Chẳng có định nghĩa nào dành cho Tình Yêu. Nó chỉ là một từ mà tôi đã
nghe từ bé đến lớn, mỗi ngày, giữa đâu đó của cuộc sống. Cho đến một
ngày, Miêu xuất hiện trong cuộc đời tôi và cho tôi biết ý nghĩa của Tình
Yêu.
Tình Yêu của nàng khiến cuộc sống của tôi như sáng bừng lên bởi thứ ánh
sáng ngọt lành, vị tha. Tình yêu của nàng không làm tôi mù lòa mà khiến
đôi mắt vốn mù lòa của tôi tìm lại ánh sáng. Chúng tôi đến từ những con
đường khổ đau ngược chiều nhau, những chiều không gian khác nhau và nếu
như không có một cú bẻ vô lăng, một buổi tối Sài Gòn đổ cơn mưa bất
chợt, chúng tôi sẽ lướt qua nhau mãi mãi. Từ những tiềm thức xa xôi,
những vệt màu an lành đồng điệu như sợi chỉ mỏng manh nhạy cảm đến vô
hình mà nàng giấu kín, đã nhẹ nhàng ôm lấy tôi. Và rồi chúng tôi ôm chặt
lấy nhau. Tôi luôn nghĩ đó là ân phước mà Thượng Đế trao cho chúng tôi.
Chúng tôi chọn một tinh cầu nhỏ, một tổ chim cúc cu lơ lửng trên những
tàng me xanh ngắt của đô thành (đến bây giờ vẫn luôn lơ lửng như vậy),
chọn những mặt người và âm thanh trong cuộc sống của mình. Chúng tôi
không đủ bao dung để yêu thương con người, mà chỉ dành cho một số ít
người - những người chọn gieo xuống hạt mầm lành quanh cuộc sống của
mình. Chúng tôi tin hạt mầm đó sẽ lan đi.
Cũng giống như mọi kẻ chưa yêu gọi tình yêu là LOVE, đến khi thực sự
trải qua những thăng trầm, đớn đau lẫn hạnh phúc của tình yêu, tôi gọi
đó là My Love, là nàng, vợ tôi. Và đó là ý nghĩa duy nhất, trọn vẹn mà
tôi biết - Tình yêu của tôi là nàng.
Tôi cầu hôn với nàng vào lễ Valentine, trên một con tàu lờ lững xuôi
dòng sông Sài Gòn. Trong ánh nến, âm nhạc và tiếng sóng nhè nhẹ vỗ vào
mạn tàu. Như cuộc đời tôi trước khi có nàng, lênh đênh, mờ lối và tăm
tối vô minh. Và con thuyền vô minh của tôi đã neo vào trái tim của nàng,
nơi bến đỗ mà tôi nhìn thấy cả thế giới tươi đẹp lướt bay qua tinh cầu
của mình.
Chúng tôi không chắc tương lai có điều gì khủng khiếp nào sẽ xảy ra
không, nhưng tôi luôn nói với nàng: dù bất cứ chuyện gì xảy ra cũng đừng
buông tay nhau ra người nhé.
Thế rồi tôi với nàng cùng vài người bạn hữu đi chụp bộ hình cưới giữa
những ngày mưa bão Đà Lạt, không ê-kip trang điểm rườm rà hay đạo
diễn... Chúng tôi hiểu nhau, vậy là đủ rồi. Những ngày mưa gió, lạnh run
nhưng thật nhiều kỷ niệm đẹp. Chúng tôi hút thuốc, nghe nhạc và buông
mình vào những cơn mưa và sương khói Đà Lạt, lắng nghe những u hồn than
thở vọng từ mọi ngóc ngách phố núi. Chúng tôi đều biết sẽ chẳng bao giờ
quênđược những phút giây này. Từ những bức ảnh đầy kỷ niệm đó, Đạt
Trương, giúp chúng tôi tạo nên một video thật đẹp trên nền nhạc "Thương
tình ca" (do chú Duy Trác thể hiện). Và đó cũng là giai điệu đưa chúng
tôi bước lên sảnh hoa mộng nói lời thề nguyện trăm năm.
Tôi vẫn nhớ như in những ngày nàng chọn những lọ mực xanh, tím cho hợp
màu tấm thiệp hồng, mua những cây viết mực rồi nắn nót viết tay lên tấm
thiệp hồng. Nàng ghi trong thiệp mong những phụ nữ đến dự đám cưới cùng
chọn mặc những tà áo dài.
30-10, tại khán phòng cổ của khách sạn Grand, Sài Gòn Catinat một thời,
những tà áo dài thật đẹp và nền nã thướt tha đến chung ly rượu mừng với
chúng tôi. Buổi tối hôm đó, trong đám cưới của tôi không có một gương
mặt xa lạ nào, chỉ vỏn vẹn hơn trăm người thân hữu. Buổi tối hôm đó,
nhạc Sài Gòn trước 1975 vang lên kiêu hãnh như những tà áo dài thật đẹp,
những bàn tiệc không một ai hô “1,2,3 zô”, không có một đồng chí say
rượu nào lên hò hét "Năm anh em trên một chiếc xe tăng"...
Buổi tối hôm đó đẹp hơn cả một giấc mơ, vợ tôi trong tà áo dài đẹp nhất của nàng bước nhẹ vào cuộc đời tôi.
Đó là một buổi tối mà nước mắt tôi rơi nhiều lần.
Sau hai năm lẻ 45 ngày từ lúc nàng bước vào thế giới của tôi, cho tôi
biết ý nghĩa của tình yêu và hạnh phúc, chúng tôi thành vợ thành chồng.
Và hôm nay là kỷ niệm một năm ngày cưới của tôi với nàng. Nói một từ yêu
với nàng chưa bao giờ là đủ đối với tôi.
Và chúng tôi vẫn chưa thời khắc nào buông tay nhau ra.
Trong
lời nguyện yêu nàng của tôi có cả những chú chó, chú mèo và tôi nghĩ
điều đó rất quan trọng trong cuộc sống của tôi và nàng.
Trao nhẫn cưới cho nàng, tay run bắn!
Thiệp hồng...
Trước
khi gặp nàng, cuộc sống của tôi hời hợt, nhảm nhí và gần như bế tắc.
Những phím đàn bỏ hoang, những vần thơ câm tiếng trong tim. Tôi cố gắng
khẳng định những giá trị vô nghĩa nơi đám đông. Khi nhắm mắt lại hay khi
một mình lao về trên đường khuya mịt mùng, tôi biết sự trống rỗng đang
gặm mòn linh hồn mình. Tôi như dòng thơ cụt lủn, vô nghĩa mà đôi khi
mình post lên mạng: Thu buồn như tuổi xanh/ Ngẩn ngơ mưa ngõ tối/ Đường
về đêm mịt mù/ Đèn mờ vàng tuổi Thu
Cho
đến khi: Chúng tôi gặp nhau bên dòng suối ngọt, Làm đôi người cô độc
thuở sơ khai: Nàng bâng khuâng đốt lửa những đêm dài Ta từng buổi bơ vơ
tìm bộ lạc... (thơ Đinh Hùng)
Tôi
sẽ đưa em đi trên những bờ sông/ Không có thuyền, không có xe/ Chỉ có
những ngón tay yêu đương lồng vào nhau tìm phương hướng. Tôi sẽ chỉ đem
lại được cho em một cuộc đời đạm bạc: Tôi chỉ biết ôm tóc em trong mưa
để uống từng giọt nước và nói cùng em những lời đắm đuối đầy thơ. Phải,
tôi sẽ ôm mái tóc dài đen ướt đẫm bằng bàn tay của người chết đuối níu
lấy mảng thuyền lướt đi trong bóng tối đêm khuya. Và sẽ tìm trong mắt em
những nụ cười say đắm. Những nụ cười có sức đám say mở rộng chân trời
và nguồn sống vô biên (Nguyên Sa)
Ê-kip thú nhún giữa cơn bão Đà Lạt.
Hình còn thiếu Đạt Trương, người em không thể dùng vài lời để nói hết.
Tuần trăng mật nơi phố Hội, dong thuyền lênh đênh tìm ánh hoàng hôn
Tròn một năm mình thành vợ chồng!
Thúy Miêu lấy chồng như thế này
No comments:
Post a Comment