Sunday, November 10, 2013

Ngày anh không đến!

Tình yêu nhiều khi là khoảng lặng vây hãm giết chết con tim tôi từng ngày. Đôi bàn tay trống rỗng, chai lì với những móc nối yêu thương, không còn cảm nhận được hết thảy những quan tâm, những vòng ôm ghì chặt của ai đó khi bên tôi nữa. Có lẽ, cảm giác yêu thương nơi tôi chỉ dành trao chọn cho một người.
Kí ức được chôn vùi nhưng vẫn mãi ươm mầm của những sinh linh khát khao được trỗi dậy. Nỗi nhớ trong tôi vỡ tung trên khóe mắt, mở cửa cho những nhói lòng tràn mình vào tim cắn xé, gào thét tên người tôi yêu. Tôi yêu anh như sinh mệnh, yêu cả kiếp người, yêu anh bằng tất cả những gì tôi có. Nhưng anh chẳng ở bên tôi, anh không dìu bước tôi trên những chặng đường gai góc, anh cũng không bên tôi những lúc tôi buồn, anh chẳng giữ lời như anh đã hứa. Anh bỏ lại tôi một mình chơi vơi giữa bộn bề của sống, bỏ mặc tôi giữa những chen lấn của đời, còn anh thì lại chìm mình trong một nơi khác, cái nơi mà tôi chẳng thể nào tìm thấy anh.
Ngày tôi sinh ra trên thế giới này, là ngày tôi gói trọn được những niềm vui. Những khoảnh khắc trưởng thành song hành với tôi cùng năm tháng. Đời đưa đẩy bước chân tôi với những hành trang cho cuộc sống. Và cuộc sống của tôi trở nên trọn vẹn hơn khi có anh bên cạnh. Ngày mưa giá rét, chính là cái ngày mẹ ban cho tôi cuộc đời, và cũng ngày này, tôi gặp anh, người là mảnh ghép cuối cùng của cuộc đời tôi còn thiếu sót.

Sinh nhật nơi đất khách, tôi có anh bên cạnh, có bạn bè, có những người thân thương. Niềm vui vỡ òa thành nước mắt, nụ cười nở rộ trên đôi môi, đôi mắt tôi long lanh, chứa nhiều điều muốn nói như sắp vỡ.  Xa gia đình, tôi không được đón sinh nhật của mình cùng ba mẹ, nhưng niềm vui anh mang tới làm dịu đi cảm giác cô đơn và buồn bã trong lòng tôi. Yêu thương đong đầy khép lại bữa tiệc sinh nhật ngập tràn niềm vui và hạnh phúc.
Bước cùng anh trên lòng đường đông đúc, cảm nhận cái lạnh của đêm đông, tôi ước nguyện tình yêu tôi và anh luôn tròn vẹn. Nhưng... bước chân tôi chưa dừng, thì những nguyện ước vỡ vụn trong nước mắt. Ngày khép lại. Đón những bước ngoặt cho một tuổi mới.
Sinh nhật đó, tôi đã từng có anh !
Một năm rồi nhỉ, một năm tình yêu của tôi vẹn tròn trao cho người con trai ấy. Một năm không quá ngắn cũng không dài, nhưng tình yêu tôi đủ lớn để cùng anh đồng hành trong những lối rẽ của đau thương. Một năm qua đi, mọi thứ dần trở nên khác, đeo lên mình chiếc mặt nạ của sự giối lừa. Ngay chính tôi cũng thế chứ đâu, tôi hóa trang cho mình thành một chú hề với đôi môi mọng đỏ cùng nụ cười tỏa nắng với những ghanh tị của những mặt nạ chìm mình trong u uất, nhưng ai hay đôi mắt tôi phía sau đang ứa lệ.
Sinh nhật này, ai sẽ ở bên tôi !

Thiên sứ đã mang anh tới một nơi xa lắm, một nơi mà cuối cùng ai cũng sẽ phải đặt chân, nơi của những linh hồn đi về trong vô vàn đau sót của người kiếp nhân gian. Tôi sợ cái cảm giác bước đi trên lòng đường phố xá, cái nơi mà anh ngã xuống bởi tai nạn của một vụ giao thông. Tôi sợ cái cảm giác ngồi sau xe của một ai đó, tôi sợ cảnh về đêm trên phố xá lụi tàn.
Giọt sầu thấm đẫm tim tôi, những nỗi đau ùa về kéo theo những sợ hãi bao trùm nơi xứ lạ. Tôi cô đơn giữa cuộc đời. Không anh, không gia đình, không người thân bên cạnh.
Dừng lại, dừng lại thôi. Tình yêu tôi sẽ trao anh tới suốt cuộc đời.
Anh không còn bên tôi nữa ?

Mảnh vụn!

Tôi còn nhớ trong những ký ức của tôi, nổi bật lên là gam màu tối với những mảnh vụn của trái tim bị tổn thương vỡ tung trong nước mắt. 
Tôi còn nhớ những bước chân không vững lang thang trên đường xá về đêm.
Tôi còn nhớ cái bóng dáng cao gầy đi tìm tôi trong đêm tối...
Tôi còn nhớ, còn nhớ bóng mẹ cùng chiếc áo nâu sờn đứng lặng với hai dòng nước mắt, đau từng khúc ruột ngóng chờ tôi trước hiên nhà xưa cũ !
Tôi vốn là một đứa con gái ít nói, nhiều tâm sự, và đầy khó hiểu, khép mình trong chính cái vỏ bọc mà chính mình tạo ra, nhiều mộng mơ, và tràn đầy lạc quan...
Vào ngày sinh nhật của tôi hai năm trước, cũng là ngày tôi trở thành một đứa con gái mang đầy những  khát khao được yêu thương và đùm bọc, đánh mất đi niềm tin, và lạc quan vào cuộc sống. Tôi trách đời bất công và tàn nhẫn...
 
 
Sinh nhật ấy, tôi mất đi một nửa yêu thương !
Sinh nhật ấy, tôi biết rằng mình đã phải chấp nhận đối mặt với cuộc sống thiếu sự quan tâm, thương yêu và đùm bọc.
Một nửa yêu thương còn lại, là người mẹ yêu quý - món quà quý giá nhất của cuộc đời tôi.
Ba không còn là người mà tôi kính trọng. Ừ, thì ba đâu còn là điểm tựa cho cuộc đời tôi nữa, ông không còn là người mà tôi từng yêu quý, ông khác rồi. Cuộc sống khá giả, cuộc đời lắm những mưu mô đã biến ba trở thành một con người hoàn toàn mới. Vô tâm và lạnh lùng, không còn biết quan tâm tới gia đình, tới mẹ, tới tôi.
Sinh nhật năm đó, tôi suy sụp trong những vô vàn hình ảnh quanh ngôi nhà đã từng một thời hạnh phúc. Những mảnh kiếng vỡ nằm ngổn ngang trên nền đất, mùi máu tanh nồng nặc bốc từ những vết thương trên đôi tay ba, và mẹ. Bánh sinh nhật dính đầy trên bàn máy, quà sinh nhật vụn nát trong không  gian nhỏ hẹp nơi phòng khách.
Mắt tôi nhòe đi và ướt đẫm. Tôi gào thét trong tiếng cãi nhau giữa ba và mẹ, đôi chân tôi vô thức chạy ra khỏi cái không khí ngạt thở ấy và hòa mình vào màn đêm.
 
 
Mọi thứ để lại trong tim tôi mảnh vụn của những yêu thương tan vỡ. 
'' Ừ, sinh nhật của mày đấy. Sinh nhật mà mày hồi hộp và hi vọng, thấp thỏm lo nghĩ và tưởng tượng nó đẹp và ấm áp khi ngồi học trong lớp đấy. Đấy, sinh nhật của mày đó, nhìn thấy rồi đó, còn ấm áp nữa đâu, còn cái mộng tưởng cả gia đình vui vẻ bên nhau  nữa đâu, còn mơ mộng chi nữa vào cái ngày sinh nhật '' - Ừ. Tôi đã nói với chính mình như thế. Đau, tôi thấy tim tôi nhói, đau thắt lên từng cơn dữ dội. 
Tôi chẳng còn mong mỏi gì cho những ngày sinh nhật, chỉ nguyện ước rằng gia đình lại được hạnh phúc như khi xưa.
Nhưng có lẽ, vào đúng ngày sinh nhật tôi năm ấy, mọi thứ đã khép lại, và những bước chân trở nên lạc nhau, không cùng đường, ngược hướng, và ngược cả những yêu thương.
Khi thổi tắt những ngọn nến sinh nhật, tôi chỉ ước rằng: '' Gia đinh sẽ lại được hạnh phúc như xưa ''.
 
Đinh Thủy  

Em muốn!

Có thể, sau những nỗi đau mất đi một thứ gì đó quan trọng với cuộc đời của mình, em lại đắm mình vào men sau trong những đêm dài lang thang trên từng ngõ nhỏ. Cũng có lẽ, em đã sai khi bước chân trên con đường tình yêu giữa anh và em, vốn dĩ con đường hai ta bước, là hai đường thẳng song song chẳng bao giờ giao nhau. Dù có đi hết cả một đời, thì mãi mãi cũng chỉ nhìn thấy nhau, và sẽ chẳng bao giờ  cùng nhau chạm vào chung một điểm dừng.
Tình yêu này, là do em tự nguyện. Em nguyện yêu anh, hi sinh và lặng lẽ dõi theo anh. Em chẳng muốn làm vật cản trở anh trên con đường anh bước, chỉ là em muốn... muốn tình yêu trong em sống lại, và vì trái tim em chẳng thể nào quên được những yêu thương khi xưa.
Em muốn ...!
Muốn được anh ôm vào trong vòng tay ấm áp. Vòng tay đã từng trao em, nay đang truyền hơi ấm cho một người khác. Chắc anh chẳng bao giờ hiểu được, em khát khao yêu thương ấm áp nơi anh tới nhường nào.
Anh... em muốn...
Muốn được ôm anh ở ngay đây, muốn tựa vào vai anh và nói với anh rằng em yêu anh biết mấy. Em muốn...muốn hai trái tim cùng hòa chung nhịp đập. Muốn là người cùng anh đi hết đoạn đường còn lại.
Nhưng tất cả cũng chỉ là ước muốn. Bởi giờ đây, bên anh đã có hơi thở khác lấp đầy, người ấy... chẳng phải em.
 
 
'' Hoặc là yêu nhau, yêu đúng nghĩa hai là ngừng dày vò nhau.
Cuộc tình dù đúng dù sai, tổn thương nhất vẫn chỉ là người con gái !''
Ừ. Đúng, anh nhỉ. Dù là yêu, hay là khi chia tay, thì với em, tổn thương vẫn lấp đầy cả những khoảng trống của con tim.
Ừ. Hạnh phúc ấy, em chẳng thể nào có được. Đơn giản, hai ta chỉ có duyên mà không có phận.
Người ta thường nói, đến với nhau, gặp nhau bởi cái '' duyên'', còn bên nhau, yêu nhau là do '' nợ''. Ừ thì... anh có lẽ chẳng nợ em điều gì cả. Nhưng... còn em, thì lại nợ anh một tình yêu. Một tình yêu trong im lặng.
Tự vỗ về bản thân. Những ước muốn cũng chỉ là ước muốn.
Một ngày nào đó, xa, cũng có thể là rất xa... em sẽ trao trả yêu thương trong em về nơi anh, nơi trái tim đang là từng mảnh vụn.
 
31.10.2013
Đinh Thủy

Ngày mai em đi bán nỗi sầu!

Sẽ có những chênh vênh trên cuộc đời em thơ dại. Cũng sẽ có những sỏi đá trên con đường em bước. Đau và những niềm vui hạnh phúc đang pha trộn vào nhau, quyện mình vào trong dòng chảy của vị đắng. 
Chẳng phải là quên, cũng chẳng phải là đang nhớ. Có lẽ, đơn giản chỉ là những phút giây chạnh lòng nhớ lại. Những yêu thương, những nồng nàn, những môi hôn đê mê tưởng chừng như bất tận, em đắm chìm trong những yêu thương. Rong rêu thả mình vào trong biển nhớ. Để giờ em lại đắm mình vào trong biển sầu đổ lệ.
Anh là mảnh vụn trong trái tim em, là nỗi đau của em. Anh đã từng là tất cả... nhưng giờ, anh chẳng là gì trong bộn bề của đời em nữa. Chỉ là thoáng chốc anh lại hiện về trong tâm trí em, tình yêu anh hiện về trong tim em, trong nỗi nhớ, và cả trên khóe mi sầu.
 
 
Đêm. Em nghiêng mình trong ánh sáng chập chờn, với những cánh hoa tàn y như cuộc tình ta đã hết. Chắc anh đâu hay, nỗi đau em mang lớn gấp ngàn lần anh nghĩ. Chắc anh cũng chẳng bao giờ thấu được nỗi nhớ anh da diết cắn xé trái tim em  như thế nào. Đau và nhói. Buốt giá, tê tái tới tận tim gan. 
Đêm... chỉ đêm nay thôi. Chỉ đêm nay thôi em cho phép bản thân mình nhớ anh nhiều tới thế. Chỉ đêm nay thôi và ngày mai sẽ khác. Anh giờ không thuộc về em, hiện tại anh không còn bên em, bên em đã trở thành quá khứ. Anh không phải là hư ảo, anh hiện hữu, hiện hữu trong chính dòng đời vồn vã, hiện hữu trong đời em, và là hiện tại bên cô ấy, người con gái anh yêu.
 
 
Ngày mai em sẽ đi bán nỗi sầu!
Nhưng ai sẽ mua nó cho em. Anh à ? Hay là một người xa lạ sau này sẽ trở thành một người chiếm đóng con tim em ?
Ừ! Em đi bán nỗi sầu, bán những sầu thương đã được đong đầy của năm tháng. Em bán sầu cho những kỉ niệm một thời bên nhau, bán cho những nhớ mong để chúng về tìm lại miền kí ức mà ngủ quên đi đừng bao giờ thức tỉnh. Em bán cho những ưu tư và nhung nhớ, bán cho những môi hôn, cho những vòng tay ôm ghì, cho những đắm say và ân cần từng giây phút. Em bán,  bán nỗi sầu để hạnh phúc trở lại với em. Bán sầu để em mua niềm vui, mua sự vô tư và không buồn phiền của em ngày mà anh chưa từng đến.
Bán thôi, bán sầu đi, bán nỗi buồn đi thôi.
Dừng thôi. Dừng nghĩ. Và... dừng cả những yêu thương của ngày nào !
 
09.11.2013
Đinh Thủy

PHÁN XÉT NGƯỜI KHÁC ? KHÓ LẮM AI ƠI!

Đã có bao giờ bạn cảm thấy hụt hẫng, thất vọng khi thấy cô bạn thân của mình bỗng dưng "trở mặt"?
Đã có bao giờ bạn khó chịu, tức tối khi thấy người khác "luôn tỏ ra hiểu mình"?
Hai câu hỏi trên, xuất phát từ một nguyên nhân duy nhất, đó là do bạn đã vô tình PHÁN XÉT người khác và "được" người khác PHÁN XÉT lại bạn.
Thực tế, con người sống rất cảm tính, dù cho có sử dụng lí trí nhiều đến đâu. Cái cách mà họ đối xử với bạn, sẽ khiến bạn ngộ nhận về con người của người đó. Còn cái cách mà bạn đối xử với họ, sẽ là chuẩn mực để họ đánh giá về bạn. Người ấy rất quan tâm, đối xử rất tốt với bạn nhưng người ấy chưa chắc đã là một người tốt thực sự theo nhiều nghĩa. Thế nên, mới có trường hợp, có người mang danh là "kẻ trộm cắp" của nhà hàng xóm nhưng vẫn là đứa con ngoan của ba mẹ, "bằng hữu" tốt của bè bạn là vì thế.
Cũng là vì nguyên do trên, mà "cái cảm giác hụt hẫng, thất vọng" khi vô tình thấy người khác "trở mặt" cũng là một lẽ thường tình. Vì ta đã quá quen và tin tưởng rằng "người mà thân với ta đều là người tốt". Cuộc đời luôn luôn là một ẩn số, sẽ có những bí mật, những tính cách mà bạn không thể nắm rõ được. Chính vì thế, ngày hôm nay mới yêu, ngày hôm sau chia tay cũng chẳng có gì là khó hiểu. Hay cô gái này hằng ngày thấy ngây ngô dễ thương lạ, nhưng chiều nay sao thấy cô ấy thực dụng tính toán quá!
Bạn ạ, đừng thất vọng về người khác khi bạn chưa nắm rõ được họ, và đừng phán xét họ khi bạn không biết rõ được họ đang nghĩ và phải gánh chịu điều gì.
Bạn ạ, cũng đừng khó chịu tức tối khi thấy người ta đánh giá sai lệch về con người của bạn. Vì đôi khi ngay cả bản thân bạn cũng thế.
Khi bạn yêu một người nào đó, thì dù họ có xấu xa đến cỡ nào, bạn vẫn luôn cho rằng họ là người tuyệt vời nhất trong đời của bạn, vì bạn yêu họ và vì họ yêu bạn.
Khi bạn ghét một người nào đó, bạn mặc nhiên cho rằng họ luôn gắn liền với những thứ tầm thường, thấp kém và bạn luôn ở một cái "thế giới khác", dù rằng họ đã cố gắng thay đổi theo một chiều hướng nào đó.
"Em có thể ghét người đó nhưng đừng bao giờ khinh thường họ, thằng bé một ngày nào đó sẽ lớn". -HVS-
Vậy đấy, chẳng bao giờ dễ dàng để có thể phán xét người khác đâu bạn ạ! Trên đời vốn dĩ chẳng có chuyện đúng hoặc sai, tốt hay xấu, thiện hay ác như trong sách vở. Quan trọng là góc nhìn của bạn thôi!
GARI (YẾN PHƯỢNG)

BÃO QUA VÀ NHỮNG ĐIỀU CÒN LẠI

BÃO QUA VÀ NHỮNG ĐIỀU CÒN LẠI
Sài Gòn một ngày bão….
Thành phố miền Nam này chẳng mấy khi có bão, thế mới nói
“ Người miền Trung tránh bão như tránh chết
Người Sài Gòn đón bão như đón Tết”
Nhà nhà, người người cứ rần rần bão với tố
Từ chiều đến giờ tôi nhận được cơ man nào tin nhắn delay công việc với chung một lí do “ bão”
-         Khách hàng: “ Thôi bữa khác giao hàng em nhé, bão rồi…”
-         Thằng bạn thân: “ Ai bảo lựa ngày bão mà hẹn cafe, số mày không uống được cafe tao bao đâu, hehehehehehe”
-         Sếp: “ Tối nay nghỉ họp em nhé, bão! Về khuya nguy hiểm lắm”
Tôi vẫn hay nghe nói hậu quả ghê gớm của bão và đúng thật! Không biết cơn bão này mạnh cỡ nào, sức càn quét cớ nào nhưng sau bão là tôi lại phải cong mông chạy việc, họp bù rồi đó! Đâu phải cứ delay là delay luôn
Và bên cạnh mấy cái tin nhắn kia thì còn một tá tin nhắn từ ba mẹ tôi được gửi tận từ …sáng:
“ Mang áo mưa theo nha con, khéo chiều mưa bão đấy”
“ Chiều nay có học không? Ba nghe bảo bão, cẩn thận đấy nha”
“ Được nghỉ học sớm phải không con, ba mẹ cũng được nghỉ làm sớm, nghỉ thì về đi con nhé, bão….”
“ Con về chưa? Đi đường cẩn thận nha”
“ Bên chỗ con có mưa chưa? Mưa thì tấp vào trú chứ đừng ráng chạy nha, đi cẩn thận…”
Tôi ngao ngán đứng ở cổng trường nhìn …trời. Xanh trong thế này, gió nhè nhẹ mát thế này…bão quái gì trời! Sài Gòn mà bão á! Không biết tin có thật không mà nháo nhào nhào. Định bụng gọi cho thằng bạn trêu nó nhát gan sợ bão rồi kêu nó qua chở đi cf thì mẹ tôi gọi đến:
-         Con về chưa, về mau đi, sắp bão rồi
Đang đinh lên tiếng cự nự với mẹ rằng không có bão đâu, trời này bão gì…thì tôi khựng lại, tiếng mẹ như sắp khóc…tôi đành xụi lơ:
-         Dạ, con lấy xe rồi, giờ con về đây ạ
-         Ừ, mau mau nghe con, mà đi cho cẩn thận nha
Vừa cúp máy thì số ba gọi đến. Chưa để ba nói gì vì đã biết trước nội dung, tôi đáp nhanh:
-         Con đang về đây ba.
Thôi thì bão, thì về nhà…
Trời vẫn xanh và chưa có dấu hiệu gì của bão cả.
Loay hoay mở khóa cổng, tôi bất ngờ nhận ra cái cổng đã được sơn  mới lại màu xanh da trời. Nhà tôi xây đã lâu, cổng cũng cũ lắm rồi, tôi nhớ ba mẹ có bàn sơn lại cho mới trong một bữa cơm  nào đó. Tối nào cũng về nhà khi đã khuya, mà sớm hơn thì trời cũng đã nhá nhem rồi lại đi trong trạng thái ngái ngủ vội vàng, tôi không biết cổng đã được sơn từ bao giờ.
Thấy tôi vào nhà, mẹ tôi như trút được ghánh nặng, tôi nghe tiếng mẹ thở phào một cái. Ba tôi cũng đã ở  cơ quan về liền chạy ra đỡ tôi dắt xe vào
Chạy vội lên phòng tìm máy chụp hình, tôi nói với mẹ trong khi chạy xuống
“ Mẹ ơi con ra đầu ngõ chụp mấy tấm hình về bão cho báo con ngày mai nha mẹ”
Giọng mẹ tôi bỗng nghiêm lại:
“ Cất ngay cái máy cho mẹ. Và ở nhà”
“ Ba…….”
Ba tôi cũng nghiêm giọng:
“ Nghe lời mẹ đi con. Bão….”
Tôi hậm hực cất máy hình rồi ngồi vào một góc, không ngừng rủa xả cơn bão điên khùng khiến tôi chả làm được gì cả
Trời bắt đầu mưa, mưa nhỏ rồi dần nặng hạt…
Mẹ tôi bận bịu trong bếp nấu bữa tối
Ba tôi ngồi ở solon đọc báo, nghe radio
Bé Miu chạy qua chạy lại chơi với cái máy bay giấy của nó
Đang cáu kỉnh quờ quạng wifi để online facebook tôi bỗng khựng lại…
Khung cảnh quen thuộc này, gần gũi  này bao lâu rồi tôi không thấy?
Tôi quá bận để thấy rằng mẹ tôi dạo này gầy hơn trước
Tôi quá bận để biết ba tôi bữa nay mắt kém nên đọc báo phải mang mắt kính
Tôi quá bận để lâu lắm rồi không chơi cùng Miu
Tôi quá bận cho những yêu thương ư?
Mẹ tôi sắp cơm ra, mâm cơm nóng sực đầy những món ngon mà tôi thích : sườn chiên, canh khổ qua, măng xào và cả cà muối nữa
Bé Miu tíu tít: “ Bão được nghỉ học. Tối nay chị lại ăn cơm với con nữa. Cứ bão mãi thì thích mẹ nhỉ?”
Nghe con bé nói, tôi quá xấu hổ chỉ biết cắm mặt ăn. Mẹ tôi mắng yêu nó “ ai lại thích bão, thích nghỉ học hả con?”
Mưa ào ạt
Mâm cơm rộn rã, tiếng cười át cả tiếng mưa
Ba tôi kể chuyện về ông sếp có cái bụng bia rất bự
Mẹ tôi kể chuyện bà hàng xóm mới mất gà
Bé Miu kể chuyện bạn Bin trên trường thích nó ( ôi con nít =.=)
Tôi cũng hào hứng kể ba mẹ nghe chuyện trường, chuyện lớp tôi
Đã lâu rồi….tôi không gần gũi ba mẹ như vậy
Ăn cơm xong thì mất điện, bé Miu sợ, tôi cũng sợ. Thế là ba tôi quyết định hôm nay cả nhà sẽ ngủ chung. Ôm gối bẽn lẽn chui vào lòng ba mẹ, tôi thấy mình như bé lại.
Bé Miu cù tôi, tôi cù mẹ, mẹ cù ba…cả nhà cùng cười vang trong bão
Một đêm không công việc, không facebook, không chơi bời tụ tập…tôi ngủ ngon lành và sâu giấc
Bão tố, sấm chớp ngoài kia không làm hại tôi, vì tôi đang ở trong nhà, trong vòng tay che chở của ba mẹ
Sáng nay, bão tan nhưng đường ngập, ba nhất quyết chở tôi đi học cho an tâm
Bão đến, cuốn đi nhiều thứ nhưng cũng để lại trong tôi một bài học
Đó là sự trân trọng những gì mình đang có
Là tình cảm gia đình không gì thay thế được
Là phải biết sống cho những điều thực sự có ý nghĩa
Bão tan…bầu trời lại sáng
Và dù có bão…ta vẫn có một nơi để trở về
 Author: Diệu Thanh
Edit: Gari

Khi các nàng đưa trai giàu lên bàn cân

Lượn lờ vòng quanh vài diễn đàn của chị em,tôi thấy khá nhiều topic bàn về việc yêu đại gia. Các bình luận xấu có,tốt có,hầm bà lằng đủ mọi hình thái cảm xúc. Từ méo mó đến tròn trịa,từ hạnh phúc đến khổ đau,sung sướng,cay cú,thích thú,ê chề. Trong đó có một tít làm tôi chú ý mạnh và cũng gây tranh cãi khá nhiều, đó là việc lựa chọn yêu “trai nhà giàu” hay “trai tự làm giàu” lợi hơn ?!
 Thời buổi xã hội phát triển, đồng nghĩa với lựa chọn của các nàng ngày càng được nâng cấp hơn. Ngày trước,chúng ta phân vân giữa trai giàu và trai nghèo,bây giờ chúng ta lại phải đắn đo xem nhà giàu hay tự làm giàu thì hơn. Thế cũng đủ biết các chàng trai nghèo giờ đã chẳng còn mấy xăng-ti-mét vuông chỗ đứng để xếp hàng cầm cưa. Ừ thì các nàng bây giờ cũng nắng mưa,dưa cà khó chiều lắm. Yêu mà thiếu thốn sao chịu được. Đến siêu mẫu Thanh Hằng,trong một bài phỏng vấn cũng bày tỏ quan điểm:” Không cần cứ yêu người nghèo thì mình có thể cao quý, thanh bạch và cũng chẳng phải là thích kẻ giàu thì ta sẽ biến thành cô gái đào mỏ”. Nhất là các nàng bây giờ đang xuân sắc,xinh đẹp,thông minh,học rộng,hiểu sâu thì tội gì không tậu lấy một anh xứng tầm chiều chuộng đón đưa







Nhưng khổ nỗi,đại gia cũng có nhiều loại,tiểu nhân,quân tử đủ cả. Do vậy,bạn-mặc dù mang biệt hiệu nàng cáo,nhưng đôi khi cũng nên cẩn thận giữ an toàn cho tình yêu của mình. Quay trở lại tít được chị em tranh luận gay gắt kia,tôi thấy có rất nhiều cô gái trẻ lựa chọn yêu kiểu đại gia “tự làm giàu” hay còn gọi tạm là những người có chí vươn lên. Các bạn ấy đưa ra rất nhiều lý do đại loại như: bạn có cơ hội sánh vai cùng anh ấy từ những năm tháng bần hàn đến khi giàu sang, bạn sẽ được thiên hạ tôn vinh với hình mẫu “ đằng sau thành công của một người đàn ông luôn có bóng dáng người phụ nữ”, bạn sẽ nhận được sự biết ơn và trân trọng vô cùng của anh ta,hay đơn giản chỉ là để phòng xa nhỡ sau này anh ta phá sản thì ơn trời, nhờ cái “chí lớn” sẵn có bạn không lo chết đói hay vô gia cư blah blah… các ích lợi khác khi yêu trai tự làm giàu. Vâng các lý do của bạn rất có lý. Nhưng tôi chợt nghĩ,bạn có tính đến các tính cách mặt trái của anh ta hình thành nhờ quá trình tự làm giàu ấy không?
Ví dụ nhé:anh ta là một tên tiết kiệm mọi lúc, mọi nơi, mọi hoàn cảnh,tình huống hay thẳng toẹt ra là một kẻ ki bo kẹt xỉ. Hẳn là khi đã phải lăn lộn kiếm tiền thì không ít người sẽ tôn thờ nó thái quá. Những chàng kiểu này lúc nào bạn cũng thấy trong ví hắn có cả đống tiền nhưng mỗi lần chi tiêu thì câu cửa miệng luôn đính kèm từ “mắc”. Chính vì thế,tôi gọi họ là những “giáo sư tiền học”. Gần bên những người kiểu này ,bạn thường xuyên được nghe những bài thuyết giảng về giá trị đồng tiền và cách sử dụng chúng sao cho hợp lý. Kiểu như chúng ta nên vào công viên,ngồi ghế đá tâm sự vì có khung cảnh thiên nhiên lãng mạn,ít bị làm phiền và soi mói thay cho việc vào một quán cà phê mà chi phí cho một ly cà phê bao gồm cà không gian,ánh sang,chỗ ngồi…à còn bao gồm cả thuế giá trị gia tăng nữa. Khỉ gió! Cứ mở mồm ra là tiền thì còn tí lãng mạn nào mà yêu đương nữa. gặp phải những gã như thế không sớm thì muộn bạn cũng phải ra rìa bởi hắn yêu tiền hơn.
Cẩn thận nhé!



Thêm nữa,bạn nên nhớ rằng thế giới thượng lưu thường có rất nhiều cám dỗ. Anh ta thuộc mẫu tự làm giàu nghĩa là anh ta là người của thế giới khác trước khi bước chân vào giới của những đại gia giàu có. Bạn có chắc chắn anh ta luôn chung thủy với bạn sau những thương vụ làm ăn,sau những ly rượu ? Đàn ông á,chẳng có gì của họ chắc chắn trước một thân hình bốc lửa và sexy ngoại trừ cái của nợ ra. Thế đấy. Cứ thử tưởng tượng ra một ngày đẹp trời nào đó anh ta đá bạn bay tít lên cột cờ và tay trong tay với một ả chân dài,quý phái và hấp dẫn hơn bạn nhiều lần. chắc chắn là sẽ rất khó quên đấy, tốt nhất là đừng để điều đó xảy ra.



Điển hình của mẫu đàn ông tự làm giàu là khối lượng công việc của họ rất lớn.
Họ cũng làm việc rất nhiều nữa. Tôi gọi họ là những chàng “workaholic”.
Đặc điểm của những anh chàng này là anh ta thường bắt đầu làm việc trong khoảng thời gian từ 11h đêm và không lên giường trước 3h sáng. Đáng nhẽ đó phải là thời điểm để “yêu” khi ở gần,và tâm sự khi ở xa. Nhưng,anh ta là thế. Làm việc 16h/ngày trừ 5h cho giấc ngủ và 3h còn lại dành cho vệ sinh cá nhân,tập thể thao…và yêu bạn. Mà thường thì 3h đấy của anh ta và của bạn chẳng mấy khi trùng nhau. Ngay cả lúc tán gẫu với bạn,chủ đề anh ta nói hay nhất,hứng thú nhất,lưu loát,nuột nà nhất vẫn là công việc. Câu cửa miệng của anh ta sẽ là” anh vừa ký được hợp đồng với công ty ABC”, “Anh vừa mới nhận dự án XYZ”… Tin tôi đi,tuýp người này cực kỳ yêu công tiếc việc,họ say mê công việc, đặt nhiều tình cảm và hy vọng vào nó,chăm chút nó hơn hẳn chăm chút bạn. Nhiều lúc, tôi tưởng rằng họ đã bị công việc ăn mất linh hồn. Nếu công việc có thể cưới được thì tôi dám chắc rằng họ sẽ chọn nó làm bạn đời thay vì một cô gái. Tệ hơn nữa đối với họ công việc luôn có thứ hạng cao hơn một cô gái trong việc lựa chọn đối tác lên giường. Thật kinh dị. Không biết những chàng như thế có phải đàn ông không nữa.
Thế nên,yêu một workaholic bạn chỉ khám phá ra một giống không phải phụ nữ mà lại có sức hấp dẫn mạnh mẽ đến đàn ông.



Dừng bới móc những chàng tự lập nghiệp ở đây. Vì ít ra họ cũng là những người có chí và đáng được tôn trọng chỉ là tôi muốn nhắc nhở các bạn nữ đừng chỉ nhìn các chàng ấy dưới một màu sắc,đừng quá tôn trọng rồi hóa thành tôn thờ. Để rồi nhỡ yêu thật thì bạn sẽ vô cùng chật vật để nhích dần thứ bậc của mình trong long anh ta.

Bên cạnh những nàng trẻ trung muốn song hành cùng những chàng trai tự làm giàu còn không ít những cô gái trưởng thành có suy nghĩ khá già dặn,họ quyết đoán với lựa chọn chàng nhà giàu,tạm gọi chàng thuộc kiểu “nhà mặt phố,bố buôn ô tô”. Với vô vàn lý do được đưa ra và những lý do này vô cùng hợp lý như:  trai nhà giàu khá tâm lý,biết cách chiều lòng phụ nữ. Họ thường để ý tìm hiểu những mong muốn tiểu tiết của các nàng,rồi thực kế hoạch đáp ứng nó một cách phóng khoáng,bất ngờ và vô cùng lãng mạn. Những hành động như vậy của họ có thể khiến bạn lụi tim bất cứ lúc nào,bất cứ đâu. Họ là những chàng trai sinh ra xung quanh mọi thứ vốn đã được đáp ứng đủ đầy. Do vậy,nếu khôn khéo họ chỉ cần đầu tư học các kỹ năng bao gồm cả kỹ thuật đốn tim phái đẹp. Nhưng,stop! Đừng vội để những món hàng đắt tiền của bất cứ chàng nào hạ thấp giá trị của bạn nhé. Cũng đừng vì quá siêu lòng mà mất tỉnh táo,để bản năng phán đoán ngủ quên không thèm nhìn nhận anh ta đến với bạn là thật lòng hay bông đùa. Những gã giàu có từ trong trứng,nếu may mắn khôn ngoan đa số sẽ trở thành những tay sát thủ tình trường với tên các cụ ngày xưa vẫn hay gọi là Sở Khanh. Nhớ nhé,nếu gặp những gã này, cứ lạc quan là bạn may mắn đi. May mắn vì bạn sẽ được tận hưởng tất cả những cung bậc cảm xúc tuyệt vời của tình yêu, thêm cả sự hãnh diện vì được sánh đôi với đại gia. Tuy nhiên,cần tuyệt đối tỉnh táo để xác định điểm dừng tại đâu? Lúc nào thì nên rút? Rút thế nào cho êm đẹp? tránh cảnh hoang mang rối trí,khóc dở mếu dở. Xác định đến với kiểu đàn ông này bạn cần đảm bảo rằng mình ít nhất nắm giữ thần kinh thép để có thể tung chiêu trò và cân não với anh ta. Đừng vô tình để mình trở thành một quân tốt trên bàn cờ tình ái của hắn.


Một thể loại cũng khó nhằn nữa mà tôi đã gặp,đó là chàng “con cưng của mẹ”. Những chàng này có đặc điểm khá nổi là chẳng có gì trong óc mà cũng cóc có gì trong túi. Mẹ gọi dạ bảo vâng. Tiền có bao nhiêu mẹ quản lý. Lúc duy nhất mà anh ta cầm tiền trong tay là khi mẹ sai đi mua đồ. Yêu chàng bạn sẽ phát ngán với điệp khúc “để anh hỏi mẹ..” ,”mẹ anh bảo…”. Mẹ anh ta sẽ trở thành giám sát viên cuộc tình của bạn, quyết định hai bạn hẹn hò ở đâu,nên ăn món gì,quen nhau bao lâu thì lên giường… Rất có thể nếu sau này bạn có tính chuyện tiến đến hôn nhân mà mẫu hậu lại thích một cô khác thì chàng chắc cũng “xin lỗi em,mẹ anh bảo thế”!!! Thế nên bạn à,gặp chàng trai kiểu này thì giàu và tốt đến thế nào cũng nên rơi vào sổ đen thôi.



Kiểu chàng cuối cùng tôi muốn nhắc đến ở đây là mẫu đàn ông gia trưởng ,bảo thủ. Đây là mẫu nổi tiếng và phổ biến nhất trong cánh nhà giàu,một loại hình tính cách ngấm sâu từ trong máu ngay từ khi sinh ra, các chàng đã mặc định quyền của mình là như thế. Tính bảo thủ và gia trưởng thì không quá khó để nhận ra , chỉ cần bạn có cơ hội tiếp xúc một thời gian ngắn và để ý một chút là thấy được. Cơ bản là,anh ta luôn đúng,nếu anh ta sai và bạn dùng mọi lập luận có lý phản bác lại, mà không làm anh ta lay chuyển thì nên xem lại điều trên. Mọi vấn đề luôn được anh ta giải quyết bằng tiền. Khi hai người đi ăn,anh ta thường hay soi mói và phàn nàn về nhân viên phục vụ cũng như thức ăn mặc dù bạn thấy hoàn toàn có thể chấp nhận được. Nói chung là anh ta khó chiều và có tính áp đặt mọi thứ. Có thể bây giờ đang trong thời gian tán tỉnh nên với bạn anh ta vẫn giữ một lớp mặt nạ lịch thiệp. Quen lâu, bạn sẽ nhận thấy tư tưởng “ta là một,là riêng, là thứ nhất” luôn ẩn hiện trong mỗi lời nói và hành động của anh ta.  Nếu bạn nghĩ như thế chưa đến mức tệ lắm thì cứ thử tiến tới với những gã này , rồi xem mọi sở thích hay cá tính vốn có của bạn có bộc lộ nổi không. Tôi dám cá là hắn sẽ luôn dành  quyền quyết định chuyện bạn mặc váy màu gì? Dài hay ngắn? đi giày nào,cao gót hay đế bệt? đi ăn ở đâu? Chủ đề nói chuyện được gói trong phạm vi nào? Hay câu nói quen thuộc là “vì em là con gái mà lại là người yêu anh nên em không được thế này và chỉ được thế kia”.Tóm lại,yêu hắn bạn sẽ giống một cô robot có thể thực hiện các hành vi của loài người. Nghĩ kỹ xem,yêu nổi không?
Có một rắc rối lớn là tất cả những điểm đẹp và xấu mà tôi vừa điểm danh phía trên đều có thể xuất hiện ở bất kỳ đại gia nào, bất kể anh ta tự làm giàu hay con nhà giàu. Dễ hiểu thôi, vì họ là đàn ông mà lại có cùng điều kiện căn bản là nhiều tiền. Đàn ông lại là giống vô cùng đơn giản nên chuyện họ có cùng nét cá tính như nhau cũng không phải là không thể. Có đưa họ lên cân đong đo đếm phụ nữ chúng ta cũng chỉ thêm đau đầu,nhức não. Thay vì ngồi nhà cầm bông hoa hồng rồi vặt từng cánh,miệng mấp máy “nhà giàu”, “tự làm giàu” bạn có thể đồng ý hẹn hò và trải nghiệm với chính anh ta và nhớ xem lại những điều kể trên rồi hãy đưa ra quyết định.
Mẫu chung của các yêu cầu đặt ra tôi xin gói gọn là ba từ đẹp” đẹp trai,tâm hồn đẹp,hiểu phái đẹp”. Nếu không biết làm thế nào để đánh giá xem chàng đã thực sự đạt chuẩn hay chưa thì hãy để con tim lên tiếng. Nó sẽ cảm nhận được thực sự chàng có tự hào và hạnh phúc khi bên bạn không. Đôi khi, chưa chắc việc chàng đáp ứng đầy đủ tiêu chuẩn thì bạn sẽ yêu, đó chỉ là điều kiện cần. Bạn biết đấy trái tim phái đẹp chúng ta vốn là một thứ yếu đuối,mỏng manh và chứa đựng rất nhiều ẩn số không lời giải. Chính vì thế,mới có chuyện các chàng vẫn xấu xa mà chúng ta vẫn yêu tha thiết đấy mà!!!