Sunday, December 22, 2013

Cafe đắng...

Cafe đắng...
Ừ thì, cafe đắng, nhưng một ai đã trót yêu vị đắng ấy cũng thèm khoắc khoải mùi hương cafe dậy từ sống mũi.
Nó vốn dĩ thích cafe từ lâu lắm rồi. Rồi cái ngày nó lon ton làm phục vụ cho Highlands Coffee, nó biết về cafe, nhiều hơn một chút. Nó nhớ rõ mồn một cái lần đầu nó thử nhấp vài ngụm cafe đen nơi quán quen nó vẫn hay lui tới khi ở Sài Gòn và nhiều lần sau quay lại.
Bỗng dưng, nó lại thèm cái hương vị ấy, đắng trong cả từ cả ý. Hay, nó trót yêu cái vị đắng ấy.
Nó, chặc lưỡi, ngoác miệng cười.
Nhiều người hỏi "Em hạnh phúc chứ?". Nó mỉm cười gật đầu thay một câu trả lời. Nó ít nói hẳn kể từ dạo ấy...
Hôm nay, đọc được một vài dòng suy tư của nhỏ bạn thời đại học. Nó giật mình "sao giống nhau đến thế". Có một thứ nó đọc được "niềm tin". Khi mà, thiếu thốn nhiều thứ, hoặc giả mũi chân in hằn nhiều vết xước thì niềm tin là thứ duy nhất nó bấu víu, nâng niu.
Tai nó văng vẳng một câu nói "nhẹ nhàng... nhẹ nhàng với cả những gì làm em đau". Nó thích nhấp nháp từng vị đắng của cuộc sống đến lạ. Nó không đủ sức bước nhanh qua những thứ ấy một cách vội vã. Nên nó chọn cách bước chậm rãi cùng những thứ ấy. Vị đắng.
Thanh âm của bóng đêm cứ rít lên từng đợt. Gió Đông về, thốc lên từng cơn. Lạnh.
Ừ thì, cafe đắng... Nó cũng giống một vài người, trót yêu vị đắng ấy.

Đau lắm vẫn nói em nhớ anh

Những điều em muốn
Giản đơn như những luống hoa màu
Chẳng dễ gì úa nhàu
Như tim em dễ gì quên người ấy
Ước bao lần đôi mắt đừng nhìn thấy
Những xót xa…
những nghẹn ngào
Những điều như xé nát trái tim em…
Dù đau lắm khi máu tim lấm lem
Vẫn gọi khẽ nhớ anh
Vẫn thì thầm yêu anh
Vẫn là anh...
Đêm lạnh…
Một mình lặng ngắm màu xanh xám đang dần chìm vào bóng đêm, lặng nghe gió rít từng hồi luồn qua kẽ tóc một cảm giác xao xuyến nhớ. Chưa bao giờ em nhớ anh như bây giờ, anh à! Phải chăng sau bao niềm đau anh đã mang đến, em thay đổi nhiều hơn. Em trầm tĩnh hơn trước giận dỗi, em kiệm lời hơn trước nỗi đau và em dường như chỉ muốn hoàn toàn im lặng trước những sóng gió. Em đã tự hỏi mình “phải chăng em đã chẳng còn cần anh nữa?” Tự hỏi và tự vấn đáp em vẫn rất rất cần anh bên em, cần anh ôm em trước những khó khăn của cuộc sống, cần anh lắng nghe những tâm tư của em trong từng ngày trôi qua. Nhưng bây giờ đã khác, em đủ tỉnh táo để chỉ muốn kể cho anh nghe những niềm vui, những điều hạnh phúc. Em giấu cho riêng mình những nỗi đau, em sợ… Em sợ cuộc sống em quá đau sẽ khiến anh chán ghét mà bỏ rơi em, anh sẽ quay lưng với em để đi tìm một người dịu dàng có thể chia sẻ tâm sự với anh, để anh cũng nồng nàn gọi tha thiết vợ yêu. Em sợ một lần nữa anh lại quay lưng với em khi mà em cần anh nhiều nhất…
Phụ nữ ai mà không ghen hả anh? Cái ghen mỗi người thể hiện khác nhau, nhưng một khi còn nói nghĩa là người phụ nữ đó vẫn muốn nắm chặt tay người mình yêu. Một khi họ im lặng vì niềm đau quá lớn thì họ sẽ gạt nước mắt quay đi, khi đó dù có cố níu kéo thì cũng vô ích. Cuộc đời mỗi người đều có những mối quan hệ riêng khó tả, khó giải thích nhưng nếu là một người đủ yêu thương sẽ cố gắng không làm người mình yêu đau lòng. Qua từng ánh mắt, từng hành động em hiểu rằng anh yêu em, nhưng sự vô tâm của anh đôi khi làm em xé lòng vì đau xót. Anh vô tâm để lại vài di tích chứng cứ tình cũ, à mà cũng không thể gọi là tình cũ khi trong cán cân anh đong đến e cũng chưa chắc được rằng em là người nặng hơn, mà đơn giản là em đang là người gần anh hơn. Nỗi nhớ trong em cào xé em, nỗi nhớ nói với em rằng chỉ cần anh bên em, thế là đủ rồi đừng đòi hỏi nhiều, đừng suy nghĩ nhiều. Hạnh phúc là tạm quên quá khứ đừng kỳ vọng tương lai mà phải biết chấp nhận những điều mình đang có. Cố gắng nắm bắt những điều mình đang có để gìn giữ cho tương lai…
Hạnh phúc với em là những nụ cười bên anh, vì hạnh phúc đó nên em luôn lo sợ sẽ mất đi những nụ cười rạng rỡ và thoải mái nhất của em. Bên anh em cảm thấy bình yên lắm… Sâu tận cùng của tình yêu là mong muốn người mình yêu hạnh phúc, nên em cảm thấy mình phải nhẹ nhàng. Nhẹ nhàng nắm tay anh và sẽ buông khi nào anh quay đi. Vì em muốn anh hạnh phúc nên em sẽ sẵn sàng chúc phúc anh. Nụ cười em khi ấy chắc chắn sẽ chẳng còn rạng rỡ nhưng ít ra em thấy nhẹ nhàng vì đó cũng là cách để em yêu anh. Em nhớ anh nhiều nhiều lắm...
Dù nhiều lần anh làm em đau lắm, nhưng em vẫn thì thầm em nhớ anh, em cần anh vì em yêu anh.

Tuesday, December 17, 2013

Thấy mình bỗng trẻ

Từng bước, từng bước thầm, mưa giữa mùa… cuối năm. Giật mình. Phát giác nó không còn chạy long nhong trên những con đường của phố thị. Một mình.
 photo Christmas-Wallpaper_zpsb0b28140.jpg
Để cảm nhận cái se lạnh của thời khắc giao mùa từ cơn gió ngược phía sau lưng và giá lạnh phủ đầy mắt trên những bộ quần áo của người qua. Mọi thứ đang chuyển màu. Những màu sắc của Noel đã bắt đầu lên khung, những ma-nơ-canh thay bộ cánh mới, bắt sáng, thu hút những ánh nhìn từ phía bên trong cửa kính. Sài Gòn khoác lên mình những hoạ tiết trang trí và những ngọn đèn đầy màu sắc để bắt nhịp về một trong những thời điểm rộn ràng nhất của năm. Giáng Sinh đang về.
Để quên luôn cảm giác xuống đường, hòa vào dòng người chẳng biết đi đâu chỉ biết rằng lòng rộn ràng về một thời khắc. Tâm trạng. Mênh mang rồi lắng lòng đi để tự kỷ một chút gì đó khi ngỡ ngàng nhìn lại, phát giác rằng một năm nữa lại sắp qua và ngồi đây ra một góc. Tự thầm. Ai đó có đợi ta ở mùa sang!?
 photo Autumn_Magic__by_Camiloo.jpg
Không còn nữa. Tuổi xuân buồn lặng căm, đi trong chiều mưa hoang, đời biết ai thương mình...
Vì giờ đây phía sau lưng giờ đã có gió lùa, không còn tạt thẳng đến lưng khi mỗi lần gió ngược.
Vì giờ đây phía sau yên xe đã lấp đầy không còn chỗ trống với chân trẻ chen giữa đôi bạn già. Khắc khoải về những ngày qua tưởng chừng như không dừng lại.
Vội. Lắng nghe.
Nhịp sống của riêng mình. Nhiều lúc. Tưởng rằng như lạc lõng giữa nhịp sống đời thường. Ba mái đầu, hai mái đầu sắp nhuộm màu khói bay và một mái đầu xanh kẻ dòng, rượt đuổi nhau trên từng con phố.
 photo happy_bench_monday_e2_80_94peoz_e2_80_94_2814_29_1622394005.jpg
Tấp vội vào một phòng khám, sợ đêm qua vội vàng. Ngân vang giọng đớt. Em đi đâu về… nghĩ gì vui thế... giữa gian phòng người tới kẻ lui, có cùng chung nhịp sống về những mái đầu xanh, khác chăng là kẻ dòng. Nó ngồi ôm con hát. Anh đi đâu về, dầu máy đầy tay,… nghĩ gì vui thế…
Rồi cười một mình.
Khi bàn chân nào khẽ nhịp, thốc nhẹ vào lưng nó như nhắc nhở hát ca giữa dòng người nghiêng ngã. Tự dưng. Ngửa mặt. Nhìn thoáng về phía trời xa, đã lâu rồi quên mất về một ánh trăng vừa tròn, không còn mãi trăng non, giờ đây tròn vành vạnh, cất lên cao tiếng hát với giọng đớt, răng đau.
Đêm nghe tiếng đàn… dừng hát tại đây, chợt thèm nghe thật, giữa dòng người đi, đèn pha ngược lại, một con đường vắng, nghe tiếng gió reo hai bên đường lộng gió, có tiếng cây xanh, thở đều theo phố, phì phò thở than, ngày tháng sao điêu tàn, giết đi phần ký ức. Một ngày của hôm qua… có người lính trẻ, nhớ người bạn gái, rồi đàn một mình.
Nhớ những phút lưu linh, từng được như Trần Tiến… Đi trong tiếng đàn, thành phố tình ca… Giờ đây thiếu vắng - những phút lưu linh, thiếu luôn lời tự tình của người lính trẻ ngồi đàn một mình. Tình tình tính, tính tính tang tang tình tang, tang tang tính tình tang. Ngỡ ngàng. Thiếu lại đầy. Ô hay! Tự dưng. Thấy mình bỗng trẻ dù tóc sắp nhuộm màu khói bay.

Hôn nhân không như là mơ

Bạn tôi, đêm trước ngày bước chân vào tổ ấm mà trong đó nó phải đóng vai một người đàn ông có trách nhiệm, với một người con gái chẳng chung huyết thống, không có ì ri máu mủ nào cứ trằn trọc với những lo toan: Ngày mai sẽ ra sao nhỉ, tự nhiên lại làm chồng, ít sau làm bố, tự nhiên…tự nhiên.
Tôi lấy tay thụi hông nó cười gằn: Tự nhiên cái khiên rơi xuống.
Chẳng phải thế à. Hôn nhân là một sự chuyển hóa có điều kiện, từ một trạng thái nền tảng như bạn bè, gặp gỡ tình cờ, sắp đặt nhân tạo hay tính toán của tạo hóa…quá trình đó trải qua một quá trình thúc đẩy của ít nhất hai con người. Chẳng có gì là tự nhiên, tất cả đều có một nguồn cơn nào đó.
Năm qua là một năm chứng kiến nhiều thằng bạn kể cả con bạn tôi cất bước ra đi trở thành một người đàn ông, một người phụ nữ có trách nhiệm (trong đó có cả người yêu cũ) của tôi nữa.


Hôn nhân, đối với đại đa số con người tồn tại trên trái đất (ít nhất là trên lãnh thổ nước ta) là một quá trình nhất thiết phải diễn ra. Nói về mặt tự nhiên, đó là một hình thức cấu kết để duy trì nòi giống thông qua việc sinh con đẻ cái. Hôn nhân, sâu hơn nữa đó là một sự tác hợp mà như ở đâu đã viết, con người sinh ra luôn có một nửa còn lại vương vãi ở đâu đó trong cuộc sống. Bất chợt một ngày đẹp trời nào đó, ta bơ vơ đạp phải nó…ta nhặt lên, gắn vào, ta mơ hồ thấy hợp và ta tiến đến hôn nhân. Nhưng ở đời, nhầm lẫn luôn là một khái niệm ta nhất thiết phải trải qua. Hôn nhân thất bại, ta đem nửa còn lại ra soi chiếu, ta đẩy nó ra xa ta bằng một thái độ xa lạ hoặc kết thúc nó bằng một tờ giấy có tên là Đơn xin ly hôn.
Tiếp đến, ta lại mòn mỏi đi tìm, ta lại chợt nhiên va chạm với một nửa khác. Lúc đó ta ồ ra, à đây mới là một nữa đích thực. Ta cố công hàn gắn nó, ta dẫm đạt lên mọi sự dị nghị đồn đoán để tiến đến hôn nhân. Nếu hôn nhân thành công mà không có sự gượng ép, lúc đó một nửa kia mới thực là một nửa ta tìm kiếm giữa chốn nhân gian, nhưng nếu không đương nhiên đó vẫn là một sự nhầm lẫn tiếp diễn mà thôi.
Như thế đấy, đôi khi ta nghe ở quán trà đá, những ông cụ bà lão tóc bạc ngồi than thở về cuộc hôn nhân tan vỡ của cháu mình, con mình với những câu hỏi như: Sao bây giờ chúng nó yêu nhau dễ thế, lấy nhau dễ thế, cơ hội gặp nhau nhiều thế, tìm hiểu nhau lâu thế…mà chia tay nhau cũng dễ thế.
Câu hỏi kia hàm chứa nhiều khoảng cách thế hệ. Nhưng quả thật hôn nhân thời nay đang đối mặt với nguy cơ tan vỡ cực cao. Nguyên Viện trưởng Viện dân số và các vấn đề xã hội (xin phép giấu tên) kể với tôi câu chuyện trong gia đình mình, ông nói: “Cô cháu tôi du học ở nước ngoài về, trình độ giỏi, tiền kiếm được, giao tiếp ăn nói chừng mực, lễ phép. Nhan sắc nền nã kiểu gái Hà Nội. Chồng nó là cán bộ nhà nước, tiền kiếm được, ngoại giao tốt, tốt mã đẹp người….chúng nó lấy nhau chừng được một năm thì chia tay..Ai cũng ngơ ngác, không hiểu tại sao”.


Đó là mọi người, còn trong suy nghĩ của vị nguyên viện trưởng cũng đã có những giải đáp về mặt khoa học của mình, tuy nhiên ông chỉ giải thích một cách ngắn gọn đó là sự không tương xứng của những quan niệm sống. Câu này thực ra là một đúc kết cuộc sống thuần túy. Khi người ta yêu nhau, không đến được với nhau, người ta lý giải nó bằng câu “Không hợp nhau” còn khi ly hôn, người ta cũng có thể lý giải nó là “không sống nổi được với nhau”. Tiền bạc, vật chất, địa vị xã hội có thể xếp đặt anh ở vị trí cao trong xã hội, nhưng chắc gì đã xếp đặt anh được vị trí trong gia đình. Vị trí đó phải được xác lập trên cơ sở sự tôn trọng của người vợ, thái độ của người chồng đối với hôn nhân. Khi một trong hai người muốn vượt qua vị trí mặc định của mình (tốt thôi) nhưng lại cố tình dẫm đạp lên vị trí của người khác (tức là vợ hoặc chồng mình) tức là tự họ đã kéo căng sợi dây hôn nhân trong tư thế kẻ giằng người kéo.
Thế nên, hôn nhân đúng là một bài toán khó giải. Nhưng nếu lời giải không thể tìm ra thì đừng cố gắng giải nó bằng mọi giá, cả hai cứ âm thầm sống tốt với chức phận của mình coi đó như là một đáp án ẩn số, đến một lúc nào đó lời giải sẽ hiển hiện.
(Bài viết là quan điểm của một kẻ chưa từng bước qua “cảnh giới” của hôn nhân, nhưng đúc kết từ trải nghiệm lời kể của mọi người và trải nghiệm từ những thằng bạn, cô bạn thốt ra. Cũng là lời giải đáp sự than thố của thằng bạn trước nguy cơ hôn nhân tan vỡ, nếu có gì sai sót xin được lượng thứ).
Khuyến mãi bằng một mẩu chuyện vợ chồng của tôi trên facebook của mình:
Tình cờ đọc được đoạn chát của vợ chồng thằng bạn trên facbook

Vợ: Hôm nay chồng về nấu cơm nhé, vợ bận. 
Chồng: Xin lỗi nàng nhé, đọc lại quy chế phân chia trách nhiệm trực thuộc quy định về bảo toàn tổ ấm đi nhé. Nấu cơm là việc của vợ, kiếm tiền đi chợ là việc của chồng.
Vợ: Nhưng quy chế đó có nói, nếu vợ bận thì đó là việc của chồng. 
Chồng. Ờ, thế quy chế có quy định nếu cả hai cùng bận thì sao không ?. Hôm nay chồng bận. Hé
Vợ: Thế rốt cuộc ông có nấu không, hay muốn mai cắt luôn tiền cà phê
Chồng: Cắt gì mà cắt, chưa đòi tăng nhé, xăng tăng rồi mà vẫn từng ấy tiền. Bố trí nâng lên cái đê. 
Vợ: Chồng ngoan, nấu cơm đi mai vợ tăng thêm cho 15 ngàn.

Tâm lý đố kỵ

 Hạnh phúc là một trạng thái tình cảm. Mà cái gì đã liên quan đến trừu tượng/vô hình/trạng thái/tâm lý hay bất kì một cái gì không có hình dạng cụ thể, không thể định tính, định lượng, không thể bảo quản đều khó nắm bắt.
 Với tôi, hạnh phúc chưa bao giờ là lựa chọn dễ dàng cả.
 Thế nhưng, người Việt mình điều khiển trạng thái hạnh phúc/bất hạnh thật kì tài.
 Đối với nhiều người Việt, hạnh phúc của bản thân họ không phải đến tự bản thân họ mà đến từ người khác, đến theo cách so sánh với người khác:
 Một người kiếm được ngàn $/tháng thấy hạnh phúc không phải vì số tiền đó đêm đến niềm vui cho họ, mà hạnh phúc vì nhiều người xung quanh không kiếm được số tiền như họ.
 Cũng một người kiếm được ngàn $/tháng, người đó sẽ thấy hạnh phúc hơn khi xung quanh họ toàn người thu nhập 500$. Nhưng sẽ kém hạnh phúc hơn khi họ sống với những người toàn kiếm được 2 ngàn $.
 Và người ta so sánh cả những thứ khác, như việc lấy vợ chẳng hạn: nhiều người hạnh phúc hơn, vui vẻ hơn khi mình lấy được vợ đẹp hơn, giàu hơn, hay sớm hơn người khác, mà không phải hạnh phúc vì tự họ cảm nhận được.
 
 Nhiều người Việt cảm nhận hạnh phúc như thế, và tệ hơn là họ cũng nghĩ người khác cảm nhận theo cách của họ. Rồi từ đó, tự họ nghĩ rằng những người không có những thứ như mình sẽ không hạnh phúc, không vui vẻ bằng mình! Và từ đấy, họ lại tỏ ra thương hại những người mà họ cho là không hạnh phúc bằng họ. Một kiểu khóc mướn thương vay! Chính sự thương hại đó lại làm tăng thêm cảm xúc hạnh phúc và vui vẻ của họ!
 Sự thật là con chim sẻ tung tăng giữa trời tự do sẽ có niềm vui riêng của con chim sẻ. Và con họa mi yên vị trong lồng son cũng có niềm vui riêng của con họa mi! Tại sao con họa mi cứ phải thương hại con chim sẻ phải tự kiếm lấy ăn? trong khi có thể con chim sẻ cũng đang thương hại cho con họa mi vì cuộc đời tù túng?
 Nhưng nói thật, đâu phải chỉ mỗi người Việt mình mới thế. Là CON NGƯỜI thì đều có tâm lý thế thôi. Bản chất của con người là muốn được ngưỡng mộ, được khen và hơn người khác. Bởi vì thế giới tôn vinh những cái hơn người. Thế nên bạn giỏi hơn người khác, giàu hơn người khác hoặc đẹp trai/xinh gái hơn người khác thì tất nhiên, bạn đều có quyền kiêu ngạo. Nhưng tuyệt nhiên, đừng nhìn người khác bằng ánh mắt thương hại. Bởi chưa chắc họ đã để cái hơn người của bạn vào mắt, chưa chắc họ đã ít hạnh phúc hơn bạn.
 Tôi nói rồi đấy, hạnh phúc là trạng thái tâm lý. Vậy nên, nếu họ không bằng bạn, nhưng họ hài lòng với cuộc sống của mình, không ghen tỵ, đố kị và luôn chăm chăm săm soi vào những người hơn họ như bạn, thì hẳn nhiên là họ đang rất hạnh phúc đấy.
 Đồng ý rằng việc so sánh với xung quanh giúp con người ta có nỗ lực hơn, không tự huyễn hoặc bản thân rằng mình rất tốt, rất giỏi rồi mà không cần nỗ lực tiếp. Nhưng cái gì cũng cần có mức độ thôi bạn ạ.
 Thử nghĩ thế này nhé. Nếu bạn học dốt hơn đứa hàng xóm, bạn luôn bị bố mẹ, bạn bè đem ra so sánh với nó. Và bạn cực kì ghét nó, luôn cô gắng để vượt qua nó. Thế nhưng, bạn có nghĩ đến việc cả đời này bạn không vượt qua được nó thì sao? Chẳng nhẽ bạn cứ sống hết đời trong ghen tỵ và thất vọng vì mình kém nó sao? Bạn cũng không thể biến mình thành thông minh hơn nó, chẳng nhẽ lại than trách bố mẹ sinh ra mình không thông minh bằng?
 Bất cứ ai, không giỏi mặt này thì cũng sẽ giỏi mặt khác, và kể cả chẳng giỏi bất cứ mặt nào thì cũng chẳng liên quan quái gì đến hạnh phúc cả. Biết đâu bạn không giỏi gì cả nhưng có gia đình hòa thuận, bố mẹ, bạn bè, người yêu quan tâm, công việc yêu thích, thế thì tuyệt quá đi chứ. Thế nên dù bạn có không bằng bất cứ ai, bạn vẫn có thể hạnh phúc cơ mà.
 Vậy nên, thử vứt quách cái thứ tâm lý nhỏ nhen, đố kỵ ấy đi. Nhìn đời bằng con mắt bao dung hơn, rộng lượng hơn thì mở cửa ra, hạnh phúc đã ùa vào rồi đấy.
 Trước kia tôi cũng đố kị đủ thứ với đủ người. Từ con bé hàng xóm được nhiều đứa quý hơn do nó cởi mở, dẻo miệng còn tôi thì lầm lỳ ít nói. Từ con bé cùng lớp xinh xắn được một đám con trai theo sau nịnh bợ, thầy cô yêu quý, luôn được tham gia thi múa hát các kiểu còn tôi thì gầy còm xấu xí nên chẳng ai để tâm đến… Nhưng gần đây tôi mới biết, khi đó chúng nó cũng đố kỵ với tôi vậy thôi. Đố kỵ tôi học giỏi hơn, đố kỵ tôi chẳng bao giờ bị bố mẹ đánh... Đấy, quanh cái vòng luẩn quẩn của so sánh, đố kỵ ấy chẳng có ai thật sự hạnh phúc cả.
 Sống biết cuộc sống của mình thôi, nhìn chăm chăm vào cuộc sống của người khác để khó chịu khi người ta hơn mình, vui mừng khấp khởi khi người ta khó khăn làm gì. Mệt mỏi ra.


Hạnh phúc giản dị lắm. Nó luôn  bên cạnh ta, chỉ cần  quay mặt sang sẽ thấy. Nhưng đáng tiếc, chúng ta lại luôn nhìn về phía trước.

Đừng nản lòng hãy vững tin em yêu nhé


Em ạ................
Thật sự anh biết, tình yêu của anh và em thật khó khăn đúng không  em, không phải vì anh không yêu em hay em không yêu anh, chỉ là bởi anh và em 2 chúng ta ở cách nhau một khoảng cách không gian quá xa.

EM có buồn không khi nhưng lúc em cần có người tâm sự cần có ai đó chia sẻ anh không thể ở bên.
Em có buồn không khi môĩ dịp lễ têt, ngày nghỉ thấy người ta tay trong tay với người mình yêu còn bên em lại không có anh.

Anh biết tất cả những điều đó, anh cũng vậy, anh chỉ có thể quan tâm em qua những dòng tin nhăn ngắn ngủi, anh muốn hét thật to lên rằng anh yêu em nhưng cuối cùng những lời ấy cũng không thể đến được với em.

Yêu xa là sẽ có nhiều đau khổ, nhưng em có biết dù ở 2 nới khác biệt nhưng anh vẫn luôn hướng về phiá em, mỗi khi trước lúc ngủ người anh nghĩ đến là em, và mỗi sáng thức dậy người anh muốn nói chuyện đầu tiên cũng chính là em .

Em có biết những khi thấy em không vui hay bực dọc vì một chuyện gì đó. anh muốn chạy đến bên em ôm chặt lấy em biết bao, không làm được anh như phát điên lên trong sự bực tưc.
Anh không muốn ai đó làm em buồn, không muốn bất cứ ai đó làm em tổn thương.
Anh sợ lắm sợ một ngày nào đó không được em gọi là ...., sợ một ngày nào đó trong em anh không còn là người em yêu nhất.

Sợ một ngày nào đó mỗi tin nhắn anh send đi k bao giờ có tin rep lại. Sợ một ngày phải đối mặt với 2 từ chia tay.
Nghe anh em nhé vững tin lên và đừng nản lòng nhé, tình yêu chân thật trong 1 biển người vẫn tìm thấy nhau, đừng rời xa nhau cũng đừng bao giờ buông tay nhau ra, một người buông tay người kia sẽ ngã đấy

Anh yêu em M ướt của anh ạ

Saturday, December 14, 2013

TUỔI BA MƯƠI

Tuổi ba mươi đâu còn trẻ nữa
Nhưng trước em ta mãi không già
Đã dấn thân chân trời phiêu bạt
Biển tình nào tránh được phong ba

Có những lúc ta như thuyền vô định
Giong buồm lên đênh chẳng thiết bến bờ
Cũng là lúc ta giật mình thiếu vắng
Thiếu thiếu tình yêu văng vắng ước mơ

Có những lúc ta như thuyền sắp đắm
Lặn hụp vòng vây bão tố vô hình
Cũng là lúc ta căng buồn gượng dậy
Vượt trùng dương làm cuộc tái sinh

Tuổi ba mươi đâu còn trẻ nữa
Nhưng trước em ta mãi không già
Em còn trăng bao mùa thiếu phụ
Ta còn điên đảo mộng thi ca.