Và bây giờ, tôi đang giận, rất là giận. Cơn giận là thứ cực kì khó kiểm soát, nó làm bạn hành động một cách thiếu suy nghĩ dẫn đến nhiều hành động nông nỗi không hay. Tôi cũng là một người trong đó, nóng tính và hấp tấp khi giận. Mặc cho cảm xúc điều khiển, tôi làm mọi cách thiếu suy nghĩ để xả được cơn giận mới thôi.
Cơn giận có rất nhiều kiểu và cách thể hiện nó cũng khác nhau. Có loại cơn giận rất dễ nguôi, có những cơn giận tồn tại lâu lắt theo thời gian, tùy việc và tùy người gây ra cơn giận đó. Vì vậy, học cách kìm nén cơn giận, hoặc học cách làm nguôi cơn giận là cả một nghệ thuật không phải ai cũng thành công.
Người ta thường bảo “giận quá mất khôn” , câu đó thực sự chưa bao giờ sai cả. Khi để cơn giận lấn át lí trí, bạn sẽ làm rất nhiều điều sai lầm thậm chí điên rồ tiếp theo đó chỉ để nguôi cơn giận. Khi nguôi giận thì đã sao, bạn lại bỏ công sức ra thu dọn tàn tích bạn vừa gây ra đó, thậm chí có những tàn tích không thể thu dọn được, hậu quả tai hại khôn lường.
Dù biết là vậy, biết rõ hành động trong lúc cơn thịnh nộ dâng cao không giải quyết được việc gì mà còn làm sự việc diễn biến thêm tệ hại, nhưng tôi vẫn không tài nào kiềm chế được nó, không thể làm chủ bản thân. Khi giận, tôi im lặng, tim đập nhanh hơn, mặt trở nên đỏ kèm theo cơn khó thở. Lúc đó là lúc tôi giận nhất, giận đến nỗi tôi không nói chuyện được. Bản chất của tôi là nóng nảy, đó là một khuyết điểm khá lớn tồn tại trong tôi mà chưa thể sửa chửa, tôi không thể thay đổi, chỉ có khả năng hạn chế mà thôi.
Nhớ có một lần, tôi đi làm cho một công ty marketing, tôi và sếp có chút mâu thuẫn. Kết quả hôm đó, tôi đã đá cửa bước ra khỏi công ty. Sếp tôi không nói gì. Chiều hôm đó, ông ta mời tôi vào phòng dùng những từ ngữ rất nhỏ nhẹ phân tích chỗ sai của tôi và tôi cảm thấy cực kì xấu hổ về những hành động mình làm ra và may mắn tôi không bị chuyện gì, chẳng hạn như cho thôi việc chẳng hạn.
Tuy bị rất nhiều bài học thích đáng về những cơn giận gây ra, tôi thực sự vẫn chưa trưởng thành được. Cơn thịnh nộ là một thứ gì đó rất mạnh, chúng ta không thể nào lấn át được nó, và theo thời gian, nó phát triển muôn kiểu muôn ngàn cấp độ để bắt ta hành động sai lầm. Và tôi cũng là một trong những nạn nhân bị cơn thịnh nộ điều khiển liên tục và cũng sau đó dọn dẹp mớ rắc rối tôi gây ra.
Có lẽ trong tất cả cơn thịnh nộ, sợ nhất là tôi không khả năng điều khiển được lời nói, quá hiểu bản chất mình khi giận là chỉ buông những lời rất nặng nề chỉ trích người khác. Trong 66 câu phật học, điều thứ 15 có nói rằng : Hủy diệt người chỉ cần một câu, xây dựng lại mất ngàn lời.” Đúng như vậy. Chỉ cần làm một điều sai lầm, ta phải tốn rất nhiều công sức sửa chữa sai lầm ấy. Nhân quả nằm trong câu nói ấy.
Không biết bạn từng nghe qua câu này chưa? ”
“Vẻ đẹp của một con người là sự bình tĩnh”, làm được sẽ thành công trong mọi trường hợp.”
Tôi đọc câu này trong một trường hợp nào đó và của một danh nhân nổi tiếng nào đó tôi cũng không nhớ rõ. Một câu nói đề cao sự bình tĩnh. Sự bình tĩnh là một chìa khóa vàng dẫn đến thành công. Có lẽ theo bạn nó không hoàn toàn đúng, nhưng ít ra nó khá hữu hiệu giúp bạn nhích gần đến thành công, hoặc giúp bạn thoát khỏi những sai lầm khi bạn vướng vào những cơn giận không mong muốn. Đương nhiên ngày nào tôi cũng ngồi nghiệm hằng giờ câu này để tìm biện pháp đưa mình ra khỏi sự điều khiển xấu xa của những cơn điên trong cuộc sống hằng ngày mang đến.
Ví dụ như lúc này đây, tôi thực sự đang rất giận vì sự thiếu tôn trọng của một người bạn. Có thể đối với họ là một sự vô tình, tôi hiểu, nhưng tôi vẫn không thể ngăn được cơn giận và tự ái đến một cách tự nhiên. Một cảm giác khó chịu tràn qua não, tôi đóng sầm máy tính lại, ngồi im lặng hàng giờ nhưng cơn giận và những suy nghĩ tiêu cực vẫn không dứt. Làm con người đôi khi khổ như thế đó, mọi chuyện phiền não trong cuộc sống liên tục xảy ra và bắt ta quên nó đi xem như không có chuyện gì xảy ra, mà vấn đề “làm sao xem như không có chuyện gì xảy ra được, nó xảy đến trong cuộc sống của chúng ta kia mà!”
“Thời gian sẽ trôi qua, để thời gian xóa sạch phiền não của bạn đi.”
Lúc này tôi bắt đầu nghĩ đến thời gian, chỉ có thời gian có thể xóa sạch mọi thứ, cơn giận cũng không ngoại lệ. Và bây giờ, tôi trở về nhà trút những vướng mắc mình vào trang web này, ghi ra tất cả những thứ làm tôi cáu trong ngày thay vì đi kiếm người bạn kia xả cơn điên.
Tôi chọn giải pháp im lặng và tập trung viết blog. Chỉ khi tập trung làm việc đam mê và yêu thích, tôi quên hết mọi phiền não. Viết lách là một thứ rất hay, nó giúp bạn thả lỏng cơ thể, giết thời gian và để xả stress nữa. Khi viết, bạn như thả hết những gánh nặng trong lòng ra theo những dòng chữ. Đó là lí do tôi nghiện viết lách là như thế. Lúc này đây, cơn giận có lẽ đã vơi đi 99%, còn 1% kia nhắc cho tôi nhớ rằng tôi vừa mới giận và đã hết.
Cảm giác điều khiển được cảm xúc thật tuyệt vời. Tôi ao ước rằng những lần sau, lần sau nữa, tôi vẫn có thể kìm nén được tâm trạng đang sôi lên vì nóng giận. Lần này có lẽ tôi điều khiển được nó chỉ vì cấp độ giận không lớn, nhưng những lần sau thì khó lường trước được tôi sẽ phản ứng theo kiểu nào, vì bản chất vẫn là bản chất, bạn không thể thay đổi được mà chỉ có thể hạn chế nó bớt mà thôi.
Chỉ có hiểu được bản chất tính cách của mình, tôi mới mong cải thiện được nó. Không ai mong muốn sống một cuộc sống mà chỉ rước những tai họa và phiền não vào người cả.