Monday, November 4, 2013

Hồn thu thảo

Sài Gòn. Cuối tuần. Người người đi lại theo một cách riêng của Sài Gòn hối hả nhưng không vội vã như tự bên trong mỗi người đều ý thức được đấy là một nhịp ngày cần chậm hơn chút so với mỗi ngày, như để tự thưởng cho mình sau khi rượt đổi trong năm ngày còn lại, nhiều khi không hiểu vì sao.
 photo 5388446415_ed7c7a4495_z_zpsef118c38.jpg
Lang thang. Nó ghé vội vào một góc quán trên con đường Trần Quý Cáp đã được đổi tên thành Võ Văn Tần sau 1975, để tìm cho mình một bữa sáng. Quán không đến nổi nằm lẫn khuất trong những ngỏ hẻm như bao quán khác của Sài Gòn. Quán xá Sài Gòn là vậy đấy, không phải ở mặt tiền là quyết định sự nổi tiếng. Sài Gòn chẳng thiếu những món ăn ngon khiến thực khách phải nhọc nhằn vì một lối đi.
Anh thu hút sự chú ý của nó khi vừa mới bước vào quán. Một dáng người hình hạc, trạc tuổi trung niên, mái tóc rẽ ngôi, đôi mắt như hõm sâu hơn với đôi gò má hóp lại, khoác lên người một chiếc áo sơ mi màu nâu của đất nung và chiếc quần màu bạc của khói trời. Giản dị.
Anh làm nó chú ý hơn khi bắt gặp ở anh một cái cúi đầu sau một câu hỏi ngồi cùng bàn lịch sự. Giật mình. Nó phát hiện ra anh không phải thuộc tuýp người của thời đại này; những con người luôn bọc lấy cho mình một sự tự tin và đề phòng thái quá như một con nhím xù lông trước mọi thứ để bảo vệ mình khi cảm giác xung quanh luôn có một mối đe doạ trực chờ; anh thuộc tuýp người của “lối xưa xe ngựa hồn thu thảo”.
Anh không nói tiếng Bắc nhưng thật lòng nó không tìm đâu ra được câu nào phù hợp hơn để miêu tả về thời anh sống. Một thuở Sài Gòn xưa. Một thuở của những con người lịch thiệp trong cái nhìn từ tác phong đến ăn mặc, chào hỏi nhau qua những cái gật đầu và bày tỏ sự sẻ chia qua những hành động chừng mực và thực tâm.
Nó ngồi thừ ra, bữa sáng nhạt dần vì hổ thẹn khi nghĩ đến cái đánh giá ban đầu về cảm tính của căn bệnh nghề nghiệp mang theo. Rụt rè là đánh giá ban đầu nó dành cho anh khi rẽ lối bước vào. Giờ đây, cảm giác xấu hổ khi phát hiện đấy không phải là rụt rè, đấy là tính cách con người của nếp cũ, e dè và từ tốn.
Sài gòn là vậy. Sài Gòn luôn có những sự hấp dẫn của riêng mình khi được khám phá.
Nó không thể ngồi đấy quá lâu để bắt chuyện với anh ở một quán đông người. Thiếu chỗ. Cho những người đến sau. Người đến và người đi. Vội vàng. Sự im lặng làm lỡ làng cho hai thời đại gặp nhau chuyện trò.
 photo 5385669435_bf6def923c_z_zpsd4bc4259.jpg
Sài Gòn. Cuối tuần. Lang thang trên con đường đã biến đổi tên qua nhiều khúc ngoặt của lịch sử. Từ Chasseloup Laubat, đổi sang Hồng Thập Tự rồi đang ở lại với tên gọi Nguyễn Thị Minh Khai. Nắng chéo qua vai, xuống đường làm bóng rơi xiêu vẹo.
Nó ghé vào một quán cafe nằm trên mặt tiền đường, không cổ hoài mà hiện đại qua khung thép lấy kính làm vật liệu chủ đạo.
Thật ra, không phải tự dưng mà nó ghé vào quán vì thiết kế hiện đại hay sang trọng theo một quan điểm chủ quan thiết kế tạo hình cho những ai bước vào sẽ thấy đẳng cấp mình nâng lên một bậc; mà là vì qua lớp kính đó nó thấy được một hình ảnh làm nó phải hiếu kỳ.
Nó tiến thẳng đến chiếc bàn nhìn ra mặt đường. Ngồi cạnh. Người đàn ông đã ở tuổi lão niên, đầu điểm hoa râm, tóc rẽ ngôi và xếp nếp gọn gàng, trán giăng vài vết chân chim, đôi mắt lõm sâu trong chiếc áo ca rô đóng thùng gọn gàng ngồi bên ly café thả khói bay nhìn ra mặt đường, bên cạnh một tờ báo được xếp gọn gàng như chờ lật lại trang trong xem còn sót một tin nào đấy lướt qua tiêu đề chưa đọc hết nội dung như người Sài Gòn của thời đại hôm nay đi qua nhiều điểm chỉ nhớ đến bảng hiệu, chưa kịp ghi nhớ đã vội quên không buồn tìm hiểu chủ nhân muốn để lại gì sau cái tên vừa đặt cho góc nhỏ của nghiệp mình!?
Một ngày bắt gặp hai hình ảnh. Một Sài Gòn của thuở xưa. Những con người tóc rẽ ngôi, áo đóng thùng gọn gàng, ngồi dọc những bàn ghế những quán nước ngoài đường, nhâm nhi một ly café, thưởng thức những tin tức trong ngày để hân hoan đoạn một buổi sáng sang. Nhẹ nhàng và háo hức. Lịch lãm và tri thức.
Tự dưng. Nó thèm thuồng. Gán ghép mình vào khung cảnh xưa cường điệu. 

Tình yêu để lại

Con thân yêu!
Hôm nay ba viết cho con trai của ba nhân kỷ niệm ngày sinh của mình. Đã bao lâu rồi hai cha con mình cũng không có ngày sinh nhật. Không biết tự bao giờ, ba thấy mình như một người cha ích kỉ với niềm vui của con. Tại sao ba không mừng ngày con trai của ba ra đời, tại sao ba không tổ chức cho con như bao bạn bè cùng lứa tuổi, tại sao ngày đó ba chỉ muốn nhốt mình trong căn phòng nhỏ. Một chút riêng tư, một chút nhớ nhung chìm ngập lòng ba.
Con trai à! Con có biết không. Ba chỉ muốn dành tất cả tình yêu thương cho con. Ba cũng muốn con trai của ba đủ đầy như bao đứa trẻ khác. Ba có thể mua cho con rất nhiều quà bánh, quần áo đẹp, những món đồ chơi thật đắt vào tất cả các ngày ngoại trừ ngày sinh của con. Ngày sinh con chính là ngày hạnh phúc của cuộc đời ba, ngày ba được ẵm trong tay mình một hình hài nhỏ bé. Ngày mà ba cảm nhận được thiên chức của người cha tuyệt vời như thế nào. Nhưng cũng chính ngày đó, ba vĩnh viễn mất đi một người phụ nữ quan trọng trong cuộc đời mình. Người mà ba đã từng hứa sẽ chăm sóc suốt cả cuộc đời của ba. Niềm hạnh phúc và nỗi đau tột cùng như đẩy ba xuống một vực sâu hun hút!
Ba còn nhớ như in cái ngày định mệnh ấy, nó như một sợi dây trói chặt trái tim ba. Có những đêm ba giật mình hốt hoảng khi chạm vào một bàn tay thật lạnh. Có ai đó vừa đặt bàn tay lên gương mặt ba mỉm cười nhẹ nhàng. Ánh mắt ấy dịu dàng nhìn ba say ngủ, một gương mặt thân quen trìu mến.
Hình như mẹ đang về đấy con trai ạ!
Ba giơ tay nắm vội như sợ mẹ con đi mất, thấp thoáng ba nghe một tiếng nói vọng lại:
“Anh à! Hãy thay em chăm lo nuôi dạy cho con trai mình anh nhé! Hãy dành tất cả tình yêu thương của người bố và cả người mẹ mang đến niềm vui trọn vẹn cho con. Sự sống và cái chết vẫn luôn song hành như hai thái cực của vũ trụ. Con trai là tất cả tình yêu em gửi lại cho anh, anh hãy làm cho con được sống vui vẻ hạnh phúc, được hưởng trọn vẹn những gì tốt đẹp nhất của cuộc sống ban tặng. Một sự sống dừng lại để cho một mầm sống tiếp diễn đó chính là sự sinh sôi. Và sự sinh sôi nào cũng cần bàn tay của người vun trồng. Hãy nhớ rằng em vẫn luôn bên anh và con mọi lúc mọi nơi.”
Tiếng ba ú ớ gọi… Ba chợt giật mình, mồ hôi đầm đìa cả gối. Hình như đêm qua ba say nên ba mơ thì phải, hay là mẹ con đang về với chúng ta.
Con trai của ba! Hôm nay ba biết được một điều là ba đã sai khi để cho con trai ba thiệt thòi trong ngày sinh của mình. Mẹ con nói đúng “Một sự sống dừng lại để cho một mầm sống tiếp diễn đó chính là sự sinh sôi”. Rồi mai đây khi con trai của ba lớn khôn, ba tin rằng con sẽ hiểu cho những điều ba đang làm. Nhịp thở của con hôm nay là do mẹ con ban tặng. Ba sẽ thay mẹ đi tiếp con đường còn lại đang dang dở. Ba sẽ thay mẹ vun trồng cho mầm xanh kia lớn khôn bằng tất cả tình yêu thương của mình. Rồi mai đây, khi con trai ba trưởng thành. Con sẽ không tủi thân vì những tháng ngày không có sinh nhật, mà là một niềm tự hào vì con được sống. Sống bằng chính tình yêu bao la của mẹ để lại cho con. Đó chính là tình mẫu tử thiêng liêng nhất.
Con thân yêu! Năm nay ba sẽ dành cho con một ngày thật ý nghĩa. Có thể sinh nhật con sẽ không như bao bạn bè khác, nhưng ba hứa ba sẽ mang lại cho con tiếng cười trọn vẹn. Để con cảm nhận rằng không chỉ có ba mà con còn có mẹ luôn che chở yêu thương. Ba biết mẹ con cũng muốn như thế! Hình như mẹ đang mỉm cười với hai bố con mình.
“Em à! Anh sẽ thay em làm tốt vai trò còn lại. Con trai chính là tất cả tình yêu em đã để lại cho anh. Và tình yêu của em đang sống và bên anh mỗi ngày. Anh hứa sẽ đem đến cho con niềm vui trọn vẹn như bao đứa trẻ khác.”
Tiếng mưa đêm vẫn còn gõ đều đều trên mái hiên. Con trai ba vẫn còn đang say ngủ, gương mặt con phảng phất một nét ngộ nghĩnh đáng yêu biết bao nhiêu. Ngày mai, ba hứa sẽ dành cho con một ngày sinh nhật theo cách của mình. Có thể không có bánh kem và những tràng cười bất tận. Nhưng chắc chắn sẽ có những ngọn nến lung linh thắp lên tình cảm gia đình ấm áp. Để con trai ba hiểu rằng nụ cười của con là tất cả hiện sinh của mẹ, là tất cả tình yêu của mẹ dành cho bố con mình. Ngày mai con khôn lớn, con phải là một chàng trai có ích cho đời con nhé!
(T.T: Hy vọng anh sẽ luôn cười và dành cho mình, cho con những điều hạnh phúc nhất. Bài viết này thay cho món quà ngày sinh nhật gửi đến anh, cùng lời chúc mỗi ngày đều là ngày bình an và may mắn trong cuộc sống.)

Đêm, cảm xúc và ta

Lần đầu tiền trong đời, ta mang cảm xúc như thế, bức bối, nhức nhói, con tim như bị bóp nghẹt, khó thở, người ta rung lên bần bật, nước mắt tưởng chừng chẳng thể ngừng tuông, thế mà ta không khóc được, lạ thật, ta chẳng biết ta đang ở một trạng thái cùng cực đến vậy. Đau…
Ta chẳng giỏi kìm nén cảm xúc như bao người, nhưng bây giờ ta lại làm điều đó tốt hơn mình tưởng, có lẽ vì nó đến nhiều quá khiến ta hóa vô cảm thì phải. Mọi người ai cũng bảo ta là kẻ nguội tính, trầm lắng lắm dù sự việc có to tác thế nào, chắc là vậy, hay nói đúng hơn ta sợ, sợ cãi vã, sợ những lời lúc nóng giận sẽ làm đau lòng nhau, thà cứ lặng im để tự bình lặng trong chính tâm hồn mình. Cái tôi ta cũng lớn, sĩ diện ta cũng cao ngút ngàn, nhưng tất cả dường như đều đi về điểm cực tiểu khi yêu thương ta dành cho một ai đó quá nhiều. Ta yêu, ta dễ mụ mị là thế này đây!
Ta lặng im giữa trời đêm, người người cứ vơi dần khi đêm lặng trôi về khuya, đường thưa thớt dần bóng người, mình ta với ta, liêu xiêu trên chiếc xe máy dường như cũng mệt nhoài bởi khói bụi. Chạy thật chậm, rồi lại rồ ga thật nhanh, người bỗng lạnh cóng, những tiếng hắt xì thi nhau đến khiến ta phải giật mình, gió bấc đầu đông đây mà. Mủi lòng, buồn se sắt, buồn héo hắt, lòng cứ như xé ra thành từng mảnh vỡ, và ngoại cảnh cũng chẳng thể là bạn bên ta, hóa ra người buồn cảnh có vui đâu bao giờ là thế này. Bụng tự dưng đói cồn cào vì cả ngày chẳng ăn uống ra trò, cười lả cười lơi cho qua, rồi cơn đói cũng tự dưng theo gió theo mây lúc nào không hay. Ta nhiều lúc là thế, có thể yêu thương một ai đó vô cùng, nhưng đôi lúc lại quên mất việc yêu thương chính bản thân mình.
Thả mình xuống chiếc giường bé nhỏ, nệm ấm, chăn êm, ta co ro một mình khi đêm đã trôi hẳn về khuya, lặng im một chốn, ta nghe từng tiếng thở mệt mỏi của chính mình. Bóng đêm bao trùm, ta với ta, với căn phòng im ắng, người vẫn lạnh, và con tim vẫn thở những nhịp thở ngắt quãng, nghẹn ngào. Muốn thét, muốn gào mà môi vẫn cắn chặt, ta thinh lặng như tờ để nghe tiếng lòng thút thít. Muốn khóc, khóc thật nhiều để giọt nước mắt cứ chảy, cứ ướt đẩm mắt, môi nhưng chúng như ngủ quên giữa trời khuya lạnh giá, ta gồng lên để đón nhận một vài giọt nước mắt li ti, rồi bật cười một mình, nụ cười nhạt nhẽo. Đêm, cảm xúc và ta là thế này ư?! Tự dưng ta thấy mình như một kẻ điên…
Cố nhắm nghiền mắt, ta tự ru ta vào giấc ngủ với một giấc mộng đẹp và dịu êm để cho qua một ngày mệt nhừ, khốn khó cảm xúc, vậy mà mắt cứ đau đáu. Rồi bỗng dưng nhớ một ai đó quay quắt, nhớ khóe mắt, bờ môi, nhớ cả những điều họ làm ta nhói lòng, cay mắt, để ta nhận ra rằng ta yêu họ nhiều mình nghĩ.
Ừ, chắc giờ này người ta yêu thương đã say giấc rồi, mong là người ta sẽ có một giấc ngủ sâu, ngủ ngon chứ đừng như ta nhọc nhằn vỗ về chính mình thế này. Ngủ thôi, ngày mai là ngày mới, sẽ ổn ta à!

Chiếc gùi đong đưa...

Em, anh sẽ không bắt đầu câu chuyện kể sáng nay bằng những nhớ thương thường nhật luôn ngự trị trong lòng. Anh cũng không bắt đầu câu chuyện bằng sự đổi thay của nắng, của gió vào những ngày thu đông làm anh mệt mỏi! Chuyện anh kể em nghe thật ra chỉ là một chút lan man suy nghĩ của anh khi bất chợt trên đường công tác anh nhìn thấy hình ảnh chiếc gùi trên tấm lưng cong của những người phụ nữ miền sơn cước...
Hẳn em không quên tản văn “Cả sơn nguyên trên một chiếc gùi” của nhà báo Nguyễn Hàng Tình? Tản văn ấy không chỉ làm anh, làm em rung động sâu sắc trước cái nhìn tinh tế của tác giả về trời mây Dalat, về nếp sinh hoạt của người dân nơi xứ sở ngàn thông quê em... mà còn làm cả hai ta phải suy nghĩ rất lâu về hình ảnh những người phụ nữ từ trẻ đến già suốt một đời lầm lụi, miệt mài gánh trên vai cả một miền sơn khê. Tất nhiên “gánh trên vai” chỉ là cách nói ví von, nhiều ẩn dụ nhưng quả tình hình ảnh chiếc gùi trên những vai gầy còn đọng mãi trong anh và khiến anh vương mang tìm kiếm...
Sáng nay, khi cho xe chạy về hướng thảo nguyên M’drak mênh mông nắng gió, anh đã sững người gặp lại những tốp phụ nữ già có, trẻ có, trẻ em cũng có nhưng đa phần gầy guộc, nước da xạm màu, nhiều người còn đi bằng đôi chân trần nứt khô tóe máu trên con đường gập ghềnh, nhiều bụi đỏ... Họ đi ngược hướng núi, em ạ, cùng với chiếc gùi trên vai là những rau, những sắn... hay những thứ sản vật nào đấy có thể do họ trồng cấy hay hái lượm được... Nhưng, điều làm anh nhìn theo họ đến hút tầm mắt không phải là ở dáng vẻ hiền lành nhẫn nại, cần cù chịu khó mà chính là cái cách họ đi. Từng người, từng người bước qua, ngăn nắp và đều đặn, thẳng tắp và ngay hàng, lặng im và bền bỉ, không một lần ngẩng lên hay quay đầu nhìn lại... trước mắt họ hình như chỉ có một con đường mà họ biết chắc sẽ đưa chân họ tiến dần vào vùng đô thị được bao phủ bởi ánh đèn phù hoa, áo quần giăng mắc và bê tông cốt thép choáng ngữ tầm nhìn...
Nhưng đừng nghĩ họ đang bị phố phường “lôi kéo”. Đơn giản đó chỉ là một hành trình đi về giữa núi rừng và đồng bằng, vậy thôi. Cứ nhìn những đôi tay chai sần, búi tóc héo khô, nét mặt chưa bao giờ thấy ưu tư, sầu muộn nhưng cũng hiếm hoi mới nở nụ cười dễ làm ta nhầm tưởng họ đang chịu đựng cái khó, cái nghèo. Nhưng khi nhìn thật sâu vào mắt họ mới thấy tất cả họ đều có chung một ánh mắt đen nhức, thẳng ngay, quyết liệt để thay trả lời rằng với họ, phố phường chỉ là nơi đánh đổi đôi món gạo thuốc chăn màn, còn đại ngàn mới thực sự là miền đất sống. Sống từ hơi thở dồn lên trong lồng ngực khi đưa tay giữ núm cồng chiêng, sống cho đến những bước chân thình thịch đi suốt thời thanh nữ... Anh tin dù những gót chân kia dẫu có vào phố thị bao lâu thì chỉ khi trở về trên những sườn dốc trong mùa bão rớt trượt trơn hay nơi thung sâu hun hút gió... chúng mới lại in hằn lên đất với cái dáng tròn tròn chắc nịch, vẹn nguyên và chung thủy muôn đời.
Em ạ, anh biết, dù anh có cảm thông với họ hay cố “nhìn về phía họ” thật lâu thì có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ, hoặc còn lâu - rất lâu - mới hiểu hết tâm tư của những người phụ nữ đi suốt chiều dài cuộc đời với chiếc gùi trên vai và bụi đỏ lấm lem chân đất; nhưng anh cho rằng sẽ không thể có cái ngày họ đổi chiếc gùi nặng trịch, lên nước bóng nhoáng để đổi lấy những cái giỏ Trung Quốc vàng xanh lòe loẹt như bài báo nào đó đã viết về họ, dù cho sức ảnh hưởng của đô thị hóa là thật và vòng xoáy kinh tế thị trường có tàn nhẫn phá hoại những giá trị tinh thần của họ đến đâu đi nữa. Đành rằng cái gì rồi cũng có thể được thay thế, nhưng chiếc gùi là vật linh thiêng bao đời cùng họ gánh cả một cuộc mưu sinh cơ cực; gánh cả một niềm vui lao động chân chính và theo họ đổ bóng lên những triền đồi hay thung lũng quanh co...
Sáng nay, ngồi trên chiếc xe êm ru mát lạnh đều đều lăn bánh, thi thoảng có xóc lên tí chút vì những ổ voi, ổ gà nhưng cũng đủ làm vài người ngồi xung quanh cau mày nhăn mặt... Tự dưng anh nghĩ nhiều đến họ, đến em, đến những giọt mồ hôi mặn mòi âm thầm rơi xuống để mỗi ngày đi qua, hơi ấm gia đình sẽ được lưu giữ cùng những bình an... Nghĩ nhiều hơn bao giờ hết. Và, anh cũng thấy xấu hổ thay khi nhìn lại những đôi bàn chân “trót” tinh tươm, thơm sạch bởi suốt đời chỉ muốn lựa chọn cách đặt chân lên mặt thảm dầu mềm mịn như nhung...

Sunday, November 3, 2013

Ta chỉ có một cuộc đời để sống

Cái tựa này mình đã ấp ủ từ lâu, muốn viết chút gì cho nó và trong tâm khảm vẫn luôn ám thị như vậy: You have one life to live.. one life to live...
Từ bé mình đã thích viết văn, học chuyên Văn, đi thi giải Văn này, giải Văn nọ... Cứ nghĩ sau này sẽ thi vào khoa Văn, theo con đường viết lách cho thỏa cái cuồng, nhưng bây giờ... mình đang làm công việc kinh doanh.
Ta chỉ có một cuộc đời để sốngTa chỉ có một cuộc đời để sống mà thôi. Ảnh: internet
Kinh doanh có cái thú của nó. Hân hoan khi hoàn thành vượt vũ môn các target (mục tiêu) đã đề ra; uyển chuyển tìm lời giải thích vừa vặn trong các tình huống; điên đầu xử lý những sự cố out-of-control (mất kiểm soát); lắt léo trong lối tư duy mắt xích, hệ quả của sự việc này là negative/positive direction (định hướng tích cực hay tiêu cực) của thị trường hôm nay, ngày mai và cả những ngày sắp đến.
Hàng ngày phải ngó nghiêng thị trường dầu mỏ, thị trường tiền tệ, vàng, chứng khoán...; nghe ngóng thông tin chính trị, thời tiết...; tìm hiểu vị trí địa lý, lịch nghỉ lễ, tập quán kinh doanh, thói quen, yếu tố tâm lý của các thị trường... Mệt mỏi nhưng thú vị. Đã dính vào rồi là như nghiệp báo, không gỡ cái sân si ra được.
Nhưng cái thú viết lách thì vẫn còn đó. Ta không thể cùng lúc đeo đuổi hai nghiệp. Ta chỉ có một cuộc đời để sống. Ta phải lựa chọn. Và ta đã chọn con đường kinh doanh nhưng cao hứng lại viết lách cho thỏa dỗi hờn...
Ta chỉ có một cuộc đời để sốngHãy giành lấy điều tốt nhất có thể được cho cái quyết định tối hệ trọng trong cuộc đời. Ảnh: internet
Ngoài cái thú viết lách mình còn có đam mê chụp hình. Bước đầu mới chỉ dám sắm một chiếc Canon tương đối, tiếp theo sẽ là cái giá đỡ, ống telé, đèn flash tăng cường và những thứ linh tinh lỉnh kỉnh cho đủ "kit" (đồ nghề). Rồi phải mày mò tầm sư học đạo nữa chứ... Dù đến giờ mình vẫn chưa có cái hình nào cho ra hồn, toàn lấy cô bạn thân làm "thí nghiệm", nhưng vẫn dám mơ một ngày kia ít nhất là Hội Nghệ sĩ nhiếp ảnh Việt Nam phải biết đến một phó nháy tay ngang mang tên Thanh Nguyễn. Một ngày... ta sẽ là "quỷ" trong cái thế giới của những đôi mắt và trái tim kia. Hãy đợi đấy tuy ta chỉ có một cuộc đời để sống...
Nhìn các thương gia Hồng Kông, Macau, Đại lục... trên phim (dù biết nhiều lúc phim ảnh hơi tô đậm thực tế đời thường) thành đạt, khôn ngoan, khéo léo, giàu có, sang trọng... Rồi sáng sáng chiều chiều, nhìn đa số những con người trên đường - giới công chức Việt Nam bụi bặm, nhếch nhác, tất bật... tự dưng thèm khát được vươn ra khỏi cái "đáy giếng", cái khát khao "không chịu sống đời nhỏ nhoi" lại trỗi dậy. Ừ thì cứ mơ đi - Ta chỉ có một cuộc đời để sống - Sau khi tỉnh thì phải biết mình cần làm gì.
Mình vẫn bị cho là kén. Đơn giản vì mình hiểu yêu thì có thể nhiều nhưng cưới thì chỉ một. Chính vì vậy, mình luôn muốn giành lấy điều tốt nhất có thể được cho cái quyết định tối hệ trọng trong cuộc đời duy nhất này. Trong tâm khảm mình luôn ý thức mãnh liệt về điều đó, và đã làm không ít người đau. Bản thân mình cũng đau bởi những cự tuyệt có khi thẳng thừng, có khi ray rứt, khó khăn... nhưng xin hãy hiểu vì mỗi người chỉ có một cuộc đời để sống...

Ly cà phê cuộc sống

Một nhóm sinh viên, sau khi tốt nghiệp ra trường đều có công việc tốt, rủ nhau về thăm thầy giáo cũ. Sau một hồi trò chuyện, họ bắt đầu phàn nàn về những căng thẳng trong công việc cũng như trong cuộc sống. Nghe vậy, người thầy đi vào bếp và quay trở ra với một bình cà phê lớn cùng những chiếc tách khác nhau: chiếc bằng sứ, chiếc bằng nhựa, chiếc thuỷ tinh, chiếc bằng pha lê, có vài chiếc tách trông rất đơn giản, nhưng cũng có cái rất đắt tiền. Người thầy bảo các học trò tự chọn tách và rót cà phê cho mình.
Sau khi mỗi người đều đã có một tách cà phê, người thầy bắt đầu nói:
- Nếu các em chú ý thì sẽ nhận ra điều này: những chiếc tách đắt tiền và đẹp đều đã được lấy hết, chẳng ai đụng đến những chiếc tách rẻ tiền cả. Có lẽ mọi người sẽ cảm thấy điều này thật bình thường vì ai chẳng muốn chọn cho mình cái tốt nhất, nhưng điều ấy lại chính là nguồn gốc của mọi vấn đề rắc rối trong cuộc sống của các em.
Điều mà chúng ta thực sự cần là cà phê, chứ không phải chiếc tách, nhưng ai cũng vội vàng chọn những chiếc tách tốt nhất, rồi sau đó còn liếc mắt qua người bên cạnh để xem tách của họ có đẹp hơn tách của mình không.
Cuộc sống chính là cà phê, còn công việc, tiền bạc và địa vị xã hội chính là những chiếc tách. Chúng là công cụ để giữ và chứa đựng cuộc sống, và không làm thay đổi chất lượng cuộc sống chúng ta. Đôi khi, vì chúng ta cứ tập trung vào chiếc tách, mà bỏ qua việc thưởng thức hương vị cà phê mà cuộc sống cho chúng ta.
Vậy đó. Hãy thoải mái nhâm nhi cà phê của mình, và đừng để những chiếc tách ảnh hưởng quá mức đến vị cà phê tuyệt vời đó.
Khát vọng tuổi trẻ - nguồn: Internet.

Là vì yêu Đơn Phương

Anh à,

Người ta bảo, tình yêu là mùi vị của cả thế gian. Đắng, cay, chua, chát, mặn, nồng,… không thiếu gì cả.

Nhưng, người ta cũng nói, yêu đơn phương là thứ tình yêu không có hương vị ngọt ngào của lứa đôi.
Ừ thì thôi. Cứ cho như là vị ngọt ngào của đôi lứa em không bao giờ nhận được, nhưng cái ấm áp của từng nụ cười anh trao, sự tin tưởng từng câu chuyện thầm kín mà anh kể, cũng đủ khiến cho em cảm thấy ngọt ngào.
Vì ngọt ngào của em đơn giản lắm, chỉ là một chút vui vẻ của anh thôi.
Anh à,
Người ta nói khi yêu, con người sẽ trở nên xinh đẹp hơn,
Nhưng, yêu đơn phương, thì nụ cười không còn trên môi nữa.
Người ta hâm quá. Người ta không biết là những lúc anh đùa vui, em vẫn cười. Những lúc anh quan tâm đến em như một đứa em nhỏ, vẫn còn nụ cười đọng khoé môi đấy thôi. Thậm chí, ngay cả khi, anh nói về chị ấy với thứ tình cảm mà em chẳng bao giờ có được, em vẫn cứ cười đấy thôi.
Vì em luôn muốn cho anh thấy em giống một cô bé ngoan, nhưng kiên cường hơn ai hết, luôn biết nở nụ cười cho dù đau đớn đến đâu. Em, luôn biết giữ hình tượng trước mặt người lớn mà.
Yêu Đơn Phương - Fumiko Yêu Đơn Phương – Fumiko
Anh à,
Người ta bảo, yêu đơn phương là sai lầm, như cố vác chiếc cần câu ra sống giữa trời thu vậy. Không ai có thể sống hạnh phúc và trưởng thành từ hạnh phúc nếu họ đang yêu say đắm một ai đó, nhưng không được yêu lại.
Thật vậy hả anh?? Buồn cười nhỉ, em lại chưa từng nghĩ như vậy đấy.
Em vẫn sống khá là hạnh phúc đây thôi. Hàng ngày vẫn có anh nhắn tin cùng những lúc em buồn, vẫn có một người anh trai ngốc nghếch an ủi những khi em nói về “người ấy”, mà chẳng nhận ra đó chính là anh, vẫn có một trái tim đặt em vào cái góc bé bé nhỏ nhỏ nào đấy, đúng không anh? Mặc dù đôi lúc hơi quặn lòng, nhưng, hạnh phúc đến với em đơn giản lắm anh ạ.
Anh à,
Anh – Ngốc – Lắm !
Mỗi khi em nói bâng quơ, 10 năm sau, chồng em không ai khác là anh,
Là anh nghĩ từ trước đến giờ em chỉ đùa cho vui, hay anh thực sự ngốc?
Không có người con gái nào rảnh rỗi đến mức vứt thời gian của mình để quan tâm một người chỉ gặp mặt vài lần trong năm, anh biết không?
Có đứa hâm mới đi thích anh!
Mà chắc là em hâm nặng rồi, anh nhỉ?
Ừ, có lẽ em là đứa con gái duy nhất, kể cả khi biết anh vẫn chưa quên được chị ấy, vẫn cứ mòn mỏi đứng chờ anh ở cuối con đường.
Người ta nhìn vào em, tiếc nuối hỏi, có đáng không?
Em mỉm cười.
Đương nhiên là có rồi.
Em là xử nữ, nên dù có yêu ai, cũng quyết không bao giờ hối hận.
Người ta lại hỏi, cớ gì em lại thích anh nhiều thế?
Ah! Cái này thật sự là khó nói!
Có lẽ ngay từ lần đầu nói chuyện, em đã thích anh rồi.
Vì tâm hồn anh khoáng đạt và tự do như gió,
Vì từng nụ cười của anh giống ngọn lửa âm ỷ cháy trong em,
Vì anh không hoàn hảo, nhưng luôn làm em cảm thấy anh là người tuyệt vời nhất.
Vì anh luôn là anh, luôn dịu dàng, ấm áp và nhiều lúc hơi ngốc nghếch một xíu thôi,
Và hơn cả, vì em yêu anh hơn tất cả mọi thứ kể trên.
Dừng chạy trốn, đứng lại, và tiếp tục chờ đợi để có được tình yêu của anh.