Thursday, November 14, 2013

Nỗi nhớ không thành lời

Thật buồn và trống trải biết chừng nào khi chưa một lần em nghĩ về anh. 
Mỗi ngày trôi qua, mỗi sáng thức dậy và trong những giấc mơ... anh tưởng tượng ra một không gian trước mặt, để nhìn và hình dung em đang đứng đó. Thật buồn và trống trải biết chừng nào khi chưa một lần em nghĩ về anh, đến bên anh. Nghĩa Đàn ơi! Sao đêm nay buồn quá vậy, lặng lẽ mình anh lại đi trên con đường thân quen từ thời thơ ấu để chợt hiểu ra một điều: Con đường đó không có em cùng anh nắm tay nhau dạo bước.
Anh tự hỏi: "Khi nào em sẽ là một nửa bấy lâu nay anh tìm kiếm, có phải người con gái anh đã yêu sẽ cùng anh sống dưới một mái nhà không?"
Có ánh mắt nhìn làm anh buồn quá, có nụ cười không phải tự đáy lòng em dành cho anh. Tình yêu bắt đầu từ đâu anh cũng không biết nữa. Nếu tình yêu là nỗi nhớ, là muốn được ở bên cạnh người mình yêu, là chia sẻ và quan tâm, là những đồng cảm thì đến lúc này đây anh biết mình đã yêu em. Hãy để anh được nói ra  cho em biết được tình cảm của anh, vì đó là thứ tình cảm chỉ có anh dành cho một người, là đơn phương.
Anh không biết với em anh có ý nghĩa gì không nữa, cũng giống như lần đầu anh gọi cho em, ngày đầu tiên ấy đã qua đi, đã là một kỷ niệm... một ngày bình thường nhưng giờ nghĩ lại vẫn còn lưu luyến, anh vẫn nhớ cái cảm giác đó. Những lúc như thế này anh như muốn nói hết cho em, vậy sao khi đứng trước hình bóng một người con gái, trái tim anh lại yếu mềm đến vậy. Có những lúc anh muốn nắm một bàn tay... nhưng hình như anh không làm được thì phải.
Em có nhớ lời bài thơ anh đã từng đọc cho em nghe nữa không em:
“Không phải anh bao dung
Mà anh muốn em có nụ cười luôn gần người ấy
Dẫu trong lòng có đau đớn vậy
Kệ anh mà...”

Nỗi nhớ không thành lời - 1
Tình yêu anh không trọn vẹn, nỗi nhớ em không thành lời (Ảnh minh họa)
Thật lòng anh đã dành tình cảm cho em, thứ tình cảm anh cảm nhận được nó ý rất ý nghĩa với anh vì đã từ lâu anh không được sống trong nhưng giây phút nhớ mong như vậy. Thời gian cứ trôi đi, nhưng anh cứ có cảm giác một ngày không xa, nó gần lắm và lúc đó anh là người trông  theo bước đường em chọn. Anh thật ngốc phải không em, vì lúc đó anh chỉ biết nhìn và chúc cho em những lời tốt đẹp nhất mà thôi. Bởi anh luôn cảm thấy mình không phải là người em lựa chọn. Anh chỉ nói cho em biết thứ tình yêu mà người ta vẫn thường gọi là “đơn phương” ấy.
Em đừng cười anh vì anh ngây ngô như vậy, tình yêu dành cho một người không có lỗi phải không em? Dù rất nhiều điều anh muốn viết, muốn nói ra cho người đó biết người ấy biết nhưng ...
Hạnh phúc có phải là có ai đó nắm lấy tay mình khi gục ngã, hay hạnh phúc là khi trọn đời này được ở bên cạnh người mình yêu thương? Trách em trách nhiều nhưng chẳng giận em đâu bởi sức mạnh ấy khiến anh biết hi sinh, chịu đựng... biết yêu và cố gắng nhiều hơn.
Anh chợt nghĩ sao những lúc bên em anh khờ dại đến vậy, vì những điều chưa nói cùng em, hay vì tình yêu ấy chưa đủ sức mạnh... Không phải, vì anh chưa thể nói.
Em! Anh nghĩ sao mình lại tìm cách để gọi cho em, sao anh lại gặp em làm gì... tại sao cuộc sống của em hằng ngày vẫn diễn ra bình thường thế mà anh lại đến. Anh cảm nhận hình như anh đến làm em khó xử hơn. Mặc kệ anh đi em nhé, anh đến rồi anh lại đi, mãi mãi anh chỉ là người khách lạ của trái tim em thôi mà. Anh cứ nghĩ mình vừa mới gặp nhau hôm qua, sao thời gian trôi nhanh đến vậy. Anh sợ sự cô đơn trống trải, sợ một mình khi nỗi nhớ về một người con gái làm tin anh đau nhói. Anh sợ mình phải đối mặt với sự thật khi nhìn thấy em đi bên cạnh một người dù anh đã nghĩ điều đó như một lẽ thường tình xảy ra. Thế mà sao nghĩ đến anh lại buồn. Tình yêu anh không trọn vẹn, nỗi nhớ em không thành lời. Hạnh phúc anh cảm nhận không có bóng hình em bên cạnh.
Anh ngồi viết những nỗi niềm này, viết cho một người con gái, ừ thì người con gái anh đang yêu. Anh chỉ viết vậy thôi, chắc em chẳng bao giờ đọc được đâu. Dù sao đi chăng nữa anh vẫn thấy mình may mắn vì đã gặp em, người con gái đã làm anh thấy mình phải thay đổi.

Wednesday, November 13, 2013

Lựa chọn một nỗi đau

Holiday Café. Tối. Góc trong cùng. Vị trí quen thuộc của Quân đã tiếp diễn liên tục từ ngày này qua ngày khác. Vài vị khách quen hay đến xem tarot và astro thậm chí đã quá quen với việc tối nào cũng sẽ có một thằng con trai tóc hơi xù xù ôm một cốc ca cao ngồi ở đó. Cũng có người nghĩ cái bàn vuông bị nứt một đường chính giữa đấy là một khu vực bất khả xâm phạm mà chủ nhân của nó là một thằng nhóc lập dị tóc xù.
- Quán đông quá, bên dưới tầng chẳng còn chỗ để xe nữa. Tao phải chạy ra tận đầu phố để gửi xe. Uống được cốc nước ở quán mày tốn kém quá. – Long từ đâu nhảy vào khu vực bất khả xâm phạm.
- Nhưng điều đó làm tao vui, nó chứng tỏ cho việc tao làm truyền thông giỏi và…doanh thu đang tăng.
- Cái mặt mày đang phản chủ kìa. Nó đang buồn thiu thì có.
- Không! – Quân gật nhẹ đầu để chào một cô bé là khách quen – Tao không buồn, chỉ là không được vui cho lắm thôi.
Bàn kế bên đang lầm rầm tiếng của các bạn reader trả lời câu hỏi của khách đến xem tarot. Từ ngày Quân nhận phần việc làm truyền thông cho quán thay bà chị đến giờ cũng đã hai tháng và khách thì ngày một tăng. Một phần lý do cho chuyện này là nhờ ý tưởng mở dịch vụ xem bài tarot ở đây mỗi tối cuối tuần. Nhiều người ban đầu vẫn còn lờ mờ không hiểu tarot là gì, có đúng không và đặt niềm tin quá đỗi vào sự chính xác của một công việc mà họ cho là may rủi mà họ không biết rằng tarot không phải là một hình thức xem bói. Nó đơn giản chỉ là một cuộc tư vấn tâm lý dưới sự hỗ trợ của những bộ bài.
Hồi tối Quân cũng mới ngồi xem thử với một bạn reader trẻ. Hỏi một câu duy nhất về chuyện tình cảm và Quân bốc ngay được lá The Tower ngược. Nghe diễn giải của bạn reader xong khiến nó không thể không suy nghĩ về mối quan hệ hiện tại của mình. Người ta nói muốn tarot trả lời đúng thì trước khi tráo bài thì hãy thường xuyên suy nghĩ về câu hỏi mình muốn hỏi. Và mấy hôm nay lúc nào trong Quân cũng chỉ canh cánh mỗi một suy nghĩ như vậy để rồi hôm nay bốc được một lá bài không thực sự đẹp cho lắm.


***
Quân không thích việc trói buộc bản thân mình vào một cái gì đó cố định, chính vì thế nên nó đã tự nghiệm ra một điều: không phải lúc nào cố định và bình yên cũng tốt. Chắc cũng do có suy nghĩ như vậy nên ai cũng thấy rằng hình như nó luôn sẵn sàng cho sự đổi thay.
Làm việc ở Holiday đều đặn vào các buổi cuối tuần, đến chủ yếu để xem cách làm việc của các bạn reader đồng thời kiểm tra lại sổ sách cho anh chủ. Mỗi lần lên quán là mỗi lần Quân cảm thấy mình được tưới nước cho tươi mới lại một cái cơ thể héo rũ sau cả tuần bận bịu với những công việc khác. 18 tuổi. Là sinh viên năm hai vì đi học sớm một năm. Chạy qua chạy lại hai ba chỗ làm cùng một lúc cộng thêm việc viết blog và đống bài tập chất cao hơn núi do học theo hệ niên chế khiến cho nhiều lúc nó muốn nổ tung vì căng thẳng. Nhưng  rồi lần nào cũng vậy, mọi chuyện phần lớn đều suôn sẻ và hoàn thành kịp thời không để lại hậu quả đúng như ý nó mong muốn. Deadline được giao ít khi trễ hẹn, bài tập mà chưa kịp in ra thì cũng gửi email cho cô giáo đúng lúc, báo cáo, kế hoạch các loại thì chưa bao giờ sai sót hay bỏ bê. Bản thân Quân cũng hiểu giá trị của lao động nghiêm túc nên lúc nào nó cũng đầu tư cho những thứ mình làm. Để rồi cứ bắt tay vào nghĩ được là phải làm được, làm được rồi thì phải làm tốt. Còn đến lúc không thể làm tốt được nữa thì nó cũng sẵn sàng đứng sang một bên chờ ai đó có thể làm tốt hơn nó đến để làm. Không phải là không cố gắng mà là Quân không có thói quen cố đấm ăn xôi như nhiều người khác vì lương, vì thưởng, vì tiến độ, vì danh vọng,… mà cứ cố ép mình làm những việc thực tình quá sức.
Quân yêu Hải Anh cũng tương tự như thế. Nó cho rằng chuyện yêu một ai đó cũng gần giống như một công việc mà nó có trách nhiệm phải hoàn thành thật xuất sắc. Còn nếu đến lúc bản thân mình không còn cảm thấy phù hợp và (hoặc) không thể làm tốt được nữa thì tốt nhất là nên tự động nộp đơn xin thôi việc trước khi bị gom đồ đạc đá đít ra khỏi công ty. Hải Anh không phải là một người thú vị cho lắm nhưng chắc chắn cũng không thể được gọi là nhạt nhẽo. Ở cậu ấy có cái gì đó rất chầm chậm, rất điềm tĩnh đúng chất con trai Hà Nội: nghĩ nhiều, làm nhiều và chín chắn. Bạn bè của Quân khi biết nó cưa đổ được một thằng con trai phố cổ như thế cũng lấy làm mừng và ngạc nhiên. Đẹp thì không hẳn, giỏi cũng chưa tới mà có thể tìm được một chỗ dựa vững chắc như vậy giữa cái thời buổi loạn lạc mà tình yêu của hai thằng đàn ông chỉ được công nhận bởi sự rung động của bốn chân giường như thế này âu cũng là chuyện đáng phải ăn mừng.

***
Đặt đĩa mỳ trộn xuống bàn, Hải Anh nheo mắt hỏi:
- Việc ở Holiday vẫn ổn đấy chứ em?
- Cũng bình thường anh ạ. Quán chạy khá tốt, mấy chương trình em đưa ra đều kéo được khách về. Nói chung là cũng được. – Quân vừa nói vừa nhét từng thìa to đầy mỳ vào mồm.
Hải Anh không nói gì thêm mà để cho Quân thưởng thức nốt đĩa mỳ. Nhìn nó ăn ngấu nghiến như một đứa trẻ bị bỏ đói lâu ngày, cậu cảm thấy vừa mừng vừa lo. Mừng vì Quân có nhiều công việc bận rộn xung quanh, vừa để có tiền trang trải cuộc sống xa nhà, vừa để không có nhiều thời gian rảnh mà nghĩ linh tinh. Nhưng cũng lại lo vì nhiều việc như vậy, thời gian đâu để nó dành cho bản thân và dành cho chuyện của hai đứa.
Bỗng nhiên, Quân ngừng ăn, ngoảnh mặt sang bên phía Hải Anh rồi gõ gõ cái dĩa xuống bàn:
- Anh nghĩ sao nếu hết tháng này em sẽ nghỉ việc ở đây rồi tìm việc khác?
- Chẳng phải em đã phải rất khó khăn để xin được công việc này sao? Về phần anh thì anh không đồng ý. Ít nhất ở đây những ý tưởng của em có cơ hội được trở thành hiện thực. Bỏ đi rồi em sẽ thấy tiếc nhiều lắm đấy.
- Nhưng em muốn tìm một cái gì đó mới mẻ hơn, một công việc nào đó mà em chưa bao giờ làm chẳng hạn.
Hải Anh không nói gì, cậu vơ cái đĩa mỳ đã được Quân ăn sạch trơn mang ra bồn rửa. Không gian trong phòng lặng lẽ và sóng sánh như thể có một lớp sương mù đang chắn giữa hai đứa. Nhìn thấy nhau nhưng chỉ là hai cái bóng mờ mờ ảo ảo, gần thật đấy nhưng chẳng thể chạm vào nhau.
Hôm khác, Quân lại hỏi Hải Anh:
- Mai anh qua quán xem tarot với em được không?
Lần này thì cậu phải bỏ cuốn sách đang đọc xuống và nhìn Quân:
- Để làm gì hả em? Anh không tin mấy cái lá bài đó cho lắm đâu.
- Cứ xem đi. Có ai bắt anh phải tin đâu.
Rồi nó bước vội ra khỏi căn bếp của Hải Anh và không để cho cậu nói thêm một lời từ chối nào khác nữa.

***
Phòng trọ của Quân nằm ở tầng 5 nên nó thường phải lên xuống bằng thang máy. Hôm nay cũng vậy, nó bấm thang máy rồi chờ, những con số cứ thế tăng dần lên rồi đến khi cửa thang máy mở ra và người đứng trước mặt nó làm nó ngạc nhiên:
- Anh lên đây làm gì vậy?
- Trả lời anh về cái tin nhắn đi. Như vậy là sao? – Hải Anh vừa nói vừa đi như chạy theo Quân đang đi về phía phòng trọ.
Đút chìa khóa vào ổ rồi mở cửa bước vào phòng, Quân nói khẽ:
- Chuyện chỉ có vậy. Em bỏ việc ở Holiday rồi và em muốn chia tay.
Rồi nó không nói gì nữa, kéo một cái ghế ra đầu bàn rồi ngồi ngắm những đám mây đen đang ùn ùn kéo về, chỉ chực chuẩn bị rơi xuống trong chốc lát. Quân nghe thấy tiếng Hải Anh kéo một chiếc ghế ngồi ở đầu bàn bên kia, phía sau nó. Cả hai đều không nói thêm một lời nào. Mãi một lúc sau, khi cơn mưa kéo về, gió thổi làm cánh cửa sổ lắp kính cứ run lên bần bật như sắp rơi cả ra ngoài, nó mới mở miệng:
- Anh biết đấy. Em là một đứa rất sợ sự quen thuộc đến nhàm chán.
Hải Anh đáp lại:
- Anh tưởng chỉ là trong chuyện công việc thôi chứ, ngay cả…
- Đúng rồi đấy, ngay cả trong chuyện tình cảm, em cũng sợ sự nhàm chán. Không hẳn là nhàm chán vì anh, mà vì chính bản thân em khi chính em không làm được một cái gì đó tươi mới hơn cho chính hạnh phúc của mình.
- Ok. Anh hiểu rồi.
Nói rồi Hải Anh mở cửa đi ra ngoài, để lại mình Quân với tiếng mưa dội vào cửa kính ầm ầm, thỉnh thoảng lại có một vài tiếng sấm ầm ĩ đến chói tai.
Quân chẳng màng đến những âm thanh đấy, cũng chẳng nghĩ về việc Hải Anh đang đi ngoài phố mà không có một mảnh áo mưa nào cả. Nó chỉ ngồi nghe tiếng khóc của thiên nhiên đang nức nở thôi. Nó nghĩ rất chậm về những khoảng thời gian đã qua. Nó nghĩ về những lần chuyển đổi phòng trọ, từ ở ghép với một bà chị chung tòa soạn cũ đến dọn qua ở với đứa bạn đồng hương và sau này là căn phòng tầng 5 có cửa sổ nhìn ra hồ nước này. Nó nghĩ về những lần bỏ việc rồi lại đi tìm việc, suốt từ khi mới bắt đầu vào đại học với những công việc nhỏ nhặt như dịch tài liệu, viết tin ngắn đến bây giờ là viết blog và làm truyền thông cho một vài thương hiệu be bé. Lúc nào nó cũng là người muốn thay đổi và tìm kiếm những thứ mới trước. Và rồi nó tự biện minh cho hành động đó của mình là việc làm mới bản thân để có thể có thêm nguồn cảm hứng sáng tạo.
Ngồi như vậy, rất lâu. Đến tận lúc cơn mưa bắt đầu ngớt dần, trời tối và trong phòng không bật điện. Nó mới nhận ra được một điều rằng: Thực ra việc thẳng thắn gây tổn thương trước mắt cho người khác và để cho người ta phải cam tâm chấp nhận cái tổn thương đấy còn dễ dàng hơn rất nhiều việc gây ra nỗi đau lâu dài nhưng âm ỉ cho họ và cố gắng che dấu đi bằng những thứ tình cảm thông thường, để rồi chẳng có ai lành lặn cả. Tình yêu, nhiều khi chỉ nên là chuyện của một người. Nếu người đó cảm thấy không còn thể trút thêm chút yêu thương nào vào cái bình rượu tình ngọt lịm chết người kia nữa, tốt nhất là nên để họ ra đi.
Trong trường hợp này, người không còn tình cảm là Quân nhưng người ra đi, lại là Hải Anh.

***
- Ờ, vậy là mày chia tay? Chỉ vì cái lá bài tarot chết tiệt kia phán rằng mày không thể ngăn chặn được sự đổ vỡ? – Long lại từ đâu nhảy vào cái vị trí bất khả xâm phạm của nó và xổ vào mặt Quân.
- Không hề. Tao chia tay vì tao hết yêu. Vậy thôi.
- Mọi thứ vẫn đang tốt đẹp cơ mà, nhất là Hải Anh còn là một thằng top rất tốt, rất tử tế. Chẳng phải mày đã khen ngợi hết lời về nó với tao đấy sao? Mày làm như thế có thấy bất công cho nó không?
- Nếu nghĩ cho người ta nhiều quá, thì ai sẽ là người nghĩ cho tao? Tại sao mày thấy bất công khi tao đá nó mà mày không nghĩ ngược lại là tao bị bất công khi cứ ép mình phải yêu một người mà không còn phù hợp với tao? – cầm ly nước trên bàn tu ừng ực để bớt nóng rồi nó lại tiếp – Nếu có sự bất công ở đây thì chỉ đơn giản là tao yêu công việc, tao thích sự tự do nên không thể dành nhiều thời gian cho một đứa thích sự ổn định, chắc chắn như nó. Vậy thôi. Coi như giải thoát cho nó vậy.
Nói xong Quân nhét tiền vào dưới ly nước rồi đi thẳng, bỏ mặc Long ở đấy không nói được một câu nào:
- Trả tiền nước cho tao. Bây giờ tao nghỉ việc rồi, không còn được uống free nữa đâu.

***
Quân phóng xe lên trên đỉnh của cây cầu lộng gió. Trời lại sắp mưa. Và nó mặc kệ cho cơn mưa cứ thế đến rồi trút lên người nó. Vì chỉ nó mới hiểu được rằng, đôi khi người ta không phải không có sự lựa chọn nào khác. Mà đơn giản là vì họ đã chọn cho mình: Một Nỗi Đau.

(to be continued...)

Huế Và Anh

Anh thân yêu.
Sáng nay thức dậy,em vẫn còn ngái ngủ. Và nhớ về anh, như mọi ngày.
Người đầu tiên, mà em nghĩ đến mỗi khi thức dậy.
Nghĩ về anh, tự dưng, em lại nhớ về Huế.
Nhớ về những ngày tụi mình bên nhau,em nhớ lắm.Những ngày trời lạnh, anh chạy xe chở em. Còn em ở phía sau co người nép vào lưng anh  để tránh gió lạnh.
Em nhớ những hàng quán thân quen, những niềm vui nho nhỏ của tụi mình.
Em nhớ những con đường đầy cỏ còn đọng sương lạnh, mà một sáng mai nào đó anh đã cũng em đi qua.
Em nhớ một đêm thật lạnh, trong chăn anh đã sưởi ấm cho em.
Em nhớ một bữa ngon mà em đã nấu cho anh. Nhớ những lúc,em chăm chút pha một tách cafe cho anh, và em luôn là người nếm thử đầu tiên. Để anh uống tách cafe ngon nhất.
Nhưng những điều đó, là những kỷ niệm của em và anh. Hay chỉ là do em tưởng tượng ra thôi hả anh.
Em không biết, và cũng chẳng cần biết.
Nhưng có một thực tế đau lòng nhất, là anh đã không còn đi bên em.
Những đêm không anh, em hay bị giật mình lúc nửa đêm. Rồi quay sang để mong được nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ rất ngoan của anh.......
Những đêm chỉ còn em, em sợ ngủ lắm anh à. Vì ngủ là em lại được hạnh phúc với anh trong mơ. Và em là người được anh yêu em nhất, và em là duy nhất của anh.
Nhưng khi em tỉnh giấc, em vẫn là người thứ ba. Và người yêu của anh, vẫn ở Sài Gòn đợi anh.
 ***
Em hiểu, những lúc bên em của anh, chỉ là những phút yếu lòng. Em biết, em sẽ chỉ là một tách cafe nhỏ để sưởi ấm cho trái tim anh, vào những ngày lạnh ở Huế. Rồi một lúc nào đó anh sẽ đi, đi về phương nam có một người như nắng ấm chờ anh.
Có những lúc, nghĩ về cảnh anh nhẹ nhàng chăm sóc người đó nhiều hơn em. Em đau lòng lắm, em khóc nhưng là dấu đằng sau đôi mắt em . Nhưng có lẽ anh chẳng bao giờ hay biết.
Lần đầu tiên, chạm môi em vào môi anh. Em đã biết câu chuyện của chúng ta là một câu chuyện cổ tích không có hậu. Em là nàng tiên cá, em quyết định chọn sự hy sinh cho tình yêu bằng cách ra đi. Nhưng liệu anh và người kia có hạnh phúc chăng. 
Có một cái kết khác, cho câu chuyện nàng tiên cá.Cái kết cho em, cho anh, và người kia.
Em tan đi như bọt sóng vào biển đời, tình yêu em hóa thành mây thành gió, lại như sương. Để từ xa xa, lén lút nhìn thấy anh cười, thấy anh được ăn những bữa cơm thật ngon hơn của em hồi xưa.
Nhưng thần chết đã bất bình thay cho em, ông ta đã trừng phạt anh. Bằng cách bắt anh phải chịu nỗi đau cô độc.
Ông ta chia lìa hạnh phúc của anh bắt cái chết.
Nhưng đó không phải là điều em muốn. Em không muốn anh phải đau khổ như thế.
Ông ta là ai mà cho mình cái quyền can thiệp vào chuyện của anh và em chứ.
Người đó đi về phía tối cùng thần chết. Anh ở lại bên đời quạnh hiu, đau khổ, cô độc.
Em muốn an ủi anh, muốn bên anh. Muốn mang hơi ấm nhỏ bé của em đến sưởi ấm cho anh. Nhưng em quên mất, em đã tan biến đi. Những gì anh cảm nhận về em chỉ là sương lạnh một chiều cuối thu.
 ***
Thế đấy, câu chuyện của em và anh kết thúc như vậy đó.
Liệu em sẽ bất chấp tất cả, chạy đến bên anh.
Để đau khổ, đau khổ và đau khổ.
Không anh ạ. Em đã hy sinh cho anh một lần rồi.
Em xin lỗi anh, nhưng trái tim em cho phép em được đi tìm hạnh phúc.

Nhưng, không bên anh đâu có nghĩa là quên anh.
E quên, quên, cố gắng quên.
Để nhớ về anh thật nhiều.
Ngày xưa ấy, em nhớ Huế, chỉ là nhớ mưa, nhớ hàng quán, nhớ con đường phượng bay. Nhớ những đình đài cổ xưa.
Từ ngày có anh, em nhớ Huế, đơn giản là nhớ về anh, những thứ thuộc về anh.
Anh là Huế của em.





Ngày ấy, bây giờ và mai sau





Ngày ấy, em làm vợ tôi khi vừa tròn đôi mươi.
Ngày ấy, tôi cầu hôn em chỉ bằng chiếc nhẫn cỏ đơn sơ và nên duyên vợ chồng trong cuộc sống khó khăn.
Ngày ấy, vợ chồng đỡ đần nhau tìm kế mưu sinh, cơ cực mà mặn mà tình cảm.
Cho đến một ngày..., em sanh cho tôi một ngụm con. Tiếng trẻ con vỡ oà trong căn nhà nhỏ. Mang đến tiếng cười và cả những nỗi lo toan.
Sanh con xong, em gầy sọp đi trong thấy. Mắt trũng sâu và đôi môi nức nẻ. Bầu ngực lép thiếu sữa cho con thơ. Tôi nhìn em mà xót dạ đau lòng.
Giữa đêm hôm vắng lặng, đứa con nhỏ khát sữa quấy mẹ. Đêm trở nên dài và u ám. Tôi trằn trọc và thao thức suốt đêm.
Rồi tôi lao đầu vào làm, nhận nhiều việc để kiếm thêm dăm ba xu ít ỏi. Những cơn mệt mỏi dần khiến tôi cáu gắt và hằn học. Tôi bắt đầu nặng lời với em.
Công việc không suông sẻ, tôi đâm ra bực tức và chửi rủa. Về nhà, tôi nắm em đánh vài bạt tai cho hả giận. Lúc ấy, tôi như kẻ điên loạn hét vào mặt em bằng những lời thô bỉ. Tôi dày vò thân xác em trong cơn hả hê dục vọng. Lúc ấy, em chỉ lặng lặng, giọt nước mắt rỉ ra đầy cam chịu.
Ngày ấy, em yêu tôi. Còn tôi, chỉ là một thằng khốn nạn!
Ngày ấy, khi sức chịu đựng đã vượt quá giới hạn, em đã ẵm con rời xa tôi. Em ra đi không đồng bạc dính túi, mọi thứ để lại cho tôi nguyên vẹn. Và, một lá thư em viết trong nước mắt...
Ngày ấy, tôi đã mất tất cả, em, con và tình yêu duy nhất của cuộc đời...




Bây giờ, khi đã có trong tay tiền bạc, danh vọng và địa vị. Tôi lại nhớ em đến khắc khoải. Đã bao lần tôi cố đi tìm em trong vô vọng. Tìm đứa con thơ đã lạc mất cha bao năm. Nhưng,đã cắt đứt nợ duyên, hoài mong trùng phùng chỉ thêm luyến tiếc.
Bây giờ, tôi quen một cô gái. Cô ấy xinh, cô ấy giỏi và cô ấy cũng nhất mực yêu tôi. Dù tôi không yêu cô ấy nhiều như em nhưng đủ cảm tình để tôi cùng cô ấy xây dựng một mái ấm nhỏ. Tôi quyết định sẽ đi thêm bước nữa trong cuộc đời.
Em trai cô ấy năm nay tròn 10. Là con nuôi trong gia đình, khi mà mẹ cô không thể sanh thêm mà người cha lại muốn có con trai để nối dõi. Thế là họ xin cậu nhóc về nuôi. Em trai cô ấy giống tôi – mọi người ai cũng bảo thế. Nhiều lần tôi phì cười khi nhìn cậu nhóc. Sao lại có người lại giống tôi như tạc thế này?
Bây giờ, có lẽ con trai tôi trông cũng chạc dáng hình này. Tôi phỏng chừng thế.
Bây giờ, tôi thấy nhớ. Nhớ con da diết. Nhưng vẫn là chia xa biền biệt.
Một chiều tháng Mười, gió lạnh ùa về man mác qua những tàn lá cây. Tôi thay người yêu đi đón em trai cô ấy giờ tan trường. Tôi tranh thủ đến sớm hơn nửa tiếng. Sân trường vắng lặng, trước cổng lác đác vài vị phụ huynh cũng đứng chờ như tôi. Đang dõi mắt xuống phố nhìn những dòng xe tấp nập lướt qua đường. Chợt mắt tôi bị hút chặt vào chiếc Audi màu trắng sang trọng. Chiếc Audi đỗ xịch gần sát cạnh tôi. Cửa mở. Người phụ nữ bước ra trong bộ váy áo thanh lịch, dáng vẻ nhẹ nhàng thướt tha mà cũng vô cùng quyến rũ. Lúc người phụ nữ ấy nhấc chiếc kính xuống, nét nhìn nghiêng...Tôi sững và chết lặng người. Rất nhanh chóng, người phụ nữ ấy lướt qua tôi và hướng về phía cổng trường, mất hút.
Tôi vẫn còn đờ người trong giây phút đó, dường như tôi chẳng còn cảm nhận được mọi thứ xung quanh nữa. Ngay lúc ấy, trong tôi chỉ còn sự hiện diện của những mảng ký ức về đường nét của một cô gái tuổi tròn đôi mươi. Một khóe miệng duyên dáng, một đuôi mắt dài ướt át và cả....một vết sẹo dài bên tai...Không! Không thể là ai khác, ngoài em – người vợ cũ yêu dấu của tôi.
Tôi đờ đẫn, mắt cứ dán vào cổng trường, ngóng chờ em. Em bước ra, rất nhanh chóng như khi bước vào. Vẫn dáng vẻ thanh cao ấy, và vẫn là đôi mắt trong veo sau hàng mi đen dài ấy. “Em” – tôi muốn thét lên cho thỏa nỗi nhớ. Ấy vậy mà, cổ họng tôi nghẹn bứ lại. Tôi chỉ biết đứng trân chối nhìn em. Trong khoảnh khắc, tôi thấy em chững bước. Đôi mắt em lướt nhanh qua tôi. Cứ ngỡ em sẽ nhận ra tôi, nhưng không, em ngoảnh đi, đeo kính lên và bước nhanh lên xe, mất hút. Khoảnh khắc đó trong tôi cảm xúc như trôi tụt xuống âm vô cùng, rất hẫng.
 Bây giờ, tôi đang tất bật lo cho đám cưới của mình. Kể từ sau lần gặp em hôm ấy, tôi tự dặn lòng là phải quên đi. Em có lẽ đang rất hạnh phúc, khi không có tôi. Và tôi, không cần phải phá nát thêm hạnh phúc của bất kỳ người phụ nữ nào nữa. Nhất là người yêu tôi.
Ngày cưới, mọi thứ trở nên nhộn nhịp. Người yêu tôi trông thật lộng lẫy trong chiếc váy cưới trắng tinh. Tôi cứ nghĩ, thế là sau đêm nay, tôi sẽ có cuộc sống mới, bên người con gái mới. Thế là, sau đêm nay, tôi sẽ cất đoạn ký ức về em trong sâu thẳm trái tim mình. Thế là, tôi sẽ ngừng kiếm tìm em, ân tình tôi nợ em kiếp này, kiếp sau kẻ phụ tình này sẽ trả đủ. Nhưng...Ông trời dường như rất thích trêu đùa số phận con người, như đêm nay...
“Mẹ! Chị Hai nay nhìn xinh quá nhỉ”
“Mẹ! Anh này là chồng chị Hai nè!”
Tôi buông thõng tay người yêu tôi.
Em buông thõng tay cậu nhóc.
Có điều gì không thuận ở đây. Có điều gì đó mà cả tôi và em chưa kịp hiểu.
“À, Anh! Em chưa giới thiệu, đây là chị Nhã – mẹ ruột của nhóc em em nè!”
À! Hóa ra điều gì đó nghe thật ngặt nghèo. À! Hóa ra...
Trời ạ! Con trai tôi, vợ tôi đang đứng trước mặt tôi đấy ư?
Trời ạ! Tôi muốn lao vào ôm họ nhưng tôi phải nói gì với người con gái kề vai tôi đây?
Trời ạ! Còn sự thật nào nghiệt ngã hơn hiện tại trước mặt tôi đây?
Trời ạ! Lẽ nào đây là quả báo cho quá khứ tội lỗi tôi gây ra?
Em! Không! Xin đừng quay bước!
Không! Em chạy rồi, dẫn cả con trai chạy nữa.
Không! Đừng! Tôi xin em....
hhh



Nhiều năm về sau.
Tôi  sống cô độc trong một ngôi nhà nhỏ. Trồng một mảnh vườn mưu sinh.
Tôi là một gã đàn ông thất bại trong tình yêu và hôn nhân. Tôi đã làm đau khổ những người phụ nữ yêu tôi. Khiến họ đau đớn. Khiến họ thất vọng. Sụp đổ. Mọi thứ đều là do lỗi lầm một mình tôi.
Nhưng có một điều khiến tôi thảnh thơi giây phút này, đó là rời xa họ. Nhường lại một khoảng trời hạnh phúc hơn khi không có tôi ở đó.
Mai sau, mai sau và mai sau nữa. Tôi sẽ ở mảnh đất này nhìn về phía chân trời xa cầu chúc cho hạnh phúc của những người tôi yêu...

__Dew Nguyễn__

Tôi ở đâu trong vô vàn người ngoài kia?

 Vâng, có lẽ nên bắt đầu từ việc mình chưa bao giờ làm và chưa bao giờ thực sự cố gắng làm - vì cái sự ổn định hiện giờ đã chẳng còn phù hợp nữa. Biết là vậy, nhưng kỳ thực mình vẫn chưa bắt đầu với cái gì cả ngoài việc ngồi đây gõ blog lạch tạch.
Một sinh viên đại học, học năm cuối, chuẩn bị tốt nghiệp ra trường, mà theo lịch thì tới đây là phải đi thực tập, sau tết là bắt đầu làm bài luận tốt nghiệp thuận lợi thì cứ thế mà cầm bằng ra trường kiếm việc. Nhưng chưa nhanh vậy đc, mình còn phải ở lại đến hết năm sau cơ. Âu cũng phải cám ơn việc này! Với một người sống chậm như mình thì việc bị cuốn theo chuyện tốt nghiệp sẽ làm chính mình gặp khó khăn, hụt hẫng hơn mông lung không biết định hướng sao - hay đó chỉ là theo mình nghĩ thế.
Thực sự mình không mấy hài lòng với xu hướng sống của mình hiện giờ, nếu cứ như thế này, tốt nghiệp dù sớm hay muộn hơn, cầm bằng trong tay và kiếm và làm 1 công việc ổn định rồi cũng nhanh chóng lập gia đình... một viễn cảnh khá là êm đềm không ít người mong nghĩ như vậy và mình cũng tưởng là chỉ cần như vậy. Năm nhất vào đại học và vẫn còn nhiều hoài bão, mơ ước lớn; đến năm 2, năm 3 thì lại bắt đầu buồn chán chỉ mong mong học cho xong, kiếm công việc rồi ổn định; đến năm 4 không thể chán hơn được nữa nhưng cũng không hề mong ngóng nhiều đến cuộc sống ổn định nhàm chán. Lúc này mình thực sự phân vân không biết đâu mới là điều mình muốn, đâu mới là điều mình cần, đâu mới là điều mình có thể làm tốt nhất để có được cảm hứng trong cuộc sống.
"Bạn cần phải đứng vững vì ít nhất một điều gì đó, nếu không bạn sẽ ngã vì bất cứ điều gì" - vâng, sắp ngã đến nơi rồi đây. Vậy nên muốn nhanh chóng tìm ra điều gì đó thực sự, thực sự có thể vực mình dậy. Một điều khiến mình hoàn toàn thay đổi không phải như hiện giờ, 1 việc nào đó buộc mình phải theo đuổi bằng tất cả khả năng của mình. Một điều gì đó không như bất cứ ai, chỉ riêng bản thân mình thôi. 
- Có điều như vậy không? Có lẽ ở chừng mực nào đó thì có thể. Chỉ không biết phải nhìn sự việc dừng lại ở mức độ nào mà thôi.
***************
Một người từng mơ ước nhiều. Từng vô tư thỏa sức thể hiện đam mê trong từng bức hình, trên từng trang vẽ. Một niềm đam mê vô hạn với thời trang. Những cảm xúc đơn giản, chẳng nghĩ ngợi gì mà chỉ mặc sức vẽ vời. Buồn cũng vẽ mà vui cũng vẽ. Lúc đó tôi vẫn còn nhỏ, chưa phải lo lắng gì nhiều chỉ có một giấc mơ thuần nhất. Sẵn sàng chia sẻ giấc mơ đó với tất cả mọi người, tự hào với mọi thành quả của bạn thân. Ba mẹ cũng vô tư để tôi làm mọi điều tôi thích cho đến khi bước chân vào trường cấp 3, ngôi trường mà nhiều người mong được vào mà hầu hết là các phụ huynh mong con em mình được học ở đó.
Bước vào cấp 3, tôi như lao vào cuộc chiến sách  vở, mọi suy nghĩ của tôi lúc đấy chỉ tập trung vào việc học. Cũng không phải điều xấu xa gì, lên cấp 3 tôi cũng có nhiều bạn bè mới, những người bạn tuyệt vời cho đến giờ tôi vẫn vô cùng yêu quý, những người bạn như một gia đình thứ 2. Thời gian học cấp 3 đó là khoảng thời gian tuyệt vời, là khoảng thời gian mà cuộc sống của tôi mở sang một trang khác. Hoàn toàn bỏ quên niềm đam mê xưa cũ mà vô hình chung đi theo cuộc sống mà ba tôi định hướng cho. 
- Khoảng thời gian học cấp 3 luôn là khoảng thời gian đẹp với tôi vì có những người bạn tuyệt vời. Giờ nghĩ lại, chẳng còn nhớ hồi đấy ngán ngẩm việc tối ngày học ra sao mà lại nghĩ học hồi ấy như một thú vui. Hơ hơ :v
Tôi thi vào đại học, bắt đầu học ngành kinh tế thay vì thi vào trường mỹ thuật và học thiết kế như hồi nhỏ mong ước. Một ngành học khác, một mơ ước khác - một doanh nhân thành đạt thay vì một designer tài năng. Những tưởng đó mới thực sự là tương lai mà mình sẽ theo đuổi. Nhưng theo thời gian, ước mơ đó cứ thay đổi và nhỏ dần đi, cuối cùng là một mong ước cuộc sống bình thường, bình dị như ba tôi luôn muốn vậy. Chẳng nhớ bắt đầu từ lúc nào tôi hoàn toàn nghe và đi theo những điều mà ba tôi định hướng cho. Cũng chẳng trách cứ gì ba tôi đã cố định hướng tôi như vậy, chỉ là bản thân tôi vốn thiếu lập trường riêng. Ba muốn mang những điều nhất cho tôi, còn với tôi, giờ đây đó không còn là điều tốt nhất nữa vậy thôi.
Chẳng muốn nói là ngán nhưng cũng chẳng có hứng thú mấy với cái ngành kinh tế tôi đang theo học này. Nếu ngày ấy tôi quyết đi theo con đường đam mê vẽ vời, thì bây giờ sẽ ra sao? Có lại ngồi nuối tiếc hay suy nghĩ vẩn vơ rằng thì là mà, nhàm chán các kiểu con đà điểu không? Đi theo con đường này sẽ là thăng trầm lắm, phụ thuộc nhiều vào cảm xúc, cảm hứng và khả năng của chính bản thân. Nên liệu tôi có đủ tự tin để theo đuổi nó không? - Chẳng biết được nữa. Thế đấy, dù có chọn lựa thế nào thì con người ta vẫn luôn nghĩ đến cái lựa chọn đã không chọn kia và tưởng tượng đủ thứ về nó. 

**************
Giờ đứng giữa ngã ba đường, một con đường mặc định sẵn, còn lại là những con đường chưa được định hình. Tôi sẽ phải đưa ra quyết định thế nào đây?
Từ lúc nào con người tôi đã trở nên bình thường, mờ nhạt đến mức tôi còn chẳng nhìn thấy chính mình đâu nữa. Tưởng là ở đó mà không phải ở đó. Tưởng là vậy mà không phải là vậy.
Tôi ở đâu trong vô vàn người ngoài kia?
open door

NGƯỜI SÀI GÒN

Tôi không phải là người Sài Gòn. Đấy, hình như điều này đã được nhắc đi nhắc lại cả chục lần đối với độc giả của S2G VietNam rồi ấy nhỉ. Chính vì thế, khi viết bài này, tôi cũng đã suy nghĩ kĩ lắm, nhưng theo nhìn nhận khách quan, cũng như theo một số ý kiến của chủ quan của một số bạn trẻ ở… Sài Gòn (kiểu như người Sài Gòn chính gốc luôn ấy), tôi xin phép đưa ra một số nhận định về thói quen, phong cách sống của người Sài Gòn ở đây một tí. Xem như là một bài viết mang tính funny, giải trí đầu tuần vậy nhé!
  1. Người Sài Gòn rất dứt khoát trong việc đi lại, sang trái là sang trái, sang phải là sang phải, không có chần chừ ngó nghiêng khi di chuyển bằng các phương tiện. Chính điều đó đã khẳng định thái độ sống năng động, nhanh chóng, tự tin của người Sài Gòn. Nếu đi đường Sài Gòn mà bạn cứ dần dà dần dà, ngắm hết nhà này đến nhà khác thì khả năng bạn bị… “nghe chửi” từ phía sau là rất cao đấy!
  2. Người Sài Gòn rất thân thiện trong việc chỉ đường, bán quán vỉa hè… Bạn cứ tưởng tượng mà xem, một đứa mù đường, đi học về bị lạc qua 5 quận chỉ vì một lỡ quẹo nhầm đường từ: Q.Thủ Đức, Q.9, Q.Tân Bình, Q.Gò Vấp, Q.Bình Thạnh để về tới nhà tôi ở Q.1 thì bạn biết là người Sài Gòn tốt tính thế nào rồi đấy!. Nếu người này không chỉ đường cho bạn thì cũng sẽ có người khác thôi, yên tâm về vấn đề đi lại rồi nhé. Vì ngay cả tớ, một con bé mù đường thuộc loại hạng I mà còn về nhà được cơ mà!
  3. Người Sài Gòn thích ngồi café. Bởi thế người ta mới nói Sài Gòn là “thiên đường café” cũng là vì thế. Thực ra, ngồi café không nhất thiết là ở mấy cái quán sang trọng đắt tiền cỡ như mấy thương hiệu lớn lớn như Starburks, Gloria’s jean coffee hay Angle in Us Coffee thì mới là “café chính hiệu”. Bạn cứ thấy vấn đề nó đơn giản thế này, chỉ là ra ngồi hàng quán café vỉa hè trước cổng, ngồi đàm đạo tâm sự với mấy bạn, mấy anh chị, mấy cô chú về mấy vấn đề xung quanh, đọc báo, nghe phát thanh thế là đủ, là một buổi café đúng nghĩa rồi.
  4. Bạn bè ở Sài Gòn dễ tính lắm, phóng khoáng lắm, nhưng điều đó không có nghĩa là ngây thơ hay khờ khạo. Giận hờn nhau ti tí, cách mấy cũng hòa. Cơ mà “quá tam ba bận”, cái gì cũng có lí lẽ riêng của nó. Sống là phải biết tin tưởng, phải song phẳng, phải biết hào hiệp giúp đỡ nhau vì “có vay có trả”, đơn giản chỉ vậy thôi.
  5. Sài Gòn không ngủ, người Sài Gòn cũng thế. Sài Gòn là nơi quy tụ của tất cả những người thành công nhất trời cho đến những kẻ sa cơ thất thế. Người ta có thể thức trắng đêm để lên dự án, để đến bar chơi bời nhưng cũng có người phải quần quật làm việc để mưu sinh, tìm kiếm miếng cơm qua ngày. Đơn giản thế thôi.
Trên đây chỉ là một số nhận định cơ bản về người Sài Gòn của tôi và của một số bạn bè của tôi ở Sài Gòn. Điều này có thể đúng, có thể sai tùy theo góc nhìn của bạn. Đây là một bài blog, không phải là một bài báo nên ý kiến chủ quan của cá nhân dĩ nhiên là điều tất yếu. Bạn có điều gì muốn chia sẻ thêm về người Sài Gòn với tôi? Hãy comment hoặc inbox cho chúng tôi nhé.
S2G VIETNAM

Hệ quy chiếu hạnh phúc của bạn là gì?




Trước khi đề cập đến hạnh phúc,tôi sẽ đưa nỗi buồn ra trước như thể rước được nó đi bạn sẽ tiến đến hạnh phúc. Vâng. Cứ cho là như vậy đi.
“Con cá mất là con cá to”. Tôi nghe đâu đó,rất nhiều lần,nhiều người nói với tôi,với nhau như thế. Khi : một cô gái nghiện mua sắm online,săn hàng giảm giá,lùng khuyến mãi …trượt mất món đồ mà mình đã bỏ công rình rập rất lâu. Thế là cay cú  trở thành một trong những cảm giác dẫn đến nỗi buồn.
Một cuộc tình vừa ra đi. Bạn cảm thấy cả thế giới sụp đổ. Bạn nghĩ rằng: sau này mình sẽ yêu ai khi trên đời này bạn chẳng nhìn thấy ai tốt đẹp hơn anh ấy?. Thiếu anh ấy,bạn gần như không muốn sống. Thất tình nên buồn.
Một anh chàng mà bạn chết mê chết mệt từ rất lâu vừa công khai relationship với người yêu mới trên facebook. Mặc dù trước đó bạn đinh ninh đến 90% là anh ta cũng thích bạn,nhưng bạn còn hơi kiêu một tí để làm giá. Thế là yêu hụt. Ôi buồn!
Về cơ bản,chúng ta đều cư xử như những người ngốc. Đau khổ vì điều đã không còn tồn tại,thấy thiếu thốn vì những thứ không cần thiết và luôn tìm mọi lí do để đường đường chính chính hành hạ bản thân.
Tự mình làm khổ mình
Bạn cảm thấy số bạn vô cùng đen đủi. Khi: sinh ra là con nhà nghèo, da không trắng, mặt không xinh,chân không dài và khả năng cưa giai không tiến bộ theo năm tháng. Bạn chưa thật sự giỏi trong chuyên môn và cũng chẳng hề khéo léo nên việc thăng tiến hay đơn giản là tìm kiếm một công việc vừa ý cũng vô cùng khó khăn.
Trong trường hợp bạn béo. Bạn có chắc việc người ta nghĩ bạn béo nhiều hơn việc bạn nghĩ chính mình béo để đày ải mình?
 Đã bao giờ bạn thấy mình trở thành nô lệ cho công việc. Trở thành một workaholic chính hiệu với khả năng làm việc phi thường: sáng mở mắt ra ngồi vào bàn làm việc đến khi xong ngẩng lên nhìn đồng hồ cũng đã 2h,3h sáng rồi.
Tôi nhớ mình đã từng đọc được ở đâu đó rằng, nàng A không ghét nàng B vì đôi giày,chiếc túi cô ấy mang,điện thoại cô ấy dùng,nước hoa cô ấy sài và anh người yêu cô ấy khoác vai, nàng A chỉ cảm thấy những thứ đó khiến nàng B hạnh phúc hơn. Mà với phụ nữ thì tất cả mọi cô nàng khác đều có vẻ hạnh phúc hơn mình ?!



Bạn ế?!
Đến tuổi cặp kè, bạn bè cứ “yến oanh” ríu rít,còn bạn thì đang sốt sình sịch lên vì chả có ma nào bên cạnh gắn mác người yêu. Nhiều lúc bạn cũng lung lay ghê gớm lại thêm vào thỉnh thoảng có tin đồn một cô thạc sĩ xinh đẹp ,năm 30 tuổi phải vào viện tâm thần vì chưa ai cưới,hay lắm lúc có đứa bạn trên facebook từ quen đến không quen, công khai người yêu,chụp ảnh choe choét,vợ vợ chồng chồng.e hèm,và bạn âm thầm unfriend những đứa bạn chả quen,rồi để chế độ ẩn trên newfeed mấy người quen.
Và dần dà bạn cảm thấy mình cô đơn khủng khiếp. Chính tôi,nhiều lúc cũng kinh sợ cái sự cô độc của mình.Thế giới của tôi,dường như,chẳng mấy khi có người gõ cửa bước vào. Nó lạng lẽ và cô quạnh. Đã có thời,tôi tự phong mình là thánh F.A. Nhưng rồi,nhìn ra xung quanh,cũng rất nhiều cô gái trạc tuổi mình đang trong tình trạng tương tự.
Tóm lại có ti tỉ lí do khiến bạn buồn. Nguy cơ trở thành tỉ phú nỗi buồn của bạn vô cùng cao.



Như tôi,cũng đã có lần bạn bè hỏi “dạo này thế nào?”
”chán lắm! Chả có anh nảo yêu,tiền thì cứ không cánh mà bay,mặt mũi nổi mụn tùm lum,thân hình thì béo ú lên theo ngày.” Đến bây giờ nghĩ lại, không hiểu lúc ấy tôi nghĩ gì mà nói thế? Chẳng lẽ tôi không thể hạnh phúc hay vui vẻ vì chính tôi ư. Sao lại cứ bám vào mấy vật ngoài thân đó để đo hạnh phúc nhỉ. Đấy. Bạn cũng xem lại hệ quy chiếu hạnh phúc của mình đi nhé. Đừng dùng đàn ông,tiền bạc,công việc hay nhan sắc để đo lường hạnh phúc của bản thân. Quan trọng là ở chính bạn,bạn cảm thấy thế nào thôi. Đừng lấy cái người ngoài nghĩ làm tiêu chuẩn. Nếu có ý định đó,chắc bạn có ý định làm dâu thiên hạ à? 9 người 10 ý,bạn gánh nổi không?



Quanh quẩn buồn mãi. Tôi dẫn các bạn tìm vui một chút nhé.
Các tips sau đây,tôi luôn dùng mỗi khi “chán đời” chỉ chực nuốt gọn tôi:
-chịu khó xem thời sự. Khi xem bạn sẽ thấy nhiều cảnh còn tàn tạ,éo le hơn mình nhiều. Dân Philipine bây giờ còn chẳng có chỗ ở và đồ ăn. Chúng ta còn sáng sủa chán
- chơi thể thao. Đừng nghĩ mình là con gái thì không hợp với mấy trò vận động. Nhầm nhé. Chừng nào bạn còn yếu ớt và ẻo lả chừng đó nỗi buồn có đeo bám bạn. Khi vận động não bạn sẽ tiết ra một số hoocmon khiến bạn hạnh phúc hơn. Thêm nữa nhìn thân hình khỏe mạnh đẹp đẽ của chính bản thân mình mà bạn không vui sao được.
-học tập. Học bất cứ điều gì bạn muốn. Học làm bánh,thêu tranh,pha chế, vẽ, ngoại ngữ… những thứ mà bạn học và có người dạy thì chắc chắn không thừa thãi trong cuộc sống đâu.
-đọc sách. Chọn ra những cuốn sách mà bạn thấy thích và đọc chúng vào lúc rảnh rỗi. Sách là tri thức được đúc kết lại từ kinh nghiệm của những người tài giỏi. Bạn bỏ tiền bạc và thời gian ra để mua những bài học ấy,tránh vấp phải những sai lầm tương tự-một ý tưởng không tồi. Hoặc bạn có thể đọc sách chỉ để giải trí thôi cũng được.
-tin ở chính mình. Và tin vào khả năng tạo ra niềm vui cho bản thân chứ không phải từ bất kỳ điều gì khác. Niềm tin vào những điều tích cực quan trọng lắm đấy. Khi bạn chẳng còn cái quái gì thì niềm tin là thứ duy nhất có thể cứu sống bạn.
-biết cách AQ. Đại khái là biết sử dụng tinh thần lạc quan và tự tin vô đối để gạt bỏ những chuyện không mấy hay ho xảy ra. Kiểu như đứa khác bảo bạn điên,não bạn sẽ tự động nhập liệu ( ồ,nó khen mình kìa,trong từ điển của mình chẳng phải điên là một từ có ý nghĩa tốt đẹp hay sao). Hay là bị mất cái điện thoại thì thay vì tiếc nuối bạn nên nghĩ nó là cơ hội để bạn có động lực kiếm tiền lên đời điện thoại cho oách.
Còn nhiều nữa,mà tôi chưa nhớ ra. Nhưng chỉ sử dụng ngần này thôi,tôi tin là bạn sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều rồi.



Kết.
Khi bạn đang trong vũng bùn,thì bạn phải tự biết cách thoát ra khỏi nó bằng chính sức mình.
Mọi vấn đề chỉ tên là vấn đề khi chúng có cách giải quyết.Thời buổi này mọi thứ đều có thể khắc phục. Bạn không thông minh thì bạn nên chăm chỉ,chưa giỏi thì cần rèn luyện nhiều, kiếm tiền tốt đi rồi tính chuyện :chân không dài thì đi kéo,mũi tẹt thì nâng,mà ngực lép thì bơm. Mà không thích sửa sang thì mặc kệ thiên hạ nói gì bạn chỉ cần thấy mình như thiên nga là hạnh phúc rồi. Không phải vì xấu tự nhiên còn hơn đẹp nhân tạo mà bởi vì xấu là ở mắt chúng mày,tao thấy đẹp là được. có đứa nào được như tao đâu. bằng chứng là cả thiên hạ rộng lớn này đố chúng mày tìm được bản sao nào giống hệt tao.Với lại xấu mà sống còn hơn đẹp mà có nguy cơ thiệt mạng. Có  gì mà phải đắn đo. Nhà văn Trang Hạ cũng nói:" rãnh ngực có thể làm chủ tiệc đêm nhưng không giúp làm chủ cuộc đời"

Làm gì cũng phải nghĩ cho bản thân mình là trên hết bạn ạ, vì bạn là duy nhất nên phải quý trọng vào.“Gái có công,trời không phụ”
Thế nhé!