Thursday, October 31, 2013

Bản tình ca say mềm nỗi nhớ

Khúc giao mùa đỏng đảnh ùa về không lời hẹn trước, như cơn mê mệt, bồn chồn cứ ào ạt chiếm lấy tim ta. Không chống chọi....Mưa về , ta hóm hỉnh với cái ý tưởng trẻ dại nghịch mưa ùa về bất chợt. Khiến những nỗi nhớ cũng khác , mưa hờ hững trên từng ngón tay, hơi thở. Thói quen lạc mất niềm tin của chính mình vang lên như bản tình ca bất tận.
 
Ta yêu Người 
 
Người biết không ? 
Ta đã ngẩn ngơ suốt quãng đường dài buộc mình phải chấp nhận một sự thật đối với ta nó quả là to. Nó cho tâm hồn ta chìm nghỉm trong một mảng trời u ám... 
 
Người biết không ?
Ta và Người thật sự là khác biệt. Rất nhiều... Vốn dĩ ta chẳng dám nhắc tới khoảng cách đó đâu vì nó làm ta hụt hẫng mất...
 
Người biết không ? 
Ta thật sự chán chường với những gì đang diễn ra xung quanh mình. Nó làm ta tất bật và va chạm vào bon chen của cuộc sống. Nhưng ta chẳng thấy mình làm được điều gì thật sự có ý nghĩa...
 
Biết không ? 
Cơ thể ta như trơ trọi,rã rời và trống rỗng giữa muốn vạn vật..Suy nghĩ lơ lững loạn xạ, ta chẳng biết xắp xếp chúng theo một trật tự nhất định..
Đã có những ngày tháng ta thực sự thoải mái là khi ta nghe được tiếng ú ớ của Người, nhận những lời hờn trách, những lời nhắc nhở của bữa cơm muộn, lời trêu trọc dai dẳng... đối với ta nó hơn cả sự quan tâm...
 
 
 
Người là người tốt. Người mà theo ta sẽ có rất nhiều yêu thương bên cạnh... Ừ đối với ta Người là đặc biệt...
Đặc biệt là khi mệt mỏi nhất. Than thở cũng chẳng bằng khi nhắm mắt lại hình ảnh Người làm ta bất giác đỡ muộn phiền...
Đặc biệt là khi chỉ duy nhất Người làm ta cười ngay cả khi đang khóc và tắt hẳn nụ cười khi Người thế vào đó là nước mắt của ta...
Người là Người đặc biệt và duy nhất trong ta...
 
Ta bỗng chột dạ khi nghĩ đến những ngày tháng mà Người sẽ phải đi qua...Nhưng ta chẳng biết làm gì hơn ngoài câu nhắn nhủ : " Yên an Người nhé " . Ta vẫn hay gọi Người là " thiên thần " Và hôm nay vẫn thế. Ta yêu Người thiên thần ạ! 
 
P/S : Ta chẳng tiếp tực blog này nữa đâu vì nó đã khoét quá sâu vào nơi Người bỏ lại. Ta đang mộng mị bản tình ca say mềm nỗi nhớ
 
 

Khóa học yêu xa...

Đăng kí một khóa học...! 
 
Yêu xa mới biết bản thân con nít ghê gớm. Nhớ là khóc. Khóc một mình, chờ người dỗ, không thấy ai rồi lại tự nín lặng
Yêu xa mới biết mình trẻ con khủng khiếp luôn. Giận ai đó là bực, tự gây chuyện cãi nhau, trút xong cơn giận lại  tự năn nỉ,  tự mềm dẻo, hạ lòng...
Yêu xa bao nhiêu vấn đề  phức tạp, tan học có khi chờ người đến đón, sực nhớ là đến trường chỉ bằng hai cẳng, chả ai đi cùng, lại lí lắc bỏ về dưới nắng chan chan...
 
Yêu xa mới biết khả năng tự lo cho mình là vô hạn, đói lắm , không ai rủ đi ăn cùng , bước thấp bước cao lê la mấy hàng quán vặt vụn. Muốn ăn một nón gì đó cũng tự dắt con xe nặng nề lao nhanh đến đó, mua cho bằng được, về mất cả hứng, thế là bỏ toi bữa ăn....
 
Yêu xa. Những buổi tối mát rượi, gió lay lách qua ngọn tóc. Nỗi buồn từ đó mà đi tới, về một hôm nắng gay gắt, về con đường ướt mưa, về một bài nhạc đã lâu không nghe, về ánh mắt ai đó... Về cặp tình nhân dưới phố đông mịt kín mà tay họ vẫn cấu chặt vào nhau... Thật xa xỉ với những kẻ " yêu xa " 
 
Yêu xa như một khóa học...
Yêu xa. Chờ tin nhắn mỏi mòn, ngủ gật cũng thành thói quen, có khi thức cả đêm chỉ để đợi một điều gì đó vô hình...
Yêu xa cũng dần học được cách lo lắng cho những người quan trọng, khi gọi điện chẳng nghe máy thế là cuồng cơn thịnh nộ, nổi cáu, hai chân chẳng chịu yên để rồi dễ dàng nguôi ngoai vì một lí do hết sức cỏn con : " Ngủ quên"
 
Yêu xa cũng dần học được cách tha thứ... Cho người khác và ngay cả chính bản thân mình.. Bởi sai một li là đi cả một mối quan hệ mà từng ngày ta chắt chiu gầy dựng..
Yêu xa mới nhận ra rằng mình còn có một sự kiên nhẫn mà tự mình cứ cho là nhẽ ra đã vượt quá giới hạn đợi chờ..
 
Yêu xa mới thôi cái tính nóng nảy, thôi hối hận với những cầu nói về sau , bắt đầu học được sự chịu đựng với tất cả mọi thứ ngay cả khi chính ta còn không hiểu tại sao....Yêu xa mới học được cách đặt niềm tin vào sự chọn lựa của chính mình, thôi hoài nghi trẻ con linh tinh chỉ để trằn trọc lo sợ..
 
Yêu xa mới biết tự lâu bản thân đã không có bất kì sự ỉ lại nào với mọi người xung quanh..  " Tự" giờ là thói quen. 
Yêu xa là học cách quan tâm âm thầm bởi chẳng thể thể hiện bằng những cử chỉ hành động yêu thương... Quan tâm một cách âm thầm, không có nghĩa là tình cảm đó ít hơn những yêu thương được nói ra bằng lời nói. Mà là vì - Yêu thương thầm lặng, mới chính là lúc con người ta yêu thật lòng nhất...
 
Yêu xa là học cách chấp nhận, ngay cả khi bản thân không muốn.. Chấp nhận vượt qua bởi thời gian luôn là một lí giải chứng minh tình cảm đó...
Yêu xa đôi khi cứ muốn buông xuôi tất cả, chẳng có động lực nào giúp ta đứng dậy cả chỉ đơn giản là niềm tin của chính mình vào mọi thứ...  Rồi có lúc điều ta trông chờ sẽ hóa thành hiện thực...
Yêu xa để ta tự tiếp sức cho trái tim mình bằng sự lạc quan, niềm tin và chia sẻ.
 
 
P.s :  Khoảng cách luôn tạo ra cái đẹp Người nhỉ? Nhưng khoảng cách sẽ chưa bao giờ là xa cả khi mình còn có người để yêu! 
 

Nồng nàn hoa sữa

Chiều hôm qua, trong lúc đang mải mê thả hồn theo gió và vòng quay của hai chiếc bánh xe đạp tôi vô tình bắt gặp một mùi hương thoang thoảng đưa qua, man mác, vừa lạ mà vừa quen - à à... mùi của hoa sữa. Vậy là hoa sữa đã về cùng những cơn mưa đầu mùa, những cơn gió heo may lành lạnh, những giọt sương ban mai trên cành lá và cả những chiếc khăn quàng cổ quấn vội của người đi đường…
Nhạc sĩ Hồng Đăng quả thật kỳ tài khi viết bài hát “Hoa sữa” chỉ qua lời gợi ý về loài hoa này của một người bạn. Với ca từ thật nhẹ nhàng và sâu lắng đã khiến biết bao nhiêu trái tim thổn thức, làm xốn xang xao xuyến biết bao tâm hồn và không khỏi bâng khuâng ngậm ngùi khi nghe câu hát: “Hoa sữa vẫn ngọt ngào đầu phố đêm đêm. Có lẽ nào anh lại quên em, có lẽ nào anh lại quên em?...”. Thế mới biết sức quyến rũ, mê hoặc của loài hoa này ghê gớm đến nhường nào…
Nhớ lại khoảng thời gian năm 1997, thời đó công nghệ thông tin còn lạc hậu và internet là cái gì đó xa vời đối với mọi người chứ không phải như bây giờ, mọi tin tức chỉ cần một cái nhấp chuột là có thể biết hết. May mắn tôi có đứa bạn đi học ngoài Hà Nội, cũng vì yêu “hoa sữa” mà có lần đã viết thư hỏi thăm về loài cây này và được nó mô tả chi tiết như sau: “…Trước khu vực nơi mình thuê ở trọ có trồng một cây hoa sữa, sở dĩ đến hôm nay mới hồi âm cho bạn bởi hoa sữa bắt đầu ra hoa vào khoảng giữa cuối tháng 10 trong tiết trời chớm lạnh của đầu Đông, bạn hãy hình dung vẻ đẹp của nó với từng chùm hoa nở rộ trắng cả nhành cây được kết lại bởi những bông nhỏ li ti giống tựa hoa mẫu đơn với mùi thơm nồng nàn thật khó lòng diễn tả. Buổi tối tụi mình phải đóng kín cửa sổ mới có thể ngủ được ngon giấc đấy…”.
Rồi mấy năm sau đó, thành phố bỗng rộ lên phong trào trồng cây hoa sữa với khẩu hiệu “Nhà nhà trồng hoa sữa, người người trồng hoa sữa”, họ đua nhau đưa hoa sữa về trồng ngập những con đường ở quê tôi… Sáng sớm ra đường đi đâu cũng thấy những cây con lá dài dài, xanh bóng. Khi được hỏi: “Cây gì thế?!” ai cũng đều tự hào trả lời rằng: “Cây hoa sữa đấy!”. Rồi người ta thấp thỏm đợi Thu qua Đông tới, cây cao tới đầu gối, bụng, ngang vai rồi vượt quá đầu… Đến mùa hoa đầu tiên, cả thành phố dường như cùng háo hức chờ đợi để xem mặt của cái cây “vẫn ngọt ngào đầu phố đêm đêm” ấy.
Và người ta vỡ mộng! Điều này thật sự đã trở thành thảm họa, những ngày đó khắp thành phố có một mùi sực nức đến bực mình, ngột ngạt đến khó thở. Buổi tối gió mát còn đỡ chứ trưa nắng khi đi làm về ngang qua những con đường trồng hoa sữa chỉ muốn chạy thật nhanh nếu không sẽ bị “ngất ngây như con gà tây” bởi cái mùi nồng nồng đến váng đầu và đầy ma mị đó. Mà cũng phải thôi, Hà Nội phố mùa Thu lãng mạn với mùi hoa sữa lãng đãng lơ lững tầng không là do có ít cây hoa sữa, còn ở đây cứ nguyên một con đường, trước mỗi nhà trồng một cây bảo sao không ngộp mà chết cho được.
Giờ cứ đến đầu mùa mưa, Công ty Công viên cây xanh và Chiếu sáng đô thị phải tập trung lực lượng đi mé hết cành của cây hoa sữa phòng ngừa ra hoa quá nhiều, nhìn những cây hoa sữa vào mùa ra hoa trông thật thê thảm, xơ xác, không còn sức sống như vừa mới bị một cơn bão lớn quét qua thành phố. Tuy hương hoa sữa được rót ra không còn ngập tràn không gian, nhạt đi nhiều nhưng nó đã gieo vào lòng người những kỷ niệm ngọt ngào không thể nào quên…
Quy Nhơn đang chuyển mùa, vẫn nồng nàn mùi hoa sữa mỗi đêm… đung đưa theo từng cơn gió mùa se se lạnh và đọng lại đâu đó trong câu hát thuở nào…
P/S: Hình ảnh sưu tầm

Và chúng tôi vẫn chưa thời khắc nào buông tay nhau ra

Chẳng có định nghĩa nào dành cho Tình Yêu. Nó chỉ là một từ mà tôi đã nghe từ bé đến lớn, mỗi ngày, giữa đâu đó của cuộc sống. Cho đến một ngày, Miêu xuất hiện trong cuộc đời tôi và cho tôi biết ý nghĩa của Tình Yêu.
Tình Yêu của nàng khiến cuộc sống của tôi như sáng bừng lên bởi thứ ánh sáng ngọt lành, vị tha. Tình yêu của nàng không làm tôi mù lòa mà khiến đôi mắt vốn mù lòa của tôi tìm lại ánh sáng. Chúng tôi đến từ những con đường khổ đau ngược chiều nhau, những chiều không gian khác nhau và nếu như không có một cú bẻ vô lăng, một buổi tối Sài Gòn đổ cơn mưa bất chợt, chúng tôi sẽ lướt qua nhau mãi mãi. Từ những tiềm thức xa xôi, những vệt màu an lành đồng điệu như sợi chỉ mỏng manh nhạy cảm đến vô hình mà nàng giấu kín, đã nhẹ nhàng ôm lấy tôi. Và rồi chúng tôi ôm chặt lấy nhau. Tôi luôn nghĩ đó là ân phước mà Thượng Đế trao cho chúng tôi.
Chúng tôi chọn một tinh cầu nhỏ, một tổ chim cúc cu lơ lửng trên những tàng me xanh ngắt của đô thành (đến bây giờ vẫn luôn lơ lửng như vậy), chọn những mặt người và âm thanh trong cuộc sống của mình. Chúng tôi không đủ bao dung để yêu thương con người, mà chỉ dành cho một số ít người - những người chọn gieo xuống  hạt mầm lành quanh cuộc sống của mình. Chúng tôi tin hạt mầm đó sẽ lan đi.
Cũng giống như mọi kẻ chưa yêu gọi tình yêu là LOVE, đến khi thực sự trải qua những thăng trầm, đớn đau lẫn hạnh phúc của tình yêu, tôi gọi đó là My Love, là nàng, vợ tôi. Và đó là ý nghĩa duy nhất, trọn vẹn mà tôi biết - Tình yêu của tôi là nàng.
Tôi cầu hôn với nàng vào lễ Valentine, trên một con tàu lờ lững xuôi dòng sông Sài Gòn. Trong ánh nến, âm nhạc và tiếng sóng nhè nhẹ vỗ vào mạn tàu. Như cuộc đời tôi trước khi có nàng, lênh đênh, mờ lối và tăm tối vô minh. Và con thuyền vô minh của tôi đã neo vào trái tim của nàng, nơi bến đỗ mà tôi nhìn thấy cả thế giới tươi đẹp lướt bay qua tinh cầu của mình.
Chúng tôi không chắc tương lai có điều gì khủng khiếp nào sẽ xảy ra không, nhưng tôi luôn nói với nàng: dù bất cứ chuyện gì xảy ra cũng đừng buông tay nhau ra người nhé.
Thế rồi tôi với nàng cùng vài người bạn hữu đi chụp bộ hình cưới giữa những ngày mưa bão Đà Lạt, không ê-kip trang điểm rườm rà hay đạo diễn... Chúng tôi hiểu nhau, vậy là đủ rồi. Những ngày mưa gió, lạnh run nhưng thật nhiều kỷ niệm đẹp. Chúng tôi hút thuốc, nghe nhạc và buông mình vào những cơn mưa và sương khói Đà Lạt, lắng nghe những u hồn than thở vọng từ mọi ngóc ngách phố núi. Chúng tôi đều biết sẽ chẳng bao giờ quênđược những phút giây này. Từ những bức ảnh đầy kỷ niệm đó, Đạt Trương, giúp chúng tôi tạo nên một video  thật đẹp trên nền nhạc "Thương tình ca" (do chú Duy Trác thể hiện). Và đó cũng là giai điệu đưa chúng tôi bước lên sảnh hoa mộng nói lời thề nguyện trăm năm.
Tôi vẫn nhớ như in những ngày nàng chọn những lọ mực xanh, tím cho hợp màu tấm thiệp hồng, mua những cây viết mực rồi nắn nót viết tay lên tấm thiệp hồng. Nàng ghi trong thiệp mong những phụ nữ đến dự đám cưới cùng chọn mặc những tà áo dài.
30-10, tại khán phòng cổ của khách sạn Grand, Sài Gòn Catinat một thời, những tà áo dài thật đẹp và nền nã thướt tha đến chung ly rượu mừng với chúng tôi. Buổi tối hôm đó, trong đám cưới của tôi không có một gương mặt xa lạ nào, chỉ vỏn vẹn hơn trăm người thân hữu. Buổi tối hôm đó, nhạc Sài Gòn trước 1975 vang lên kiêu hãnh như những tà áo dài thật đẹp, những bàn tiệc không một ai hô “1,2,3 zô”, không có một đồng chí say rượu nào lên hò hét "Năm anh em trên một chiếc xe tăng"...
Buổi tối hôm đó đẹp hơn cả một giấc mơ, vợ tôi trong tà áo dài đẹp nhất của nàng bước nhẹ vào cuộc đời tôi.
Đó là một buổi tối mà nước mắt tôi rơi nhiều lần.
Sau hai năm lẻ 45 ngày từ lúc nàng bước vào thế giới của tôi, cho tôi biết ý nghĩa của tình yêu và hạnh phúc, chúng tôi thành vợ thành chồng. Và hôm nay là kỷ niệm một năm ngày cưới của tôi với nàng. Nói một từ yêu với nàng chưa bao giờ là đủ đối với tôi.
Và chúng tôi vẫn chưa thời khắc nào buông tay nhau ra.
Trong lời nguyện yêu nàng của tôi có cả những chú chó, chú mèo và tôi nghĩ điều đó rất quan trọng trong cuộc sống của tôi và nàng.
Trong lời nguyện yêu nàng của tôi có cả những chú chó, chú mèo và tôi nghĩ điều đó rất quan trọng trong cuộc sống của tôi và nàng.
Trao nhẫn cưới cho nàng, tay run bắn!
Trao nhẫn cưới cho nàng, tay run bắn!
Thiệp hồng...
Thiệp hồng...
Trước khi gặp nàng, cuộc sống của tôi hời hợt, nhảm nhí và gần như bế tắc. Những phím đàn bỏ hoang, những vần thơ câm tiếng trong tim. Tôi cố gắng khẳng định những giá trị vô nghĩa nơi đám đông. Khi nhắm mắt lại hay khi một mình lao về trên đường khuya mịt mùng, tôi biết sự trống rỗng đang gặm mòn linh hồn mình. Tôi như dòng thơ cụt lủn, vô nghĩa mà đôi khi mình post lên mạng: Thu buồn như tuổi xanh/ Ngẩn ngơ mưa ngõ tối/ Đường về đêm mịt mù/ Đèn mờ vàng tuổi Thu
Cho đến khi: Chúng tôi gặp nhau bên dòng suối ngọt, Làm đôi người cô độc thuở sơ khai: Nàng bâng khuâng đốt lửa những đêm dài Ta từng buổi bơ vơ tìm bộ lạc... (thơ Đinh Hùng)
Cho đến khi: Chúng tôi gặp nhau bên dòng suối ngọt, Làm đôi người cô độc thuở sơ khai: Nàng bâng khuâng đốt lửa những đêm dài Ta từng buổi bơ vơ tìm bộ lạc... (thơ Đinh Hùng)
Tôi sẽ đưa em đi trên những bờ sông/ Không có thuyền, không có xe/ Chỉ có những ngón tay yêu đương lồng vào nhau tìm phương hướng. Tôi sẽ chỉ đem lại được cho em một cuộc đời đạm bạc: Tôi chỉ biết ôm tóc em trong mưa để uống từng giọt nước và nói cùng em những lời đắm đuối đầy thơ. Phải, tôi sẽ ôm mái tóc dài đen ướt đẫm bằng bàn tay của người chết đuối níu lấy mảng thuyền lướt đi trong bóng tối đêm khuya. Và sẽ tìm trong mắt em những nụ cười say đắm. Những nụ cười có sức đám say mở rộng chân trời và nguồn sống vô biên (Nguyên Sa)
Ê-kip thú nhún giữa cơn bão Đà Lạt.
Ê-kip thú nhún giữa cơn bão Đà Lạt.
Hình còn thiếu Đạt Trương, người em không thể dùng vài lời để nói hết.
Hình còn thiếu Đạt Trương, người em không thể dùng vài lời để nói hết.
Tuần trăng mật nơi phố Hội, dong thuyền lênh đênh tìm ánh hoàng hôn
Tuần trăng mật nơi phố Hội, dong thuyền lênh đênh tìm ánh hoàng hôn
Tròn một năm mình thành vợ chồng!
Tròn một năm mình thành vợ chồng!
Thúy Miêu lấy chồng như thế này
Thúy Miêu lấy chồng như thế này

Tuesday, October 29, 2013

Chửi bậy

Tôi viết entry này khi trong máy tính còn 1 đống bài viết dở dang và núi bài tập đang chờ làm tiếp. Nhưng viết là cách giảm stress rất hiệu quả, không tin ư? Vậy thử đi :D
 Bạn thân vài hôm trước nói tôi của bây giờ khác tôi của một năm trước (ngày mới viết blog) quá. Không còn ngây thơ, giả nai nữa mà sống thật hơn.
 Chính xác thì là nói bậy, chửi bậy nhiều hơn. Thật ra trong đời sống thật rất ít người bắt gặp tôi chửi bậy, tôi chỉ nói bậy với một vài đứa bạn thân.
 Và một vài người ngỡ ngàng con càng càng rồi thốt lên đau đớn: Mày/em cũng nói bậy á? Chắc họ phải thương tiếc lắm cho 1 thế hê tương lai đất nước mới có thể có cái vẻ mặt bi thương xuất thần đến thế.
 Ô vãi chưởng. Giờ vẫn íu thể nghĩ được việc tôi nói bậy, học sinh cấp 2, cấp 3 đến đại học nói bậy thì liên quan đếch gì đến “tương lai” đất nước. Một kiểu hình thức rất thích bẻ ngọn cho xanh và non là CẤM. Ôi dào, cái chuyện cấm nói bậy, chửi bậy hay dùng ngôn ngữ teen tôi nghe đến mòn cả lỗ tai rồi. Nhưng cấm thế quái nào được, kiểu giống như việc cấm trẻ em hút thuốc, uống rượu bia hay xem AV ấy, dở hơi hết biết.
 Nhưng cấm thì vẫn phải cấm, cấm để các em biết rằng nó không được xã hội cổ súy, không được lòng người lớn và người ta rất dễ dùng nó để đánh giá bạn thay vì tìm hiểu bạn đằng sau những câu nói bậy dùng để biểu đạt cảm xúc giống như cái icon ngộ nghĩnh bạn vẫn dùng trên bàn phím. Kiểu như trộm cắp là hành vi xấu cần phải cấm để những thằng trộm biết đường mà lẩn khuất và thực hiện trong bóng tối ấy.
 Một kiểu giả tạo ai ai cũng biết, nhà nhà đều hiểu nhưng chả thấy ai nói đến ( hoặc người ta nói mà cái đứa chả bao giờ đọc báo, tin tức như tôi không biết) là văn chương kịch, phim ảnh kịch, thậm chí đến show truyền hình thực tế kịch. Nói thật là xem mấy cái phim tuổi teen hay sinh viên đại học tưởng là đang nói đến đất nước nào, hoặc là thành phố nào chứ đếch phải nơi mình sống. Các bạn ấy nói chuyện với nhau dễ thương vãi, nghe mà sởn da gà kiểu cậu cậu tớ tớ thẹn thùng ngại ngùng xong rồi chỉ nói “không”, “chẳng” chứ chả bao giờ nói “đéo”, “đếch”; chỉ nói “dốt” chứ chả bao giờ nói “ngu”; và những câu kiểu như clgt, cmnr, vãi, mịa, chó, … còn lâu mới thấy. Đọc truyện thấy các bạn trẻ nhân vật nói chuyện với nhau cũng rất “văn chương”, hoa mỹ cực kì nhé.
 Tôi không cổ súy nói bậy, chửi bậy. Trong phim ảnh và văn chương hay ca nhạc thì càng không. Vì chúng lan truyền rất rộng, vậy nên tính giáo dục tránh học theo rất lớn. Thôi thì biết đâu xem chúng teen nước ta lại bớt nói tục đi thì sao. À quên, dạo này tôi mắc bệnh hoang tưởng hơi bị nặng, đừng ném đá kẻo tội.
 Cái tôi muốn nói chính là, với tôi một đứa bạn hay chửi bậy với một đứa chẳng bao giờ mở mồm ra nói bậy bao giờ chả có gì khác nhau cả. Tôi tôn trọng chúng nó như nhau. Quan trọng là chúng tôi nói bậy chỉ để xả stress, diễn đạt cảm xúc, tâm trạng và chỉ dùng cho trang lứa chúng tôi. Chúng tôi không nói bậy với thầy cô, bố mẹ hay môi trường “kiểu cách” hơn như trong công ty chẳng hạn. Vậy thì việc quái gì phải cấm nhỉ? Ăn no dửng mỡ thiếu việc để làm chăng?
 Tương tự với đám trẻ cấp 2, cấp 3. Thầy cô, nhà trường “thảng thốt, hoảng hốt” phát hiện ra học sinh của mình nói bậy, nói tục và nhiều tật xấu quá. “Bình thường em nó là học sinh chăm ngoan học giỏi và rất lễ phép với thầy cô. Tôi không ngờ em nó lại như thế.” Rất ghét những câu nói kiểu ấy. Nói thật là tôi nghĩ thầy cô, nhà trường thậm chí đến phụ huynh đều biết học sinh mà nói chuyện với nhau thì chỉ có : con này vếu to vê lù; nhìn ngon vãi; đê mờ con chó tối qua đi chơi đéo rủ ông; vân vân và mây mây. Cái đấy thì cấm làm đếch gì trong khi cấm cũng chả được. Học sinh, sinh viên nói bậy là chuyện xuyện quốc gia, vượt biên giới, phổ biến trên phạm vi thế giới rồi người đời ạ. Và nói thật là tôi chẳng thấy nó có gì to tát để phải lên tiếng CẤM cả.
 Còn chuyện ngôn ngữ teen, nói thật hồi còn “teen” tôi cũng đếch hiểu bọn nó nhắn ccc gì cho mình nữa là bây giờ mãn teen rồi. Nhưng bọn nó vẫn hiểu nhau muốn nói gì, thế là ok rồi còn gì mà xã hội phải sốt sắng động cỡn lên cấm cản. Hồi còn bé đứa trẻ nào chả nuôi ảo tưởng thay đổi cả thế giới. Cái trò đặt tên lại cho đồ vật, con người, con chó hay làm mọi thứ ngược lại với quy luật vốn có đứa đếch nào chả làm. Thế thì cái bọn teen hay mãn teen mà còn trẻ như tôi cũng có cái thế giới riêng thế đấy. Thế giới ấy đếch cần “người lớn” phải hiểu nên không cần vác tù và hàng tổng kiểu thiếu hiểu biết do tiếc tiền mua muối thế đâu.
 À, sẽ có người nói với tôi rằng bọn trẻ chúng nó nhắn tin cho “người lớn” cũng cùng 1 kiểu với đám bạn nó (ngôn ngữ bị mã hóa kiểu teen), và thậm chí dùng trong cả bài làm văn. Ngôn ngữ teen, chửi bậy, nói tục với cả người lớn và trong bài viết nộp cho thầy cô. Cái này thì các thầy các cô tá hỏa lên là đúng rồi còn gì. Đừng đổ lỗi cho bọn trẻ rồi cấm cản kiểu chúng mày toàn học nhau nên 1 lũ láo toét hết. Nghe đếch biết trách nhiệm các vị đặt ở đâu cả. Chúng nó yếu kém trong mặt diễn đạt hay hành vi ý thức không phải do thầy cô, nhà trường, phụ huynh và “người lớn” dạy dỗ yếu kém à? Nếu cô dạy văn dạy tốt và không chấm điểm kiểu viết đúng sách văn mẫu hay để học tốt thì liệu em nó có thế không? Nếu nhà trường, phụ huynh nghe thấy lũ trẻ nói chuyện với nhau kèm những câu nói bậy mà chấp nhấn sự thật ấy rồi giáo dục rằng không được dùng nó cho những môi trường thế này, với người thế nọ, với họ thì cần nói thế lọ, cần thể hiện thế chai thay vì nổi khùng lên cấm chơi với bạn ấy nữa và cấm nói thế nữa thì có đến nông nỗi này không?
 Kiểu như thấy mọi người nghiện facebook thì định cấm ấy. Hờ, cấm mạng xã hội này sẽ có mạng xã hội khác, sẽ có trò khác thay thế. Bản thân sự việc không xấu, hành vi con người làm cho nó xấu xí thôi. Vậy nên thay vì lấp liếm yếu kém bằng CẤM, sao không nhìn thẳng vào vấn đề rồi thay đổi nó.
 Đấy, lảm nhảm nãy giờ rụng không biết bao nhiêu nơ ron mà chả biết mình đang nói cái quái gì trong khi chỉ định kêu ca cho bớt bức xúc cái chuyện đánh giá nhân cách một con người chỉ vì người ta nói bậy với bạn người ta. Là sao? Là sao? Là sao?
 Tôi lấy nhân cách ra để đảm bảo nhân cách tôi chả bị thối rữa chỗ quái nào đâu. Tôi viết entry này nói bậy lòi ra. Nhưng đây là mục “Đời sống”, nơi tôi được viết cho cái quan điểm đời sống của tôi, bạn muốn tìm tôi ngôn ngữ “trong sáng” thì sang mục văn học, góc trái tim hay bất kì cái gì ngoài đời sống. Tôi đủ hiểu biết, kiến thức để biết nên dùng ngôn ngữ thế nào trong hoàn cảnh nào ngoài đám bạn ra. Đấy, thế nên tôi cũng được giáo dục tử tế phết đấy chứ, không phải loại vô văn hóa như một số người không bao giờ nói bậy nhưng lời nói, hành vi lại đầy miệt thị kiểu gợi đòn đâu.

Tim lành và tim vỡ.

"Có con chim nào hót trong bụi mận gai...
Cạn kiệt máu trong tim mà tình yêu vẫn say ngủ..."
Trong chuyện yêu đương thường có 2 loại phụ nữ. Yêu mù quáng và yêu tỉnh táo.
Có những nàng mù quáng đến khủng hoảng. Cho dù cả thế giới nhìn rõ những điều tồi tệ từ người đàn ông mà nàng yêu, thì nàng vẫn mù mờ chẳng chịu thấy. Nàng điên rồ, quýnh quáng lao vào tình yêu, cố chấp không nhìn nhận mọi khổ đau, gạt hết mọi lý lẽ. Người đàn ông đó trong mắt nàng luôn là thứ hoàn mĩ nhất. 
Có những nàng thì tỉnh táo đến lạnh băng. Kiên quyết không dễ dàng để mình bị tổn thương, lý trí sắc lạnh ngay từ khi mọi sự còn mới chớm. Nàng dùng cái đầu nhiều hơn trái tim. Một lỗi lầm nhỏ nhặt nhất cũng không được chấp nhận.
Còn loại thứ 3....



Tôi có một cô em. Nói chuyện rất hợp.
Tình cảm của em rất buồn, nhưng không hề than vãn kể lể. Vẫn lắng nghe lời tôi trách móc, lẫn khuyên bảo. Tuy nhiên lại kiên định tuyệt đối.
 
Tôi gọi người em yêu là Asshole. Phải, thằng khốn!
Tôi luôn trách em sao phải khổ sở thế, yêu hoài một người đàn ông không xứngđáng. Có lẽ chỉ mình em mới thấy anh ta tốt ở điểm nào. Em thản nhiên trả lời, em hoàn toàn tỉnh táo để biết được anh ta có gì xấu, nhưng em vẫn thấy yêu,không thể ngừng.
Có lẽ phần lớn các cô gái đều vậy. Và tất cả đàn ông của họ đều xấu, dù theo cách này hay cách khác, dù là tình hay lý, làm họ buồn đau - là xấu. Nhưng với những cô gái ấy, xấu cũng là một thứ rất đáng để yêu. Ai cũng như một Mecghi, sở hữu riêng cho mình một cha Ran trong tâm tưởng.
Buồn-có, tủi thân -có, giận dữ-có,... Yêu - vẫn là việc của riêng yêu.

Em đủ lý trí để biết được mọi sự diễn ra xung quanh mình. nhưng lại quá thừa điên rồ để lao vào cuộc chơi đó. Vất vả né mình băng qua gai góc, chấp nhận tổn thương nhưng cũng biết tránh thương tổn đến mức tối đa.
Người chê em nhiều, chê em ngây dại, vất vả nhưng vẫn liều mình. Có sao đâu, em mãn nguyện chấp nhận vậy.
Người khen em có, khen em giỏi,  hết mình cho một chuyện tình chẳng mấy người can đảm. Em trầm ngâm, em dại thật mà, may mắn là dại vừa đủ.
Đám đàn ông ba đồng một mớ luôn truyền miệng câu "Đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu", dùng nó làm kim chỉ nam cho cuộc sống. Mấy ai hiểu, xấu xa chẳng hề phải là một biểu hiện cho sức hút phái đẹp. Chẳng qua, trong đám đực rựa, có ai đó từng may mắn gặp được người yêu họ si mê, mà chấp nhận yêu luôn những điều không tốt.
Và cũng chỉ có cô ấy,qua năm cùng tháng tận, nhận rõ anh ta xấu và tốt điểm nào.






Em tôi không ngốc. Em tỉnh táo yêu, tỉnh táo làm một Mecghi, tỉnh táo làm chú chim hót trong bụi mận gai.
Khi lao ngực vào bụi mận gai, em biết, em hiểu. Tuy thế vẫn lao vào. Sẽ mãi mãi như thế.
Cho dù ngốc nghếch, nhưng không hối hận vì đã bỏ cuộc, đã có bản tình ca mãnh liệt nhất tuổi thanh xuân.
Tôi không ủng hộ cho một tình yêu mù quáng, cũng không ưa đám theo thuyết lí trí.

Tôi chỉ duy nhất khâm phục sự tỉnh táo điên rồ của em.


"Nếu được viết lại câu chuyện tình yêu
Em sẽ để Mecghi yêu Cha Ran ít hơn một chút
Để khỏi mang trong mình những đớn đau, ngờ vực
Để bình yên trở về bên mái ấm giản đơn .
Nhưng....
Em không thể thay đổi được những khát vọng yêu thương
Bản năng tình yêu muôn đời sẵn có
Nên em mãi vẫn là Mecghi bé nhỏ
Vắt kiệt mình cho chỉ một tình yêu!
Mecghi"


Người lạ 10 phút

Bạn không cần phải tốn quá nhiều thời gian để bắt đầu một mối quan hệ thông thường. Mỗi người chúng ta gặp hàng ngày đều là những người có ít nhất một mối quan tâm chung với chúng ta. Chẳng hạn cha mẹ, họ hàng, bạn bè cùng lớp, đồng nghiệp, thầy cô, một người lạ cùng chờ chung xe bus, cô bán xôi trước cổng trường bạn vẫn mua hàng ngày, anh bảo vệ mới của tòa nhà bạn đang sống trông bảnh trai gớm,...
Mỗi người đến, rồi đi, gặp gỡ, quen biết, phát triển mối quan hệ, chia cắt,... đều là có duyên với nhau.
Tôi thích người lạ, những người chẳng hiểu rõ gì về tôi, càng không đoán được ý nghĩ trong đầu tôi. Những người lạ sẵn sàng dành cho đối phương 10 phút chỉ để chia sẻ về những câu chuyện không đầu, không cuối, thậm chí không cốt truyện.
Ngày trước, hồi còn là học sinh, có một đợt tôi đi xe bus đi học, chắc vài buổi thôi. Mỗi lần đợi xe bus tôi lại làm quen được với một bạn mới. Chúng tôi hỏi tên, tuổi, trường, số xe bus người đó đang đợi và địa điểm người đó mới tới. Một vài thông tin cơ bản rồi cười với nhau. Chẳng ai để lại thông tin liên lạc vì biết có để lại cũng rất khó duy trì một mối quan hệ không có sự tương tác thường xuyên.
Tôi vẫn tin rằng, để phát triển một mối quan hệ thì cần phải thường xuyên liên lạc, nói chuyện, chia sẻ. Giống như câu:
Đường không đi đường đầy cỏ dại.
Người không qua lại, người thành người dưng


Những người lạ gặp nhau là sự tình cờ. Tình cờ làm nên những mối quan hệ. Có thể lâu dài, trong chốc lát hoặc như cơn gió thổi qua. Người lạ có thể mang lại hạnh phúc, vui vẻ, và thậm chí là đau khổ cho ta. Thế nhưng, với mỗi người lạ, đều là một trải nghiệm, một lần được nói "Xin chào. Chúng ta làm quen đi".
Với người lạ 10 phút thì nói gì nhỉ? Hôm trước học tiếng Anh, trong giờ Speaking có mấy câu hỏi đại loại là examiner hỏi thí sinh mày không thích điều gì ở ngành học của mày & nếu được thay đổi một điều gì đó trong quá khứ thì mày muốn thay đổi điều gì?
Gọi mấy người lên trả lời xong cuối cùng cô bảo: Các em chỉ gặp examiner trong khoảng 14 phút thôi. 14 phút đó không dài, chỉ đủ để nói về một số thông tin cơ bản và quan điểm của em về vấn đề cần thảo luận.
Với những câu hỏi như thế này, thời gian trả lời là rất ngắn vậy nên đừng mất công than phiền với họ về những điều đao to, búa lớn, những nỗi thất vọng tràn trề. Hãy chia sẻ những chuyện không hài lòng ở mức bình thường thôi.
Trong khoảng thời gian ấy hãy thể hiện cho người ta mình là người tích cực, lạc quan, đừng kêu than. Các em có thấy vô duyên không khi kể với người ta những chuyện khiến người nghe mệt mỏi. Họ không có thời gian để tìm hiểu xem các em là người như thế nào đâu. Vì thế, hãy tạo ra một hình ảnh đẹp nhất trong mắt một người lạ.
Ứng dụng vào thực tế cũng thấy những gì cô nói là đúng. Chẳng hạn gặp một người lạ, người ta hỏi mình học trường nào, vui không. Đừng tuôn ra một tràng thể hiện sự bức xúc, thất vọng của bản thân về trường đó. Hãy tạo ra ấn tượng tốt với người lạ 10 phút bằng cách thể hiện những điểm tích cực nhất của bản thân.
Giờ người lạ 10 phút của mình ít dần. Hãy thử tưởng tượng, à mà không, nghĩ tới việc bạn ra đường và thấy ai đang đi bộ cũng chíu chít với cái điện thoại, cắm mặt vào đó chơi game, nhắn tin, gọi điện xem. Liệu ai còn thời gian dành cho nhau để mà làm quen và bắt chuyện nữa.