Thursday, November 7, 2013

Tìm tiên dược cho mình

Người ta sẽ không thôi thắc mắc cũng không thôi định nghĩa về thế nào là tình yêu, thế nào là tuổi trẻ và thế nào là đam mê. Thắc mắc thì bao hàm cả việc lôi ra những vấn đề hóc búa, những giả thiết trớ trêu và ất ơ nhất. Còn định nghĩa vừa tích cực vừa tiêu cực, vừa trái vừa phải, vừa bản lề vừa trái lề, vừa tự cổ chí kim cho tới thời hiện đại và tương lai thì mới gọi là định nghĩa.
Đâu đó, có những người trẻ còn nhớ câu này trong truyện ngắn của Phan Ý Yên: "Chợt nhớ những ngày mà tuổi trẻ là thứ tiên dược thần kì. Niềm kiêu hãnh bước qua mặt trời trên mỗi chuyến đi..."
Những chuyến đi ấy, bắt đầu thì vô vàn hứng khởi, tiên dược mới uống cũng thấy nó tăng lực ghê gớm, con người ta ra đi, mang trong tim niềm kiêu hãnh của kẻ xuất hành đơn độc mà lừng lững, những hoài bão ước mơ vừa bắt đầu đốt cháy rạo rực, háo hức và khát khao. Nhưng rồi, mặt trời chỉ đẹp được lúc bình minh, khi ánh nắng của nó vừa đủ sưởi mặt đất khỏi hơi đêm giá lạnh, đủ lấp lánh một giọt sương mai, đủ chiếu nhè nhẹ qua làm tóc nâu buông lửng… Với tôi, chặng đường khó khăn nhất là khi người ta ở lưng chừng của cuộc hành trình. Người ta không còn thấy nơi mình ra đi, còn đích đến vẫn đang mờ mờ trong sương khói. Người ta ở giữa cuộc hành trình khi mặt trời lên đỉnh ban trưa, rọi đủ thứ nhiệt năng gay gắt, đủ thứ tia cực tím độc hại, đủ thứ chói chang bỏng rát. Người ta ở giữa cuộc hành trình khi tiên dược, hoặc là bị “triệu chứng lờn thuốc” nên không còn tác dụng, hoặc là quá quen với tiên dược để chỉ thấy nó còn là một thứ nước rất bình thường. Người ta ở giữa cuộc hành trình với những lao đao, nửa muốn trở về nửa muốn đi tiếp, thậm chí là muốn bắt ngang một con đường khác cho bớt xa. Người ta ở giữa cuộc hành trình và thấy những khát khao đã vơi đâu hết, mắt mỏi, não mệt, linh cảm cũng như chết đói nên chẳng còn định vị được bản thân và định hướng được hành trình. Như thể, đoạn giữa hành trình lại là một cuộc chiến hoàn toàn mới, khốc liệt gấp bội và tàn nhẫn gấp bội, với đủ đầy những điều hoang mang nhất, những xót xa nhất, những vô vọng nhất…
Khi tâm trí vẫn còn hoang mang, tôi vô tình nhớ đến một chuyện cũ. Chúng tôi từng tham gia một cuộc hành trình theo dấu mật thư. Lần ấy, thay vì tuân thủ những dấu đi đường, một người trong nhóm đã khởi xướng một con đường tắt. Thông thuộc địa hình, anh ấy đề nghị chúng tôi nên đổi đường khác nhanh hơn. Làm như thế, sẽ tránh được những đoạn đất lở, đất bồi và đất bùn của con đường quy định. Nhưng rồi, việc bẻ sang một đường khác không giúp hành trình của chúng tôi được đơn giản đi một tí nào mà ngược lại, còn vất vả hơn bội phần. Thay vì đến đúng trạm mật thư theo thứ tự của hành trình, chúng tôi bẻ lộn bẻ xuôi, đi tới đi lui giữa trạm này và trạm nọ. Từ vị trí số 2 trong đoàn, chúng tôi đã tự làm mình chậm chạp đi và chỉ còn nước về cuối. Chúng tôi đã ra đi trong niềm kiêu hãnh của những kẻ có cơ may ở tốp đầu, chúng tôi cũng kiêu hãnh khi nghĩ việc bẻ lái là lựa chọn khôn hơn người khác. Và sự kiêu hãnh ấy đã khiến chúng tôi thấy thất bại của mình ê chề hơn. Bởi thế, dù tự do đến đâu, dù hoang mang đến đâu, dù bạn linh cảm tốt đến đâu, dù cơ hội cạnh kề bên tốt đến đâu, bạn cũng đừng vì một phút bốc đồng mà bất tín phụ bạc với cam kết của bản thân mình, đừng bội bạc với con đường và ước mơ bạn đã lựa chọn và đã có thời vô cùng khát cháy. Sự bội bạc ấy, rồi không biết sẽ dẫn bạn tới đâu… Đừng để khi hối hận thì đã quá muộn màng.
Đừng hái trái khi còn xanh, đừng đòi hỏi sắc bén khi bạn còn trong lò nung chảy để tôi rèn, đừng đòi hỏi nguyệt quế khi bạn chỉ mới ở lưng chừng – mà người đời còn chưa kết xong vòng hoa cho bạn. Đừng từ chối khi bạn còn chưa biết cơ hội ở sau lưng cuộc đời là gì. Đừng nhảy xuống thuyền đòi bơi khi đang ở giữa biển khơi. Bởi trái xanh không lành mà cũng chẳng ngọt. Dao nung chưa đủ độ cũng chỉ là đống sắt nóng chảy vô dụng mà thôi. Ra đi mà không mang được gì về thì cũng tạm cho là vô ích, tôi biết, người đời – người thân sẽ động viên và an ủi chúng ta nhiều lắm, nhưng tận trong sâu thẳm, thỉnh thoảng cảm giác thất bại lại làm chúng ta tê tái. Còn bơi ư, bạn có bơi được không? Thuyền có thể vẫn xuôi nhờ sức nước, sức gió, nhưng bạn mà lỡ phải để sức nước sức gió đẩy mình đi thì chỉ có nước ngửa mặt lên trời rồi. Đường về bờ xa lắm... để mà bơi... Cô giáo chúng tôi cũng đã từng một lần ra đề nghị mở như vậy, cuối cùng, chỉ có một bạn nhận được phần thưởng và sự đánh giá cao của cô khi bạn sẵn lòng làm mà không so đo tính toán. Dẫu có tính toán với nhau tiền ăn uống hàng tháng, tiền chè cháo ở quán cóc ven đường thì cũng hãy đừng nghĩ đó là biết chi tiêu để đi tính toán với cuộc đời. Cuộc đời biết cả những thuật toán mà con người chưa khám phá ra, còn chúng ta mớ thuật toán khám phá ra rồi cũng chưa dùng được hết. Vậy đấy, làm ơn, hãy ở lại, hãy kiên trì cho tới cùng, hãy giữ chút niềm tin còn chưa lung lạc. Vậy đấy, hãy gượng cười, gượng cười và gượng cười thêm. Dẫu khóc rồi cũng hãy tìm cách gượng cười một khi nước mắt chẳng còn chảy xuôi được nữa. Vậy đấy, hãy trung thành với những điều cao đẹp mà mình đã định vị được. Trên con đường lên đỉnh núi tuyết, bạn có thể gặp hồ băng, bạn có thể rẽ ngang và ở lại hồ băng tuyệt đẹp. Nhưng chẳng ai biết được đâu sẽ là nơi tuyệt hơn… một khi bạn bước chân lên đến đỉnh cao tuyệt đối, không còn mỏm đá nào để leo tiếp. Cảm giác hoàn thành trọn vẹn luôn tuyệt hơn là một cái gì đó lưng lửng giữa chừng. Hãy hoàn thành như thật, xong xuôi như thật, tức là không còn gì buộc bạn phải trở lại làm cho xong nữa. Có thể, một ngày nào đó, chúng ta sẽ nuối tiếc cho sự dở dang nhiều hơn thay vì nuối tiếc đã hoàn thành một điều không lấy gì làm kiêu hãnh.
Tuổi trẻ chỉ mới là khởi đầu. Đúng thế, đã là một người trẻ rồi. Hãy đề cao chữ tín, hãy thiết lập uy tín cho mình bằng việc tôn trọng bản thân, nguyên tắc của bản thân và cam kết của bản thân. Hãy kiên trì, chứ đừng nông nổi, bởi người ta trẻ không có nghĩa là mãi mãi non tơ và ngây dại, trẻ để mà trưởng thành. Cứ trẻ ngông mãi thì khác nào giậm chân tại chỗ, ù lì trong một mớ lòng vòng quanh quẩn để rồi cuộc đời đi qua, không có gì đáng để ngoái lại nhìn? Tuổi trẻ hãy còn niềm kiêu hãnh. Kiêu hãnh để bước qua mặt trời chói lọi và bỏng rát, chấp nhận thiêu đốt để được tỏa sáng. Thứ tiên dược thần kì ấy, chẳng là gì khác ngoài sức trẻ và niềm kiêu hãnh này.
Rồi sẽ đến lúc… chặng đường lưng chừng này qua đi, lớp sương mờ mờ ảo ảo này tan đi, và ta thấy, đường về không còn xa nữa. Hãy bền sức cho chặng đường này. Bởi chỉ có chặng này là mệt mỏi. Còn ngày về ấy, chắc chắn rằng, đã cùng kiệt, đã bủn rủn, nhưng có đau đớn nào còn ngăn chúng ta lao tới một khi đích đã rõ đây rồi. Kẻ can đảm là kẻ từ bỏ ngay lúc khởi đầu, hoặc từ bỏ khi gần tới đích. Cả hai đều là người can đảm và có tầm nhìn. Chỉ có những kẻ đi lưng chừng mà bỏ cuộc, mới là không ra sao!
Đừng tìm nữa mà hãy tự khai mở thứ tiên dược thần kì ấy đi! Hãy kiêu hãnh đi! Hãy làm cho tuổi trẻ này một ngày nào đó là một câu chuyện đáng nhớ.
Ngay khi tôi nhận ra mình vẫn còn khờ dại, nông nổi và ngông nghênh, tôi mới thấy mình đang bắt đầu lại tuổi trẻ. Tôi không đứng ngoài cuộc để thao thao những điều tưởng chừng là chân lý nữa. Tôi bắt đầu lao vào như tuổi trẻ, nói năng như người trẻ. Tuổi trẻ là tuổi có những trải nghiệm và cảm xúc thật, chứ không phải một mớ giáo điều được tổng kết. Tôi có lí do để viết như văn chương thật giống là của người trẻ mới lớn. Sống thật thà như tuổi trẻ chính là chấp nhận cả hạnh phúc lẫn đau thương, cả vui tươi và chật vật. Cũng bởi không cựa mình thì không lớn, mà không lớn thì không thực sự trưởng thành.
(Cả truyện của Phan Ý Yên, chỉ còn thích mỗi câu đấy)

Yêu em, anh phải vất vả lắm...

Yêu một đứa con gái bình thường đã mệt, đằng này lại yêu một đứa thất thường, ương bướng và lập dị như em thì lại càng vất vả.
                           
Yêu em, đầu tiên là anh phải kiên nhẫn vì nếu không kiên nhẫn anh sẽ chẳng yêu được em. Hãy tiếp cận em một cách tự nhiên nhất, để những sự quan tâm, ân cần của anh không làm em thấy ngẹt thở hay khó chịu bởi cảm giác gò bó.
Yêu em, anh đừng quá vồn vã. Cũng đừng hy vọng mang những trò tán gái cũ rích học được trong phim ra để sử dụng với em, vô ích thôi. Em thích những gì đến tự nhiên, em ghét những gì chớm nhoáng, vì em nghĩ những thứ đến quá nhanh thì đi cũng vội lắm.
Yêu em, anh phải chính chắn trong suy nghĩ, ôn nhu trong hành động và nghiêm túc khi nói về ước mơ của mình, vì có như thế mới gây được sự chú ý của em, mới làm em cảm thấy an toàn và tin tưởng. Con trai mà không như thế sẽ tạo cho em cảm giác sao mà trẻ con so với em quá, anh biết đấy bản thân em là một đứa con gái nghĩ nhiều, tự lập, và rắn rỏi không thua gì một thằng con trai, tự tôn của em cao lắm nên trước khi làm em yêu, hãy làm em phục trước đã.

               

Yêu em, anh cũng phải bao dung lắm, vì em ngang bướng, em trẻ con, em thích làm theo ý mình và hay cãi, nên những lúc ấy anh đừng nóng nhé. Anh mà nổi xung lên nữa thì không biết chuyện sẽ đi về đâu đâu. Khi ấy anh hãy nhỏ nhẹ ôm em vào lòng, bỏ qua hết những ngốc xít của em, dù em có ngang ngược đẩy anh ra, anh cũng đừng bỏ cuộc nhé.
Phái mạnh mà, yêu thì phải chứng tỏ, phải bảo vệ, phải yêu chiều, phải cưng nựng, và có khi là phải "chịu trận" tất tần tật những đòi hỏi bất thường của em mà không được kêu la, vì đơn giản em nghĩ anh dư sức biết ngoài kia có bao nhiêu chàng trai khác đang hừng hực nhóm lửa hy vọng được "chịu trận" vì em. Nói vậy không có nghĩa là lúc nào anh cũng chiều em, vì em trẻ con, đôi khi không biết mình sai, có câu "chiều quá hóa hư" mà, nên nếu em quá đáng thật, thì hãy nghiêm khắc nói với em, em sẽ không trách anh đâu. Nên anh phải biết lúc nào nên nhu, lúc nào nên cương (vì em bá đạo nên em muốn chàng trai của em cúng phải bá đạo chút) vậy mới không nhàm chán. ^^

              

Yêu em, anh phải hiểu em. Không cần phải hiểu hết nhưng phải là người hiểu em nhất. Những lúc vui thì không nói làm gì, còn những khi em buồn mà cố chấp không nói thì anh cũng phải nhận ra nhé, em cần một người chỉ nhìn vào mắt em thôi đã biết em muốn gì, cảm thấy thế nào, sẵn sàng ngồi cạnh em hàng giờ cho em tựa vào vai, nghe hết uất ức của em, và lau nước mắt cho em.
Yêu em, anh phải ghen dữ lắm, vì thú thật xung quanh em nhiều người tán tĩnh, tại em dễ thương quá mà. ^^ Sẽ có lúc anh cũng nỗi khùng lên, nhưng anh yên tâm nhé, em không có tính lăng nhăng. Hứa luôn đó. Em thì không ghen, mà là chúa ghen tính chiếm hữu cao lắm, nên hãy chỉ có mỗi em thôi, lạnh lùng với tất cả những cô gái khác xung quanh và chỉ quan tâm, yêu thương mỗi em thôi, nhớ anh nhé, rồi em sẽ yêu anh đến không bỏ được.
Và một điều này nữa, điều quan trọng nhất mà em cần, đó là chân tình. Những thứ khác chỉ là phụ, cái em mong muốn nhất là một tình yêu sâu sắc kìa. Người ta chẳng thể nào sống với nhau dài lâu nếu không yêu thật lòng, và em một khi đã bắt đầu mối quan hệ thì luôn mong muốn đó là tình yêu duy nhất của đời mình, và em hy vọng anh cũng thế. Nghiêm túc trong tình yêu của chúng mình, anh nhé!
Em coi ngây ngô vậy chứ suy nghĩ thì như cụ ấy anh à. Vậy nên, hãy yêu em bằng thứ tình yêu mãnh liệt nhất mà anh có, không cần quá tròn trịa nhưng cũng đừng làm méo mó nó đi, nồng nhiệt nhưng không hề quá đà, cũng đừng bị lụy không đáng mặt đàn ông, yêu sâu yêu đậm, yêu làm sao để em tự động gán tự do đời mình vào anh không ép uổng.
Thế đấy, yêu em, anh sẽ phải làm nhiều thứ, sẽ phải vất vả lắm. Vất vả, anh có sợ?

             

Sẽ có ý kiến cho rằng một người như thế là không có thực, là viễn tưởng nhưng tôi tin rồi cô gái nào cũng tìm được người đàn ông của đời mình, có thể bằng cách này hay cách khác, sớm hay muộn và không nhất thiết phải giống y những điều trên. Nhưng...chắc chắn rằng người đó phải yêu bạn không biết mệt. Nhé!




P/s: Viết cho anh, người đàn ông đã không biết sợ mà bỏ qua tất cả để yêu em. <3 <3

Tình đầu là tình không thể quên

Tình đầu. Tình đầu là một loại tình cảm không thể quên, chứ không phải là khó quên. Người ta thường lầm tưởng về mối tình đầu tiên của mình, thường là lầm về khoảng thời gian xảy ra và người mà ta có thể thực sự gọi tên là “tình đầu”.
Nhiều người nói tình đầu vào lúc họ học cấp Một. Cũng có người nói tình đầu của họ là vào cấp Ba. Thậm chí có người cho là tình đầu của họ chưa đến. Thật ra đa số kiểu tình yêu lãng đãng nhẹ nhàng thấm đẫm mùi tuổi ô mai học trò khó có thể gọi là một tình yêu đầu đích thực. Chút nước mắt rồi quẹt vài cái qua loa không thể gọi là một tình yêu đầu được.
Tình yêu đầu là khi, lần đầu tiên trong đời bạn hiểu được rõ ràng mình yêu ai đó mà cuối cùng lại phải nhận lại cảm giác rất đau. Suy nghĩ con người ta rất kì cục, khi bị đau thì mới nghĩ là mình yêu thật. Chắc vì cái lý luận cũ xì là nếu không yêu thật, làm sao mà đau vì người khác được, vì vậy cứ phải đau, rồi người ta mới tin đó là tình đầu.
tumblr_lnwbs6rOOp1qcxieko1_500
Tình đầu lấy đi của người ta không ít thứ, nhưng thật ra cũng chẳng nhiều. Cái nó để lại trọn vẹn nhất là nỗi đau, sự tiếc nuối, thậm chí là tức giận và hối hận. Còn thứ nó lấy đi, không phải là khả năng yêu thêm ai đó khác, mà là khả năng yêu một người một cách vô tư, không tính toán.
Cả đời này, người ta yêu rất nhiều lần, nhưng chắc chỉ có một lần là yêu mù quáng và sâu sắc đến độ có suy nghĩ rằng sau này không thể có lại cảm giác đó một lần nào nữa.
Hiếm ai ở bên cạnh tình yêu đầu tiên của mình được đến suốt đời. Dù phải chia tay thì tên họ, quê quán, ngày sinh, thói quen và tính cách người đó ra sao, chắc chẳng khi nào quên được, dù bản thân không cố tình nhớ.
Vẫn có thể yêu thêm nữa, ngã vào vòng tay nhiều người nữa, nhưng chắc chẳng tình yêu nào có màu sắc và mùi vị giống tình yêu đầu cả. Và dù muốn dù không, con người ta đều sẽ so sánh mọi tình yêu sau này mình có với mối tình đầu tiên.

Dừng lại, suy nghĩ bởi yêu thương!

Những cơn mưa nhỏ lác đác. Chạy qua một dòng suy nghĩ và dừng lại bởi một dấu chấm hỏi to tướng.
"Chúng ta còn có thể vì nhau được nữa không?"
Miên man với con đường nhỏ, men về những câu truyện của ngày hôm qua.
Em luôn tự hỏi thật ra giữa em và bạn thì anh trân trọng bên nào hơn. Tại sao em lại đưa đến một sự so sánh khập khiễng như thế này, vì tình bạn và tình yêu là hai định nghĩa hoàn toàn khác. Và em cũng không muốn những suy nghĩ này cứ chạy theo em mãi, bởi vì nó sẽ làm chúng ta xa nhau. Và cũng sợ khi phải suy nghĩ quá nhiều.
Phải nghĩ đến những giọt nước mắt nhỏ của em rơi mỗi khi sự tủi thân nó xuất hiện. Có đôi lúc em muốn đi chơi chỗ này hay chỗ kia, muốn được anh chở đi làm ngày hôm đó hay muốn anh vì em mà đi bộ thật lâu. 
Trẻ con yêu nhau theo kiểu nếu một giây một phút không nhắn tin với nhau sẽ nhảy dựng lên. Người lớn thì khác, chỉ cần nhắn tin trước khi đi ngủ và sau khi ngủ dậy là đủ.
Trẻ con yêu nhau theo kiểu một ngày giận nhau ba lần, còn người lớn yêu nhau theo kiểu ba tuần giận nhau một lần.
Trẻ con yêu nhau theo kiểu một ngày gặp nhau ba lần, người lớn thì chỉ cần ba tuần một lần là đủ.
Có lẽ chúng ta đã quá hiểu nhau và yêu theo kiểu người lớn nên không còn quyền vòi vĩnh như thế nữa. Em muốn đi bộ, anh mỏi chân lắm. Em muốn anh chở em đi làm, anh buồn ngủ lắm...
Nhưng anh nào đã lớn để có quyền yêu em theo kiểu người lớn như thế. Anh còn quá trẻ con cho những suy nghĩ người lớn.
Em có đáng để anh yêu không? Một lời từ chối của anh đối với bạn thì khó nhưng đối với em như úp ngửa một bàn tay phải không anh. Em lại tự so sánh và làm mất giá trị của bản thân mình rồi. Anh đã từng nói với em như thế.
Thế thì giá trị của em trong anh nằm ở đâu, khi em chỉ có một ngày nghỉ anh cũng đi với bạn. Em phải suy nghĩ lại thôi, suy nghĩ lại bản thân mình. 
Anh à!
Ai cũng nghĩ cho cái tôi của mình như thế thì biết bao giờ mới trưởng thành hả anh? Và rồi tình yêu cảu chúng ta sẽ đi đến đâu?
Không phải một trong những điều tuyệt vời nhất của cuộc sống là nhìn thấy được nụ cười của người yêu thương sao anh?
Và anh đã nhìn thấy được nụ cười của em chưa?
Dừng lại...

Mùa có về cho anh nắm lấy tay em

Mùa có về cho anh nắm tay em
Đông đã đến để mình nhen bếp lửa
Thắp cho em nụ hôn ngày đôi lứa
Bởi xuân hồng cánh én đã se duyên.
Tiếng píp tin nhắn quen thuộc vào mỗi giờ sáng, không cần mở điện thoại ra em cũng có thể đọc được
- Thức, thức dậy đi… Cái đứa đã béo bụng mà còn ham ngủ.
Cái điệp khúc tin nhắn với điệu bộ đó làm em buồn cười. Dường như em đã quen với cái giọng GATO đó từ bao giờ em cũng không nhớ nữa. Chỉ biết là mỗi sáng không phải tin nhắn của anh thì cũng là tin nhắn từ em:
- Thức, thức đi… Cái đứa đã xấu mà còn lười, chúa ngủ nướng.
Em hay cho rằng cuộc đời mỗi chúng ta đều có những nhân duyên mà không ai có thể biết được. Cũng như em và anh, tất cả đều do sự tình cờ.
Có lần anh bảo, lần đầu gặp em chẳng có ấn tượng gì. Chỉ là một người hay cười, huyên thuyên đủ chuyện trong những người bạn anh quen. Em lại bảo, ấn tượng về anh chỉ là một người ít nói, nhìn mặt thấy ghét.
Thế nhưng, cũng từ những điều đó cả hai lại trở nên thân thiết hơn. Có lẽ vì sự ghét “cái mặt” đó lại làm cho chúng ta xích lại gần nhau. Những khi em buồn, em hụt hẫng trong cuộc sống của mình. Anh luôn là người chìa bàn tay ra nắm và kéo em đứng dậy. Anh nói em khóc rất xấu thế nên đừng có khóc nữa. Sao em không tập cười để mình xinh đẹp hơn.
Đã bao lần anh thấy em khóc, đôi khi cũng chẳng là chuyện gì to tát đại loại như:
- Anh à! Em nhớ Ngoại!
- Anh à! Em nhớ nhà!
- Anh à! Em bị người khác nói sai về mình
- …
Những lúc như thế, cái đầu em trở nên ngoan ngoãn lắng nghe từng lời khuyên của anh. Anh đủ trải nghiệm để cho em cách giải quyết đúng đắn nhất. Cũng có khi cố tìm chuyện vui nào đó kể để cho em quên đi sự bực tức của mình, và câu cuối cùng vẫn là
- Nín chưa, đúng là mít ướt mà.
Đôi khi em nghĩ Sài Gòn này thật dễ thương biết chừng nào, vì nó đã cho em sự gắn kết nhiều thứ. Những người bạn em biết, những công việc em trải nghiệm và cả những khoảng thời gian mang đến cho em tiếng cười.
Buổi chiều cho ngày nghỉ lễ, một cuộc đi chơi không hẹn trước theo cái thói quen riêng của hai đứa. Trưa nắng, cầm điện thoại Buzz cho anh một cái.
- Buzz! Chiều nay anh rảnh không?
- Cái gì dzợ?
- Em đang có 2 voucher đi ăn đây… Đi chung hén!
- Hehe… ăn cái gì dzợ?
- Đi ăn cháo ếch Singapore, mà em ăn cháo, anh ăn ếch.
- Ừ… đi thì đi... Hehe
- Đúng 6h có mặt. Đứa nào tới trễ là bị uýnh te đầu á.
Lâu lâu cả hai lại cao hứng hẹn hò nhau theo cái kiểu nhớ là gọi như thế. Và cách mà anh và em nói chuyện với nhau luôn khiến người xung quanh tò mò. Nhiều lúc, ngẫm nghĩ cuộc sống quanh mình đôi khi thật thú vị. Nó mang đến cho em sự gặp gỡ bất ngờ, cho em sự gắn bó thân thiết với nhiều người tưởng như sẽ chẳng bao giờ có được. Em bước ra khỏi thế giới bàn phím là những buổi trò chuyện thân tình, và cảm nhận trong tim nhau những sẻ chia cần thiết trong cuộc sống. Và một điều quan trọng là em cảm nhận anh hiểu và luôn bên cạnh em những lúc cần thiết.
Đông chưa về nhưng Sài Gòn đã chớm lạnh thì phải, những cơn mưa bất chợt vẫn chưa đủ làm em lạnh. Vì em biết rằng nắng vẫn còn đâu đây trong ánh mắt anh.
Píp … Píp…
- Đi ăn cơm thôi, đồ béo bụng hay mít ướt... hehehe
- Kệ ta... hứ...

Tuesday, November 5, 2013

Chạm mưa!

Có lẽ không phải tự nhiên tại sao em lại thích ngắm mưa Sài Gòn như vậy. Những cơn mưa Sài Gòn trong em như những giọt nước mát lành, trong sáng như ánh thủy tinh và đầy thơ mộng. Mưa Sài Gòn là sự vội vã, bất chợt nhưng cũng đầy khoảnh khắc và quyến rũ.
Em thích cảm giác được xòe tay ra đón những giọt mưa mát lạnh trong lòng bàn tay mình, cảm nhận được hơi thở, từng dư vị của mưa. Mưa là rơi, là chạm và là thích thú. Mưa mang đến cho ta nhiều suy nghĩ, đôi khi chút buồn man mác, vẩn vơ, một chút tinh khiết hay chút lạ lẫm, vui tươi cho ngày mai đầy nắng.
Có lần anh nói với em rằng, chạm vào mưa giống như chạm vào hạnh phúc của đời người. Bởi lẽ cơn mưa đầy thình lình, mà ta lại không thể dễ dàng đưa tay ra đón nhận nó. Em muốn chạm vào mưa giống như chạm vào tâm hồn của anh. Anh giống như mưa Sài Gòn, dễ hờn dỗi, dễ nổi giận như cơn giông bất chợt, nhưng cũng nhẹ nhàng qua đi, và sau cơn mưa ấy là chút năng miên man đủ làm đôi má em ửng hồng.
Mưa trong em là đợi chờ anh tới, đợi những thổn thức yêu thương, đợi những rung động nhỏ bé nhưng thật sâu lắng. Phải chăng em đang đánh cược tuổi trẻ của mình cho một tình yêu không trọn vẹn? Và anh, dù biết rằng anh không như người yêu em từng mơ ước, từng tưởng tượng. Nhưng chính anh là người nâng đỡ từng bước đi của em, hay chỉ đơn giản là nhắc nhở em về mỗi bữa ăn hàng ngày. Nếu em là một đứa trẻ ngoan, có lẽ anh sẽ không hề khó khăn gì, nhưng em lại là một đứa trẻ với nhiều tính xấu nhất. Vậy nên yêu em không dễ. Nhưng đứa trẻ nào cũng đơn giản và yêu em cũng đơn giản như thế.
Cuộc đời mỗi người giống như một cuộc chạy đua Maratong đường dài, người ta càng cố gắng chạy thật xa, thật nhanh thì sẽ chịu thật nhiều tổn thương. Và tình yêu của chúng ta cũng vậy. Giống như những cơn mưa của Sài Gòn, mang cho ta sự thuần khiết trong tâm hồn, mang cho ta những cảm xúc trào dâng hạnh phúc, nhưng gió, sấm chớp, giông tố của nó sẽ khiến ta sợ hãi và tổn thương. Nhưng hạnh phúc không phải ai cũng có thể chạm vào và em cũng không cần một người yêu hoàn hảo, chỉ cần một người đủ mang lại cho em tất cả cảm xúc yêu ghét như cơn mưa kia!

Tuy điều đó sẽ chẳng dễ dàng gì

Tôi nhớ những ngày Hè, trời nóng như đổ lửa. Quạt máy chạy rì rì trên đầu. Nằm tựa lưng vào thành giường, nhìn ra bệ cửa sổ. Đó là khoảng thời gian mùa Hè rực rỡ, thấy lúc nào cũng hạnh phúc. Hồi xưa, tôi đã từng thích những điều đơn giản lắm. Thích uống trà có pha mật ong. Thích mùi bánh và cà phê tản ra từ tiệm bánh Tous les Jours CMT8. Thích đi bộ và nghe Hà Trần rỉ ra trong headphone… Đôi lúc, chúng ta không biết bản thân hạnh phúc hay vui vẻ vì điều gì. Có thể là một điều lớn lao, thậm chí là một việc nhỏ nhặt. Chỉ biết là cảm giác lúc đó luôn mạng lại thứ an yên tuyệt đối trong lòng.
Tháng Mười bỏ đi rồi.
Hành trình của tôi lúc nào cũng làm việc và làm việc. Không trà. Không mứt gừng. Có khi ngồi vu vơ ngoài phố với đồng nghiệp và lục đâm châm thuốc. Sau trận mưa đêm ngoài phố. Ngồi trên giường và đọc vài mẫu truyện ngắn đã lâu của Anni Bảo Bối. Trời lúc này đã tối. Mọi thứ lờ mờ sau lớp cửa kính. Thành phố chỉ còn những đốm màu ướt nhẹp cứ chuyển động mãi không ngừng. Những ngày này, tâm tạng dễ buông bỏ. Đã có lúc cũng muốn vứt bỏ mọi thứ và một mình đi về Đà Nẵng.
Hôm nay có dịp, tôi ra một góc quan quen và ngồi uống trà với bạn. Bạn kể tôi nghe rằng bản thân bạn đang lưỡng lự trước nhiều sự lựa chọn. Bạn nói với tôi, có một vài giai đoạn bạn đã không còn tin vào tình yêu. Tôi nghĩ có lẽ, chính xác là bạn không tin vào bản thân mình. Bạn nói ước gì, bạn được quay lại thời tuổi trẻ, chẳng hạn như quay về năm mười tám tuổi. Để thấy mọi thứ sẽ luôn rực rỡ như mùa Hè. Khi đó, bạn sẽ không còn lưỡng lự việc bản thân có muốn chọn lựa hay không. Chợt. Tôi thấy tôi cũng muốn như bạn. Vì nói ra tình cảm và suy nghĩ của mình, đôi khi cũng là một điều đau khổ. Bởi những thứ kiểu lặng lẽ như vậy sẽ biến thành một thứ cảm giác nặng nề khôn tả.
Tôi đọc cho bạn nghe một đoạn trong Nước Mỹ Nước Mỹ, Phan Việt viết thế này: “Tôi muốn tin vào những thứ “duyên” không đi kèm “phận” hay “số” mà do chúng ta tạo ra với nhau bằng tình cảm. Tôi muốn tin rằng những gì chúng ta đã gieo xuống, dù chậm, nhất định sẽ nảy mầm và ra trái đúng như cái hạt mầm đã gieo. Như sau mùa Đông dài, nhất định phải là mùa Xuân; tôi mong tất cả các bạn tôi, dù ở bất cứ đâu trên trái đất vào lúc này, cũng vẫn giữ trong tim cảm giác thanh xuân của những năm tháng tuổi trẻ – cái thời mà mọi thứ đều dễ dàng, buổi sáng sớm một ngày bất kỳ có thể đứng dậy nói lời tạm biệt mà đi không lưỡng lự hoặc nhìn tuyết trắng trời mà mỉm cười rồi hít vào và thở ra một hơi thật dài, cho hơi nước bay lên trong buổi sớm.”
Tôi nói với bạn, rằng tuổi trẻ luôn nằm ở tim mình. Tôi khuyện bạn, những lúc ấy, hãy tự pha cho mình một cốc cà phê. Để thấy mọi thứ trong tim mình còn ấm. Tôi nói mình cũng từng như thế. Từng đứng đó và tự cứu lấy tâm trạng của mình bằng cách như vậy. Lâu dần, nó sẽ thành thói quen khi trong lòng sẽ mặc cho sự chán nản lặp đi lặp lại đến khi bản thân quyết định vĩnh viễn rời bỏ.
Tôi biết, sự bất cần ấy cũng cần luyện tập. Tuy điều đó sẽ chẳng dễ dàng gì.