Wednesday, November 27, 2013

Cánh chim nào cho bạn và tôi







Tại sao con người ta lại phải lớn lên? Phải chăng chỉ để nhận ra mình đã thất bại như thế nào? Nếu vậy, phải chiến thắng bao nhiêu đủ để ta có thể bé nhỏ lại như thuở xưa?
Có bao giờ bạn nhìn lên bầu trời, nhìn những cánh chim đang bay lượn và nhận ra rằng: Con người cũng giống như loài chim vậy, càng bay cao càng bé nhỏ trong mắt người khác. Tôi đã nghĩ như vậy đó. Người ta mãi mãi chẳng bao giờ ngó ngàng đến cái gọi là: “quá trình thất bại” mà chỉ chăm chăm nhìn vào “hào quang chiến thắng” – cái kết quả sau cùng mà chúng ta đạt được thôi. Còn nếu không đạt được, bạn mãi mãi chỉ là một chú chim bị nhốt trong lồng , dù bạn biết bay hay không!
Chúng ta cùng sống trong một thế giới, nhưng chúng ta lại chọn những con đường khác nhau để đi. Tuy nhiên, những con đường đó không phải do chúng ta tạo nên. Những lối mòn được hình thành từ đời này sang đời khác. Chỉ có một số ít – rất ít thôi, đủ can đảm để “khai phá” “rừng rậm” để tạo nên con đường mới cho chính mình. Một số có thể trở thành “minh tinh”, một số phải bỏ mình...gục ngã. Để rồi con đường ấy được nối tiếp bởi vô vàn thế hệ sau. Nếu thành công họ được ca ngợi. Nếu thất bại sẽ bị lãng quên. Đó là đáp án chung cho mọi bài toán của cuộc đời.
Có phải trên con đường bạn chọn, đôi lúc bạn cảm thấy mệt mỏi; bạn muốn quẳng tất cả đi...buông xuôi. Không riêng bạn, tôi cũng vậy, tất cả chúng ta đều trải qua khoảnh khắc đầy khắc nghiệt mang tính “sống còn” ấy. Dường như, mọi lời khuyên: “Cố lên!”; “Ổn thôi!” của mọi người xung quanh trong giờ phút ấy chỉ như nước đổ đầu vịt. Trơn tuột và nuốt chẳng trôi. Động lực duy nhất, ánh sáng duy nhất chỉ xuất phát từ trong tâm hồn chúng ta, ý chí chúng ta. Tiếp tục hay từ bỏ, dù lựa chọn thế nào cũng đều do chính ta – chỉ riêng ta, quyết định mà thành.


Nên nhớ rằng: nếu mọi người đã không quan tâm đoạn đường khó nhọc mà bạn trải qua, thì cũng đừng suy nghĩ quá nhiều cho kết quả mà mọi người hướng tới. Hãy làm những gì mà chúng ta cảm thấy nhẹ nhõm nhất. Để có thể bay và được bay. Để sải cánh trên bầu trời tự do rộng lớn. Đừng bận tâm trong mắt người khác ta thế nào. Hãy tự hào về khoảng trời trong xanh ta đang có. Và một ngày nào đó, nếu không thể bay được nữa...không còn có thể sải cánh, thì chúng ta không còn gì để hối tiếc, phải không?
Bạn là cánh chim nào trên bầu trời trong xanh ấy?





Anh có phải là người cuối cùng em đang tìm kiếm?

Đêm đông, cái lạnh thấm dần vào da ngấm vào tận trong tim, nỗi cô đơn như chồng chất lên, cảm thấy mình bất chợt yếu đuối, hình ảnh về em lại tràn về ,cái ngày đầu tiên mình liếc nhìn nhau, ngày đầu tiên gặp gỡ, cái nắm tay thật chặt…
Hồi còn nhỏ xíu,anh thường tưởng tượng mọi thứ đều một màu hạnh phúc, nhưng dần lớn lên chút mới biết mọi thứ đều muôn hình vạn trạng.Khi biết nhơ nhớ, thương thương một cô bạn ngồi bàn trên cứ ngỡ tình yêu là thế cứ nhẹ nhàng, êm đềm như bản nhạc không lời du dương, nhưng ngày càng ngày anh nhận ra rằng nó có cả nốt thăng và trầm, có những mất mát……. trong tình yêu.

Buồn cười thật khi nghĩ lại em nhỉ, chúng mình quen nhau thật đặc biệt. Cái lần đầu tiên hai trái tim nhìn thấy nhau,đôi mắt tìm kiếm và cả cái nắm tay đầu tiên như từ rất lâu.

28 tuổi và những trải nghiệm về tình yêu,anh nghĩ mình chưa thực sự đủ trưởng thành trong tình yêu so với những người bạn cũng trang lứa, với em có thể anh là một người con trai ốm yếu, vô tư nhưng anh muốn khẳng định rằng, tình yêu anh dành cho em không hề mong manh như cái thân hình của anh chút nào! Anh yêu em, yêu bằng cả trái tim! Dù từng tổn thương trước đây nhưng anh yêu em thật lòng, trao hết tình cảm của mình cho em, đặt niềm tin trọn vẹn vào em! Khi mà bên em giờ nào,ngày nào cũng có những anh chàng bám đuổi.. Cứ thế,thời gian trôi qua anh cứ yêu như chưa từng tổn thương …
Anh không muốn lãng phí thời gian và công sức để trải nghiệm nữa. 28 tuổi đã chứng kiến và tỉnh ngộ nhiều điều rồi! Em sẽ là người con gái cuối cùng mà anh đang tìm kiếm được không em?
Anh sẽ yêu em, sẽ yêu con người thật của em! Yêu những điểm tốt và yêu cả những điểm xấu của em! Bởi ai trên cuộc đời này cũng đều có mặt tốt và xấu, không ai là chúa trời cả. Yêu chính con người em, thật trọn vẹn.
Yêu em và được em yêu
Có những thứ cảm xúc lạ mà trước đây anh chưa từng trải qua.Đó là cái cảm giác chỉ có 2 ta với những cảm xúc không thể kìm nén…yêu ..anh cứ yêu thôi ..chẳng quan tâm đến lời người ngoài nói.Nhưng lại thật buồn khi thấy vết thương ,sự tổn thương trong em vẫn chưa lành… anh tin nó sẽ lành…Yêu em,anh yêu hết lòng.
Nhưng anh tự hỏi với mình,” anh sẽ là người cuối cùng của em không?” Em đã từng nói”anh ơi, em sợ, em sợ chúng mình yêu quá nhiều rồi một ngày nhỡ hai đứa chia tay”, em sợ anh yêu em nhiều đến mức không thể thiếu em rồi anh sẽ tự làm mình tổn thương…Em biết không anh cũng sợ lắm,sợ những điều em từng nói ấy. Yêu nhau chúng mình lo sợ một ngày mai chia cách, anh biết cả anh và em đều sợ cái gọi là “mãi mãi”.  Có lẽ bởi chúng mình yêu nhau thật lòng, chân thành và bằng cả trái tim nên mới sợ vậy…Nên với anh,anh tự mình nhắc mình rằng cứ yêu thôi,đừng nói trước điều gì,đừng quá hy vọng quá nhiều để rồi phải thất vọng trong đau đớn. Nhưng em biết không trong tận trái tim anh, anh luôn hi vọng vào tình yêu của chúng mình, đặt hết niềm tin vào đó, nó sẽ có một cái kết đẹp như chuyện cổ tích “chàng hoàng tử… và nàng công chúa..”
Có những lỗi lầm người ta có thể tự chữa lành cho mình,những cũng có những thứ nó sẽ chẳng bao giờ xóa hết đi được, tình yêu cũng vậy..Anh thực sự muốn nói lời cám ơn và xin lỗi đến em, cám ơn em đã đến cuộc đời anh và xin lỗi em nếu có một ngày anh có lỗi với em.
Hãy cứ yêu khi còn có thể , còn yêu chúng mình còn hy vọng phải không em? Chứ đừng ôm nỗi lo sợ về một ngày mai chia xa.
Lần nữa anh muốn rằng anh thực sự yêu em. Anh tin ở em, đừng giận anh nhé.

Trưởng thành để cô đơn

Dạo này nhiều bạn bè rất hay tâm sự với tôi về cô đơn, về nỗi sợ khi trưởng thành. Thật ra thế chẳng có gì là lạ. Khi ta hai mươi mấy tuổi, tránh làm sao được nỗi cô đơn.
Có một câu nói trong một bộ phim tôi rất thích thế này: “Khi ta vào khoảng hai mươi mấy tuổi, tuyệt đối không thể nào nhẹ nhõm được đâu.” * Mỗi khi gặp chuyện buồn phiền trong cuộc sống, tôi thường tự nhủ nó. Không phải là bi quan. Ngược lại, để tôi hiểu thực tại, dù tôi có chọn buông xuôi, tôi không thể nào nhẹ nhõm và buộc phải đối mặt bởi tôi đang hai mươi mấy tuổi. 


Khi chúng ta trưởng thành, cái đối mặt nhiều nhất, chính là cô đơn. Không phải cô đơn mới trưởng thành. Mà là trưởng thành để cô đơn. Bạn để ý mà xem, xung quanh chúng ta, ai cũng mang nỗi cô đơn to đùng. Cô đơn như một thói quen. Cô đơn gắn như hơi thở. Có bao giờ bạn đứng dưới ánh đèn màu lấp lánh của thành phố này, thấy mình tuyệt nhiên không thuộc về nó. Khi ấy, bạn muốn lắm một cái ôm nồng ấm của cha mẹ, muốn lắm được trở về nhà. Có bao giờ trong những cuộc vui, bạn hụt hẫng và mất thăng bằng. Bạn sợ đám đông, nhưng thường xuyên đến những đông người, nhộn nhịp, chỉ để thấy mình tồn tại?
Tuổi hai mươi mấy, mọi thứ đều dang dở. Công việc không ổn định, tình cảm không ổn định, mối quan hệ nhiều nhưng thật sự không bền chắc. Khi ta mười sáu, mười bảy, ta có gia đình kề bên. Tuổi hai mươi mấy, chỉ đơn độc ta quyết định. 
Cô đơn là thứ bắt buộc khi bạn trưởng thành. Bạn nhiều kết nối nhưng lại khó chia sẻ. Nhìn lại cô gái tuổi mười sáu hồn nhiên, vô tư của ngày xưa, hẳn ai cũng giật mình thoảng thốt, liệu có phải mình đã từng phóng khoáng, từng vui vẻ đến như thế? Chúng ta hiện tại thì sao? Càng ngày càng cô độc, càng ngày càng nhốt mình vào thế giới riêng. Mọi người đều không hiểu chúng ta muốn gì. Chúng ta cũng không hiểu mọi người. Vì cuộc sống quá nhanh và bận rộn. Chỉ dừng lại một chút thôi cũng đủ khiến người ta thấy lãng phí.
Khi ấy, ta phải học cách sống chung với cô đơn. Nhiều người chấp nhận những tổn thương, tự ôm ấp vào lòng mình và lặng lẽ. Nhiều người chọn đi du lịch, đến một vùng trời xa lạ. Tôi cũng đã từng đi xa để nhận ra một điều rằng. Cái chúng ta thiếu chính là sự ổn định trong lòng mình. Nếu chúng ta mãi mãi không hài lòng với sự cô đơn ấy, chúng ta sẽ chiến đấu với sự vô hình trong vô vọng. Bạn chấp nhận cô đơn chứ?

Nếu mùa hạ ấy em không gặp anh

Lần đầu tiên nhìn thấy Nếu mùa hạ ấy em gặp anh, tôi biết mình sẽ thích câu chuyện trong cuốn sách này. Không có lý do gì đặc biệt, chỉ là ấn tượng bởi cái tên. Chữ “nếu” báo trước một kết thúc buồn. Lật mở trang đầu tiên đã ngập sự cô độc:
Chúng ta cứ nghĩ rằng mình sống vui vẻ, sống tích cực biết bao, cứ nghĩ mình có thể dùng sự bận rộn để khỏa lấp sự cô độc, cứ nghĩ rằng thời gian qua đi thì có thể quên quá khứ, chỉ đến khi sự cô độc chiếm lĩnh trái tim thì cuối cùng mới nhận ra, cảm giác lạnh thấu xương này là cái lạnh của nhân tình thế thái.
 Tôi vốn dễ dàng cảm động những chuyện tình mà khởi nguồn ở trường trung học. Bởi thứ tình cảm ấy luôn trong sáng, giản đơn, thuần khiết nhưng kiên gan nhất. Tình yêu của Âu Dương Tịch Hạ bắt đầu bằng một việc hết sức tình cờ, vào một buổi chiều mùa hạ, cô nhìn thấy nét chữ đẹp trong bức thư Thẩm Gia Bạch gửi cho bạn thân Chương Tiểu Bồ. Nhặt bức thư bị cô bạn vứt vào thùng rác, Tịch Hạ bỗng chốc đỏ bừng mặt. Nét chữ xếp ngay ngắn trên trang giấy thôi thúc Tịch Hạ muốn trả lời thư của anh, dùng tên Chương Tiểu Bồ.
Ngay từ đầu Tịch Hạ biết mình sai. Đã sai một lần thì sai mãi. Sau lần ấy, cô say mê Thẩm Gia Bạch. Tình yêu nhen nhóm qua từng con chữ mỗi ngày một mạnh mẽ. Cô say mê tất cả mọi thứ ở anh. Say mê nụ cười của anh ấy, giọng nói của anh ấy, lông mày của anh ấy, bờ môi của anh ấy, sự say mê này bắt đầu từ khi nào? Câu đầu tiên trong Du viên kinh mộng đã nói rất hay: Tình không biết khởi nguồn từ đâu, nhưng tình sâu vô cùng tận. Tình yêu khiến một cô gái đơn thuần, hướng nội, luôn trầm ổn, đối với mọi thứ đều bày ra vẻ mặt ơ hờ trở nên mù quáng. Đi mười cây số mỗi ngày đến trường anh, đến trước cửa nhà anh để ngóng anh, dõi theo anh, trái tim lúc nào cũng vang lên ba chữ “Thẩm Gia BạchThẩm Gia BạchThẩm Gia Bạch”.


Cái giá của một tình yêu thầm lặng chính là không có tư cách, không thể đường đường chính chính trước mặt anh mà thổ lộ nỗi lòng. Không có tư cách đứng trước mặt anh nói quan tâm anh, không có tư cách an ủi anh, không có tư cách nắm tay anh giữa chốn đông người, lại càng không có tư cách đau khổ, tuyệt vọng khi anh tay trong tay với ai khác. Thế nên Thẩm Gia Bạch cách có hai mươi centimet chẳng nhận ra cô, Tịch Hạ chỉ có thể cam chịu, chỉ có thể khóc thầm trong lòng, viết tên anh chằng chịt lên trang giấy.
Yêu thầm chính là như thế. Dễ dàng bắt đầu, khó khăn kết thúc. Nhưng tuyệt vọng nhất chính là Bạn yêu tới chết đi sống lại, đến cuối cùng mới phát hiện ra, tình yêu của bạn chẳng qua chỉ là tình yêu tưởng tượng của một mình bạn mà thôi, chẳng liên quan gì tới anh ấy. Nhưng, anh ấy lại trở thành hình xăm ở nơi sâu thẳm trong trái tim bạn, cứ ở mãi trong đó, suốt nhiều năm.
 Vừa mơ hồ lại vô cùng rõ ràng.
Vừa yếu đuối lại rất bền bỉ.
Hèn mọn đấy mà không cách nào xóa bỏ.
 Yêu nhưng không dám thổ lộ. Đến khi cô bạn thân của mình chiếm luôn người bấy lâu cũng không thể phản kháng. Tịch Hạ có quá yếu đuối không? Tịch Hạ có quá hèn nhát không?Tịch Hạ lý trí trong mù quáng. Cô không muốn Thẩm Gia Bạch phải đau khổ, thất vọng khi phát hiện ra người yêu anh không phải Chương Tiểu Bồ xinh đẹp. Tịch Hạ dùng cách của riêng mình lặng lẽ yêu Thẩm Gia Bạch, chấp nhận đứng trong bóng tối, quan tâm anh, chăm sóc anh.
Văn chương Tuyết Tiểu Thiền mềm mỏng, nhẹ nhàng, đầy con chữ đẹp nhưng lại có khả năng tạo ra sự ngột ngạt, đau đớn và bức bối. Ngột ngạt nhất có lẽ là tình yêu của mẹ Tịch Hạ dành cho cha cô. Phải yêu đến đâu người ta mới có thể bao dung, chịu đựng, ngồi chờ chồng trong khi người đàn ông ấy đang ở bên người phụ nữ khác. Tình yêu ấy đầy đáng thương, khiến người ta e dè hơn cảm động. May mà, cuối cùng, người đàn ông của bà đã quay đầu lại. Mẹ Tịch Hạ yêu cha cô gần giống với cách Xuân Thiên dành cho Tịch Hạ: khoan dung, nhẫn nhịn, dùng thời gian khiến người cảm động.
 Ở đời luôn luôn có thời điểm con người ước rằng có chữ “nếu”. Nếu mùa hạ ấy Tịch Hạkhông biết Thẩm Gia Bạch, nếu cô không viết thư cho anh, nếu cô can đảm tỏ lỏng mình ngay từ thời điểm đó, nếu… thì có lẽ Tịch Hạ sẽ không phải đau khổ đến từng ấy năm. Nhưng dù đau đớn, tôi vẫn tin, Âu Dương Tịch Hạ, sẽ chẳng hối tiếc yêu Thẩm Gia Bạch. Mùa hè ấy, nhất định cô phải gặp và yêu anh. Bởi tuổi thanh xuân, nhờ có anh ấy mà tươi đẹp, nhờ có anh ấy mà những ngày hè tầm thường nhuốm màu rực rỡ. Tất cả những thứ đã qua trong tuổi thanh xuân, dù là đau đớn, dù là buồn thương, vẫn đẹp tới nao lòng. Dẫu từng yêu anh đến tuyệt vọng, từng đau đớn vì không thể có anh, thì sau một quãng đời nhìn lại, tất cả thời gian được ở bên anh ấy, vẫn là những ký ức quý giá nhất.
Thế nên, cuối cùng đọng lại trong tôi, là hình ảnh cô gái cao cao, gầy gầy, mặc quần bò, áo sơ mi trắng, đứng bên gốc cây hợp hoan nở rộ, dưới ánh tà dương một chiều hè, ngóng chờ chàng trai lướt ngang qua…

TỰ KỶ BUỔI TỐI VỚI “CÔ BẠN SÀI GÒN” MỚI QUEN...

Tôi không phải là người Sài Gòn ( điệp khúc!), và cô bạn thân tôi mới quen là người Sài Gòn “chuẩn” 100%: Cực vui, cực thích, cực đã.
Chợt nhận ra bước một mình cũng có nhiều cái vui, nhưng bước đi “hai mình” thì còn vui hơn nữa...
Sáng, tôi uể oải đến trường với tâm trạng không thể tệ hơn. Chiều, tôi lang thang đến công ty sách để chuẩn bị kí hợp đồng cho dự án sách đầu tay. Tối, tôi cùng cô bạn thân mới quen đi lòng vòng trung tâm Q.1 chơi cho “bõ ghét”, vì suốt cả tuần chỉ chôn chân ở nhà, ở trường đi học, đọc, viết mà thôi. Dạo này tôi bị “chán” đi café một mình, chán nói chuyện, gặp mặt các chàng trai, chỉ thích đi tỉ tê với đám “hotgirl” chung quanh, dù tôi là “chuẩn girl” 100 % nhưng cũng chẳng hiểu vì sao lại như vậy.

Cô bạn tôi mới quen hôm nay là người Sài Gòn chính hiệu (tạm gọi là “cô bạn Sài Gòn” nhé!): phóng khoáng, nhiệt tình, thẳng thắn, đanh đá, thần tượng SuJu – hệt như cái “lối sống” của tôi bây giờ nếu nói không ngoa (ngoại trừ việc thần tượng vì tôi không phải là fan Kpop, dù tôi cũng khá thích Kpop). Tôi quen cô bạn trong một lớp học bóng đá.(Vâng, bóng đá cơ đấy, và lí do tôi học bóng đá là bởi vì tôi chẳng biết chơi các môn bóng còn lại, và dĩ nhiên, điều đó không đồng nghĩa  với việc tôi biết chơi bóng đá).Ngồi Coffee Bean trò chuyện từ 6 giờ chiều đến 9 giờ tối, tôi nói mãi mà chẳng hết chuyện, dù ly café đã cạn từ lâu. Ấy thế rồi tôi lại quay sang café Bệt, rồi đến Diamond, rồi đến Vincom A. Chúng tôi càng nói, càng hiểu nhau, càng nói, càng thấy thời gian trôi qua thật mau.

Rồi đến cuối ngày, tôi đã rút ra một số “chân lý” về cô bạn thân mới gặp là như thế này:
Bạn mới quen là cung Thiên Yết, sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn.
Bạn mới quen không có nghĩa là bạn xã giao.
Bạn mới quen không có nghĩa là bạn giả tạo.
Bạn mới quen khi thích một điều gì đó, thích thú  thì gật đầu okie, không thích thì thẳng thừng chê.
Bạn mới quen đồng nghĩa với việc bạn có thể chia sẻ những điều “thầm kín” mà những người bạn “quen lâu” chưa chắc hiểu được.
Bạn mới quen thú vị kinh khủng, dù có thể nói hơi phũ là “có mới nới cũ” (Nhưng đâu có ai phủ nhận được một điều rằng đi chơi với bạn mới là cực kì thú vị phải không?)
Bạn mới quen rất “chịu chơi”, thích là nhích, quan niệm “cứ đi là sẽ đến”.
Và một điều cực kì quan trọng là, chúng ta hãy luôn làm mới tình bạn của minh. Ai cũng sẽ là bạn mới của nhau, nếu như mỗi người tự biết làm mới mình. Đừng đế tất cả biến thành nghĩa vụ, thói quen, hay những thứ đại loại là thế. Vì cái mới, cho dù có thể không phải là cái tốt nhất, nhưng chắc chắn sẽ có một phần nào đó là rất lạ lẫm và thú vị. Cái mới – cũ không chỉ đánh giá qua thời gian, mà còn đánh giá vào vị trí của họ trong tim của mỗi người.

Nói chung là, dù bạn có phải là người Sài Gòn hay không, thì việc có một anh bạn/ cô bạn người Sài Gòn nào đó là một điều vô cùng đáng khích lệ. Ngồi tự kỉ, trò chuyện, tự sướng với họ, để biết thêm về người Sài Gòn, về "văn hóa Sài Gòn", để yêu thêm Sài Gòn là một điều chắc chắn không phí!

Chia tay giữa những ngày hạnh phúc

Tôi có một cô bạn gái, cô ấy mới có người yêu. Trái với sự hạnh phúc đáng kỳ vọng ở những cặp đôi mới yêu, tôi luôn nhìn thấy ở cô ấy một sự bất an khó tả trong câu chuyện tình cảm mà cô ấy đang bước chân vào. 
Rất ít người biết chuyện tình cảm của cô ấy, hầu như chỉ là bạn bè thân thiết mới nghe cô ấy kể về chuyện tình. Còn không, trên Facebook hay blog, chẳng thể ai nhận ra đó là một cô gái đáng yêu.
Cô ấy nói với tôi rằng hiện tại mối quan hệ của cô ấy là một mối quan hệ không ràng buộc. Bạn trai của cô ấy không muốn có bất kỳ sự cam kết nào trong thời điểm hiện tại, chính vì vậy nên họ cũng không thể công khai cho mọi người được biết. Vì quá yêu anh ta, nên cô bạn tôi đã đồng ý sống với cái mối quan hệ đó, miễn là được ở bên cạnh yêu thương và chăm sóc cho người mà cô ấy yêu.


Có điều, dường như mối quan hệ đó luôn chỉ là một chiều. Cô bạn tôi dù có xác định tư tưởng biết bao nhiêu lần những cũng không thể vui vẻ khi thấy bạn trai mình bỗng dưng biến mất không thể liên lạc, hoặc đang đi cùng một cô gái rất "khả nghi" nào đó nhưng anh ta cứ một mực nói đó chỉ là bạn. Cô bạn tôi cứ tham thở trách móc, thì anh chàng lại quay về xoa dịu, nịnh nọt để cô ấy dịu lại rồi câu chuyện lại đâu vào đấy.
Cô tâm sự, mỗi lần cãi vã mệt mỏi, cô rất muốn chia tay, vì cảm thấy khổ đau quá rồi và không chịu nổi. Cô cảm thấy bất công, cảm thấy bất lực, cảm thấy bất an. Nhưng mỗi lần lời chia tay khi cãi vã thốt ra, chỉ vài ngày sau bình tâm lại, cô lại nghĩ đó là lời nói khi tức giận, và đó là lỗi của cô ấy. Tình yêu của cô vẫn còn và họ lại nói chuyện với nhau, lại quay lại với nhau.
Tôi biết, là người ngoài cuộc, tôi không thể biết được cốc nước họ uống là nóng hay lạnh, ngọt hay mặn. Nhưng tôi có cái nhìn khách quan và vì là bạn của cô ấy, tôi không muốn để cô bạn mình cứ tiếp tục câu chuyện không lối thoát thế này. Và tôi cũng biết rằng bây giờ tôi không thể bảo cô ấy chia tay ngay đi, bạn trai cô ấy thật không ra gì. Những người đang yêu có bao giờ nghe lời nhũng người ngoài cuôc?
Đêm hôm đó, khi cô ấy bảo lại với tôi rằng hai người họ đã lại hòa giải sau chuyện chia tay "hụt" lần thứ n, tôi nhắn lại cho cô ấy một cách nhẹ nhàng: "Hãy nghĩ đến chuyện chia tay khi hai người đang hạnh phúc"..
Cô ấy im lặng, không nhắn lại cho tôi điều gì. Cả những tuần sau đó tôi cũng không thấy cô ấy liên lạc để cập nhật, than thở, khóc lóc chuyện tình cảm với tôi như mọi khi. Cô ấy gần như invisible trên tất cả các phương tiện liên lạc truyền thông, chỉ thi thoảng thấy cô ấy comment hoặc like một vài tấm ảnh trên Facebook của bạn bè để mọi người biết cô ấy đang còn sống.



Hai tháng sau, cô ấy hẹn tôi cafe. Và sau hai tháng, cô ấy xinh đẹp, tự tin và rạng ngời đến bất ngờ. Tôi cứ ngỡ đây mới là version của một cô gái vừa mới "falling in love". Cô ấy nói rằng đã chia tay bạn trai từ 2 tuần trước, sau 1 tháng rưỡi trải nghiệm sự "hạnh phúc" của riêng cô ấy.
Suốt 1 tháng rưỡi đó, cô ấy không hề giận dỗi, không hề trách móc bạn trai mình bất kỳ điều gì. Nếu anh ta có mắc lỗi, cô ấy nói thẳng và tuyệt nhiên không nhắc lại thêm một lần nào nữa. Thái độ của cô ấy khiến bạn trai khá bất ngờ, và thời gian đầu họ đã thực sự "hạnh phúc" theo cái cách mà cô ấy muốn. Tuy nhiên chuyện đó không kéo dài được bao lâu, cô nhận ra rằng bạn trai của cô ấy thực sự không hề yêu cô, mà anh ta chỉ yêu bản thân mình. Mặc dù cô không giận dỗi, không sáng nắng chiều mưa, thì cái sự bất an trong cô không hề biến mất khi hai người không cãi vã. Và đó là lúc cô biết đây không phải là mối quan hệ dành cho mình.
Sau một hôm hẹn hò vô cùng hạnh phúc, cô về nhà, viết một cái mail đủ dài để giải thích cho lời chia tay ở cuối.
Lần này, cô cảm thấy hết sức thanh thản. Bởi lẽ cô biết đây không còn là lỗi của cô nữa, cũng không phải là lỗi của ai. Chỉ là bởi đó không phải là người dành cho cô. Không phải là người cô có thể an tâm mỉm cưởi mỗi khi nghĩ về, không phải là người cô có thể bốc máy gọi điện bất kỳ lúc nào chỉ bởi con cún nhà cô đang ngủ mà cô không muốn đánh thức nó dậy để chơi cùng, cũng không phải là người mà cô cảm thấy cô có thể nương tựa mỗi khi mỏi mệt bất ổn sau một ngày dài.
Cô mỉm cười, nghiêng đầu để mái tóc lòa xòa che hết một phần tư gương mặt khiến tôi không thể đọc được trong mắt cô đang nói lên điều gì, chỉ nghe tiếng cô rất khẽ. Đúng là khi hạnh phúc, người ta mới biết được đó có thật là hạnh phúc hay không. Còn khi khổ đau, những thứ hào quang na ná luôn bị nhầm là hạnh phúc. Quyết định ra đi, hay ở lại cô gắng tiếp, là phụ thuộc vào thứ hanh phúc có được trong những ngày yên an bên nhau này. Nếu có chia tay, thì hãy chia tay trong những ngày đang hạnh phúc..

Tuesday, November 26, 2013

Nơi gió lạnh thổi qua

Gió lạnh đầu Đông chợt ùa về, khiến cho trái tim vốn dĩ đã chật chội vì nhớ thương của nó dường như ngày một chao đảo. Chưa năm nào nó cảm thấy mùa Đông của Hà Nội lại lạnh đến vậy, chưa năm nào nó cảm nhận được cái lạnh buốt của từng cơn mưa đầu mùa nơi đây đang như thấm dần vào trái tim nó. Cái lạnh đến tê dại, khiến mọi cảm xúc theo mạch máu chảy về tim nó như bị đóng băng hết cả. Nó không còn cảm nhận được yêu thương nữa….
Người ta bảo nó, hãy thử một lần mở cửa con tim mình, đừng ép buộc bản thân phải đóng chặt cánh cửa yêu thương, đừng hi vọng và chờ đợi những gì không thể xảy ra… Nhưng nó không thể làm vậy được. À không, là nó không muốn làm thế! Nó không muốn bất kỳ ai bước qua cánh cửa này nữa, nó không muốn trao cho ai niềm tin hay để người nào đó hi vọng. Con tim nó đã quá ngột ngạt vì một cuộc tình chẳng có lời giải đáp, nó đã chịu quá nhiều tổn thương rồi… Nó sợ…
Từ ngày người đó bỏ lại nó chơi vơi giữa đống kỷ niệm đau thương này, nó không còn muốn trở lại là nó nữa… Người ta nói, nó sống với hai con người. Một con người lúc nào cũng cười cười, nói nói, chẳng ai biết nó đang vui hay buồn. Còn một còn người nấp trong bóng tối, khiến hàng đêm nó giằng xé giữa những nhớ thương, hờn giận, trách móc và đau đớn… Những điều nó có thể nói ra, những thứ nó có thể chia sẻ, kể lể suy cho cùng cũng chỉ là những vết xước không đáng gì trong con tim chật chội của nó. Còn nỗi đau thật sự, vết thương thật sự mà nó chôn chặt trong tim, mới là điều khiến nó đau khổ và dằn vặt nhất…
Thời gian… Hi vọng… Và chờ đợi…
Tất cả những thứ đó đều khiến nó cảm thấy ngột ngạt và mệt mỏi. Đã có lúc tưởng chừng như nó không còn đứng vững nổi nữa, đã có lúc nó muốn buông cái quá khứ mà bấy lâu nay nó cứ ngu ngốc bám vào. Nhưng rồi khi nó muốn dựa vào một bờ vai nào đó, khi nó muốn ở bên một người nào đó có thể khiến nó cười vui thì người đó lại xuất hiện. Lại là những giấc mơ, lại là khuôn mặt với nụ cười mà bấy lâu nay nó tìm kiếm. Tất cả như vẫn còn nguyên vẹn khi ở bên nó, tất cả đều rất thật, thật đến nỗi mà nó cảm nhận được từng nhịp tim đang hối hả đập, cảm nhận được cả những giọt nước mắt mặn chát đang rơi. Thì ra, ngay cả trong mơ nó vẫn nhớ một người nào đó, ngay cả trong mơ nó cũng không muốn mình từ bỏ. Cho dù biết rằng, giấc mơ chỉ là giấc mơ.
Đi giữa dòng người vội vã, cơn gió Đông vô tình lướt qua khiến trái tim nó lạc mất một nhịp đau thương… Đôi mắt cay cay dường như vẫn đang kiếm tìm một thứ gì đó. Có lẽ là một hình bóng! Nhưng, giữa đất trời này, làm sao có thể tìm được một bóng hình quen thuộc, làm sao gom hết yêu thương còn vương vãi nơi đây để cất lại nơi con tim này, làm sao có thể gửi nhớ thương bay theo làn gió. Hình như, ở một nơi nào đó, cũng có gió lạnh thổi qua…