Cho cảm xúc tồi tệ nhất và cho niềm tuyệt vọng nhất.
Cho nơi lạnh nhất và khoảng cách xa nhất giữa hai con người.
Và cho cả nước mắt cùng những nụ cười ngập tràn nỗi đau.
Anh hay cầm trên những ngón tay dài
dài xương xương của mình một điếu thuốc nguyên vẹn mùi kháng sinh. Tôi
ghé qua khu vườn ấy không nhiều, và thực sự chẳng ai mong mình ghé qua
nơi ấy cả. Lần nào cũng thấy anh ngồi trên ghế đá. Đặt trong lòng một
con cún nhỏ xíu màu tro như một cục bông gòn bị ai đó đốt trụi nhưng
chưa cháy thành tàn. Có lần đến nơi ấy, tôi lại chọn một cái ghế nào
sạch sẽ nhất, còn riêng anh luôn và dường như có cảm giác anh ngồi đó
quanh năm suốt tháng.
Có lần tôi thử đặt mình lên trên băng
ghế đá ấy, muốn thử cảm giác xem nó có cái gì để một chàng trai như anh
có thể ngồi lì ở đó. Tôi ngồi ghé một bên đầu ghế. Rồi nhận ra, cái ghế
ấy hoàn toàn bình thường, có điều ngồi lâu rồi vẫn thấy nó còn lạnh hơn
cả những cái ghế mà tôi từng ngồi. Và, tôi thấy anh khẽ cười.
Một ngày tôi chợt buột miệng khi thấy
anh cứ nhả từng tràng hơi khói vào không khí: “Nếu nhìn anh hút thuốc và
nhìn con Ma, người ta sẽ có cảm giác anh hút thuốc đến nỗi làm cho tàn
thuốc rơi vào làm nó xơ xác như chính một tảng tro khổng lồ đang yên vị
trong lòng anh đấy”. Anh lại cười, anh đi, con Ma chạy tung tăng theo
bước chân anh.
…Đã bao giờ bạn gặp một cảm xúc tồi
tệ, bạn ngang qua một cơn mưa. Và dường như tâm trạng của bạn bị kéo
chùng xuốg. Bạn cảm giác cả thế giới này như chôn vùi cái tôi của bạn.
Bạn giận dữ và muốn đốt cháy đập phá đi tất cả?
Tôi, cũng nhiều lần như thế, và rồi
tôi và bạn hối hận với việc hôm nay là cơn mưa cuối cùng mà ta đón nhận.
ta nuối tiếc đã làm tổn thương một người nào trong cơn giận dữ…
Có lần tôi hỏi anh có biết xem chỉ tay
không. Anh nói với tôi rằng nếu muốn kéo dài,tô đậm đường sống thì tôi
hãy chịu để đường học hành và tình yêu mờ nhạt đi. Tôi nói không chấp
nhận, anh lại cười nhạt và đùa tôi hãy chăm giặt quần áo đi, ngâm tay
trong nước nhiều vào, rồi tôi sẽ có chẳng chịt nhiều đường, thích sống,
thích yêu, muốn học hoài học mãi đến đâu mà tôi thích. Anh nói con người
tin tưởng vào chỉ tay và những thứ tâm linh qúa. Anh không cuồng tín và
cũng chẳng đả phá đức tin của ai. Chỉ là đơn giản thế này, em nắm
tay lại mà xem. Đường chỉ tay nếu đúng là định mệnh của em, thì định
mệnh tình yêu đến từ cái gọi là duyên số. Nhưng phần lớn nằm trong bàn
tay em cơ mà, vậy nghĩa là em cần duyên phận đưa em gặp người ấy, nhưng
em mới chính là người nắm giữ cơ hội để lựa chọn và quyết định em sẽ yêu
ai? Đường sống thì càng về sau càng thoát ra khỏi cái nắm tay của em,
đời người, sống chết có số. học hành thì nằm chắc trong tay em. Thế nên
hãy cố gắng mà sống để em trả lại món nợ cuôc đời quá lớn mà thượng đế
ban cho em.
Lần đầu tiên, tôi thấy anh nói nhiều, và cũng là lần đầu tiên tôi nhận ra tôi không chạm được vào anh.
Anh tồn tại trong suốt tuổi trẻ bồng
bột của tôi. Anh xuất hiện trên chiếc ghế đá ngày nào bất cứ khi nào tôi
cần tìm đến. Dường như anh đúng là một mảnh thiên đường yên bình mà tôi
kiếm tìm. Và với bất cứ ai cũng thế thôi, bước qua thời tuổi trẻ nghịch
ngợm và nông nổi, ta luôn tìm đến một địa chỉ yên bình tĩnh lặng như
đám mây xốp trắng. Để mà ở đó ta cầm trên tay que kẹo bông tơi xốp rồi
khẽ ngoạm một miếng thật to trong miệng. Có to, có phồng thế nào nhưng
cũng cố cho vào cái miệng nhỏ, rồi tất cả…chỉ tan đi, điều duy nhất còn
lại không phải cái no nê, mà là vị ngọt quẹo. Ngọt như một thời tuổi thơ
tham lam vồ vập nhưng trong trẻo và đáng nhớ. Để mỗi người, bất cứ ai
đi qua cái thời nhỏ xinh ấy không thể nào quên được, cũng như vị ngọt
que kẹo bông.
Tuổi trẻ giống như miếng bánh ngọt mà
có người cố làm cho vỏ bánh được bắt đầy kem đẹp đẽ, có người chỉ cần
bào phủ một lớp kem mỏng để bánh ngọt vừa và thanh vừa, có người cố cho
đầy ngập lớp kem lên để vị giác đánh lừa trong cái ngọt ngào của kem,
lại có người không cần gì vẫn nhấm nháp được độ xốp và mềm thơm của
chiếc bánh. Sống thế nào, tuỳ thuộc vào mỗi người, ta không có quyền
chọn mình sinh ra thế nào, mang một hình hài ra sao, nhưng ta có quyền
chọn cách ta sống, chon cách nhìn thế giới này, và chọn cách để tương
lai chúng ta nằm trong một phần nhỏ kiểm soát của tâm trí.
Tuổi trẻ của anh dừng lại khi anh 21.
Tuổi thanh xuân của đời người không đến lần thứ hai như cách Xuân Diệu
đã nói “tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại”. Bước qua tuổi thanh xuân ấy để
đón nhận hôm nay chúng ta là người lớn. Chúng ta nhìn về tuổi thanh
xuân của đời người và của đời mình bằng đôi mắt đa chiều hơn, chúng ta
không còn có thể rõ ràng phân định cảm xúc dám yêu dám ghét như những
ngày thơ bé. Nhưng tuổi thơ ấy, quá trình thành người lớn ấy để ta nhận
ra cuộc sống đã chảy trôi qua 8/10 phần của cuộc đời này rồi. Ta không
thể nhốt mình trong suy nghĩ bé con nữa. Nhưng chúng ta vẫn thèm lắm một
lần được quay về những ngày thơ bé trước áp lực bộn bề của cuộc sống và
guồng quay hối hả của thời gian.
Tôi nhận ra tôi đã trải qua gần hai
chục năm làm trẻ con và sống bốc đồng không suy nghĩ rồi. Sẽ có thêm một
ngày lại được làm trẻ con và không bị ai chê suy nghĩ chúng ta quá đơn
giản.Và thực sự sẽ có thêm một ngày ta sống lại ở tuổi thanh xuân để làm
những điều ta hối tiếc?
Ta nhận ra thời gian trôi qua nhanh
đến vậy rồi mà ta chưa làm được gì cho cuộc đời. Không làm con chim cất
tiếng hót, không phải cơn gió mang cái mát lành, và càng không phải
chiếc lá sinh ra làm xanh cho cuộc đời.
Anh tạm biệt tôi giữa những ngã rẽ của
cuộc đời. Đôi khi nghĩ đến anh, tôi lại nghĩ đến những triết lí, những
quan niệm nhân sinh: Là tại mình “già”, mình bắt đầu lớn rồi sao, hay
tại mình đang suy nghĩ quá nhiều?
Tôi kể chuyện của anh cho cô bạn cùng
phòng nghe, và thật ngạc nhiên, bạn ấy cũng từng gặp một người như thế.
Qua thời gian, tôi không còn thắc mắc về sự xuất hiện của anh và của con
cún tên Ma nữa. Tôi chỉ mỉm cười khi thấy nắng, khẽ buồn một nhịp lòng
khi chạm vào mưa. Tôi tạm biệt mùa hè bằng cái ôm xao lòng của đứa trẻ
đã bắt buộc chấp nhận mình phải lớn. Anh đến như một làn gió, đôi khi
tôi vẫn cảm nhận được, nhưng đôi khi tôi rất muốn gặp lại để gửi đến anh
lời cảm ơn, cảm ơn một linh hồn, hay cảm ơn cho một thiên thần đã trú
chân vào đúng thời điểm chúng ta cần những lời khuyên nhất.
Mong anh an yên trong giấc ngủ ngàn thu.