Thursday, October 10, 2013
Để là người mạnh mẽ, đôi khi cũng phải học mới biết!
Cứ thế, và tôi quen với việc bản thân mình là một người mạnh mẽ. Tôi không dám than phiền với ai rằng mình đang buồn bực, đang lo lắng với những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống. Rất ít. Điều đó cũng tốt, nó ngày càng kềm cập và rèn dũa tôi thành một đứa cứng cáp và không có thói quen “hay than phiền”, tôi trở nên mau quên với những cảm xúc vặt vãnh của bản thân, tôi sống và nhắc mình phải biết chịu trách nhiệm với những gì mình nghĩ, mình làm. Tôi đi nhiều, hoạt động nhiều hơn, tiếp xúc nhiều hơn và va chạm nhiều hơn! Tôi trở thành một đứa con cứng cáp, rắn rỏi và tự lập tốt trong lòng ba mẹ, là một đứa biết chuyện và hay động viên ng khác trong mắt bạn bè. Nhiều người nhìn vào vẻ ngoài của tôi, ai cũng cho rằng tôi là một đứa không dễ bắt nạt, không dễ đánh ngã.
Nhất IT, nhì dược sĩ, bét dĩ giáo viên
Trước
giờ mình vẫn luôn thích con trai IT (và Dược sĩ). Lí do thì muôn thởu,
vì mình rất kém Tin và ngu Hóa. Nhiều bạn thích con trai đẹp (phù phiếm
và vớ vẩn), thích con trai có tiền (gái hám lợi), thích dân văn nghệ sĩ
lãng mạn, con trai nhiều tài lẻ giỏi thể thao. Thú thật là cái móe gì
mình chẳng đá qua một ít không thiếu thứ gì. Nên ví dụ thằng kia nó chơi
được guitar thì mình cũng gẩy gẩy được mấy bài, thằng này nó đánh cầu
lông siêu hay thì mình cũng chỉ khen mấy câu rồi quên luôn mặt mũi tên
đó (may ra nhớ được nếu hắn đeo kính). Thế nên, nếu anh chàng mà dí mặt
vào máy tính cả buổi, ngồi code chai cả mông, hack mương14 giùm mình thì
chắc chắn mình sẽ bám anh ấy đêm ngày. Anh ơi anh giỏi thế? Anh ơi em
ngồi ngắm anh được không? Anh ơi anh sửa giùm em máy nhé? Anh ơi anh có
người eo chưa? Anh ơi cưới em nhé!!!!!!!!
Nói tí tí về trai Dược sĩ. Thật ra thì dân Y sẽ giỏi Hóa hơn dân Dược, giỏi cả Toán hơn nữa (chắc thế), nhưng mà yêu một anh Bác sĩ đồng nghĩa với việc máu me mổ xẻ (yep, bác sĩ Đa Khoa, chứ như bác sĩ Cộng Động thì chẳng có gì đáng nói cả). Rồi ảnh đi suốt ngày xong gian díu với em y tá mặt mẹt ở khoa trực. Chuyện tình kết thúc. Mấy anh Dược sĩ sẽ đỡ hơn chút, ít đi hơn (vẫn đi nhiều, nhưng tần suất có mặt ở nhà thường xuyên hơn), dù có đi nhiều nhưng không có thời gian nghỉ để đá mắt với em khác. Sau này cưới nhau rồi có con, nó sẽ bảo: Má, chỉ con bài Hóa. Còn mình ung dung nói: Đi hỏi bố mày ấy. Và tất nhiên là "bố mày" sẽ chỉ bài Hóa ấy cho con trong khi "má mày" ngồi đá Pes rồi.
Mấy anh IT thì sẽ thế này. Nhiều anh đẹp trai, nhiều anh không, nhiều anh cao, nhiều anh không, nhưng anh nào cũng đầy đủ khả năng để code, viết ra cái gì đó mình không biết, sửa cái máy tính ngớ ngẩn trong vòng 2p, cài win mà không bắt mình đi tìm đĩa (ít ra mình còn biết cài win). Nói chung là cái đứa ngu về công nghệ như mình nhìn các anh IT chỉ thấy một vầng hào quang chói lọi. Còn mình, sau khi chui vào CNTT để làm giảm tỉ lệ ế xưa nay vốn cao ở mức báo động của mấy anh ấy, đã lập tức chuyển sang khoa tiếng Đức. Một là vì không biết cái mà thầy giáo viết trên bảng có phải tiếng Việt không, hai là giờ học thoải mái chứ mình không máu me lắm vụ thi học bổng rồi vút đi du học, lập tài khoản youtube mang tên duhocsinhDuc, kết thúc bằng việc nói xấu và ra vẻ với tụi Tổng Hợp: "Mày nghĩ mày học giỏi á?". Trở lại vấn đề về các anh IT, mình thì thấy các em gái không được mặn mà với dân IT lắm, nào là kính dày (dày thì ảnh hưởng gì?), mông nhăn (mông nhăn hay đi cùng với não nhăn, còn hơn loại mông mịn não cũng mịn nốt), nghiện máy tính (nếu mà chuyển nghiện từ máy tính sang mình thì chẳng hạnh phúc quá), khô khan, vô tâm (nó là cách nói thô tục của từ lạnh lùng và ngầu thôi)......và vô số lí do của các bạn đưa ra để bài xích các anh CNTT. Tốt thôi, mình rất vui, như thế thì càng có nhiều anh IT cho mình chọn :3
Trước Ly yêu một anh IT, thởu anh còn sinh viên mới ra trường, mình búng tay một cái là anh đến sửa máy tính, đưa đón đi học (hồi đấy mới học cấp 1, biết gì). Giờ bỏ Ly, anh mở công ty riêng, làm giám đốc, lo tiền du học cho em gái, xây nhà, mua otô, LX, máy ảnh cơ, đi phượt. Cả họ ngoại và họ nội tiếc hùi hụi, mình chắc chẳng bao giờ kiếm được anh người eo hoàn hảo như thế, nhưng ít nhất cũng mong có một ông anh rể tuyệt vời vậy. (ổ, thế mình chưa kể là anh ấy rất đẹp trai, đeo kính, tốt bụng, tâm lí, quan tâm, chiều chuộng người eo, ngoan ngoãn với bố mẹ, sống điều độ, chơi tennis, bơi tốt, học siêu giỏi....à?). Mình cứ thế lớn lên và thích các anh đeo kính IT cho đến một ngày nhận ra rằng, hóa ra trước giờ mình luôn lấy ông anh rể hụt này làm hình mẫu lí tưởng, đến lúc ấy thì đã quá muộn, hình mẫu lí tưởng đã cưới một bà vợ rất xấu và bằng tuổi (1978), hai người hì hụi hằng đêm và nửa năm sau thành phẩm ra đời (không muốn chê nhưng nó xấu hơn cháu mình nhiều!!).
Các anh CNTT thì thường dí mắt vào máy tính nhiều quá mà quên luôn giao tiếp, đứng trước gái hay à ừm ờ, nghe dễ thương cực ^^ không à ừm ờ thì cũng ít nói (vẫn dễ thương). Con trai nói nhiều nhức đầu lắm. Do điều kiện tiếp xúc với gái ít, nên các anh IT chỉ tìm kiếm cơ hội ở mấy em đồng nghiệp, gái IT không nhiều, tỉ lệ ế của các anh là vô cùng cao. Do vậy, khi vớ được gái bình thường, các anh sẽ giữ cho bằng được, tìm cách cưa cẩm tán tỉnh siêu sáng tạo. Mình nhận luôn, mình là M chính hiệu, tán tỉnh bình thường thì không, nhưng tán tỉnh kiểu khô khan thì cực dễ đổ, đã đổ mà không chịu giữ thì kiểu gì cũng chạy. Giữ kiểu ghen tuông thì tuy lúc nào mặt cũng sưng lên nhưng mà bên trong thì thằng Tim đang nhảy nhạc Jazz.. Không thể phủ cái kiểu khô khan vô tâm bên ngoài nhưng mà cực kì hay ghen của dân IT rất tuyệt. Mình là Kim Ngưu, bảo thủ số 1, luôn nghĩ dân IT ai cũng phải thế, nên nếu gặp anh nào dẻo miệng một ít, nói ngọt một chút, nói nhiều một tí, không đeo kính thì sẽ tự hỏi: IT thật à? Đây là ai?
Tuy nhiên vấn đề quan trọng nhất mà mình thấy sau khi lượn lờ gần hàng tuần, mỗi tuần mấy ngày qua Dược và Bách Khoa đó là: CỰC.NHIỀU.ANH.ĐEO.KÍNH, đã đeo kính còn giỏi, bố ai mà chịu được :|
Mấy ngày đầu học khoa CNTT, ít nhiều khám phá được thế giới mới mẻ này. Đầu tiên, không phải bạn nào cũng đeo kính. Thứ hai, không phải ai cũng có thể cài win, thứ ba, 3/4 các bạn đều lùn hơn 1m68. Thứ tư, rất nhiều bạn vào vì lí do không học được tin ở Bách Khoa, Bưu Chính Viễn Thông hay Công Nghệ Thông Tin (trực thuộc ĐH Quốc Gia Hà Nội). CNTT tin ở trường mình là loại nửa nạc nửa mỡ, không đủ giỏi để lập trình như dân ngoài, cũng chẳng đủ giỏi mảng kết cấu như dân kĩ thuật, nói chung là ra trường sẽ chẳng làm được gì. Thứ năm, hầu hết các bạn đến lớp để ngủ và chơi chứ không phải để học. Thứ sáu thứ bảy thứ tám.....mình muốn chê cả tỉ tỉ thứ. Nó làm cái hình ảnh mình xây dựng bao lâu bị xấu đi đáng kể :-< hình mẫu lí tưởng thì vẫn hoàn hảo thế, không nói làm gì, nhưng chẳng lẽ anh chàng IT mình crush năm lớp 11 (dạo trước lưu tên anh ấy là E8, lí do thì bí mật) cũng từng dép lê quần xắn gối đến lớp, ngủ gật thay vì học, quay xuống nói với tụi con gái bằng một giọng sặc mùi tán tỉnh giả vờ galang :( :(
Mà sau gần 2 năm quen biết, cái anh E8 mà mình từng thích thì giờ lại thấy có giọng cười rất là thô thiển (hé hé hé hé hé hé hé hé hé) *Nói.Xấu mode: ON* , mùi Romano mà trước mình khoái khoái giờ bố cũng dùng nên càng ghét hơn. Rồi cái điệu bộ thấy em nào là liếc rồi bình phẩm, ra làm quen, đi ngoài đường cũng thích soi gái. Thể loại lăng nhăng, có người yêu rồi còn thế. Lăng nhăng lăng nhăng lăng nhăng, ghét con trai lăng nhăng, dù mình cũng dạng như thế, nhưng vẫn ghét ghét ghét. Mà mình đang tu tĩnh tâm rồi, trừng phạt bản thân hết năm nay cấm tiếp xúc với anh nào, sang năm sau sẽ làm một trang mới 8->
Cuối cùng, nếu không có được anh IT hay Dược sĩ như mơ ước thì mình chọn dân Sư Phạm. Tức là vẫn theo tiêu chí giỏi, chỉn chu, đeo kính thì dân Sư Phạm hoàn toàn có rất nhiều người đáp ứng đủ yêu cầu này, mà thực ra trước giờ chỉ thấy báo đưa tin: Thầy giáo siêu giỏi siêu đẹp trai chứ có nhắc gì đến anh IT hay anh Dược sĩ thế nào đâu. Giáo viên vẫn là cái nghề cao quý, mình thí thích giáo viên ngoại ngữ, Tin hoặc Hóa hay Sinh (hí hí, một mũi tên trúng hai con chim), hoặc Toán, Lý. Tuy phải đối mặt với vấn đề rằng anh này sẽ dễ bị mấy em học sinh để mắt và cũng chú ý đến các em xinh xinh trong lớp, tuy nhiên nếu không muốn bị tống cổ khỏi ngành thì chắc chắn anh thầy giáo của mình sẽ nhẹ nhàng từ chối các em ấy rồi.
Nói thế thôi chứ tình yêu mình dành cho các anh IT vẫn dạt dào như thởu ban đầu. (nhắc mới nhớ là anh ex kĩ sư đẹp trai cực kì ghét dân IT nói chung, dân đeo kính nói chung và các anh IT đeo kính nói riêng chỉ vì quan điểm này của mình.).
Thế nếu một anh giảng viên dạy môn Công nghệ Y học hay Công nghệ Sinh học xuất hiện thì phải làm saooo???
Nói tí tí về trai Dược sĩ. Thật ra thì dân Y sẽ giỏi Hóa hơn dân Dược, giỏi cả Toán hơn nữa (chắc thế), nhưng mà yêu một anh Bác sĩ đồng nghĩa với việc máu me mổ xẻ (yep, bác sĩ Đa Khoa, chứ như bác sĩ Cộng Động thì chẳng có gì đáng nói cả). Rồi ảnh đi suốt ngày xong gian díu với em y tá mặt mẹt ở khoa trực. Chuyện tình kết thúc. Mấy anh Dược sĩ sẽ đỡ hơn chút, ít đi hơn (vẫn đi nhiều, nhưng tần suất có mặt ở nhà thường xuyên hơn), dù có đi nhiều nhưng không có thời gian nghỉ để đá mắt với em khác. Sau này cưới nhau rồi có con, nó sẽ bảo: Má, chỉ con bài Hóa. Còn mình ung dung nói: Đi hỏi bố mày ấy. Và tất nhiên là "bố mày" sẽ chỉ bài Hóa ấy cho con trong khi "má mày" ngồi đá Pes rồi.
Mấy anh IT thì sẽ thế này. Nhiều anh đẹp trai, nhiều anh không, nhiều anh cao, nhiều anh không, nhưng anh nào cũng đầy đủ khả năng để code, viết ra cái gì đó mình không biết, sửa cái máy tính ngớ ngẩn trong vòng 2p, cài win mà không bắt mình đi tìm đĩa (ít ra mình còn biết cài win). Nói chung là cái đứa ngu về công nghệ như mình nhìn các anh IT chỉ thấy một vầng hào quang chói lọi. Còn mình, sau khi chui vào CNTT để làm giảm tỉ lệ ế xưa nay vốn cao ở mức báo động của mấy anh ấy, đã lập tức chuyển sang khoa tiếng Đức. Một là vì không biết cái mà thầy giáo viết trên bảng có phải tiếng Việt không, hai là giờ học thoải mái chứ mình không máu me lắm vụ thi học bổng rồi vút đi du học, lập tài khoản youtube mang tên duhocsinhDuc, kết thúc bằng việc nói xấu và ra vẻ với tụi Tổng Hợp: "Mày nghĩ mày học giỏi á?". Trở lại vấn đề về các anh IT, mình thì thấy các em gái không được mặn mà với dân IT lắm, nào là kính dày (dày thì ảnh hưởng gì?), mông nhăn (mông nhăn hay đi cùng với não nhăn, còn hơn loại mông mịn não cũng mịn nốt), nghiện máy tính (nếu mà chuyển nghiện từ máy tính sang mình thì chẳng hạnh phúc quá), khô khan, vô tâm (nó là cách nói thô tục của từ lạnh lùng và ngầu thôi)......và vô số lí do của các bạn đưa ra để bài xích các anh CNTT. Tốt thôi, mình rất vui, như thế thì càng có nhiều anh IT cho mình chọn :3
Trước Ly yêu một anh IT, thởu anh còn sinh viên mới ra trường, mình búng tay một cái là anh đến sửa máy tính, đưa đón đi học (hồi đấy mới học cấp 1, biết gì). Giờ bỏ Ly, anh mở công ty riêng, làm giám đốc, lo tiền du học cho em gái, xây nhà, mua otô, LX, máy ảnh cơ, đi phượt. Cả họ ngoại và họ nội tiếc hùi hụi, mình chắc chẳng bao giờ kiếm được anh người eo hoàn hảo như thế, nhưng ít nhất cũng mong có một ông anh rể tuyệt vời vậy. (ổ, thế mình chưa kể là anh ấy rất đẹp trai, đeo kính, tốt bụng, tâm lí, quan tâm, chiều chuộng người eo, ngoan ngoãn với bố mẹ, sống điều độ, chơi tennis, bơi tốt, học siêu giỏi....à?). Mình cứ thế lớn lên và thích các anh đeo kính IT cho đến một ngày nhận ra rằng, hóa ra trước giờ mình luôn lấy ông anh rể hụt này làm hình mẫu lí tưởng, đến lúc ấy thì đã quá muộn, hình mẫu lí tưởng đã cưới một bà vợ rất xấu và bằng tuổi (1978), hai người hì hụi hằng đêm và nửa năm sau thành phẩm ra đời (không muốn chê nhưng nó xấu hơn cháu mình nhiều!!).
Các anh CNTT thì thường dí mắt vào máy tính nhiều quá mà quên luôn giao tiếp, đứng trước gái hay à ừm ờ, nghe dễ thương cực ^^ không à ừm ờ thì cũng ít nói (vẫn dễ thương). Con trai nói nhiều nhức đầu lắm. Do điều kiện tiếp xúc với gái ít, nên các anh IT chỉ tìm kiếm cơ hội ở mấy em đồng nghiệp, gái IT không nhiều, tỉ lệ ế của các anh là vô cùng cao. Do vậy, khi vớ được gái bình thường, các anh sẽ giữ cho bằng được, tìm cách cưa cẩm tán tỉnh siêu sáng tạo. Mình nhận luôn, mình là M chính hiệu, tán tỉnh bình thường thì không, nhưng tán tỉnh kiểu khô khan thì cực dễ đổ, đã đổ mà không chịu giữ thì kiểu gì cũng chạy. Giữ kiểu ghen tuông thì tuy lúc nào mặt cũng sưng lên nhưng mà bên trong thì thằng Tim đang nhảy nhạc Jazz.. Không thể phủ cái kiểu khô khan vô tâm bên ngoài nhưng mà cực kì hay ghen của dân IT rất tuyệt. Mình là Kim Ngưu, bảo thủ số 1, luôn nghĩ dân IT ai cũng phải thế, nên nếu gặp anh nào dẻo miệng một ít, nói ngọt một chút, nói nhiều một tí, không đeo kính thì sẽ tự hỏi: IT thật à? Đây là ai?
Tuy nhiên vấn đề quan trọng nhất mà mình thấy sau khi lượn lờ gần hàng tuần, mỗi tuần mấy ngày qua Dược và Bách Khoa đó là: CỰC.NHIỀU.ANH.ĐEO.KÍNH, đã đeo kính còn giỏi, bố ai mà chịu được :|
Mấy ngày đầu học khoa CNTT, ít nhiều khám phá được thế giới mới mẻ này. Đầu tiên, không phải bạn nào cũng đeo kính. Thứ hai, không phải ai cũng có thể cài win, thứ ba, 3/4 các bạn đều lùn hơn 1m68. Thứ tư, rất nhiều bạn vào vì lí do không học được tin ở Bách Khoa, Bưu Chính Viễn Thông hay Công Nghệ Thông Tin (trực thuộc ĐH Quốc Gia Hà Nội). CNTT tin ở trường mình là loại nửa nạc nửa mỡ, không đủ giỏi để lập trình như dân ngoài, cũng chẳng đủ giỏi mảng kết cấu như dân kĩ thuật, nói chung là ra trường sẽ chẳng làm được gì. Thứ năm, hầu hết các bạn đến lớp để ngủ và chơi chứ không phải để học. Thứ sáu thứ bảy thứ tám.....mình muốn chê cả tỉ tỉ thứ. Nó làm cái hình ảnh mình xây dựng bao lâu bị xấu đi đáng kể :-< hình mẫu lí tưởng thì vẫn hoàn hảo thế, không nói làm gì, nhưng chẳng lẽ anh chàng IT mình crush năm lớp 11 (dạo trước lưu tên anh ấy là E8, lí do thì bí mật) cũng từng dép lê quần xắn gối đến lớp, ngủ gật thay vì học, quay xuống nói với tụi con gái bằng một giọng sặc mùi tán tỉnh giả vờ galang :( :(
Mà sau gần 2 năm quen biết, cái anh E8 mà mình từng thích thì giờ lại thấy có giọng cười rất là thô thiển (hé hé hé hé hé hé hé hé hé) *Nói.Xấu mode: ON* , mùi Romano mà trước mình khoái khoái giờ bố cũng dùng nên càng ghét hơn. Rồi cái điệu bộ thấy em nào là liếc rồi bình phẩm, ra làm quen, đi ngoài đường cũng thích soi gái. Thể loại lăng nhăng, có người yêu rồi còn thế. Lăng nhăng lăng nhăng lăng nhăng, ghét con trai lăng nhăng, dù mình cũng dạng như thế, nhưng vẫn ghét ghét ghét. Mà mình đang tu tĩnh tâm rồi, trừng phạt bản thân hết năm nay cấm tiếp xúc với anh nào, sang năm sau sẽ làm một trang mới 8->
Cuối cùng, nếu không có được anh IT hay Dược sĩ như mơ ước thì mình chọn dân Sư Phạm. Tức là vẫn theo tiêu chí giỏi, chỉn chu, đeo kính thì dân Sư Phạm hoàn toàn có rất nhiều người đáp ứng đủ yêu cầu này, mà thực ra trước giờ chỉ thấy báo đưa tin: Thầy giáo siêu giỏi siêu đẹp trai chứ có nhắc gì đến anh IT hay anh Dược sĩ thế nào đâu. Giáo viên vẫn là cái nghề cao quý, mình thí thích giáo viên ngoại ngữ, Tin hoặc Hóa hay Sinh (hí hí, một mũi tên trúng hai con chim), hoặc Toán, Lý. Tuy phải đối mặt với vấn đề rằng anh này sẽ dễ bị mấy em học sinh để mắt và cũng chú ý đến các em xinh xinh trong lớp, tuy nhiên nếu không muốn bị tống cổ khỏi ngành thì chắc chắn anh thầy giáo của mình sẽ nhẹ nhàng từ chối các em ấy rồi.
Nói thế thôi chứ tình yêu mình dành cho các anh IT vẫn dạt dào như thởu ban đầu. (nhắc mới nhớ là anh ex kĩ sư đẹp trai cực kì ghét dân IT nói chung, dân đeo kính nói chung và các anh IT đeo kính nói riêng chỉ vì quan điểm này của mình.).
Thế nếu một anh giảng viên dạy môn Công nghệ Y học hay Công nghệ Sinh học xuất hiện thì phải làm saooo???
Xuất thân, Tiền, và Tình yêu
Những bài viết về gái tỉnh lẻ, trai thành thị rất nhiều, tranh cãi
cũng không ít. Khách quan mà nói thì không có lửa sao có khói được. Việc
những cô gái miền quê lên thành thị kiếm sống, ao ước lấy một chàng
trai nhà mặt phố bố làm to là chuyện dễ thấy, và cách nhìn nhận đánh
đồng tập thể sinh ra, đặc biệt với những gia đình có tư tưởng định kiến.
Chuyện đó cũng hết sức dễ hiểu và không cần phải trách cứ.
Vậy vấn đề ở đâu? Câu trả lời là của chính những người trong cuộc, họ có từng suy nghĩ câu nệ chuyện xuất thân? Có đặt vị trí của mình lên bàn cân để tính toán? Nếu câu trả lời là có, thì hẳn họ đã tự hạ thấp bản thân mình, và cái lẽ bị khinh miệt cũng không thể nói là oan ức.
Một cô gái biết vị trí của mình sẽ chẳng bao giờ quan tâm đến chuyện xuất thân của mình hay người yêu, anh ta là đại gia thành phố hay tỉnh lẻ quê kệch đều được, miễn là anh ta có trình độ tương xứng, phẩm chất tương xứng. Ông cha ta nói nồi nào úp vung nấy không có sai.
Thế còn tiền có thể mua được tình? Đúng không?
Đúng, tình thiếu gì! Nhưng mà tình của ai? :)
Có những anh chàng sinh viên tuyên bố rất tự tin: “Có tiền chả sợ thiếu gái chạy theo” trong khi tiền chưa có, tình thì tạm bợ. Riêng cái ly tưởng kiếm tiền của họ cũng đủ bộc lộ tư duy và tầm nhìn thiển cận, chưa nói đến việc đám con gái xung quanh nghe được sẽ đánh giá như thế nào? Tất nhiên, các cô nàng đào mỏ sẽ đánh giá rất cao điều đó!
Chuyện kể rằng, có một người phụ nữ nhà quê bình thường, nhiều chàng
trai theo đuổi nhưng cô không hề rung động. Đến năm 24 tuổi, thấy bạn bè
xung quanh đều có nơi có chốn, lại thêm mang tiếng kén cá chọn canh, cô
quyết định: “thôi, bây giờ người đến tiếp theo mình sẽ chấp nhận” . Vậy
là cô đã đồng ý một chàng trai nghèo, bề ngoài gầy gò nhỏ bé. Mọi người
đều phản đối và lo lắng cho tương lai của hai người. Cô vẫn nhất quyết
cưới anh. 20 năm ngày cưới, con gái của người phụ nữ đó đã hỏi cô rằng:
- Sao mẹ lại chọn cha con?
- Vì mẹ nhìn lấy nghị lực của cha.
- Những người theo đuổi mẹ trước đây như thế nào ạ?
- Họ giàu có con à.
- Mẹ có tiếc không?
- Mẹ không tiếc.
Bây giờ, sau 30 năm ngày cưới, người phụ nữ đó vẫn sống hạnh phúc với gia đình của mình, họ đã cùng vượt qua những năm tháng đói khổ, sự phản đối của gia đình và bạn bè, làm việc cật lực, để rồi có một cuộc sống ấm êm. Người chồng có địa vị cao trong xã hội, được mọi người kính nể, tôn trọng, người vợ vẫn âm thầm bên cạnh giản dị và nhỏ bé. Tình yêu của họ suốt chừng ấy năm cũng vậy.
Nếu cân đong đo đếm tình yêu bằng xuất thân và tiền bạc, thì cuối cùng cán cân cũng sẽ lệch đi khi một bên thay đổi. Cuộc sống không thể lường trước điều gì. Một người giỏi còn chưa chắc sẽ thành công, nói gì đến chuyện một người có xuất thân hào nhoáng và tiền bạc rủng rỉnh là cao giá? Vậy nên dù ở đâu, bất cứ lúc nào, phải biết vị trí của mình và tôn trọng vị trí của người khác, bởi đánh giá quá cao một người là đang tự hạ thấp bản thân, và đánh giá thấp người khác lại chẳng khác gì đào mồ chôn mình trong kiêu hãnh và tưởng tượng.
Có khi người ta sẽ phải day dứt cả đời trước thiên biến vạn hóa, vì đức tin vào những thứ xa xỉ tầm thường trong tay.
Vậy vấn đề ở đâu? Câu trả lời là của chính những người trong cuộc, họ có từng suy nghĩ câu nệ chuyện xuất thân? Có đặt vị trí của mình lên bàn cân để tính toán? Nếu câu trả lời là có, thì hẳn họ đã tự hạ thấp bản thân mình, và cái lẽ bị khinh miệt cũng không thể nói là oan ức.
Một cô gái biết vị trí của mình sẽ chẳng bao giờ quan tâm đến chuyện xuất thân của mình hay người yêu, anh ta là đại gia thành phố hay tỉnh lẻ quê kệch đều được, miễn là anh ta có trình độ tương xứng, phẩm chất tương xứng. Ông cha ta nói nồi nào úp vung nấy không có sai.
Thế còn tiền có thể mua được tình? Đúng không?
Đúng, tình thiếu gì! Nhưng mà tình của ai? :)
Có những anh chàng sinh viên tuyên bố rất tự tin: “Có tiền chả sợ thiếu gái chạy theo” trong khi tiền chưa có, tình thì tạm bợ. Riêng cái ly tưởng kiếm tiền của họ cũng đủ bộc lộ tư duy và tầm nhìn thiển cận, chưa nói đến việc đám con gái xung quanh nghe được sẽ đánh giá như thế nào? Tất nhiên, các cô nàng đào mỏ sẽ đánh giá rất cao điều đó!
- Sao mẹ lại chọn cha con?
- Vì mẹ nhìn lấy nghị lực của cha.
- Những người theo đuổi mẹ trước đây như thế nào ạ?
- Họ giàu có con à.
- Mẹ có tiếc không?
- Mẹ không tiếc.
Bây giờ, sau 30 năm ngày cưới, người phụ nữ đó vẫn sống hạnh phúc với gia đình của mình, họ đã cùng vượt qua những năm tháng đói khổ, sự phản đối của gia đình và bạn bè, làm việc cật lực, để rồi có một cuộc sống ấm êm. Người chồng có địa vị cao trong xã hội, được mọi người kính nể, tôn trọng, người vợ vẫn âm thầm bên cạnh giản dị và nhỏ bé. Tình yêu của họ suốt chừng ấy năm cũng vậy.
Nếu cân đong đo đếm tình yêu bằng xuất thân và tiền bạc, thì cuối cùng cán cân cũng sẽ lệch đi khi một bên thay đổi. Cuộc sống không thể lường trước điều gì. Một người giỏi còn chưa chắc sẽ thành công, nói gì đến chuyện một người có xuất thân hào nhoáng và tiền bạc rủng rỉnh là cao giá? Vậy nên dù ở đâu, bất cứ lúc nào, phải biết vị trí của mình và tôn trọng vị trí của người khác, bởi đánh giá quá cao một người là đang tự hạ thấp bản thân, và đánh giá thấp người khác lại chẳng khác gì đào mồ chôn mình trong kiêu hãnh và tưởng tượng.
Có khi người ta sẽ phải day dứt cả đời trước thiên biến vạn hóa, vì đức tin vào những thứ xa xỉ tầm thường trong tay.
Đừng nhìn bầu trời bằng đôi mắt ếch ộp, đừng tiết kiệm lòng tin vào những điều phi thường trên thế gian.
Dạo gần
đây, tôi thường nhận được tin nhắn của các em nhỏ tuổi hơn, với nhiều
mục đích khác nhau. Có em làm quen, có em cảm ơn, bày tỏ cảm xúc với
những bài viết trên blog cá nhân của tôi, và phần nhiều trong số đó là
tâm sự của những cô bé đang lớn về con đường tương lai phía trước. Chán
nản với lựa chọn sai lầm trong hiện tại, nhưng lại không tự tin từ bỏ,
không đủ sức vượt qua để rẽ bước sang ngang, thế nên mọi thứ trước mắt
những đứa em nhỏ bỗng trở nên bít bung mù mịt. Các em kể hết với tôi,
như một trong số đó đã từng tâm sự, là vì tôi là một người xa lạ nên
chẳng thể phán xét ngồi lê, vì các em đọc được sự đồng cảm qua những
điều tồi viết. Kể, đôi khi chỉ là để kể, để trút bầu tâm sự cho thoải
mái, và cần lắm một lời khuyên, lời động viên nơi một người chị đi
trước.
Mỗi lần
nhận được những tin nhắn như vậy, tôi thường có cảm giác ở bên trong
từng câu chữ dài hiện lên trước màn hình máy tính ấy, là sâu thẳm tâm tư
chất chứa bộn bề chẳng thể một hai lần mà diễn tả được trọn vẹn. Phần
nào trong tôi đồng cảm sâu sắc, vì dẫu sao mang tiếng chị lớn, nhưng tôi
đã, và vẫn đang trải qua khoảng thời gian "tuổi trẻ" khao khát chứng tỏ
bản thân, khi mà đam mê nhiều nhưng để hiện thực hóa tất cả lại khó
khăn trùng điệp. Tôi hiểu cảm giác của các em hiện giờ khó chịu đến
nhường nào. Và tôi cũng có chút vui mừng, vì đã được các em tin tưởng
trao gửi nỗi lòng thầm kín không biết sẻ chia cùng ai với một người xa
lạ như mình. Và vì, dẫu bế tắc nhưng ít nhất các em đã biết trăn trở cho
tương lai, và tìm cho mình một người đồng cảm để hỏi han.
Như thế, đã là hơn khối người. Chí ít là chính tôi - khi đồng trang lứa với các em cách đây vài năm.
Trong
hầu hết các cuộc trò chuyện, tôi đều nhấn mạnh hai vấn đề: Một là, chúng
ta đang còn trẻ, nên không có gì là quá muộn để bắt đầu một điều gì đó
mới. Và hai là, người thực tâm chăm chỉ, hết mình nỗ lực sẽ chẳng bao
giờ bị phụ lòng, không sớm thì muộn cũng đạt được thành quả như ý. Bất
kể ước mơ cao xa đến mức nào, để gia đình và mọi người có thể đồng lòng
ủng hộ thì trước hết bản thân cần tin tưởng trước đã. Giống như tôi đã
từng kể với một em đang là sinh viên năm thứ 2 ngành Tài chính - Ngân
hàng muốn nghỉ học để thi lại vào Báo chí nhưng sợ phụ công bố mẹ rằng:
Ngày xưa, ngay cả tôi còn chưa bao giờ mơ rằng mình sẽ làm việc gì đó
liên quan đến viết lách chứ đừng nói đến bố mẹ. Nhưng rồi, tôi cứ viết
báo, sáng tác truyện, rồi dần kiếm được thu nhập nhờ câu văn chữ nghĩa,
lâu dần chẳng cần đến chuyện ăn vạ xin xỏ não nề ngăn cấm gì đó nữa mà
gia đình cứ thế mặc nhiên an tâm cổ vũ tôi trên con đường mình đã chọn.
Giữa
thời buổi kinh tế khủng hoảng, thỉnh thoảng tôi có đọc, nghe, xem được
vài câu chuyện về những người trẻ ngang ngửa tuổi mình mà đã có thu nhập
cao, tài giỏi nhiều lĩnh vực, được vinh danh công nhận và chẳng cần mảy
may lo lắng gì cho tương lai, thấy khâm phục họ kinh khủng. Tôi nhớ có
lần, một người anh của tôi đã nói rằng: thế hệ những đứa trẻ 9x như
chúng tôi thiệt thòi nhiều lắm, khi sinh ra trong thời kỳ trắng đen lẫn
lộn, hội nhập nhưng không chắt lọc, suy nghĩ cởi mở nhưng lại chưa biết
cách kìm hãm để rồi sa vào thông thoàng quá đà...
Cái thời
kỳ mà, một cô gái không mặc áo ngực khoanh tay lắc mông giữa màn hình
máy tính có thể làm náo động tất cả các mặt báo trong vài tuần, thậm chí
lan tỏa cả những tháng sau đó như một hiện tượng.
Cái thời
mà để nổi tiếng, và kiếm tiền từ sự nổi tiếng ấy quá dễ dàng, nên người
ta thậm chí chịu hy sinh cả gia sản đầu tư ekip "kịch bản", mua bài PR,
lột áo vá quần, chịu nhục mang tiếng xấu... cốt mong thiên hạ chú ý.
Cái thời
mà trong suy nghĩ của hầu hết mọi người: chẳng có gì là ngẫu nhiên trời
cho, cũng chẳng có vận may nào không cần chút "hoa hồng" bớt xén. Nên
người trẻ chúng ta cứ dần hình thành trong mình sự đa nghi phòng vệ
trước tất cả mọi chuyện, bất cứ thứ gì nghĩ bản thân khó có thể làm
được, thì mặc nhiên sẽ để cho mình trở thành con ếch ngồi nơi đấy giếng
sâu hoắm, gân cổ lên cãi bằng được bầu trời vốn chỉ nhỏ bé bằng cái vung
nồi.
Tôi rất
không thích từ lóng GATO (ghen ăn tức ở) mà giới trẻ thời nay thường
dùng để chỉ những trường hợp phản "dám cả gan" phản bác lại những con
người xuất chúng tài giỏi hơn mình. Bởi ngay cả sự giỏi giang cũng phải
phụ thuộc vào từng hệ quy chiếu, nhiều tiêu chuẩn khác nhau mới có thể
khẳng định, thì ai có thể dám chắc tôi không đủ kiến thức và trình độ để
tranh luận với bạn, mà đã vội quy chụp tôi ghen ghét sinh cãi vã. Bởi
vì tôi chưa bao giờ làm được một video clip gì đó cho ra hồn, thì đâu có
nghĩa tôi không được nhận xét về những kỹ xảo điện ảnh dở tệ hay tình
tiết phi lý của một bộ phim bom tấn nổi tiếng nào đó? Cũng như trong câu
chuyện ầm ĩ gần đây về "cô gái 700$", chẳng ai có quyền ngăn cấm, phê
phán hoặc bỏ tù những người chưa từng đi ra khỏi biên giới đất nước -
nhưng trong tư cách là một độc giả, muốn lắng nghe giải đáp thắc mắc về
vài điểm nghi ngờ không có thực trong cuốn sách cả...
Mấu chốt
của vấn đề, là khi niềm tin vào những điều phi thường chẳng còn, người
ta trở nên gay gắt hơn trước mọi sự, mặc nhiên để tâm trí bước vào vòng
xoáy ra sức bới lông tìm vết "nhân danh sự thật", xóa tan kỳ tích, cốt
đưa mọi thứ trở lại bình thường như xưa.
Chẳng
nói đâu cho xa xôi, sáng nay tôi có đọc trên báo câu chuyện về một cô
gái sinh năm 1990 với chuỗi cửa hàng sushi kiếm hơn chục tỷ. Câu chuyện
này tôi đã nghe từ lâu, từng đến ăn và hoàn toàn không nghi ngờ gì khả
năng thu tiền tỷ mà báo chí nhắc tới. Nhưng sau khi đọc xong bài báo với
vài phần ngưỡng mộ, tôi lướt xuống dãy comment dài phía dưới, thì ngoài
những lời ngợi khen, là rất nhiều những câu nhận xét kiểu như: nghe có
mùi "gió", lại bịa đặt/chém gió/ nói phét, gia đình hậu thuẫn, mua bài
PR... Thế đấy, họ đâu biết rằng cô gái nhỏ bé ấy đã trải qua 5 năm lăn
lộn từ buôn bán lặt vặt rồi tích cóp mở rộng dần mới được như ngày hôm
nay. 5 năm - quãng thời gian có thể không dài với nhiều kẻ lười biếng,
nhưng là thừa thãi với người có mục tiêu và nỗ lực chăm chỉ vì mục tiêu
ấy.
Tôi tập
tành viết blog đến nay mới gần 1 năm, cũng trải qua "thăng trầm" cố gắng
mới tìm kiếm được chút dấu ấn riêng và được thành viên tamtay.vn nói
riêng và các bạn đọc khắp nơi nói chung đón nhận. Hôm vừa rồi vào xem
lại những bài viết cũ, thấy có bạn comment rằng thích đọc blog của tôi,
cứ hằng tối lại phải vào tìm đúng những bài viết tâm đắc để đọc lại, mỗi
lần đọc lại vỡ ra thêm nhiều điều. Nghe mà sung sướng đến cay mắt. Cảm
giác như những nỗ lực suy nghĩ vắt óc để dùng câu chữ thể hiện quan
điểm, tâm tư của bản thân bao lâu nay, cuối cùng cũng đã có bạn đọc đồng
cảm. Càng được ủng hộ, tôi càng cố dày công chăm chút cho blog của mình
hơn để không phụ lòng tin của những người yêu quý, thế nên dạo này có
thể thấy, số lượng bài viết của tôi ít hơn trước kia rất nhiều. Và cứ
thế dần dần từng bước một, niềm tin tạo dựng trong tôi hệt như cách
người ta xây dựng nên tòa tháp cao - mới đầu khó khăn chậm chạp nhưng
bền chắc, đến khi tạo dựng được lớp nền móng vững vàng rồi thì tầng xây
lên vun vút chẳng "cơn bão" nào có thể đánh gục.
Tóm lại,
tôi chỉ muốn nói rằng: bất kỳ ước mơ dù thực tế hay cao xa đều cần kết
quả để chứng minh, trước khi muốn mọi người tin tưởng thì bản thân phải
có lòng tin mình có thể làm được trước đã. Chỉ khi gắng hết sức mình
thoát ra khỏi cái giếng cạn, con ếch mới có thể toàn cảnh ngắm nhìn bầu
trời bao la ở phía trên !
Đừng bỏ mặc bản thân. Khi còn trẻ.
Tuổi trẻ
- là một món quà vô giá mà mỗi con người sinh ra trên đời đều được mặc
nhiên ban tặng. Tuy nhiên, trừ những trường hợp "món quà" giữa đường lạc
lõng mà vài người kém may mắn không thể nhận được nó trọn vẹn, còn lại
thì - tuổi trẻ của mỗi người có được "sử dụng" với trọn vẹn ý nghĩa hay
không - đều hoàn toàn phụ thuộc ở chính bản thân chúng ta.
Đối với
mỗi cô gái, tuổi trẻ còn bao hàm cả thanh xuân, và sắc đẹp. Là khoảng
thời gian hạnh phúc nhất khi được sống trọn vẹn với làn da căng mọng, cơ
thể dẻo dai, và vẻ đẹp rạng ngời sức sống trên khuôn mặt thanh tú.
Những điều mà gần như khi tuổi trẻ qua đi, sẽ chẳng còn ở lại bên cạnh
ta nữa, thậm chí còn bị lớp bụi mù của năm tháng chảy trôi làm xấu xí đi
phần nào.
Tôi nghĩ rằng, có rất nhiều thứ một cô gái nên làm, và chỉ có thể làm được. Khi còn trẻ.
Hãy mặc quần ngắn, crop-top, và váy đẹp. Nhiều nhất khi còn trẻ.
Vì đến
một lúc nào đó, mọi thớ thịt trên người bạn đều sẽ bị bao vây bởi lớp mỡ
nặng trịch và làn da nhăn nheo. Khiến tâm trí bạn như phát điên để tìm
mọi cách che giấu chúng, cũng không cách nào có thể vặn nút thời gian quay ngược trở lại được nguyên vẹn như xưa.
Hãy kẻ mắt, tô son đỏ, nhuộm tóc rực rỡ. Khi còn trẻ.
Vì mong
muốn bản thân được luôn tỏa sáng ở độ tuổi thanh xuân phơi phới có gì là
sai? Và để chờ đợi cái thời đại tân tiến đến độ, một bà già lụ khụ với
mái tóc vàng hoe và đôi môi choe choét không khiến người ta ngứa mắt mà
ném vào những cuộc điều trị tâm lý tâm thần vớ vẩn. Hẳn còn lâu lâu lắm.
Hãy bước
ra đường với tất cả sự chỉn chu xinh đẹp tự tin nhất. Khiến cho mọi ánh
mắt đều phải ngoái nhìn theo ngưỡng mộ - ghen tị - yêu mến. Khi còn
trẻ.
Vì không
ai biết được sẽ gặp được định mệnh của đời mình ở đâu và như thế nào.
Nên đương nhiên bạn sẽ chẳng bao giờ muốn chàng trai tuyệt vời ấy bỏ qua
một cô gái tốt như mình chỉ vì ấn tượng ban đầu mờ nhạt chứ?
Khi còn
trẻ. Mỗi cô gái đều có cách để tận hưởng món quà quý giá ấy, và khiến
mình trở nên xinh đẹp hơn từng ngày, theo nhiều máu sắc khác nhau.
Có vài
lần lang thang lên bar cùng bạn bè, tôi thừa nhận chẳng thể giấu nổi ánh
mắt ngắm nhìn không chớp của mình theo những bóng hồng sexy: da trắng,
môi đỏ, vai trần, chân trắng nõn. Những cô gái ấy - họ chọn cuộc sống ồn
ào lấp lánh, và cảm thấy hạnh phúc khi mang bên mình chiếc túi xách
hàng hiệu đắt tiền, thuộc nằm lòng những hương vị cocktail khó nhớ, tay
trong tay cùng anh chàng thiếu gia lắm tiền quần áo bảnh bao tóc tai
bóng lộn khiến người ngoài nhìn vào chỉ biết nén lại tiếng trầm trồ
ngưỡng mộ.
Nhưng.
Chẳng hề thiếu nhiều buổi chiều dạo quanh phố phường tấp nập, tôi vô
tình bắt gặp những cô gái bước qua khoác lên mình bộ trang phục chẳng
mang thương hiệu nổi tiếng đắt tiền nào, với mái tóc tự nhiên xóa ngang
vai bồng bềnh quyến rũ, nhưng phong thái toát lên phong cách và cá tính
nổi trội thu hút sự chú ý (ngay từ xa) của bất kể ai lần đầu trông
thấy.
Thì
ra, những năm tháng tuổi trẻ thanh xuân không phải cứ tự nhiên mà đẹp
đẽ rạng ngời. Thực tế, đó lại là khoảng thời gian khó khăn, khi chúng ta
phải bắt đầu suy nghĩ về một cá tính riêng độc lập nhất quán, để bản
thân có thể trọn vẹn sống và đam mê theo cách của riêng mình. Nếu không,
bản thân cô gái sẽ bị chìm nghỉm bởi những sự mờ nhạt giống nhau, hoặc
sa đà vào những thứ xa hoa bắt chước không thuộc về mình. Để rồi thời
gian trôi qua, chỉ còn nỗi niềm nuối tiếc quãng thời gian bồng bột sai
lầm theo cách bản thân không mong muốn, trở thành nỗi đau dày vò khi xế
chiều đọng lại nơi bờ mi.
Tôi nhớ
có một lần, khi viết về ý muốn những cô gái trẻ bây giờ nên ăn mặc đẹp
đẽ khiến bản thân tự tin nhất có thể, thì một vài bạn ghé qua và để lại
comment hậm hực với tôi rằng: "Không có tiền, nên không mặc đẹp được".
Tôi không ngạc nhiên khi nhận được phản hồi ấy, vì chung quy đó chính là
lối suy nghĩ ấu trĩ nhưng lại được hầu hết mọi người sử dụng để ngụy
biện cho sự bỏ bê bản thân của mình.
Đúng là,
để mua được những bộ cánh lộng lẫy sang trọng, bạn cần rất nhiều tiền.
Nhưng, để trở thành một cô gái biết cách ăn mặc sao cho gọn gàng phong
cách, điều đó hoàn toàn phụ thuộc vào gu thẩm mỹ của bạn chứ không phải
chiếc ví bạn đang cầm mỏng hay dày. Đến cả những fashionista còn có lúc
đi mua một chiếc áo second-hand vài chục nghìn nhưng đẹp và "chất", thì
bạn nghĩ tiền có còn quan trọng đến thế không?
Giả dụ
như, bạn có công nhận với tôi rằng: sức hút từ cô gái mang trong mình
một hương thơm đặc biệt - chỉ bản thân mới có, còn hơn gấp vạn lần những
thứ nồng nặc đắt tiền hạng sang không?
Mùi hương dịu nhẹ từ mái tóc dài vô tình lướt qua.
Mùi hương từ cuốn vở mượn của người ta mang về nhà.
Mùi
hương man mác từ chiếc áo sơ mi phập phồng sau những cử động nhẹ. Cứ
ngẩn ngơ rõ ràng vừa chốc lát ban nãy còn cảm nhận được hương thơm tinh
khiết ấy, nhưng rồi lại lúc ẩn lúc hiện, lúc đậm lúc thanh miên man.
Mùi
hương ngọt ngào từ nụ cười, đến lời nói. Từ bàn tay trắng ngần dường
như lúc nào cũng dìu dịu hương thơm, để rồi chạm vào bất cứ vật gì cũng
đều trở nên vấn vít tâm trí ai kia.
Mùi hương của riêng bạn. Mùi hương có khả năng - len lỏi vào nỗi nhớ.
Khi còn trẻ, đừng tặc lưỡi bỏ mặc bản thân vì sự lười biếng. Cũng đừng tự biến mình thành một thứ bản sao lòe loẹt, mang vẻ đẹp lung linh nhưng lại là thứ vay mượn nhan nhản khắp nơi. Hãy tạo cho mình một "mùi hương" riêng, tìm kiếm con đường mà bản thân muốn theo đuổi.
Để mọi người, dù có nhìn từ cách xa hàng trăm bước, đằng sau lưng hay mở ảo xa xôi - đều có thể nhận ra - đó chính là tôi.
Cây nến cong - Ngọn lửa thẳng
Mình
có một câu hỏi nhỏ dành cho các bạn đọc blog của mình. Các bạn thấy
điều gì đặc biệt nhất khi nghĩ về/ nhìn thấy ngọn nến khi nó đang cháy.
Hãy dành ít nhất 10s để suy nghĩ về điều này và ghi nhớ trước khi đọc
những dòng tiếp theo nhé.
Ngọn
nến đang cháy là một trong những thứ đặc biệt nhất với mình cho tới
giờ. Đã bao giờ bạn nghĩ tới ngọn lửa đang cháy trên cây nến kia cháy
theo hướng nào chưa? Thẳng, ngang hay xiên? Và có lẽ đọc tới đây, mọi
người hẳn đã đoán được điều đặc biệt gì của ngọn nến với mình. Đó chính
là ngọn lửa cháy ở cây nến luôn theo một chiều duy nhất, hướng lên trên,
dù cây nến được đặt theo hướng nào, dù nó thẳng hay cong.
Bạn
đặt thẳng cây nến, đương nhiên ngọn lửa cháy thẳng. Bạn nghiêng cây nến
thì ngọn lửa vẫn cháy thẳng. Bạn đặt cây nến nằm ngang, ngọn lửa cũng
vẫn thẳng và ngay cả khi bạn dốc ngược cây nến thì điều duy nhất bạn có
thể cảm nhận lúc đó là nóng và bỏng tay do ngọn lửa cháy thẳng. Vậy đấy,
dù thế nào nó vẫn cứ cháy thẳng và hướng lên trên.
Bạn
có thể thổi bao nhiêu tùy thích. Nó sẽ xiên vẹo khi bạn thổi nhưng ngay
sau khi bạn dừng thì nó sẽ trở về trạng thái như ban đầu. Điều duy nhất
khiến ngọn lửa ấy thay đổi đó là khi nó tắt.
Bạn có thể sống như ngọn nến không? Luôn ngay thẳng và dù cho có bị tác động thế nào vẫn có thể vẹn nguyên như trước?
Cách đây cũng lâu lâu, trong một lần giảng bài, cô giáo mình có đề cập tới vấn đề những người có H. Nói chung xã hội VN bây giờ vẫn tồn tại thái độ phân biệt, xa lánh những người này. Đây là điều rất khó tránh khỏi, mình không phê phán, đương nhiên cũng chẳng ủng hộ vì mỗi người một thái độ khác nhau. Mình thế này, người kia thế khác. Chắc gì khi mình ở địa vị của người ta mình đã nghĩ như mình ở hiện tại. Chỉ có điều, những người có H ấy bị xa lánh vẫn chưa đủ, con của những người ấy cũng bị xa lánh dù chúng không làm gì nên tội.
Cô
giáo mình có đặt ra một câu hỏi: "Hình ảnh những đứa trẻ ấy khiến các
em gợi nhớ tới điều gì hay so sánh với cái gì?". Cả lớp yên ắng một lúc,
sau đó thì có rất nhiều ý kiến đưa ra, nhưng tất cả đều không thỏa mãn.
Cuối cùng, cô kể cho cả lớp câu chuyện về cây nến cong và ngọn lửa
thẳng.
Cây
nến cong tượng trưng cho cha mẹ chúng, ngọn lửa thẳng tượng trưng cho
lũ trẻ. Chúng có thể sinh ra thiệt thòi hơn so với những đứa trẻ bình
thường khác nhưng không có nghĩa là chúng tồi tệ, đáng bị kỳ thị, xa
lánh.
Tương
tự như những người khuyết tật. Họ giống như cây nến cong nhưng lại có
một nghị lực phi thường và nghị lực vươn lên như ngọn lửa thẳng.
Chúng
ta dù khuyết điểm hay hoàn hảo thì hãy luôn giữ ngọn lửa cháy hết mình
trong cuộc sống và mãi là ngọn lửa thẳng dù bạn có là cây nến cong.
Tôi của hôm nay
Cuộc
sống không phải ai cũng tốt cũng hoàn hảo. Bằng cách này hoặc cách khác
tự bản thân tôi cũng học cách bằng lòng, chấp nhận với tất cả bởi lẽ
con người mà. Đôi khi làm tượng đá có tí cảm xúc mà hay.
Đã không biết bao lần vụn vỡ trước cuộc sống, nhưng tình yêu cũng thôi thúc tôi đứng dậy.
Buồn
thì khóc, vui cũng khóc, yêu thương hạnh phúc cũng khóc... đâu có nghĩa
bản thân yếu đuối? Đó là tôi, không trách được người khác luôn đánh giá
tôi lúc nào cũng ủ rũ.
Có
thể mọi việc tôi đúng hoặc sai. Có thể lời nói tôi đúng hoặc sai. Có
thể xử sự tôi đúng hoặc sai. Có thể suy nghĩ tôi đúng hoặc sai... nhưng
tôi biết chắc bản thân tôi có thể kiểm soát mọi việc, dù đã gây cho mọi
người nỗi buồn, dù hơi trễ nhưng tôi tin lời xin lỗi không bao giờ muộn.
Đôi
khi cảm thấy mình nhỏ bé, tủi lẻ trước cuộc sống mặc dầu bên cạnh tôi
có rất nhiều người thân yêu. Tôi ước tôi luôn khỏe mạnh không bao giờ
gặp phải những đau ốm bệnh tật nào cả. Tôi còn phải khỏe mạnh đến lúc
già lom khom là vừa vì khi đó tôi sẽ làm được thật nhiều việc.
Trước
khi tôi không còn biết mình là ai trong cuộc sống này, thật sự còn quá
nhiều việc muốn làm. Tôi muốn tự đôi tay này gây dựng cho mình một ngôi
nhà trắng, có khuôn vườn nhỏ. Tôi muốn tự đôi tay này cứu đói khổ cho
những người khắc khổ hơn tôi. Tôi muốn tự đôi tay này minh chứng cho thế
gian thấy phụ nữ là độc lập, không dựa dẫm phụ thuộc vào bất cứ ai như
thời bao cấp. Tôi muốn tự đôi tay này chăm sóc cho những đứa con, cho
người chồng, cho người mẹ già kính yêu sau này của tôi. Tôi muốn làm,
muốn làm nhiều thật nhiều hơn nữa. Tôi không muốn gò bó, ràng buộc bất
cứ ai, bất cứ sự việc nào trong khuôn khổ của tôi. Bởi lẽ tôi thích độc
lập tự tại thì cớ làm sao phải đóng khung quy cũ mọi thứ.
Mỗi
một ngày trôi qua là một ngày tôi trưởng thành rất nhiều. Học tập rất
nhiều từ những người tốt và những người xấu xung quanh. Thế mới biết
cuộc sống muôn vẻ. Thế mới biết tôi đang lớn lên. Tôi sợ sai, sợ xấu, sợ
lãnh cảm, sợ giấc ngủ, sợ ông kẹ, sợ cảm giác nghi ngờ, sợ mất lòng
tin, sợ những con người hay nói dối, sợ nước mắt, sợ nỗi buồn, sợ mất
trí, sợ mọi thứ xung quanh.
Chính vì vậy tôi luôn tạo cho mình một cái vỏ bọc thôi. Tôi chui vào đó, quyết định sẽ không ra nữa...
Hôm
nay ngồi đây được nhìn thấy dòng đời ngược xuôi. Tôi đã tự nhủ những
khổ hạnh nào rồi cũng sẽ qua. Mây của trời rồi cũng sẽ theo gió trôi đi.
Lặng trong cảm xúc khi còn biết mình là ai!
Subscribe to:
Posts (Atom)