Saturday, September 7, 2013

Quay lưng lại nếu cần!


Vòng xoáy lạ lùng một hôm lôi ta ra khỏi quỹ đạo. Mọi thứ thuộc về bề nổi thì vẫn lềnh bềnh, nhưng tự sâu xa đã thật sự đổi khác. Cảm giác thất vọng dâng lên ngợp phổi. Buồn quá! lại mênh mang đơn độc giữa cuộc đời.
Người đó, đời đó mà như xa xôi vạn dặm. Người ta muốn khóa tôi vào cũi, người ta muốn trả thù tôi, không tin tôi và mãi mãi không bao giờ đồng cảm. Không thể ấm êm, không thể đồng tâm hiệp lực để làm một điều gì đó cho ra hồn, cho có ý nghĩa với cuộc sống khi có những bức tường ngăn cách.

Cuộc sống có vô vàn những bức tường, chọn cách đạp đổ tường, đâm đầu vào tường hay đứng nép ở đó là do mỗi người đó thôi. Không có đấu tranh, không có xả thân thì có lẽ cũng cóc có đền đáp!
Tôi đã đấu tranh, và "tránh đâu"? để bây giờ phải "hốt trọn" sự bão hòa trong cảm xúc. Tất cả nhanh chóng nhấn tôi vào cuộc khủng hoảng trầm trọng về xúc cảm! Mỗi ngày thức giấc chỉ thấy thất vọng, mất mát và rụng rớt mọi niềm tin. Đây phải chăng là thứ tôi được đền đáp sau những nỗ lực cầu tiến của mình?

Những điều nhỏ nhặt va đập vào con người tưởng chừng như một luồng gió thổi qua có ai ngờ nó để lại bao vết xước, người ta không ngừng mân mê vào những vết ấy để một ngày nó biến thành vết thương, lở loét và rách bươm. Niềm tin cũng như chiếc áo rách, người ta có thể dùng kim để vá nhưng liệu có nhận ra rằng, mỗi lần vá như thế diện tích của của niềm tin sẽ co lại. Vá mãi được chăng!

Tôi- không còn tin vào họ - Những kẻ tưởng chừng mạnh mẽ, vững chãi, hào hiệp, tế vi ...và gần gũi bên mình. Với tôi, họ phù phiếm và nhiều khi thô lỗ. Không có sự công bình, hào hiệp nào họ dành cho phái yếu nếu không vì một dục vọng nào đó! Tôi đã lầm lạc khi đồng hành với họ từ khi chẳng hiểu gì về họ và còn quá xem thường vào bản thân mình. Để rồi rơi vào chán nản, ê chề và trơ trọi. Và giờ! Tôi vẫn cứ yêu đàn bà! Đàn ông chỉ là sự lấp đầy chứ không bao giờ là sự thay thế!

Tất nhiên không thể trách một mình tôi, phải trách cả sự đẩy đưa mù mờ, những ràng buộc và tư tưởng an phận xưa cũ của các bậc tiền bối đã vô tình dồn tôi vào chiếc cũi của đời mình...một cách quá sớm! Giận thì trách vậy thôi, không thể đòi hỏi một sự cầu toàn, hoàn hảo cho bất cứ kiếp người nào cả. Thời gian và sự từng trải sẽ giúp người ta có những cuộc vượt thoát của riêng mình, những lớp bụi đời cũng sẽ phủ lên sự hồn nhiên, trong sáng vốn có để con người dần nhạt nhòa cùng với cát bụi.

Tôi làm gì cho lúc hỗn mang thế này? đã n lần tôi đặt câu hỏi về cách giải tỏa những phiền muộn. Ngoài những ồn ào, sục sôi, ngoài những gồng gượng và bùng nổ? ừ thì mọi cảm xúc bi quan cũng trôi đi, nhưng nó luôn hứa hẹn một hay nhiều cuộc trở về khủng khiếp khác phía trước. Giờ thì, tôi quyết tâm, không để những náo loạt kia lên tiếng nữa, sẽ im lặng và tĩnh lặng, sẽ cứ lù lù quay với quỹ đạo riêng mình mà không kỳ vọng sẽ trở về với những đường quay cũ. Miễn sao trong sự chuyển động của riêng mình, tôi sẽ không va đập vào những chuyển động của người khác.

Rất khó với bản tính nhốn nháo, bốc đồng và nóng nảy lúc nào cũng chực trồi lên, nhưng nếu không làm được, không vượt qua được thì tôi sẽ mãi mãi nép vào tường, mặc cho những lưỡi gươm hành xử và sẽ khổ suốt đời này mất thôi!

Quyết định vậy đi: Nếu không thể cùng quay mặt vào nhau thì cứ việc quay lưng lại, để thấy là áp mặt vào nhau có khi không dễ chịu và bình yên bằng hai tấm lưng (lúc nào đó-vô tình) tựa vào nhau!

Thôi chào em

 

Ngày mai, khi nắng vừa trồi lên, em sẽ lặn xuống cùng với niềm vui mới chớm.
Bỏ ta giữa những bơ vơ, lạc loài.
Chân em phải bước trên những nẻo hạnh phúc
Nơi ấy biết đâu không có bóng hình ta
Ta là một nốt buồn trong đời em, có thể ?
Chẳng sao, nỗi buồn cũng không làm vướng chân em
Niềm vui cũng chẳng níu chân em
Em cứ đi...cứ đi...cứ đi...
Nếu lúc nào đó dừng lại, hãy một lần gọi tên ta
Ký ức sẽ xoa dịu đôi chân mệt mỏi em mang
Kỷ niệm và ta nay đã hòa chung làm một
Ta chỉ biết lang thang ở những miền vắng...em
Em cứ buồn, cứ vui và hạnh phúc
Cho ta gửi lời chào...
Lời chào thơm như đóa quỳnh
Đời ta có là sông lênh đênh
Cũng không đẩy đưa thuyền em tới những bến bờ em không muốn
Em mang cho ta chút tình
Môi em là cánh hồng
Dù không quên những phút bên em
Nhưng ta phải chào em
Em đi nhé, thôi chào em!
Miệng có cười khúc khích
Ta vẫn ngỡ đó là những nụ hôn
Không phải lên môi ta mà lên cánh môi đau đớn
Đêm, ngày dù buồn bã
Chỉ cần thấy em lụa là nơi hôn nhiên, tươi xinh
Đóa hoa nào mong manh như khi em bên ta
Mãi còn đó, ta ép vào trang nhật ký
Đi đi em, ở đó có điều gì đó...
Cất ta vào ngăn lãng quên bé nhỏ
Hứa không chạm vào em
Hứa không phả vào em làn hơi muộn phiền
Hứa sẽ ngủ yên
Và chào em! Đời an hòa nhé!

Nôn nao


 
Thời tiết, lễ lạt, tàu xe, đuờng xá, bia bọt....bao thứ khiến người ta phải nôn nao, lâng lâng trong chờ mong lẫn mệt mỏi.
Cảm giác như cái bệnh cái tật đang nổi dậy và khua khoắng khắp cơ thể. Nhưng thêm vào đó là cả những hạnh phúc chào đón.
Nhờn nhợn nơi cuống họng, nỗi buồn như muốn tuôn ra xối xả nhưng vẫn muốn uống thêm mấy ngụm niềm vui.
Mênh mang những chuyến đi -về. Ra trước ban công nghiêng ngó lên trời, tìm một chòm sao thân thuộc để gửi gắm đôi lời cho những dư âm hiện tại. Là gì? hình như thấy mình già cội.
Chưa kịp gửi lời chi, nghe lờm lợm trong vòm miệng, gió phảng phất, thổi tung những nhốn nháo, nhộn nhạo trong người.
Ngây ngây nơi buồng phổi, sởn sởn nơi cột sống. Hôm nay biết mình nhạy cảm, lây lất, ngả nghiêng. Giống một cái cây quá đỗi! Cái cây không reo vui trong gió, không um lùm trong bóng đêm mà cái cây đang nôn nao, đang cồn cào theo những vòng xoay của trời đất.
Í...a, í....à...Ngân nga vài khúc, để tiếp tục tuôn ra nỗi buồn, uống tiếp mấy ngụm vui.
Thế nha, chào mùa mới!

Tình yêu và cổ vật

Yêu, yêu và yêu. Từ lâu đã rất kỵ nhắc đến từ ấy, cứ như thể nó là một danh từ, một động từ, một tính từ...vân vân từ rất sến súa. Vả lại, đầu óc, tâm hồn bấy lâu không thể tung bay cùng với những con gió tình yêu của cuộc đời nữa.
Già nua, khuôn khổ, bất an và e sợ đã làm cái ngông cuồng một thời căng mọng giờ trở nên teo réo, nhăn nhúm mất rồi!
Bỗng đâu 1 ngày bắt gặp mùa yêu, thấy người người quấn quện những cơn say tình ái mới thèm thèm nhớ lại chút gì đã phôi phai.
Những nhịp đập lạc điệu lại một lần nữa dồn dập nơi trống ngực. Xuân đang rất héo mà cảm xúc lại rất tươi. Chỉ muốn ươm mầm cho bông hoa kia nở rộ. Bung xòe hết những cánh cảm xúc rồi rụng rơi nhưng phiền lụy, dám chăng?
Dám, không dám. Dám, không dám và Dám. 
Hình như lúc trí óc quyết liệt thì tâm hồn lại trùng xuống, tiếng 'Dám" kia lại bay bay, lay lay trong những não nề, nỗi sợ về những thứ sẽ vơi cạn, nỗi lo về những điều dại dột. Không thể sống hết lòng, không thể phơi hết ruột gan mà cũng chẳng thể thực tâm sống thật với con tim của mình.
 Hàng rào kiên cố, công phu ai nỡ phá bỏ, ai nỡ tiếp tay cho những tên trộm lẻn vào nhà để rinh đi những cổ vật quý giá?
Nhà nghèo, có ít cổ vật không dám để trộm rập rình, cũng không dám mang đi biếu bạn.Với mình là đồ quý nhưng người ta thì không hẳn, có cho đi, mất đi lại thấy phí. Đành để đó, lâu lâu mang ra lau chùi và tự chiêm ngưỡng, cùng lắm tôi sẽ mời bạn đến để khoe. Bạn có quý tôi, xin đừng ngỏ ý xin cổ vật nhé! tôi chẳng cho đâu!
Tình yêu với tôi cũng thế, nó đã là thứ cổ vật. Tôi sẽ mãi để nó ở nơi thuộc về nó và để nó nằm thật im, không nhúc nhích. Mặc dù tim tôi vẫn đập, ruột gan tôi cục cựa những nỗi niềm. Nhờ kẻ cắp nhòm ngó, nhờ bạn bè xin xỏ, tôi mới có chút trân quý món cổ vật của mình.
Lúc hơi thở có vấn đề, có lúc tưởng như sắp chết đến nơi, tôi đã nghĩ đến việc gửi món cổ vật vào bảo tàng nào đó hoặc gọi cho người thu mua ve chai, đồng nát. Há há  :))
 

Chờ nổ

Mấy ngày qua trong đầu không thoát khỏi những lời nói cay nghiệt ...ám ảnh đến cả trong giấc ngủ, toàn thân chìm sâu trong 1 sức nặng ghê gớm, cái thứ "bóng đè" đầy ma quỷ và mệt nhọc.
Cuộc sống buông tuồng, mờ mịt, u ám, rối ren lại cướp đi sự minh mẫn hiếm hoi, đầu óc chỉ toàn là sức nóng, sức căng và đặc quánh. Cảm tưởng nó là một quả bom, chờ nổ.
Cổ khan vì la hét, trừng trộ, tâm trí không tha thiết bất cứ điều gì ngoài văng ra những lời nói, con chữ vô bổ.
Mãi tối mịt mới được nhúng mình trong làn nước lạnh...Quả cầu lửa tỏa khói mịt mù, mọi thứ tan chảy. Mát rồi, nguội rồi, thế là ngồi gõ.
Nào buồn, nào bực đâu chui ra đi! cái lỗ thoát rất hẹp chớ có chen nhau mà mắc kẹt mãi ở đó. Mà hình như mắc kẹt thật rồi!
Lại cảm giác đó: đơn độc- gò bó và không tin ai. Suốt những năm tháng dài không sao thoát khỏi. Thứ rễ cọc, rễ chùm bám sâu vào tâm khảm, hút hết những dưỡng chất lạc quan.
Đây này,
Rặt những trò đùa và thiên hạ cứ rỉ tai cho nhau những trò đùa của chúng, những tiếng thì thào bỗng lọt cả vào đây!
 
 

Rót rượu vào đây

Thèm nói quá, chỉ muốn nói ra một điều gì đó cho nhẹ lòng. Bấm số, nhắc máy lên, mà tình cảnh không đưa mình vào sự nói. Tôi như bầu rượu tràn đầy muốn rót vào một chiếc ly. Nhưng rót vào chiếc nào cũng cảm thấy vô duyên hết sức. Thời gian- va đập và cũ kỹ đã làm rơi vỡ chiếc ly cuối cùng vừa tìm thấy- chiếc ly có sóng- chiếc ly tham lam- chiếc ly kiêu hãnh- chiếc ly nồng nàn. Nghe hụt hẫng vô biên.
Tôi cần một chiếc ly.
Thế mà không! đành cầm bầu rượu tự rót vào lòng mình. Rượu vào, lại thèm khóc, thèm nức nở như mưa, cho trôi những sầu muộn vụn vặt trong đời.
Cứ rót vào, rót nữa...rót thêm... chỉ lòng ta là chiếc ly duy nhất chứa đựng những nặng nề duy nhất. Lặn ngụp trong dòng suối cay, nhìn lại một lần phản chiếu dưới đáy sâu: những gương mặt hờ hững, những ánh nhìn vô cảm, thứ tiếng nói vô thanh, những huỷ hoại mãnh liệt đang xâm lấn.
Và cả khuôn hình tôi dưới đó !
Ừ nhé! dung nhan chẳng gì xuất sắc, những lời đường mật cũng đã từng rủ rê...Tính tình chẳng gì quyến rũ, những dụ dỗ cũng đã từng mời gọi....để làm gì? tự nghĩ,  chỉ là một lần giường chiếu rồi trôi đi hoặc làm một huy hiệu điểm vào bộ sưu tập ân ái của những gã trai ưa sắc chứ nào phải ai mến yêu, trân trọng mình chi!
Ừ, thì kết tổ uyên ương, kết thúc chặng đường luyến ái bồng bềnh. Nhưng hạnh phúc được mấy bận mỉm cười, nhà chưa ấm mà gió rét cứ lùa vào từng đợt. Nhắm mắt mà tiễn đưa tình về nơi chín suối. Tuổi còn xanh mà yêu đương vội đóng cặn xám xịt.
Ờ, cũng tụ tập, cũng rong chơi, cũng kết giao bè bạn, cũng tỉ tê bao điều lớn nhỏ, nhưng chỉ ở đó và bấy nhiêu ... còn những điều sâu hơn mãi chết đuối trong lòng. Bằng hữu thoảng như gió, dạt như mây khi không là những mảnh ghép tương đồng.
Nào thì thục nữ - đoan trang, nào thì dịu dàng - nhẫn nhịn, nào thì hi sinh- chịu khó... cứ tan ra đi, hoà vào từng ngụm rượu để ừng ực cho thoả lòng bức bối. Bọn nữ nhi nó uống là để hư hỏng đấy, để khó bảo đấy, để giở trò đấy và để làm vui đấy !
Tôi chẳng ngoan lành, chín chắn gì! đàn ông đừng nên chọn tôi, ai đã chọn tôi thì đó là một sai lầm đáng tiếc! Tôi không phải mẫu phụ nữ họ cần, tôi chỉ là một kẻ cô đơn, điện loạn, hung hăng, cáu bẳn...và cả bất tài.
Chết rồi! say! Tôi đây đang bị ảo ảnh cùng ảo tưởng đua nhau bủa vây về hai thứ gọi là niềm tin và tình ái. Tôi muốn đi tận cùng của những ảo tưởng để biết xem ngoài hai cái nó là gì. Nếu tình cơ biết được thì an nhiên sẽ trở lại hay trống rỗng quay về?
Rượu cứ rót vào đây ! khi nào cạn chắc câu trả lời sẽ có !

Friday, September 6, 2013

Quan tâm làm gì? Chuyện ngoài ngạch cửa...

Cà phê và sách-hai thứ tôi không thể thiếu trong cuộc sống này. Giấy, bút chì và âm nhạc-những thứ làm cuộc sống của tôi trở nên nhiều màu sắc hơn.

~*~
Không biết từ khi nào tôi lại nghiện cà phê như thế, có những ngày sáng ra một tách hòa tan, trưa lại một ly nâu đá , tối lại một tách hòa tan ... một ngày hai tách một ly như thế riết cũng thành quen. Bố Mẹ la, bạn bè la, ai xung quanh cũng la, bảo không tốt cho sức khỏe và hàng loạt những lý do gì gì đó, chỉ có mình là không thấy vấn đề gì.
Cứ tưởng tượng, một sáng tháng Tám trời se se lạnh mà lại trống tiết như thế này, chớp mắt khi mái tôn vang đều tiếng mưa. Nhìn ra, tấm mái kính ướt nhòe sương đêm qua chưa kịp khô đã tiếp tục được những giọt mưa rột rửa, tung chăn đứng dậy vật vờ như con mèo lười, vệ sinh cá nhân xong xuôi. Bật gas, lựa một cái tách trong vô vàn những cái tách dành để uống cf sáng, tự mua có, được tặng cũng có. (nói nhỏ nhé, bạn mà nhìn vào bộ sưu tập ly tách của tôi thì hiển nhiên sẽ biết tôi nghiện cf như nào ^^)
        
Tùy ngày, tùy tâm trạng mà chọn tách khác nhau, hôm nào vui vui thì chọn cái tách nền trắng chấm bi xanh đỏ mua hôm đi nhà sách, nhìn vui mắt lắm, hôm nhớ thằng bạn hồi cấp ba hay con em họ thì chọn cái tụi nó tặng, hay có những ngày mưa sáng như hôm nay thì chọn cái tách đặt riêng do mình tự thiết kế với hai màu duy nhất trắng-đen, thân tách màu trắng tinh với viền và cán cầm đen tuyền, thân ly có mấy họa tiết hình giọt mưa, cái ô cách điệu nghiêng nghiêng cùng dòng chữ "i love rain" cạnh nickname mình (ai nhìn cũng bảo đơn giản, độc và lạ ^^) Bậc nhạc, lại ngay Khi Người Lớn Cô Đơn, ô hay, hợp tình hợp cảnh quá rồi còn gì :>
"Thành phố bé thế thôi
 Mà tìm hoài chẳng được
 Tìm hoài sao chẳng thấy nhau giữa chốn đông người
 Thành phố bé đến thế thôi
 Mà tìm hoài không thấy
 Chút ấm áp, chút yêu thương riêng mình

 ..."
                
Tiếng mưa vẫn lộp bộp trên mái, khí lạnh len qua kẽ hở cửa sổ ùa vào ương bướng, tiếng nhạc du dương đúng tâm trạng, làn khói từ tách cf lượn lờ khắp phòng, mùi cf xộc vào mũi. Ấm nồng. Tôi lại thả cảm xúc lang thang. Chẳng cần ăn sáng, không muốn ăn cũng không có nhu cầu ăn, mà sáng mưa vầy với tôi thì tách cf nóng đã đủ rồi.
Ngẫm lại, nhiều người ưa nói cuộc sống của tôi đơn điệu, trầm lắng nếu chưa nói là nhạt. hì.. cũng đúng, không nhạt sao được với một đứa 19-20 tuổi đầu, suốt ngày đi học, về không làm gì thì ngủ, không thì ôm máy tính, đọc linh tinh, viết lách, nghe nhạc, vẽ, nghĩ ngợi, thỉnh thoảng cũng có đi ăn la cà với đám bạn chí cốt, không hò hẹn cũng chẳng yêu đương!!!
                  
Ngoài kia, mọi người ùa vào nhau chộn rộn, còn tôi chỉ độc nhất một chữ lười, lười chui ra khỏi nhà, lười bò ra khỏi ụ chăn, lười váy áo ra đường, lười đóng mở yêu thương, lười...lười cả quan tâm thiên hạ. Thiên hạ yêu thì mặc thiên hạ, việc gì phải cuống cuồng lên tìm người yêu cho có với người ta. Muốn chứng minh rằng "tao cũng có người yêu" à? xin lỗi, tôi không rỗi, còn nhiều việc khác phải lo.
Yêu nhau như một thói quen
Nắm tay nhau như một quán tính
Yêu thương từ bao giờ trở nên thừa thãi như thế?? 
 Vậy thì yêu làm gì cơ chứ? @@
Có người hỏi, sao tôi lơ đễnh thế, ánh nhìn như chẳng đặt cái gì vào mắt, ừ thì đúng là vậy thật, có những lúc cảm giác như tôi không quan tâm đến thứ gì trên đời này, hay không có gì đáng để tôi quan tâm? Một mình đi về trăm ngã lại thấy bản thân ngày càng rắn rỏi.
               
Đời xoay nhanh
Người quay quanh
Đôi khi không cần giương mi vẫn thấy mọi chuyện nhan nhản trước mắt
Có những chuyện không quan tâm nhưng vẫn biết
Biết nhưng không để tâm
Để tâm làm gì, chuyện ngoài ngạch cửa.
Thế đấy, thờ ơ đến vô tâm, trầm đến lặng. Nghe hết, biết hết nhưng vẫn ơ hờ...nên đôi lúc cũng tự hỏi mình liệu sau tất cả thì điều gì có thể giữ chân một đứa con gái như tôi...???