Bão ập đến, kéo theo những cơn mưa, mưa
day dứt mưa như muốn trút hết mọi thứ, tôi- làm gì giữa con mưa chiều
lạnh này khi mà mẹ và em trai vắng nhà, cha thì đang xem tivi . Tôi –
một mình ngoài hiên nhà cùng với ly cà phê đắng, mưa và vị đắng cà phê,
đúng gu phong cách buồn.
Dưới hiên nhà mưa vẫn rơi rĩ rả, mưa
không lớn nhưng cứ đều đều như thế, đã từng có một thời gian tôi rất
thích mưa, ngay cả cái tên Tiếng Anh của mình tôi cũng đặt là Mưa, dầm
mình dưới mưa khiến tôi có cảm giác mưa đang cuốn trôi hết mọi thứ muộn
phiền trong tôi, mưa mang đến cho tôi nhiều kỷ niệm mà tôi tưởng như đã
quên… Mưa khiến tôi nhớ nhiều về những tuổi thơ tốt đẹp và kỷ niệm thời
áo trắng. Giờ thì chỉ thích ngồi một nơi khô ráo như thế này nhìn mưa
thôi, lớn rồi ai lại thích ở truồng tắm mưa như ngày xưa nữa, lớn rồi ai
lại nghịch dại dầm mình dưới mưa để bị cảm lạnh,… Mà chắc cũng vì mùa
mưa năm ấy,… cái năm mà ta quyết định đi thật xa lẩn trốn hết đi bao kỷ
niệm, quên càng nhanh càng tốt…
Những chiều một mình rong ruổi trên
chiếc xe đạp dưới mưa, cứ chạy mà không biết mình sẽ chạy đi đâu nữa,
chạy đến khi nào mưa thôi rơi lại về,… Và tôi đã đi qua mùa mưa của năm
ấy như thế, cứ chạy dưới mưa, cứ muốn mưa giúp tôi rữa gọi đi mọi thứ,
nhưng mưa đúng là thằng nhóc láu cá, nó chẳng khiến tôi vơi đi mà lại
càng thêm nhớ,… Đi qua mùa mưa năm ấy, tôi dần bỏ cái thói quen thích
dầm mưa của mình khi nào chẳng biết…
Nhưng dù thói quen “xấu” ấy có mất,
nhưng kỷ niệm và hình ảnh của cô ấy thì chưa bao giờ “tắt” trong tôi cả,
cũng giống như 1 cuốn film mà ta tâm đắc vậy, tuy đã thuộc nằm lòng
từng chi tiết nhưng lâu lâu ta lại lôi ra và xem lại, xem xong lại cất…
và cứ tiếp tục như thế. Ừ cũng lâu rồi không gặp nhau nhỉ, lâu rồi không
có ai vỗ tay khi nghe tôi hát,… cái việc này có thể đổ lỗi là giọng hát
của tôi không được hay, nhưng cũng lâu rồi tôi không tìm được một ai
hiểu tôi như cô ấy,… Người con gái mà tôi đã đánh rơi mất… Chậc ! Tình
chỉ đẹp khi còn dang dỡ là thế này hả, cùng hít chung một bầu không khí,
cùng nhìn thấy mưa đang rơi ngoài trời, cùng có chung 1 dòng ký ức
tuông chảy nhưng lại là 2 người bạn thôi,… sao mà đẹp được.
Tôi nhớ những chiều mưa, những hôm mà
tôi đang đi công tác ở tuốt tuồn tuột An Giang hay đang đi công tác ở
thành phố. Tin nhắn từ em luôn nhắc nhở “Anh áo mưa, chiều nay mưa lớn
đó” hay “Anh ngoan, chiều nay không được dầm mưa, bệnh đấy” “Anh đang ở
An Giang trời nắng đẹp, phong cảnh thích hợp để nói chuyện tình yêu em
à” “Em quên mất anh đi công tác, hôm nay anh đi khi nào về đến nhà”,
“Nếu không bị con gái An Giang bắt cóc chắc 8-9h anh về tới nhà” “Ai mà
thèm bắt cóc anh, nuôi tốn cơm” “có em đó” ”Em hả, hihi”,… Mưa, đang
chơi đểu ta đấy à, những tin nhắn của cô ấy dường như ta thuộc nằm lòng
hết. Vậy mà cứ ngỡ quên mất. Và cũng trong những ngày mưa, tôi đã lạc
mất cô ấy, lạc mất người con gái mà tôi vẫn luôn nghĩ là người hiểu tôi
nhất, người quan tâm tôi nhất. Vác giỏ xách lên đường thôi, nơi này
nhiều kỷ niệm quá, ở lại không tốt cho mày tim à, tạm biệt nhé những kỷ
niệm, ta sẽ về khi vết thương trong lòng đã lành.
Nói là đi, hai năm rưỡi rồi vẫn chưa
chịu về, những vết thương ngày xưa đã lành từ lúc nào cũng chẳng nhớ và
những phút nông nỗi của ta đã khiến ta mất cô ấy,… Xong ! Cái anh chàng
thợ máy ấy, canh hay thiệt, những ngày tháng mà ta tìm quên nơi đất
khách, anh ấy đã thay thế hình ảnh của ta dần trong tim cô ấy. Rồi ! Vậy
thì càng không có lý do gì để về quê sớm hết cả, cứ ở lại Tiền Giang mà
thông dông.
Nhưng một sự thật mà ta không thể nào
chối được, dù không còn yêu nhau, dù không còn 100 tin nhắn mỗi ngày, dù
không còn những nụ cười khúc khích và có người thu lại giọng hát hay
giọng nói của ta mỗi lần nói chuyện điện thoại nữa, nhưng ta đã lấy hình
ảnh của cô ấy làm thước đo cho những người đến sau. Ta vẫn biết mình đã
và đang sai khi như thế ,mỗi người đều có một tính cách khác nhau làm
sau mà giống nhau được, nhưng cảm giác bình yên thật sự ta chỉ có khi
bên cạnh cô ấy. Người mà ta vẫn cho là giống mẹ nhất, nhưng mất rồi giờ
hối với tiếc cũng không được gì hết, có lẽ dù ta đi đến mòn gót chân
mình đi nữa, tìm 1 người con gái mang cho ta cảm giác yên bình như những
ngày xưa dường như là điều không thể, ta vẫn mong mỏi 1 người nào đó
hiểu ta, quan tâm ta và mang cho ta cảm giác bình yên giống như cô ấy,
nhưng cuộc sống này bao la quá, biết tìm ở đâu bây giờ,… Nên thế những
lúc buồn, lại tự mình tìm về những ký ức ngày xưa, … Thứ mà ta không tìm
được ở hiện tại.
Ta sẽ còn bước qua bao nhiêu cuộc tình
nữa để được dừng lại, liệu có ai đủ lớn để lắp đầy khoảng trống mà ta
đang cố tạo ra, ai hiểu ta và quan tâm ta và cùng ta đi nốt con đường
phía trước, hay chỉ là tiếng mưa đêm nay hòa cùng giọt đắng của cà phê,
chỉ mỗi ta.