Khúc giao mùa đỏng đảnh ùa về không lời hẹn trước, như cơn mê mệt,
bồn chồn cứ ào ạt chiếm lấy tim ta. Không chống chọi....Mưa về , ta hóm
hỉnh với cái ý tưởng trẻ dại nghịch mưa ùa về bất chợt. Khiến những nỗi
nhớ cũng khác , mưa hờ hững trên từng ngón tay, hơi thở. Thói quen lạc
mất niềm tin của chính mình vang lên như bản tình ca bất tận.
Người biết không ?
Ta đã ngẩn ngơ suốt quãng đường dài buộc mình phải chấp nhận một sự
thật đối với ta nó quả là to. Nó cho tâm hồn ta chìm nghỉm trong một
mảng trời u ám...
Người biết không ?
Ta và Người thật sự là khác biệt. Rất nhiều... Vốn dĩ ta chẳng dám nhắc tới khoảng cách đó đâu vì nó làm ta hụt hẫng mất...
Người biết không ?
Ta thật sự chán chường với những gì đang diễn ra xung quanh mình. Nó
làm ta tất bật và va chạm vào bon chen của cuộc sống. Nhưng ta chẳng
thấy mình làm được điều gì thật sự có ý nghĩa...
Biết không ?
Cơ thể ta như trơ trọi,rã rời và trống rỗng giữa muốn vạn vật..Suy
nghĩ lơ lững loạn xạ, ta chẳng biết xắp xếp chúng theo một trật tự nhất
định..
Đã có những ngày tháng ta thực sự thoải mái là khi ta nghe được
tiếng ú ớ của Người, nhận những lời hờn trách, những lời nhắc nhở của
bữa cơm muộn, lời trêu trọc dai dẳng... đối với ta nó hơn cả sự quan
tâm...
Người là người tốt. Người mà theo ta sẽ có rất nhiều yêu thương bên cạnh... Ừ đối với ta Người là đặc biệt...
Đặc biệt là khi mệt mỏi nhất. Than thở cũng chẳng bằng khi nhắm mắt lại hình ảnh Người làm ta bất giác đỡ muộn phiền...
Đặc biệt là khi chỉ duy nhất Người làm ta cười ngay cả khi đang khóc
và tắt hẳn nụ cười khi Người thế vào đó là nước mắt của ta...
Người là Người đặc biệt và duy nhất trong ta...
Ta bỗng chột dạ khi nghĩ đến những ngày tháng mà Người sẽ phải đi
qua...Nhưng ta chẳng biết làm gì hơn ngoài câu nhắn nhủ : " Yên an Người
nhé " . Ta vẫn hay gọi Người là " thiên thần " Và hôm nay vẫn thế. Ta
yêu Người thiên thần ạ!
P/S : Ta chẳng tiếp tực blog này nữa đâu vì nó đã khoét quá sâu vào
nơi Người bỏ lại. Ta đang mộng mị bản tình ca say mềm nỗi nhớ