Saturday, November 2, 2013

Nghe nói anh yêu em?

 Mi vươn tay đập nhẹ vào chiếc đồng hồ đang reo inh ỏi, cái yên ắng sáng mai len lỏi làm mềm mọi nỗ lực thức giấc. Hà Nội đang mưa. Tiếng mưa đập lên mái tôn, hơi nước lành lạnh phả vào mặt, vào cánh tay đưa ra ngoài chăn thật dễ chịu.
 Mi khẽ nhắm mắt, hít thật sâu rồi mở ra, hoàn toàn tỉnh táo. Hà Nội có lẽ sắp vào đông. Mi kéo chiếc cardigan trên ghế khoác vào, lững thững bước vào nhà vệ sinh.
 “Em là một cô gái kỳ lạ.”
 Mi nhìn cô gái tóc tai bù xù, mắt có vầng quầng thâm khá đậm, da hơi xanh trong gương. Kỳ lạ là lúc này cô lại nhớ đến câu nói vô thưởng vô phạt ấy.
 Bước ra khỏi nhà vệ sinh, Mi bắt đầu thu dọn phòng. Mi là cô gái ưa sạch sẽ, cô không thể vứt mọi thứ bừa bãi rồi cứ thế đóng cửa bước ra ngoài như những cô gái khác. Vậy nên cô luôn phải dậy sớm hơn người khác.
 Mi sải bước nhỏ nhưng chắc chắn. Chiếc giày chín phân găm những tiếng lộc cộc trên sàn gỗ bóng bẩy. Hành lang dài chỉ có mình cô. Hà Nội hôm nay trầm, Mi nghĩ thế khi đứng nhìn thành phố chìm trong màn mưa trắng xóa dưới chân.
 Đầu kia hành lang, Việt tựa lưng vào vách tường, tay khoanh nhẹ trước ngực nhìn một bên mặt Mi. Chiếc váy bó sát chỉ đến ngang đùi khoe chọn đường cong hoàn hảo, đôi chân mượt mà của cô. Tóc đen dài thả tự do hơi bồng bềnh hẳn do cô thường xuyên búi nó lên. Khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ không tì vết. Môi Việt khẽ nhếch, anh bước đến đứng song song với cô.
 “Còn năm phút nữa mới đến giờ làm.”
 Việt đưa một tay xem đồng hồ, không nhìn Mi mà nhìn màn mưa phía bên ngoài cửa kính, môi hơi cong lên. Mi nghiêng đầu nhìn Việt, đón lấy ly cà phê Việt đưa, cảm nhận hơi ấm cùng vị đắng quyến rũ lan tỏa.
 Mi thôi không nhìn Việt, cũng không định thắc mắc vì sao anh lại ở đây mà tận hưởng hương cà phê sớm chớm lạnh, Việt nghiêng đầu nhìn cô.
 “Một cô gái bình thường hẳn sẽ vội vội vàng vàng chạy vào công ty sau khi vào giờ làm được 5 phút trong những ngày thế này.”
 Mi quay mặt nhìn Việt, chính xác thì cô nhìn vào đôi mắt đầy hứng thú của anh, khẽ nhếch môi.
 “Tò mò rất nguy hiểm, nhất là tò mò về một cô gái.”
 Lần đầu tiên Việt gặp Mi là khi anh đến văn phòng khoa tài trợ học bổng cho trường cũ. Mi đeo kính cận, tóc mái gần che kín mắt đang dọn dẹp tài liệu thì thầy anh gọi cô đến giới thiệu. Ấn tượng đầu tiên của anh về cô rất nhạt, có chăng là kiểu thời trang quê mùa bảo thủ không ăn nhịp thời đại của cô để lại trong anh ít chú ý. Thêm vào đó là sự ưu ái thầy dành cho cô khiến anh hứng thú.
 Lần thứ hai Việt gặp Mi, là khi cô giới thiệu điên thoại cho anh. Một cô gái nóng bỏng, sành điệu với nụ cười dịu dàng và mái tóc đen. Một kiểu đối lập nhưng lại rất hài hòa cùng tồn tại trong cô. Cô mỉm cười với anh, chỉ nói đúng một câu giới thiệu về sản phẩm anh đang cầm. Một cô PG ít nói, chẳng hiểu sao cô không bị đuổi việc.
 Sau này Việt mới biết, người ta thích cái cách cô mỉm cười, cô khiến khách hàng thấy thoải mái. Giống như anh cảm nhận về cô.
“Tại sao anh đi theo tôi?”
 Đấy là câu nói đầu tiên Mi nói với Việt sau ba ngày anh bám theo cô. Việt nhìn vào mắt Mi, trong đó không hề gợn vệt tức giận, khó chịu hay bất kì cảm xúc nào. Nó đơn thuần là đen, rất đen. Giọng Mi nhẹ tênh, như thoảng tiếng gió về đâu đây, gần ngay bên tai, nhưng lại xa tận chân trời, chênh vênh lạc lõng.
 Việt cứ nhìn Mi như thế, quên mất phải trả lời câu hỏi của cô. Khi bóng cô biến mất cuối ngõ, anh mới bừng tỉnh hướng ánh nhìn phía ngõ nhỏ, tối đen. Việt bất giác đưa tay để lên vị trí trái tim, ở đó, mới nhói lên một cách vô thức. Như cái cách anh nhìn thấy nỗi hư vô nơi đáy mắt một cô gái trẻ.
 Việt bưng tách cà phê ngồi bàn bên cạnh Mi. Anh đưa mắt nhìn khuôn viên trường những ngày đổ lá. Tiết cuối thu trôi chậm hơn anh tưởng. Đến chiếc lá cũng phải giùng giằng lượn vài vòng mới chịu rơi xuống. Bước chân cô nữ sinh vội lên giảng đường cho kịp tiết cuốn lá bay theo nhịp vội vàng duy nhất.
 Việt đưa mắt nhìn Mi. Cô trong những bộ đồ quê mùa, chiếc kính cận và tóc mái dày thế này chẳng đẹp đẽ gì. Việt đã nghĩ thế khi lần thứ hai theo cô đến trường. Ấy vậy mà anh vẫn theo cô đến đây hơn một tháng, anh hẳn điên rồi.
 “Nói đi, anh muốn gì ở tôi?”
 Khi Việt đang để tâm trí phân tích việc mình đang bị điên thì giọng Mi vang lên. Cô ngồi xuống đối diện anh, nhìn thẳng vào mắt anh lên tiếng.
 Việt nhìn vào mắt Mi theo thói quen anh vẫn dùng để biết tâm trạng người phía trước, nhưng anh chẳng nhìn được gì. Mi trước mặt anh tự tin, không phải là cô bé rụt rè nhút nhát trên giảng đường, cũng không phải cô PG nóng bỏng cuốn hút kia.
 “Thật ra đâu mới là cô?”
 Việt thốt lên câu hỏi anh muốn nói từ lâu. Anh muốn biết, tại sao anh lại như thằng nhóc mới biết yêu cứ bám theo con gái nhà người ta như thế. Một việc ấu trĩ mà khi anh còn thật sự là thằng nhóc cũng khinh thường.
  Mi hơi sững người, hẳn cô cũng không nghĩ anh hỏi vậy. Điều ấy làm Việt thấy vui lạ thường, tim anh nhảy nhanh mất mấy nhịp.
 “Đừng theo tôi nữa.”
 Mi co ngón tay lại, nhìn đôi mắt sáng ngời của Việt rồi đứng lên bước đi.
 Việt ngồi đó, phải mất mấy phút anh mới có thể hiểu Mi nói gì. Việt tức giận, phải, rất tức giận. Một chàng trai có đủ mọi thứ từ ngoại hình, sự nghiệp, gia đình như anh vừa bị một cô nữ sinh quê mùa chê phiền. Anh bật cười, rồi mím môi đứng dậy bước đi.
                                                              ***
 Hai tháng Việt không gặp Mi. Nhưng mỗi khi rảnh rỗi anh lại nghĩ về đôi mắt ấy. Anh đã gặp người nghèo chưa? Anh gặp rất nhiều. Nhưng ở những đôi mắt ấy luôn toát lên vẻ khắc khổ, mệt mỏi hoặc bất kì biểu cảm nào như thế. Anh đã gặp người bất hạnh chưa? Anh gặp rồi. Nhưng những đôi mắt ấy toát lên nét bi thương, hoặc phẫn nộ, hoặc bất lực, mất mát.
 Phải một con người thế nào mới có một đôi mắt vô hồn?
 Hẳn là người chẳng có gì, chẳng còn vướng bận gì. Nhưng một người chẳng còn lưu luyến gì thế giới này sao có thể tồn tại được?
 Việt bị Mi thu hút. Anh nhận ra điều này khi cho người điều tra về cô. Nhưng anh tin, khi biết rõ về cô thì anh sẽ không còn quan tâm cô nữa.
 Bố mẹ Mi mất trong tai nạn khi cô lên 6 tuổi. Cô ở với bà nội đến năm 12 tuổi thì bà nội mất. Cô về ở với bà ngoại ở nông thôn tới năm 17 tuổi thì bà mất. Một mình cô tự lo cho cuộc sống tới nay. Một cô gái nhỏ bé phải đứng nhìn những người thân yêu lần lượt ra đi thì sẽ thế nào?
 Việt không kịp nghĩ, anh kéo chiếc áo khoác chạy vội ra ngoài. Anh muốn nhìn thấy Mi, thấy đôi mắt trống rỗng ấy.
 Việt ôm Mi vào lòng, để hơi thở cùng với nhịp tim dồn dập dần bình ổm bên cô. Dưới hàng xà cừ đã gần như rụng hết lá thỉnh thoảng một vài người bước qua ngoái lại nhìn, Mi để mặc cho Việt ôm mình. Lá xà cừ vàng ươm khẽ rơi như sợ đánh thức hai người, vương trên nền lá khô.
 Mi bước qua Việt, không khó chịu, không hỏi sao anh ôm cô làm cho những lời anh muốn nói nghẹn nơi cổ họng. Việt bất lực đứng đó, nhìn Mi bước đi. Tiếng lá khô sột soạt cuốn nhẹ lên theo bước chân cô.
 Những ngày tiếp theo, Việt không còn âm thầm theo Mi nữa. Anh xuất hiện theo cái cách những chàng bạch mã trong chuyện cổ tích vẫn làm. Đợi cô ở cổng trường, mua hoa đến nơi cô làm thêm, mời cô đi ăn, tặng quà, …
 Mi từ chối tất cả, nhưng điều đó không thể cản trở việc cô trở nên nổi tiếng.
 “Mặt em sao thế?”
 Việt nhìn vết xước bên má Mi, muốn đưa tay kiểm tra nhưng Mi tránh sang bên.
 “Đừng gây phiền phức cho tôi nữa.”
 Mi bước qua Việt, anh vội chạy theo chặn đường Mi.
 “Để anh đưa em đi.”
 Mi tránh Việt mấy lần đều bị anh chặn lại. Cô nhìn sâu vào mắt anh.
 “Tôi không có thời gian đùa giỡn với anh.”
 Lần đầu tiên Mi có cảm xúc khác ngoài sự hờ hững, nhưng nó làm trái tim Việt đau đớn.
 “Anh yêu em.”
 Mi cúi đầu, hít thật sâu. Khi cô ngẩng đầu định lên tiếng thì một chàng trai tựa lưng vào xe, khoanh tay trầm tư nhìn hai người lọt vào mắt cô. Đồng tử cô co rút khi bắt gặp ánh mắt ấy nhìn cô. Trái tim nhói lên tia đau đớn.
 Mi cúi đầu, cô vẫn có thể ngửi thấy mùi khói thuốc nhàn nhạt từ anh, cảm nhận tay anh khẽ xoa đầu cô.
 “Mẹ kêu anh đón em về ăn cơm.”
 Không đợi cô lên tiếng, anh nắm tay cô dắt đến xe theo cách mà người ta dắt cô con gái nhỏ vậy. Sự dịu dàng của anh khiến cô bất an, đến nỗi cô quên luôn Việt vẫn đứng phía sau lưng họ.
 Khi Việt bỗng dưng xuất hiện ôm trầm lấy cô, Mi biết Việt đã lôi quá khứ của cô lên, quấy đảo nó như cách những người khác vẫn thường làm. Có chăng, là sự thương cảm trong mắt anh không giả tạo như người ta, điều ấy khiến Mi không thể tức giận với anh.
 Mi bất giác đưa mắt nhìn Long đang chuyên chú lái xe, môi anh mím chặt. Mi ghét người khác thương hại cô. Long cũng thường xuyên lôi quá khứ của cô lên, anh không thương hại, mà lại dùng nó để khinh thường cô.
 “Nhóc con xấu xí. Lúc nào cũng trưng đôi mắt đáng thương ấy để tranh thủ sự thương hại của người khác sao?”
 Long cúi đầu, để mắt anh ngang tầm mắt cô, tiếng anh trong đêm tối vang xa rồi vọng lại, như đập vài lần vào tim Mi. Đôi mắt khó chịu ấy biến mất, cùng với tiếng bước chân anh và tiếng đóng cửa phòng. Năm đó Mi 12 tuổi, cô vừa mất bà nội và bố mẹ Long đón cô về ở cùng.
 Một tháng ở nhà Long, cô bé 12 tuổi rất ghét anh, ghét cái cách mà anh tỏ sự khinh thường, mệt thị cô. Nhưng cô gái của 17 tuổi, khi lần nữa trải qua nỗi đau mất người thân - người thân cuối cùng, lại nhận ra chính việc ghét anh đã khiến cô thoát khỏi ám ảnh nỗi đau. Cô có thể bình tĩnh đối mặt tất cả mọi người, kể cả bố mẹ Long, người mà cô vẫn luôn tin rằng là người tốt duy nhất còn xót lại và Long đã phá tan nốt niềm tin ấy, nhưng lại không thể bình tĩnh trước anh.
 “Em không thắc mắc sao họ lại tốt với em ư? Hay em thật sự tin rằng họ có thừa tình thương để vung vãi cho con của bạn bè?”
 Anh nhếch môi bỏ lại câu nói ấy sau khi đã nhìn sâu vào mắt cô đến cả phút. Đó là sinh nhật 12 tuổi của cô, niềm vui nơi đáy mắt bố mẹ anh ban tặng chưa kịp tan đi thì anh chúc mừng sinh nhật cô thế đấy.
 “Anh mới là người xấu!”
 Mi nắm chặt tay, môi mím lại kiên cường nhìn anh. Lồng ngực cô phập phồng theo nhịp đập tức giận của trái tim. Long cười tươi, bỏ mặc cô bước về phòng. Sau này cô mới biết, chính sự tức giận của cô mới đem lại niềm vui cho anh.
 Mi bất giác nắm chặt gấu áo. Nỗi bất an lớn dần theo thời gian im lặng trong xe. Từ khi cô chuyển ra ngoài, cô với anh rất ít khi gặp nhau, nhưng thái độ dịu dàng khác thường của anh khiến cô sợ hãi.
 Anh là kẻ biến thái nguy hiểm. Cô đã biết điều này khi 17 tuổi quay về nhà anh lần nữa. Khi đó nhóc con xấu xí đã thành thiếu nữ quê mùa, còn anh từ cậu nhóc 17 tuổi cảm xúc vui buồn nóng giận thất thường thành chàng trai 22 tuổi thâm trầm khó đoán biết.
 Anh đã vạch thêm vết cắt cuối cùng vào nỗi đau của cô, khiến nó chết hoàn toàn trong một đêm mùa hè nóng oi ả. 
 2h sáng, anh gõ cửa phòng cô rồi mở cửa, bước vào kéo cô đến trước của phòng khép hờ của bố mẹ anh. Cho một cô bé 17 tuổi khát khao yêu thương biết cái chết của bố mẹ cô không phải là tai nạn.
 “Đừng nói với tôi anh không biết chiếc xe ấy có vấn đề. Anh là kẻ tham lam, độc ác. Anh muốn chiếm đoạt hết công ty, đúng không?”
 Mi bàng hoàng nhìn ánh mắt hoảng sợ của bố anh, nhìn đôi mắt hằn học của mẹ anh. Thế giới trong cô hoàn toàn tĩnh lặng, tiếng bước chân anh và cô đan xen nhau trên sàn gỗ đập mạnh vào vách tim, khuếch tán từng đợt sóng tần trong đầu cô.
 “Tại sao anh lại làm thế với em?”
 Mi ngơ ngác nhìn Long đang tựa người vào bàn trang điểm trong phòng cô. Long tiến đến, xoa đầu cô, mỉm cười.
 “Vì anh không thích em.”
 Mi đứng chết chân giữa phòng, lâu đủ để đôi chân tê dần đã không còn cảm giác. Cô bước chậm chạp, đến bên giường kéo chăn, nằm xuống, nhắm mắt. Nơi đáy mắt xuất hiện một giọt nước.
“Hai đứa tạm thời cứ đính hôn trước nhé.”
  Sau bữa cơm, mẹ anh nhìn Mi mỉm cười lên tiếng. Mi ngẩng đầu nhìn bà, rồi nhìn sang bố anh. Ánh mắt cô dừng lại trên gương mặt không biểu cảm của anh, khẽ gật đầu.
 “Hai đứa không cần lo, mẹ sẽ chuẩn bị mọi thứ.”
 Mi không hiểu Long, cô chưa bao giờ hiểu anh. Ví dụ như lúc này, một đứa con chưa bao giờ biết đến sự nghe lời lại đồng ý kết hôn với cô – con người mà anh không hề thích. Lý do của anh là gì?
 Long tựa lưng vào cửa, khoanh tay nhìn Mi đang trầm tư bên cửa sổ.
 “Em có vẻ sống rất tốt.”
 Anh chỉ nói thế, rồi bước đi. Nhưng Mi vẫn thấy lòng bàn tay toát mồ hôi. Cô sợ anh, bởi mỗi lần anh “quan tâm” đến sự tồn tại của cô, luôn khiến cô không cách nào tiếp tục sống an ổn.
 Có lẽ, sự hiện diện của cô làm chướng mắt anh, hoặc giả cuộc sống của anh quá nhàm chán và trêu đùa cô, khiến nó thi vị hơn. Và giờ anh phát hiện ra cô sống rất tốt, vậy nên anh định sẽ phá vỡ nó chăng?
 Mi nhếch môi, thì thào.
 “Em sống rất tốt, rất tốt…”
                                                             ***
 Việt nắm chặt tay Mi khiến cổ tay cô phát đau. Nhưng Mi dường như cũng không phát hiện ra, mắt cô nhìn chăm chú vào tờ tạp chí trên tay anh. Mặt cô với Long trên bìa nhìn rất hạnh phúc. Hạnh phúc, cô bé Lọ Lem gả vào nhà giàu, thật sự hạnh phúc sao?
 “Em yêu anh ta sao?”
 Mi ngẩng đầu nhìn Việt, mắt anh giằng xé giữa hi vọng và đau khổ. Cô khẽ mỉm cười.
 “Em yêu tiền của anh ấy.”
 Khi Mi ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô là đôi mắt dịu dàng của Long, anh bước lên từ sau lưng Việt, gỡ tay Việt khỏi tay cô.
 “Đau không? Sao không cẩn thận vậy?”
 Long nhíu mày nhìn vệt tím trên tay Mi, xoa nhẹ. Mi ngẩng đầu nhìn anh, lắc đầu.
 Mi hướng mắt về phía cửa sổ, trong đầu cô là ánh mắt đau đớn của Việt.
 “Ở cùng với chồng tương lai mà lại nghĩ về người đàn ông khác trong khi trước đó mới nói thích tiền của anh ta, em không thấy cắn rứt lương tâm tý nào sao?”
 Mi nhìn cổ tay vừa được anh bôi thuốc mỡ, lại nhìn khuôn mặt tươi cười trước mắt, môi cong cong.
 “Không thấy.”
 “Đồ ngốc! Anh sẽ ghen đấy.”
 Long xoa đầu cô, vẫn mỉm cười. Nói rồi anh bước về phòng mình, đóng cửa lại giúp cô.
 Mi ngồi trên giường, thất thần nhìn cánh cửa khép chặt, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.
 Sao cô lại đồng ý gả cho anh? Nếu là vì lấy ai cũng thế thì tại sao cô lại không lấy Việt, người cô nghĩ là người tốt? Lòng bàn tay cô lạnh toát. Hóa ra, cô chưa bao giờ do dự sẽ lấy anh.
Cô bé ngốc! Đó là ấn tượng đầu tiên của anh về cô. Khi đó đêm đã khuya, một mình cô co tròn trong góc phòng khóc thút thít. Cô cố gắng khóc thật nhỏ để không đánh thức mọi người, cắn ngón tay kìm nén tiếng nấc khiến tim anh thắt lại.
 Anh đã sai khi bắt cô đối diện với sự thật chăng? Nhìn đôi mắt hư vô ấy, đã rất nhiều lần anh hối hận. Nhưng rồi anh vẫn làm thế, bởi thà để cô hận anh, còn hơn là đối diện đôi mắt vô hồn ấy.

Viết cho những cô gái của tôi

Họ chưa bao giờ là những cô gái của tôi, bởi họ đang và sẽ thuộc về những chàng trai nào đó, hoặc chỉ thuộc về chính mình mà thôi. Nhưng, có một ngày tôi muốn gọi họ như thế. Gọi với đủ một trái tim ăm ắp cảm xúc của tôi, vui mừng có, buồn buồn có, ganh tị có, hiềm khích có và hạnh phúc cũng có luôn. Nếu đã là con gái với nhau… thì không có chuyện hoàn toàn yêu quý nhau đâu. Thể nào nói dăm ba câu cũng lộ ra vài cái so bì, vài cái ghen tị, vài cái hiềm khích, vài cái bất đồng và đôi khi là vài cái ghen ghét thù hằn. Những cô gái ấy của tôi, đều đã lớn cả rồi.
Tôi ước mình có thể cười và ôm họ một cái ngay lúc này. Trong một khoảnh khắc mà trái tim tôi bao dung đột ngột, muốn cởi mở đột ngột. Tôi ước mình có thể mang tặng cho mỗi người trong số đó một bó hoa nho nhỏ. Tôi không biết liệu điều mình nghĩ có đúng không… nhưng có lẽ, mỗi cô gái đều có một lúc muốn được tặng một bó hoa. Một bó hoa thật đẹp, không phải là đắt nhất mà là đẹp nhất, không phải thơm ngát nhất mà là thanh khiết nhất. Một bó hoa đúng nghĩa là một món quà dành cho phái đẹp, là biểu hiện tuyệt đẹp nhất của yêu thương. Các cô gái rồi sẽ có ngày cầm một bó hoa cưới, nhưng không, tôi không nói bó hoa cưới, một bó hoa thuở được tỏ tình mới phải.
Những cô gái của tôi đã sắp thực sự bước vào cuộc đời rồi. Họ đang tất bật vội vã để chính thức làm những người lớn. Tôi theo cách nghĩ thông thường của mọi người, rời giảng đường đại học, coi như đã xong cái nợ học hành. Tôi không biết họ đang vui hay đang lo lắng đây. Không ai trải lòng với tôi, tôi thì ở quá xa quá vắng mà có thể chỉ cần quan sát là hiểu. Những gì tôi biết từ họ, chỉ là những niềm vui, những nụ cười, những trải nghiệm đang dần chín muồi và những nắng xôn xao vàng rực tuổi trẻ. Chiêm ngưỡng để mà cũng một chốc thấy mủi lòng. Con gái… thực ra, có một ngày “lớn rồi nó khác” cũng đáng giá lắm, quá là trân trọng luôn ấy chứ! Vậy là xuân thì, vậy là tuổi hoa đã thôi thời chúm chím để hôm nay tươi khoe sắc.
Hôm nay, tôi là người bước đến cuộc dạ hội, cũng là một cô gái, nhưng tôi khác vai với họ, không ai chúc mừng tôi hôm nay, ngược lại tôi chính là người mang hoa cho những khuôn mặt cũng-là-một-cô-gái ấy. Tôi là người dạo bản “Oui devant Dieu” cho một cô dâu nào đó trong ngày trọng đại của cuộc đời, tôi là khách mời cho những tiệc mừng tốt nghiệp và tuyên dương. Phải, đó cũng là một thứ hạnh phúc rất đáng.
Nhưng chắc hẳn, nếu đã là con gái, thì vẫn còn đâu đó một chút vị kỉ trong tim, vẫn muốn mình đóng vai chính thay vì suốt ngày làm cameo và vai phụ. Có lẽ, tôi cần một chút vị kỉ ấy, mới đủ can đảm và kiên trì cho đoạn đường còn lại của mình.
Tạm kết bằng một mẩu nhỏ trong tập phim tôi vừa xem hôm qua. Một cô gái thầm yêu một chàng trai, nhưng cô ấy chẳng dám thổ lộ. Cô để mặc lòng buồn, nhận lời tham gia màn tỏ tình của chàng trai với một người khác. Cất giấu cảm tình của mình, nhường cơ hội cho một người khác ngay trước mắt là điều uốn thắt trái tim. Nhưng đời hay phim, cũng phải có một triết lý “common sense”, đã là của nhau thì có chạy đằng trời cũng không trốn được. Là thế đấy, đường còn dài không có nghĩa là không bao giờ tới đích, phải không? Tôi chưa bao giờ thấy những cô gái của mình xinh đẹp và hạnh phúc đến thế. Và tôi chờ một ngày xinh đẹp cùng hạnh phúc riêng cho bản thân. Đừng bận tâm gã thời gian thỉnh thoảng nổi điên làm gì!

Ơi tháng 11 mến thương!

Tôi đang nhẩm nhẩm, không biết năm sau thế nào, nhưng với năm nay, tháng xấu xí nhất là tháng Mười cực nhọc còn tháng đẹp nhất là tháng 11 vừa chạm ngõ nhà đây!
Từ khi Green Day thu đĩa, người ta bắt đầu chào tháng 10 bằng câu: Wake me up when september ends. Và Francis Cabrel có bài hát Octobre (tháng 10) buồn u uẩn, những hàng ghế đá và những lớp khăn trải bàn vương đầy lá thu. Thì mùa thu đẹp, một cái đẹp đằm thắm làm dịp cho người đang rộn ràng quá được dịp tĩnh lặng, nhưng người vốn đã bình lặng thì lại chẳng muốn ghé mùa thu. Tìm đâu đấy một chút khuấy động không phải là gió nghi ngút, không phải là lá vàng tấp nập. Tìm đâu đấy một âm thanh vui chầm chậm chứ không phải là điệu buồn ngơ ngác. Bởi cái tháng 10 làm người ta thấy thời gian uể oải, uể oải triền miên, nặng nề và mệt mỏi. Có phải người cầm cân như Thiên Bình cân đong nhiều quá, làm cuộc sống cứ đầy ưu tư chất chứa và nặng lòng cân nhắc không? Tháng 10, lỡ quên ngày ai đấy chào đời, cái quên đáng lí không nên trách vì ta còn vướng bận hoài trong chê chán… Nhưng dẫu sao thì cũng đã trót quên rồi, hà cớ cứ giận mãi làm chi? Cả những giờ khắc cuối cùng của tháng 10 cũng chậm chạp đến vậy. Chắc phải chờ cho đến khi đèn cầy trong quả bí Halloween tự tắt.
Tháng 10 đi đi nhé. Đi đi những nỗi buồn và nặng nề. Tháng 10 đi đi nhé. Tiễn một cái hôn tạm biệt đầy tri âm. Vì phải qua những lúc bế tắc ta mới thấy cuộc đời không hề bình lặng, ta đủ trầm trồ, để rồi thấy thương những đồng điệu du dương.
Tháng 11 là tháng tròn vẹn, ngày đầu tháng là ngày của những con số xuất chúng và chắc chắn. Chắc chắn và quyết đoán như con số lẻ đầu tiên đứng xếp hàng tính toán với nhân loại. Tháng 11 là những khẳng khiu vững chắc, quyết đoán mà không cứng nhắc, là hai nửa xoay tròn của dấu mũi tên đi lên. Tháng 11 rất tươi, rất cười. Gió mùa về, ra đường ương chướng lạnh nhưng cửa nhà đẫm tràn hơi ấm. Ta muốn một bữa cơm chiều hong khói nghi ngút từ bát cơm, bát canh và tiếng cười, tiếng vang động. Chỉ là rất muốn thương nhau hơn mà tiếp tục cố gắng. Có nhớ nhau thì ở đâu cũng là nhà. Tháng 11 thấy trời đã đều đều lạnh, không bất chợt nắng, bất chợt mưa rồi bất chợt gió bão ngoay ngoảy. Hong khô nước mắt, ngưng tụ niềm vui, cô đặc xúc cảm, nguội dần cơn nóng giận và thổi về những tình rất ấm. Đông về trên phố người qua. Phố sẽ dẫn ta về nhà. Nhà không xa. Chỉ còn những ngày nào đó rất gần, gần lắm!
Hãy sống như những người Do Thái lang thang khắp thế giới, sống vì ngày mai là một ngày được trở về quê hương. Hãy dự định cho những niềm vui chứ đừng dự cảm những nỗi buồn. Nếu niềm vui khó thành thì hãy gắng mà chuẩn bị để được thành toại. Lên lịch hạnh phúc thôi. Cuộc đời cần một “to do list” đầy hứng khởi. Tính toán chi cho nhiều, cứ tính những niềm vui thường nhật là đủ. Hãy dự định cười với ai đó, đọc truyện trào phúng và kể chuyện cười cùng ai đó, hãy dự định sống thật lạc quan, xếp những mặt cười và chữ smile cho những ngày còn lại. Bởi, thấm thoắt thoi đưa, chẳng mấy thì cái gọi là năm nay sẽ không còn. Nghe đâu, chưa đầy trăm ngày nữa đã đến Tết…
Ta luôn nhớ, cũng bởi ngày… thường quá đặc biệt với chúng ta.
Tháng 11.

Đêm cuối tháng Mười

Đêm cuối cùng của tháng Mười trời se lạnh, cây hoa sữa gần sân cầu lông mình hay ra xem tỏa hương nồng nàn. Cái mùi hương của mùa Thu này một thời làm mình ngây ngất giờ chỉ làm chộn rộn lên trong lòng bao nỗi buồn nhớ nhung... Tháng Mười là sinh nhật chị vào ngày giải phóng Thủ đô, mình cũng từng viết một bài thơ tặng chị, bài thơ xong đã hơn mười năm vẫn chưa có lúc nào gửi cho chị được, giữa những người thân với nhau đôi khi cũng trở thành khách sáo...
Chị cũng từng lãng mạn như em
Chép vần thơ vào bên lề trang sách
Cũng từng có những đêm thao thức
Romeo, Juliet chết rồi
.
Những ước mơ chỉ ước mơ thôi
Dẫu dở dang cả một thời con gái
Lật trang nhật ký xưa bỗng thấy mình khờ dại
Cứ vòi quà mỗi lúc chị về chơi
.
Nhà mình bao năm vẫn nếp ấy thôi
Bố vẫn thổi cơm cho em ngồi học
Mỗi lúc buồn em, mẹ chỉ ngồi khóc
Chẳng một lời trách mắng chi con
.
Mỗi hoàng hôn
Cả nhà quây quần bên mâm cơm nhỏ
Bố kể chuyện vui, cơm thêm ngon miệng
Những chuyện làng, chuyện xóm, chuyện cơ quan
.
Chị ơi chiều nay gió bấc lại tràn
Mẹ lại băn khoăn lo chị không đủ ấm
Em dừng câu thơ, chơi vơi khoảng lặng
Đêm tan vào mênh mông...
Tháng Mười cũng là sinh nhật em, người con gái để lại trong tôi bao nhiêu vết xước. Sinh nhật em năm ấy hai đứa giận nhau chỉ vì những lý do rất vu vơ. Hồi yêu nhau mình bảo ký hợp đồng yêu thử sáu tháng thôi, khi hết đôi bên cảm thấy cần thiết thì gia hạn, không thì thôi! Năm ấy thi cao học xong hai đứa đi chơi, lúc về mình bảo sắp tới là nghỉ Hè nếu em thấy gần gũi với ai hơn thì có thể đến với người đó, còn nếu không thì tháng Mười sẽ lại song đôi. Em không nói gì vậy là giận dỗi, cái giận dỗi của một cô bé hai mươi tuổi lần đầu bị thử thách trong tình yêu... Sinh nhật em mình vẫn nhớ là ngày mười lăm nhưng khi gặp em, em lại bảo là ngày mười sáu, biết là em giận lại vốn vụng về nên đành nhờ cậu em lên Liễu Giai mua một bó hướng dương về tặng em. Mấy ngày sau hết giận, nhưng mùa Thu thì gắn với hoa sữa mà em lại biết hoa sữa gắn bó như thế nào giữa mình và Quỳnh nên mùa Thu của em và mình chả mấy khi yên ổn...
Tháng Mười năm nào Quỳnh đi lấy chồng sau bao nhiêu yêu thương, giận hờn xa cách, Hà Nội mênh mông là nước. Hôm ấy mình lang thang dọc đường Nguyễn Tam Trinh lên Kim Ngưu rồi ngồi uống cà phê vỉa hè ở Nguyễn Du, chân nhúng trong nước lạnh buốt, không biết váy cưới của Quỳnh hôm ấy có lấm bùn hay trắng tinh khôi... Đêm cuối cùng tháng Mười hoa sữa thơm se sắt trong cái lạnh giao mùa, chợt thèm một điếu thuốc trên môi như ngày nào. Lại nhớ bài thơ năm nào Quỳnh viết cho mình như một ám ảnh định mệnh.
Sẽ chia tay như chưa từng gặp gỡ
Sẽ quên đi như quá khứ không màu
Cuộc đời vẫn bắt đầu bao ngả rẽ
Ai biết rồi ngả rẽ sẽ về đâu
.
Sáng nay khi vừa tàn sương trắng
Chợt nhận ra phượng biếc đã chuyển vàng
Và đêm về một mình trên phố vắng
Hoa sữa tắt rồi chỉ có gió lang thang
.
Vẫn biết trước ngày sau rồi sẽ thế
Chuyện đổi thay như một lẽ thường tình
Nhưng chẳng thể trách câu thơ cũ
Đã tìm vần trong rực rỡ nắng Thu
.
Thôi thì hãy cứ nói lời từ biệt
Để mai sau còn nhắc có bao giờ...

Yêu dấu như gió bay, thời gian như lá rụng

"Yêu dấu như gió bay, thời gian như lá rụng"
“Ai viết? Đó chẳng phải là điều quan trọng, có thể là ta, là tôi, là em nhưng điều quan trọng là dành cho em”
Cô gái à, chẳng phải em đã hứa sẽ không bao giờ khóc nếu có lúc cảm thấy cô đơn cơ mà? Giờ đây em có kẻ đón đưa, có kẻ luôn xuất hiện nếu em cần, vậy tại sao em lại cô độc đến như vậy? Nụ cười trên gương mặt của em phải chăng là sự bất cần với chính mình, em bỏ mặc cảm xúc của mình, em buông thả vất mình để sống. Em biến tình yêu thành những trò chơi và tự biến mình thành món đồ trong đấy… Em, em có còn là em nữa không? - cô gái nhỏ.
Sao em không mạnh mẽ như lời em đã hứa, sao em lại cứ đặt mình chênh vênh giữa những kẻ yêu em, sao em lại làm trái tim mình giá lạnh như thế? Chẳng phải em đã trưởng thành, đã mạnh mẽ hơn rất nhiều khi em đã đi qua được nỗi đau của em đó sao? Vết thương về gia đình ấy đã làm em tổn thương rất sâu, tận cùng của tuyệt vọng, và giày vò em trong một thời gian rất lâu, rất lâu… nhưng rồi em đã bước qua nó, ít nhất là cũng chẳng cần đến một bàn tay để bấu víu. Sau ngày đó, em đã tự tạo cho mình một lớp gai hoàn hảo, tưởng chừng như chẳng còn điều gì có thể, dù một lần làm nơi khóe mắt kia rơi lệ nữa hay sao?
Miền Bắc sang Đông rồi đấy, bản tin thời tiết ngắn ngủi nói lên cái lạnh của cả mùa dài, mùa này… nếu chẳng nhớ lầm thì là mùa của em phải không cô gái? Mùa đón nhận em khi em chào đời, em còn vui khi thấy mùa về như những năm tháng qua? Em còn nụ cười vô tư và đôi mắt trong veo kể về sự may mắn nếu ai đó bắt được một chiếc lá đang rơi không? - Cô gái nhỏ.
Chiều nay, cái sự hanh hanh lạnh trộn với sắc nắng vàng nhạt của mùa làm người ta chẳng thể say, còn ai đó nếu đã trót say, có lẽ chẳng muốn tỉnh lại nữa. Mùa đến đúng hẹn, chỉ có em là sai hẹn với mùa. Đời thì ngắn mà nỗi nhớ dài dằng dặc - em đã tự lẩm bẩm một mình như thế. Ai cũng phải lớn lên - điều này thật không hẳn là sự tuyệt vời như hồi bé người ta vẫn tưởng tượng. Yêu dấu như gió bay, thời gian như lá rụng. Gió sẽ về khi mùa lạnh mới chớm sang, nhưng đến mùa sau lại chẳng là cơn gió ấy nữa, lá lìa cành thì tuyệt nhiên sẽ chẳng thể quay lại dù có khao khát, có mong muốn mãnh liệt đến thế nào.
Mùa gió đã về em có thấy không? - cô gái nhỏ. Bóng tối buông nhanh hơn, người ta hối hả hơn khi phố tan tầm, bóng đèn cao áp loang loáng trên mặt đường ướt vì mưa phùn, đôi mắt nhòe vì vướng trong ngàn vạn hạt lạnh. Đừng đi chậm khi qua quán nhỏ ấy vì dưới đời vội vã, tâm hồn em sẽ thắt lại khi đi lướt qua quán vỉa hè quen, bà lão bán hàng cố che chiếc bếp than nhỏ bé, mang lửa hồng trong lòng mà sao nó cũng run rẩy, cũng già nua đến cô đơn như chủ nhân của mình, ánh sáng ngọn đèn đường sao mờ nhạt và mỏng manh đến vậy, sao nó tựa như yêu thương của em. Đừng đi chậm khi qua lối quen vì em sẽ thẫn thờ khi khi thấy dáng hình quen, tiếng nói quen, bờ vai quen nhưng lại là cạnh cái nghiêng đầu dựa của một dáng hình lạ... Thở dài. Em à, con gái không nên thở dài như vậy đâu, bởi dường như có một cái gì đó nặng trĩu, tẻ nhạt và đầy bất lực đến phiền muộn làm buồn lòng ai đó bên em.
Em không thích uống café, mọi người nói uống đắng nhưng ngọt ngào. Với em, nó ngọt ngào nhưng lại đắng. Cách nhanh nhất để quên một người là yêu người khác say đắm hơn. Em cười cái suy nghĩ đấy, có lẽ số đông đã lầm bởi cách nhanh nhất để quên một người là yêu người khác say đắm hơn và sự thật thì điều ấy chỉ làm ta nhanh nhận ra chỉ có duy nhất một người mới có thể làm lòng ta tan nát. Mùa gió đến, nắng về phương Nam để trời Bắc chỉ còn nền trời sáng nhợt, cánh chim bay lẻ - cái chênh vênh đơn độc dội thẳng vào đôi mắt ai đó vô tình ngước lên. Đi qua mùa Thu chòng chành sợi nắng, em thương nhớ cỏ may, em tiếc thầm màu cúc…
Chiều qua dường như thấy em, có thể vì mùa gió lạnh, cũng có thể vì cơn mưa lạnh làm con người hối hả, chẳng nhận nổi ra mình nhưng lại nhận ra em. Em ngồi im lặng, dường như đi qua tất cả từng nhịp vội vã quanh em. Chẳng có nắng, hơi lạnh len lỏi vào từng ngách kín nhất, sâu nhất, vào từng nhánh cỏ khô mảnh mai đặt trên bàn, vào làn tóc mềm, vào từng nhịp thở… Em ngồi đấy, bên một cốc trà còn nóng, góc nhỏ, quán quen, người cũ. Em nhâm nhi thời gian, nhấm nháp cái gọi là tuổi trẻ, là những yêu dấu đã lướt qua… trà đậm, gió nhẹ, mưa nặng, cuộc đời nhạt.
Câu hát xa xăm ngày nào vang lên…
...Yêu dấu như gió bay, thời gian như lá rụng.
Ta níu thời gian, thời gian không  quay lại.
Ta  hẹn gió về , gió lại bỏ đi xa…

Ta vẫn là ta của những tháng ngày cũ

Đêm, một mình, nhìn lại chặn đường mà ta đã đi qua, khó khăn, vất vả trải đầy muôn nẻo. Những tưởng ta hôm nay đã khác ngày hôm qua, đã đủ đầy và vững chắc hơn rất nhiều so với trước. Nhưng khi sóng dữ xô bờ, gập ghềnh sỏi đá thì ta lại chỉ còn hai bàn tay trắng, cùng với thất bại và cảm giác đau điếng khi biết rằng ta chưa hề đổi thay.  
Tự cho mình điên, tự cho mình nằm yên với tất cả mọi thứ, để lắng nghe mùi vị của niềm đau đang thấm đậm hết mọi ngõ ngách trong tâm hồn.
Có lẽ ta đã quá tự hào với chính mình, hài lòng quá sớm về bản thân nên ta mãi chỉ là kẻ chùn chân nơi góc phố nhỏ mà cứ ngạo nghễ tưởng rằng mình vĩ đại, hiên ngang lắm giữa bầu trời. Để rồi hôm nay khi một lần nữa ta phải đương đầu với sự đánh đố của đời thì ta vẫn chỉ là kẻ thất bại tầm thường, đáng khinh như bao người hèn yếu khác.
Cười ngã, cười nghiêng, cười như một kẻ điên dại không còn lý trí, cười trên chính sự bất lực của mình, cười để lòng bớt đi cái vị đắng chát, cay nồng khó thở. Tự cho mình điên, tự cho mình nằm yên với tất cả mọi thứ, để lắng nghe mùi vị của niềm đau đang thấm đậm hết mọi ngõ ngách trong tâm hồn.
Lau khô dòng nước mắt của chính mình, nếm hết vị mặn đắng nơi đôi môi đã không còn sức sống. Ta mệt mỏi với bao lần ngã nhoài mà không có lấy một nơi để bám víu, bao lần chùn chân mà tìm mãi vẫn không có chốn đi về. Sợ lắm cái cảm giác mình chỉ có thể xuôi tay mặc tất cả trôi theo chiều nước cuốn, sợ lắm cái cảm giác trống không giữa bể đời nhộn nhịp bao người phải bon chen, sợ lắm khi ta phải một mình trước mưa rền sóng dữ mà chẳng có một ai để cùng sẻ khổ chia sầu.
Xin đời hãy để ta được sống một cuộc sống bình thường, được thở bầu không khí trong lành và được ngủ một giấc ngủ bình dị.
Phải vấp ngã bao nhiêu lần nữa? Phải đứng lên và làm lại từ đầu đến lúc nào? Ta không còn đủ sức mạnh để tiếp tục bước những bước chân ngập ngừng về phía trước, không còn đủ tự tin để ngạo nghễ với đời rằng ta chẳng bao giờ chịu thua.
Ta muốn ngủ yên dù ai có cười khinh khi hay miệt thị, muốn được bình lặng dừng chân dù nơi ta đang đứng tất cả chỉ toàn là niềm đau. Xin đời hãy để ta được sống một cuộc sống bình thường, được thở bầu không khí trong lành và được ngủ một giấc ngủ bình dị.
Không cần quá khắc khe với kẻ đã không còn sức kháng cự như ta đâu cuộc đời à.
Thanh Ngọc

Em muốn!

Có thể, sau những nỗi đau mất đi một thứ gì đó quan trọng với cuộc đời của mình, em lại đắm mình vào men sau trong những đêm dài lang thang trên từng ngõ nhỏ. Cũng có lẽ, em đã sai khi bước chân trên con đường tình yêu giữa anh và em, vốn dĩ con đường hai ta bước, là hai đường thẳng song song chẳng bao giờ giao nhau. Dù có đi hết cả một đời, thì mãi mãi cũng chỉ nhìn thấy nhau, và sẽ chẳng bao giờ cùng nhau chạm vào chung một điểm dừng.
Tình yêu này, là do em tự nguyện. Em nguyện yêu anh, hi sinh và lặng lẽ dõi theo anh. Em chẳng muốn làm vật cản trở anh trên con đường anh bước, chỉ là em muốn... muốn tình yêu trong em sống lại, và vì trái tim em chẳng thể nào quên được những yêu thương khi xưa.
Em muốn...!
Muốn được anh ôm vào trong vòng tay ấm áp. Vòng tay đã từng trao em, nay đang truyền hơi ấm cho một người khác. Chắc anh chẳng bao giờ hiểu được, em khát khao yêu thương ấm áp nơi anh tới nhường nào.
Anh... em muốn...
Muốn được ôm anh ở ngay đây, muốn tựa vào vai anh và nói với anh rằng em yêu anh biết mấy. Em muốn... muốn hai trái tim cùng hòa chung nhịp đập. Muốn là người cùng anh đi hết đoạn đường còn lại.
Nhưng tất cả cũng chỉ là ước muốn. Bởi giờ đây, bên anh đã có hơi thở khác lấp đầy, người ấy... chẳng phải em.
''Hoặc là yêu nhau, yêu đúng nghĩa hai là ngừng giày vò nhau.
Cuộc tình dù đúng dù sai, tổn thương nhất vẫn chỉ là người con gái!''
Ừ. Đúng, anh nhỉ. Dù là yêu, hay là khi chia tay, thì với em, tổn thương vẫn lấp đầy cả những khoảng trống của con tim.
Ừ. Hạnh phúc ấy, em chẳng thể nào có được. Đơn giản, hai ta chỉ có duyên mà không có phận.
Người ta thường nói, đến với nhau, gặp nhau bởi cái ''duyên'', còn bên nhau, yêu nhau là do ''nợ''. Ừ thì... anh có lẽ chẳng nợ em điều gì cả. Nhưng... còn em, thì lại nợ anh một tình yêu. Một tình yêu trong im lặng.
Tự vỗ về bản thân. Những ước muốn cũng chỉ là ước muốn.
Một ngày nào đó, xa, cũng có thể là rất xa... em sẽ trao trả yêu thương trong em về nơi anh, nơi trái tim đang là từng mảnh vụn.