Monday, November 4, 2013

Nó lại yêu

Vậy là nó lại yêu, lại bắt đầu cho những cung bậc cảm xúc được thăng trầm, được sống lại và nồng nàn như nó đã từng.
Đôi lúc nó cũng không biết như thế là tốt hay xấu, nên hay không nên. Bỡi lẽ ở đời có ai hạnh phúc mãi đâu, có ai được vui vẻ hoài được. Mà bản thân nó lại quá nhiều những đau thương và tủi nhục, có vẻ như nó sợ…
Nó đã từng trở nên vô cảm trong tình yêu, nó đã từng chấp nhận cái lạnh lẽo của trái tim chỉ để tự mình bảo vệ chính cái yếu đuối của nó, nó từng trốn trong hốc tối nhất của sự lãng quên để tự mình ru ngủ trái tim đầy gai gốc của nó.
Để hôm nay nó bước ra ngoài, đón nhận những luồng sinh khí mới của yêu thương, mở lòng cho một tình yêu mới. Nó ngại. Nó cảm thấy không tự tin và cảm giác ái ngại trước những gì người ta mang lại cho nó. Nó nghi hoặc với tất cả, suy nghĩ và đặt lên bàn cân tất cả để suy xét, để chiêm nghiệm nhận lấy một cách ngờ vực.
Đời bỗng dưng trở nên khô khan và sẫm màu trước ánh mắt của nó, con người trở nên tàn độc và nham hiểm trước cảm nhận của nó. Nó biết đặt niềm tin vào đâu khi người ta cứ thi nhau tạt vào nó những gáo nước lạnh đến sởn cả gai óc, đến tím cả tâm hồn. Ở đời người xấu thì vô kể nhưng người tốt cũng đâu có thiếu nhưng chỉ tại cái số không may mắn của nó thôi, nó vẫn biết thế nhưng sao niềm tin của nó vẫn mai một đi và con người nó lại trở nên chai sạn thế.
Nhưng cũng đáng để nó sợ lắm chứ! Khi yêu thương nó cứ cho đi, khi niềm tin nó cứ trao người nhưng nhận lấy toàn những thất vọng ê chề và sự trơ tráo quá đổi ghê tởm của những người nó yêu thương. Trước sự ích kỷ cho riêng bản thân mình người ta có thể cào xé nát trái tim nó và hủy hoại luôn hình ảnh tốt đẹp mà nó đã có.
Trở nên sợ sệt và không dám đặt tay nó vào lòng bàn tay người khác, nó sợ bàn tay kia sẽ thu lại để đôi bàn tay nó lạc lõng chơ vơ giữa những cái lạnh lẽo của mùa Đông trong lòng người. Nó sợ sự ấm áp ấy sẽ ru hồn nó trong những giấc ngủ ngon lành mà quên rằng rồi một ngày nào đó nó phải tự mình sưởi ấm lấy chính trái tím mình. Rồi một ngày nào đó hai bàn tay của nó phải tự bấu víu lấy nhau, tự đan vào nhau để xua đi cái trống trơn nó bị bỏ lại.
Nó đã như thế nhưng giờ nó lại yêu rồi. Nó đã trao cho anh tình yêu của một đứa con gái mang một trái tim đầy thương tích, đôi khi vết thương vẫn ứa từng giọt máu đỏ tươi màu đau đớn. Nó vẫn có một chút hy vọng nhỏ nhoi rằng anh sẽ là liều thuốc chữa lành những vết thương ấy, xoa dịu nổi đau mà nó đã mang lấy trong tâm hồn suốt thời gian qua.
Hy vọng. Nó vẫn đang hy vọng.

Thả tình về với bình yên...

Mưa rơi lướt thướt bên ngoài ô cửa. Thoáng chút buồn, chút nhớ len lỏi trong tim. Đã mấy năm rồi, những tưởng sẽ quên đi đường xưa lối cũ, những tưởng lớp bụi thời gian sẽ nhạt nhòa trong ký ức lãng quên. Ngày ấy, những làn mưa bụi lất phất bay, con dốc cũ như dài ra giữa màn sương giăng mỏng. Một chữ tình chưa ghép nối trái tim. Đánh mất yêu thương bằng những điều ngớ ngẩn. Rồi tự an ủi mình không có phận duyên.
Sương giăng mờ se lạnh, cho màu nắng bớt hồng, cho tôi nhớ tới hồi mới gặp anh trên mạng. Những ngày off - onl chuyện trò khiến tôi đã thả rơi giấc mơ tình, ngỡ ngàng với cảm xúc đã phôi pha. Những ký ức vui buồn, ngọt ngào, giờ đã nhạt nhòa phủ một màu thời gian… Chúng tôi coi nhau như là một phần cuộc sống của mình, không phải là một phần yêu đâu, mà là một phần chia sẻ. Lúc tâm sự buồn chán, cô đơn, vấp ngã, hai chúng tôi tìm đến nhau để mong có một điểm tựa lắng nghe.
Ngày đó, khi những tia nắng cuối cùng của mùa Thu đã rớt lại. Những chiếc lá khô rang vàng vọt rơi trong gió. Tôi tưởng mình là chiếc lá khô kia đã đến lúc rơi xuống nhẹ tênh bên đời. Thì tôi gặp anh. Bên nhau nhưng chẳng phải một cặp. Giữa chúng tôi vẫn tồn tại một thứ tình cảm na ná như tình yêu nhưng lại chẳng phải tình yêu. Sự ràng buộc giữa chúng tôi vô hình, vô hình đến nỗi chính chúng tôi cũng không biết định nghĩa nó thế nào, gọi tên nó ra sao. Giá như mọi thứ có thể bỏ lại sau lưng và ngủ sâu trong miền ký ức. Thì có lẽ bây giờ, Thu không còn buồn trong mắt tôi...
Ở cái tuổi 8x đời cuối này, con người ta hay chênh vênh và nghiêng ngả. Mùa sắp qua hết rồi nhưng tôi vẫn cứ thơ thẩn đâu đâu với nỗi buồn đã cũ. Lối vào nhà ngọn cỏ còn đẫm sương mai, còn đầy bông hoa dại vàng rực, vạn vật đang ôm ấp tận hưởng cho hết đất trời Thu. Tôi cứ ngỡ đã hết vu vơ với mớ ký ức màu xám ấy, thì vẫn thấy nó vất vưởng chơi vơi trong cõi lòng mênh mang này.
Tôi buông lơi để thả rơi cảm xúc. Thả tình về với bình yên. Thả nỗi nhớ mang hình hài của mưa của nắng. Thả hết những cảm nhận mờ ảo vô vọng, dù cho lòng mình nhớ về điều đó như một thói quen khó bỏ, hoài niệm khó quên. Nếu không thể nào quên được, tôi sẽ dành một ngăn ký ức tối nhất để cho tình cảm của nhau trú ngụ. Cho sự bình yên tìm đến, vì kiếp sống phù du như bóng câu qua cửa sổ, như một thoáng mây bay cuối tận chân trời...
Biết bao giờ những yêu thương xa xôi có thể đến và lấp đầy khoảng trống, tôi chỉ xin giữ cho mình một chút, còn thì xin trả lại vào khoảng không. Để tình tan vào mộng, để tình thấm vào không, để giấc ngủ mỗi đêm đến thật nhẹ nhàng, để những chập chờn, day dứt, thôi khắc khoải ở mùa sau. Dù có nghe tiếng Thu chạm khẽ; hương Thu yêu thương khẽ gọi, thì mùa cũng đã sang rồi...
Tôi những mong một cuộc sống bình yên giữa chốn vô thường, bình yên theo cách nghĩ của tôi. Có lẽ khi bình yên là khoảng trống được lấp đầy, hạnh phúc xa xỉ bỗng dần hóa hư không, những góc chứa niềm vui đều vắng lặng. Tình yêu không đơn thuần, đơn điệu đâu mà là một quá trình hợp tình, hợp ý, hợp duyên. Vậy phải cần bao lâu là đủ cho một trái tim ngừng khô héo! Để tôi vẫn thấy lòng mình thanh thản, thôi bâng khuâng với những tháng ngày miên du.

Em là thế đó trong anh

Em luôn miệng bảo rằng em chẳng xinh, chẳng hào nhoáng như bao cô gái khác, gia đình cũng chẳng sang giàu gì sao anh lại để ý đến em, lại yêu em cuồng say đến vậy. Nhưng tình yêu là thế, chẳng ai có thể định nghĩa vẹn ý tròn câu, hay cân, đo, đong, đếm em à, yêu là yêu thế thôi, anh cũng vậy đó.
Anh và em gần nhau qua những bài viết, qua câu văn tự tình thương nhớ mà cả hai đã trải lòng, dẫu xa xôi địa lí, dẫu thời gian mình dành cho nhau thật ít ỏi, nhưng tình cảm lại lớn dần hơn mỗi khi mình gặp gỡ. Và anh yêu em, yêu say, yêu cuồng với một tình yêu tưởng chừng chưa bao giờ cháy bỏng đến thế, em làm con tim anh trổi nhịp, làm lòng anh xốn xang với bao cung bậc yêu thương hòa điệu. Em duyên trong mắt anh bởi sự kiêu kì, năng động và biết tự lập, luôn mạnh mẽ để vượt qua mọi khó khăn chứ không mỏng manh, yếu đuối như nhiều người nghĩ. Em sâu sắc trong anh bởi con tim luôn dạt dào yêu thương, biết lắng nghe, biết chia sẻ, bên em, anh thấy mình hạnh phúc và mạnh mẽ. Em đẹp trong anh, một nét đẹp chân phương, mộc mạc, không cầu kì, son phấn, nên với anh, em rạng rỡ mà không lòe loẹt, kiêu sa mà không hào nhoáng bất chợt, một nét đẹp lắng sâu để anh mỉm cười hạnh phúc. Em là thế đó trong anh, người con gái anh yêu, người anh đã dùng bao mĩ từ để ngợi ca mà không ngần ngại người khác bảo rằng chót lưỡi đầu môi, hay hoa văn bóng bẩy, bởi với anh, yêu em, anh muốn dành cho em tất cả những gì tốt đẹp nhất mình có thể.
Tháng ngày mình yêu nhau vẫn chưa đủ dài để có thể nói lên tất cả, nhưng những gì mình đã cho nhau, em đã cho anh vẫn luôn đậm sâu. Anh không thể quên ánh mắt yêu thương em trao, hay lúc em dỗi hờn, buông lửng bao lời xưng hô xa lạ. Anh không thể quên khoảnh khắc ôm ghì em sát chặt vào lòng mà lồng ngực nóng ran, và con tim như ngừng đập. Anh không thể quên phút giây mình trao nhau nụ hôn ngọt ngào yêu thương, em nhỏ bé trong vòng tay anh để anh luôn muốn tưng tiu, yêu chìu từng chút một. Anh không thể quên những lúc mình bịn rịn chia tay nhau sau khi hẹn hò, đường dẫu xa xôi nhưng anh cứ ngỡ rất gần khi nghĩ về em, tình dẫu cách trở nhưng anh luôn thấy đong đầy khi nhớ đến khoảnh khắc mình đã cho nhau,… Bên em, ngọt ngào lắm em à!
Mình đã tìm hiểu, đã yêu, đã có giận hờn, ghen tuông, và có cả chia tay, nhưng sau bao lần nông nổi, bao phút giây nóng vội, anh nhận ra rằng anh không thể không yêu em, không thể xem em là một người dưng đúng nghĩa, nên anh chẳng thể buông tay em dù thế nào. Cái móc tay đừng nói lời chia tay dù ra sao anh vẫn luôn nhớ, lời hẹn thề hãy luôn yêu thương nhau như thuở ban đầu anh vẫn ghi, chờ đợi em, anh vẫn chờ, bởi với anh, chỉ em mới để anh biết một tình yêu thật sự là như thế nào.
Em, em là thế đó trong anh em à! Duyên, duyên lắm… Nên anh yêu, yêu em nhiều lắm!

Hồn thu thảo

Sài Gòn. Cuối tuần. Người người đi lại theo một cách riêng của Sài Gòn hối hả nhưng không vội vã như tự bên trong mỗi người đều ý thức được đấy là một nhịp ngày cần chậm hơn chút so với mỗi ngày, như để tự thưởng cho mình sau khi rượt đổi trong năm ngày còn lại, nhiều khi không hiểu vì sao.
 photo 5388446415_ed7c7a4495_z_zpsef118c38.jpg
Lang thang. Nó ghé vội vào một góc quán trên con đường Trần Quý Cáp đã được đổi tên thành Võ Văn Tần sau 1975, để tìm cho mình một bữa sáng. Quán không đến nổi nằm lẫn khuất trong những ngỏ hẻm như bao quán khác của Sài Gòn. Quán xá Sài Gòn là vậy đấy, không phải ở mặt tiền là quyết định sự nổi tiếng. Sài Gòn chẳng thiếu những món ăn ngon khiến thực khách phải nhọc nhằn vì một lối đi.
Anh thu hút sự chú ý của nó khi vừa mới bước vào quán. Một dáng người hình hạc, trạc tuổi trung niên, mái tóc rẽ ngôi, đôi mắt như hõm sâu hơn với đôi gò má hóp lại, khoác lên người một chiếc áo sơ mi màu nâu của đất nung và chiếc quần màu bạc của khói trời. Giản dị.
Anh làm nó chú ý hơn khi bắt gặp ở anh một cái cúi đầu sau một câu hỏi ngồi cùng bàn lịch sự. Giật mình. Nó phát hiện ra anh không phải thuộc tuýp người của thời đại này; những con người luôn bọc lấy cho mình một sự tự tin và đề phòng thái quá như một con nhím xù lông trước mọi thứ để bảo vệ mình khi cảm giác xung quanh luôn có một mối đe doạ trực chờ; anh thuộc tuýp người của “lối xưa xe ngựa hồn thu thảo”.
Anh không nói tiếng Bắc nhưng thật lòng nó không tìm đâu ra được câu nào phù hợp hơn để miêu tả về thời anh sống. Một thuở Sài Gòn xưa. Một thuở của những con người lịch thiệp trong cái nhìn từ tác phong đến ăn mặc, chào hỏi nhau qua những cái gật đầu và bày tỏ sự sẻ chia qua những hành động chừng mực và thực tâm.
Nó ngồi thừ ra, bữa sáng nhạt dần vì hổ thẹn khi nghĩ đến cái đánh giá ban đầu về cảm tính của căn bệnh nghề nghiệp mang theo. Rụt rè là đánh giá ban đầu nó dành cho anh khi rẽ lối bước vào. Giờ đây, cảm giác xấu hổ khi phát hiện đấy không phải là rụt rè, đấy là tính cách con người của nếp cũ, e dè và từ tốn.
Sài gòn là vậy. Sài Gòn luôn có những sự hấp dẫn của riêng mình khi được khám phá.
Nó không thể ngồi đấy quá lâu để bắt chuyện với anh ở một quán đông người. Thiếu chỗ. Cho những người đến sau. Người đến và người đi. Vội vàng. Sự im lặng làm lỡ làng cho hai thời đại gặp nhau chuyện trò.
 photo 5385669435_bf6def923c_z_zpsd4bc4259.jpg
Sài Gòn. Cuối tuần. Lang thang trên con đường đã biến đổi tên qua nhiều khúc ngoặt của lịch sử. Từ Chasseloup Laubat, đổi sang Hồng Thập Tự rồi đang ở lại với tên gọi Nguyễn Thị Minh Khai. Nắng chéo qua vai, xuống đường làm bóng rơi xiêu vẹo.
Nó ghé vào một quán cafe nằm trên mặt tiền đường, không cổ hoài mà hiện đại qua khung thép lấy kính làm vật liệu chủ đạo.
Thật ra, không phải tự dưng mà nó ghé vào quán vì thiết kế hiện đại hay sang trọng theo một quan điểm chủ quan thiết kế tạo hình cho những ai bước vào sẽ thấy đẳng cấp mình nâng lên một bậc; mà là vì qua lớp kính đó nó thấy được một hình ảnh làm nó phải hiếu kỳ.
Nó tiến thẳng đến chiếc bàn nhìn ra mặt đường. Ngồi cạnh. Người đàn ông đã ở tuổi lão niên, đầu điểm hoa râm, tóc rẽ ngôi và xếp nếp gọn gàng, trán giăng vài vết chân chim, đôi mắt lõm sâu trong chiếc áo ca rô đóng thùng gọn gàng ngồi bên ly café thả khói bay nhìn ra mặt đường, bên cạnh một tờ báo được xếp gọn gàng như chờ lật lại trang trong xem còn sót một tin nào đấy lướt qua tiêu đề chưa đọc hết nội dung như người Sài Gòn của thời đại hôm nay đi qua nhiều điểm chỉ nhớ đến bảng hiệu, chưa kịp ghi nhớ đã vội quên không buồn tìm hiểu chủ nhân muốn để lại gì sau cái tên vừa đặt cho góc nhỏ của nghiệp mình!?
Một ngày bắt gặp hai hình ảnh. Một Sài Gòn của thuở xưa. Những con người tóc rẽ ngôi, áo đóng thùng gọn gàng, ngồi dọc những bàn ghế những quán nước ngoài đường, nhâm nhi một ly café, thưởng thức những tin tức trong ngày để hân hoan đoạn một buổi sáng sang. Nhẹ nhàng và háo hức. Lịch lãm và tri thức.
Tự dưng. Nó thèm thuồng. Gán ghép mình vào khung cảnh xưa cường điệu. 

Tình yêu để lại

Con thân yêu!
Hôm nay ba viết cho con trai của ba nhân kỷ niệm ngày sinh của mình. Đã bao lâu rồi hai cha con mình cũng không có ngày sinh nhật. Không biết tự bao giờ, ba thấy mình như một người cha ích kỉ với niềm vui của con. Tại sao ba không mừng ngày con trai của ba ra đời, tại sao ba không tổ chức cho con như bao bạn bè cùng lứa tuổi, tại sao ngày đó ba chỉ muốn nhốt mình trong căn phòng nhỏ. Một chút riêng tư, một chút nhớ nhung chìm ngập lòng ba.
Con trai à! Con có biết không. Ba chỉ muốn dành tất cả tình yêu thương cho con. Ba cũng muốn con trai của ba đủ đầy như bao đứa trẻ khác. Ba có thể mua cho con rất nhiều quà bánh, quần áo đẹp, những món đồ chơi thật đắt vào tất cả các ngày ngoại trừ ngày sinh của con. Ngày sinh con chính là ngày hạnh phúc của cuộc đời ba, ngày ba được ẵm trong tay mình một hình hài nhỏ bé. Ngày mà ba cảm nhận được thiên chức của người cha tuyệt vời như thế nào. Nhưng cũng chính ngày đó, ba vĩnh viễn mất đi một người phụ nữ quan trọng trong cuộc đời mình. Người mà ba đã từng hứa sẽ chăm sóc suốt cả cuộc đời của ba. Niềm hạnh phúc và nỗi đau tột cùng như đẩy ba xuống một vực sâu hun hút!
Ba còn nhớ như in cái ngày định mệnh ấy, nó như một sợi dây trói chặt trái tim ba. Có những đêm ba giật mình hốt hoảng khi chạm vào một bàn tay thật lạnh. Có ai đó vừa đặt bàn tay lên gương mặt ba mỉm cười nhẹ nhàng. Ánh mắt ấy dịu dàng nhìn ba say ngủ, một gương mặt thân quen trìu mến.
Hình như mẹ đang về đấy con trai ạ!
Ba giơ tay nắm vội như sợ mẹ con đi mất, thấp thoáng ba nghe một tiếng nói vọng lại:
“Anh à! Hãy thay em chăm lo nuôi dạy cho con trai mình anh nhé! Hãy dành tất cả tình yêu thương của người bố và cả người mẹ mang đến niềm vui trọn vẹn cho con. Sự sống và cái chết vẫn luôn song hành như hai thái cực của vũ trụ. Con trai là tất cả tình yêu em gửi lại cho anh, anh hãy làm cho con được sống vui vẻ hạnh phúc, được hưởng trọn vẹn những gì tốt đẹp nhất của cuộc sống ban tặng. Một sự sống dừng lại để cho một mầm sống tiếp diễn đó chính là sự sinh sôi. Và sự sinh sôi nào cũng cần bàn tay của người vun trồng. Hãy nhớ rằng em vẫn luôn bên anh và con mọi lúc mọi nơi.”
Tiếng ba ú ớ gọi… Ba chợt giật mình, mồ hôi đầm đìa cả gối. Hình như đêm qua ba say nên ba mơ thì phải, hay là mẹ con đang về với chúng ta.
Con trai của ba! Hôm nay ba biết được một điều là ba đã sai khi để cho con trai ba thiệt thòi trong ngày sinh của mình. Mẹ con nói đúng “Một sự sống dừng lại để cho một mầm sống tiếp diễn đó chính là sự sinh sôi”. Rồi mai đây khi con trai của ba lớn khôn, ba tin rằng con sẽ hiểu cho những điều ba đang làm. Nhịp thở của con hôm nay là do mẹ con ban tặng. Ba sẽ thay mẹ đi tiếp con đường còn lại đang dang dở. Ba sẽ thay mẹ vun trồng cho mầm xanh kia lớn khôn bằng tất cả tình yêu thương của mình. Rồi mai đây, khi con trai ba trưởng thành. Con sẽ không tủi thân vì những tháng ngày không có sinh nhật, mà là một niềm tự hào vì con được sống. Sống bằng chính tình yêu bao la của mẹ để lại cho con. Đó chính là tình mẫu tử thiêng liêng nhất.
Con thân yêu! Năm nay ba sẽ dành cho con một ngày thật ý nghĩa. Có thể sinh nhật con sẽ không như bao bạn bè khác, nhưng ba hứa ba sẽ mang lại cho con tiếng cười trọn vẹn. Để con cảm nhận rằng không chỉ có ba mà con còn có mẹ luôn che chở yêu thương. Ba biết mẹ con cũng muốn như thế! Hình như mẹ đang mỉm cười với hai bố con mình.
“Em à! Anh sẽ thay em làm tốt vai trò còn lại. Con trai chính là tất cả tình yêu em đã để lại cho anh. Và tình yêu của em đang sống và bên anh mỗi ngày. Anh hứa sẽ đem đến cho con niềm vui trọn vẹn như bao đứa trẻ khác.”
Tiếng mưa đêm vẫn còn gõ đều đều trên mái hiên. Con trai ba vẫn còn đang say ngủ, gương mặt con phảng phất một nét ngộ nghĩnh đáng yêu biết bao nhiêu. Ngày mai, ba hứa sẽ dành cho con một ngày sinh nhật theo cách của mình. Có thể không có bánh kem và những tràng cười bất tận. Nhưng chắc chắn sẽ có những ngọn nến lung linh thắp lên tình cảm gia đình ấm áp. Để con trai ba hiểu rằng nụ cười của con là tất cả hiện sinh của mẹ, là tất cả tình yêu của mẹ dành cho bố con mình. Ngày mai con khôn lớn, con phải là một chàng trai có ích cho đời con nhé!
(T.T: Hy vọng anh sẽ luôn cười và dành cho mình, cho con những điều hạnh phúc nhất. Bài viết này thay cho món quà ngày sinh nhật gửi đến anh, cùng lời chúc mỗi ngày đều là ngày bình an và may mắn trong cuộc sống.)

Đêm, cảm xúc và ta

Lần đầu tiền trong đời, ta mang cảm xúc như thế, bức bối, nhức nhói, con tim như bị bóp nghẹt, khó thở, người ta rung lên bần bật, nước mắt tưởng chừng chẳng thể ngừng tuông, thế mà ta không khóc được, lạ thật, ta chẳng biết ta đang ở một trạng thái cùng cực đến vậy. Đau…
Ta chẳng giỏi kìm nén cảm xúc như bao người, nhưng bây giờ ta lại làm điều đó tốt hơn mình tưởng, có lẽ vì nó đến nhiều quá khiến ta hóa vô cảm thì phải. Mọi người ai cũng bảo ta là kẻ nguội tính, trầm lắng lắm dù sự việc có to tác thế nào, chắc là vậy, hay nói đúng hơn ta sợ, sợ cãi vã, sợ những lời lúc nóng giận sẽ làm đau lòng nhau, thà cứ lặng im để tự bình lặng trong chính tâm hồn mình. Cái tôi ta cũng lớn, sĩ diện ta cũng cao ngút ngàn, nhưng tất cả dường như đều đi về điểm cực tiểu khi yêu thương ta dành cho một ai đó quá nhiều. Ta yêu, ta dễ mụ mị là thế này đây!
Ta lặng im giữa trời đêm, người người cứ vơi dần khi đêm lặng trôi về khuya, đường thưa thớt dần bóng người, mình ta với ta, liêu xiêu trên chiếc xe máy dường như cũng mệt nhoài bởi khói bụi. Chạy thật chậm, rồi lại rồ ga thật nhanh, người bỗng lạnh cóng, những tiếng hắt xì thi nhau đến khiến ta phải giật mình, gió bấc đầu đông đây mà. Mủi lòng, buồn se sắt, buồn héo hắt, lòng cứ như xé ra thành từng mảnh vỡ, và ngoại cảnh cũng chẳng thể là bạn bên ta, hóa ra người buồn cảnh có vui đâu bao giờ là thế này. Bụng tự dưng đói cồn cào vì cả ngày chẳng ăn uống ra trò, cười lả cười lơi cho qua, rồi cơn đói cũng tự dưng theo gió theo mây lúc nào không hay. Ta nhiều lúc là thế, có thể yêu thương một ai đó vô cùng, nhưng đôi lúc lại quên mất việc yêu thương chính bản thân mình.
Thả mình xuống chiếc giường bé nhỏ, nệm ấm, chăn êm, ta co ro một mình khi đêm đã trôi hẳn về khuya, lặng im một chốn, ta nghe từng tiếng thở mệt mỏi của chính mình. Bóng đêm bao trùm, ta với ta, với căn phòng im ắng, người vẫn lạnh, và con tim vẫn thở những nhịp thở ngắt quãng, nghẹn ngào. Muốn thét, muốn gào mà môi vẫn cắn chặt, ta thinh lặng như tờ để nghe tiếng lòng thút thít. Muốn khóc, khóc thật nhiều để giọt nước mắt cứ chảy, cứ ướt đẩm mắt, môi nhưng chúng như ngủ quên giữa trời khuya lạnh giá, ta gồng lên để đón nhận một vài giọt nước mắt li ti, rồi bật cười một mình, nụ cười nhạt nhẽo. Đêm, cảm xúc và ta là thế này ư?! Tự dưng ta thấy mình như một kẻ điên…
Cố nhắm nghiền mắt, ta tự ru ta vào giấc ngủ với một giấc mộng đẹp và dịu êm để cho qua một ngày mệt nhừ, khốn khó cảm xúc, vậy mà mắt cứ đau đáu. Rồi bỗng dưng nhớ một ai đó quay quắt, nhớ khóe mắt, bờ môi, nhớ cả những điều họ làm ta nhói lòng, cay mắt, để ta nhận ra rằng ta yêu họ nhiều mình nghĩ.
Ừ, chắc giờ này người ta yêu thương đã say giấc rồi, mong là người ta sẽ có một giấc ngủ sâu, ngủ ngon chứ đừng như ta nhọc nhằn vỗ về chính mình thế này. Ngủ thôi, ngày mai là ngày mới, sẽ ổn ta à!

Chiếc gùi đong đưa...

Em, anh sẽ không bắt đầu câu chuyện kể sáng nay bằng những nhớ thương thường nhật luôn ngự trị trong lòng. Anh cũng không bắt đầu câu chuyện bằng sự đổi thay của nắng, của gió vào những ngày thu đông làm anh mệt mỏi! Chuyện anh kể em nghe thật ra chỉ là một chút lan man suy nghĩ của anh khi bất chợt trên đường công tác anh nhìn thấy hình ảnh chiếc gùi trên tấm lưng cong của những người phụ nữ miền sơn cước...
Hẳn em không quên tản văn “Cả sơn nguyên trên một chiếc gùi” của nhà báo Nguyễn Hàng Tình? Tản văn ấy không chỉ làm anh, làm em rung động sâu sắc trước cái nhìn tinh tế của tác giả về trời mây Dalat, về nếp sinh hoạt của người dân nơi xứ sở ngàn thông quê em... mà còn làm cả hai ta phải suy nghĩ rất lâu về hình ảnh những người phụ nữ từ trẻ đến già suốt một đời lầm lụi, miệt mài gánh trên vai cả một miền sơn khê. Tất nhiên “gánh trên vai” chỉ là cách nói ví von, nhiều ẩn dụ nhưng quả tình hình ảnh chiếc gùi trên những vai gầy còn đọng mãi trong anh và khiến anh vương mang tìm kiếm...
Sáng nay, khi cho xe chạy về hướng thảo nguyên M’drak mênh mông nắng gió, anh đã sững người gặp lại những tốp phụ nữ già có, trẻ có, trẻ em cũng có nhưng đa phần gầy guộc, nước da xạm màu, nhiều người còn đi bằng đôi chân trần nứt khô tóe máu trên con đường gập ghềnh, nhiều bụi đỏ... Họ đi ngược hướng núi, em ạ, cùng với chiếc gùi trên vai là những rau, những sắn... hay những thứ sản vật nào đấy có thể do họ trồng cấy hay hái lượm được... Nhưng, điều làm anh nhìn theo họ đến hút tầm mắt không phải là ở dáng vẻ hiền lành nhẫn nại, cần cù chịu khó mà chính là cái cách họ đi. Từng người, từng người bước qua, ngăn nắp và đều đặn, thẳng tắp và ngay hàng, lặng im và bền bỉ, không một lần ngẩng lên hay quay đầu nhìn lại... trước mắt họ hình như chỉ có một con đường mà họ biết chắc sẽ đưa chân họ tiến dần vào vùng đô thị được bao phủ bởi ánh đèn phù hoa, áo quần giăng mắc và bê tông cốt thép choáng ngữ tầm nhìn...
Nhưng đừng nghĩ họ đang bị phố phường “lôi kéo”. Đơn giản đó chỉ là một hành trình đi về giữa núi rừng và đồng bằng, vậy thôi. Cứ nhìn những đôi tay chai sần, búi tóc héo khô, nét mặt chưa bao giờ thấy ưu tư, sầu muộn nhưng cũng hiếm hoi mới nở nụ cười dễ làm ta nhầm tưởng họ đang chịu đựng cái khó, cái nghèo. Nhưng khi nhìn thật sâu vào mắt họ mới thấy tất cả họ đều có chung một ánh mắt đen nhức, thẳng ngay, quyết liệt để thay trả lời rằng với họ, phố phường chỉ là nơi đánh đổi đôi món gạo thuốc chăn màn, còn đại ngàn mới thực sự là miền đất sống. Sống từ hơi thở dồn lên trong lồng ngực khi đưa tay giữ núm cồng chiêng, sống cho đến những bước chân thình thịch đi suốt thời thanh nữ... Anh tin dù những gót chân kia dẫu có vào phố thị bao lâu thì chỉ khi trở về trên những sườn dốc trong mùa bão rớt trượt trơn hay nơi thung sâu hun hút gió... chúng mới lại in hằn lên đất với cái dáng tròn tròn chắc nịch, vẹn nguyên và chung thủy muôn đời.
Em ạ, anh biết, dù anh có cảm thông với họ hay cố “nhìn về phía họ” thật lâu thì có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ, hoặc còn lâu - rất lâu - mới hiểu hết tâm tư của những người phụ nữ đi suốt chiều dài cuộc đời với chiếc gùi trên vai và bụi đỏ lấm lem chân đất; nhưng anh cho rằng sẽ không thể có cái ngày họ đổi chiếc gùi nặng trịch, lên nước bóng nhoáng để đổi lấy những cái giỏ Trung Quốc vàng xanh lòe loẹt như bài báo nào đó đã viết về họ, dù cho sức ảnh hưởng của đô thị hóa là thật và vòng xoáy kinh tế thị trường có tàn nhẫn phá hoại những giá trị tinh thần của họ đến đâu đi nữa. Đành rằng cái gì rồi cũng có thể được thay thế, nhưng chiếc gùi là vật linh thiêng bao đời cùng họ gánh cả một cuộc mưu sinh cơ cực; gánh cả một niềm vui lao động chân chính và theo họ đổ bóng lên những triền đồi hay thung lũng quanh co...
Sáng nay, ngồi trên chiếc xe êm ru mát lạnh đều đều lăn bánh, thi thoảng có xóc lên tí chút vì những ổ voi, ổ gà nhưng cũng đủ làm vài người ngồi xung quanh cau mày nhăn mặt... Tự dưng anh nghĩ nhiều đến họ, đến em, đến những giọt mồ hôi mặn mòi âm thầm rơi xuống để mỗi ngày đi qua, hơi ấm gia đình sẽ được lưu giữ cùng những bình an... Nghĩ nhiều hơn bao giờ hết. Và, anh cũng thấy xấu hổ thay khi nhìn lại những đôi bàn chân “trót” tinh tươm, thơm sạch bởi suốt đời chỉ muốn lựa chọn cách đặt chân lên mặt thảm dầu mềm mịn như nhung...