Tuesday, October 15, 2013

Người Đứng Chờ Dưới Cơn Mưa

                                   Ước gì Mẹ hóa con tầu
                              Đưa con đi khắp năm châu tìm đời
Đó là hai câu thơ Mẹ viết mà con thuộc lòng từ khi mới bập bẹ học ghép vần những chữ cái đầu tiên. Mẹ làm thơ rất hay, nhưng những bài thơ ấy cũng chất chứa bao nỗi muộn phiền như cuộc đời Mẹ khi phải cô độc giữa bộn bề khốn khó gian nan của cuộc đời nuôi con khôn lớn. Ấy vậy mà con đã bao lần chối từ ruồng bỏ những cố gắng những yêu thương Mẹ dành cho con.
Con sống trong vòng tay Mẹ suốt những năm tháng thơ bé. Bố bỏ đi khi con chưa đầy ba tháng tuổi.Mẹ còn trẻ và bỡ ngỡ biết nhường nào khi giữa đất khách quê người ôm đứa con thơ còn đỏ hỏn. Khi Mẹ theo Bố bên ngoại không ai đồng ý.Vậy nên khi đứt gánh giữa đường. Lòng tự trọng bản thân không cho phép Mẹ bế con về xin sự dung thứ của mọi người.Mẹ quần quật làm thuê sớm tối vất vả lại phải đưa con theo để tiện chăm sóc. Mãi sau này con mới có thể hình dung ra quãng thời gian khổ cực ấy của Mẹ. Lo con đã thiếu thốn vật chất lại thiếu thốn tình thương nên khi con năm tuổi Mẹ gửi con cho ông bà ngoại đi làm ăn xa mong một ngày con có cuộc sống tốt đẹp như bao bạn bè trang lứa. Con vô tư lớn lên trong sự bao bọc của ông bà cô chú. Mọi người luôn gắng bù đắp sự thiếu vắng tình cảm gia đình cho con, con lớn lên từng ngày và dần quen với hoàn cảnh thiếu cha vắng mẹ.

Ký ức của con chỉ gói gọn trong những ngày tháng ít ỏi bên Mẹ lúc thơ bé. Khi Mẹ trở về và dẫn theo một người đàn ông mà ông bà bắt con gọi là Dượng. Con đã không nhận Mẹ. Bất lực vì đứa con mình dứt ruột đẻ ra nhất định không nhận mình là Mẹ. Mẹ òa khóc còn con dù bị ông bà đánh rất đau vẫn nhất quyết: Không! cô này không phải mẹ con. Ánh mắt đau đớn vẻ mặt ngỡ ngàng của Mẹ cho tới bây giờ vẫn hiện rõ mồn một trong tâm trí con. Mẹ quyết định ở lại với con một thời gian cho con quen với sự hiện diện của Mẹ. Nhưng tình hình không khác đi là bao. Đi học về con lạnh nhạt : Cháu chào cô cháu đi học về, bữa cơm cũng vậy, ngay cả khi nói chuyện con cũng vẫn gọi Mẹ là cô xưng cháu. Những khi ấy Mẹ lại khóc. Người đàn ông mà con phải gọi là Dượng không thương con. Ông ấy thường cáu gắt mỗi khi Mẹ cố gắng gần gũi con, thừa lúc Mẹ không có nhà ông ta thường đánh con dù con không làm gì sai với ông ta. Thế là con bỏ nhà đi. Trên người không có một chút lộ phí gì ngoài dòng địa chỉ mập mờ của bố đẻ mà con nghe lỏm ông bà nói chuyện.

Con đi bộ hơn năm mươi cây số tới quê nội. Để rồi con không sao quên được hình ảnh người cha đẻ của mình lạnh lùng quay lưng trốn tránh khi con tìm đến, ngược lại các bác và ông bà nội rất vui khi gặp con.Con nói dối là được Mẹ cho phép tìm về nhận họ hàng. Không ai nghi ngờ cho tới khi Mẹ gọi điện cho bác hỏi về con. Mẹ cuống quýt đi tìm con,tuyệt vọng vì lo lắng sợ có điều gì bất trắc xảy ra. Khi nghe bác gọi điện nói chuyện với Mẹ con đã có ý định bỏ trốn.Nhưng bác nói Mẹ con suy sụp phát ốm và con phải về thôi. Khi được đưa về tới cổng,vừa thấy con. Mẹ lao tới ôm con hôn cuống quýt lên mặt lên má,hai tay nắn nắn khắp người con, Mẹ khóc nấc: Con ơi? Mẹ xin lỗi tại Mẹ, Mẹ không tốt, con có làm sao không, con có đói có mệt không? Con ơi con đừng xa Mẹ nữa Mẹ không sống nổi đâu...Con đứng im nhìn Mẹ,vô cảm,dửng dưng, ngay cả sau này Mẹ nói chia tay Dượng để chăm sóc con vẹn toàn hơn. Con cũng không mảy may xúc động. Con coi điều ấy như lẽ đương nhiên. Con dù không nhận Mẹ nhưng cũng không muốn ai chia sẻ Mẹ với con.
Con lớn khôn từng ngày,tuy đã chấp nhận gọi Mẹ. Nhưng trong con dường như tình cảm ấy chỉ là xã giao lấy lệ. Con không cảm nhận được tình mẫu tử khi bên Mẹ. Những lúc Mẹ ốm, Mẹ mệt dù vẫn chăm sóc Mẹ chu đáo nhưng con chỉ nghĩ đơn giản như chăm sóc người thân trong nhà.Rồi cuộc đời với bao dâu bể cuốn con đi xa Mẹ. Con cứ mải miết đi tới những miền xa biệt tích, không một lần thư từ thăm hỏi Mẹ. Năm tháng qua đi mau. Rồi những lần vấp ngã những rào cản những đau thương đầu đời khiến con bối rối. Tới khi ấy con mới nghĩ tới Mẹ, tới ngôi nhà nhỏ với những bữa cơm ấm cúng, làn gió mát từ tay Mẹ quạt mỗi đêm hè nóng nực. Bỗng một ngày con khao khát trở về bên Mẹ. Đó là sau một đêm mộng mị. Con mơ thấy Mẹ ốm nặng và Mẹ nói : Sao không thấy con về với Mẹ con ơi? Con tỉnh dậy mồ hôi đầm đìa trên trán, đồng hồ điểm năm giờ sáng, con thao thức nghĩ suy và quyết định quay về. Trên chuyến xe trở về lòng con ngổn ngang bao điều, vừa xuống tới ngõ bác hàng xóm nhìn con hồi lâu mới nhận ra con,bác vồn vã : Cháu về đấy à,đi đâu mà đi lâu thế không về,Mẹ cháu mong cháu lắm mà Mẹ cháu đang bệnh nặng nằm nhà kia kìa. Cháu mau về với Mẹ cháu đi. Mau nào! Nghe tới đó lòng con như chùng xuống líu ríu bước chân vì nỗi lo âu từ đâu kéo tới. Con linh cảm có điều gì đó không lành.
Căn nhà nhỏ cỏ mọc um tùm cả khoảng vườn rộng. Không có người chăm sóc sửa sang lên hoang tàn khác xưa. Cửa mở hé, con bước nhanh vào nhà cất tiếng thổn thức trong nước mắt : Mẹ ơi! Mẹ ơi ! Có tiếng ai khe khẽ cất lên trong buồng ngủ. Con bước vào, Mẹ gượng ngồi dậy mắt nheo nheo nhìn ra. Rồi như có phép màu Mẹ chợt vùng dậy bước nhanh xuống giường tới bên con. Hai tay Mẹ gầy xanh nắm chặt cánh tay con lay mạnh: Con ơi ! Đúng là con gái tôi rồi, con đi đâu lâu nay không về với Mẹ, Mẹ nhớ con lắm biết không. Mẹ vừa nói vừa giàn giụa nước mắt. Còn con cứ đứng yên như hóa đá. Nước mắt tràn ướt hết ngực áo Mẹ. Không nói nổi một lời dù là lời xin lỗi.
Bữa cơm sau bao ngày xa tuy đạm bạc nhưng con ăn thấy ngon lạ. Mẹ liên tục gắp thức ăn cho con như sợ con đói sợ con thiếu thốn bao ngày. Mẹ buông đũa nhìn con ăn rồi kéo vạt áo lau nước mắt. Con ngước lên nhìn Mẹ xót xa: - Mẹ ăn nhiều vào Mẹ, cứ kệ con, con thấy dạo này Mẹ gầy và yếu lắm ! -Ừ con về rồi thì Mẹ sớm khỏe ngay thôi. Con ăn đi ăn nhiều vào. Con giả tảng quay nhìn ra cửa, giấu hai hàng nước mắt đang rơi, bởi biết khối u đang hành hạ Mẹ sẽ chẳng thể nào khiến Mẹ khỏe lại được dù con có quay trở về bên Mẹ.
Ngày Mẹ nhập viện con luống cuống dọn vội chút đồ rồi đi theo chăm Mẹ. Mẹ yếu tới mức không thể ăn uống bình thường chỉ nằm thiêm thiếp với những dây truyền khắp cơ thể. Con nhìn Mẹ mà lòng quặn thắt, đau đớn không thể cầm lòng tới bật khóc. Những khi ấy Mẹ lại cố mở mắt nhìn con trìu mến. Như muốn nói con hãy yên tâm. Mỗi ngày con chỉ cho phép mình ra ngoài tắm rửa qua loa vài phút, mua đồ ăn cầm vào ngồi ăn bên Mẹ. Con luôn lo sợ nếu bất chợt Mẹ tỉnh dậy không thấy con Mẹ sẽ buồn lo nên không dám đi đâu lâu.Những đêm trắng ngồi bên Mẹ con xót xa thấy Mẹ mỗi ngày một gầy mòn, cơn bệnh khiến Mẹ xanh xao ngã quỵ vì đau đớn. Nhưng Mẹ hẳn không muốn con lo nên cố gắng nén đau. Mẹ hay nắm tay con thì thào : - Mẹ không sao đâu rồi Mẹ sẽ sớm khỏi để về nhà, Mẹ sẽ nấu cho con ăn món riêu cua mà con thích. À ! cũng đã lâu rồi Mẹ không đổ bánh bèo cho con ăn...Mẹ nói nhiều về những điều đẹp đẽ của ngày thơ ấu bên con, Mẹ nói về tương lai tốt đẹp, về những niềm vui ngày mai. Còn con, con chỉ biết tự trách mình bao ngày tháng qua đã để Mẹ thui thủi một mình trong cô quạnh chống chọi với bệnh tật và lo lắng mong chờ con quay về. Bố bỏ đi Mẹ chỉ còn mình con lẽ ra con nên hiểu Mẹ cũng cần một bờ vai để tựa vào lúc cô đơn, một người để chăm sóc đỡ đần sớm chiều. Con quá ích kỷ không muốn chia sẻ Mẹ với ai, nhưng lại không giữ Mẹ bên mình, con là đứa con bất hiếu. Phút giây ấy con chỉ mong những nỗi đau Mẹ đang gồng mình gánh chịu chuyển hết sang cho con. Để Mẹ có những giấc ngủ ngon, những ngày hạnh phúc. Con muốn đánh đổi hết mọi thứ con có chỉ mong Mẹ khỏe lại như xưa dù con biết điều ấy khó thành hiện thực...!
Chiều nay bão về. Ngoài vườn những tàu chuối tả tơi trong gió lốc. Con ngồi bó gối bên mâm cơm lạnh ngắt. Xới thêm một bát đặt thêm đôi đũa. Con mời Mẹ ăn cơm rồi chậm rãi cầm bát cố ăn từng chút một. Con kể Mẹ nghe ngày hôm nay con gặp một người bạn cũ, chuyện công ty sắp tăng lương. Sớm nay đi chợ con định mua cá nấu riêu, con nhớ Mẹ rất thích ăn bún với riêu cá nấu chua. Con cứ kể miên man hết chuyện này tới chuyện khác với vẻ hào hứng cố che giấu nỗi buồn. Bất chợt con nhìn sang phía đối diện, bát cơm vẫn còn nguyên, gắp cho mẹ thêm thức ăn. Con nghẹn ngào : - Mẹ ! Mẹ ăn đi chứ Mẹ ăn nhiều mới có sức khỏe để mai mốt con lấy chồng mẹ còn bế cháu ngoại nữa chứ. Mẹ ơi! Con òa khóc...Ngoài trời mưa gió vẫn vần vũ. Bữa cơm ngày bão vốn đã ảm đạm. Trong ngôi nhà nhỏ có mình con lại càng thê lương hơn nữa. Con thắp thêm nén nhang rồi khẽ thì thầm cố ngăn nước mắt rơi, con biết mẹ không muốn thấy con khóc : Mẹ ơi! Gía như con có thể chọn lại, con sẽ không vì điều gì mà bỏ Mẹ cô độc bao năm tháng như con đã từng làm. Con sẽ ở bên Mẹ sớm tối vui buồn. Chăm sóc Mẹ, yêu thương Mẹ, không bao giờ rời xa Mẹ. Bây giờ con đã hiểu tình thương bao la Mẹ dành cho con thì đã quá muộn màng. Nhưng con biết Mẹ đang rất vui và hạnh phúc vì cuối cùng đứa con tội lỗi đã hiểu ra và trở về bên Mẹ.
Chiều nay trời vẫn mưa rả rích, con đi về trong mưa lạnh. Tới trước cổng, con chợt như thấy bóng Mẹ đứng đó trong mưa, ánh mắt Mẹ nhìn con dịu dàng đầy yêu thương lo lắng. Con chợt nhớ lời bác hàng xóm khi xưa: Cứ ngày giông bão Mẹ lại đội mưa ra ngõ đứng ngóng, ai bảo vào nhà cũng không nghe, Mẹ bảo khổ thân con bé mưa gió thế này không biết nó ở đâu, ăn uống ngủ nghỉ thế nào, có bị ướt bị lạnh không. Rồi lại thở dài. Sau đấy một thời gian thì Mẹ phát bệnh. Nhưng những ngày mưa to gió lớn hay bão về Mẹ vẫn đội nón ra đứng bên hiên, chờ con quay về. Con đứng dưới mưa, như thấy dáng Mẹ liêu xiêu trong mưa đôi mắt dõi về phía xa đầy lo âu. Và con biết sẽ không còn Mẹ chờ con trong những cơn mưa sau này như Mẹ vẫn hằng chờ con trong những ngày mưa khi xưa nữa. Mong Mẹ nơi ấy bình yên. Con Yêu Mẹ!

No comments:

Post a Comment