Monday, October 14, 2013

Cô gái ấy đang theo đuổi một chàng trai

Cô gái ấy, không phải là cô gái 13, 17 tuổi, thôi không còn mơ mộng về chàng Bạch Mã hoàng tử, không còn ngồi bên cửa sổ, chống tay ngồi nghĩ về một cuộc tình như trong mơ. Được gặp và yêu một chàng trai, mà sẽ là chân mệnh thiên tử của cô ấy. Cả cuộc đời này họ sẽ dành cho nhau, như thể hai người sinh ra là của nhau vậy.
Cô gái ấy từng rất yếu đuối và e dè đứng trước người mình thích. Cô ấy từng yêu đơn phương và từng ngóng đợi một ánh mắt trìu mến của một cháng trai có dáng cao cao mặc chiếc áo trắng, từng thở dài vì trong ngày dài mưa lặng lẽ, đợi mãi mà chưa thấy chàng trai áo trắng đi ngang qua cửa lớp... Và rồi trang nhật kí vẫn còn đó, ngày tháng qua đi và tình cảm âm thầm của cô gái đành nhường chỗ cho những khoảng lặng trong lòng cô ấy... Một thời gian dài, cô ấy chỉ tự chôn mình trong những cuốn sách và gặm nhấm mối tình đơn phương của mình, vì cô ấy quá nhút nhát, không dám nói ra tình cảm của chính mình.
Và rồi cô ấy đã lớn hơn, xinh xắn hơn, duyên dáng hơn một chút. Cô ấy đã gặp và yêu một chàng trai trưởng thành và vững chắc. Họ đã có một tình yêu trong trẻo và nồng nàn. Nhưng rồi định mệnh đẩy họ ra hai hướng khác nhau, cuộc tình đổ vỡ, cô gái lại lặng lẽ thở dài, giấu nỗi niềm của mình vào những câu chuyện viết dở.
Cô gái ấy, bây giờ chẳng còn ngồi bên cửa sổ mơ mộng nữa, thôi không còn ngóng đợi những tình cảm mà bản thân tự cho là tuyệt đối. Cô ấy từng yêu thương, từng đợi chờ, từng rất vui vẻ và cũng rất đớn đau... Cô ấy từng khóc, cô ấy từng cười và có những lúc lặng lẽ khi lòng trống rỗng, nhìn khuôn mặt cô ấy, người ta cũng chẳng hiểu: Là cô ấy đang vui hay đang buồn nữa... bởi cô chẳng thể khóc, cũng chẳng thể cười... Những lúc như thế, cô ấy lui về với tâm hồn mình, tự yêu thương mình... Tối ngủ cuộn tròn trong chăn ấm, tự vỗ về và an ủi mình:" Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi..."
Cô ấy cô đơn ngay trong cuộc sống vốn nhiều bạn bè của mình, cô ấy đang đau đớn, nhưng cô ấy vẫn tự lặng lẽ băng bó nỗi đau rồi sống cùng với nó!...
Thế rồi đến một ngày bình thường như bao ngày khác, có một chàng trai với tấm lòng ấm áp, an nhiên ngồi cạnh trái tim như đang rỉ máu của cô ấy... nhẹ nhàng lắng nghe, vỗ về những cô đơn của cô ấy, giúp những điều từng làm cô ấy đớn đau thôi không còn nhức nhối, giúp cô ấy có thêm những cảm giác an toàn, tối ngủ vẫn phải cuộn tròn trong chăn ấm, nhưng thôi nước mắt chảy dài, thôi phải tự vỗ về nữa. Và cô ấy an nhiên say giấc, vì cảm giác có ai đó ở cạnh bên, rất rất gần cô ấy... những khủng hoảng và khó khăn chẳng thể thổ lộ với ai, cô gái ấy đã có thể tâm sự được với chàng trai ấy, một cách tự nhiên như thế... Và chẳng hiểu sao khi nhắc lại những điều ấy, cô ấy không sợ hãi nữa... Mọi thứ chỉ như những chuyện đã qua từ rất rất lâu...
Họ an nhiên bên nhau, không vì một điều gì cả. Sau này cô gái biết rằng: Chàng trai ấy cũng đã từng tổn thương... Bởi vì chàng trai ấy tổn thương rồi, nên anh ấy biết nỗi đau là gì, cũng biết cách phải vượt qua nỗi đau thế naof. Và bởi vì nỗi đau, chỉ có thể chữa bằng tấm lòng của một người mang nỗi đau tương tự. Chỉ những người biết đau, mới trân trọng cuộc sống, quý giá của sống và mang lại bình yên đến cho cuộc sống này, cho những người mang nỗi đau tương tự...
Cô gái ấy cảm thấy vui vẻ hơn sau những tháng ngày ngủ vùi trong cô đơn và sự sợ hãi, nhờ có chàng trai mang nỗi đau tương tự ấy. Họ vẫn bên nhau như những người bạn, an nhiên rũ bỏ những nỗi buồn để có những ngày tháng bình yên. Và vào ngày bình thường ấy, bỗng nhiên trái tim cô gái vang lên những bản nhạc rất rất lạ, như người ta bỗng nhiên nhớ ra mà mở cửa đón gió để chuông gió kêu leng keng vậy. Cô gái ấy đã thích chàng trai ấy. Không biết tự bao giờ, chỉ là nó đến rất nhẹ nhàng mà thảng thốt cô ấy bỗng nhận ra vậy...
Giờ đây, cô ấy thôi không còn yếu đuối rụt rè, cũng không còn sợ hãi. Cô ấy đã hiểu bản thân mình từ chính những nỗi đau. Cô ấy hiểu điều cô ấy cần và điều cô ấy muốn: Cô ấy cần chàng trai ấy và muốn chàng trai ấy bên cuộc đời mình. Liệu chàng trai ấy có từ chối không nhỉ?
Có lẽ chàng trai sẽ ngạc nhiên lắm nếu vào một ngày vô cùng bình thường như mọi ngày khác, có một cô gái bé nhỏ vẫn hay rụt rè yếu đuối trở nên tươi tắn, ngượng ngập khẽ thì thầm vào tai rằng: "Cho em được theo đuổi anh nhé, chàng trai!"
Chàng trai ấy, có lẽ vẫn chưa thực sự mở lòng đâu... Nhưng cô gái ấy tin, chỉ cần từng đau đớn, họ sẽ biết nâng niu và nắm giữ hạnh phúc của chính mình. Lần này, cô ấy nhất định sẽ không còn yếu đuối buông bỏ những yêu thương...
Vì cô ấy đã từng yếu đuối, từng đau đớn, vì cô ấy từng mất mát, từng tổn thương...
Và vì cô ấy đang yêu...

Hãy để anh là bến đỗ cho em!

Khi em bảo rằng em yêu anh, anh sẽ là bến đỗ cuối cùng của đời em, con tim anh như muốn nghẹt thở vì hạnh phúc, và vui sướng bỗng ngập tràn tất cả. Niềm hạnh phúc trong anh vỡ òa, mọi thứ với anh cũng dường như đủ đầy cả em à, cảm ơn em, tình yêu của đời anh!
Vẫn còn đó một quảng thời gian dài để anh đợi chờ, vẫn còn đó ghen tuông, ích kỉ mà anh phải biết kìm nén, vẫn còn đó nỗi nhớ như dài hơn mỗi ngày vì mình xa cách mà anh phải lắng lại dòng xúc cảm, nhưng anh sẽ yêu em, chờ em như anh đã nói, đã hứa. Yêu xa nên nhiều lắm thương nhớ, mong chờ nhưng tình mình cũng nhờ thế mà đong đầy hơn, em một nơi, anh một chốn, nỗi nhớ được giăng đầy hai nơi để những cuộc chuyện trò của cả hai chẳng bao giờ có điểm kết. Yêu xa nên bao dòng status của riêng anh bao giờ cũng mang hơi thở yêu thương dành cho em, và hình ảnh em bao giờ cũng ngập tràn trong suy nghĩ anh. Yêu xa nên những buổi hẹn hò của chúng ta lúc nào cũng ngọt lịm yêu thương, anh cứ muốn ôm em thật chặt, hôn em thật sâu và nhìn em thật lâu mà thời gian cứ thoăn thoắt trôi để anh phải sợ từng tiếng tích tắc của kim đồng hồ. Yêu xa, buồn mà vui, vui mà buồn, nhưng yêu thương trong anh chưa bao giờ vơi và nhạt nhòa, em vẫn vẹn nguyên, vẫn là người con gái làm con tim anh phải say men tình là thế em à…
Anh biết, trước anh, em đã đi qua bao cuộc tình, đậm nhạt, mặn nồng em đã nếm trải mà có lúc yêu thương nơi em tưởng chừng đã nguội lạnh với tất cả, nhưng con tim em bỗng dưng trổi nhip trước anh, cái duyên của chúng mình có lẽ là đây. Và mình yêu nhau, một tình yêu xa xôi cách trở, nhưng tình yêu hai ta chưa bao giờ nhạt hay hững hờ. Anh yêu em hơn mỗi khi nghe em thỏ thẻ bên tai qua bao cuộc gọi, anh nhớ em hơn qua những dòng tin nhắn nũng nịu, giận hờn, anh thương em hơn khi biết em phải một mình đi qua mưa, nắng, lạnh lẽo mà không có anh bên cạnh để kề vai, tựa má,… Anh yêu em, yêu nhiều lắm là thế đó em!
Em bảo rằng nếu yêu em, anh phải cố gắng, phải chịu đựng và phải biết đợi chờ vì cuộc sống của em nào có đủ đầy như bao người với bao nỗi lo toan. Ừ, anh sẽ cố gắng, sẽ biết chấp nhận và sẽ đợi chờ, vì con tim anh sẽ chẳng còn đủ yêu thương cho một ai khác ngoài em nữa đâu.
Em bảo rằng anh khéo nịnh, dẻo miệng, và hay văn vẻ, bóng bẩy bao lời để làm mếm yếu con tim em, nhưng anh biết khi nói thế trên môi em đang nở nụ cười, thế là đủ rồi em à. Yêu em, anh muốn dành cho em tất cả những gì ngọt ngào nhất, anh muốn môi em luôn mỉm cười, muốn em luốn ấm áp, và muốn con tim em bao giờ cũng chan hòa yêu thương, anh luôn muốn thế.
Ừ, anh sẽ là bến đỗ cuối cùng cho đời em, em nhé, đôi tay này anh sẽ luôn nắm chặt tay em, bờ vai này anh sẽ để em tựa, con tim này sẽ chỉ yêu thương em, và tất cả những gì thuộc về anh, anh sẽ dành cho em, em à!

Chiều thương...

Nắng chiều hôm nay nhẹ nhàng ngây ngất, lâu lắm rồi tôi mới cảm nhận trọn vẹn một buổi chiều thảnh thơi như thế này.
Nhìn qua khe cửa, nắng chiếu nhẹ vào những khung tường đã mọc rong rêu phủ kín. Nó không gay gắt nó không vội vã, yên ả tỏa nhẹ lên lòng tôi.
Vì cũng đang là mùa mưa nên mấy khi hưởng được một cái nắng chiều mà đẹp và bồi hồi đến thế.
Tôi thú thật là rất thích gỗ và nhìn qua khung cửa bằng gỗ nó lại càng bình yên hơn.
Mùa Thu, trời chiều... gợi lên cho tôi nỗi nhớ về một nơi mà tôi chưa kịp cảm nhận đã phải đi xa. Đó là nơi tôi sinh ra.
Gia đình tôi không phải gia đình quan và cũng không thuộc hàng khá giả. Bố mẹ phải xa quê hương, xa ông bà xa mọi thứ kể cả những đứa con của mình... Ra đi và mang theo đó là một nỗi niềm gồng gánh để trả nợ.
Một cơn bão năm 1996, đã cuốn đi tất cả mọi thứ và đó cũng là lý do bố mẹ tôi phải đi xa.
Thương lắm một chiều, tuy lúc ấy tôi còn nhỏ nhưng không thấy mẹ và bố tôi đã khóc thét lên. Kêu gào, cảm giác ấy tôi vẫn còn cảm nhận được... Kêu gào như mất đi một cái gì đó rất quý. Ơ, nhưng quý thật đấy chứ, nhưng "bố mẹ chỉ đi xa thôi mai lại về đón con" đó là lời của bà tôi. Tôi cũng phải khóc hết mấy ngày mới dịu nhẹ. Anh trai tôi lúc đấy được bảy tuổi chỉ hơn tôi một tuổi thôi và đứa em trai lên hai.
Ổn định được chỗ ở thì một năm sau đã đón anh em tôi vào. Vui lắm nhưng bỡ ngỡ. Ở quê, gia đình lại bình thường và không có bố mẹ chăm sóc, mấy anh em lại ở với ông bà nên cũng không được chăm sóc kỹ lưỡng nên nhìn lấm lem lấm luốc.
Thế mà bây giờ đứa nào cũng đã lớn, gia đình cũng đã ổn định kinh tế và không còn cơ cực như trước nữa. Tôi học xa nhà nên những lúc như thế này suy nghĩ nhiều lắm...
Cái cơ cực đi qua luôn mang trong tôi cảm giác và quyết tâm phấn đấu. Cũng vì việc học và giờ đã đi làm nên việc về thăm quê, thăm ông bà... đã không dễ dàng như trước nữa.
Nhưng trong tôi đó luôn là nơi bình yên nhất, nơi những con sông, cánh diều, cánh đồng lúa, những buổi chiều chơi năm mười, chơi bán rau... Chính những tuổi thơ đó đã làm nên tôi của ngày hôm nay.
Bình yên...
Nhẹ nhàng...
Ký ức của tuổi thơ, của những ước mơ vươn về một ngày mai tươi sáng.
Cám ơn cuộc sống...

Tình cảm là trò chơi nguy hiểm nhất trần đời

Những đêm mưa sũng ướt. Sáng mai ra, vờn trên những khung cửa sổ là những vệt loang dài của nước. Đã bao nhiêu lần ngồi và nghĩ về những mối nhân duyên, cứ tưởng sẽ đến một lúc nào đó chán chường. Nhưng không, như là ám ảnh, nó bám víu vào cả những giấc mơ.
Muốn nói về nhiều thứ. Kể cả sự tan rã. Kể cả sự chia ly. Kể cả một dự báo nào đó cho một sự đứt gãy của những đoạn tình cảm.
Muốn kể lể về nhiều thứ. Ví như sự mong manh của ngọn cỏ may trong một buổi chiều mùa Hạ đầy gió. Ví như con đường điệp vàng chiều chớm Đông. Ví như tôi giữa những hư không và xa lạ, mừng rớt nước mắt khi bắt được một thứ gì đó khá hay ho liên quan đến thứ gọi là tình cảm, để rồi lại vào một buổi đêm nào đó, ngẩn người nhìn mọi thứ tan ra và trôi đi. Chầm chậm.
Biết không, nhiều lúc, tôi muốn úp mặt vào đâu đó và khóc (thật tốt nếu đó là một bờ vai). Vì rằng, có một nỗi buồn rất to đang đè nặng tấm lưng yếu ớt này mỗi đêm. Vì rằng, bản thân này là một thứ vô dụng, vì sở hữu một đôi tay quá đỗi nhỏ bé. Nhỏ đến mức, chẳng thể nắm giữ được dù chỉ là một hạt cát biển.Thế nhưng con bé mang trong mình một vỏ bọc mạnh mẽ như tôi không bao giờ cho phép mình bi lụy như vậy.
À, mà không hẳn là mạnh mẽ. Cùng lắm chỉ là một đứa giỏi phù phép cho những ánh nhìn mà thôi. Cho nên tôi không muốn đổ lỗi cho bất cứ điều gì. Kể cả bản thân mình.
Sẽ không van nài thượng đế cho một sự lâu bền nào đó. Nhưng lại muốn thỉnh cầu ở ngài một ít cảm thương cho những lần tôi chấp chới đưa đôi tay nhỏ nhỏ của mình ra để níu giữ một vài thứ to to ở xa tít xa tắp tận đẩu đâu. Tôi muốn xin ngài thương cảm mà làm cho đêm ngắn lại một chút. Nhạc bớt day dứt một chút. Và phố đừng đêm nào cũng ôm mưa vào lòng.
Rồi sẽ có một lúc nào đó, là cái khi mà tôi đã đủ lớn để có thừa sự can đảm mà hét vào cuộc đời này những thứ đại loại như "Tôi biết người đang chơi đùa với tôi. Tôi cũng biết cả việc người cố tình để tôi tự chơi đùa với chính mình. Nhưng những vết thương luôn có thật. Nỗi đau cũng có thật. Trò chơi có cái kết làm bằng nước mắt thì liệu có còn vui?"
Hay là "Nếu tôi nghĩ đó là thử thách, người bảo tôi có nên vượt qua để tìm đến một cái kết đẹp? Người biết không? Thật ra, về cơ bản thì tôi chưa từng xem đó là thử thách hay cái gì đó gọi là xúc tác tình cảm cả. Cho nên, bỏ cuộc cũng là thứ tôi tự tạo ra để huyễn hoặc người về một đứa trẻ thua trận trong tình cảm thay vì nói với người ba chữ "không - xứng - đáng"..."
Ừ, sẽ như vậy đấy. Nếu ngày mai đến sớm hơn chút nữa. Đã bảo rồi, tình cảm là trò chơi nguy hiểm nhất trần đời. Như một lưỡi dao, cắt cứa vào tim ta bằng cách nào không rõ. Chỉ là âm thầm lên cơn đau.
-Yêu salem-
p/s1: Tôi biết, biết rất rõ, nơi ấy, sẽ không có thứ gì ở lại như ở lại trong ngôi nhà của mẹ đẻ. Tôi biết, mọi thứ đều chỉ là tạm bợ. Tạm bợ đến cả tiếng thở ra trong chiều yên lặng. 
p/s 2: Tình cảm = tình yêu + tình bạn + tình thân + đủ thứ linh ta linh tinh tình..., tình..., tình...

Tôi của một ngày buồn

Ảnh minh họa
Mỗi lần buồn thì sẽ tự nói với mình rằng buồn nốt hôm nay thôi nhé, từ mai sẽ sống thật tốt nhé, đừng có động một tí là lại gục mặt vào gối như thế, để không ai biết mình đang buồn hay đang tồi tệ. Dù ai có nói gì cũng phải ngẩng mặt lên, tự tin sống chứ.
Và nhận ra lời nói ấy hơi khó với tôi trong lúc này, những ngày gần đây có phải tôi buồn nhiều hơn hay không. Có chắc đó là tình cảm? Một thứ mà tha thiết muốn nắm giữ nhưng lại không biết phải nắm như thế nào. Cần một sự quan tâm chân thành chứ không phải là một nghĩa vụ, thứ tình cảm mà tôi đã đòi hỏi quá nhiều khi không có gì để cho đi. Tôi đã không phải là một cô gái chân thành. Tôi là kẻ gian dối, nhẫn tâm, nhẫn tâm với bản thân. Ép bản thân phải buồn bã, phải gục xuống một mình mỗi khi mệt mỏi, và bắt bản thân phải chịu cô đơn.
Và có những lúc tự ép mình phải gạt bỏ, buông tay với mọi thứ mà bản thân quý trọng nhất. Giả tạo, ích kỷ ôm giữ trọn vẹn cảm xúc của mình, gặm nhấm nó. Và tôi đã nghĩ thật nhiều, nếu như thứ tình cảm ấy không đến thì tôi vốn dĩ đã cô độc rồi, nhưng phải chăng lúc này tôi đang cô độc trong tình yêu? Thế giới chỉ có hai người thì có lẽ đối phương cũng đang cô đơn như tôi, liệu có phải như vậy?
Đó sẽ là một người tuyệt vời nếu có thể chịu đựng được mọi thứ để yêu thương một ai, nhưng sự thật tình yêu có vĩ đại như nó vốn có hay không? Nó không như thế bởi ai cũng là con người, con người vốn ích kỷ vì bản thân mình. Nếu một cuộc tình tan vỡ chỉ có sự tổn thương nhiều hoặc ít, chứ không bao giờ là trọn vẹn và hoàn hảo. Bởi tình yêu có sự chia ly nó đã mất đi sự hoàn hảo và tuyệt vời rồi, hơn thế nữa chúng ta chúng ta là những con người chỉ biết làm theo ý mình.
Tôi chỉ dám mong và ước chứ lại không thể quyết định được tương lai của mình, bởi vì cuộc sống của tôi là như thế. Tôi đã không thể yêu thương trọn vẹn được một người đến hết cuộc đời này, và đó là điều đáng tiếc.
Nếu thời gian có quay trở lại tôi sẽ làm một cô gái đơn độc, thà rằng để tất cả được tìm thẳng đến hạnh phúc chứ không phải bước qua con đường của tôi nữa. Bởi tôi biết rằng mọi thứ không bao giờ dừng lại ở đây... Tôi vẫn luôn là một cái bến tạm bợ của cuộc đời, là một vật cản đi tìm hạnh phúc của người khác.
Cần ai đó dạy cho cách yêu thương bản thân hơn, dẫu biết là sẽ không có nhưng vẫn ước mơ. Vẫn muốn tin là có. Dạy cho bản thân biết cách sống, biết cười. Cho tôi một lần được mơ giấc mơ trọn vẹn được nắm chặt hạnh phúc. Tôi sẽ không buông ra đâu, nhưng đến khi tỉnh dậy đó chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Người tình cuối

Anh, không phải là người đầu tiên ngỏ lời yêu thương tôi, trước anh và sau anh vẫn có vài người muốn tôi gật đồng chấp nhận trở thành một nửa kia của họ. Tôi đã chán chường với bao yêu thương, mệt mỏi và chẳng còn thiết tha gì với những lời tán tỉnh đầy mật ngọt. Sau một cuộc tình chẳng vẹn nguyên và đôi ba lần cố ép mình yêu ai đó, tôi đã không còn tin vào cái cảm giác nhộp nhạo nơi con tim mình khi nó chợt bắt gặp một yêu thương. 
Anh, dù sao cũng chỉ là một trong số những người tìm đến bên tôi, rồi bảo rằng thương rằng nhớ. Cũng là những lời đường mật, dệt gấm thêu hoa như bao người, nhưng trong tôi xúc cảm dành cho anh lại không bình thường như những người còn lại khác. Tôi yếu lòng trước những yêu thương nơi anh, xót xa trước người đàn ông mà đôi vai còn nhỏ bé, yếu ớt hơn cả chính mình.
Anh không phải là người đầu tiên mà tôi dành trọn con tim với tất cả yêu thương được đong đầy như đã từng, nhưng tôi sẽ chọn anh là người cuối cùng, là bến đỗ duy nhất để tôi dừng chân và ngủ vùi với những ngày tháng mà tôi nghĩ mình sẽ tìm được bình yên thật sự.
Chấp nhận đến bên anh là tôi hiểu mình phải thật mạnh mẽ, thật dũng cảm để một ngày nào đó đối đầu với những thử thách mà cả hai đã biết trước và cần phải vượt qua. Sợ có sợ, lo có lo nhưng tôi biết rồi một ngày nào đó tôi và anh cũng sẽ được sống cùng nhau, bởi ở đời không gì là không thể làm được.
Tôi bây giờ vẫn còn bao điều phải suy xét, bao gánh nặng trĩu gồng trên bờ vai, yêu anh vẫn yêu nhưng không thể nào về bên anh lúc này được. Anh bảo anh hiểu và anh sẽ chờ nhưng tôi chỉ sợ anh nhục chí sờn lòng để rồi buông bỏ tôi khi lòng bao dung và kiên nhẫn nơi anh chẳng còn đong đầy như trước nữa.
Đã chọn anh là người cuối cùng thì với tôi được hay mất đều sẽ dừng lại ở nơi này, sẽ chôn kín những yêu thương đã một thời mặn nồng nhưng rồi chỉ còn là dang dở. Nếu anh và tôi lại không duyên phận, buộc ràng thì tôi chỉ muốn là người cô đơn suốt kiếp, không phải tôi chẳng thể bỏ mặc quá khứ mà tôi đã mất tất cả yêu thương để có thể lại dành cho một người.
Anh sẽ là tình cuối, là người sau cùng còn có thể cảm nhận được yêu thương nơi trái tim tôi.
Thanh Ngọc

Cho những ngày đã cũ

Hoài niệm về những ngày đã cũ đâu có gì thú vị đâu nhỉ? Vậy mà ta vẫn cứ mải miết chạy theo những ngày tháng xưa cũ ấy để tìm về một khoảng mông lung nào đó. Để rồi lặng lẽ vui buồn vu vơ…
Vẫn biết là sẽ có những niềm vui thoáng qua chốc lát và dĩ nhiên là cũng sẽ có cả những nỗi buồn dai dẳng bám theo ta nữa. Ừ thì vẫn biết là thế. Nhưng chưa một lần ta thôi nghĩ, chưa một lần ta từ bỏ nỗi buồn ở lại để đi tìm những niềm vui khác. Ngốc mà, khờ mà nên ta đâu có thể phân biệt được đâu là tốt cho ta và đâu sẽ làm ta đau?
Xoay vần với những gì gọi là đã cũ đã xưa ấy, ta cười và rồi ta cũng để cho nước mắt nhẹ nhàng rơi. Cười rồi khóc, khóc rồi cười như đã thành một “thói quen” khó bỏ với ta mỗi khi ta ngồi hoài niệm về những gì đã qua. Có thể chỉ là vì khi một câu nói đã từng làm ta đau quay lại hay một điều gì đó đơn giản hơn thế hiện về trong trí nhớ cũng đã đủ để lấy đi những giọt nước mắt khờ dại của ta. Nhưng cũng có lúc ta lại cười đấy. Đơn giản chỉ là vì khi đó ta đang ngồi mường tượng ra nụ cười của một người mà ta đã từng trao trọn yêu thương.
Ta vui rất nhanh nhưng buồn còn nhanh hơn thế nữa. Lúc thế này, lúc thế kia. Nhiều lúc ta cũng chẳng thể nào phân biệt được đâu là ta và đâu là cái Tôi còn lại trong ta nữa.
Khờ hay là ngốc đây? Khi cứ lao đầu vào những thứ mà luôn mang lại nước mắt nhiều hơn là nụ cười và sao cứ phải tự chuốc lấy cái khổ cho bản thân mình nhỉ? Sao ta cứ phải chạy theo mà giành giật, níu kéo những nỗi buồn ở lại cơ chứ? Một khi cái quá khứ ấy đã ngủ yên thì hãy cứ để nó ngủ yên như ngàn năm vẫn thế đừng đánh thức nó dậy. Cũng đừng lang thang để đi tìm nó quay trở lại nữa nhé ta ơi!
p.s: Thêm một chút già dặn hơn trong cuộc sống rồi nhưng liệu có khi nào ta "chịu" bớt ngốc đi không nhỉ?
Tĩnh Thu