Tuesday, October 15, 2013

Hãy mỉm cười với một trái tim mạnh mẽ...

  
 
* Sinh nhật phải chăng là một niềm vui của mỗi người chúng ta trong cuộc sống? Giữa những bộn rộn của cuộc sống hiện đại, những xô đẩy của dòng thời gian thoi đưa thì ắc hẳn  sinh nhật là ngày mà mọi người dừng chân để hồi ức lại ngày mai ta sinh ra trên cõi đời này. Một buổi tiệc sinh nhật thường được tổ chức ở những nơi sang trọng như nhà hàng với những món ăn ngon hoặc bình dị hơn là tự nấu ở nhà hay buổi đi chơi đầy kỉ niệm....
                                                         ♥♥♥♥
Sinh nhật là món quà tinh thần, là kỷ vật thiêng liêng mà ta còn lưu lại trong quá khứ. Đối với mỗi người có thể đó là những ngày vui và hạnh phúc nhất trong đời. Nhưng ngược lại, sinh nhật của nó cũng chính là ngày sinh nhật buồn bã nhất và mang cả niềm tin đầu đời của nó (♥)
 
 
 
=*  Một cuốn phim tua chậm đong đầy những ký ức buồn của nó .........
Nó cất tiếng oe oe chào đời vào ngày không mấy gì là đặc biệt - ngày 25/10 . Nó - một con bé hồn nhiên vô tư và trong sáng được sinh ra trong một gia đình thuộc hộ khó khăn. Mỗi năm khi đến ngày sinh nhật nó thì cũng trôi qua một cách bình thường như bao ngày khác. Vì thế nên đến tận bây gìơ, khái niệm về sinh nhật của nó vẫn là chút gì đó thật  mơ hồ và xa vời.
# Sinh nhật 7 tuổi của nó...
 - Ba ơi tổ chức sinh nhật cho con đi, những đứa bạn trong lớp con đều có sinh nhật cả rồi.
 Ba nó ái ngại nhìn nó :
  - Để ba tổ chức sinh nhật cho con nhé con gái. 
Nó thích thú :
  - Hura, ba là nhất luôn...
Trong đêm hôm đó, ba nó trằn trọc mãi mà không sao ngủ được. Phải làm thế nào để tổ chức sinh nhật cho nó đây. Tội nghiệp con bé, đã có cái sinh nhật nào đâu. Bạn bè thì điều kiện gia đình khá giả nên chu đáo tổ chức sinh nhật, còn nó thì lại không. Nó chắc hẳn phải tủi thân lắm. Trong khi đó nó thì cứ vui sướng mong chờ buổi tiệc sinh nhật đầu tiên này.
  Cuối cùng cũng đến ngày 25/10 - cái ngày mà nó mong đợi nhất. Ngày hôm đó, nó diện lên chiếc đầm trắng thật đẹp cùng đôi giày cỏ thật dễ thương. Ba mẹ nó thấy thế liền mắng yêu:
  - Công chúa nhỏ của tôi điệu chưa kià. Thôi con ở nhà nhé, để ba mẹ đi mua bánh sinh nhật cho con và cả quà mừng sinh nhật nữa...
Nó dạ một cái giòn tan và hối thúc ba mẹ đi nhanh rồi về với nó. Nhưng nó chẵng thể ngờ rằng đó cũng chính là giây phút cuối cùng mà nó được gặp ba mẹ của nó.
* Ba mẹ nó đi hết cửa tiệm này đến cửa tiệm khác để chọn được cái bánh kem thật đẹp và món quà ý nghiã cho nó. Họ cũng háo hức như chính con gái của họ vậy. Họ nghĩ rằng nếu con bé nhận được nó sẽ vui biết dường nào. Dù bản thân ba mẹ nó nghèo nhưng vào ngày sinh nhật nó họ vẫn chắt chiu từng đồng từ công việc nhặt ve chai để làm cho nó vui. Khi đã tìm ra được cái cửa hiệu thích hợp thì họ rẽ vào mua bánh. Tìm xong chiếc bánh ưng ý họ rất hài lòng. Trên đường trở về nhà, mẹ nó bảo: 
  - Ông này, có cái bánh sinh nhật to và con búp Bê đẹp thế này con bé nhà mình thích lắm ông nhỉ.
   - Ừ,đây sẽ là ngày sinh nhật tuyệt vời nhất của nó.
 
 
 
   * Chợt.... 
 Một chiếc xe tải đông lạnh đang chạy rẽ khúc cua. Người tài xế trong xe lái với tốc độ nhanh và không làm chủ được bản thân do có hơi men trong người. Ba mẹ nó cũng rẽ khúc cua ấy và...
  Trong chốc lát, chiếc xe super cub phân khối 50 bị cán dưới bánh xe tải và nát tan. Ba mẹ nó thì nằm bất động dưới đường. Máu me trên người cứ thế mà tuôn lênh láng. Tên tài xế nhìn thấy vậy liền xuống xe mà bỏ chạy. Mọi người trong xóm nghe tiếng động liền chạy ra thì thấy cảnh tượng đau lòng kia.  Họ chạy đến cứu giúp nhưng đã không kịp. Ba nó đã chết tức thì, còn mẹ nó thì nằm thoi thóp với hơi thở yếu ớt. Trong hơi thở đứt quãng,  mẹ nó nói: 
  - Làm ơn... hãy... đưa ... món quà...này cho con gái tôi... Nó... đang... chờ...chúng tôi ở... nhà...
  Nói xong mẹ nó nhắm mắt xuôi tay. Thế là nó đã là đứa trẻ mồ côi cả ba lẫn mẹ trong cái ngày sinh nhật định mệnh đó.
 Nhờ chứng minh nhân dân còn để lại ở hiện trường vụ án, mọi người mới biết được danh tính của đôi vợ chồng xấu số kia nên đến nhà để thực hiện ước nguyện của họ. Lúc này, nó vẫn ở trong nhà chơi đùa cùng với cô ruột nó. Thấy có khách đến nhà, cô nó ra tiếp chuyện: 
- Xin lỗi, anh chị kiếm ai . ?
- Đây có phải là nhà của anh C và chị T không ạ? 
- Dạ phải, mời anh chị vào nhà uống nước ngồi chờ. Anh chị tôi có công chuyện đi chưa về.
- Dạ, chúng tôi đến rồi đi ngay. Tôi đến để nói với chị chuyện này và đưa cho cháu nhà vật này.
Sau khi nghe kể về tai nạn thương tâm của anh chị mình, cô đã không kìm nỗi cảm xúc. Cô nhận lại từ tay họ món quà sinh nhật mà lòng quặng đau. Thấy cô cầm cái bánh sinh nhật và món quà vào, con bé reo vui, vỗ tay thích thú. Rồi nó ngạc nhiên hỏi:  
- Cô ơi, ba mẹ con sao lâu về quá vậy cô ? Ba mẹ đi cả tiếng đồng hồ rồi.
Nghe những lời nói vô tư lự kia, cô nó càng đắng lòng hơn. Cô lặng thầm: " Cháu tội nghiệp của cô. Sao trời lại bất công với cháu như vậy. Cô sẽ thay ba mẹ chăm sóc cho cháu."
    Thấy cô rơm rớm nước mắt,  nó hỏi: 
- Sao cô khóc vậy cô. Hôm nay sinh nhật con mà, cô vui lên chứ.
- Đâu có, cô đâu có khóc. Thôi cô cháu mình vào cắt bánh sinh nhật đi nào.
- Nhưng ba mẹ con chưa về mà cô. Con phải chờ ba mẹ con về dự sinh nhật với con chứ.
- Ba mẹ con có công việc nên ngày mốt mới về. Con không cắt bánh sinh nhật là nó sẽ hỏng đấy. 
- Thật vậy sao cô, để con dành phần cho ba mẹ.
Con bé vẫn vô tư, cười nói như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Lòng nó vẫn đang mong chờ ba mẹ trở về, vì nó còn quá nhỏ, nó sẽ không bao gìơ chấp nhận nỗi sự thật là ba mẹ nó đã ra đi mãi mãi. 
... Vào ngày đám tang ba mẹ nó, nó vẫn chưa biết gì cả. Nó ngây ngô hỏi cô:  
- Đã hai ngày rồi, sao ba mẹ con vẫn chưa về ạ?
Cô nó nói trong nước mắt:
- Ba mẹ con bây gìơ đang ngủ, trong thời gian tới con qua nhà cô ở nhé. Khi nào ba mẹ con tỉnh dậy sẽ qua đón con. Ba mẹ con đang mệt nên cần được nghỉ ngơi. 
- Vâng ạ!
 
....1 năm sau
 
   Rồi chuyện gì đến cũng sẽ phải đến. Nó đã đủ lớn để chấp nhận sự thật không ai mong muốn này. Nó đã dũng cảm hơn, mạnh mẽ hơn để sống thật tốt khi ba mẹ nó không còn bên cạnh. Nó đã không còn là cô bé ngây thơ của năm nào, nó đã vô cùng đau đớn khi biết mình là đứa mồ côi hay nó chính là đứa con bất hiếu:  vẫn vô tư tổ chức sinh nhật khi ba mẹ nó gặp nạn, và ngay cả lần gặp mặt cuối cùng cũng không có... Giờ đây mái ấm gia đình sẽ không bao giờ có lại được nữa, những tiếng cười nói trong ngôi nhà đã vụt tắt thay vào đó là ngôi nhà lạnh tanh với mùi khói nhang. Và vào hàng năm, sinh nhật mà nó hằng mong ước thì cũng chính là ngày giỗ của ba mẹ nó. Nó đã phải mạnh mẽ vươn lên bằng chính nghị lực của mình. Nó nghĩ rằng nụ cười sẽ nguội lạnh đi những đau thương mất mát mà cuộc sống đã gieo rắc cho nó
 
                                                       
 
♦Mấy năm sau ....
 
Vào đúng ngày sinh nhật tròn 15 tuổi của nó....
 
Nó bây giờ đã là một cô học sinh trung học với vẻ bề ngoài dễ thương và đôi mắt mênh mông sâu thẳm cùng mái tóc xoăn đầy ngộ nghĩnh. 
 ( hình chỉ mang tính chất minh họa )
 
 ♥ Trong lớp nó có cậu học sinh tên là Hoàng Huy - một người đã đã để mắt đến nó từ lâu. Cậu biết hôm nay là sinh nhật của nó. Cậu muốn làm cho nó bất ngờ.Cậu dự định tan trường sẽ dẫn nó đi ăn kem và tặng quà sinh nhật cho nó. Cậu ngỏ lời: 
- T này! Sau gìơ học đi ăn kem không? Tớ khao cậu vì hôm nay là sinh nhật cậu mà :)
- Xin lỗi Huy nhưng không được rồi. Tớ phải về nhà có việc.
- Cậu bận à, có chuyện gì thế?
- Hôm nay là... ngày gĩô của ba mẹ tớ. Tớ...
- Xin lỗi cậu, tớ không cố ý đâu
- Không sao đâu. Tớ đã chịu đựng nỗi đau này từ mấy năm rồi. Ba mẹ tớ mất vì đi mua bánh sinh nhật cho tớ. Năm nào cũng thế, ngày tớ sinh ra cũng chính là ngày ba mẹ tớ ra đi.  Vì thế nên chiều nay tớ không đi với cậu được. Xin lỗi.
Nghe nó nói thế, cậu không ngờ rằng nó có một hoàn cảnh đáng thương như thế. Nhưng quả thật cậu rất khâm phục nó đã vượt qua nối đau một cách ngoạn mục để vững tin trong cuộc sống. Món quà sinh nhật mà cậu tặng nó là một cây bút chì được gọt giũa thật tỉ mỉ từng đường nét. Cậu đã tốn biết bao công sức để làm nó với tình yêu nồng cháy của cậu, với một trái tim rạo rực niềm nhớ thương. Cây bút chì thật nhỏ xinh khắc lên dòng chữ '  ' CHÚC MỪNG SINH NHẬT''
 Cậu nói với nó:
 
- Bao lâu cũng được, tớ sẽ đợi cậu tại quán kem gần trường. Cậu nhất định phải đến đấy. Nhất định cậu phải đến hôm nay, cậu cho tớ chút thời gian đi, , coi như tớ năn nỉ cậu đó.
 
Nghe cậu nói thế, nó thoáng chút bất ngờ và bối rối:
 
- Hôm nay cậu sao vậy? Cậu nói giống như gần xa tớ vậy, có chuyện gì sao?
- Không có gì đâu, sao tớ lại xa cậu. Cậu sẽ đến đúng không? Thôi tớ về đây, hẹn gặp cậu tại quán kem nhé
 
- Nhưng mà...- Nó chưa kịp nói xong thì Hoàng Huy đã đi tự lúc nào.
 
 ♥ Chiều hôm đó, nó ở nhà để lo đám giỗ cho ba mẹ nó. Vừa bận rộn, vừa mệt mỏi nên nó đã quên đi lời hẹn của Hoàng Huy. Đám giỗ kết thúc vào lúc 19:30. Nó vào phòng nghỉ ngơi. Nó cầm tấm hình gia đình nó chụp chung lên mà khóc. Những giọt nước mắt đau xót và đắng cay : '' Sao ba mẹ lại bỏ con chứ? Con xin lỗi ba mẹ, tại con cả. Nếu con không đòi đi mua bánh sinh nhật thì ba mẹ có lẽ không phải ra đi. Là tại con.....'' Nó ôm tấm hình vào lòng. 
...Và ....
Một tờ giấy từ bên ngăn phải ba lô của nó rơi ra. Nó cầm lên và mở ra. Đó là một lời nhắn. Trong đó có viết : '' Dù trễ bao lâu tớ cũng chờ cậu. Hoàng Huy''.  Nó nhớ lại buổi hẹn với Hoàng Huy và chạy nhanh đến quán kem gần trường.  Trên đường đi, nó nghĩ :
- Chắc giờ này cậu ấy đã về rồi. Hơi đâu mà chờ mình từ chiều đến giờ.
Nhưng không phải như nó nghĩ, khi đến quán kem, thì Hoàng Huy vẫn ngồi tại đó chờ nó. Nó đi vào quán kem.  Nhìn thấy nó, Huy vui mừng thấy rõ:
 
- Tớ biết thế nào cậu cũng đến mà.
 
- Cậu đâu cần thiết phải ngồi chờ tớ như vậy. Tại sao cậu làm thế? Hôm nay tớ bận thì lúc khác tớ và cậu đi ăn kem cũng được mà.
 
- Hôm nay là sinh nhật cậu, tớ phải làm cậu vui chứ. 
Sau đó chị phục vụ đem ra bàn họ chiếc bánh kem được phủ lên bởi lớp sôcôla dày. Trên đó trang trí chú cún thật đáng yêu và ghi dòng chữ: Mừng sinh nhật Đ.T. ngày 25/10. Xung quanh bánh cắm nhiều nến lung linh màu sắc khác nhau. Cậu hát bài chúc mừng sinh nhật. Nó vui và cảm động biết bao.Cậu nói:
 
- Cậu ước rồi thổi nến đi nào.
Nó đan chặt hai tay rồi cầu nguyện. " Phù phù..." - nến đã tắt. Cậu tặng quà cho nó - một chú gấu bông to tròn và mập mạp cùng cây viết chì cậu đã làm. : " Tặng cậu này, chúc cậu ngày càng dễ thương và học giỏi "
Nó đón nhận món quà và cảm ơn cậu....
... Thời gian cứ lặng lẽ trôi. Mới đó mà đã đến 22h. Nhìn vào đồng hồ, nó thấy đã khuya nên xin về.  Cậu nói:  Cậu ở lại thêm chút nữa đi. Còn sớm mà, tí tớ đưa cậu về cho"
 
Nó đáp: "Không được đâu, tớ phải về. Về trễ cô tớ la mất."
  Không thuyết phục được nó, cậu và nó ra về. Trên đường đi, cậu hỏi nó : 
- T này, nếu một ngày không có tớ, cậu có nhớ tớ đã từng tồn tại không?
 
Nó thoáng chút đỏ mặt :
- Sao cậu hỏi thế? Dĩ nhiên là tớ nhớ cậu rồi, chúng ta là bạn cùng lớp mà
Cậu hơi buồn, nỗi buồn hiện hữu lên đôi mắt :
 
 - Vậy, tớ là gì trong trái tim của cậu ? - Vừa nói xong, cậu dừng xe và quay sang hỏi nó
Nó đáp với sự hồn nhiên :
- Cậu là bạn tốt trong tim tớ. Hì hì, hihihi
 
- Tớ hỏi thật mà cậu cứ đùa, tớ giận luôn đấy
 
 
Nó hỏi ngược lại cậu :
- Vậy nếu tớ hỏi cậu câu đó, cậu trả lời thế nào ?
 
Cậu ấp a ấp úng :
À... tớ... thật ra ... là tớ ... đã ..thích... cậu... từ lâu...
Nó đỏ mặt khi nghe cậu nói câu ấy. Nó xấu hổ đạp xe nhanh và còn nói với cậu : '' Tớ cũng thích cậu nữa đấy, ngốc à '' 
 
Cậu vẫn đứng đấy nói thật to :
- Này, tớ nói thật đấy, không đùa đâu
 
Nó khẽ mỉm cười , nụ cười hạnh phúc nhất trong ngày sinh nhật nhưng nó nào biết rằng hạnh phúc đến với nó cũng chỉ trong chốc lát mà thôi. Chờ bóng dáng của nó đi khuất, cậu mới lặng thầm : '' Tớ vui lắm, như vậy thì tớ có thể hạnh phúc khi đi rồi. Tớ sẽ không hối tiếc một điều gì nữa ''
                              
  Trong khi đó thì nó vẫn đang chìm đắm trong tình yêu mới chớm nở mà vẫn không hay biết điều gì cả.  
                                                         ♥♥♥
Sáng hôm sau nó vẫn đến lớp như mọi khi. Trống đã báo hiệu vào lớp từ lâu nhưng nó vẫn chẵng thấy cậu đâu cả. Nó đâm ra lo lắng vì từ trước đến giờ cậu rất chăm học và không bao giờ nghỉ học mà không có lý do. Giờ ra chơi, nó đi hỏi lớp trưởng :
- Trưởng lớp ơi, bạn ni có biết vì sao hôm nay Hoàng Huy nghỉ học không ?
 
Trưởng lớp tỏ ra khá ngạc nhiên :
- Cậu không biết thật đấy hả T? HH đã rút học bạ ở trường rồi  sang để du học bên Mỹ và định cư bên đó. Tin này cả trường đều biết cả mà
 
- Cảm ơn bạn - Nó thẫn thờ và sững sốt khi nghe tin đó. Tại sao Hoàng Huy lại đi mà không nói với nó một lời nào. Vì vậy nên buổi chiều sinh nhật hôm ấy của nó, cậu mới có những cử chỉ và lời nói lạ đến thế : cậu hỏi nó rất nhiều câu hỏi nào là khi cậu rời xa nó, nó sẽ như thế nào hay sẵn sàng chờ nó dù có lâu đi chăng nữa bởi vì cậu biết rằng sẽ không bao giờ còn có cơ hội gặp nó nữa . Nhưng nó đúng thật là vô tâm, vẫn không biết điều gì đang xảy xa. Nó thật ngốc.
 
Cuối buổi học, nó đến nhà cậu. Từ xa nhìn vào căn nhà trống vắng, bao trùm lên nó một sự im lặng, đâu đó khẽ vang lên tiếng chim ríu rít hót. Nó ra về trong với tâm trạng buồn thiu. Cậu đã mang đi mối tình đầu đẹp đẽ mà nó hằng mong ước và sẽ không bao giờ trở lại 
                                                                                      ♥♥♥
 
 Sinh nhật có là một thứ gì đó xa xỉ đối với nó. Vào đúng ngày sinh nhật của nó cũng chính là lúc mà mang đi những người mà nó yêu thương rất nhiều.  Sao lại như thế ? Ngày 25/10 cũng đã gần đến, nó không thể biết trước được điều gì sẽ diễn ra với nó trong lần sinh nhật này nữa. Trải qua nhiều tháng năm đầy biến cố, nó sẽ như thế nào?  Mỉm cười với một trái tim mạnh mẽ hay  Mềm lòng yếu đuối mà mất niềm tin    ?
                   ( Tác phẩm dựa trên một câu chuyện có thực trong đời. Tên nhân vật đã được thay đổi )
 
Tái bút :  Mỗi sinh nhật là mỗi vui buồn, là xôn xao cười nói giữa gia đình, bạn bè hay thoáng chênh vênh một mình. Dù vui, dù buồn, cảm xúc ấy vẫn sẽ còn đọng lại mãi. Cuộc sống không yên bình như ánh nắng ban mai hay dịu êm khi màn đêm buông xuống mà cuộc sống là gian lao là bất hạnh. Nhưng chính nhờ những thứ ấy mà lòng người càng lớn lên hơn. Nhân vật ''nó'' trong truyện tuy đã gặp nhiều điều không như ý muốn trong ngày sinh nhật nhưng tôi tin rằng cô sẽ vững tin mà vượt qua và sẽ luôn  MỈM CƯỜI VỚI MỘT TRÁI TIM MẠNH MẼ.....   Các bạn thì thế nào ?
                                                                                            
  Hoa Kỳ Tuyết

Hỡi thế gian tình ái là chi???

Định mệnh trớ trêu đưa ta gặp nhau. Để rồi trái tim  xao động mỗi khi bắt gặp cặp mắt ấy. Mỗi khi em thoáng qua là trái  tim  anh  lại bồi hồi ,xao xuyến. Đó có phải là tình yêu hay không nhỉ? Chẳng có ai trả lời dùm đâu. Chỉ biết rằng mỗi khi được thấy em là anh cảm thấy rất hạnh phúc. Một niềm hạnh phúc đơn phương…
Tuy mới chỉ gặp lần đầu nhưng anh lại có cảm giác như đã quen  em từ lâu lắm rồi. Nhiều lần tự hỏi không biết kiếp trước có duyên gì với nhau hay không nhỉ?
Ôi gịong nói ấy, tiếng hát ấy, ánh mắt ấy…rồi cả những câu nói đùa, sự nhõng nhẽo bất chợt anh bắt gặp đó đều khiến anh không thể nào quên. Cứ như thể cả thế giới này chỉ có một mình em tồn tại vậy. Mỗi khi em xuất hiện là không gian dường  như tan biến, chỉ đọng lại bóng dáng em hiện hữu trước mắt anh. Bóng dáng ấy làm anh rạo rực pha chút bồi hồi…để rồi anh nhung anh nhớ…

Em vẫn vô tư   bước qua mà đâu biết ai đó đang ngắm nhìn. Để rồi khi em quay lại nhìn , anh lại có cảm giác như một tên trộm vừa  cướp đi cái gì đó từ em. Không có lỗi nhưng sao anh lại thấy vô cùng thẹn thùng vậy nhỉ! Mặt anh đỏ từ khi nào không hay. Lúc nói chuyện với em anh cũng lắp ba lắp bắp. Những điều mà trước đó hoàn toàn trôi chảy cho đến khi anh gặp em.
Rồi khi vô tình chạm vào người em, trái tim anh bỗng nhiên ấm áp. Em không còn bé, nhưng sao anh muốn chở che, bao bọc em quá! Mọi thứ trên người em đều khiến anh thích thú và thèm khát. Anh thèm được nắm đôi tay ấm áp ấy, được nhìn tận sâu vào trong đôi mắt hiền lành ấy. Được ngân nga câu hát cùng với em. Được cùng em tay trong tay dạo chơi bãi biển Nha Trang. Được tung tăng trên những chiếc xe đạp đôi  chạy quanh tháp  bà PONAGAR…


Gặp nhau đây, rồi mai  không biết sẽ ra sao ?  Liệu em có nhớ đến “chàng khờ ”  này không? Anh không dám nghĩ xa vời vì anh sợ. Anh sợ một mai không còn gặp em anh sẽ đau lòng. Anh biết anh chỉ là hạt cát bé nhỏ trước bao người yêu em. Anh chỉ là một trong nhiều người bị em làm say đắm. Anh hứa sẽ chỉ thầm lặng yêu em, thầm lặng say đắm em, thầm lặng nhung nhớ mỗi khi đêm về.
Cầu mong thời gian trôi thật chậm để ta được nhìn nhau lâu hơn, để anh được có nhiều cơ hội  vô tình chạm vào người em nhiều  hơn, để được nghe giọng nói đáng yêu , nghe em ngân nga khúc hát dễ thương nhí nhảnh…


Đã biết trước không lâu nữa ta sẽ mỗi người một nơi, nhưng anh vẫn không thể điều khiển đựơc nhịp đập của trái tim. Anh sẽ hạnh phúc một mình vậy, một niềm hạnh phúc chỉ riêng anh cảm nhận bởi lẽ anh đã yêu em đơn phương mất rồi. Anh sẽ nhớ về em như một kỷ niệm đẹp , anh không ích kỷ giữ em lại bên cạnh anh hoặc chiếm đoạt em.Anh sẽ không bao giờ tỏ tình hoặc thổ lộ rằng “Anh yêu Em” vì nếu anh nói  điều đó thì anh sẽ mất em vĩnh viễn.Anh sẽ để em tự do trong thế giới của em …để rồi anh  chỉ dõi theo em  thôi Nụ cười và niềm vui của em cũng chính là niềm hạnh phúc của anh. Hãy luôn cười tươi và yêu đời  em nhé!


Bình minh lại hừng sáng, không biết sáng nay có được bắt gặp nụ cười toả nắng quen thuộc của em nữa  không? Cầu mong sao em sẽ đi về phía anh để thêm một lần anh được nhìn ngắm em  cũng là thêm một lần anh được hạnh phúc… Ngày mới vui vẻ người yêu trong mộng của anh nhé!

CÂU CHUYỆN CỰC NGẮN VỀ CON ĐƯỜNG.

Có vẻ như tôi là một người cố chấp khi mà rất khó thay đổi  những điều thuộc về tiềm thức.  Tôi cũng cực kỳ khó thay đổi một thói quen nào đó của mình. Ngay cả con đường đi, tôi cũng chỉ thích đi một con đường duy nhất…cho đến một ngày…
Hôm đó xe máy tôi bị lủng lốp, mà đó lại là ngày thi cuối kỳ. Chủ tiệm sửa xe cũng khá tận tình khi nhờ một nhân viên chở tôi đi thi trước, rồi khi về sẽ lấy lại xe sau cũng được. Thợ sửa xe chở tôi đi bằng một con đường lạ, tôi liền phản ứng : “Không phải đường này đâu anh ơi!” . Người đó cười bảo : “Đi Đại học Tây Nguyên đường này nhanh hơn nè!”. Thế là tôi vui vẻ chấp nhận vì tôi cũng đang muộn mà!

Từ ngày hôm đó, tôi luôn chọn con đường mà người thợ xửa xe đó đã chở tôi đi. Vừa nhanh mà lại vắng vẻ.  Đường tắt- Tại sao không ? Trong lòng tôi hạnh phúc như thể Colombo vừa khám phá ra Châu Mỹ vậy.
Với con đường “mới “ này, tôi có thể tiết kiệm được một nửa số lượng xăng phải đổ. Thời đại kinh tế thị trường, lại là sinh viên thì cái gì : Rẻ -Nhanh- Tiện là tôi thích nhất…
Cuộc sống là vậy đó, có những điều tưởng chừng không bao giờ thay đổi, nhưng lại đổi thay bất cứ lúc nào ta không hay. Chỉ một khoảnh khắc có thể làm thay đổi  cả một quan điểm của  một con người. Thay đổi để phù hợp hơn với thực tại, thay đổi để cuộc sống thêm ý nghĩa và thú vị...Thay đổi một thói quen để trở thành một con người mới với một tâm hồn mới.

TIỀN

 Tiền không mua được tất cả, nhưng…
 Đằng sau chữ nhưng là vô vàn những khẳng định về giá trị của đồng tiền. Tiền- Một đề tài muôn thưở…Một thứ vô tri vô giác nhưng có thể định đoạt được cả một tương lai, một thành công và thậm chí cả một mạng sống…
 Từ khi còn trong bụng Mẹ, Tiền đã có tác động đến sự phát triển của một bào thai. Một bà Mẹ có tiền sẽ ăn uống đầy đủ chất dinh dưỡng hơn và thai nhi phát triển tốt hơn. Ngay cả lúc sinh cũng vậy, lựa chọn bệnh viện để cho quý tử chào đời cũng được đặt lên hàng đầu. Và ta lại nhắc đến ...Tiền.
  Rồi đứa bé lớn lên, ngoài tình yêu thương của cha mẹ nó lại cần tiền để mua sách vở, để đóng học phí, để có quần áo đẹp. Học càng lên cao tiền càng nhiều. 12 năm học của nó tính toán xem tốn biết bao nhiêu tiền? Học chính, học  phụ đạo, học thêm, học chứng chỉ, học các môn năng khiếu…Ôi tiền không đấy! Bởi vậy đừng trách nếu một anh chàng nhà quê nghèo khó không biết đến một nốt nhạc hoặc một dụng cụ âm nhạc hay một môn năng khiếu nào nhé!
 Tiền tác động ghê gớm đến học sinh ngay từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường, với một học sinh rơi vào hoàn cảnh bi đát : Nhà có 10 anh chị em, mồ côi cả cha lẫn mẹ, gia đình hộ nghèo… thì việc bỏ học là vô cùng hợp lý vì không có tiền thì ai mà cho học? Hoặc cứ cho là miễn giảm học phí cho nó thì nó sẽ sống bằng cái gì nếu không tự đi kiếm tiền nuôi thân? Gắng gượng chút thì hết năm lớp 9, lăn lội  thì hết năm 12…và ngưỡng cửa Đại học là một ước mơ xa vời cho các học sinh “không có tiền bẩm sinh”.
 Rồi nó lớn lên, nhà nghèo thì nhẹ dạ vì nó đã biết “tự kiếm ăn nuôi thân”, nó có thể  bươn trải để qua quãng đời sinh viên, nhà ai có điều kiện thì thường xuyên “chấn lột” tiền bố mẹ. Tiền lại khiến chúng nó mất ăn mất ngủ. Lo không có tiền ăn, tiền điện, tiền nước , tiền phòng trọ, tiền “Tình yêu”,tiền tùm lum tùm la…
  Còn những ai kém may mắn hơn khi phải thôi học sớm thì lại lo cho việc ...cưới xin. Nhắc đến đám cưới thì ta lại phải thét lên :" Tiền". Khi có tiền thì làm linh đình, rình rang..nở mày nở mặt, còn “nghèo rớt mồng tơi” thì làm đại khái thế thôi. Và ta lại ngân nga câu hát: “Một túp lều tranh, hai quả tim vàng”… Vấn đề là dạo này hay có cơn mưa đá nên số phận của túp lều tranh kia mới thật mong manh làm sao! Ôi Tiền!
  Ra trường rồi như trút được một ghánh nặng khổng lồ , nhưng chưa vui được bao lâu thì phải loay hoay đi kiếm việc làm, người ta lại nhâm nhi  mấy từ“ nhất Cha, nhì Tiền,tam Bằng” . Ý là: Nhất phải  là “con ông cháu cha”, nhì  là phải có Tiền… Thứ 3 mới tới cái bằng…Ồ là lá…chữ Tiền mới danh giá làm sao!
  Rồi  muốn học lên cao, lên cao, lên cao…từ từ thôi, phải đợi có Tiền mới lên cao được chứ! Thi tuyển cũng phải đóng tiền mà!
  Rồi người có tiền lại sinh ra những thế hệ có tiền, người nghèo lại tiếp tục vòng luẩn quẩn : Nghèo nên không có tiền, không có tiền nên nghỉ học sớm hoặc mù chữ, mù chữ nên không biết cách kiếm tiền, không biết cách kiếm tiền lại…nghèo.
  Đã thế càng ngày Tiền càng mất giá khiến người ta chao đảo. Sinh viên thì vốn đã nghèo nay tiền mua mì tôm, tiền đổ xăng tăng cao làm cho cái bụng luôn trong tình trạng đói. Còn Bác Nông dân thì tiền thu hoạch có khi không đủ trả tiền vốn , phân bón, giống. Gặp hạn hán mất mùa là “tái nghèo” như chơi…

  Có tiền thì ăn đồ ngon, không có tiền thì ăn  qua loa cho qua ngày…lâu lâu bị ngộ độc thức ăn do tiếc thức ăn bị ôi thiu…mà vứt đi thì đồng nghĩa là vứt tiền. Ai mà chẳng thích đồ rẻ…từ đồ ăn , quần áo, mọi thứ  phải siêu rẻ hoặc hạ giá mới mua…cái này lý giả vì sao “đã nghèo mà còn xấu rồi còn hay bệnh tật”.
 Rồi khi chết người ta lại rải Tiền. Chơi ngông thì rải cả tiền thật...Rải xong tiền người ta lại xây cái Mộ, có tiền thì xây Mộ nguy nga...thậm chí  xây mộ cho cả con chó vì nó "nỡ sinh ra" trong gia đình danh giá. Còn người không có tiền thì làm một cái ụ đất là xong...Thế là hết một kiếp đời với Tiền đeo bám đến cả khi đi về thế giới bên kia. Ma đói hay ma no ...đều có  sự tham gia  của chữ Tiền...
 Ôi…buồn vui chữ “TIỀN”

MỘT NGÀY LÀM “ĐẠI GIA” CỦA THẰNG SAY

 “ Một ngày nào đó tao sẽ trúng Số , và chúng mày sẽ biết tay tao!”. Đó là điều ước của thằng Say. Một gã sống trong cảnh nghiện ngập lang thang hơn hai mươi năm nay. Bỗng  một ngày nọ, ước  mơ của gã bất chợt thành sự thật  khi hắn trúng sổ Đề thiệt.
 Tối hôm trước  hắn mơ thấy con rắn ló đầu trong hang đá, thế là sáng hôm sau hắn mua số 32 cũng là số Đề mang  tuổi của hắn. Mua số xong hắn lại đi lang thang khắp các con đường. Nơi nào có  nhậu nhẹt thì hắn liền tới và nhập cuộc. Người đời quá ngán ngẩm cảnh bê bết rượu chè nên ai cũng xa lánh hắn.
  Hắn mong lắm một ngày  sẽ “đổi đời” . Khi đó hắn sẽ  được người ta kính nể, được người ta mời chào. Hoặc không còn bị chế giễu , bỡn cợt nữa. Hắn khao khát khẳng định “ Lười biếng cũng thành Đại gia dễ dàng!”. Hắn cầu mong tối đến thật nhanh để… dò số.
  Khi biết tin trúng số với giải thưởng một triệu đồng thì hắn vui lắm. Hắn tỏ ra tự tin lạ thường ,hắn cười với bất cứ ai hắn gặp trên đường .Tối hôm đó hắn không ngủ được. Hắn cùng thằng bạn thân nằm  tỉ tê thâu đêm suốt sáng để bàn luận về cách tiêu hết tiền trúng số của mình.Phì phèo điếu thuốc Jet xong  Hắn nói : “Mai tao sẽ mua quần sịp.Mấy năm nay tao mặc quần này hoài, rách hết rồi!”. Hắn còn nói sẽ mua cả quần áo đẹp , một đôi dép mới nữa…và không quên tính xem hôm sau sẽ mua Con Số gì?
 Hôm sau hắn dạy sớm, hát vu vơ và yêu đời đến lạ kỳ. Rồi cùng thằng bạn nhậu đi khắp chốn để chơi bời cho sướng. Gặp mấy đứa cháu đang chơi ngoài sân thì chìa tiền ra phát. Bọn trẻ mừng tíu tít đua nhau chạy đi mua kẹo. Hắn vui lắm, đã lâu lắm rồi hắn mới đưa tiền cho người khác. Bấy lâu nay tiền hút thuốc hắn toàn xin Mẹ già.
  Bọn bạn nhậu của hắn nghe tin hắn trúng số thì kéo đền ào ào, chúng đòi  hắn khao một bữa ra trò. Chưa bao giờ hắn thấy mình được mọi người chú ý và nổi bật đến thế. Hắn huýt sáo, hắn ca, hắn hát thật to. Bọn bạn nịnh hắn nhiều lắm, rồi chúng rú ga chạy xe đi mất hút. Tay hắn vẫn còn run vì đã lâu lắm rồi mới được cầm nhiều tiền như vậy.
 Trúng số đợt này hắn đi uống rượu khắp nơi, hắn vắng nhà ba bốn ngày mới về. Lúc  trở về thì tiền đã hết sạch. Hắn lại ủ rũ, lại tự kỷ, lại đi tìm mối uống rượu…lại điên, lại chửi. Lúc đem đồ đi giặt hắn phát hiện còn tờ Polime cuối cùng. Hắn lê chân siêu vẹo để đi đánh số đề với mong mỏi trúng số lần hai…Nhưng may mắn đã không mỉm cười thêm với hắn lần nào nữa.
  Say rượu , Hắn mơ mơ màng màng rồi lại lảm nhảm về thời quá khứ. Hắn nhớ thời đi đá bóng và được chọn vào đội tuyển của Buôn. Sau đó hắn mê bóng đá đến mức nhớ hết tất cả  tên cầu thủ, tên đội tuyển,tên câu lạc bộ, trọng tài, những năm tổ chức sự kiện thể thao…nhưng hắn quên một thứ. Đó là :Quên đi làm. Vốn là con nhà Nông nhưng  hắn không chịu đi làm mà  luôn đua đòi ăn chơi nào là đánh bi-a  ,nhậu nhẹt ,đánh đề…đến nghiện ngập. Lúc nào hắn cũng ảo tượng rằng hắn là một Ngôi Sao.
 Rồi một ngày hắn chợt nhận ra rằng: Bạn bè bằng tuổi đã lập gia đình hết, chỉ còn mình hắn lang thang  vẫn mơ ảo tưởng về sự nổi tiếng. Hết bạn cùng lứa, hắn đi chơi với bọn nhỏ tuổi hơn mình, rồi đến bọn con nít. Dụ dỗ con nít một hồi thì bị phụ huynh la mắng, chửi rủa nên hắn lại chuyển đối tượng- Chơi với những kẻ lang thang trung niên. Sau đó hắn không “phân  loại” bạn bè nữa.Chỉ cần có sở thích uống rượu, lười lao động và thích chơi bời là sẽ nhanh chóng thân với hắn dù độ tuổi nào đi chăng nữa.
 Mỗi ngày trôi qua, trong khi các em hắn lo đi làm kiếm  ăn, thì hắn vẫn đắp chăn và bật tivi thâu đêm suốt sáng, thật khó để biết tivi được bật lúc nào vì ngày nào , tuần nào, tháng nào…cũng thấy Tivi bật sẵn. Chỉ cần có ai đó tắt thì hắn gào thét, chửi bới, và sẵn sàng đánh đập người đó.
 Quần áo hắn thì dọa Mẹ hắn giặt. Mẹ mà không giặt là hắn chửi , những tiếng chửi thẳng thừng mà ai nghe cũng thấy sốc. Còn nếu giặt không sạch hoặc phơi không khô là hắn bắt giặt lại. Hắn cảm giác như hắn là hoàng tử và được hầu hạ- Đau  đớn thay khi kẻ hầu đó lại là Người Mẹ đứt ruột đẻ ra hắn.
 Hơn hai mươi năm, mà ngày nào cũng thế, ngày nào cũng vậy...
  Sau một đêm mưa bão, sáng nay ánh bình minh hé lên chói chang và đang  chiếu vào mặt hắn. Lúc này hắn  vẫn đang ngủ say nhưng không phải trên giường mà là  dưới cây me ở ven đường, quần áo thì ướt sũng, Ruồi,Nhộng bu quanh miệng , nước miếng vẫn chảy, mùi rượu vẫn nồng nặc , lâu lâu lại thoang thoảng mùi phân hôi thối  …có lẽ  tối qua hắn  say quá nên  “tự xử” luôn tại chỗ…Dòng người vẫn qua lại , cuộc đời vẫn trôi …và hắn vẫn ngủ say…
NIONG

CHUYỆN TÌNH CỦA THẰNG SAY VÀ NÀNG ĐIÊN



 Thằng Say  ngủ ngon lành mặc cho ánh bình minh chiếu vào mặt hắn. Bỗng hắn thấy ướt ướt hai má, đôi khi lại thấy ấm ấm và hình như có cả hơi thở nữa thì phải. Sự ướt át tiến tới đôi mắt đang cố níu giấc ngủ của hắn.Hắn giật bắn người : “ Đồ Chó, sao mày dám liếm mặt tao! Cút!”. Rồi  hắn lượm cục đá ném nó.Con chó cong đuôi vừa sủa vừa kêu ăng ẳng như thể đang trách móc gì đó rồi chạy mất hút.
 Bị phá giấc ngủ hắn đành dụi mắt và  ngồi dậy. Hắn phát hiện ra nhiều mùi hỗn tạp từ cơ thể hắn. Có lẽ những mùi đó đã kích thích con chó lúc nãy. Gãi đầu một lúc hắn chợt nhớ ra mấy hôm trước trúng số Đề. Hắn nhớ lại những giây phút được tung hô, được làm “Đại gia” với cách sài tiền “sướng tay” như thế nào? Rồi hắn hụt hẫng…hắn cứ mong khoảnh khắc ấy còn mãi…hắn chỉ  muốn làm “đại gia” miết thôi. Nghĩ đến đó hắn lại chửi Cha, Chửi mẹ của con chó lúc nãy đã phá giấc mộng êm đẹp của hắn.
 Rồi hắn phủi bụi bặm dính trên quần áo, đứng dậy, bước đi loạng choạng, chân này đá chân kia, đi một khúc  thì  hắn nhặt được chiếc dép còn lại hắn liền xỏ vô . Mất vài phút định hình để tìm đường về nhà. Vừa tới  cửa hắn đã đạp  ầm ầm, cánh cửa mở ra, hắn liền tới bếp để tìm rượu và mồi nhưng chỉ toàn thấy cơm nguội, thế là hắn ném nồi cơm ra ngoài , chén, bát ,ly lần lượt vỡ lách tách dưới sàn nhà .   Những âm thanh quen thuộc này khiến Mẹ hắn không ai nói cũng biết đứa con trai “nghiệp chướng” đã trở về. Bà sợ hãi chạy trốn  qua nhà hàng xóm.
 Gọi Mẹ miết không thấy đáp trả, chợt hắn thấy đứa em đang quét sân ngoài vườn ,hắn liền gọi. Rồi bắt nó giặt đồ, đi mua rượu, mua mồi nhậu,mua thuốc lá cho hắn. Nói là “mua” nhưng thực ra đi “thiếu” thì đúng hơn. Đứa em đang tuối dậy thì nên cũng biết xấu hổ, nó không chịu đi vì lần trước đi thiếu mà bị bà bán hàng chửi trước mặt thiên hạ quá trời. Thấy đứa em không vâng lời. Hắn quát tháo, chửi rủa, rồi rút dây thừng ra quất mấy phát. Đứa em sợ hãi bỏ chạy…Thế là một mình hắn nằm giữa nhà và la lối, vật vã…
 
 Tỉnh rượu hắn đi tắm, sau đó hắn lựa đồ thật mới, thật đẹp để mặc. Mặc xong nếu không biết “tiền sử” thì chẳng ai nghĩ hắn là một tên nghiện rượu. Tuy lùn nhưng hắn có khuôn mặt khá bảnh bao, lông mày rậm rạp, nam tính . Thưở trai trẻ cũng có khối cô gái đeo đuổi nhưng hắn lại thích trăng hoa  để rồi giờ đây trở thành một tên nghiện rượu nổi tiếng khắp Buôn làng.
 Hắn soi gương, hắn chải đầu, rồi vuốt keo…nhìn vào gương hắn cười ngạo nghễ một cách khó hiểu. Rồi hắn ra đầu ngõ ngồi… chờ. Chờ ở đây được hiểu là chờ sự xuất hiện của những bạn nghiện rượu như hắn. Hôm nay hắn xui xẻo khi chờ cả buổi sáng mà không thấy ma men nào đi qua. Không thấy thì đi tìm- Nghĩ vậy, hắn đi dò la khắp các nhà ,các ngã tư mà hay có đám nhậu tập trung.Vẫn không thấy, hắn đành lủi thủi đi lang thang giữa đường . Lúc này thì ánh  nắng  bắt đầu gay gắt . Vô tình hắn đi qua nhà con chó hồi sáng, thế là bị nó sủa inh ỏi rồi  đuổi theo  làm hắn chạy thụt mạng   . Bị một phen hú vía, hắn hứa trong lòng tối nay sẽ cùng bọn “trộm chó” rinh nó về quán cầy tơ để “trả thù”.

 
 Đang chửi  lẩm lẩm con chó thì một câu hát khiến hắn bừng tỉnh : “Nắm tay nhau trên đường tung tăng vui ca ngày tháng. Dấu chân xưa ghi lại đôi ta yêu nhau ngày ấy!” . “Trời ơi, chẳng phải là bài tủ của mình đây sao? Hôm trước hát Karaoke được 100 điểm  nhờ bài đó mà thằng Tèo phải trả tiền hát” hắn chợt nghĩ. Bỗng cô gái dừng câu hát và hỏi tiếp : “ Anh ơi, đi Buôn Ky đường nào hả anh?”. Lần đầu tiên có người gọi hắn là “Anh”, mà lại ngọt sớt như mía sau núi mà hắn hay đi ăn trộm. Hắn không tin vì tưởng cô gái hỏi người khác. Nhìn trước nhìn sau không thấy ai nên hắn mới “xác nhận” cô nàng đang nói với mình. Hắn cười lộ những chiếc răng đen xì  cùng với  hơi thở nồng nặc mùi thuốc lá : “ Buôn Ky đây , Em tìm ai hả?” từ “Em” khiến hắn ngại ngùng vô cùng. Cô gái tỏ ra tự tin hát tiếp: "Yêu dù là xa ở nơi đâu Anh xin được yêu  Xa dù thật xa nếu đôi ta yêu nhau thật sâu. Muôn nghìn trùng không chia cách , đôi mình cùng yêu nhau mãi …”
 Thấy hắn hát theo co gái ngỡ ngàng và cười ha hả. Rồi hai người  hòa quyện giọng hát. Hắn vui lắm. Hắn hỏi tên, tuổi, nơi ở của cô gái. Cô nàng mắt lúng liếng trả lời ngây ngô : “ Em đến từ Sài Gòn, em đang học Đại học Tây Nguyên”. Thật ra hắn cũng chẳng quan tâm lắm đến “xuất xứ” của cô gái, những từ đó khiến hắn thật khó hiểu và thấy phức tạp. Cô nàng lại vu vơ câu hát và không quên tung chiếc váy đang mặc. Chiếc váy rách đúng nơi  “hiểm” làm thằng Say sao xuyến. Bỗng dưng hắn im lặng và xấu hổ. Hắn tuyên bố  : “ Anh đi về đây!”. Cô nàng vẫn vu vơ hát ca, lâu lâu lại hái hoa ven đường, đuổi theo  những con bướm đang tung tăng vờn quanh những bông hoa đó. Hắn thấy cô nàng ngây thơ thật. Chưa từng thấy ai “đáng yêu” đến thế. Hắn quyết định không về nữa.
 Đúng lúc đó thì thằng bạn hắn chạy xe cúp 50 đi qua và gọi hắn lên xe. Hắn leo lên rồi cùng thằng bạn  đi  nhậu. Nhậu một lúc hắn mượn chiếc xe máy để lượn một vòng. Ơ kìa, nàng vẫn còn đó, vẫn mái tóc bù xù , vẫn đôi mắt to  thơ ngây, vẫn thân hình quyến rũ …và đặc biệt là chiếc váy “gợi tình” nữa chứ! – Hắn vu vơ trong đầu. Hắn lấy hết can đảm  để  mời cô nàng lên xe. Cô gái mừng quýnh bỏ rơi lũ bướm đang tung tăng  ven đường. Ngồi tọt trên xe cô nàng không ngại ngùng ôm thật chặt “ Hồi xưa ba cũng chở em đi học vậy á, em học tiếng Anh giỏi lắm, cô  bày em nói Hê-lô…Hê-lô nghĩa là xin chào đó…vui vui”. Cô nàng không quên cười hô hố sau mỗi câu nói làm hắn vui quá chừng. Nhưng điều hắn đang lo sợ nhất là đôi tay cô nàng đang ôm eo hắn  quá chặt…
 Đi hết một vòng mà thấy  chưa “đã” nên thằng Say lại tiếp tục lượn thêm lần nữa, đám bạn thấy hắn chở “gái” thì ngạc nhiên.  Người ta hỏi   “Vợ hả ?” . Hắn cười tươi rói, chưa kịp trả lời thì cô gái  ngồi phía sau đáp nhanh nhẩu :  “ Vợ chồng, chồng vợ…hơ hớ” . Khiến người ta bán tín bán nghi. Rồi hắn chở cô gái đến đồi thông, dưới đồi là hồ rộng mênh mông với làn gió mát rượi. Hắn mỉm cười và thầm nghĩ : “ Còn gì thú vị hơn là có rượu, có cây cối, có gái gú” . Rồi hắn nắm chặt tay cô nàng. Cô gái cười khúc khích. Hắn lại nhìn xuống  chiếc váy “gợi tình”  ấy. Sau đó hắn quyết định hôn cô nàng. Bản năng tự nhiên giúp hắn và cô gái có một nụ hôn khá ngọt ngào. Cứ thế hai người  trao thân xác cho nhau một cách tự nhiên giữa đồi thông vi vu lá gió.
 Hắn bứt chiếc lá rừng để giúp nàng che đi lỗ rách ở chiếc váy . Từ nay nàng đã là của hắn, và hắn muốn bảo vệ cô nàng. Hai người trở về Buôn  như thể cô dâu chú rể vừa mới đi trăng mật về. Dân tình thấy lạ lẫm nên cũng bàn tán xôn xao “Thằng Say lấy vợ kìa bay!”. Hắn mãn nguyện, hắn khoe khoang, hắn thầm cảm ơn trời đất vì đã giúp hắn hết  ế. Giúp hắn có người vợ tri kỷ , giúp hắn được người đời tôn trọng.
 Hắn chở cô gái về nhà. Thấy lạ lạ nên Mẹ hắn gặng hỏi “ Ai thế con?”.  Hắn hãnh diện giới thiệu : “ Vợ con đấy”. Mẹ hắn bất ngờ lắm. Vẫn chưa tin nổi , nhưng bà vẫn tôn trọng cô gái. Bà kêu các em hắn  chuẩn bị cơm  nước để đón khách, còn hắn thì  ngồi coi Tivi.  Cô gái tỏ ra nhanh nhẹn khi chạy xuống bếp mà không ngần ngại nhặt rau giúp “mẹ chồng tương lai”. Thấy cô gái  lanh lẹ bà mẹ thầm vui trong lòng. Nhưng chưa vui được bao lâu thì thấy cô gái nhặt miết mà chẳng xong một cọng, nàng bứt lá  rồi chẻ ra nhỏ, chẻ nhỏ hơn nữa…Bà mẹ khéo léo nhắc nhở, nhưng cô gái trợn mắt . Ánh mắt rất lạ lùng, dường như rất hung dữ  và có lửa bên trong  đồng tử khiến bà  sợ hãi. Bà nói : “ Thôi con qua chơi với Say đi, để mẹ nhặt cho”.
 Cô gái tiến đến chỗ thằng say và hát : “Nắm tay nhau trên đường tung tăng vui ca ngày tháng. Dấu chân xưa ghi lại đôi ta yêu nhau ngày ấy!” . Rồi  hai người ôm nhau cười khúc khích, sau đó còn hôn thằng Say trước mặt bà Mẹ, khiến bà phải lắc đầu và ra ngoài.
  Ăn cơm xong xuôi, cô nàng đi theo bà Mẹ rửa chén .  Thấy “con dâu tương lai” tha thiết nên bà kêu cô cầm đống chen  đặt vào thâu nước. Ai dè cô nàng làm bể hết . Thế là Bà Mẹ quát nhỏ : “ Sao con bất cẩn thế?”. Bởi lẽ đó là những cái chén còn sót lại sau những lần thằng Say đập vỡ nên bà mẹ nâng niu chúng lắm…vậy mà!...
 Nhưng câu nói vừa dứt xong thì cô gái trợn mắt, sủi bọt mép, răng nanh từ đâu  tự nhiên mọc dài ra , đầu tóc bù xù, móng tay dài nhọn hoắt  , tư thế như chuẩn bị vồ bà mẹ tới nơi : “ Bà im đi, muốn chết không?” . Bà mẹ sợ hãi, bỏ chạy… trông hình hài cô gái không khác gì yêu quái…vừa chạy bà vừa hét” Ma, ma…có ma…”.
 Thằng say đang coi Tivi mà nghe nào là vỡ chén, nào là la hét nên vùng dậy : “Ai bắt nạt vợ hả?” Cô nàng cười tươi roi rói , vu vơ câu hát: “Nắm tay nhau trên đường tung tăng vui ca ngày tháng. Dấu chân xưa ghi lại đôi ta yêu nhau ngày ấy!” Thằng Say hát theo và hai người lại lên giường.
 Nghe người Mẹ kể lại, rằng cô gái đó có gì đó bất thường nên mọi người trong nhà khá hoang mang và lo sợ. Sáng hôm sau cả nhà đi rẫy, Cô gái cũng đòi đi theo, lúc cuốc cỏ, cô gái cuốc mãi mà chẳng xong một hàng.Lúc về địu gùi thì làm rớt hết buồng chuối, đu đủ. Khi tới nhà  bà Mẹ lại giật mình khi không thấy hoa quả, rau rừng đã hái đâu hết. Định hỏi tội thì thấy ả với thằng Say đang hôn nhau nên lại thôi.
 Đêm thứ hai, thằng Say mải đi nhậu nên để cô gái ở nhà với Bà mẹ và các em. Nửa đêm , thấy cửa không đóng nên bà Mẹ dậy đi đóng. Đóng xong quay vô nhà thì trước mắt là một bóng đen , tóc  bù xù, răng trắng , mắt trợn… bà hét lớn : “ Ma…Ma…có Ma”.  “Bóng ma” vẫn đuổi theo bà. Bà nhanh chóng tới chỗ công tác điện, lúc này chân bà quá run rẩy như bị ai đó giữ lại, tiếng ư ử cứ vang lên. Nhưng bà vẫn gắng gượng bật công tác. Đèn sáng, mọi thứ trở nên rõ ràng.Hóa ra “Con ma” này là “cô con dâu tương lai” của bà. Hú hồn, bà quát:  “ Cô sao vậy? nửa đêm nửa hôm không ngủ mà đi lang thang như con ma vậy?”. Chưa đợi bà nói hết câu cô gái lại hát: “Nắm tay nhau trên đường tung tăng vui ca ngày tháng. Dấu chân xưa ghi lại đôi ta yêu nhau ngày ấy!”
  Hát tới đó thì thấy có tiếng còi xe cảnh sát hú inh ỏi, bỗng quanh nhà công an phục kích khắp nơi. Họ xông vào nhà và bắt cô gái. Họ bảo rằng cô gái đang có dính dáng đến một vụ buôn bán ma túy. Lúc đó thằng Say vừa về tới nhà, thấy "vợ " đang bị bắt nên ra can ngăn  : "Đừng bắt vợ tôi!". Hắn quỳ gối, bái lạy nhưng họ vẫn cương quyết  bắt cô gái đi. Rồi họ dẫn cô gái vào trong xe, hắn đuổi theo gọi : "Vợ ơi, vợ đừng đi!"  .  Cô nàng vu vơ câu hát:“Nắm tay nhau trên đường tung tăng vui ca ngày tháng. Dấu chân xưa ghi lại đôi ta yêu nhau ngày ấy" rồi cười ha hả . Chiếc xe chở cô gái đi xa dần trong bóng đêm mịt mùng, hắn khụy xuống đất và la hét khóc thảm thiết " Vợ ơi, hãy trả vợ lại cho tôi!".
 Sau một hồi tra hỏi,truy tìm tung tích người thân, thì họ kết luận  rằng  Cô gái đó bị điên thật sự . Vốn dĩ Cô Điên được chăm sóc tại bệnh viện tâm thần, lần này cô trốn viện   đi lang thang rồi gặp thằng Say.
 Giải thích lí do bị điên, người nhà cho biết lúc trước Cô Điên có một người em gái rất xinh. Cô Điên được dặn chăm em cẩn thận, nhưng một hôm khi đi tắm suối thì cô em bị mất tích, nghe nói đứa em bị bán sang Trung Quốc nữa nên từ đó cô bị điên. Mỗi lần điên là lại đòi đi tìm em gái khắp nơi…

  Ở phía sau song sắt  cửa sổ của một bệnh viện tâm thần, Nàng Điên vẫn hát : “Nắm tay nhau trên đường tung tăng vui ca ngày tháng. Dấu chân xưa ghi lại đôi ta yêu nhau ngày ấy!”  . Còn thằng Say mỗi khi sỉn vẫn hay nhắc đến Nàng Điên như một cô vợ thật sự. Hắn đã yêu...yêu say đắm…và trớ trêu thay người mà hắn yêu lại là một con điên…
NIONG

Lặng lại để yêu nhiều hơn...


Có những ngày, mình tự hỏi sao người ta cần tình yêu thế nhỉ?! Bởi đơn giản chỉ là yêu đúng không anh? Mình hay tự hỏi cảm giác yêu là gì? Là để mình đổi những ngày gió đông, lạnh lẽo bằng những cái nắm tay ấm áp giữa chật phố đông? Là lúc bất chợt nhận ra giữa biết bao con người, trái tim mình chỉ dõi theo một ánh mắt nào đó. Là khi trái tim mình đập loạn nhịp giữa tiếng cười ai đó...Là khi nhìn vào đôi mắt anh, mình đơn giản muốn nhìn sâu vào những điều ẩn chứa trong đó, anh không chỉ đơn giản là đến với mình bằng những cử chỉ nhẹ nhàng, những phút tâm sự thầm kín trong con tim yếu mềm của mình, những lần tựa vào vai anh mà cần điều bình yên sâu thẳm. Đó là lúc mình muốn anh hiểu anh không đơn độc, bên trong những ngõ ngách tâm hồn anh, mình luôn muốn mang đến nắng ấm, muốn kéo anh khỏi màn đêm mộng mị. Dù đôi khi chỉ là từng khoảnh khắc chạm vào tâm tưởng của nhau...
 
Rằng hãy để mình yêu anh âm thầm mà sâu sắc, đơn giản mà đầy phức tạp mỗi khi lo lắng cho anh, liệu anh có hiểu, cô gái càng phức tạp là vì chàng trai không thể hiểu cảm giác của mình. Nhưng đôi khi vì thế mình lại vui trong lòng, những lúc đó trông anh rất đáng yêu, đáng để yêu bởi những điều ngây ngô của mình. Rằng những cử chỉ vụng về, bối rối của anh mỗi khi mình buồn vu vơ, mỗi khi mình sắp khóc, anh có biết, lúc đó mình mong kéo anh đến một cơn mưa nào đó. Mượn lời của mưa và chỉ với anh những điều đơn giản từ mưa giống như cảm xúc của mình vậy. Là mưa ngọt liệm trên đầu môi, mỗi khi thưởng thức, là mưa chất chứa, thấm sâu vào lòng đất để giúp cây cối sinh thưởng, là tiếng mưa vừa ấm áp, vừa xa xăm, vừa đong đầy rồi lại chảy ngược vào tim mình. Là khi anh khẽ dang tay hứng lấy từng giọt mưa đó, là cảm giác chạm vào trái tim mình, vừa long lanh, vừa mong manh nhưng vô cùng đẹp đẽ anh biết không? Chàng trai ngốc của mình.
 
Rằng hãy để tất cả vào những giây phút chúng ta nhé anh, khi mình còn có thể dành chọn cho nhau những điều tốt đẹp. Có một  điều anh chắc có lẽ anh có hay biết?! Rằng mỗi khi mình mở cõi lòng và vui vẻ nở nụ cười bình yên bên anh cũng là lúc mình lo lắng đến những nỗi mất mát xa gần. Mình muốn nói với anh rằng tình yêu như mây gió, những phút kéo đến ngọt ngào, để tạo nên những cơn mưa bao phủ khắp thế gian này, rằng cuộc đời này, con người ta dường như sẽ tìm được một nữa của nhau như là duyên số. Nhưng mình lại sợ, chỉ là đôi khi cơn mưa không kéo dài anh ạ và người ta cứ nghĩ là do duyên số đã đẩy gió với mây, đã tạo thành mưa cho đôi ta gặp nhau. Mà không biết rằng, chúng ta chỉ là người cùng trú bên chiếc ô nhỏ nhắn, trong một thời gian ngắn mà thôi.
Là ngày không cần ô đấy nữa, mình và anh đội mưa cho những vùng trời riêng khác mà mãi mãi không giao nhau một lần nữa trong đời.
Là khi không phải chúng ta không nhìn thấy niềm yêu thương trong mắt nhau, trong nụ cười của nhau mà là chúng ta không thể tiếp tục với những điều bình dị đến mức dường như một thói quen khó đổi trong tương lai.
Vì thế mình chợt nhận ra hãy yêu anh bằng một con tim đơn giản đến ngay cả trong giấc ngủ của mình cũng lặng thầm ở bên anh, quan sát anh, luôn dành cho anh một đôi tay sẻ chia, một ánh mắt biết nói, một con tim biết yêu và sợ tình yêu đó phút chốc như mưa, như mây, như gió vậy.
 
Và đâu đó giữa cuộc đời ngoài kia, mình chợt nhận ra rằng tình yêu là một phạm trù bằng những kể lể, viết lách của mình chăng?! Mình không biết nữa, chỉ biết rằng khi gõ những dòng chữ này, ngoài trời cũng đang mưa. Những giọt mưa của gió mùa...Mỗi khi những đợt lạnh như thế, lại cảm nhận được sự quan tâm kia và anh trước mắt mình là duy nhất, là khi thầm thì vào tai anh, rằng anh thật ngốc, sao không giữ ấm cho mình trước, ốm rồi, ai kia đừng than nhé! Và để sau đó, mình ca cẩm cho một trận phải uống thuốc, phải áo khoác, phải ngủ sớm...Mỗi khi như thế thôi, mình nhận ra yêu thương đơn giản lắm, cứ quát nạt nhau vào, cứ chân thật với nhau lúc đau ốm, lúc sinh tử, hoạn nạn và khó khăn để có thể đi bên nhau lặng thầm mà gởi gắm yêu thương!
 
Rồi mình sẽ bật mí kể với con cháu đời sau thế này thế kia, rằng tình yêu sẽ thử thách cả thời gian và không gian, rằng nhớ lại những lúc nửa đêm ai phóng vội xe đi đâu đó...Rồi bí mật sẽ tiếp nối những bí mật tận cùng trong những điều lãng mạn, rằng những bí mật kia đơn giản với ai đó là nồng nàn trong tình yêu. Để tất cả luôn giữ sâu trong những điều ẩn chứa của biết bao những kẻ đang yêu và được yêu, một niềm vui thầm thì trong niềm hạnh phúc giản đơn!
 
Rồi mình sẽ viết tiếp những điệp khúc giữa bao kẻ đang yêu, những điệp khúc lưu giữ lại như những trang nhật kí, dù đôi lúc có khi lấm lem bởi những điều hờn dỗi, bởi những giọt nước mắt...Vì tình yêu có lẽ vậy, người ta trân trọng tình yêu đến nỗi sợ làm kẻ còn lại đau, sợ tình đẹp chóng tàn nhưng lại mãi hi vọng một tình yêu mãi mãi thầm lặng trong suốt cuộc đời của chính ta!
 
P/s: Mọi thứ đến cuối cùng là vì em đã chọn cho mình được sống với từng nhịp thở, lúc phập phồng, lúc thổn thức, lúc buồn bã nhưng sau tất cả em biết tim em vẫn trao cho những tin yêu lặng thầm, chậm lại thôi để còn biết chúng ta đến với nhau còn những niềm thương vô bờ bến nữa anh ạ! Sẽ ra sao nếu tình yêu đó mãnh liệt, mạnh mẽ, chủ tâm, phô trương tất cả khi con người ta đơn giản đến cuối đời cần một bình yên!