này đừng nghĩ anh không có trái tim em nhé. Em không thấy anh buồn vì anh không chỉ có trái tim mà anh còn có cả đầu óc. Lý trí không cho phép con tim buồn vì em và cũng vì em lý trí quyết đóng kín con tim anh một lần nữa... Cạn ly cafe này anh sẽ là một con người mới - nhưng trái tim thì cũ kĩ.
“Mỗi khi tình đắng mắt bỗng cay.
Nhưng tình xa rồi ta vẫn say”

Vì anh chỉ là một vị khách lạ qua đường

Nó đã thương nhớ một vị khách sẽ không dừng chân lại quá lâu bên đời.
Sài Gòn bắt đầu vào thu, trời se se lạnh, vì gió, vì mưa. Không gian đêm im lìm đang vây trùm lấy nó. Chỉ có chút sáng le lói của màn hình đang yếu ớt phản xạ lại bóng đêm. Có vẻ như nó dần quay trở lại điểm xuất phát, khi mà bóng đêm nó quen thuộc và từng say đắm kia đang trở thành kẻ bóp nghẹt trái tim nó.
Trên đời này, ngoái trước nhìn sau, có biết bao nhiêu mối quan hệ đã vỡ tan. Nó quen với việc sống một mình. Ngày xưa, nó mơ mộng lắm, nhưng lại chẳng rung động với ai cả. Vấn đề của nó giống rất nhiều cô gái khác. Họ luôn mong chờ yêu thương, nhưng dường như chữ duyên chưa vương nợ. Nó khao khát thứ tình cảm mà bao người trao nhau mỗi ngày. Có độ nó thảnh thơi buông câu status: "Giá như trên đường đời tấp nập, tôi bắt gặp một ai đó bộ hành cùng tôi, một đoạn thôi cũng được!". Cô gái như nó, bên ngoài lãnh đạm bao nhiêu thì bên trong cũng lãng mạn như ai, nó đã có suy nghĩ ấy khi thở dài thốt ra mấy lời non trẻ.
Ảnh minh họa
Và cuối cùng, nó đã gặp! Như nó từng mong muốn. Có người bất chợt xuất hiện, rồi cứ thế len lỏi vào cuộc sống của nó, khiến nó chao đảo. Chẳng phải thứ sét đánh diệu kỳ nào cả. Nó thậm chí đã dùng cả lý trý của mình để cố gạt phắt cái suy nghĩ rằng nó đang để ý một ai đó - người luôn xuất hiện cùng một nơi cùng một khoảng thời gian với nó. Cho đến một ngày, nó phải chấp nhận rằng mình đã say, say một người hoàn toàn xa lạ. Nó đã vương thương nhớ một người mà ngay cả việc muốn quan tâm khi thấy người đó có chuyện buồn, cũng không có tư cách gì để chen chân vào. Nó ghét thứ cảm xúc của mình. Khi đến một ngày, chốn quen giờ cũng trở thành nỗi niềm có thể sát thương nó, vì nơi đó có anh.
Khách! Là kẻ sẽ luôn mỉm cười, nồng nhiệt nắm tay, thi thoảng cười to, thi thoảng sẻ chia. Và rồi cái kết vẫn là rẽ lối. Đôi khi, khách đi còn chẳng kịp để lại lời chào. Thế mà có đứa ngốc từng mong gặp khách. Rồi tin là mình sẽ vui biết bao nếu gặp. Hẳn nó chẳng nghĩ được nhiều hơn thế. Cuộc sống thường ngày của nó là đây, căn phòng này, góc tường quen thuộc, cái nhìn như vẫn!
Nó lỡ vương rồi, vương khuôn mặt khách. Nó cũng biết rõ, chẳng làm gì được hơn. Khách đi rồi bỏ lại mình nó, câu chuyện còn dở dang chưa kể, với mảnh ghép chưa trao, nụ cười chưa ấm... Kẻ ở lại, sẽ thẫn thờ hơn, trầm lắng đi, rồi vùi bản thân vào khoảng thời gian vô thức. Nghi hoặc bản thân hay vờ như suy nghĩ, thì trong nó cũng có thứ đã thành mảng lớn, nặng trì - vô vọng.
Mọi ngày vẫn trôi, mọi người vẫn qua, nó vẫn cười như vốn lẽ, vẫn gật đầu chào hỏi những yêu thương. Nó nhận ra đã quá lâu nó không ôm 1 ai đó, thì thào nhỏ to với 1 ai đó. Nó đã quen với việc kể những câu chuyện của mình, với bức tường đêm. Rồi nó sẽ lại già đi, ngày qua ngày vẫn là nó, ở đó, mình nó!
Hôm nay, nó tính dọn dẹp. Nó sẽ vứt bỏ 1 số thứ, cất giữ 1 số cái mới, và nhấc chân lên. Nó sẽ vẫn lại mơ mộng trong im lìm, nhìn vào khoảng bao la trong vô thức. Nó đợi chờ một điều không rõ, mà có khi cũng không là gì cả. Cứ ngồi thế. Nó tin rằng, chúng ta vốn chẳng cần cố gắng gì để nhớ - để quên. Với nó, dù chỉ gặp 1 người khách thôi, cũng đã là điều quá tuyệt rồi.
Ta biến mất trong cuộc sống của nhau, nhẹ nhàng như tất lẽ. Nó nên nghĩ vậy, vì anh chỉ là một vị khách mà thôi. Vị khách trên con đường rất dài nó đã gặp được.
Người ta bảo chỉ có khách rồi sẽ quên thôi!

Rồi chúng ta sẽ là cũ trong nhau

Lần đầu tiên chị biết ghen, mà lại là ghen với quá khứ. Buồn cười em nhỉ? Kiểu như dùng hết sức bình sinh để đánh nhau với cái bóng trên tường, vật vã mồ hôi nhưng nhận ra mãi mãi không thể nào thắng được.
Viết cho em, người của hôm qua.
Chúng ta chưa gặp nhau bao giờ, nhưng chắc rằng chúng ta có những điểm giống nhau, hoặc ít nhất chúng ta có một điểm chung: yêu thương và được thương yêu cùng một người đàn ông, dù khác nhau thời điểm.
Hôm nay chị viết cho em những dòng này (mà chị không nghĩ sẽ gửi trực tiếp cho em) không phải với thái độ tự tin tự mãn, càng không phải có ý thương xót em, mà là để nói với em lời cảm ơn.
Hôm nay chị vô tình xem lại những hình ảnh ngày em và anh ấy còn bên nhau. Chị ghen. Chị khóc. Rồi anh ấy ngăn chị, không cho chị xem những dòng tin nhắn trò chuyện với em, chị càng khóc to hơn. Chị kết tội anh ấy giấu chị là để bảo vệ em, bảo vệ kỉ niệm của hai người. Đó là một khoảng trời mà chị không thể nào che lấp hay thay khác đi được. Lần đầu tiên chị biết ghen, mà lại là ghen với quá khứ. Buồn cười em nhỉ? Kiểu như dùng hết sức bình sinh để đánh nhau với cái bóng trên tường, vật vã mồ hôi nhưng nhận ra mãi mãi không thể nào thắng được.
Rồi chị cứ ngồi im nhìn anh ấy mà nghĩ: vòng tay này từng là của em, bờ vai ấm này từng là của em, nụ hôn này từng là của em… Tất cả, tất cả những gì hiện hữu trước chị bây giờ đã từng trọn vẹn thuộc về em. Chị từng bảo người ta ghen chỉ có hai lí do, một là không tin tưởng đối phương, hai là không tin bản thân mình có thể giữ được đối phương. Trong trường hợp này, lí do thứ hai là đúng hơn cả. Chị tự thấy mình không bằng em, cô gái ạ. Thì ra ghen là như vậy.
Nhưng rồi sau đó chị lại thấy mình có lỗi với em. Bởi chị cũng từng đứng ở vị trí của em bây giờ, nhìn yêu thương rời tay và buộc lòng phải gắn vào đó hai chữ đã từng. Cảm giác đó nó lặng người đến tê dại. Em có thể trách chữ duyên giữa em và anh ấy không đủ dài để có thể có thêm nhiều nữa những ngày mai, và em cũng có thể trách chị quá đỗi vô duyên, khi là người chậm chân nhưng sau tám năm – ngay khi em vừa xa – chị lại trở về đứng sau lưng anh. Em hoàn có thể làm điều đó, cũng như em cũng có thể nhìn chị bằng ánh mắt tự hào, vì nụ cười của chị bây giờ, cũng chỉ là được nhường lại từ em.
Vậy nên chị thật lòng muốn nói cảm ơn em...
Cảm ơn em vì đã “chịu đựng” cái sự điên của anh ấy, quan tâm, chăm sóc anh ấy trong ngần ấy thời gian.
Cảm ơn em đã bắt kịp và giữ lửa nhiệt huyết trong lòng anh ấy, điều mà chị thấy chị chưa làm được, cho đến bây giờ.
Cảm ơn em về những cái ôm ấm áp, những chiếc hôn thật nồng đã dành cho anh ấy. Chị tin rằng anh ấy cũng đã rất hạnh phúc ở những ngày có em.
Cảm ơn em vì những lời yêu thương, những câu nói động viên khi anh ấy chùn lòng, mệt mõi. Em cũng đã là một điểm tựa rất tốt với anh ấy mà đúng không?
Em ạ, sẽ chẳng có gì chắc chắn được rằng chị sẽ là người anh ấy chọn đi cùng đến cuối đường hạnh phúc. Biết đâu rồi ngày mai sẽ có cô gái khác ngồi lại viết những dòng như này, gửi chị, như chị đang viết cho em. Cũng như những lời yêu thương bây giờ anh ấy nói, liệu rằng cũng đã từng nói với em, liệu rằng có mang đi nói với người sau nữa? Và biết đâu chữ duyên lại một lần nữa kết thúc hạn kì. Chúng ta không biết được, vậy nên xin em đừng buồn vì những chuyện đã qua, đừng cố giấu đau thương hay làm tình làm tội kỉ niệm. Bởi đó là những tháng ngày mà hai người từng rất hạnh phúc, là rất riêng và chị chẳng xâm phạm được bao giờ. Chúng ta rồi sẽ hạnh phúc, dù rằng ngày mai chúng ta sẽ trở thành cũ trong nhau.
Mạnh mẽ rồi sẽ hóa bình yên.
Thương em.
Từ yêu thương hiện tại.

Viết cho những tình yêu không bao giờ tắt nắng!

Tình yêu là gì thế anh? Em vẫn định hình tình yêu là của nắng, nắng mang em đi cùng hoa và gió, cuốn em êm đềm qua những nhịp điệu của mùa xuân...
Giữa biển trời bao la rộng lớn, sẽ có thời gian chúng ta tự hỏi: liệu tình yêu chúng ta đang có rồi sẽ đi đến đâu, anh là ng đầu tiên cho em biết yêu và sẽ là người cuối cùng của cuộc đời em hay anh giống mây của trời 1 ngày lại để gió cuốn đi.
Tình yêu là gì thế anh? Em vẫn định hình tình yêu là của nắng, nắng mang em đi cùng hoa và gió, cuốn em êm đềm qua những nhịp điệu của mùa xuân. Hay tình yêu là mưa anh nhỉ, mưa cuốn trôi lớp bụi trần, thổi bay những u ám trong em, tưới mát con tim em mỗi chiều thu đến!
Ảnh minh họa
Tình yêu đẹp thế phải không anh? Em ngỡ tưởng sau bao thăng trầm, sóng gió ập đến, em sẽ không thể trụ vững, sẽ không dám chạm tới con tim anh nhẹ nhàng, ấm áp. Thế đấy anh à, vấp ngã, đau thương em mạnh mẽ lắm nhé! Em kiên cường tiến tới những hoài bão xa xăm, và anh biết không, em ko bị quật ngã bởi bất cứ trận bão tố nào. Em vẫn yêu và yêu bằng cả con tim chân thành của mình, dù biết tình yêu cũng dang hờ hững với tấm lòng em.
Vậy anh ơi, em hỏi anh nhé, mùa hạ và mùa đông chúng ta có hạnh phúc trong tình yêu không? Có chứ, mùa hạ à, em nghĩ tình yêu thế này anh này, tình yêu làm dịu mát tâm hồn em, anh khe khẽ anh sẽ là chiếc dù tránh nắng để em chạy nhảy cả ngày. Còn nữa anh nói luôn em muốn biết không, mùa đông ấy, vòng tay yêu thương anh dành sẽ sưởi ấm cái lạnh giá băng, tê tái nụ cười em.
Em hiểu rồi, tình yêu giống như 1 năm vậy, nó luôn thổn thức gọi em từng mùa, em cảm nhận được hết đó! Có nắng, mưa, nóng, lạnh nhưng lại tràn đầy hạnh phúc bên anh. Anh ơi! Tình yêu đơn giản thế thôi mà, em hiểu rõ lắm đó. Mùa thu trôi qua, mùa đông sẽ lại đến, anh sẽ vẫn dắt tay em đi hết con đường phải không?
Em, là em anh à, vẫn ngốc nghếch phải không anh? Tình yêu với em là vậy đó, sẽ không bao giờ tắt nắng đâu anh!

Hạnh phúc ảo

vẫn hãy cứ sống hết mình, cứ yêu hết mình. Con người sinh ra là để yêu thương nhau, vì chỉ có tình yêu giữa người với người mới tồn tại được các mối quan hệ dài lâu. Cho đi mà không cần nhận lại, rồi hãy tin cô sẽ xứng đáng nhận lại được nhiều hơn so với những gì đã bỏ ra.
Hãy thôi những ảo tưởng hoang đường của một thứ tình yêu mà mãi mãi không thuộc về cô nữa đi. Hãy rủ bỏ những thứ tình mập mờ lúc cần thì đến, không thì có hàng trăm cuộc gọi, hàng trăm tin nhắn cũng chẳng đổi lấy một tin tức nào. Đau khổ là thế, hạnh phúc cũng là thế. Vì sao cô cứ đắm chìm mãi vào cái tình yêu tạm bợ ấy chứ?
Đàn ông vốn không thừa nhưng chẳng thiếu, để thoát ra đi tìm một người đàn ông khác dù không hoàn mỹ nhưng chắc chắn sẽ yêu thương cô thật lòng. Ít ra phải là người biết trân trọng cô, biết bảo vệ khi cô cần và cạnh bên chăm sóc những lúc cô đơn côi như lúc này. Cái thứ tình yêu mang tâm thức mơ hồ, cái thứ hạnh phúc mờ mờ ảo ảo, nó có vị gì mà sao lại khiến cô đắm đuối như thế kia? Sao lại khiến bản thân dày vò lấy thân xác đến tội nghiệp thế kia? Hạnh phúc ảo thật sự hạnh phúc lắm hay sao?
Hãy thôi đừng phung phí thời gian vào những cái không thể định vị được điểm đến cuối cùng. Hành trình của đời người nói dài không dài, nhưng cũng chẳng phải ngắn. Hãy thật tỉnh táo và sáng suốt lựa chọn con đường đi dù là dài, là ngắn nhưng phải có cái đích nhất định. Cuộc đời nay như thế này, liệu ngày sau có như ta tưởng tượng sẽ làm được những gì ta đã từng mong muốn?! Huống chi là những thứ mơ hồ không định hướng. Thứ mà trên đời này không thể nắm bắt được đó là lòng người, không thể cân đo đong đếm, không thể đo độ nông sâu. Và thứ mà cô càng không thể xoay chuyển thay đổi đó chính là thời gian.
Đừng nghĩ rằng mỗi một giây, một khắc trôi qua đều chỉ là những gì lẻ tẻ, cỏn con không đáng bận tâm. Nhưng cứ thử mà gom những giây, những khắc ấy lại mà xem. Quay đi ngó lại là những tháng năm dài đằng đẵng trôi qua một cách hững hờ mà cô không thể lấy lại. Tuổi thanh xuân của cô có kéo dài mãi cùng cái hạnh phúc mà chẳng đi đến đâu ấy được không? Hay thay vào đó là những bước chạy nước rút để làm mới mình, níu kéo thời gian để hòng giữ chân lại cái khát khao dại khờ của cô. Vốn ngay từ đầu chẳng thể cùng nhau thì dẫu cô có cố gắng thế nào, cũng chẳng thể thay đổi. Vậy cớ sao cô lại để lãng phí tuổi xuân của mình trôi qua một cách nhạt nhòa như thế. Hãy tranh thủ ngay khi còn có thể, hãy sáng suốt mà ngẫm nghĩ thật lâu, thật sâu đủ để mạnh mẽ từ bỏ thứ hạnh phúc ảo không hề hiện hữu ấy đi.
Cô vẫn hãy cứ sống hết mình, cứ yêu hết mình. Con người sinh ra là để yêu thương nhau, vì chỉ có tình yêu giữa người với người mới tồn tại được các mối quan hệ dài lâu. Cho đi mà không cần nhận lại, chẳng phải là nghĩa cử cao cả gì đâu, nhưng rồi hãy tin cô sẽ xứng đáng nhận lại được gấp đôi, gấp ba so với những thứ đã bỏ ra. Có thể sẽ sớm, cũng có thể sẽ muộn màng nhưng luật đời vốn dĩ công bằng lắm, nhân quả đều có cả đấy. Chỉ là đừng quá u mê vào những điều không có kết quả, chỉ khiến lòng mang vướng bận với những nghĩ suy không đáng.
Cô hãy cứ tin một điều rằng mỗi một người sinh ra đều đã có một sợi dây vô hình gắn kết giữa người này với người kia. Chỉ là do thời gian, do địa điểm mà mãi cứ lạc bước nhau chưa thể nào chạm trán. Nhưng rồi cũng sẽ đến đúng một thời điểm thích hợp nhất cô sẽ gặp được người đã được định cho mình. Nghe có vẻ cổ tích quá chăng, nhưng thà hãy tin những gì tốt đẹp đến với bản thân còn hơn là đắm chìm trong cái bi của tình ảo.
Những thứ đại loại gọi là tình yêu ảo, hạnh phúc ảo thì cũng chỉ do chính con người tự tạo dựng nên. Cũng tự cho mình cái quyền yêu thương, cái quyền là một nửa của ai kia, cái quyền mong muốn mọi thứ đều trở thành sự thật. Nhưng đó chỉ là từ một phía, ảo thì vẫn chỉ là ảo mà thôi. Và phía còn lại đơn thuần chỉ coi đó là một trò chơi, cũng sẽ nâng cấp độ level lên từ từ theo người chơi. Nhưng thắng hay thua cũng chẳng quan trọng, chủ yếu là có thể giải tỏa những lúc căng thẳng, những lúc vui lúc buồn trong cuộc sống của họ. Rồi cũng có lúc họ sẽ lãng quên đi trò chơi mà mình đang bị hấp dẫn để trở về cuộc sống thực tại.
Hạnh phúc là được đắp xây dần dần từ hai người trở lên. Phải trải qua những năm tháng cùng nhau gắn bó dù là gần hay xa, cùng nhau vượt qua những khó khăn cũng như thành công. Là khi không cần lên tiếng thì người còn lại vẫn hiểu đối phương đang nghĩ gì, cần gì. Là khi một người đau, người còn lại cảm thấy còn nhức nhói hơn. Và là khi cả hai đều thật lòng hướng đến một sự gắn kết bền lâu ở tương lai. Là sự cảm nhận rõ rệt hai trái tim đang đập cùng một nhịp.
Hãy thôi mơ mộng và đắm mình vào thứ "hạnh phúc ảo" - cái tên nghe thôi cũng thấy thật đáng thương, ấy nữa đi cô à!

Đừng khóc sau lưng anh

Anh chỉ dám yêu em, yêu trong những khát khao cháy bỏng, trong những lần nhìn bóng em và cậu ấy xa xa, hay chỉ là những đêm chợp mắt, thấy em trong cơn mơ.

Gửi em, người con gái anh thương...
Hôm nay trời lại mưa, những cơn mưa ào ạt rơi xuống nền đất lạnh tê người. Em đứng đó, giương đôi mắt đã đỏ bên khóe mi, vô hồn nhìn vào khoảng không vô định. Anh đứng nhìn em, có thứ gì đó trong lòng anh như co thắt lại. Anh biết chứ, em đang phải chịu đựng quá nhiều! Vừa là áp lực học tập từ gia đình, giờ lại xen lẫn chuyện tình cảm giữa yêu và hận. Anh cũng biết, em đã quá mệt rồi, phải không?
Anh, em và cậu ấy, chúng ta là một bộ ba thân với nhau từ những thuở còn thơ. Em thích cậu ấy. Anh biết! Thế nhưng vẫn có cái gì đó không thể ngăn chặn lại trái tim, anh vẫn trót thương em. Câm lặng nhìn em và cậu ấy tay trong tay hạnh phúc, nụ cười hồn nhiên, ánh mắt thơ ngây của em đã ngày một điểm thêm vào lòng anh, khiến tim anh cứ hỗn nhịp mà bước qua ranh giới tình bạn... Nhưng anh cũng biết đâu là giới hạn, anh biết đâu là nơi mà em trao những yêu thương. Bởi vậy, anh chỉ dám yêu em, yêu trong những khát khao cháy bỏng, trong những lần nhìn bóng em và cậu ấy xa xa, hay chỉ là những đêm chợp mắt, thấy em trong cơn mơ.
Người con trai ấy mới là người em yêu. Người con trai ấy mới là nơi em muốn đắm mình trong khờ dại. Thế nhưng liệu em đã tìm được đúng nơi để gửi gắm? Đúng nơi để đem trọn lòng mình bất chấp thương yêu? Ừ thì ngoài miệng cậu ấy vẫn là những lời nói ngọt ngào êm tai, vẫn là những cử chỉ nhẹ nhàng và âu yếm, nhưng sao trong ánh mắt ấy lại ẩn chứa một sự bí hiểm. Một chút qua loa, nhạt nhẽo. Một chút... khinh thường! Cầu mong những điều ấy, đều là một chút đa nghi...
Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa.
Trời đổ mưa... Cuốn trôi cả một con người...
Em đứng lặng người giữa phố đông. Có lẽ bộ mặt thật của cậu ấy là một cú sốc quá lớn đối với em. Nhưng em à, em hãy nhớ, cậu ấy không yêu em, cậu ấy chỉ ở cạnh em trong một phút nông cạn của tuổi trẻ. Cậu ấy không đáng để chính bản thân em phải chịu khổ như thế. Em là em, cậu ấy là cậu ấy, hai con người ở riêng hai thế giới. Hai con tim tách xa nhịp đập. Anh hiểu, anh hiểu rằng sự thật bao giờ cũng là một cơn ác mộng. Nhưng em là một cô gái Song Tử mạnh mẽ kiên cường đúng không? Cười lên, xua đi nước mắt, hãy trở về là em của ngày hôm qua. Em nhé!
Này em, đừng khóc, đừng khóc sau lưng anh như thế. Hãy để anh cạnh bên em, để bàn tay anh lau khô đi nước mắt. Cậu ấy không đáng để em phải đau khổ. Hãy tin! Dù cả thế giới có xua bỏ em, vẫn còn có anh. Anh sẽ cạnh bên em mỗi lúc em cần và lúc em muốn ngã quỵ, muốn yếu đuối. Anh sẽ đến cạnh bên, cho em mượn bờ vai và nói: "Rồi mọi chuyện cũng sẽ trôi qua nhanh thôi!". Anh vẫn ở đây mà! Nên em đừng khóc sau lưng anh, nhé!

Nắm một bàn tay đã buông

Sẽ chẳng dễ dàng đâu để nắm lại một bàn tay đã buông. Nhưng chia ly chưa bao giờ là điều em muốn chọn.
Không biết từ lúc nào mà khi đối diện với sự chia ly, em lại trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Sự mạnh mẽ ấy không nằm ở chỗ em bình yên đi tiếp trên chặng đường vắng một người thương, mà là do em sẽ cố gắng hết mình để nắm lấy một bàn tay đã buông sau tất cả những tổn thương tưởng chừng như không thể liền sẹo. Người ta bảo đó là cố chấp, là khờ khạo, là đang tự đối xử bất công với chính bản thân mình. Còn em, em gọi đó là thấu hiểu, là thứ tha, là chân thành, là tin yêu, là chờ đợi...
Nắm một bàn tay đã buông có nghĩa là em vẫn dạo phố vào những buổi chiều xuống dù bên em đã vắng đôi chân thuở nào cùng em sánh bước, chuyện trò. Nhưng mỗi bước tiến sẽ vẫn là một bước lùi vào dĩ vãng chưa xa, mỗi bước chân đi qua sẽ vẫn là một bước chân lùi xa vào quá khứ. Em vẫn như thế, vẫn ghé qua nơi anh ở dù chẳng để gặp anh hay cùng anh tâm sự đôi ba câu vô nghĩa mà đơn giản chỉ là để chắc rằng anh vẫn yên bình, vẫn hạnh phúc - dù hạnh phúc ấy có tròn vẹn hay không.
Ảnh minh họa
Nắm một bàn tay đã buông có nghĩa là em vẫn ngồi nghe lại những bản nhạc xưa khi thành phố đã lên đèn, dù đó hầu như đều là những bản nhạc buồn đến mệt lòng người. Ừ thì đôi lúc cũng chẳng kìm được cảm xúc cho nước mắt đừng rơi, nhưng em vẫn yên bình khi nghĩ anh nơi ấy chắc cũng đã miên man trong giấc ngủ. Vậy là đủ mà, phải không anh?
Nắm một bàn tay đã buông có nghĩa là em vẫn thầm lặng phía sau anh, vẫn quan tâm anh mỗi ngày dù điều đó anh chẳng thể nào biết được. Lúc anh buồn, lúc anh vui, lúc anh hạnh phúc hay khổ đau, em vẫn luôn kề bên, vẫn luôn lắng nghe từng nỗi niềm nơi con tim anh đấy, nhưng lại chẳng biết phải làm thế nào để cùng anh chia sẻ. Người đàn ông trong anh có lẽ cũng đã đủ trưởng thành để gánh vác những trách nhiệm trên vai và đủ chín chắn để làm chủ cảm xúc của mình. Thế nhưng, cuộc sống sẽ tròn vẹn hơn khi bên anh có một người cùng anh sát cánh, cùng anh bước đi trên con đường đủ dài và rộng mà, phải không anh?
Có thể - chỉ là có thể thôi, vẫn luôn có một ai đó ở lại phía sau anh, ru anh bình yên khi những kỉ niệm đã nhuốm màu dĩ vãng. Đó là ngày cũ, người xưa, là kí ức anh chưa bao giờ quên và cũng chẳng muốn quên. Nhưng người đợi anh phía trước mới là người cùng anh đi tiếp phần đời còn lại. Đó sẽ là người buồn thay nỗi buồn của anh, vui chung niềm vui của anh, cùng anh gánh vác những trách nhiệm phía trước. Giống như... em vậy.
Em biết, sẽ chẳng dễ dàng đâu để nắm lại một bàn tay đã buông. Nhưng chia ly chưa bao giờ là điều em muốn chọn. Cũng giống như lúc này, khi cuộc sống của anh và của em đang rẽ về hai hướng khác nhau, em vẫn sẵn sàng vì anh mà thay đổi lộ trình trong cuộc sống của mình. Thế nên, anh hãy cứ sống cuộc sống của anh, hãy tiếp tục làm những điều anh muốn. Em cũng thế, em cũng sẽ tiếp tục sống cuộc sống của riêng mình và ở phía trước đợi anh.