“Kìa ngoài phố sớm nay có người ngẩn ngơ thế,
Sớm nay gió lạnh mùa Đông, sớm nay như câu hát buồn.” (1)
Trích
bài hát khởi đầu Chủ Nhật đầu tháng của tôi. Tôi thấy thích lắm, lâu
rồi tôi không có một ngày đầu tiên tuyệt vời như vậy. Những câu chuyện
chẳng đâu vào đâu làm tôi thích mãi.
Lời
trích từ bài hát "Sớm nay mùa Xuân". Ồ, có phải đâu! Sớm nay mùa Đông
mà! Nghĩ cũng khéo, sớm nay mùa Đông, và trong bài hát thì sớm nay vẫn
còn gió lạnh mùa Đông dẫu Xuân đã về. Có ai nôn nao không? Nôn nao ngày
Xuân sắp về rồi ấy!
Hơi Xuân xa tít tắp,
Hơi Xuân ngoai ngoải vui, thương, dìu dặt xa, mà gần
Hơi Xuân nhỏ tim tôi một giọt niềm vui
Một
giọt bé tí niềm vui, nhiệm nhặt, đủ thắp thêm hi vọng cho những tháng
ngày tưởng còn dài mà không mấy chốc, tưởng mấy chốc mà còn như rất dài…
Chủ
Nhật của tôi vẫn thường như thế, gói gọn trong mấy bữa ăn và mấy lượt
đi ra đi vào. Gọn ghẽ và nhanh chóng, chấp chới chút âu lo cho tuần mới.
Mọi người bảo Chủ Nhật là cuối tuần, tôi thì luôn coi đây là ngày đầu
tuần. À thì, cuối tuần nhưng không còn phải lúc để nghỉ ngơi nữa, sẵn
sàng bận rộn tiếp đi là vừa. Lâu lâu, tôi vẫn loay hoay câu hỏi ngớ ngẩn
về Chủ Nhật. Chủ Nhật là đầu tuần hay cuối tuần? Có lẽ là cả hai, ngày
Con Người làm chủ (tôi dùng chữ con người còn thêm ẩn ý) - ta có thể
quyết định nó là thứ tám hay thứ nhất. Ta có quyền!
Sớm
nay chưa kịp mở cửa. Phòng tôi tối mù mù dù đã gần giờ trưa. Tâm trạng
đầu ngày có phần mệt mỏi. Tôi lại lửng lơ. Tôi tìm một nhịp điệu vừa
vặn, không cố gắng, không vội vàng và không ráng. Tháng 12 buồn nhỉ? Lại
có một tài tử điển trai tạm biệt người hâm mộ. Thật ra, người bạn của
anh cũng không tránh được cái nắm tay của tử thần. Và hơn nữa, ngày hôm
nay, cũng có một ai đó vừa qua đời, bởi một tai nạn tương tự, sau một ca
sinh khó, sau một vụ bạo hành, sau một trận đột kích. Có những câu
chuyện đời thường hơn chuyện của anh tài tử. Ngay như anh, cũng là một
câu chuyện nhiều sự lặng lẽ. Người ta nói anh đang trên đường trở về sau
một đợt quyên góp tình nguyện cho nạn nhân bão lụt Philippines. Tôi
buồn mất mấy chốc, không hẳn là nỗi buồn của một fan hâm mộ. Kì thực,
tôi chưa xem bộ phim nào có anh diễn xuất. Ngày hôm nay là ngày đầu tiên
tôi biết đến cái tên Paul Walker. Tôi thấy những dự cảm chẳng lành…
“Nếu một mai, có ai đó qua đời?” (2). Gần như, suy nghĩ về cái chết là
một điều tối kị. Sống mà chỉ loanh quanh nghĩ đến cái chết thì còn làm
được gì. Nhưng sinh ly tử biệt là điều chẳng thể nào tránh, không phải
chỉ cần ta không nghĩ đến là nó sẽ không bao giờ đến. Có một lần, tôi
hỏi bạn tôi: “Có khi nào nghĩ đến chuyện tự tử chưa?” – Lần thứ hai
trong đời, tôi nói chuyện với một người bạn về chuyện tự tử. Dạo gần đó
cũng có một người bạn của bạn bè tôi không hiểu nguyên do gì mà tìm đến
cái chết. Tôi từng nghĩ đến cái chết, nghĩ đến cái chết của những người
thực sự đã khuất xa và thậm chí cả những người mình yêu thương rất mực
đang hiện hữu. Luôn là một cảm giác nhói đau với cái chết. Rồi mà làm
gì? Để biết nỗi đau là không chừng thế nào, còn cơ hội để yêu thương
nhau thì phải yêu thương nhau trọn vẹn hơn. Dù chỉ là nhớ nhau, chỉ là
nhìn nhau, chỉ là cười cùng nhau, chỉ là… làm một điều gì đó vô cùng nhỏ
nhoi.
“Đi kiếm nắng, tận mây xa, mong cho lòng ấm lại,
Để còn nghe mùi gió mới, để còn say tình chênh vênh.
Thương…” (3)
Bài
hát tình đầu của tôi với chị Lê Cát. Tôi thích gọi chị là Lê Cát, một ý
thích cá nhân. Có lẽ, chị là giọng ca trẻ duy nhất chiếm được cảm tình
của mẹ tôi. Tôi nghe "Thương" lâu lắm rồi, và cũng không nghe đủ lâu để
kể được một câu chuyện dài giữa tôi và bài hát. Thương ngân nga… Thương
nhau ngân nga rồi nhẹ ngừng vậy thôi!
Có
những hôm, tự ta làm buốt giá tâm hồn mình, tự ta làm mình cô đặc giữa
nắng trời tan chảy. Kể ra có gì lạc lõng không? Tôi nghĩ, chăm chỉ một
chút, may mắn một chút, thì người ta sẽ có duyên với điều gì đồng cảm.
Như khi, hôm nay, lần đầu tôi nghe "Rét đầu mùa" do Hoàng Quyên hát và
nghe lại lần hai những bài hát trong album đầu tay của Nguyên Hà.
“Rét đầu mùa, rét khua lúa vàng nở rộ
Rét đầu mùa, rét thơm bay mùi cam giấy
Đón mùa Đông, rét ủ đôi má hồng,
Đón mùa Đông, Tây Hồ ủ sương…” (4)
Nắng
lạnh tháng Mười qua lâu lắm rồi. Tôi cũng chẳng rõ. Bởi nắng hôm nay
cũng lạnh ngọt như hồi tháng Mười nào. Mùa đã đậm, đã qua hẳn hương rét
đầu mùa đấy. Ngày hôm nay, nhiều bộ phim bỗng nhiên được nhắc đến nhiều
hơn, vì một lý do mà ai cũng biết. Ngày hôm nay, bắt đầu tháng cuối năm.
Thường ra Giêng mới rét đậm, nhưng trong cái nôn nao đầy cảm tính, hôm
nay, người ta sưu tập đủ một danh sách bài hát gió lạnh từ trời rồi.
Tháng Giêng có riêng cho mùa cưới, cho mùa Xuân phơi phới…
Tự
mở thêm cho tâm hồn một mùa riêng, mùa Lặng yên. Thấy mùa yên bình
trong từng khúc nhạc. Đoạn nhạc nào đến cũng ủ ươm chăm chút, lắng đọng
rồi kết đọng. Tháng 12, mùa Lặng yên, tháng tôi nghe nhạc và ăm ắp kí ức
âm nhạc hơn bất kì thời gian nào trong năm. Tôi muốn dành riêng lời ca
và tiếng nhạc cho tháng 12. Tháng 12 hát tình ca ấm lắm!
Ôi, yêu biết bao nhiêu cái Duyên giai điệu với tháng cuối năm này!
“Đã mơ làm lá khô để lót chân…
Đã mơ từ rất lâu rồi kia,
Thế nên giờ mới nên tình lớn, giờ mới yêu tình khô…
Có duyên từ trước khi gặp nhau,
Thế nên giờ giữ nhau chặt nhé,
Dạy dỗ cho tình nghe…” (5)
Việc
tôi giỏi nhất khi viết, là nhặt điều gì từ đâu đó rồi đem trộn lẫn vào.
Là thơ, là truyện, là đời hay là nhạc. Nhặt tình cờ, bằng trọn vẹn nâng
niu.