Thursday, October 24, 2013

Chầm chậm thôi!

Tôi vừa mang về nhà vài cuốn sách, mượn từ thư viện. Khoác ba-lô trên vai, khi biết, thứ hôm nay mình mang về không chỉ mỗi xấp giấy ghi bài, ví tiền và giấy tờ, mà còn những cuốn sách, tôi lại dấy lên cái niềm ước ao đi hẳn ra nhà sách, mang về thật nhiều nữa. Thi thoảng tôi lại tham lam với sách như thế. Tham lam, tham lam vơ vào mình, như thể thấy đồ ăn là muốn ăn ngay, không kịp chờ hâm nóng, không kịp chờ mềm nhừ, không kịp chờ đến bữa. Ít khi tôi có kế hoạch đọc sách. Thế nên, mua sách với tôi cũng là trò khá nguy hiểm. Thời gian trước, tôi nhờ người ở xa mua giùm một ít. Với một vài cuốn, lật nhìn giá mà thấy lơ ngơ. Đống sách ấy mẹ tôi trả tiền, tự dưng tôi thấy xót tiền của mẹ ghê gớm. Tôi ngồi, nhớ về một vài cuốn mình đang đọc dở. Thèm một căn phòng như thế, chất đầy những cuốn sách, hai con người ở hai góc, tựa lưng vào cửa sổ kính, hoặc ngồi trong chiếc ghế bành đặt gần cửa kính, cứ thế mà tha hồ đọc. Có thể ngủ vùi trên ghế với một cái chăn dạ, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài trời nắng trong veo âm ấm như hôm nay, nhìn ai đấy, suy tư một lát rồi lại dõi mắt theo con chữ. Lời của nhân loại, cứ chầm chậm đi vào con người ta thế, thế mà yêu!
Thời gian gần đây, đọc một vài cuốn sách, sự thực là tôi thấy có chút hụt hẫng. Chắc là tôi chẳng giỏi chọn lọc, tôi buồn một cái kết mở hờ hững như thể tác giả hết mực hết bút để viết tiếp. Tôi muốn ném văng cả quyển sách, chỉ vì câu truyện thứ hai lật bật quá, vừa đã mắt đã trí với khởi đầu ấn tượng, thế mà… Hoặc là, chẳng còn gì vui nữa, tác giả chẳng còn cười, chỉ tha vào những gì thê lương cho khúc hạ màn. Và tôi nghĩ về mình. Bao giờ thì trên kệ nhà sách sẽ có một tập nhỏ in tên tôi phía gáy bìa nhỉ? Kể câu chuyện của người khác, dẫu hay nhưng sẽ ít khách quan và kém chân thật… thế nên, tôi kể câu chuyện của tôi cho bạn nghe. Mặc kệ bạn nói tôi thích khoe hay tự lăng xê gì đấy! Nếu lấy một thời điểm chính xác, thì có lẽ khoảng sáu, bảy năm rồi. Câu chuyện cuốn sách lần này, khác hơn câu chuyện viết lách cũ từng kể một tí. Tôi bắt đầu với ý nghĩ viết một tập truyện ngắn, mỗi truyện ngắn gắn với một loài hoa. Đơn giản vì tôi thích hoa, tôi viết được vài truyện, có bồ công anh, có lan, có hướng dương và tắc lị ở hoa cỏ may. Tôi từng có ý định viết thành một truyện dài hoặc là tiểu thuyết với cỏ may và những con người theo nghiệp nghệ sĩ dương cầm. Nhưng không bền. Tôi từ bỏ sớm lắm. Trong tầm hai đến ba năm, tôi không còn ý định gì với chuyện viết lách nữa. Rồi sau đó, nó lại trở lại. Bây giờ, tôi đã có một thứ gì đó có thể xuất bản. Song, tôi lại chẳng muốn làm điều ấy nữa. Tôi cảm thấy ngại ngần với những đánh giá, những mua bán, những quan tâm kì lạ của người tiêu dùng (từ ngữ hơi “thị trường” một chút, bởi tôi không nghĩ mình đã đủ khả năng để làm một cái gì to tát bằng văn chương, tôi chỉ mới có những sản phẩm viết lách đơn thuần, mà với sản phẩm thì chỉ có tiêu dùng vậy!). 50 bài tùy bút thì đủ tiêu chí của bản thân, và... tôi dừng lại ở mốc 49. Tôi không gắng viết tiếp được nữa, cũng không thấy cần thiết phải đạt đến mốc 50 ấy nữa. Tôi không còn khấp khởi háo hức như dự định. Khi đọc lại, và chỉ muốn sửa tiếp, chỉ muốn thêm vào, chỉ muốn làm nó khá khẩm hơn. Có lẽ, tôi sống với bệnh thành tích lâu quá, lâu đến mức cách nghĩ cũng thành lối mòn rồi. Với tôi, xuất bản một cuốn sách rồi thì sẽ tiếp tục với vài cuốn nữa, sẽ thành một chức danh nghề nghiệp như người viết, tác giả hay nhà văn. Rồi tôi thấy mình còn trẻ quá, quá non tay cho những danh xưng ấy. Có lẽ, tôi sẽ để lại, rèn giũa thêm cho nó bằng kinh nghiệm vài năm đi làm, nghiền ngẫm lại những thứ con con đã cho vào bộ sưu tập, đến ngày nào đó thấy sáng bóng hẳn, hẵng đem ra đấu giá để xem nó thành ra thế nào... Tôi học được nhiều điều mỗi khi viết lách, rằng đề ra một mục tiêu thì dễ - nhưng thực hiện thì là cả một vấn đề. Sự cẩu thả sẽ hiện đủ ở đó, khi ráng ráng bịa, ráng ráng ủy mị cho thành một bản văn thiếu cảm xúc chân thật… Rằng, một lời động viên và khích lệ thì vô cùng đáng giá. Rằng, hệ thống hóa, chuyển mạch rối rắm trong tâm trí ra những dòng chữ ngay ngắn tắp lị, bằng phẳng thì cuộc đời mình sẽ gọn gàng hơn. Rằng tôi có thể làm một cái gì đó, đủ cho mình trân trọng giá trị của bản thân. Rằng chỉ có viết lại, thì mới nhớ được một vài điều quý giá của cuộc đời. Chỉ có nhật kí và những bài viết nhớ ngày hôm nay của tôi ra sao… chứ làm sao tôi mười năm sau nhớ hết. Đôi khi, chỉ có những điều của quá khứ, những việc mà ta hoàn thành được mới là động lực cho ta tiếp tục hành trình. Đừng phí phạm công sức của chính mình, nhất là khi, ta chẳng tìm đâu ra lí do để đổ cho công sức đó là vô bổ, là không xứng đáng, là điên rồ, là đáng vứt bỏ.
Giật mình, hóa ra đã viết viết gõ gõ được gần sáu năm, bất kể là đã thành ra cái gì chưa… nhưng mà đã vận lòng, vận mình để tạo ra con chữ của mình. Cũng không có gì nhiều nhặn để mà kể tiếp. Một thời gian đủ dài dành cho bài học sống chậm và làm từ từ. Dường như, trước đến nay, tôi chỉ kiên trì được mỗi việc hoàn thành 12 năm phổ thông. Vào đại học, tôi cứ hết lần này đến lần khác muốn bỏ ngang. Nhiều tự do hơn đồng nghĩ với nhiều thách thức và cám dỗ hơn. Người lớn chẳng thúc bách và o ép tôi nữa rồi. Càng hấp tấp, càng thiếu kiên trì mới thấy khả năng độc lập và tự chủ của bản thân tồi đến mức nào.
Chầm chậm thôi. Chầm chậm thôi. Đừng hoảng loạn với “Cuộc sống là không chờ đợi”. Đừng ráo riết hấp tấp với YOLO, tôi ơi. Chầm chậm thôi. Đừng nghĩ đến chuyện sau một đêm sẽ thành tỉ phú, sẽ xây được căn nhà to với giá sách đẹp. Đừng đòi hỏi những kết quả được trả về chỉ sau một tuần mài giũa. Đừng nghĩ cầm bút lên thì đảm bảo sẽ có giải nobel hay nhà xuất bản nào đón đầu ra best-seller hay bất kì cành cọ, huy hiệu nào. Chầm chậm thôi, như khi hồng hộc cho kịp giờ học rồi tiếp tục ngồi thở sâu hít chậm lấy lại tinh thần. Chầm chậm thôi, vì cơm phải nhai đủ lâu thì mới không hại dạ dày. Chầm chậm thôi vì cuộc đời còn dài ở phía trước. Ngày mai ta có thể rời bỏ cuộc đời, nhưng không vì thế mà phải đi đâu cho vội. Vội chỉ để mà hỏng việc. Nếu ngày mai phải thế, tôi sẽ chọn cách sống chậm hơn bao giờ hết. Hôm qua, tôi xem If Only, họ đã kể cho tôi một ngày cuối cùng chầm chậm như thế, chỉ leo đồi dưới mưa, rồi trú mưa và hát cho nhau nghe, cùng nhau ăn tối. Một ngày chậm, chậm và đủ dài hơn một cuộc đời vội vã.
Chậm lại. Đó là cách duy nhất để tôi tiếp tục được những ngày dài phía trước. Đó là cách duy nhất giúp tôi sống trọn vẹn cho hiện tại. Đó là cách duy nhất để hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên mà tôi đang cam kết cùng tuổi trẻ. Chấp nhận rằng mình không có khả năng đi nhanh, đi nhanh thì hộc hơi bán sống bán chết. Chậm lại như một chú rùa, chậm lại là cách duy nhất để tiến lên.
Nếu bạn đang vội, bạn có thể đi trước. Xin lỗi, tôi muốn chầm chậm thôi…

Ảo Mộng

         Hôm nay tôi vẫn online nhưng cũng như chín ngày trước tôi để chế độ invisible nên chẳng ai biết có sự hiện của mình. Tôi kích chuột dò tìm trên list chat những người đang online. Dừng lại ở một cái tên quen thuộc, ông mặt trời vẫn đang nhắm nghiền mắt ngủ say. Vậy là em không online. Có chuyện gì với em ư? Bất giác tôi thấy có một cảm giác bất an trong lòng. Không, không đâu, sẽ không có chuyện gì sảy ra với em hết. Chỉ muộn 30 phút so với thường lệ thôi mà, có gì phải lo lắng đâu chứ. Máy móc còn sai lệch huống chi con người, em còn biết bao điều cần làm chứ đâu phải mỗi việc lên mạng và nhắn tin cho tôi. Vả lại chẳng phải tôi cũng muốn em không online sao, chẳng phải tôi muốn em quên đi cái hình bóng ảo mộng vô thực này sao. Không online nữa, rời xa cái thế giới thực ảo bất phân này có lẽ em sẽ dễ dàng quên hơn. Mệt mỏi với những ý nghĩ rằng xé tôi quyết đinh tắt máy đi ngủ. Khi phím ctrl vừa ấn còn phím D chưa kịp thực hiện thì bỗng có tiếng tinh tinh. Ông mặt trời mang tên bupbehoaco bừng sáng tươi tắn rực rỡ. Tôi lại ngồi đó, nhìn chăm chăm vào màn hình đợi những dòng tin nhắn em gửi qua. Nhưng chờ mãi chờ mãi không thấy gì tôi lại đoán già đoán non : “ chắc là em đã nản thật rồi khi mười ngày không thấy hồi âm của tôi hoặc là giờ em đã có bạn mới và em đang tíu tít tán chuyện cùng người ta”. Nhưng những suy đoán của tôi đều chật lất, cả dòng tin mà tôi nhận được từ bupbehoaco làm tôi thấy sửng sốt thật sự : “ Anh Long! Chị của em không thể online để nhắn những tâm sự của chị ấy cùng anh được và có thể từ giờ về sau chị ấy cũng khó có cơ hội để làm điều đó được nữa. Không phải vì chị ấy đã hết thương, hết nhớ ,hết kiên nhẫn để chờ mong hồi âm từ anh mà vì sức khỏe của chị ấy không còn đủ để làm điều đó. Nếu anh là người có lương tâm, nếu anh thật lòng với chị ấy thì mong anh hãy hồi âm ngay khi đọc được những dòng này.
          Trái tim tôi như bị ai bóp nghẹt, đầu óc tôi quay quồng troáng váng, toàn thân như bị sâu bò muỗi đốt. Vậy là cảm giác của tôi vừa nãy là đúng. Trời ơi! Tại sao lại vậy chứ? Tại sao? Tại sao chuyện này lại sảy ra…
          Tôi vội vã trả lời bupbehoaco:
-        Chị Ngân bị sao vậy em?
-       Thì ra anh đang online? Vậy là những ngày qua anh vẫn online nhưng cố tình tránh mặt chị Ngân?
-        Ừ, anh xin lỗi! Nhưng điều đó để sau đi. Ngân bị sao vậy? Em cho anh biết đi.
-        Hai người quen nhau lâu vậy, nói những lời yêu thương ngọt ngào tới vậy mà anh không biết chị em bị bệnh gì sao?
-        Không! Anh không biết. Em nói đi.
-       Chị ấy bị bệnh tim từ nhỏ, càng ngày bệnh càng nặng và tới giờ chị ấy đã không thể gắng gượng thêm được nữa. Chị Ngân đã nhập viện sáng nay rồi. Trên đường vào bệnh viện chị ấy kêu em tối nay phải thay chị ấy nhắn tin cho anh. Chị dặn là không nói cho anh biết tình hình của chị lúc này nhưng em không thể chịu nổi khi nhìn chị của em vừa phải chịu nỗi đau thể xác vừa bị cứa từng nhát vào trái tim.
-        Tình hình của Ngân sao rồi hả Nga?
-        Bác sỉ nói sang tuần phải làm phẫu thuật ngay nếu không khó mà giữ được tính mạng. Nhưng chị ấy không chịu. Chị Ngân nói nếu ngày nào chưa được gặp anh thì chị sẽ không làm phẫu thuật.
-        Nghiêm trọng vậy hả Nga?
-        Không lẽ em đùa với anh?
-        Ừ anh hiểu rồi.
-        Anh hiểu rồi là sao? Anh sẽ đến gặp chị của em chứ?
-        Anh không biết. Để anh nghĩ đã.
-        Có gì phải nghĩ chứ? Đến gặp chị Ngân với anh khó như vậy sao? Cho dù anh không thật lòng với chị ấy thì anh cũng nên vì một người mà anh đã từng thốt nên những lời yêu mà cứu lấy người ta khi họ đang đứng trước cánh cửa sinh tử chứ?
-        Em đừng nói chua chát thế. Anh có nỗi khổ mà.
-        Hì, ra vậy! Là anh đã có người khác sợ gặp chị của em làm anh phải vướng bận?
-        Không phải, tại anh không đi được?
-        Không đi được? Có xa xôi gì mà anh không đi được? Cùng ở một thành phố, anh mất nhiều thời gian lắm sao?
-        Không, anh không ở Sài Gòn.
-        Thế anh ở đâu?
-        Anh ở Hà Nội.
-        Anh làm gì mà lại ra Hà Nội vào lúc này?
-        Không, trước giờ anh vẫn sống ở ngoài này.
-        À ra vậy! Thì ra là dối trá đến từ một con người luôn nói lời thật lòng.
-        Anh xin lỗi!
-        Đừng nói xin lỗi với em mà hãy nói với chị Ngân kìa.
-        Ừ anh biết rồi.
-        Vì khoảng cách 2000 km mà những ngày qua anh phải lảng tránh và giờ đây không chịu gặp chị em sao? Anh vào đi em trả tiền vé máy bay cho.
-        Không phải chuyện tiền bạc mà vì khoảng cách.
-        Hì! 2 giờ ngồi máy bay mà anh cũng ngại sao. Thế thì em quá hiểu cái nghĩa nặng tình sâu mà anh dành cho chị em rồi.
-        Không. Khoảng cách không phải là tất cả nhưng có thêm nó làm anh không thể…
          Nói xong tôi log out không để cho nhỏ Nga kịp nói thêm gì nữa. Tôi biết chắc lúc này con bé đang có một nỗi căm phẫn dành cho một kẻ giả dối và hèn nhát như tôi, kẻ được coi như gã Sở Khanh gạt lừa tình của người chị đáng thương của nhỏ.
          Số phận trớ trêu, đời người ngang trái đã đưa tôi vào hoàn cảnh như bây giờ. Tôi đâu có muốn như vậy đâu. Nhưng biết làm sao, làm sao được khi chót làm diễn viên của vở kịch đời mình, khi ta không có quyền lựa chọn nhân vật để đóng trên cái đời thực này. Vậy thì khi có một nơi nào đó để ta có thể thay đổi chính mình, lựa chọn hình mẫu con người mình mơ ước thì khó mà bỏ qua được. Thế giới online là một nơi hoàn hảo để ta che giấu khuyết điểm và thể hiện tối đa khả năng tiềm ẩn của mình. Nếu như ở ngoài thực từ khi sinh ra tôi đã là một chú cá chép khi vượt long môn vào giây phút cuối. Để rồng không thể hóa mà lại chuyển thế đầu thai làm người. Nhưng hỡi ơi cái đuôi bị mắc kẹt ấy không thể hóa thành đôi chân toàn vẹn, nó chỉ là dáng chân mà hồn đuôi cá khiến tôi có chân mà không thể đi có giò không thể chạy. Thưở bé thì được lê lết khắp sân ngoài nhà trong, lớn lên tôi được trễm trệ ngồi trên chiếc xe lăn như một ông hoàng ngồi trên ngai vàng. Nhưng ông hoàng ấy chỉ có thể cười nói chỉ trỏ nọ kia chứ không thể tung tăng nô đùa cùng chúng bạn. Lặng lẽ ngồi nhìn sự náo nhiệt của thế giới xung quanh đã khiến tôi biết quan sát và cảm nhận mọi thứ. Vạn vật như được thu gọn vào trong trái tim tôi. Thông minh từ tấm bé đã khiến tôi xưng bá trong chuyện học hành thi cử. Ít có kỳ thi học sinh giỏi nào mà vắng mặt cậu bé với chiếc xe lăn. Hàng đống danh hiệu học sinh giỏi đủ cấp cũng không giúp tôi nguôi ngoai được nỗi buồn, sự u uất vì nỗi cô độc. Niềm đau và nỗi buồn đã tụ khối đọng sâu trong một trái tim thơ dại. Điều tôi mơ ước không phải là những lời ca tụng của bạn bè, thầy cô về một cậu học trò khuyết tật học giỏi, tôi không mong bạn bè tíu tít đem sách vở lại hỏi bài rồi lại suýt xoa ôi cậu thông minh quá. Tôi chỉ mong những giây phút chuyện trò nô đùa cùng chúng bạn. Thế nhưng mong ước vẫn chỉ là mong ước, ngoài lúc học ra thì dường như tôi bị chúng bạn lãng quên trong một góc tối của tận cùng vũ trụ. Nhiều khi tôi ước nếu có thể có lại một đôi chân lành lặn thì tôi nguyện làm một người ngu đần còn hạnh phúc hơn bây giờ. Thông minh cũng có để làm gì đâu chứ, khi tôi khó có thể bay cao bay xa vì theo tôi luôn là một chiếc xe lặng trĩu, đôi cánh nào có thể mang tôi và nó cùng bay.
          Online thì khác. Từ ngày tôi lên đại học được mẹ tăng cường cho một chiến hữu đắc lực mà tôi muôn vàn yêu quý – đó là chiếc laptop. Cuộc đời của tôi kể như được bước sang một trang mới. Tôi thỏa thuê kết bạn, thỏa thuê tham gia các hội nhóm cộng đồng mà điều đó chỉ là ước mơ ở cuộc sống thực tại. Một thằng bé trước kia rụt rè nhút nhát giờ đây đã có thể tự tin thể hiện chính mình. Với trí thông minh tuyệt đỉnh cộng thêm một trái tim sâu sắc, một khả năng linh cảm siêu phàm tôi nhanh chóng được vô số người kết bạn ,yêu quý và ngưỡng mộ. Con cá chép ngày nào nay đã có thể hóa rồng thỏa sức bay lượn trên bầu trời xanh ngút ngàn. Nó bay vượt qua ngàn sao tới dải Ngân Hà xa xăm và ở đó chú rồng nhỏ đã gặp được nàng tiên của đời mình.
          Tôi quen em trong một chiều thu nắng đẹp. Em bị thu hút bởi clam của tôi : “ Đi khắp thiên hạ tìm bạn tri kỷ”.
-        Thiên hạ rộng lớn, biển người mênh mông, xin hỏi quý công tử quý công tử đã đi được mấy dặm đường, quen được mấy nàng õng ẹo?
          Tôi bật cười với cái kiểu nói móc máy đầy tính thượng cổ của em.
-        Tiểu sinh tài hèn sức mọn, tuy đã dạo quanh thế giới vài vòng nhưng than ôi duyên chưa đến, nợ chưa đòi nên tới giờ hình bóng của tri âm vẫn mịt mờ nơi ngàn trùng.
-        Dám hỏi công tử đi ngựa hay xe Honda mà nhanh dữ vậy? Phải chăng là đi trong mơ?
-        Không, mà đi bằng tay.
-        Hi hi, thì ra công tử cùng họ với Bật Mã Ôn. Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ!
-        Không dám, tiểu sinh nào có cái phước ấy. Tiểu sinh đi bằng cách kích chuột ấy mà.
-        Haha hóa ra là ngồi một chỗ mang ống nhòm, nhòm qua nhòm lại chỉ thấy cái màn hình mà kêu là đi khắp thiên hạ.
-        Ô hay cô nương con cái nhà ai mà lúc cười như hoa thì hé nụ nhoáng cái lại như khỉ bắt được vàng thế nhỉ.
-        Tui con cái nhà ai kệ tui. Mắc chi anh hỏi tới. Con trai gì mà vô duyên khen được câu rồi lại đập người ta một câu.
          Cô bé có vẻ giận dỗi trước hình ảnh so sánh ví von của tôi. Nhưng đã trêu thì phải trêu tới cùng.
-        Thì khi nãy cô nương cười “hi hi” có nét nhẹ nhàng khoan thai như hoa đang chớm nở. Nhoáng cái lại cười “ha ha”, cái kiểu cười sung sướng đắc chí chả giống khỉ bắt được vàng còn gì.
-        Cô bé có vẻ thích thú trước câu giải thích của tôi nên dịu giọng.
-        Ò ò ra thế. Thế bình thương anh hay cười thế nào?
-        Tôi ấy à. Tôi hay dùng từ hì
-        Anh có vẻ là người hay bất mãn trước sự đời hay là người coi thường thế tục.
-        Sao cô nương lại nói vậy?
-        Thì chữ “hì”  thể hiện một cách cười chua chát đôi khi nó còn thể hiện nét cười châm biếm hoặc bất mãn.
-        Ừ cô nương cũng khá nhạy cảm đó heng. Nhưng đó không phải tất cả đâu. Cười “hì” nó mang nét nhẹ nhàng thoáng đạt thể thiện sự đón nhận tự nhiên một niền vui bất chợt…Cười “hì” khác với “hì hì” vì lúc hai từ “hì” đi song song gần nhau nó thể hiện sự hồn nhiên và tươi tắn hơn. Mà Tiểu sinh không còn ở cái tuổi hồn nhiên ngây dại đó nữa nên chỉ dùng “hì” mà thôi.
          Cứ thế chúng tôi mải mê nói chuyện cùng nhau chuyển từ chủ đề này sang chủ đề khác lúc nào không hay. Nhưng hôm đầu tôi và em đều quên không hỏi tên của đối phương. Đến nhiều ngày sau cũng thế. Cứ gặp nhau là lại tíu tít đủ thứ chuyện. Khi thì cùng a dua bình phẩm bàn luận chuyện phim ảnh, âm nhạc khi thì tranh luận trêu chọc nhau chuyện văn chương câu chữ. Tới ngày thứ năm nói chuyện tôi mới biết em là Ngân, em ở Sài Gòn. Và để không muốn có khoảng cách giữa câu chuyện của chúng tôi, tôi đã nói dối tôi cũng ở Sài Gòn. Lúc ấy tôi không lường hết được sự tai hại của lời nói dối ấy. Và tôi càng không ngờ tình cảm của chúng tôi cũng ngày càng đi xa hơn. Lúc đầu tôi chỉ nghĩ đơn giản Ngân là một người bạn một người bạn online cùng tôi sẻ chia mọi buồn vui, chỉ như thế thôi. Sau này thấy hợp nhau tôi cảm thấy Ngân như một người bạn tri âm nơi mịt mùng xa cách của mình. Nhưng nào đâu ngờ trái tim ngây dại của tôi đã bắt đầu rung cảm từ lúc nào, cả Ngân cũng thế. Chúng tôi thường xuyên online thường xuyên nói những lời thương nhớ mỗi khi đến giờ hẹn mà không thấy đối phương xuất hiện. Tình cảm ấy càng một lớn thêm và tôi cứ thả cho nó tự do bay nhảy mà không hề kiểm soát. Tôi mặc nhiên nghĩ rằng đây chỉ là những rung cảm của đôi bạn online và sẽ chẳng bao giờ chúng tôi gặp nhau để nó phát triển ngoài đời thực. Và một ngày mai Ngân sẽ tìm thấy bên cạnh em một người thực sự sứng đáng với em. Ngày đó tôi sẽ ra đi. Nhưng sự đời lắm nỗi éo le, cái gì mình không ngờ không mong thì nó lại đến. Gần một năm quen nhau em đề nghị gặp tôi. Gặp mặt ư? Sao tôi có thể. Đừng nói là khoảng cách muôn vàn xa cách mà có gần ngay trước mắt thì tôi cũng làm sao dám gặp em. Tôi không thể để lộ nguyên hình cái đuôi cá của mình ra được. Nếu em biết, tôi sẽ bị coi là một kẻ ba xạo hạng nhất và thế là hết . Em sẽ mãi mãi coi thường và căm ghét tôi. Tôi tìm mọi lý do để từ chối. Nhưng hết lấn này đến lần khác em thiết tha đề nghị. Em bắt đầu nghi ngờ tình cảm của tôi bắt đầu nức nở buồn đau vì cảm thấy tôi không thật lòng với em. Lần trước em hỏi xin số điện thoại của tôi, tôi đã nói tôi không dùng điện thoại. Thật khó tin cho một sinh viên thời @ mà không dùng điện thoại. Nhưng em chỉ buồn và không nhắc lại nữa. Nhưng lần này em muốn gặp tôi em tha thiết đề nghị, em nỉ non năn nỉ. Tôi bối rối thực sự. Tại sao tự nhiên em lại muốn gặp tôi. Em đã yêu tôi đến mức ngày nhớ đêm mong và giờ đây không thể chịu được nữa nên muốn gặp tôi. Hay là em có chuyện gì? Có ai nói gì không tốt về tôi nên em muốn gặp để xác minh. Dù là lý do gì thì tôi cũng không thể. Tôi không muốn mất em không muốn hình tượng chú rồng nhỏ dễ thương đáng yêu trong mắt em vụn vỡ. Tôi không muốn có một cái kết đầy chua chát và cay đắng. Phải làm sao bây giờ chứ. Không thể từ chối em mãi được, không thể nói dối em đến hết đời. Còn nói thật tôi biết nói làm sao. Rằng con rồng nhỏ trong mắt em chỉ là một con cá chép tàn phế rằng trước giờ tôi đã từng nói dối em không chỉ một lần. Không thể đương nhiên là không. Vậy thì phải làm sao chứ? Sau mấy ngày không ăn không ngủ, đau đớn giằn vặt tôi quyết định biến mất khỏi cuộc đời của em. Tôi thà là một kẻ hèn nhát để chuyện này qua đi trong quên lãng. Để tình cảm của chúng tôi trìm sâu vào dòng thời gian bất tận, để có một cái kết nhẹ nhàng nhất có thể còn hơn là dũng cảm đối diện để nhận lấy đắng cay ê chề.
          Nghĩ là thế và tôi đã làm như thế nhưng có ngờ đâu lại có chuyện bất ngờ này. Tại sao chứ? Một thằng luôn tự cho là thông minh tuyệt đỉnh luôn cho rằng mình có thể linh cảm được mọi thứ cho dù nó cách xa vạn dặm thế mà chuyện em bị bệnh mày lại không biết. Nực cười thật, tất cả chỉ là mày tự sướng mà thôi. Nhưng tại sao em không cho tôi biết. Lẽ ra em nên nói với tôi như vậy tôi và em có thể dễ đồng cảm với nhau hơn. Thở dài một hơi tôi chợt hiểu em cũng như tôi làm sao có thể để đối phương biết mình đang có bệnh có tật trong người. Luôn muốn trong mắt người khác mình thật hoàn mỹ. Nói ra để làm gì, cái cả hai chúng tôi muốn là tình yêu từ những người xung quanh chứ không phải là lòng thương hại.
          Bây giờ tôi phải làm sao đây? Gọi cho em nói hết tất cả liệu có phải là một lựa chọn tốt. Liệu em có chịu nổi cú sốc này trong khi em đang dần đối mặt với tử thần. Nhưng im lặng, trốn tránh liệu có được không trong khi lúc này em đang cần đang mong tôi nhất. Những ý nghĩ rằng xé khiến đầu tôi ong ong, tê dại và dần mất đi cảm giác. Tôi chìm vào giấc ngủ.


          Một sáng mùa thu rực nắng tôi bay vào Sài Gòn. Từ sân bay tôi bắt xe thẳng tới bệnh viện nơi em nằm. Em đang nằm đó các bác sĩ đang tiến hành các thủ tục cần thiết để làm phẫu thuật cho em. Tôi nhẹ nhàng quai bánh xe lăn từ từ tiến gần lại giường bệnh. Em nằm đó, một đóa hoa xinh xắn giờ đây đang héo tàn vì hết nhựa sống. Tôi nhẹ nhàng nắm đôi bàn tay em.
-        Anh đến rồi nè Ngân. Vừa nói tôi vừa áp đôi bàn tay nhỏ xinh lên khuôn mặt của mình.
          Ngân từ từ mở mắt thật to.
-        Cuối cùng em cũng chờ được anh.
-        Ừ anh xin lỗi. Xin lỗi em nhiều lắm.
          Ngân lấy hai ngón tay đặt lên môi tôi.
-        Anh đừng nói gì hết. Em hiểu mà. Giờ thì anh hãy ngồi yên để em được ngắm anh nha.
          Tôi nắm tay Ngân âu yếm ngắm nàng tiên của đời mình. Hai chúng tôi cứ nhìn ngắm nhau trong im lặng cứ như thể cả thế giới này đều tan biến hết chỉ còn lại hai chúng tôi. Lát sau bác sĩ vào để bắt đầu tiền hành phẫu thuật. Tôi ra ngoài ngồi chờ cùng Nga và bố mẹ của Ngân. Từng tiếng kim đồng hồ tích tắc tích tắc đếm thời gian chậm rãi qua. Tôi nửa muốn níu giữ thời gian nửa muốn nói trôi thật nhanh. Ngân của tôi…

-        Lên giường ngủ đi Long, ngủ thế này muỗi cắn chết đó con.
         Tôi giật mình tỉnh dậy, thì ra chỉ là một giấc mơ. Phải rồi, ngày mai tôi sẽ …cho dù mọi chuyện có ra sao đi nữa.

Sợ thanh xuân đi mất ???

Thanh xuân có vĩnh hằng không ? Rất tiếc là không
 Ai : cũng có một thời tuổi trẻ, dám nghĩ, dám làm, dám yêu, dám ước để rồi khi lưng còng, tóc bạc, da trổ đồi mồi, mắt nhập nhèm nhìn đám con cháu mà tiếc nuối nói được một câu: " Ngày xưa bà mày cũng..."
Mấy bữa nay, bạn bè tôi thi nhau khoe ảnh kỉ yếu, đánh một dấu chấm nặng trịch, hết đời sinh viên !
Rồi bọn nó sẽ lao vào đời, cố gắng cho thứ gọi là " miếng cơm, manh áo". Để rồi lúc  mỏi mệt gục xuống, nhìn về mảnh kí ức đã trôi qua, trong lòng như có ai bóp nghẹt.
Thanh xuân của ai cũng đẹp, tôi tin thế. Chả thế mà, thấy người ta luôn miệng gào thét: " Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ". Dẫu không tưởng nhưng người ta vẫn hô hào vậy, một phần để thỏa sự nuối tiếc trong lòng, một phần để thổ lộ: " Tôi đang đơn độc, yếu đuối đây". Cô đơn thường là liều thuốc dẫn cho Hoài Niệm, mà lúc Hoài Niệm tràn về, tâm trạng người ta lạ lắm



Với tôi, nuối tiếc thanh xuân hoàn toàn không phải nuối tiêc người hay hồi ức, mà là nuối tiêc trái tim mình thôi_một trái tim dũng cảm và nhiệt tình, không sợ bị thương, không sợ cho đi, không e dè khi được nhận.

Để khi nghe một bài hát, tôi vẫn ngớ ngẩn mỉm cười: Anh nào hát tôi nghe bài này, tôi yêu luôn
Để khi nghe tin ai đó quanh mình mất đi, tôi vẫn có thể đỏ mắt nhìn trời: Đêm nay, bầu trời lại có thêm một ngôi sao mới
Để khi nghe tin ở đây tham ô, đây tráo thủy tinh thể, tôi vẫn có thể lớn miệng chửi rủa: " Lũ chó má tụi nó"
Để lúc lơ ngơ, tôi vẫn dành thời gian ngồi gõ những dòng này

                             
Vào đời, lăn lộn nhều, tim người ta lấm lem sỏi đá, cảm xúc dần gói lại trong 5 chữ : " Đời mà, đâu chả thế". Họ lớn rồi, trưởng thành rồi!

Tôi không cần lớn, cư lừa phình trái tim mình thì có mất gì không ? " Ê, mày! đời vẫn đẹp và tao vẫn trẻ". Băt chước anh trong phim " Ba chàng ngốc", đặt tay lên ngưc trái và nói với nó thế.

Bởi: Tuổi thanh xuân mất đi không hề đáng sợ. Cái đáng sợ là chúng ta mất đi sự dũng cảm yêu đời. Và khi mất đi rồi, dẫu có đập tan nát tất cả đồng hồ trên Trái Đất thì thời gian vẫn trôi, muốn quay trở lại thì đâu được nữa

Vết xước...

Vết xước...

 Bởi vốn dĩ cuộc sống là những góc nhìn đa nhân cách
 Nên những gì xảy ra  xung quanh tôi chẳng bao giờ chịu đứng yên
 Dù trong thâm tâm chẳng hề thích Muộn phiền
Nhưng cái gì đến nó vẫn cứ đến, bản thân chẳng thể nào tránh khỏi
Những hiểu lầm, vấp váp rồi cả những mệt mỏi
Những mối quan hệ bị phai phôi
Những nụ cười chẳng hé nở trên môi
Nên bản thân chỉ biết tìm đến những góc Lặng...
Đôi khi...
Tôi chỉ ước cuộc sống của mình thật Bình Giản...
Nhưng ngược lại nó chẳng hề phẳng lặng như tôi đã từng mơ
Ông trời lắm lúc rất thờ ơ
Gây ra những chuyện bất ngờ rồi đẩy con người vào vòng luẩn quẩn
Biến họ trở thành những kẻ ngớ ngẩn
Vì những chuyện không ra gì cuối cùng lại làm tổn thương nhau
Ai mà chẳng thấy đau khi yêu thương ngày xưa giờ đây đã khác
Khoảng cách đang rất gần bỗng chốc hóa xa xôi
Tự hỏi..
Cuộc sống thay đổi hay lòng người phai phôi
Chẳng thể bỏ được cái Tôi để giữ gìn được những điều tốt đẹp
Cảm xúc con người có lúc rất Hẹp
Nên yêu thương vụt mất lúc nào chẳng hay
Tự loay hoay gỡ Rối...
Nhưng càng gỡ càng Rối thêm..
Hạnh phúc không êm đềm
Buộc bản thân phải biết chấp nhận  những mất mát
Đôi khi trái tim cần có những vết xước
Để biết rằng..
Có những mối quan hệ đậm sâu
Có những tình cảm bền lâu
Có những con người đã từng san sẻ cho nhau những điều rất thật
Có những điều tưởng không bao giờ mất
Vậy mà...
Thế giới Rộng - Lòng người Chật
Quay lưng lại đã chẳng còn thấy bóng nhau
Đau thật đau..!
























Thế giới ảo, tình thật

“Bạn ơi cho mình làm quen nha”, trên khung cửa sổ chat Yahoo Messenger của tôi đột nhiên xuất hiện khung chat của một nick lạ.

Tôi cũng thường xuyên nhận được tin nhắn của những nick lạ. Vì thế, tôi cũng không quá ngạc nhiên. Qua cuộc nói chuyện thì tôi được biết hắn tên Huy, 26 tuổi, quê ở Miền Bắc, cũng đang chơi game Khu Vườn Địa Đàng. Sau một hồi “tám” chuyện, tôi sign out và tiện tay xóa những nick lạ như mọi khi rồi… quên mất. Hôm sau, tôi lại lên mạng và nhận được tin nhắn từ hắn: “Sao lại delete nick của mình?”, tôi cười xí xóa cho qua chuyện. Nhưng cũng hơi ngạc nhiên: “Lão này làm gì nghiêm trọng hóa vấn đề thế nhỉ?”. Sau lần đó, tôi không xóa nick của hắn ra khỏi danh sách Yahoo và thỉnh thoảng lại cùng nhau trò chuyện về game, về cuộc sống và… bản thân mình. Qua các buổi chat, dần dần, tôi thấy hắn cũng dễ thương, nói chuyện dí dỏm.


trang tri noi that, noi that

Tôi và hắn trở nên thân thiết lúc nào không biết. Câu chuyện cũng trở nên thân thiết hơn. Tối nào, tôi cũng chờ hắn cùng online để chơi game và trò chuyện. Lâu lâu, hắn bận việc không lên mạng được, tôi bắt đầu cảm thấy buồn buồn, chơi game cũng không thấy hứng thú hơn xưa. Nhưng chúng tôi chưa từng gặp mặt, nói chuyện trực tiếp. Thậm chí, tôi còn không cho hắn số điện thoại di động của mình. Còn tôi, mặc dù đã có số của hắn, nhưng tôi không gọi vì ngại mang tiếng “cọc đi tìm trâu”.
Một lần, Tôi cảm nặng, nằm liệt giường mấy ngày, không online được. Tôi thấy nhớ hắn nhiều lắm. Tôi nhớ cách mà hắn khiến tôi cười suốt buổi. Những câu chuyện vụn vặt hàng ngày của chúng tôi. Tôi muốn gọi điện cho hắn, nhưng cứ đắn đo mãi. Tôi không biết nói gì, đầu lại đau như búa bổ nên cuối cùng đành mặc kệ.


Hết bệnh, tôi lập tức online, mong được gặp hắn. Vừa đăng nhập vào, ập vào mắt tôi là hàng trăm tin nhắn offline của hắn. Dường như hắn rất lo lắng cho tôi. Những lời lẽ giận hờn xen lẫn lo lắng, quan tâm của hắn khiên tôi vừa cảm động, vừa… buồn cười. Trong lòng tôi, cảm giác hạnh phúc cứ len nhẹ, len nhẹ. Nhưng tôi giả vờ như không quan tâm: “Con gái phải làm giá một chút chứ không con trai nó khinh”. Thế là tôi bỏ qua mấy tin nhắn đó. Nhưng… vẫn trông ngóng hắn nhanh nhanh online để tôi có thể trò chuyện với hắn.
Thấy nick hắn sáng lên, không hiểu sao tim tôi đập mạnh, cảm giác hồi hộp, kích thích như khi chơi game. Nhưng tôi không vội vàng chào hắn, phải để hắn chào mình chứ. Dường như gặp tôi, hắn cũng rất vui. Hắn buzz nick tôi và hỏi dồn dập khiến tôi không kịp trả lời. Khi biết tôi ốm, hắn rất lo lắng, nói muốn gặp tôi. Và hắn nói nhớ tôi. Một khoảng lặng giữa cuộc trò chuyện. Tôi không biết phải trả lời làm sao. Tôi bèn đánh trống lảng qua đề tài game. Câu chuyện lại rôm rả. Không ai nhắc tới vấn đề kia. Nhưng khi tắt máy, trong đầu tôi chỉ hiện ra ba chữ: “Anh nhớ em”.

***
Chúng tôi vẫn ở bên nhau, cùng trò chuyện, cùng chơi game. Thế giới ảo trở nên thật hơn, sống động hơn và lung linh hơn đối với tôi. Nhưng tôi vốn dĩ không thực sự tin vào “tình online” nên vẫn nghĩ tôi và hắn chỉ như hai người bạn mà thôi, Mặc dù thực lòng tôi thích hắn lắm.
Sau nhiều tháng quen nhau, hắn đột nhiên… biến mất. Nick hắn tối sầm suốt nhiều ngày, mặc cho tôi chờ đợi. Tôi bắt đầu lo lắng: “Chẳng lẽ hắn đã chán tôi nên không thèm online nữa?”. Cuối cùng, không chịu nổi, tôi quyết định gọi điện cho hắn. Tôi muốn biết đã có chuyện gì xảy ra. Đầu dây bên kia là tiếng một người phụ nữ. Tôi không ngờ đến tình huống này. Cảm giác thất vọng và bị phản bội khiến tôi thốt không nên lời. Tôi tắt máy và trách mình sao lại nhẹ dạ, cả tin như vậy.
Số điện thoại của hắn vang lên, tôi không thèm nghe máy. Tôi không muốn biết thêm sự thật nào có thể khiến mình đau lòng. Tiếng chuông tiếp tục reo vàng rồi im bặt. Tôi tự nhủ, tại sao tôi lại làm như vậy nhỉ? Hắn và tôi đã có gì đâu. Lại một hồi chuông nữa vang lên, tôi lấy lại bình tĩnh, nghe máy. Bên kia đầu dây, tôi nghe giọng khàn khàn của một phụ nữ lớn tuổi. Bà tự xưng là mẹ hắn và hỏi tôi là ai. Tôi ấp úng : “Cháu là bạn Huy”. Nghe tôi nói, giọng bà nghẹn lại, rồi bà nức nở: “Thằng Huy nhà bác bị tai nạn mấy hôm nay không tỉnh lại”. Tôi lặng người.
Tôi hỏi thăm địa chỉ và quyết định ra thăm hắn. Tôi nói dối ba mẹ là đi Đà Lạt chơi nhưng thật ra là tôi bay ra Hà Nội. Tôi không biết là mình sẽ như thế nào khi gặp gia đình hắn, vì tôi nghe nói người Bắc khó lắm”, nhưng tôi chẳng có nhiều thời gian để suy nghĩ.
Em hắn ra tận sân bay đón tôi và dẫn tôi vào bệnh viện thăm hắn. Mọi người đối xử với tôi rất thân mật. Có lẽ nỗi đau khiến cho người ta xích lại gần nhau hơn. Tôi cảm thấy ấm áp như ở nhà mình. Chúng tôi cùng bên nhau và cầu nguyện cho hắn mau bình phục. Tôi cầu trời cho hắn tỉnh lại trước khi tôi vào Nam.
Trước ngày trở về, tôi xin phép ở lại chăm hắn suốt đêm hôm đó. Bố mẹ hắn cũng ngại làm phiền tôi, nhưng có lẽ họ cũng hiểu cảm xúc của tôi và mọi người cũng mệt mỏi do thức canh hắn mấy đêm liền nên đã đồng ý cho tôi và hắn một không gian riêng.
Tối đó, tôi tâm sự với hắn rất nhiều và đã nói ra tình cảm trong lòng tôi. Tôi thầm mong, có phép lạ nào đó khiến hắn tỉnh dậy. Thế nhưng, hắn vẫn nẳm đó, im lặng như trêu tức tôi. Nước mắt tôi trào ra, trái tim đau nhói…
Sáng hôm sau, cả nhà hắn bịn rịn tiễn tôi. Tôi quay đi.
Đột nhiên, em gái hắn chạy theo tôi, hét to : “Chị ơi, anh Huy tỉnh rồi”, và kéo tay tôi quay lại. Tôi không tin nổi vào tai mình, chạy theo như người mất hồn. Cả nhà hắn đang quây quần bên giường, thấy tôi, mọi người đều chừa chỗ cho tôi bước vào. Hắn nhìn tôi, ngỡ ngàng. Tôi lắp bắp : “Anh biết em là ai không ?”. Hắn mỉm cười, với tay kéo tôi vào lòng. Mặt tôi nóng bừng, Nhưng trái tim tràn đầy hạnh phúc.
noi that, trang tri noi that
NGUYỄN THỊ DUNG

Mùa đã sang trên đóa tường vy nở muộn

1. Mùa Thu chênh vênh
Bên những nhớ thương ngày cũ, mùa Thu đã khắc khoải những chuyến đi rong không hồi kết, để rồi kiệt sức và mất hút vào cuối tháng Chín hanh hao. Ai đó đã thả từng giọt ảm đạm của những ký ức phai tàn, phảng phất cả không gian màu rêu phong nhợt nhạt. Tôi đã không ít lần thu mình nơi góc phố vắng, chỉ để lặng lẽ ngắm nhìn những chuyến xe qua. Này em, bên kia mùa cũ, có hay chăng tháng chín đã phai tàn, vẫn còn khắc khoải những chuyến đi xa. Mùa nối bao mùa, chỉ có những chuyện tình là trôi tuột vào dĩ vãng, đôi khi được nhắc nhớ bằng một cách nào đó rồi cũng vội lãng quên.
Chiều nỗi nhớ thênh thang, những cơn nắng ngái ngủ rơi đầy trên đóa tường vy nở muộn. Em cũng đã đôi lần chợt đến rồi chợt đi, để tôi ngồi góp nhặt những hạt ngày vương vãi. Mùa Thu đã không ít lần phủ đầy lá úa cho những cuộc tình khô héo, chỉ có nhân loại là mãi vô tình theo đuổi những viễn vông mà quên mất đi những giá trị chân thực của cuộc đời hiện tại. Để rồi phút chốc nhìn lại, mùa đang sang tự bao giờ…
2. Mai có về, tình tôi đã vàng chưa?
Này em, quá khứ như một bản giao hưởng chỉ ngân lên trong những đêm lạnh lẽo, có đôi khi kèm theo cả tiếng mưa lẫn tiếng nấc. Nếu có đôi lần nhìn lại, em và tôi, hai con người ngổn ngang trong cõi thực tại vô tình đánh mất nhau trong phần đời dở dang khắp nẻo, có chăng chưa vội lãng quên nhau vì nhớ thương còn đầy, nhưng cũng chẳng đủ cam tâm để làm vơi cạn đi những ký ức mà thời gian gìn giữ. Ngày sau, và những ngày sau nữa, liệu rằng tình tôi cũng sẽ vàng phai khi chạm ngõ mùa Thu, hay những nỗi buồn của em sẽ đong lại tình tôi đầy ắp trong những ngày xa cách?
Những người tình dở dang trong cõi ngân hà, cuối cùng cũng chỉ đi lướt qua nhau ở thì quá khứ, để rồi lãng quên nhau ở thì hiện tại, chỉ có nỗi đau là ở lại cho những cuộc tình riêng lối. Em rồi cũng như tôi, một ngày nào đó sẽ không để nỗi buồn chi phối, gói ghém kỷ niệm thả vào đợt gió mùa Thu, như cái cách những ngọn gió cuốn trôi những chiếc lá lên tầng không rồi mất hút không dấu vết.
Đến một ngày khi những lãng quên đi vào những bộn bề cuộc sống, cũng là lúc chúng ta nhận ra đã vô tình để mất nhau từ bao giờ…
-Kai Hoàng-

Trái tim anh đã thuộc về em rồi

Em !!!
Anh lại vừa một mình lang thang, một mình trầm ngâm lặng lẽ suy nghĩ và cảm thấy buồn quá, đáng lẽ tối nay anh cảm thấy vui mới đúng nhưng không hiểu sao anh vẫn cảm thấy buồn.

 Có lẽ anh quá giận chính con người anh và không hiểu sao anh lại như vậy, sau mỗi lần gặp em về anh lại cứ suy nghĩ mãi, anh nghĩ tại sao anh lại nhút nhát thế nhỉ, anh cứ mãi cho rằng mình quá tự tin và mình có thể làm được những điều mình nghĩ nhưng không hiểu sao đến những việc liên quan đến tình cảm thì anh lại nhút nhát thế. Đã bao lần anh đã cố gắng tìm kiếm cơ hội để được bày tỏ tình cảm của mình dành cho em mà tới lúc có cơ hội thì anh lại để tuột mất để rồi phải ân hận, phải dày vò với chính mình 

Từ khi gặp em, được nhìn thấy em cười, một nụ cười thoải mái, thật vô tư anh đã từng nghĩ và ước mơ rằng một ngày nào đó chính nụ cười và suy nghĩ đó sẽ bù đắp cho cuộc sống đầy nội tâm mà anh đang sống. Và anh đã nghĩ, đã mơ, anh đã cảm thấy tình cảm của anh thật đặc biệt, càng ngày anh càng muốn được gặp em hơn càng muốn được tâm sự và muốn được nhìn thấy em cười nhiều hơn. Có thể anh đã sai khi anh đã đưa ra rất nhiều lý do để được gặp em nhưng tất cả là anh chỉ muốn được nghe em nói và được hiểu em nhiều hơn thôi !. Anh cứ trách mình mãi, tại sao chỉ vì muốn nói chuyện với em mà anh phải bày ra những lý do như là dúp đỡ em và…. Tại sao anh không nói về nhưng suy nghĩ của em, nỗi buồn mà em đang phải đối chọi, anh sai rồi, anh không công bằng đúng không? 

Dù sao thì mọi chuyện cũng chỉ mới bắt đầu phải không em, có phải việc gì cũng như mình nghĩ được đâu em nhỉ, cuộc sống là thế mà, sẽ có nhiều bất ngờ mà mình sẽ không đoán trước được, chính anh cũng đã bao lần thất vọng vì những suy nghĩ quá tự tin của mình. Anh đã tự lo được cho bản thân nhưng không phải chỉ vì thế mà anh cho phép mình suy nghĩ rằng việc gì mình cũng có thể làm được. 

Em yêu thương!!! 

Những ngày qua đối với anh thật tuyệt, ngày nào sau khi làm việc về anh cũng được gặp em cả, tối còn được đi chơi và ngày nghỉ thì được đi chát cùng em. Anh không thể ngờ được rằng trong chính khoảng thời gian mà mình phải lo lắng nhiều nhất cho sự nghiệp thì anh lại được gặp người con gái mà anh cảm thấy vui, yên bình và hạnh phúc nhất mỗi lúc được gặp và nói chuyện. Đã không biết bao lần anh muốn nói lên tất cả những điều mình nghĩ, để em biết và hi vọng rằng em sẽ đón nhận tình cảm của anh. Anh biết, có thể đang có chuyện làm em buồn và cũng có thể em đang lo lắng và không muốn suy nghĩ thêm về các vẫn đề khác, tại sao em không chia sẻ cùng anh nhỉ, anh muốn được hiểu em nhiều hơn và biết đâu anh lại có thể làm được một việc gì đó thì sao nhỉ.

 Dù sao thì tình cảm anh vẫn thế, anh đã yêu em và anh muốn làm tất cả để em hiểu được điều đó. Giờ này không biết em đang nghĩ gì, đã ngủ chưa và em có biết đươc rằng chỉ cách em một quãng đường thôi, có một người đang nghĩ về em đó. Ngôi nhà anh sống có 2 người mà bạn của anh đã ngủ rồi còn lại một mình trống trải quá. Cuộc sống nội tâm của anh là thế đó nhưng anh phải tự lo cho mình thôi, ngày mai sẽ tới và một ngày nào đó anh sẽ có cơ hội và đủ mạnh dạn để nói trực tiếp với em rằng anh yêu em biết nhường nào, anh không muốn chúng mình phải dè dặt và giữ khoảng cách như vậy, anh tin chúng mình sẽ vượt qua tất cả những khó khăn mình gặp phải trên đường đời 

Anh yêu em nhiều