Thursday, October 10, 2013

Đừng nhìn bầu trời bằng đôi mắt ếch ộp, đừng tiết kiệm lòng tin vào những điều phi thường trên thế gian.

Dạo gần đây, tôi thường nhận được tin nhắn của các em nhỏ tuổi hơn, với nhiều mục đích khác nhau. Có em làm quen, có em cảm ơn, bày tỏ cảm xúc với những bài viết trên blog cá nhân của tôi, và phần nhiều trong số đó là tâm sự của những cô bé đang lớn về con đường tương lai phía trước. Chán nản với lựa chọn sai lầm trong hiện tại, nhưng lại không tự tin từ bỏ, không đủ sức vượt qua để rẽ bước sang ngang, thế nên mọi thứ trước mắt những đứa em nhỏ bỗng trở nên bít bung mù mịt. Các em kể hết với tôi, như một trong số đó đã từng tâm sự, là vì tôi là một người xa lạ nên chẳng thể phán xét ngồi lê, vì các em đọc được sự đồng cảm qua những điều tồi viết. Kể, đôi khi chỉ là để kể, để trút bầu tâm sự cho thoải mái, và cần lắm một lời khuyên, lời động viên nơi một người chị đi trước.
Mỗi lần nhận được những tin nhắn như vậy, tôi thường có cảm giác ở bên trong từng câu chữ dài hiện lên trước màn hình máy tính ấy, là sâu thẳm tâm tư chất chứa bộn bề chẳng thể một hai lần mà diễn tả được trọn vẹn. Phần nào trong tôi đồng cảm sâu sắc, vì dẫu sao mang tiếng chị lớn, nhưng tôi đã, và vẫn đang trải qua khoảng thời gian "tuổi trẻ" khao khát chứng tỏ bản thân, khi mà đam mê nhiều nhưng để hiện thực hóa tất cả lại khó khăn trùng điệp. Tôi hiểu cảm giác của các em hiện giờ khó chịu đến nhường nào. Và tôi cũng có chút vui mừng, vì đã được các em tin tưởng trao gửi nỗi lòng thầm kín không biết sẻ chia cùng ai với một người xa lạ như mình. Và vì, dẫu bế tắc nhưng ít nhất các em đã biết trăn trở cho tương lai, và tìm cho mình một người đồng cảm để hỏi han.
Như thế, đã là hơn khối người. Chí ít là chính tôi - khi đồng trang lứa với các em cách đây vài năm.


Trong hầu hết các cuộc trò chuyện, tôi đều nhấn mạnh hai vấn đề: Một là, chúng ta đang còn trẻ, nên không có gì là quá muộn để bắt đầu một điều gì đó mới. Và hai là, người thực tâm chăm chỉ, hết mình nỗ lực sẽ chẳng bao giờ bị phụ lòng, không sớm thì muộn cũng đạt được thành quả như ý. Bất kể ước mơ cao xa đến mức nào, để gia đình và mọi người có thể đồng lòng ủng hộ thì trước hết bản thân cần tin tưởng trước đã. Giống như tôi đã từng kể với một em đang là sinh viên năm thứ 2 ngành Tài chính - Ngân hàng muốn nghỉ học để thi lại vào Báo chí nhưng sợ phụ công bố mẹ rằng: Ngày xưa, ngay cả tôi còn chưa bao giờ mơ rằng mình sẽ làm việc gì đó liên quan đến viết lách chứ đừng nói đến bố mẹ. Nhưng rồi, tôi cứ viết báo, sáng tác truyện, rồi dần kiếm được thu nhập nhờ câu văn chữ nghĩa, lâu dần chẳng cần đến chuyện ăn vạ xin xỏ não nề ngăn cấm gì đó nữa mà gia đình cứ thế mặc nhiên an tâm cổ vũ tôi trên con đường mình đã chọn.  
Giữa thời buổi kinh tế khủng hoảng, thỉnh thoảng tôi có đọc, nghe, xem được vài câu chuyện về những người trẻ ngang ngửa tuổi mình mà đã có thu nhập cao, tài giỏi nhiều lĩnh vực, được vinh danh công nhận và chẳng cần mảy may lo lắng gì cho tương lai, thấy khâm phục họ kinh khủng. Tôi nhớ có lần, một người anh của tôi đã nói rằng: thế hệ những đứa trẻ 9x như chúng tôi thiệt thòi nhiều lắm, khi sinh ra trong thời kỳ trắng đen lẫn lộn, hội nhập nhưng không chắt lọc, suy nghĩ cởi mở nhưng lại chưa biết cách kìm hãm để rồi sa vào thông thoàng quá đà...
Cái thời kỳ mà, một cô gái không mặc áo ngực khoanh tay lắc mông giữa màn hình máy tính có thể làm náo động tất cả các mặt báo trong vài tuần, thậm chí lan tỏa cả những tháng sau đó như một hiện tượng.
Cái thời mà để nổi tiếng, và kiếm tiền từ sự nổi tiếng ấy quá dễ dàng, nên người ta thậm chí chịu hy sinh cả gia sản đầu tư ekip "kịch bản", mua bài PR, lột áo vá quần, chịu nhục mang tiếng xấu... cốt mong thiên hạ chú ý.
Cái thời mà trong suy nghĩ của hầu hết mọi người: chẳng có gì là ngẫu nhiên trời cho, cũng chẳng có vận may nào không cần chút "hoa hồng" bớt xén. Nên người trẻ chúng ta cứ dần hình thành trong mình sự đa nghi phòng vệ trước tất cả mọi chuyện, bất cứ thứ gì nghĩ bản thân khó có thể làm được, thì mặc nhiên sẽ để cho mình trở thành con ếch ngồi nơi đấy giếng sâu hoắm, gân cổ lên cãi bằng được bầu trời vốn chỉ nhỏ bé bằng cái vung nồi.

Sad Natalie Portman sitting on a sidewalk for 1680x1050

Tôi rất không thích từ lóng GATO (ghen ăn tức ở) mà giới trẻ thời nay thường dùng để chỉ những trường hợp phản "dám cả gan" phản bác lại những con người xuất chúng tài giỏi hơn mình. Bởi ngay cả sự giỏi giang cũng phải phụ thuộc vào từng hệ quy chiếu, nhiều tiêu chuẩn khác nhau mới có thể khẳng định, thì ai có thể dám chắc tôi không đủ kiến thức và trình độ để tranh luận với bạn, mà đã vội quy chụp tôi ghen ghét sinh cãi vã. Bởi vì tôi chưa bao giờ làm được một video clip gì đó cho ra hồn, thì đâu có nghĩa tôi không được nhận xét về những kỹ xảo điện ảnh dở tệ  hay tình tiết phi lý của một bộ phim bom tấn nổi tiếng nào đó? Cũng như trong câu chuyện ầm ĩ gần đây về "cô gái 700$", chẳng ai có quyền ngăn cấm, phê phán hoặc bỏ tù những người chưa từng đi ra khỏi biên giới đất nước - nhưng trong tư cách là một độc giả, muốn lắng nghe giải đáp thắc mắc về vài điểm nghi ngờ không có thực trong cuốn sách cả...
Mấu chốt của vấn đề, là khi niềm tin vào những điều phi thường chẳng còn, người ta trở nên gay gắt hơn trước mọi sự, mặc nhiên để tâm trí bước vào vòng xoáy ra sức bới lông tìm vết "nhân danh sự thật", xóa tan kỳ tích, cốt đưa mọi thứ trở lại bình thường như xưa.
Chẳng nói đâu cho xa xôi, sáng nay tôi có đọc trên báo câu chuyện về một cô gái sinh năm 1990 với chuỗi cửa hàng sushi kiếm hơn chục tỷ. Câu chuyện này tôi đã nghe từ lâu, từng đến ăn và hoàn toàn không nghi ngờ gì khả năng thu tiền tỷ mà báo chí nhắc tới. Nhưng sau khi đọc xong bài báo với vài phần ngưỡng mộ, tôi lướt xuống dãy comment dài phía dưới, thì ngoài những lời ngợi khen, là rất nhiều những câu nhận xét kiểu như: nghe có mùi "gió", lại bịa đặt/chém gió/ nói phét, gia đình hậu thuẫn, mua bài PR... Thế đấy, họ đâu biết rằng cô gái nhỏ bé ấy đã trải qua 5 năm lăn lộn từ buôn bán lặt vặt rồi tích cóp mở rộng dần mới được như ngày hôm nay. 5 năm - quãng thời gian có thể không dài với nhiều kẻ lười biếng, nhưng là thừa thãi với người có mục tiêu và nỗ lực chăm chỉ vì mục tiêu ấy.


Tôi tập tành viết blog đến nay mới gần 1 năm, cũng trải qua "thăng trầm" cố gắng mới tìm kiếm được chút dấu ấn riêng và được thành viên tamtay.vn nói riêng và các bạn đọc khắp nơi nói chung đón nhận. Hôm vừa rồi vào xem lại những bài viết cũ, thấy có bạn comment rằng thích đọc blog của tôi, cứ hằng tối lại phải vào tìm đúng những bài viết tâm đắc để đọc lại, mỗi lần đọc lại vỡ ra thêm nhiều điều. Nghe mà sung sướng đến cay mắt. Cảm giác như những nỗ lực suy nghĩ vắt óc để dùng câu chữ thể hiện quan điểm, tâm tư của bản thân bao lâu nay, cuối cùng cũng đã có bạn đọc đồng cảm. Càng được ủng hộ, tôi càng cố dày công chăm chút cho blog của mình hơn để không phụ lòng tin của những người yêu quý, thế nên dạo này có thể thấy, số lượng bài viết của tôi ít hơn trước kia rất nhiều. Và cứ thế dần dần từng bước một, niềm tin tạo dựng trong tôi hệt như cách người ta xây dựng nên tòa tháp cao - mới đầu khó khăn chậm chạp nhưng bền chắc, đến khi tạo dựng được lớp nền móng vững vàng rồi thì tầng xây lên vun vút chẳng "cơn bão" nào có thể đánh gục.
Tóm lại, tôi chỉ muốn nói rằng: bất kỳ ước mơ dù thực tế hay cao xa đều cần kết quả để chứng minh, trước khi muốn mọi người tin tưởng thì bản thân phải có lòng tin mình có thể làm được trước đã. Chỉ khi gắng hết sức mình thoát ra khỏi cái giếng cạn, con ếch mới có thể toàn cảnh ngắm nhìn bầu trời bao la ở phía trên !

No comments:

Post a Comment