Nhân gian người thường nói là thế sự vô thường…
Chẳng với tới ánh mặt trời ba tấc..
Vẫn nhớ có người lúc mới quen đã nói: “ừ, hứa, sẽ mãi luôn là thế!”
Vẫn nhớ hôm nào có người đứng trú mưa,
xoa đầu và nhắc người khác hãy luôn cười và biết chờ đợi, vì muốn thấy
cầu vồng phải chịu đựng cơn mưa.
Vẫn nhớ có người nói người khác sao lạnh lùng và khó hiểu quá, nhưng người vẫn không bao giờ muốn người khác ấy thay đổi.
Và vẫn nhớ như in có người nói cơn mưa nào cũng cùng người khác đứng dưới cơn mưa, bất cứ khi nào, bất cứ nơi đâu…
Người ta nói nhiều về định mệnh cách
năm bước chân có thể thay đổi cả một khung trời phía trước hai người.
Người ta cũng nói về ba tấc thiên đường, ba tấc, dài hay ngắn, mang hai
con người rời xa nhau…
Người băng qua và dừng lại. Người ghé
đến rồi dừng chân. Mỉm cười, vẫn biết trái tim mình dễ bị cơn cảm nắng
ấy len vào cả ngày mưa, vẫn biết cơn cảm lạnh ấy vẫn đến đột ngột vào
ngày nắng hạ, thì tim vẫn buồn. Chơi vơi. Lí trí không giành giật được
sự kiểm soát của trái tim. Là tại trái tim này không nghe lời, hay vì
trái tim người khác đã biết buồn. Buồn cái ngày tự mình chọn là người ra
đi…
Im lặng có phải luôn tốt không? Im
lặng có phải cách giải quyết hiệu quả không? Im lặng để người ở lại bị
cảm giác giày vò ăn mòn. Im lặng để người còn đứng trơ trọi một mình
thấy cô độc.
Vẫn
một mình, nhưng chưa bao giờ đơn độc như lúc này. hỏi người ngàn lí do,
không trả lời. Nói người vô trách nhiệm, người càng như không biết.
Không một lí do, không một câu giải thích.
Tại sao khi là người khác, lại dễ dàng
hứa rồi quan tâm quá nhiều? Tại sao khi là người khác thì lại nói ghét
nhất phải làm người mình yêu đổi thay khi bước vào cuộc tình với người?
Tại sao nói người khác hãy luôn tin người và chọn cách tìm đến người để
người là bờ vai tựa vào? …
Và
tại sao lại nói sẽ ở bên, khi người khác ấy thật sự chán ghét cuộc tình
này, nói hết yêu thương người rồi người mới dám buông tay?
Là nói dối, hay là dòng sông cảm xúc ngày nào đã chuyển dòng?
Trách người lạnh lùng, hay trách người
khác không nghe lời người. Người khác phải thay đổi vì người, người
khác trở thành một chuẩn mực mà người mong chờ. Trách người khác không
dám tìm đến khi bờ vai người quá mệt mỏi và không muốn trút gánh nặng
nữa. Hay tại đã quá tin tưởng người, nên người mới huyễn hoặc ta sẽ mãi
mãi là của nhau? Điều căm ghét mình nhất là trao đi yêu thương quá
nhiều, để rồi nhận lại là chẳng một câu giã từ. Ghét nhất vì khiến mình
thay đổi vì một người như người. Đau nhất vì vội vàng từ bỏ làm người
khác để là cái gì rõ ràng hơn với người.
Những lần nói chuyện cuối cùng, mặc
người khác là người luôn mở lời, mặc người khác van xin níu kéo, mặc
người khác mất đi tự trọng khi luôn tìm đến người. Người vẫn lạnh lùng
nín lặng. Có phải người hả hê khi một người con gái phải trở thành kẻ
cứu vớt đi tình cảm chẳng còn vô vọng này. Người nói người ta lạnh lùng
khi từ bỏ dễ dàng một mối tình để tay ngang theo người. Người nói không
chịu được mỗi lần người ta im lặng và không nói ra tâm sự với người.
Người nói người ta ấy khó chiều, và người không muốn hiểu, và cũng chẳng
hiểu nổi…
Người đang vui lắm đúng không? Khi cái
hạnh phúc mỏng manh như làn mây của người kết thúc. Người chẳng mất gì
đâu, chỉ là lời hứa suông vẫn chưa thực hiện. Người cũng chẳng hối hận
gì đâu, khi người khác lạnh lùng quay đi khi thấy người. Người ta ấy
chọn cách lạnh lùng thôi, khi mà những tin nhắn cố tình đi lạc, khi mà
những yêu thương những mong níu kéo được tất cả. Nhưng cái hiện hình mãi
là bờ môi câm nín.
Người khác không khóc, người khác cũng
thấy xấu hổ vô cùng vì cái lòng tự trọng tưởng chừng to lớn lắm ấy của
con gái đã chẳng còn là gì. Mong không phải là người trả lại cho người
đã là xa lạ ấy thời gian và yêu thương đã mất đi. Mà là lòng tự trọng và
niềm tin vào một tình yêu ở định mệnh cách năm bước chân hay thêm một
lần nữa có ba tấc thiên đường nào đó như trong thần thoại.
Liệu có không? Hay đánh rơi mất ở một mảng mây nào đó có tia nắng rất mềm với ánh mắt yêu thương.
Nhớ người nơi cũ. Nhớ người luôn cười
và nói nhiều về cuộc sống, nhớ người bận rộn nhiều để không đủ lo lắng
cho mình. Nhớ người đã ôm mình và khóc thật lâu giữ mình ở lại. Nhưng
cơn gió ham vui mãi bay theo mây trời mà quên mất yêu thương đích thực.
Định mệnh? Thiên đường? Thì rồi cũng chẳng ngăn nổi những cám dỗ con
người. Sẽ chẳng ai tìm ra định mệnh ấy, và cũng sẽ chẳng ai tìm ra thiên
đường đích thực ấy. Con người mải miết, rồi chỉ khi dừng lại, mới thấy
mình đã đánh rơi quá nhiều, và không tìm ra nơi nhặt nhạnh lại từng mảnh
yêu thương vỡ vụn ngày xưa. Phải chăng, đấy mới là thiên đường mà người
khác, mới là điều mà mất rồi người khác ấy mới nuối tiếc.
Đi qua nhau, người vô tình, người cũ
càng vô tình. Hứa rồi, cũng là cát tan vào biển lớn. Tưởng gặp nhau, rồi
lại mất nhau, tưởng đã rút kinh nghiệm ra rằng không nên hững hờ quá,
thì khi người khác vồ vập, người lại thấy chán nản và phiền nhiễu. Sợ
phải nuối tiếc tình đẹp, sợ lại đánh mất người thương, cứ tìm cách níu
giữ, cứ tìm cách ôm khư khư trong lòng. Rồi cũng ra đi, tình càng lớn,
tình càng đắng lòng và đau đớn. Nguyện cầu về ngày hôm qua thôi, không
mải miết tìm cái gọi là định mệnh ấy nữa, để người khác không rơi vào
cái vòng luẩn quẩn: tiếc người tốt hơn người ta, tiếc người quan tâm hơn
người ta…
Thế gian, cứ cho người khác với người
lạnh lùng lắm, người nào hay rằng người khác chỉ không muốn khóc, để
tròn cái vai diễn muôn tận lạnh lùng và khó hiểu trong lòng người…
Nhân gian người thường nói là thế sự vô thường…
Chẳng với tới ánh mặt trời ba tấc..
Thiên đường ấy là nơi ta đã từng yêu người...
No comments:
Post a Comment