Monday, November 18, 2013

Tớ tệ lắm và mảnh kí ức không toàn vẹn!

Qua lâu rồi cái thời còn thơ dại với những mối tình thơ ngây của tuổi học trò, cậu nhỉ! Thì cậu và tớ cũng sắp ra trường rồi cơ mà! Thời gian mau chóng thế đấy cậu à! Ngẫm lại mới thấy, kỉ niệm hai đứa bên nhau sao ít ỏi thế! Chẳng có gì ngoài những vật dụng nho nhỏ cậu tặng tớ! Vài món sót lại thôi, tớ lôi ra từ góc tủ bụi bặm, cũ kĩ. Lại thấy niềm vui năm nao trở lại. Xúc động có, bồi hồi có,… làm sao tớ quên được. Và giữa tháng 11 này, tớ lại tự mình hoài niệm, tương tư về những mảnh kí ức rời rạc ngày xưa...
Ảnh minh họa: internet
Tớ nhớ, hồi ấy mình có một cuốn nhật kí ghi chép chung rất lâu rồi. Trang giấy đã hoen màu, loang lổ vết mực tím có những cánh hoa phượng đỏ thắm, những nhành hoa dại của bao mùa đi qua được ép vào trang giấy thơm. Quyển sổ là những dòng chữ nguệch ngoạc, viết rất vội về chuyện trường, lớp và cả chuyện hai đứa. Những suy nghĩ, những tâm trạng, những dòng cảm xúc ngày ấy đều được ghi lại đầy đủ và cẩn thận. Một vài giấy Note được gấp nhỏ kẹp vào bìa quyển sổ là ngày sinh nhật của hai đứa, lần đầu tiên gặp nhau, rồi lần nữa cùng nhau ăn bỏng ngô trong rạp chiếu phim, hay là có lần uống trà sữa ở một quán quen có vị thơm nhẹ nhàng…
Ừ thì nhiều lắm. Làm sao kể hết! Tớ cố ghép những mảnh kí ức rời rạc lại với nhau, thấy mảnh nào cũng lung linh, đầy sắc màu! Có mảnh cậu hỏi tớ rằng: ”Cậu ơi, tình yêu là gì vậy cậu, có phải là hai người yêu nhau, là nắm tay, là ôm, là hôn, mới gọi là yêu?”. “Không! Không, cậu à! Tình yêu đến từ những việc rất nhỏ, chỉ là nhẹ nhàng khoác chiếc áo khi thấy đối phương lạnh, chỉ là đút từng giọt cháo nóng khi thấy người ấy bệnh, hay chỉ là cái xoa đầu nhẹ nhàng từ phía sau…” Là vậy đó cậu à! Đơn giản chỉ có thế! Dường như cậu hiểu ra, nhìn tớ đầy trìu mến rồi phá lên cười, bảo tớ lo học đi, ở đó mà yêu với đương...
Bao năm đi qua, tình cảm của tớ và cậu cứ nhẹ nhàng như gió mùa Thu, vẫn lo lắng và quan tâm nhau như buổi đầu gặp gỡ. Năm tháng dần trôi cho đến khi tớ có người yêu, tớ dành hết mọi sự yêu thương cho anh ấy, yêu anh ấy bằng cả một trái tim chân thành. Và lẽ dĩ nhiên, tớ dần rời xa cậu, tháng ngày ở bên nhau thưa dần... Mà thay vào đó là sự hờ hững, thờ ơ và lạnh nhạt của tớ. Trong lòng tớ, lúc ấy chỉ hiện diện một mình hình bóng của anh ấy. Và vì thế cậu cũng hiểu là vị trí của cậu trong lòng tớ, không còn quan trọng nữa, không có ý nghĩa gì nữa khi mà con tim tớ đã dành tất cả tình cảm cho anh ấy. Rồi, cậu buồn hẳn đi, khuôn mặt sầu cùng đôi mắt buồn của cậu đã nói lên điều đó...
Và trong vô số mảnh kí ức đẹp đẽ ấy, tớ nhớ lại, thì có một mảnh ghép không toàn vẹn. Một mảnh lớn được ghép với vô số mảnh rời rạc còn lại. Đó là mảnh kí ức hiện ra với một chiều mưa lạnh đầy, gió rét, buốt đến tê tái cả người... Tớ đi trong đêm lạnh với đôi giày cao gót, sưng mọng cả đôi chân. Đôi mắt ướt xuyên thấu màn đêm lạnh giá. Cậu biết không? Đêm ấy, là một đêm buồn đối với tớ vì anh ấy đã không đến, chỉ để lại lời xin lỗi rằng: "Anh biết cậu ấy là người tốt, còn anh thì chỉ là người đến sau thôi, em à! Anh không nỡ lấy mất đi tình cảm của cậu ấy dành cho em bao năm qua như thế được. Anh xin lỗi! Vì anh biết tình cảm học trò rất đáng quý em à. Vì vậy, hãy về bên cậu ấy nha em!"
Tớ không hiểu sao, chỉ thấy lòng buồn rười rượi,... Tớ biết rằng chỉ vì tớ mà đã làm khổ hai người con trai đi qua cuộc đời tớ. Một mảnh kí ức rời rạc và xót xa biết bao. Nhưng dù sao, tớ cũng đã hiểu ra được ai mới là người quan trọng với mình, còn ai chỉ như cơn say nắng thoáng qua bên thềm mà thôi... Và đêm nay, tớ thấy mình có lỗi với cậu nhiều quá, nên đã viết vài dòng lan man thế này để có thể làm lời xin lỗi cậu. Quyển sổ cũ có ghi chép lại cuộc tình buồn này cậu à. Tớ tự đặt tên cho trang nhật kí ấy là: "Tớ tệ lắm và mảnh kí ức không toàn vẹn!".

Đã sẵn trong lòng giọt lệ khô

Thời gian này anh hay hỏi: “Có vất vả lắm không em?”, trước khi trả lời anh, bao giờ em cũng cười khì một tiếng rồi bảo rằng: “Không vất vả lắm đâu anh ạ”, hay nhăn mũi lên mà kêu lên: “Vất vả chứ sao không?”. Trong suốt 10p hay 20p trò chuyện, em luyến thắng kể những gì đâu đâu. Em chưa từng than vãn rằng mình đã vất vả như thế nào... 
Buổi chiều nay, khi nắng đã tắt hẳn, chỉ còn những vệt mây sáng vắt ngang trời, con đường Lưu Tấn Tài ngay giờ tan tầm vẫn vắng. Thành phố trẻ và rộng, lặng lẽ nép vào góc cuối khiêm tốn của đất nước và em cũng nép vào nơi kín đáo nhất của thành phố để viết những dòng này.
Chỉ thấy trong lòng giọt lệ khô…
Và em sắp chìm đi trong ngồn ngộn những vất vả chất chồng...
Nhưng em không thấy mình khổ vì những chuyện như vậy hay tương tự như vậy. Nỗi buồn khổ của em lại nằm ở một điều rất khác...
Mùa Hè của nhiều năm trước, khi anh nâng bàn tay em lên, đeo cho em chiếc nhẫn cầu hôn, anh thì thầm: “Sẽ chẳng ai có thể khiến anh bớt yêu em được cả. Tình yêu của anh như sóng, lớp này sẽ tiếp nối lớp kia, vĩnh viễn…”. Em đã tin! Em đã rất tin!
Nhưng chỉ sau đó năm tháng, anh đã đi, vào một mùa Đông… Em đã khóc hơn một ngàn ngày, để rồi chẳng còn nhớ mình đã bao nhiêu đêm ngồi im lặng chờ đợi một cái nick bật sáng, một tín hiệu quen thuộc. Thời gian tưởng mòn vẹt cả niềm tin, tình yêu, nhớ mong… Bóng đêm đã tiếp tay cho nỗi cô đơn hoành hành ngang dọc trái tim em. Chỉ là em quẫy đạp trong sự yên bình trá hình, cuộc đời nếu vắng niềm vui của em cũng không sao cả, vẫn trơn tru trôi đi đều đặn. Và em, đã có một lúc nào đó thấy mình không thể nắm níu được bản thân vào bất cứ điều gì, cuộc đời khi ấy nhẹ bẫng như làn khói thuốc phả vào không trung, dễ tan biến.
Con người ta luôn sống với quá nhiều ám ảnh. Để rồi khi chập chờn chạm vào ký ức cũ, vô tình hay cố ý, cũng đều khiến người ta giật mình, rụt rè. Nỗi buồn xô đẩy niềm vui, trơ ra nỗi cô đơn quá lớn không chỗ nào cất giấu. Người ta sẽ tự an ủi mình rằng rồi thời gian sẽ như một chiếc bút bôi xóa đi dấu vết kia, chỉ để lại một đường hằn che lấp đi cái điều người ta muốn quên, muốn giấu. Khốn nỗi, đôi khi, dù có xóa nhiều lần thì người ta vẫn nhớ như in dưới lớp thời gian kia là cái gì…
Buồn vui nhân thế, những điều vĩ đại hay tầm thường, giàu có hay nghèo hèn, rực rỡ hay tăm tối… Tất cả đều sẽ dừng lại ở một quãng nhất định nào đó. Tất cả sẽ chìm trôi khi chúng ta dừng bước ở nhân gian này… Cuộc đời luôn hữu hạn. Sự hữu hạn ấy sẽ chôn vùi mọi riêng chung mà ta cố chứng tỏ trong suốt cả cuộc đời.
Anh thân yêu…
Em giữ ký ức của mình như giữ nhịp thở đều đặn trong ngực em. Em chưa từng tha thiết với những mối quan hệ mới, cuộc gặp gỡ mới, cơ hội mới. Nếu có, thì chính em là một mũi tên, tình yêu là cánh cung, nỗi nhớ là dây cung, em lao về phía trước, điểm mốc là ánh sáng, nơi anh đứng đó. Nhưng điều đáng sợ là con người chúng ta luôn đứng gần ranh giới của lãng quên, của mặc kệ, của không cần nữa.
Thì em đã bảo lòng em là những giọt lệ khô…
Thật tình thì em đã không còn nhớ nhiều về buổi chia tay của mùa Đông nhiều năm trước, hay vương vất nỗi cô đơn của mình, hay thách thức những nỗi đau đã từng khiến mình lịm đi, tê dại. Em vẫn hình dung, ở đâu đó, anh cũng buồn, cũng cô đơn, cũng cố sống sót qua nỗi buồn, như em. Chỉ có điều, em đã phải chờ đợi quá lâu… quá lâu… để biết được rằng mình được anh yêu nhiều đến thế!
Bây giờ là mùa Đông…
Em mới rời phương Bắc chưa đầy một tuần. Chớm Đông, mùa Đông chỉ là những cơn gió lạnh dịu dàng, luồn vào khe cổ, vờn nhẹ lên tóc, ướp lạnh đôi gò má. Phố cổ... Đường Thanh Niên, sớm đầu Đông se lạnh. Bạn chở em dọc những cung đường đẹp nhất, cầu Long Biên, Nhà Hát Lớn, Văn Miếu Quốc Tử Giám, con đường gốm sứ ven sông Hồng… Em mặc áo khoác của bạn, quàng khăn choàng của bạn. Bạn luôn chu đáo và yêu chiều em hết mực, dường như ở bên bạn, em là cả thế giới của bạn rồi. Điều đó làm mùa Đông em về, Hà Nội bỗng ấm hơn. Bạn trêu: Hà mang cả nắng ấm Sài Gòn ra theo đấy à?
Đôi khi, em ngồi ở một hành lang xa lạ nào đó gần văn phòng luật sư số 5 nghe điện thoại của anh. Giọng anh trong và ấm, nhẹ nhàng và tha thiết, anh bảo rằng vì em đang ở Hà Nội nên lúc này, anh muốn bay ra Hà Nội, chỉ gần 2 giờ bay thì cả ngàn cây số ngắn lại chỉ còn là mấy bước chân để ta gặp nhau. Anh sẽ uống café và em ăn kem ở Hồ Gươm rồi ngồi im re nghe anh kể, khách bốn bể năm châu khi đến Hà Nội hỏi thăm đường đến “Lake side” thì được chỉ dẫn ngay đến một chỗ duy nhất được gọi là Bờ Hồ nghĩa là bờ hồ Hoàn Kiếm chứ không phải là bờ Hồ Tây hay một bờ hồ nào khác. Người ta đến Hồ Gươm không chỉ để ngắm hồ, người ta ngồi đó, trong một không khí rất riêng, rất Hà Nội, mặc kệ dòng người ngược xuôi và tiếng động cơ nhức óc ngay sát con đường bên cạnh… Người ta sẽ chậm lại, tản bộ hoặc nghỉ ngơi, hoặc ngồi đối diện hay ngồi sát bên người yêu để thầm thì, hoặc chỉ là để tưởng tượng người giữ trái tim mình ở một nơi nào đó trên thế gian này... Như em vậy...
Em cười vang trong điện thoại, khi anh nói một câu bông đùa nào đấy, lá lăn dưới chân, mùa Đông ngập ngừng và lời vỗ về kia của anh vẫn không đủ để mang anh đến gần em…
Có thể hôm nay, em đã muốn kể cho anh nghe một câu chuyện vui nào đó, một sự gặp gỡ và những cái duyên lạ kỳ về một thế giới em chưa từng biết đến, về những hứa hẹn của những “người khổng lồ”, về một tương lai rực rỡ của em được đảm bảo bằng vị trí của họ và bằng… rất nhiều tiền. Em chưa bao giờ có tư thế “vồ” lấy cơ hội ấy hoặc vui mừng tiếp nhận nó như một điều đương nhiên. Em chỉ cười rồi bước qua đó một cách kiêu hãnh với tư thế luôn đi thẳng lưng, vai hướng về phía trước.
Paul Morand từng viết rằng khi đi du lịch trở về, chắc chắn một điều là trái đất phải nhỏ lại. Nhưng với em, càng đi, trái đất càng mênh mông. Bởi bất kì nơi nào em đặt chân đến, bất kì người nào em gặp, bất kì việc nào em làm… cũng đều gợi nhớ đến anh. Vì thế mà trái đất cứ mãi mênh mông. Mênh mông cõi yêu... Mênh mông tình… Mênh mông thương nhớ.
Em luôn là người đàn bà quá lãng mạn khi nhất quyết tin rằng có những con người đã đến với nhau bằng tình yêu mạnh hơn tất cả mọi thử thách, bất hạnh và cả những nỗi đau không phải ai cũng có thể vượt qua. Tình yêu họ đã thăng hoa để thủy chung giữa cuộc đời, viết nên một câu chuyện tình đẹp đáng mơ ước…
Bây giờ, chẳng còn mảnh nắng nào, đã đêm… Anh đừng bao giờ khó chịu khi một lúc nào đó, em ngước lên nhìn anh, mắt em vẫn đẫm lệ. Vì em, đã sẵn trong lòng những giọt lệ khô, chỉ khi đứng trước anh, nước mắt mới đẫm ướt…
Mỗi ngày, lại là một ngày mới... nhất định sẽ khác hôm qua… Em luôn nghĩ như thế và tin như thế.
Với bài hát này, hãy cho em đổi đại từ nhân xưng "Em" thành "Anh"... Xin hãy như thế...

Kỷ niệm

Ảnh minh họa
Kỷ niệm theo bạn kỷ niệm là gì? Có lẽ kỷ niệm là một phần nhỏ của quá khứ, kỷ niệm cũng là những gì đã qua mà ta còn nhớ mãi, những gì không thể trở lại nhưng lại in sâu trong tâm trí mà không bao giờ bị xóa nhòa bởi thời gian dù muốn hay không và chắc chắn kỷ niệm là những gì lòng người luôn hướng về hoặc cũng có khi là luôn bị ám ảnh khi có điều gì đó thật gần gũi với những gì xưa, cũ kĩ của những chuyện trong quá khứ khơi gợi, đánh thức những gì ta đã cố chôn sâu tận đáy lòng. Kỷ niệm là tên gọi khác hay là một dạng của quá khứ và tất nhiên cũng có hai loại cơ bản đó là kỷ niệm vui và buồn.
Kỷ niệm có thể là một sự kiện lớn, một dấu mốc đáng nhớ trong cuộc đời của bạn nhưng cũng có thể là những chuyện nhỏ nhoi, tưởng chừng hết sức bình dị với người khác nhưng nó lại mang đến dư vị lạ lẫm, thú vị, đặc biệt, tươi mới trong tâm hồn chúng ta. Và có một điểm đặc biệt ở kỷ niệm đó là kỷ niệm đó có thể gắn liền với bất cứ mọi loại cảm xúc nào từ tình bạn, tình yêu, tình than hay kể cả là những cảm xúc lưng chừng, cảm xúc không tên, đó có thể là những gì ta cảm nhận được khi trải qua một điều gì đó, khi được gặp ai đó kể cả với người xa lạ mà ta không hề quen biết. Kỷ niệm đó có thể là cái ôm ấm áp, cái siết tay thật chặt của người yêu thương,… Hay là những cơn mưa bất chợt mượn cớ ta tắm mưa cùng lũ bạn. Đôi khi kỷ niệm chỉ đơn giản là khi ta bắt gặp ánh nhìn say đắm của cô bạn trong lớp trong phút chốc dành cho ta – đó những cảm xúc ngây ngô vụng dại hồn nhiên của thời học sinh.
Tóm lại kỷ niệm có nhiều nét rất giống với tình yêu, giống với tình bạn nhưng đó là những tình cảm mang hơi thở, màu sắc, hương vị của quá khứ nhưng nó lại là quá khứ khó phai nhạt theo thời gian. Chính điểm này khiến kỷ niệm có sức ảnh hưởng khá lớn đến con người chúng ta. Bởi nếu đó là kỷ niệm vui thì đó sẽ là một  món quà lớn đầy ý nghĩa mà ai đó dành tặng cho bạn, nó sẽ giúp bạn vượt qua khỏi thực tại tối tăm, tạm quên đi áp lực mệt mỏi của cuộc sống. Tuy nhiên nếu ta cứ mải đắm chìm trong cái kỷ niệm đó thì mọi khó khăn ở thực tại sẽ chẳng bao giờ được giải quyết, ta cứ mải nhấm nháp vị ngọt ngào của quá khứ, cứ sống mãi trong màu hồn đã xưa cũ, phủ đầy bụi thời gian đó và sẽ làm cho con người ta dễ tự ti, chủ quan, không có ý chí…
Như vậy thực sự rất nguy hiểm nếu ta bị mắc kẹt trong kỷ niệm do chính mình tạo ra, vô hình chung chính ta đã tự đưa mình xuống đầm lầy và nguy hiểm hơn nữa khi đó là một kỷ niệm buồn. Đó là một điều hiển nhiên bởi trong cuộc đời có ai là người không vấp ngã bao giờ, có ai là chưa mắc sai lầm và thậm chí ngay cả khi bản thân ta không hề sai nhưng vẫn phải chịu thiệt thòi, buồn đau không đáng bởi trong cuộc sống đúng sai, phải trái đôi khi nó mập mờ, đôi khi nó thuộc về số đông, đôi khi nó lẫn lộn nhưng ta lại phải gánh chịu hết tất cả. Kỷ niệm đó sẽ như một cơn ác mộng mà ta luôn muốn xóa sạch, lãng quên, cố gắng chôn thật chặt tại sâu thẳm đáy lòng. Tuy nhiên làm được điều đó đâu có dễ, khi gặp một cơn ác mộng như thế ta đâu còn tỉnh táo, khi đó bạn dễ mất kiểm soát được bản thân đặc biệt khi vết thương mà người khác cào cấu vào tận trong tim thì biết bao giờ mới lành được. Vết thương đó hay kỷ niệm buồn đó như một căn bệnh di căn mà mỗi khi có làn gió, có một thứ man màu sắc đau thương xưa cũ đó cũng có thể làm vết thương sưng tấy, ứ máu, nhói buốt đến tận trong tim, lúc ấy mọi thứ sẽ tối sầm, trước mắt bạn chỉ là một vực sâu thăm thẳm, một màu tuyệt vọng bao trùm lên mọi thứ xung quanh khiến bạn chẳng thể nào làm được bất cứ việc gì, bạn sẽ thấy chán nản mọi thứ và đặc biệt là khi chẳng ai có thể hiểu được bạn, tin tưởng ban khi đó, như thế chẳng khác gì bạn đang ở giữa biển khơi vô vọng không một chiếc phao bấu víu. Chính vì vậy, ta không nên sống mãi với kỷ niệm mặc dù kỷ niệm dù vui hay buồn cũng luôn sống mãi cùng với chúng ta đơn giản vì kỷ niệm cũng chỉ là quá khứ, những gì đã qua, những gì không thể trở lại, có nuối tiếc, có níu kéo, có giũ bỏ, có cố quên cũng không thể…
Và cũng bởi một điều đơn giản là ta không sống trong quá khứ, quá khứ hay kỷ niệm chỉ giúp chúng ta tồn tại ở hiện tại…

Một buổi rong chơi

Cứ ngỡ lâu mà hóa ra nhanh thật!
Hai năm, chưa bao giờ gọi về cho ba mẹ mà nói thẳng ra rằng: "Con nhớ nhà, con nhớ ba mẹ", chỉ là kiếm cớ để nói vài câu chuyện, kể vài thứ ở trường, ở nhà, hỏi mẹ vài câu, hỏi ba vài thứ. Cũng không hiểu tại sao lại ngại để phải giấu đi cảm xúc thật với chính ba mẹ của mình.
Có lẽ trọng trách của đứa con một khiến mình lúc nào cũng phải tỏ ra cứng rắn và mạnh mẽ. Đôi lúc muốn khóc thật nhiều nhưng chợt nhận ra mình không thể khóc, vì bây giờ khóc lấy ai dỗ dành? Thế thôi nén lại, để đến lúc nào đó tự dưng lại quên đi tất cả, rồi cười, rồi như không có chuyện gì xảy ra...
Sài Gòn đêm, lăn tăn vài suy nghĩ, vài kí ức. Thấy mình nhớ thật ấy, nhớ cái quãng thời gian trước đây vui sướng biết bao nhiêu, thì bây giờ lại tủi hờn bấy nhiêu. Nhớ để mà tự mình gặm nhắm... Nhớ để mà tự mình thấy mình còn phải cười thêm nhiều nữa.
Có một điều kỳ lạ là mình chưa bao giờ yêu Sài Gòn cả. Hai năm, ít ra cũng là quãng thời gian đủ để mình thấm vài thứ gì đó của nơi này. Nhưng hình như càng hiểu rõ nó, mọi thứ lại càng trở nên mờ nhạt hơn trước đó. Mình vẫn cứ đứng giữa lòng Sài Gòn mà thản nhiên hét lớn: "Tôi không thích nơi này". Không hề có ai đáp trả, tuyệt nhiên lại khiến mình cảm thấy chán ghét hơn, phải chăng Sài Gòn chỉ là nơi dung túng những kẻ như mình mà chưa bao giờ nghĩ đến bản thân, nên cho dù có bị ghét thế nào đi nữa, Sài Gòn vẫn vui tươi cho mình cơm ngày ba bữa, vẫn đi đến trường, vẫn bạn bè đùm túm...
Chắc là do bản chất ích kỉ bảo thủ, nên cứ mãi lưu giữ hoài niệm nơi xa xôi nào đó. Con bạn bảo phải mở lòng ra thì mới thấy Sài Gòn đẹp, thì mới yêu Sài Gòn như cái cách mà mình yêu vùng quê nghèo nàn ấy. Vậy mà bao nhiêu lần cố gắng, vẫn không thể nào chọn cho mình được một góc nhỏ nhoi để có thể tự do thả mình bay bổng. Chỉ là đôi lúc thấy thành phố này đủ rộng để mình đi cho hết nỗi buồn mà phố vẫn còn chỗ chứa.
Tròn 2 năm, tròn 730 ngày trăn trở về nhiều thứ.Có những đêm thức trắng chỉ để suy nghĩ về ngôi trường mình đang học, về ngành nghề mình lựa chọn. Vì có những khoảnh khắc mà bản thân thấy mệt mỏi đến nỗi không cố gắng được nữa, hoặc những khi ngồi thừ ra nhìn những con số nhảy múa trước mặt mà chỉ nghĩ đến vài câu chữ ngọt ngào của Nguyễn Ngọc Tư, hay là lúc rậm rực chỉ để yêu vài nhân vật trong cuốn sách mới mua... Rồi cũng có lúc ai đó tặc lưỡi lắc đầu vì sợ sau này mình sẽ thất nghiệp, "lùn mà còn học kinh tế", "học Ngoại thương khó xin lắm con ơi", "học giáo viên bác sĩ có phải tốt hơn không?". Có thể những câu nói ấy đúng, cũng có thể sai...
Có những lần muốn liều làm cái gì đó cho riêng mình (cái gì thì bí mật), nhưng lại rụt rè rồi để cơ hội trôi qua mất. Nhiệt huyết đam mê cũng theo đó mà không còn nữa, cho nên hối tiếc mà không ngủ được. Cũng chỉ vì bản thân quá sức tự ti.
Có những ước mơ đẹp lắm, trong ước mơ đó mình hóa đôi cánh bay tự do trên bầu trời, trong ước mơ đó cũng lấp lánh thật nhiều niềm tin hy vọng, trong ước mơ đó cũng chứa chấp những nỗi tự hào. Vậy mà đôi khi ước mơ lại chính là điều khiến mình thất vọng...
Thế mà đã 2 năm rồi, nhanh thật!
Quãng đời sinh viên cũng đã trôi qua một nửa, niềm vui cũng từ đó mà đong đầy. Đến lúc này thì mình mới nhận ra mình chỉ yêu Sài Gòn duy nhất một thứ: NHỮNG NGƯỜI BẠN. Họ dễ thương đến độ mình không thể nào tưởng tượng ra trước đó, và nhờ gặp họ mà mình mới biết mình đã đánh đồng quá nhiều người với nhau. Những con người ấy sống bằng sự nhiệt tình, chân thành và sự thấu hiểu. Cho nên nhiều lúc lời cảm ơn không cần nói ra, họ vẫn biết phải hiểu như thế nào... Những con người tuyệt vời ấy, mãi là món quà lớn nhất mà mình nhận được.
Thế mà đã 2 năm rồi, nhanh thật!
Đặt chân qua thềm 20, thấy mình lớn hơn, chững chạc hơn, tự kỷ hơn, giả tạo hơn. Những dự định đang ấp ủ, nhất định sẽ có ngày mình biến thành hiện thực. Hiện tại nhiều bế tắc, nhất định mình sẽ giải quyết ổn thỏa. Quá khứ buồn, nhất định mình sẽ sắp xếp ngăn nắp.
Thế mà đã 2 năm rồi, nhanh thật!
Những nỗi nhớ đã ngủ vùi, chỉ là càng lớn càng cảm thấy mình cô đơn... Chỉ là lúc một mình không ngăn được dòng cảm xúc. Nhưng sẽ tự hứa chăm lo cho bản thân nhiều hơn, thôi vô lý nữa.
Và chào năm 3, chào những điều tươi đẹp sắp đến...

st

Khoảng trống trong tim

Giữa tháng 11, gió lạnh về, đôi tay em vẫn còn chút ấm của ngày Thu. Một chút ấm áp dư âm anh để lại...
Hờ hững bên khung cửa một chút nắng vàng, cũng đủ sưởi ấm cái lạnh đầu Đông nhưng lại chẳng đủ để làm tim em ấm lại. Quyết định xa anh là điều em đã từng nghĩ đến, nhưng không ngờ rằng nó lại khó khăn như thế. Chưa khi nào em thấy lòng mình trống trải đến vậy. Lặng nhìn quanh căn phòng, vẫn còn đâu đây hình bóng anh. Em nhớ.
Những lúc như thế này, em lặng im, để mình chìm vào trong những suy tư miên man không hồi kết. Muốn vùi đầu vào công việc, muốn quên đi tất cả, đến khi mệt nhoài chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Muốn để bản thân không một chút tỉnh táo, bởi nếu tỉnh táo, điều em nghĩ đến đầu tiên đó là anh. Nhưng chẳng thể làm nổi anh ạ, đâu đó quanh em, gương mặt anh, nụ cười ấy vẫn bên em, chẳng rời xa. Có những lúc em muốn chìm vào men say, muốn chếnh choáng, muốn gục ngã, để khi tỉnh dậy không còn là em nữa, không còn nỗi đau nơi ngực trái, không còn vết thương nào trong tim. Em là thế, đôi khi tàn nhẫn với chính bản thân mình. Đôi khi mạnh mẽ đến lạnh lùng, nhưng có khi lại yếu đuối đến mức khiến người ta tưởng lầm đang giả bộ. Đâu ai biết được trong em là hàng ngàn nỗi đau nặng trĩu lòng...
Ảnh minh họa
Yêu anh, em cười nhiều hơn, thoải mái hơn trong suy nghĩ, mở lòng hơn với tất cả. Yêu anh, em bớt đi khoảng thời gian tự kỷ một mình bên máy tính, bớt đi những đêm dài thức trắng. Em dần từ bỏ thói quen viết tâm sự trên những trang cộng đồng, thay vào đó, em tâm sự với anh nhiều hơn, trò chuyện cùng anh nhiều hơn. Yêu anh, em trở lại là em, hoạt bát, huyên náo. Dường như anh làm thay đổi tất cả nơi em, trái tim lạnh ngày nào giờ đây có nắng. Em đã tin tưởng, đã trao anh tình yêu, trao anh tất cả yêu thương em có. Em đã hi vọng thật nhiều, thật nhiều như thế.
Vậy mà giờ đây,
Em lại sống về đêm, đôi bàn tay lại gõ thật lâu thật lâu trên bàn phím. Trở lại với một nick name khác, bởi em đâu còn là em, nỗi buồn, nỗi đau ngày nào giờ lớn hơn rất nhiều. Trở lại với những khoảng không vô định, với những dòng suy nghĩ không đầu không cuối. Một mình với đêm trắng... Em buông rơi...
Tình cảm trong em còn đó, chẳng thể nào nguôi. Em kìm nén cảm xúc nào tốt như anh, vẫn để cho tình cảm lấn át lý trí. Bàn tay lướt nhẹ trên bàn phím, ấn gọi cho anh. Nghe giọng anh nhẹ bên đầu dây, lòng em ấm lại, anh vẫn ổn. Cười nhẹ, anh vẫn thế, chỉ có em thay đổi. Ai bảo em yêu anh nhiều thế này, để khi xa nhau, người đau là em chứ đâu phải là anh... Có những lúc em không kìm lòng được mà nhắn tin cho anh, đừng trách em anh nhé. Chỉ là vì khi ấy, em nhớ anh thật nhiều. Chỉ là vì khi ấy cơn say tình trong em trỗi dậy. Khi ấy yêu thương trong em là vô bờ. Em sợ lắm những khi say tình, em chẳng còn đủ tỉnh táo để biết rằng mình nên làm gì. Sợ khi say ai đó, tình yêu trong em lại trở thành sự chiếm hữu. Lòng ích kỷ, nhỏ nhen muốn chiếm hữu riêng anh cho mình trong em bùng cháy. Em sợ mình lại ghen... Ghen mà chẳng thể nói ra thành lời, chẳng thể biểu lộ được cho ai biết. Âm thầm, một mình, lặng im. Đáng sợ lắm anh à. Em sợ khi say tình, em lại khóc, lại gọi tên anh trong giấc mơ. Em. Chơi vơi. Lạc lõng.
Hôm nay gió lạnh về rồi, sẽ chẳng có một bàn tay nắm lấy tay em, giữ cho hơi ấm ở lại. Bàn tay em lạnh giá, buốt nhói. Nhưng ở tận sâu trong lòng, nơi ấy lạnh giá, buốt nhói hơn nhiều anh ơi...
Có chút nắng cuối chiều vẫn vương vấn trên đôi vai em hao gầy. Vô tình đưa tay với nhưng không có một bàn tay đưa ra nắm lấy. Cười nhẹ, anh đi xa rồi, đâu còn nụ cười tinh anh nghịch ngợm ngày nào. Liệu anh có thể nắm lấy đôi tay em lần nữa không anh, để chúng mình cùng đi bên nhau đến suốt cuộc đời này...
Em không biết mình có thể buông nổi anh không... Thật sự khó quá anh à...
Yêu anh nhiều hơn những gì em nói...

Saturday, November 16, 2013

....em đã quá tàn nhẫn...và đời đang trả thù em........

một đêm mất ngủ, em chợt nhận ra đêm dài đến thế nào........
vậy mà em đã từng tàn nhẫn biết bao khi không cần biết anh đã mất ngủ bao nhiêu đêm vì em quá vô tình....
một đêm mất ngủ, em chợt nhận ra em tàn nhẫn đến thế nào.........
em lặng thinh bước vào đời một người, khuấy động cuộc sống của người đó rồi vô tình bước ra như một người........vô tội. Bỏ người ấy bơ vơ với một nỗi đau.Nỗi đau mà bây giờ dù có đau thêm trăm lần em cũng không thể hiểu được.
một đêm mất ngủ, em chợt nhận ra mình xấu xa đến thế nào..........
lúc nào em cũng tự tin mình là người nhạy cảm. Rằng em có thể lắng nghe những gì mà người khác nói, em có thể sẻ chia nỗi đau cùng người khác. Nhưng giờ em chợt nhận ra, thà em cứ vô tình, đã bỏ đi thì phải bỏ đi thật xa. Cứ nhập nhằng như vậy, thi thoảng lại xuất hiện khi anh buồn như muốn trả nợ một cái gì, lắng nghe tất cả. Em cứ tưởng mình hay, giờ nghĩ lại em mới thấy mình xấu xa. em đã làm anh hy vọng, đau khổ đến nhường nào. Em xấu xa tới mức, giết người ta bằng cách gọt giũa, gặm nhấm nỗi đau của họ cho đến khi chết. thà cứ đam một nhát dao có khi lại nhân đạo hơn. em cứ tự cho mình có lỗi khi không đáp trả tình yêu ấy nên tìm cách bù đắp, nhưng dường như em sai rôi.....
một đêm mất ngủ, em chợt nhận ra em ích kỉ đến thế nào......
em biết rõ trong lòng em không yêu anh, nhưng lại không muốn anh yêu người con gái khác. và đôi lúc, không rõ là vô tình hay cố ý, em gợi lên trong lòng anh hy vọng. Em quá ích kỷ, quá tham lam, em vừa không muốn có, nhưng lại không muốn mất. cứ biến cuộc đời lưng chừng, chông chênh như gần như xa, không thể nào nắm bắt. Em tự biến mình thành nỗi ám ảnh của mình và của người khác.
một đêm mất ngủ, em chợt nhận ra em độc ác đến thế nào.........
em dù biết khi yêu người ta thường hay hy vọng và ảo tưởng. ai yêu cũng hy vọng đến lúc tình yêu đó sẽ được đáp trả. và thi thoảng em cứ tạo cho anh hy vọng, tạo ra ảo tưởng về một ngày mai.
một đêm mất ngủ em chợt nhận ra...nỗi đau của những người đã yêu thương em..
một đêm mất ngủ em chợt nhận ra đời đang trả thù em. và em nhận ra em sẽ phải đau, phải trả giá cho từng nỗi đau mà em đã gây ra cho người khác.
Và bắt đầu từ một đêm mất ngủ, em đã nhận ra nhiều điều........

Thursday, November 14, 2013

Màu của nỗi nhớ…


Với nàng, nỗi nhớ nhung là một sợi chỉ mảnh, có thể đứt bất cứ lúc nào, cũng có thể thít chặt vào tim đến nhói… 1. Nàng là người chưa bao giờ tin vào phép lạ, cuộc sống của nàng đôi lúc phẩy sắc hồng nhưng đa phần là màu của thực tế, những [...]


1. Nàng là người chưa bao giờ tin vào phép lạ, cuộc sống của nàng đôi lúc phẩy sắc hồng nhưng đa phần là màu của thực tế, những gam màu trộn lẫn, không rõ ràng sắc nét, lúc nào cũng như là cuộc sống. Mà cuộc sống thì có bao giờ đơn sắc đâu…
Nàng quyết tâm dứt tình với anh, chọn cách xa anh để không phải mong nhớ, chờ đợi. Những đau đáu nhớ thương cứ hiện về mỗi đêm càng làm cho nàng quyết tâm quên được anh nhanh hơn. 
Tình yêu với anh thuở ấy đẹp như màu nắng, nhuộm đôi má nàng đỏ hây hây, làm cho con tim nàng bồng bềnh như thể lướt trên những vầng mây xốp trắng. Nàng còn nhớ, nhớ rất rõ và đóng khung tranh kỷ niệm về thời yêu đương ngả màu thời gian ấy. Nhưng anh chọn cách rời xa nàng, giống như cách anh không bắt nàng phải chờ đợi, chỉ đơn thuần là một câu nói chia tay, ngắn gọn, nhiều cảm xúc nhưng không hề có một giọt nước mắt, của cả nàng và của anh.
- Mình chia tay em nhé!
- Vâng, nếu đó là điều mà anh muốn.
- Đó là điều tốt nhất anh có thể làm cho em.
- Vậy thì… mình chia tay.
Cái không gian đặc quánh sự chia ly, cái không gian nhỏ bé ngột ngạt trong một quán café lạ lẫm. Chẳng hiểu sao, bất giác nàng thấy nhẹ tênh. Cảm xúc của nàng thậm chí còn vi vu nơi đâu đó chưa chịu về. Cho đến khi anh đứng lên đi khỏi, nàng ngồi lại một mình ở quán, lúc bấy giờ, nàng mới bắt đầu thấy nỗi đau dần lan tỏa, và nước mắt cũng làm ấm hai bờ mi. Nàng nhớ rất rõ, khoảnh khắc nàng yếu đuối nhất không phải là lúc chấp nhận lời chia tay, mà là lúc nhìn anh đi khuất…
2. Cuộc sống của nàng sau khi chia tay mối tình đầu chẳng có gì nhiều khác biệt, ngoài việc nhớ đến anh. Nỗi nhớ anh trước khi chia tay nó khác lắm, nó lạ lẫm lắm, nó dường như là một thủ tục mà mỗi khi mở mắt dậy và trước khi nhắm mắt đi ngủ đều thấy nhớ, đều mong ngóng, đều cảm thấy vui khi nhận ra rằng anh cũng đang nhớ đến nàng hệt như vậy. Nhưng sau khi chia tay thì khác, nàng biết có một người không thuộc về nàng nữa, không còn nhớ về nàng để bận tâm trăn trở, con người đó cũng dường như trở nên xa lạ, nàng tự nhủ, mình cứ nhớ vu vơ, rồi sẽ hết cái khoảng vu vơ ấy nhanh thôi.
Vậy mà nàng sai nhiều quá. Cái khoảng vu vơ của nàng kéo dài đến tận hai năm sau kể từ lúc anh đi. Anh dường như biến mất khỏi thành phố mà nàng đang sống. Anh đang tồn tại, nàng biết rõ điều đó, chỉ có điều, anh tồn tại như một người vô hình trong cuộc sống của nàng. Anh ở nơi nào đó mơ hồ lắm, làm việc gì đó mơ hồ lắm, và anh chẳng phải là anh của những ngày yêu nhau…
Nàng vẫn phải chật vật với nỗi nhớ anh mỗi khi đêm về. Đã có những lúc nàng thấy gối mình ướt đẫm và giật mình tỉnh giấc mới nhận ra một giấc mơ qua có bóng anh ở đó. Nàng tự hỏi anh có sức mạnh gì khiến cho nàng không thể dứt ra, mặc dù chẳng còn tồn tại trong cuộc sống của nàng, vẫn cứ đeo bám trong những giấc mơ. Nàng bất giác sợ…
3. Cuộc sống của nàng những ngày gần đây có đôi chút khác biệt, chẳng hiểu vì vô tình hay cố ý, mẹ nàng vẫn hay dắt nàng đến những buổi đi ăn với bạn của mẹ, và bao giờ cũng sẽ có một anh chàng hoặc trạc tuổi, hoặc hơn nàng vài tuổi, rồi thể nào nàng cũng được giới thiệu với người ta, sau đó, người lớn đi công chuyện, nàng và anh chàng kia ngồi tán gẫu với nhau.
Nàng biết, mẹ nàng bắt đầu để ý đến chuyện chọn con rể. Trong mắt mẹ nàng, nàng đã là thiếu nữ đến tuổi lấy chồng. Nàng bỗng dưng thấy sợ, thấy xấu hổ. Sợ vì nàng biết mình chưa đủ can đảm để bước vào một mối quan hệ nghiêm túc mới, nàng lại xấu hổ vì mình cũng chẳng phải đứa ế ẩm gì cho cam, xong suốt ngày bị lôi đi “coi mắt” một cách bất đắc dĩ.
Nàng từng thẳng thắn nói chuyện với mẹ, nhưng mẹ nàng là một người rất khéo. Mẹ đánh vào tâm lý và phủ đầu luôn với cô con gái rằng việc có người yêu, ra mắt bạn trai và gả chồng hẳn là chuyện một đời, nếu nàng không lo lắng cho cẩn thận, cuộc sống sau này của nàng sẽ không chỉ khổ sở cho riêng nàng, mà còn làm mẹ trở nên lo lắng. 
Vậy là nàng tiếp tục có một cơ số buổi xem mặt khác, nhưng chưa một ai khiến nàng để tâm. Nàng biết, bản thân nàng chưa muốn người khác chạm được vào trái tim mình. Nơi đó vẫn án ngữ một người, một người mà ngoài mặt nàng tỏ ra chẳng còn quan tâm nữa, một người mà nàng đã bảo dứt khoát sẽ quên được, nhưng sự thật thì hoàn toàn ngược lại.
Màu của nỗi nhớ 2
4. Vẫn là một ngày trời mây u ám, vẫn là một cuộc hẹn hò bất đắc dĩ. Lần này chỉ có nàng và đối phương, nàng muốn trốn đi để mặc mọi chuyện ra sao thì ra. Nhưng nàng sẽ cảm thấy áy náy với mẹ, áy náy với một người mình chưa quen. Dẫu sao bất lịch sự cũng không phải là phong cách của nàng. Hơn nữa, nàng muốn người ta “ngán” mình không phải vì mình cố tình tỏ ra như thế, mà kể cả khi mình không hề cố ý, người ta cũng sẽ tự khắc thấy “ngán” mới thôi.
Anh chàng xuất hiện, dường như khác hẳn với những người khác nàng từng gặp. Không đặt nàng lên cao quá, cũng chẳng tự hạ mình thấp quá, anh chàng là kiểu người biết cuốn người khác vào câu chuyện của mình, rất tự nhiên, rất thành thật, cũng lại rất điềm đạm và hóm hỉnh. Tuy vậy, nàng cũng không có nhiều ấn tượng cho lắm, cho đến khi anh ta nói về những cuộc chia ly…
- Em có nghĩ, trong những cuộc chia ly, người con trai cũng mang tâm trạng tương đương với người con gái?
- Em không nghĩ vậy. Tùy vào tình cảm của từng người thôi anh.
- Vậy là em từng yêu và từng thất bại à?
- Nếu em nói là chưa liệu anh có tin không?
- Câu trả lời vừa rồi của em cho anh biết mà. Dù sao em cũng nên quên hẳn người đó trước khi đi gặp một
người khác. Nếu em muốn, anh sẽ đợi.
Nàng nhoẻn cười, rút trong ví ra đặt tiền để dưới đáy cốc, gật đầu chào rồi đứng dậy ra về. Anh chàng không chạy theo nàng như những người khác, vẫn ngồi trầm ngâm ở đó, lặng lẽ nhìn nàng rất lâu. Nàng khổ sở khi thấy bị chạm vào mạch ngầm sâu kín đã cố gắng để che giấu. Nàng chắc mẩm mình đã sai lầm ở đâu đó, kể cả lớp phấn son trang điểm bình thường khiến nàng tự hào kiêu hãnh cũng bất giác trở thành vấn đề. Con gái phải trang điểm một cách cầu kỳ vì không muốn người khác đọc được những điều ẩn sâu trong đáy mắt, con gái phải trang điểm một cách cầu kỳ để đánh lừa người khác cũng như tự đánh lừa mình. Nàng biết trước khi đi gặp anh ta, nàng đã dành nhiều thời gian để trang điểm, nhưng có vẻ như nàng không thể tiếp tục dối lừa.
Màu của nỗi nhớ 3
5. Sau lần gặp mặt đó, anh ta xuất hiện đều đặn ở nhà nàng. Mẹ nàng tất nhiên lấy làm vui mừng vì cho rằng hai đứa có thể tiến triển tốt. Ở khía cạnh nào đó, nàng không thể lên tiếng đuổi anh ta đi, bởi anh ta là con của bạn mẹ nàng mà. Mặt khác, anh ta cứ lấy cớ sang thăm hỏi mẹ nàng, nàng vì lý gì mà đuổi anh ta về?
Nàng càng cố gắng tránh mặt, anh ta càng cố gắng để xuất hiện. Không phải kiểu theo đuôi nhằng nhẵng mà các cậu nhóc hay làm, anh ta luôn có lý do để xuất hiện bên cạnh nàng. Thậm chí có những hôm nàng nhớ đến anh, uống rượu trong bar và gọi taxi ra về, anh ta cũng lại có mặt trước quán bar đó, kéo tay nàng lôi xềnh xệch ra xe, quắc mắt nhìn nàng, tay choàng áo vest che lên đôi vai gầy của nàng đang run khẽ.
- Em không uống được thì đừng cố. Quên anh ta cũng có nhiều cách để quên mà. Một trong số những cách đó là chấp nhận anh…
Nàng không rõ sự yếu đuối của mình lộ ra rõ ràng như thế nào, nhưng anh ta đã ôm nàng vào lòng để an ủi. Anh ta sợ nàng khóc nấc lên, sợ nàng bị kích động. Anh ta sợ nàng bị tổn thương, vậy nên anh ta ôm chầm lấy nàng.
- Không liên quan gì đến anh, anh chẳng là gì cả!
Nàng đẩy anh ta ra, vứt xõng xoài cái áo vest mà anh ta vừa choàng lên người, bỏ chạy về một phía khác xa lạ. Nàng cứ chạy, cứ chạy mải miết mà không biết mắt môi mình bỏng rát, thứ nước mắt xót xa cho một điều gì đó sắp tan vỡ…
Nàng không rõ mình đã nghĩ gì trong tiềm thức, xong nàng mơ hồ nhận ra rằng, vị trí của anh đang lung lay, phần nào đó tình yêu của nàng dành cho anh đang lung lay, vì một người lạ mặt, vì một người đã đến và cho nàng một sự lựa chọn…
Đi một mình trong đếm tối, lang thang rất lâu dưới những ngọn đèn vàng, nàng bắt đầu nghĩ về anh, bắt đầu nhớ về những kỷ niệm của ngày đầu. Từng thước phim quay chậm rất chậm, màu thời gian là màu đẹp đẽ nhất trong miền nhớ. Nàng ước ao mình có thể hồn nhiêu yêu đương như thuở ban đầu, ước ao có thể khát khao sống để yêu và được yêu như cô sinh viên mới vào giảng đường đại học. Thời gian trôi, tình yêu của anh luôn làm cho cô sinh viên ấy được sống trong tiếng cười của hạnh phúc. Việc quen anh và yêu anh chưa bao giờ khiến nàng thấy hối hận. Mặc dù lý do chia tay nàng không được biết, nhưng nếu cố gắng hỏi, chắc sẽ là những lý do quen thuộc, được người ta lặp đi lặp lại cho nhiều mối tình đến cũ rích, nàng chẳng buồn nghe nữa.
Chắc là…
- Chúng mình không hợp.
Hoặc đau xót hơn sẽ là…
- Anh đã hết yêu em…
Nàng bật cười, cảm giác chông chênh như đứng giữa một ngọn đồi nhiều gió, cứ đứng đó và bị hút vào những cơn gió lạnh, muốn bị cuốn đi, muốn bị nhấn chìm, muốn trở nên lạc lõng bơ vơ. Bởi những suy nghĩ trong đầu nàng lúc này ngổn ngang vô tội vạ. Đôi lúc mảng nhớ về anh bị cắt xén, thay vào đó là phút ngồi đấu khẩu với anh chàng lạ hoắc lạ huơ kia. Đôi lúc tiếng cười của anh tắt ngấm, thay vào đó là điệu cười mỉm nửa quan tâm nửa lạnh nhạt của gã đáng ghét kia… Nàng rùng mình, vì lạnh và vì sợ. Nàng thấy sợ khi anh ta bắt đầu xuất hiện trong những suy nghĩ của nàng, bắt đầu chen lấn vào cảm xúc rất riêng mà nàng từng gói ghém cẩn thận chỉ dành cho riêng anh…
Màu của nỗi nhớ 4
Nàng sợ mình phải lòng một người lạ mặt, phải lòng chính cái người mà nàng chẳng hề mong muốn… Nàng vẫn tự nhủ, anh ta sẽ chẳng bao giờ trở thành người yêu của nàng được. Vậy mà…
6. Sau màn vứt xõng xoài áo vest ở quán bar, anh ta có ghé qua nhà nàng thêm vài lần nữa, lần nào cũng chỉ ngồi nói chuyện với mẹ nàng. Cảm giác như anh ta có bao nhiêu chuyện để nói, lúc nào cũng có thể tươi cười với mẹ, lúc nào cũng làm cho mẹ vui. Và nàng bất đầu thấy khó chịu, vì anh ta có thể ở nhà nàng rất lâu, nói chuyện với mẹ rất lâu, xong chẳng bao giờ hỏi han nàng lấy một tiếng. Nàng hậm hực cũng là lẽ thường tình…
Một thời gian sau đó, anh ta biến mất. Nàng thở phào. Nàng đã nghĩ anh ta cũng giống như bao người khác, khi không đủ kiên nhẫn thì sẽ ra đi. Người ta chẳng bao giờ cố chấp làm một cái gì đó quá sức khi đã biết trước kết quả. Vậy cũng tốt, có đôi chút chờ mong nhưng nàng cũng không hy vọng người mình trao cho quyền làm tổn thương một lần nữa lại là anh chàng ấy. Nàng đinh ninh rằng mình từng có một cảm xúc thoáng qua với anh ta, xong cảm thấy may mắn vì anh ta chẳng đủ tinh tế để nhận ra điều đó. Chỉ là nàng… cũng cảm thấy hụt hẫng, khi không còn thói quen nghe tiếng chuông cửa mỗi tối cuối tuần, không còn giả vờ phụng phịu ra mở cửa để đón tiếp anh ta, cũng không phải ngồi trên gác để len lén nghe mẹ và anh ta trò chuyện,…
Tất cả những thứ nàng từng quen thuộc trong một thời gian ấy sẽ trở nên chóng vánh trôi qua. Nàng tin là vậy, mặc dù lòng tin trong nàng cho chuyện tình cảm cũng dần trở nên sứt mẻ. Đến một người lì lợm như thế còn không bám trụ được, thì ai mới là người có thể khiến nàng mở lòng hơn?
7. Những tối cuối tuần không còn thói quen… chờ anh ta đến nhà nói chuyện với mẹ, nàng đi café và lang thang phố một mình. Gió mùa này làm cây xơ xác lá, nàng ngắm đến say mê những vòng lá xoáy tít trong cơn gió hiền hòa, rồi từ một góc trên cao của quán nhìn xuống, lòng đường nhộn nhịp người qua lại, nàng thấy mênh mang những nỗi nhớ không thành hình. Từ câu nói đầu tiên:
“Nếu em muốn, anh sẽ đợi.”
Rốt cuộc thì đợi chờ được bao lâu? Chẳng ai đợi chờ ai đến mỏi chân chùn gối, chẳng ai hứa hẹn với ai một cuộc tình nồng. Cũng chẳng còn ai nhớ tới ai đã từng lướt qua nhau. Nàng xoay vần cốc café nóng, những ngón tay nhỏ bé đan vào nhau, thời gian là thứ màu nhiệm mà nàng từng biết, nàng uống từng giọt thời gian để quen đi vết thương chưa lành sẹo, lần này cũng hệt như vậy, dùng ngần ấy thời gian để xua đuổi đi một người xa xôi.
- Em đợi anh lâu chưa?
Nàng thấy tiếng ai đó thân quen nồng nhiệt, phần nào ấm áp kề bên tai. Nhưng không muốn tin vào trực giác đang lên tiếng và nhịp tim đập rộn ràng, nàng không cho phép mình quay lại, nàng vẫn chắc mẩm là một chàng trai nào đó dành câu hỏi ân cần cho cô gái của mình. Hẳn là giọng anh chàng lạc từ một góc bàn nào đó đến tận chỗ nàng ngồi. Chẳng có ai phù hợp dành cho nàng cả. Ngay cả người đã từng ngỡ rằng phù hợp cũng
quay bước chân đi mất rồi.
- Đang chăm chú nhìn gì thế? Đợi anh lâu chưa?
Nàng cảm giác được hơi ấm bàn tay đậu trên tay nàng, những ngón tay lồng khẽ vào bàn tay nàng đang để trên mặt kính. Cho đến khi nàng quay mặt lại nhìn ngơ ngác, đôi bàn tay ấy nắm trọn lấy tay nàng, khuôn mặt đối diện giãn ra một nụ cười, nửa xa xôi, nửa gần gụi.
- Thế nào? Làm người chờ đợi đôi khi cũng mệt mỏi lắm đúng không? Anh xin lỗi, anh sai rồi.
Anh ta vẫn mỉm cười, điệu cười nửa quan tâm nửa lạnh nhạt. Nàng thấy mắt mình chẳng hiểu vì duyên cớ gì mà hoe hoe đỏ, cũng chẳng hiểu sao cảm giác thấy đôi má ấm hồng. Nàng thu hết bình tĩnh, cố tỏ ra lạnh lùng, rút bàn tay mình ra khỏi bàn tay ấy, một bàn tay mà nàng hy vọng đủ mạnh mẽ và bản lĩnh để nắm lấy tay nàng một chặng đường dài nhất có thể.
- Anh đang chơi trò vờn bắt với em đấy à?
Khi nàng toan rút tay ra khỏi, bàn tay ấy cố chấp níu tay nàng lại. Anh ta nhìn sâu vào mắt nàng đầy tin cẩn. 
- Phải rồi, anh có chỗ đứng trong em rồi. Chưa quên hẳn anh ta, nhưng anh cũng bon chen được một chút.
Nàng thấy xót xa khi vang lên câu nói ấy. Hẳn là đã tự ti đến mức so sánh với người cũ của nàng. Ừ thì nàng ôm khư khư quá khứ với tình cũ, bởi đó là một cuộc tình đẹp, lung linh không vết xước, chỉ có duy nhất một câu chia tay làm nàng trở nên hụt hẫng. Con gái trên thế giới này, mười cô thì đến chín cô rưỡi ôm ấp khờ khạo với mối tình đầu, có ai nói quên là quên được ngay đâu. Huống hồ mối tình đầu ấy còn chẳng có nổi một lối thoát, người nói đi thì cứ đi, nói quên thì cứ quên, còn người vẫn yêu thì biết phải làm thế nào? Như nàng đành phải vò võ một mình ôm thương nhớ, gánh gồng những nỗi đau đi qua ngày tháng. Có vậy nàng mới biết trân trọng hơn nữa người đến sau, mới trưởng thành hơn và không làm gì quá bướng bỉnh.
Cho đến khi một người khác xuất hiện, là người sẵn sàng san lấp những vết thương trống hoác, là người vỗ về những giấc mơ đẫm gối từng đêm, đó là người mà nàng biết rằng sẽ cân nhắc để không làm tổn thương cho mình và cho đối phương vì nhận lời quá vội…
Vậy hóa ra… là nàng đã quá chậm chạp để tin yêu và trao đi tin yêu. Chậm chạp đến mức người ta chẳng đủ kiên nhẫn để chờ đợi. Thế sao lại quay về? Thế sao lại làm nàng phải nức nở, nàng muốn òa lên khóc vì vui sướng, vì mong nhớ mà chẳng nói được thành lời, vì yêu thương mà cứ phải bình thường trong câu nói…
- Nếu không vì em quá bướng bỉnh thì anh đã không phải lặn một hơi lâu đến thế. Anh không nản lòng vì phải chờ đợi, chỉ sợ rằng sự chờ đợi của mình làm gánh nặng cho em. Chuyện tình cảm, như anh đã nói, khi xa em anh cũng phải chịu sự giày vò tương đương như thế. Vậy nên kể cả khi bây giờ em không cần anh, kể cả khi em lên tiếng xua đuổi anh, anh vẫn cứ làm những gì mình muốn, chỉ đơn giản là muốn ở gần bên em thôi.
Nàng khép hờ đôi hàng mi, ngoan ngoãn gật đầu, siết nhẹ lấy bàn tay ấm áp của người đối diện. Có một giọt tròn lăn xuống má, nàng nghe thanh âm của hạnh phúc gõ nhịp leng keng, nghe cảm giác yêu từ lâu lắm lại ùa về. Nàng ôm thương nhớ cũng là vì muốn chờ đợi một người đến với nàng và nói những câu như thế. Chỉ cần không bỏ nàng mà đi, chỉ cần ở bên cạnh nàng, đồng hành cùng nàng là đủ. Có một câu nói mà nàng ấp ủ, từng nhủ sẽ nói nếu có cơ duyên gặp lại, đó không phải là câu em yêu anh, cũng không phải là câu em cần anh, mà là câu nói khiến nàng từng mất nhiều thời gian để tìm câu trả lời.
- Thật ra… là em nhớ người đã cho em cảm giác yêu thương, cảm giác an toàn. Khi anh đến, cho em cảm giác ấy, người em nhớ đã không còn là anh ấy nữa, chỉ còn là “hiện tại” của em thôi.
Cho đến khi nàng nhận lời yêu chàng trai ấy, nàng vẫn chưa định hình được màu của nỗi nhớ. Nàng chỉ biết một điều rất rõ, đó hẳn là màu của năm tháng cùng nhau, là màu của những ký ức vụn vặt nhưng đong đầy tình cảm. Với nàng, nỗi nhớ nhung là một sợi chỉ mảnh, có thể đứt bất cứ lúc nào, cũng có thể thít chặt vào tim đến nhói. Nàng tâm niệm, sẽ ôm nỗi nhớ khờ khạo đến suốt một đời, nhưng ở những quãng đường khác nhau, với những người đồng hành khác nhau, màu của nỗi nhớ chỉ toàn là hình bóng của người đó, là toàn tâm toàn ý yêu thương người đó, là những gì nhẹ nhàng nhưng thanh khiết nhất…