Wednesday, November 13, 2013

NGƯỜI SÀI GÒN

Tôi không phải là người Sài Gòn. Đấy, hình như điều này đã được nhắc đi nhắc lại cả chục lần đối với độc giả của S2G VietNam rồi ấy nhỉ. Chính vì thế, khi viết bài này, tôi cũng đã suy nghĩ kĩ lắm, nhưng theo nhìn nhận khách quan, cũng như theo một số ý kiến của chủ quan của một số bạn trẻ ở… Sài Gòn (kiểu như người Sài Gòn chính gốc luôn ấy), tôi xin phép đưa ra một số nhận định về thói quen, phong cách sống của người Sài Gòn ở đây một tí. Xem như là một bài viết mang tính funny, giải trí đầu tuần vậy nhé!
  1. Người Sài Gòn rất dứt khoát trong việc đi lại, sang trái là sang trái, sang phải là sang phải, không có chần chừ ngó nghiêng khi di chuyển bằng các phương tiện. Chính điều đó đã khẳng định thái độ sống năng động, nhanh chóng, tự tin của người Sài Gòn. Nếu đi đường Sài Gòn mà bạn cứ dần dà dần dà, ngắm hết nhà này đến nhà khác thì khả năng bạn bị… “nghe chửi” từ phía sau là rất cao đấy!
  2. Người Sài Gòn rất thân thiện trong việc chỉ đường, bán quán vỉa hè… Bạn cứ tưởng tượng mà xem, một đứa mù đường, đi học về bị lạc qua 5 quận chỉ vì một lỡ quẹo nhầm đường từ: Q.Thủ Đức, Q.9, Q.Tân Bình, Q.Gò Vấp, Q.Bình Thạnh để về tới nhà tôi ở Q.1 thì bạn biết là người Sài Gòn tốt tính thế nào rồi đấy!. Nếu người này không chỉ đường cho bạn thì cũng sẽ có người khác thôi, yên tâm về vấn đề đi lại rồi nhé. Vì ngay cả tớ, một con bé mù đường thuộc loại hạng I mà còn về nhà được cơ mà!
  3. Người Sài Gòn thích ngồi café. Bởi thế người ta mới nói Sài Gòn là “thiên đường café” cũng là vì thế. Thực ra, ngồi café không nhất thiết là ở mấy cái quán sang trọng đắt tiền cỡ như mấy thương hiệu lớn lớn như Starburks, Gloria’s jean coffee hay Angle in Us Coffee thì mới là “café chính hiệu”. Bạn cứ thấy vấn đề nó đơn giản thế này, chỉ là ra ngồi hàng quán café vỉa hè trước cổng, ngồi đàm đạo tâm sự với mấy bạn, mấy anh chị, mấy cô chú về mấy vấn đề xung quanh, đọc báo, nghe phát thanh thế là đủ, là một buổi café đúng nghĩa rồi.
  4. Bạn bè ở Sài Gòn dễ tính lắm, phóng khoáng lắm, nhưng điều đó không có nghĩa là ngây thơ hay khờ khạo. Giận hờn nhau ti tí, cách mấy cũng hòa. Cơ mà “quá tam ba bận”, cái gì cũng có lí lẽ riêng của nó. Sống là phải biết tin tưởng, phải song phẳng, phải biết hào hiệp giúp đỡ nhau vì “có vay có trả”, đơn giản chỉ vậy thôi.
  5. Sài Gòn không ngủ, người Sài Gòn cũng thế. Sài Gòn là nơi quy tụ của tất cả những người thành công nhất trời cho đến những kẻ sa cơ thất thế. Người ta có thể thức trắng đêm để lên dự án, để đến bar chơi bời nhưng cũng có người phải quần quật làm việc để mưu sinh, tìm kiếm miếng cơm qua ngày. Đơn giản thế thôi.
Trên đây chỉ là một số nhận định cơ bản về người Sài Gòn của tôi và của một số bạn bè của tôi ở Sài Gòn. Điều này có thể đúng, có thể sai tùy theo góc nhìn của bạn. Đây là một bài blog, không phải là một bài báo nên ý kiến chủ quan của cá nhân dĩ nhiên là điều tất yếu. Bạn có điều gì muốn chia sẻ thêm về người Sài Gòn với tôi? Hãy comment hoặc inbox cho chúng tôi nhé.
S2G VIETNAM

Hệ quy chiếu hạnh phúc của bạn là gì?




Trước khi đề cập đến hạnh phúc,tôi sẽ đưa nỗi buồn ra trước như thể rước được nó đi bạn sẽ tiến đến hạnh phúc. Vâng. Cứ cho là như vậy đi.
“Con cá mất là con cá to”. Tôi nghe đâu đó,rất nhiều lần,nhiều người nói với tôi,với nhau như thế. Khi : một cô gái nghiện mua sắm online,săn hàng giảm giá,lùng khuyến mãi …trượt mất món đồ mà mình đã bỏ công rình rập rất lâu. Thế là cay cú  trở thành một trong những cảm giác dẫn đến nỗi buồn.
Một cuộc tình vừa ra đi. Bạn cảm thấy cả thế giới sụp đổ. Bạn nghĩ rằng: sau này mình sẽ yêu ai khi trên đời này bạn chẳng nhìn thấy ai tốt đẹp hơn anh ấy?. Thiếu anh ấy,bạn gần như không muốn sống. Thất tình nên buồn.
Một anh chàng mà bạn chết mê chết mệt từ rất lâu vừa công khai relationship với người yêu mới trên facebook. Mặc dù trước đó bạn đinh ninh đến 90% là anh ta cũng thích bạn,nhưng bạn còn hơi kiêu một tí để làm giá. Thế là yêu hụt. Ôi buồn!
Về cơ bản,chúng ta đều cư xử như những người ngốc. Đau khổ vì điều đã không còn tồn tại,thấy thiếu thốn vì những thứ không cần thiết và luôn tìm mọi lí do để đường đường chính chính hành hạ bản thân.
Tự mình làm khổ mình
Bạn cảm thấy số bạn vô cùng đen đủi. Khi: sinh ra là con nhà nghèo, da không trắng, mặt không xinh,chân không dài và khả năng cưa giai không tiến bộ theo năm tháng. Bạn chưa thật sự giỏi trong chuyên môn và cũng chẳng hề khéo léo nên việc thăng tiến hay đơn giản là tìm kiếm một công việc vừa ý cũng vô cùng khó khăn.
Trong trường hợp bạn béo. Bạn có chắc việc người ta nghĩ bạn béo nhiều hơn việc bạn nghĩ chính mình béo để đày ải mình?
 Đã bao giờ bạn thấy mình trở thành nô lệ cho công việc. Trở thành một workaholic chính hiệu với khả năng làm việc phi thường: sáng mở mắt ra ngồi vào bàn làm việc đến khi xong ngẩng lên nhìn đồng hồ cũng đã 2h,3h sáng rồi.
Tôi nhớ mình đã từng đọc được ở đâu đó rằng, nàng A không ghét nàng B vì đôi giày,chiếc túi cô ấy mang,điện thoại cô ấy dùng,nước hoa cô ấy sài và anh người yêu cô ấy khoác vai, nàng A chỉ cảm thấy những thứ đó khiến nàng B hạnh phúc hơn. Mà với phụ nữ thì tất cả mọi cô nàng khác đều có vẻ hạnh phúc hơn mình ?!



Bạn ế?!
Đến tuổi cặp kè, bạn bè cứ “yến oanh” ríu rít,còn bạn thì đang sốt sình sịch lên vì chả có ma nào bên cạnh gắn mác người yêu. Nhiều lúc bạn cũng lung lay ghê gớm lại thêm vào thỉnh thoảng có tin đồn một cô thạc sĩ xinh đẹp ,năm 30 tuổi phải vào viện tâm thần vì chưa ai cưới,hay lắm lúc có đứa bạn trên facebook từ quen đến không quen, công khai người yêu,chụp ảnh choe choét,vợ vợ chồng chồng.e hèm,và bạn âm thầm unfriend những đứa bạn chả quen,rồi để chế độ ẩn trên newfeed mấy người quen.
Và dần dà bạn cảm thấy mình cô đơn khủng khiếp. Chính tôi,nhiều lúc cũng kinh sợ cái sự cô độc của mình.Thế giới của tôi,dường như,chẳng mấy khi có người gõ cửa bước vào. Nó lạng lẽ và cô quạnh. Đã có thời,tôi tự phong mình là thánh F.A. Nhưng rồi,nhìn ra xung quanh,cũng rất nhiều cô gái trạc tuổi mình đang trong tình trạng tương tự.
Tóm lại có ti tỉ lí do khiến bạn buồn. Nguy cơ trở thành tỉ phú nỗi buồn của bạn vô cùng cao.



Như tôi,cũng đã có lần bạn bè hỏi “dạo này thế nào?”
”chán lắm! Chả có anh nảo yêu,tiền thì cứ không cánh mà bay,mặt mũi nổi mụn tùm lum,thân hình thì béo ú lên theo ngày.” Đến bây giờ nghĩ lại, không hiểu lúc ấy tôi nghĩ gì mà nói thế? Chẳng lẽ tôi không thể hạnh phúc hay vui vẻ vì chính tôi ư. Sao lại cứ bám vào mấy vật ngoài thân đó để đo hạnh phúc nhỉ. Đấy. Bạn cũng xem lại hệ quy chiếu hạnh phúc của mình đi nhé. Đừng dùng đàn ông,tiền bạc,công việc hay nhan sắc để đo lường hạnh phúc của bản thân. Quan trọng là ở chính bạn,bạn cảm thấy thế nào thôi. Đừng lấy cái người ngoài nghĩ làm tiêu chuẩn. Nếu có ý định đó,chắc bạn có ý định làm dâu thiên hạ à? 9 người 10 ý,bạn gánh nổi không?



Quanh quẩn buồn mãi. Tôi dẫn các bạn tìm vui một chút nhé.
Các tips sau đây,tôi luôn dùng mỗi khi “chán đời” chỉ chực nuốt gọn tôi:
-chịu khó xem thời sự. Khi xem bạn sẽ thấy nhiều cảnh còn tàn tạ,éo le hơn mình nhiều. Dân Philipine bây giờ còn chẳng có chỗ ở và đồ ăn. Chúng ta còn sáng sủa chán
- chơi thể thao. Đừng nghĩ mình là con gái thì không hợp với mấy trò vận động. Nhầm nhé. Chừng nào bạn còn yếu ớt và ẻo lả chừng đó nỗi buồn có đeo bám bạn. Khi vận động não bạn sẽ tiết ra một số hoocmon khiến bạn hạnh phúc hơn. Thêm nữa nhìn thân hình khỏe mạnh đẹp đẽ của chính bản thân mình mà bạn không vui sao được.
-học tập. Học bất cứ điều gì bạn muốn. Học làm bánh,thêu tranh,pha chế, vẽ, ngoại ngữ… những thứ mà bạn học và có người dạy thì chắc chắn không thừa thãi trong cuộc sống đâu.
-đọc sách. Chọn ra những cuốn sách mà bạn thấy thích và đọc chúng vào lúc rảnh rỗi. Sách là tri thức được đúc kết lại từ kinh nghiệm của những người tài giỏi. Bạn bỏ tiền bạc và thời gian ra để mua những bài học ấy,tránh vấp phải những sai lầm tương tự-một ý tưởng không tồi. Hoặc bạn có thể đọc sách chỉ để giải trí thôi cũng được.
-tin ở chính mình. Và tin vào khả năng tạo ra niềm vui cho bản thân chứ không phải từ bất kỳ điều gì khác. Niềm tin vào những điều tích cực quan trọng lắm đấy. Khi bạn chẳng còn cái quái gì thì niềm tin là thứ duy nhất có thể cứu sống bạn.
-biết cách AQ. Đại khái là biết sử dụng tinh thần lạc quan và tự tin vô đối để gạt bỏ những chuyện không mấy hay ho xảy ra. Kiểu như đứa khác bảo bạn điên,não bạn sẽ tự động nhập liệu ( ồ,nó khen mình kìa,trong từ điển của mình chẳng phải điên là một từ có ý nghĩa tốt đẹp hay sao). Hay là bị mất cái điện thoại thì thay vì tiếc nuối bạn nên nghĩ nó là cơ hội để bạn có động lực kiếm tiền lên đời điện thoại cho oách.
Còn nhiều nữa,mà tôi chưa nhớ ra. Nhưng chỉ sử dụng ngần này thôi,tôi tin là bạn sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều rồi.



Kết.
Khi bạn đang trong vũng bùn,thì bạn phải tự biết cách thoát ra khỏi nó bằng chính sức mình.
Mọi vấn đề chỉ tên là vấn đề khi chúng có cách giải quyết.Thời buổi này mọi thứ đều có thể khắc phục. Bạn không thông minh thì bạn nên chăm chỉ,chưa giỏi thì cần rèn luyện nhiều, kiếm tiền tốt đi rồi tính chuyện :chân không dài thì đi kéo,mũi tẹt thì nâng,mà ngực lép thì bơm. Mà không thích sửa sang thì mặc kệ thiên hạ nói gì bạn chỉ cần thấy mình như thiên nga là hạnh phúc rồi. Không phải vì xấu tự nhiên còn hơn đẹp nhân tạo mà bởi vì xấu là ở mắt chúng mày,tao thấy đẹp là được. có đứa nào được như tao đâu. bằng chứng là cả thiên hạ rộng lớn này đố chúng mày tìm được bản sao nào giống hệt tao.Với lại xấu mà sống còn hơn đẹp mà có nguy cơ thiệt mạng. Có  gì mà phải đắn đo. Nhà văn Trang Hạ cũng nói:" rãnh ngực có thể làm chủ tiệc đêm nhưng không giúp làm chủ cuộc đời"

Làm gì cũng phải nghĩ cho bản thân mình là trên hết bạn ạ, vì bạn là duy nhất nên phải quý trọng vào.“Gái có công,trời không phụ”
Thế nhé!

Monday, November 11, 2013

Đêm dài bỏ ngỏ những cơn mê

Lâu lắm rồi, ừ vẫn ý thức được cũng đã khá lâu rồi bàn tay chai sạn này lại làu bàu trên bàn phím. Chắc có lẽ vẫn như độ cũ, chẳng có ai còn thức, chẳng còn ai dù ngượng ngùng nghỉu đầu lại nhắc mình đã đủ khuya rồi đó đêm. Biết sao được, màn đêm lại chếnh choáng với những duyên thầm ngày cũ, toàn những bộn bề và suy tư, những nhung nhớ của độ ngày hôm như ôm ấm mà cùng vỗ về tìm ghé. Nhớ lại câu mẹ bảo: Niềm đau rồi có mang con đủ khôn lớn sau những khờ dại mọi người từng qua. Lòng lại quạnh thắt, bao lần nhớ, bao lần quên, rồi đã cũng tự nhủ với lòng mình: Đời rồi cũng như loài cỏ dại, mọc tua tủa rồi hoen úa độ sớm mai này mà thôi. Buồn sầu chi để đời lầm lỗi với những độ bình minh của ngày mới. Vậy mà, ai xui, ai khiến, ai gợi hay những mù mị của bóng tối vẫn vẫy gọi từ hồi xa xăm... tìm về. Khiến lòng như thèm khát: Khuya nay lòng rồi có được phần nào lấp đầy những chỗ trống.
Nhận biết được rõ: Sẽ chẳng còn nhiều thời gian để thử sức, để ung dung dạo bước với những sắc màu đổi thay khi mùa cũ trôi qua trước ngưỡng mùa sau về mới. Chẳng còn ham chi những rực rạo lúc ngóng chờ, hay thiết cần những bước độc bộ giữa thênh thênh mùa về. Cũ rồi, có lẽ đã qua đi lâu rồi những ngày đó, ta giờ mình ta chỉ biết ngồi ngóng, ngóng những sơi thương được giăng đầy che khít lồng ngực. Ngóng những thương yêu vừa bị làn gió ỡm ờ xua đi. Đời ngắn lắm, ngắn ngủi như những gì mình đã nghĩ mà chẳng thể viết được đôi dòng mà nhắn nhủ cùng ai! Ngắn như màn đêm của kẻ chẳng thể bấu níu những lần thở dồn mà tìm gặp những ước hẹn đã hứa hẹn độ sớm ngày mai tới. Vậy đó, ta là vậy, là kẻ để những thương yêu nhầm hiểu. Có tham lam chi những mật ngọt của mùa chưa từng tới, có chăng những nỗi buồn trong ta được sinh ra từ những vụng về của bầy hải âu chẳng thể báo những đợt bão đang sắp gầm thét mà thôi. Hay những lúc mùa ham vui chưa kịp về hong cho những nhụy hoa bung mình mà trổ trái. Vậy mà thương yêu sao cứ dỗi hờn mà vụt mất!
Ai đó từng nói: Cuộc sống là những tạm bợ của trần gian, vậy mà trong ta sao nhiều khao khát đến thế. Ừ có thể, cuộc sống vẫn bộn bề những sân si, và rồi sân si trở thành những cửa ải. Ai qua? Chỉ thấy mình vấp ngã, vấp ngã với chính mình để rồi mãi luôn nhận thấy bản ngã, những sót thiếu, sầu đau - Đêm dài và sầu túng.
Bạn từng bảo: "Mày rời đất Sài thành, giờ về đã có hết mọi thứ, hơi sức đâu than vãn mà buồn đau". Ừ bạn nói chẳng sai, chẳng phải chán chường với những tin yêu của gia đình mà thành suy tư, buồn chán. Chỉ là cặp mắt đã vốn dĩ nhìn đâu cũng buồn, nhìn gần rồi lại nhìn xa. Biết là bên cạnh những người thân yêu của mình là điều quý giá nhất, nhưng niềm vui thực tại đó biết rồi có đủ lớn để mai này mình đủ sức mà giữ gìn, bao che. Vậy đó, chỉ mới độ ít ngày mà nay đã khác, mình lại về đây, cô độc với những làn khói bạch giữa những màn đêm tịnh vắng. Chưa từng hút thuốc nhiều đến vậy, những làn khói không ngừng quyện vào nhau rồi tan biết. Không biết có chừng nào khói thuốc của một người rồi có mùi vị riêng, để bay xa và gắm gửi niềm nhung nhớ? Huyễn hoặc thật, nhiều lúc mơ về chính cái hạnh phúc mà mình đã từng có. Ngẫm nghĩ có đôi lần, mình căm phẫn với những gì quá khứ đã qua, và thời gian rồi cũng xóa nhòa mà mờ phủ. Còn giờ đây, ngồi đây nhung nhớ đến tột bậc diết da về hạnh phúc mình đã từng có, mới biết trân quý đến nhường nào.
Nhiều lúc ước lắm, ước cuộc đời ta như những loài cây dại tua tủa mà đâm xé nền đất, mọc um tùm mà lan phát mọi nơi. Và để rồi giờ đây nhìn thấy đời mình thật se sắt, chỉ biết cô độc mà chiu chắt từng con chữ giữa màn đêm tịnh vắng. Cuộc đời mình sao thấy cũng lạ, ban ngày cố lướt mặt qua nhau để tìm kiếm một điều gì đó cho ngày mai, nhưng tối đến, trước ngày mai đó lại lục lọi tìm lại chính mình của ngày cũ...
(Ảnh internet)
Hồi tối, lâu lắm rồi mới được nghe lại một bài dân ca Nam Bộ, thấy mình vậy mà nhuyễn lời hơn. Ngẫm lại đời mình, sao heo hút giữa những bôn ba của đời thật. Lo lắm, lo cho những niềm vui sướng quên tìm về để chớm hé nụ cười mỉm, để con tim thêm được lần rạo rực. Hay niềm vui kia rồi sẽ mãi lênh đênh trên mặt sóng mà khơi xa cùng mây khói. Chừng bấy nhiêu thôi sao mà để lòng trượt dài suốt nhiều đêm vắng. Khuya mai lòng rồi có được phần nào lấp đầy những chỗ trống.
"...Đêm vắng trên sông, ngồi giữa mịt mùng
Nghe nhói con tim, từng tiếng thở dài.
Bến cũ đò xưa, sao người quên bến đò xưa.
Chiều im tiếng gió, mà nỉ non ai khóc một mình,
Anh buông chèo, chớ ai chèo em lái qua sông
Dòng sông bát ngát, mà lẻ loi trơ trọi dòng đời..."

Góp nhặt những yêu thương

Có người nói nếu ai hẹn hò vào đúng ngày trời mưa thì cặp đôi ấy sẽ thành công, và cũng có người nói rằng nếu hai người yêu nhau mà giống nhau thì họ cũng là của nhau. Và còn có người nói nếu ai yêu nhau vào ngày mười một - tháng Mười Một thì sẽ "đời này kiếp này sẽ sống bên nhau".
Cơ mà thật trùng hợp phải không anh!
Ngày mười một - tháng Mười Một là ngày đầu tiên chúng ta hẹn hò và cũng vào ngày trời mưa thật to. Điều bất ngờ là có rất nhiều người nói chúng ta giống nhau như anh em.
Thế mà đã trôi qua hai năm rồi đấy anh! Hôm nay đúng ngày ấy, em đã đi tới góc phố nơi chúng ta trú mưa để cảm nhận lại cái cảm xúc lần đầu tiên em cảm nhận đó là sự rung động.
Em lãng mạn và có đôi khi hơi xa rời thực tế, nhưng em không cố tạo cho mình mà nó đã vô tình đến. Em thích được người mình yêu hôn ở dưới cây đèn đường, được cùng người mình yêu ngắm mưa và được ôm đằng sau khi em khẽ lạnh.
Chúng ta chỉ giả vờ nhưng lại yêu thật anh nhỉ!
Trong thời gian yêu nhau hai chúng ta đã xảy ra rất nhiều việc, nhưng em tin rằng thời gian xa cách cũng đã làm cho cả hai hiểu rằng rong cuộc sống chúng ta cần những gì và điều nào là quan trọng.
Khi yêu em không nghĩ và không dám nghĩ rằng anh và em sẽ đi với nhau đến cuối con đường, vì em biết rằng cuộc sống không như điều chúng ta nghĩ. Nhưng em sẽ yêu anh với những gì của hiện tại.
Em sẽ không cố đi tìm người hoàn hảo của chính mình, em sẽ tìm người có thể lấp đầy những khiếm khuyết của em.
Sẽ có người khi em bước ra đường là dặn em không được ngủ gật khi đi xe, sẽ có người nhắc em mỗi khi em bỏ bữa, sẽ có người dạy em ăn những món ngon mà em không biết ăn và luôn nhẹ nhàng mỗi khi em tức giận... Chỉ cần bấy nhiêu thôi đã đủ làm nên em, một con người hoàn hảo.
Anh ơi!
Cuộc sống sau này rồi sẽ có những vấp ngã, sẽ có những lạc lối, sẽ có những chông gai.
Hãy vững bước anh nhé!
Em sẽ luôn ở sau theo dõi và đến bên anh khi anh cần.
Cuộc sống luôn có nhiều màu sắc, chúng ta hãy góp nhặt để tạo nên một không gian riêng của em và anh, của một tương lai ở phía trước.
Yêu anh...

Làm thế nào để quên được anh đây?

Không! Không thể nào!
Hôm nay, sau ngần ấy ngày chống lại nỗi thèm khát được gọi cho anh, nhắn tin cho anh, đến bên anh, tôi đã thỏa hiệp với chính mình. Tôi ve vuốt tôi: có gì thay đổi đâu, chỉ là đi qua nhà anh thôi, chỉ là chiều lòng mình một chút thôi, sẽ không có gì xảy ra đâu mà. Nỗi thèm muốn đã chiến thắng. Tôi rẽ vào ngõ phố nhà anh. Tưởng như đã lâu lắm rồi. Tôi nhắm mắt lại. Rẽ phải. Rồi mở mắt ra. Vẫn chiếc xe máy với cái khóa dây quen thuộc. Cánh cửa cài chốt. Và sau cánh cửa ấy là anh. Với ngọn đèn. Và chiếc máy tính. Tôi không tắt máy. Đếm từ một đến sáu mươi. Rồi vặn ga. Rẽ phải. Rẽ trái. Rẽ phải. Rẽ phải... Tôi muốn một ngã rẽ không làm tôi đau đớn.
Ảnh minh họa
Quả thật tôi đau đớn. Làm sao tôi có thể quên được tình yêu của mình. Một tình yêu mà vì nó tôi quyết định tự rời bỏ anh. Tự vùi mình trong nước mắt. Giấu kín. Trong đêm. Không để ai biết. Tình yêu khốn khổ của tôi. Tôi đã rời xa tình yêu để bảo vệ mình khỏi nỗi đau đớn. Nhưng tôi thất bại.
Nhưng nếu tôi không làm vậy, tôi sẽ lại hành hạ thể xác tôi, tâm hồn tôi. Thể xác? Không quan trọng. Với tôi. Nếu nó độc lập trong tôi. Chỉ tâm hồn là quan trọng. Tôi lại rất biết cách hành hạ, vò xé tâm hồn mình.
Như lúc này đây, tôi đưa tay lên quẹt nước mắt. Chắc cũng chỉ nhiều bằng cơn bão ngoài kia. Tôi khóc khi nghĩ đến anh. Nghĩ đến căn phòng mà tôi vừa chạm đến cửa. Trong đó chỉ có những tiếng gõ. Tiếng quạt gió. Không tiếng người. Thật lạnh lẽo. Ấy là tôi lấy ý nghĩ của mình, cảm xúc của mình để áp đặt cái dáng vẻ đó. Có thể nó chẳng như thế. Bên trong có thể đã rất ấm áp. Từ ngày không có tôi... Tôi không thể ngừng khóc. Cơn bão ngoài kia đã hết đâu.
Và còn nữa, tôi thật sự thấy mình vô dụng. Trái tim tôi dịu hiền. Tình yêu của tôi tha thiết. Tất cả đều vộ dụng. Nó không thể khiến anh hạnh phúc. Nó không thể đem lại niềm vui cho anh. Tôi tan nát khi nghĩ đến điều đó.
Và còn nữa. Tôi thấy cả một sự trống hoác mở ra trong tâm hồn tôi. Tôi sẽ sống với một thân thể như thế được sao? Rồi tôi sẽ trả thù tâm hồn của tôi. Đau lòng ở chỗ tôi cũng rất biết cách. Làm tình trống rỗng? Làm việc trống rỗng? Đi qua mỗi ngày trống rỗng? Hình như có một tiếng gào tuyệt vọng: Tôi không muốn như thế!
Nhưng tôi đã rời xa anh. Đã tự nguyện cắt nát trái tim mình thành nghìn mảnh. Để nhận ra tôi yêu anh biết bao. Thế nhưng tôi biết lòng tự trọng không cho tôi nói: anh hãy đừng để em ra đi!
Tôi không thể ngủ lúc này. Nỗi cay đắng ngọt ngào ngăn không cho tôi ngủ. Nó đang chễ giễu tôi. Đúng mà. Tôi đã mail cho anh nhưng anh không hề có cảm xúc. Và tôi nghĩ kể cả tôi có giật trái tim mình ra khỏi lồng ngực gửi đến anh, chắc anh cũng chẳng có cảm xúc.
Thật không sao thoát khỏi nỗi tò mò muốn biết trái tim anh có phải là đá?

Em tạo ra hạnh phúc bất cứ nơi nào em đến...

Trong sâu thẳm tâm tư của mỗi con người có rất nhiều trăn trở. Nỗi trăn trở chất chồng ngày càng cao hơn và dày hơn đơn giản vì cuộc sống càng kéo dài ra thì sự kiện ngày càng nhiều hơn. Con người vốn dĩ quá tham lam khi được sống. Vì họ sinh ra để sống nên vô tình điều làm họ sợ nhất là không được sống, hay là cái chết. Và sống đôi khi lại đồng nghĩa với sự bận rộn vì nếu không bận rộn thì họ lại thấy mình vô dụng. Có phải chăng vì quan niệm đó mà con người cố gắng làm việc dù đôi lúc làm việc chỉ để tồn tại?
Có thể anh đã đi chưa được nhiều nơi, có thể anh đã chưa đủ thời gian để hiểu hết cuộc sống thực tại, thậm chí một con người nào đó. Nhưng anh đã từng thấy rất nhiều người sống chỉ để tồn tại. Anh không chê trách, không phân bua cho cái đúng, cái sai, anh chỉ nghĩ đơn giản vì đó là ngữ cảnh họ cần phải làm. Ở một cái nhìn khác, dành cho những người rất thành công về mặt tiền bạc, họ cũng đã chứng tỏ được rằng họ có tài để tạo ra đồng tiền cho bản thân và ít nhiều cống hiến cho xã hội hiện tại. Dường như ở trong hoàn cảnh nào con người cũng không hoàn toàn thoát ra được những quy luật và đôi lúc những cạm bẫy quá tinh vi… Có phải chăng cả những cuộc sống nghèo khổ và giàu có về mặt tiền bạc đều được gọi là sống để tồn tại?
Đã có nhiều khái niệm cho rằng hạnh phúc được so sánh bằng sự giàu có, hay được khẳng định bằng tiền. Những năm gần đây, con người đã thay đổi rất nhiều khi đưa ra khái niệm hạnh phúc được đo bằng sự cống hiến – Nói rõ hơn là ý nghĩa sống của một cá thể. Thời gian được sống có giá trị với bản thân và người khác dựa trên niềm say mê yêu thích từng hành động mình làm hàng ngày. Anh không biết khái niệm ấy có chuẩn mực không nhưng tạm thời anh ủng hộ nó. Và có lẽ anh sẽ tạm thời sống theo quan điểm này…
Em…
Bây giờ thì anh nói theo nhìn nhận và cảm nhận về cuộc sống duy nhất của em và của anh nhé. Anh sẽ không nói cụ thể rằng cuộc sống của em hay của anh là đúng, anh chỉ muốn đưa ra câu hỏi rằng, mình sống như thế có đủ để làm mình tự hào và người mình yêu thương tự hào hay không? Anh đã nhận ra sống cần có một lý tưởng, một niềm tin và chết cũng cần có một sự kiêu hãnh. Và nhìn những gì em đã làm anh đã tự nhủ rằng “Sống là quá trình làm cho cái gì đó có giá trị hơn, nó không phải là tên gọi của công việc, nó không phải là một xã hội hay một thế giới mà là làm cho chính bản thân mình có giá trị hơn”. Có mấy ai được nhận lời khen nhiều hơn chê; có bao nhiêu người có thể truyền cảm hứng sống cho những xung quanh. Có bao lần con người khước từ địa vị và tiền tài. Em đã sống để anh có thể nhìn rõ hơn về khái niệm “giá trị sống”.
Em hỏi anh “Tại sao anh bi quan?”…
Thực sự anh có bi quan đâu, vì nếu anh bi quan thì anh không phải là người của em rồi…
Có những lúc anh chậm lại và suy nghĩ vì nếu anh không có thói quen ấy anh sợ mình sẽ không kịp hiểu trọn vẹn ngữ cảnh để đưa ra những quyết định quá hời hợt. Anh muốn mình có cảm giác bi quan thực sự để nhận ra cho rõ mình bi quan như thế nào. Vì chỉ khi nào anh nhận thấy rõ ràng cảm giác ấy thì anh mới tìm lối đi tích cực hơn. Em đừng quá lo lắng cũng đừng chê trách anh những lúc như thế này, hãy xem nó là một phần của cuộc đời anh và chính những phản ứng này đã cho anh thấy được cuộc sống còn rất rất nhiều điều lung linh khác.
Khi anh còn bé, bố anh bảo “Học vấn là chìa khóa để thoát nghèo” còn mẹ anh lại bảo “hạnh phúc là chìa khóa của cuộc sống”, anh thực sự chẳng hiểu hết được ý nghĩa của nó đâu. Đến hôm nay, anh đã có thể hiểu được những câu nói ấy qua quan niệm và cách sống của người anh yêu và chính bản thân anh từng trải… Đã có lúc anh cố gắng tìm ngôn từ để giải nghĩa cho hai từ “hạnh phúc”. Và anh rất lấy làm thú vì khi em bảo rằng “Hạnh phúc là khi có anh”. Một câu nói không suy nghĩ, không toan tính, nó rất vô tư và hồn nhiên như tâm hồn của em lại làm anh hài lòng nhất… Anh cảm thấy lời em nói là đúng vì anh cảm nhận ngay niềm hạnh phúc khi câu nói ấy thốt ra.
Dù cuộc sống này đã không cho phép chúng ta làm những điều mà chúng ta mong muốn đơn thuần như nhiều người khác thế nhưng chẳng có khoảng cách nào lại có thể làm cho chúng ta cảm nhận hạnh phúc bằng cách riêng của tình yêu. Có hai thế giới cho chính bản thân anh. Thế giới khi anh một mình và thế giới khi anh có em. Cả hai anh đều cần phải sống nhưng anh tham lam hơn là phải sống có giá trị và được hạnh phúc. Em có biết vì sao anh bận rộn thế không vì khi thế giới chỉ có mình anh thôi thì công việc có ý nghĩa, sự bận rộn, đam mê những gì mình thích là hạnh phúc và nó giúp anh vượt qua tất cả những nỗi cô đơn khác. Còn thế giới khi anh có em là cuộc sống trọn vẹn cả về giá trị và hạnh phúc. Khi đó tình yêu làm cho anh thỏa mãn nhất hai chữ HẠNH PHÚC.
Anh cứ mãi hồn nhiên bày tỏ cảm xúc; anh cứ mãi hồn nhiên sử dụng ngôn ngữ để mô tả niềm nhớ thương; anh cứ mãi cũ kĩ với nhưng câu an ủi hàng ngày… điều ấy chắc em chán lắm vì em đã không có cảm giác thật ở nơi anh, vì giữa lời nói và hành động quá mâu thuẩn. Anh thấm thía với cảm giác em đã có, đang có…
Cuộc hành trình của hai đưa mình có kết thúc không em? Theo quy luật thì cuộc hành trình nào cũng sẽ kết thúc. Anh đang nghĩ nếu như tất cả điều ước của chúng ta đều thực hiện được và thực hiện rất nhanh thì cuộc hành trình ấy sẽ kết thúc và khi đó, còn gì là điều thú vị nữa… Anh tin chắc rằng cuộc hành trình của hai đứa mình sẽ chẳng bao giờ kết thúc vì anh biết rằng những khao khát về tình yêu và hạnh phúc đối với chúng ta sẽ không bao giờ nghỉ ngơi cả, đơn giản là nó có giá trị từng giây, từng phút… Và anh hạnh phúc vì điều ấy nhường nào.
Những ngày tháng tới, điều khắc khoải cũ vẫn còn đó và nỗi buồn vẫn có thể quay lại…
Cuộc sống vẫn cứ trôi theo dòng chảy của thời gian và có thể xã hội này tốt hơn hoặc sẽ xấu đi…
Duy chỉ có những tư tưởng, những cảm xúc, những tự hào về nhau sẽ tồn tại mãi mãi…
John Greenleaf đã nói rằng “Trong tất cả những từ xuất phát từ miệng hay ngòi bút, từ đáng buồn nhất đó là: “GIÁ NHƯ”. Mà những gì buồn thì anh không muốn em chạm đến. Anh đã thấy cuộc sống của chúng ta như câu nói của Oscar Wilde “Một số người tạo ra hạnh phúc bất cứ nơi nào họ tới, những người khác thì hạnh phúc bất cứ khi nào họ đi.” Anh tạm xem vế đầu là cuộc sống giá trị nhất của em và vế sau là cuộc sống giá trị nhất của anh. Bởi em đã để lại dấu ấn và tình thương, cả sự trân trọng với bất kỳ nơi nào em đến; còn anh chỉ có thể cảm thấy hạnh phúc khi bước chân ra đi vì khi đó em sẽ bên anh trên những chuyến hành trình.
Em bớt khắc khoải nhé… vì anh cảm nhận được tất cả!
Em đừng hờn tủi nữa vì chúng ta chẳng thể nào xa nhau thêm được nữa rồi…
Anh yêu em!

Sunday, November 10, 2013

Nén

Tôi bất giác muốn cảm ơn cơn bão, chỉ là một ý nghĩ cảm kích cho riêng cá nhân tôi. Cơn siêu bão đến vừa kịp dẹp yên một tháng bão bùng trong tôi. Chẳng có gì, chỉ tự thân vùng vẫy lên, hoang tưởng lên và cô quánh lên. Nếu việc làm của đại dương là quần tụ gió và nén không khí thành bão. Trí não con người cũng tạo nên những cơn lốc “overthinking – suy nghĩ quá mức” tương tự. Bão về, để tôi thực sự nghĩ một điều gì đó yêu thương giữa người với người, thay vì những ích kỉ cá nhân chộn rộn.
Đã một thời gian dài tôi không suy nghĩ được một điều gì đủ sâu sắc. Câu chữ dễ dàng trôi tuột ra thì chẳng lấy gì làm thấm thía. Đọc được nhiều truyện thú vị cũng chẳng lấy gì làm hay. Bởi, tôi thấy hứng thú với những gì có chiều sâu, có sức ám ảnh và thúc đẩy người ta suy nghĩ nhiều hơn là một điều nhìn đó rồi kể ra – kể ra rồi để đó. Với tôi, một cuốn sách hay nên giống như một chiếc đĩa nén, dung lượng nhỏ mà hàm nghĩa lớn. Cứ mỗi ngày dày ra thêm một tầng. Nó như chiếc áo len, lúc khô ráo thì nhẹ, nhưng thấm nước vào thì nặng trịch lên. Nó giống những món ăn dạng bột, khô – ăn xong uống thêm cốc nước là đầy ự dạ dày. Alice Munro vừa được Nobel văn học cách đây không lâu. Ở cái tuối của bà, thiết nghĩ văn chương đã phải chín đến mức nào. Bà làm tôi nghĩ đến một thứ, đó là sự chuyên tâm. Tôi chưa đọc bất kì truyện nào của Munro, tiếp xúc trực tiếp với bà thì lại càng không, nhưng tôi đinh ninh là bà chuyên tâm lắm!
Sự chuyên tâm, tôi hiểu đó là hạn chế sự tương tác với môi trường và hoàn cảnh. Ta thấy một bông hoa trên đường, ta chỉ ngắm mà không hái về. Ta chiêm ngưỡng ánh hoàng hôn, ta không thốt lên bất kì sự ngưỡng mộ cũng như không tranh thủ chụp vội bức ảnh nào. Ta gặp một người cô quạnh bên đường, bởi không giúp gì được nên ta đành cứ nhìn họ mà đi, rồi cũng không phải gặp ai lại toe hoe: “Tôi vừa thấy sự này trên đường đấy!”… Là khi ta thấy rất nhiều cái hay cái đẹp ở xung quanh, nhưng ta không lao vào nó, không cuống quýt lấy nó. Mà ta tích trữ, kìm nén cảm xúc tươi đẹp đấy cho một đối tượng khác. Đối tượng mà ta thực sự quan tâm. Sự chuyên tâm, đó là cất dành câu chuyện để gặp đúng người đúng cảnh mới nói, hoặc mới viết. Sự chuyên tâm là lấy một chút thi vị của thơ tình, một chút du dương của âm nhạc, một chút màu sắc của hội họa để dồn hết vào truyện ngắn – thể loại mà Alice Munro chuyên tâm. Bà thực sự là một mẫu mực của chuyên tâm, khi gom hết những khát vọng viết tiểu thuyết, truyện dài, đa tuyến đa chiều vào truyện ngắn.
Tuổi trẻ hay bị hoang tưởng bệnh tật ám ảnh. Giả như hơi đãng trí thì đổ cho suy giảm trí tuệ ở tuổi già. Hơi đau lưng thì đổ cho chứng thần kinh tọa. Hơi bối rối thì đổ cho chứng căng thẳng mãn tính. Ở cái tuổi chưa già chưa bệnh và chưa buồn thực sự, tuổi trẻ vẫn hoang tưởng vô chừng như thế. Thi vị hóa nỗi buồn thành sự gì đáng ngưỡng vọng, thực tế hóa niềm vui thành những dị bản đậm tính vật chất, khái quát hóa lý lẽ của bản thân thành những quan điểm và triết lý thời cuộc. Bởi thế nên tuổi trẻ là quãng đời nông và rộng. Còn càng trưởng thành, người ta sẽ càng hẹp và sâu. Chỉ là bước khởi đầu của cuộc đời thực sự, phải có khó khăn, nghịch cảnh, phải có va vấp và nhọc nhằn, song chưa đủ để hoang tưởng thành những sứ mệnh lớn lao. Tuổi trẻ, cả tin và kiêu ngạo với cuộc đời mưu thâm và già dặn. Tuổi trẻ có quá nhiều con đường để tung tẩy bất cứ đâu, có dư thừa năng lượng để bắt đầu bất kì điều gì và có quá nhiều nhiệt huyết để mơ quá nhiều giấc mơ vông viển. Nhưng cứ thế, tuổi trẻ luôn thiếu sức bền. Tuổi trẻ chỉ muốn bung mình ra và không bao giờ biết co nén mình lại…
Có những ngày tuổi trẻ chìm trong những hoang mang, trong những bề bộn và lộn xộn. Dẫu đã sang giai đoạn phải bắt đầu định vị cuộc đời, lắm lúc vẫn để hồn treo ngược cành cây. Bởi cái ham muốn vô chừng, con mắt to hơn cái miệng, muốn kham cả đất và trời, muốn thách thứ cả bản thân, lòng người và cuộc đời. Tại sao không có một phút lắng lòng lại, dồn nén những cảm xúc lại, để chuyên tâm cho những điều quan trọng nhất?
Đã có lúc tôi muốn mình đa tài, muốn kiêm nhiệm chạy việc cả tay trái lẫn tay phải, đọc một cuốn sách mà chẳng nghĩ được điều gì liên quan, chỉ thấy dưới góc sân là khoảng trời lộn ngược… Tôi cũng như bao người trẻ khác, ngủ nướng và thức khuya, ăn tạm và uống tạm, làm việc gì cũng chờ hứng và tùy hứng. Bởi những người trẻ như tôi cứ vô chừng vô mực và lung tung như vậy, để rồi chẳng có gì ra hồn. Cho đến khi, tôi tìm ra chữ NÉN để tiếp tục nối dài những bài viết đang dang dở. Sau những trăn trở về sự phân tâm và khó chịu với sự kém tập trung mọi việc, tôi học được cách kìm nén. Là thế, khoanh vùng lại những điều cần và không cần, những đam mê thật sự sống chứ không là mường tượng. Tự hỏi trước mọi điều đang diễn ra, liệu có gì quan trọng cho bản thân ta? Đừng quá tham lam với tất cả. Một người yêu, chứ không phải một danh sách dài nhiều hẹn hò nhăng nhít. Một đam mê để được một nghề cho chín còn hơn chín nghề xanh chát chuối non. Ta cần đủ tập trung và chuyên tâm cho một việc, cho một mục đích sống, trước khi đủ dự cảm, đủ tự tin và vững chãi cho một mục đích khác.
Ít nhất, thì cũng phải nén, phải chuyên tâm cho đến mức đủ… thì mới mong sống tận tụy được với đời, với người.