Là phụ nữ, ai cũng mặc định sẵn một mẫu đàn ông lý tưởng cho mình. Nhưng tìm được một người như vậy trong thực tế mới là vấn đề.
Tôi
đã từng yêu một chàng trai tuyệt vời. Khuyết điểm duy nhất của anh
chính là nghèo. Tôi được cưng chiều, trân trọng nhưng chẳng bao giờ nhận
được những món quà đắt tiền hay được trải qua cảm giác kiêu hãnh khi
bước vào một nhà hàng sang trọng nào đó.
Rồi tôi bắt đầu so sánh với bạn bè xung quanh. Tôi ghen tỵ đến
tím mặt khi nhìn thấy quà cáp mà họ nhận được. Nhan sắc, tính tình của
những cô bạn ấy còn thua kém tôi xa. Vậy sao họ lại may mắn gặp được
người tình giàu có như vậy?
Sự khao khát vật chất đó rồi cũng đánh bại những tình cảm mà tôi dành cho anh. Chúng tôi chia tay. Anh hoang mang tự hỏi không biết anh sai chỗ nào để bị đối xử như vậy. Vì lòng tự trọng, tôi không nỡ nói thẳng vì anh nghèo. Tôi chỉ giả vờ lấp lửng: “Em không xứng vì anh quá tốt”.
Rồi tôi lao vào kiếm tìm những anh chàng giàu có. Tôi đã gặp được vài người. Nhưng chỉ giàu thôi chưa đủ mà còn phải tốt tính, có địa vị, biết yêu chiều và chung thủy nữa. Tôi liên tục so sánh, tìm ra nhược điểm nào đó từ họ để chia tay khi có cơ hội gặp người tốt hơn.
Tôi đã trải qua rất nhiều cuộc tình chóng vánh. Cuộc tình nào tuy ngắn ngủi nhưng cũng đều tới bến. Chúng ngắn và vô duyên đến độ sau này tôi lỡ chạm phải mặt họ thì cũng chỉ nhớ mang máng như đã từng gặp họ ở đâu đó rồi.
Tôi nhanh chóng rút ra một bài học là con trai tầm tuổi tôi thường chưa có gì trong tay cũng như đủ độ chín chắn cần thiết. Đích ngắm của tôi chuyển sang những người đàn ông lớn tuổi.
Nhưng thực tế đàn ông trên 30 thường được chia làm hai loại. Loại tử tế thì hầu hết đã lập gia đình, loại còn lại không ăn chơi thì cũng ương dở hoặc đã ly hôn.
Đàn bà không phải cứ muốn khôn ngoan là khôn ngoan, từng trải là
từng trải
Tôi mừng đến run rẩy khi lần đầu
tiên được một “đại gia” để mắt đến. Ông ta thô đen, mập lùn nhưng tôi
lại thấy có cảm tình vô cùng. Tôi không chắc mình thích con người ông ta
hay cái nhà hàng, chiếc ô tô, căn biệt thự to đùng mà ông ta sở hữu
nữa.
Chỉ biết là tôi say đắm ông ta. Tôi ngây ngất với những món quà được tặng và những chuyến nghỉ dưỡng xuyên Việt trong những khách sạn 5 sao cùng ông ấy. Những lúc như vậy tôi đều tưởng nhớ về người yêu đầu cùng một chút mỉa mai và chỉ muốn hét lớn rằng mình thật may mắn.
Nhưng trớ trêu thay, ngôi vị “hoàng hậu” của tôi đã bị chính bàn tay người đàn ông ấy tước đi. Ông ta đã chán tôi. Lúc này tôi mới bàng hoàng vỡ mộng. Thì ra tôi cũng chỉ như bao cô gái đã đến với ông ta trước đây, chỉ là loại để chơi qua đường.
Tôi đau khổ bẽ bàng. Tôi đã ôm mộng sẽ có một đám cưới thật rình rang để bạn bè phải lác mắt. Nhưng đến cuối cùng thì một người đàn ông bên cạnh cũng không có. Cái ngàn vàng của tôi cũng chẳng còn.
Với một quá khứ từng bị đại gia “chơi” rồi ruồng rẫy, tôi không biết mình còn có được người đàn ông nào để mắt đến nữa không. Huống chi là nói đến việc lựa chọn một người khác theo tiêu chuẩn bấy lâu nay.
Sự khao khát vật chất đó rồi cũng đánh bại những tình cảm mà tôi dành cho anh. Chúng tôi chia tay. Anh hoang mang tự hỏi không biết anh sai chỗ nào để bị đối xử như vậy. Vì lòng tự trọng, tôi không nỡ nói thẳng vì anh nghèo. Tôi chỉ giả vờ lấp lửng: “Em không xứng vì anh quá tốt”.
Rồi tôi lao vào kiếm tìm những anh chàng giàu có. Tôi đã gặp được vài người. Nhưng chỉ giàu thôi chưa đủ mà còn phải tốt tính, có địa vị, biết yêu chiều và chung thủy nữa. Tôi liên tục so sánh, tìm ra nhược điểm nào đó từ họ để chia tay khi có cơ hội gặp người tốt hơn.
Tôi đã trải qua rất nhiều cuộc tình chóng vánh. Cuộc tình nào tuy ngắn ngủi nhưng cũng đều tới bến. Chúng ngắn và vô duyên đến độ sau này tôi lỡ chạm phải mặt họ thì cũng chỉ nhớ mang máng như đã từng gặp họ ở đâu đó rồi.
Tôi nhanh chóng rút ra một bài học là con trai tầm tuổi tôi thường chưa có gì trong tay cũng như đủ độ chín chắn cần thiết. Đích ngắm của tôi chuyển sang những người đàn ông lớn tuổi.
Nhưng thực tế đàn ông trên 30 thường được chia làm hai loại. Loại tử tế thì hầu hết đã lập gia đình, loại còn lại không ăn chơi thì cũng ương dở hoặc đã ly hôn.
Đàn bà không phải cứ muốn khôn ngoan là khôn ngoan, từng trải là
từng trải
Chỉ biết là tôi say đắm ông ta. Tôi ngây ngất với những món quà được tặng và những chuyến nghỉ dưỡng xuyên Việt trong những khách sạn 5 sao cùng ông ấy. Những lúc như vậy tôi đều tưởng nhớ về người yêu đầu cùng một chút mỉa mai và chỉ muốn hét lớn rằng mình thật may mắn.
Nhưng trớ trêu thay, ngôi vị “hoàng hậu” của tôi đã bị chính bàn tay người đàn ông ấy tước đi. Ông ta đã chán tôi. Lúc này tôi mới bàng hoàng vỡ mộng. Thì ra tôi cũng chỉ như bao cô gái đã đến với ông ta trước đây, chỉ là loại để chơi qua đường.
Tôi đau khổ bẽ bàng. Tôi đã ôm mộng sẽ có một đám cưới thật rình rang để bạn bè phải lác mắt. Nhưng đến cuối cùng thì một người đàn ông bên cạnh cũng không có. Cái ngàn vàng của tôi cũng chẳng còn.
Với một quá khứ từng bị đại gia “chơi” rồi ruồng rẫy, tôi không biết mình còn có được người đàn ông nào để mắt đến nữa không. Huống chi là nói đến việc lựa chọn một người khác theo tiêu chuẩn bấy lâu nay.