Thời gian này anh hay hỏi: “Có vất vả lắm không em?”, trước khi trả lời
anh, bao giờ em cũng cười khì một tiếng rồi bảo rằng: “Không vất vả lắm
đâu anh ạ”, hay nhăn mũi lên mà kêu lên: “Vất vả chứ sao không?”. Trong
suốt 10p hay 20p trò chuyện, em luyến thắng kể những gì đâu đâu. Em
chưa từng than vãn rằng mình đã vất vả như thế nào...
Buổi chiều nay, khi nắng đã tắt hẳn, chỉ còn những vệt mây sáng vắt
ngang trời, con đường Lưu Tấn Tài ngay giờ tan tầm vẫn vắng. Thành phố
trẻ và rộng, lặng lẽ nép vào góc cuối khiêm tốn của đất nước và em cũng
nép vào nơi kín đáo nhất của thành phố để viết những dòng này.
Chỉ thấy trong lòng giọt lệ khô…
Và em sắp chìm đi trong ngồn ngộn những vất vả chất chồng...
Nhưng em không thấy mình khổ vì những chuyện như vậy hay tương tự như vậy. Nỗi buồn khổ của em lại nằm ở một điều rất khác...
Mùa Hè của nhiều năm trước, khi anh nâng bàn tay em lên, đeo cho em
chiếc nhẫn cầu hôn, anh thì thầm: “Sẽ chẳng ai có thể khiến anh bớt yêu
em được cả. Tình yêu của anh như sóng, lớp này sẽ tiếp nối lớp kia, vĩnh
viễn…”. Em đã tin! Em đã rất tin!
Nhưng chỉ sau đó năm tháng, anh đã đi, vào một mùa Đông… Em đã khóc hơn
một ngàn ngày, để rồi chẳng còn nhớ mình đã bao nhiêu đêm ngồi im lặng
chờ đợi một cái nick bật sáng, một tín hiệu quen thuộc. Thời gian tưởng
mòn vẹt cả niềm tin, tình yêu, nhớ mong… Bóng đêm đã tiếp tay cho nỗi cô
đơn hoành hành ngang dọc trái tim em. Chỉ là em quẫy đạp trong sự yên
bình trá hình, cuộc đời nếu vắng niềm vui của em cũng không sao cả, vẫn
trơn tru trôi đi đều đặn. Và em, đã có một lúc nào đó thấy mình không
thể nắm níu được bản thân vào bất cứ điều gì, cuộc đời khi ấy nhẹ bẫng
như làn khói thuốc phả vào không trung, dễ tan biến.
Con người ta luôn sống với quá nhiều ám ảnh. Để rồi khi chập chờn chạm
vào ký ức cũ, vô tình hay cố ý, cũng đều khiến người ta giật mình, rụt
rè. Nỗi buồn xô đẩy niềm vui, trơ ra nỗi cô đơn quá lớn không chỗ nào
cất giấu. Người ta sẽ tự an ủi mình rằng rồi thời gian sẽ như một chiếc
bút bôi xóa đi dấu vết kia, chỉ để lại một đường hằn che lấp đi cái điều
người ta muốn quên, muốn giấu. Khốn nỗi, đôi khi, dù có xóa nhiều lần
thì người ta vẫn nhớ như in dưới lớp thời gian kia là cái gì…
Buồn vui nhân thế, những điều vĩ đại hay tầm thường, giàu có hay nghèo
hèn, rực rỡ hay tăm tối… Tất cả đều sẽ dừng lại ở một quãng nhất định
nào đó. Tất cả sẽ chìm trôi khi chúng ta dừng bước ở nhân gian này… Cuộc
đời luôn hữu hạn. Sự hữu hạn ấy sẽ chôn vùi mọi riêng chung mà ta cố
chứng tỏ trong suốt cả cuộc đời.
Anh thân yêu…
Em giữ ký ức của mình như giữ nhịp thở đều đặn trong ngực em. Em chưa
từng tha thiết với những mối quan hệ mới, cuộc gặp gỡ mới, cơ hội mới.
Nếu có, thì chính em là một mũi tên, tình yêu là cánh cung, nỗi nhớ là
dây cung, em lao về phía trước, điểm mốc là ánh sáng, nơi anh đứng đó.
Nhưng điều đáng sợ là con người chúng ta luôn đứng gần ranh giới của
lãng quên, của mặc kệ, của không cần nữa.
Thì em đã bảo lòng em là những giọt lệ khô…
Thật tình thì em đã không còn nhớ nhiều về buổi chia tay của mùa Đông
nhiều năm trước, hay vương vất nỗi cô đơn của mình, hay thách thức những
nỗi đau đã từng khiến mình lịm đi, tê dại. Em vẫn hình dung, ở đâu đó,
anh cũng buồn, cũng cô đơn, cũng cố sống sót qua nỗi buồn, như em. Chỉ
có điều, em đã phải chờ đợi quá lâu… quá lâu… để biết được rằng mình
được anh yêu nhiều đến thế!
Bây giờ là mùa Đông…
Em mới rời phương Bắc chưa đầy một tuần. Chớm Đông, mùa Đông chỉ là
những cơn gió lạnh dịu dàng, luồn vào khe cổ, vờn nhẹ lên tóc, ướp lạnh
đôi gò má. Phố cổ... Đường Thanh Niên, sớm đầu Đông se lạnh. Bạn chở em
dọc những cung đường đẹp nhất, cầu Long Biên, Nhà Hát Lớn, Văn Miếu Quốc
Tử Giám, con đường gốm sứ ven sông Hồng… Em mặc áo khoác của bạn, quàng
khăn choàng của bạn. Bạn luôn chu đáo và yêu chiều em hết mực, dường
như ở bên bạn, em là cả thế giới của bạn rồi. Điều đó làm mùa Đông em
về, Hà Nội bỗng ấm hơn. Bạn trêu: Hà mang cả nắng ấm Sài Gòn ra theo đấy
à?
Đôi khi, em ngồi ở một hành lang xa lạ nào đó gần văn phòng luật sư số 5
nghe điện thoại của anh. Giọng anh trong và ấm, nhẹ nhàng và tha thiết,
anh bảo rằng vì em đang ở Hà Nội nên lúc này, anh muốn bay ra Hà Nội,
chỉ gần 2 giờ bay thì cả ngàn cây số ngắn lại chỉ còn là mấy bước chân
để ta gặp nhau. Anh sẽ uống café và em ăn kem ở Hồ Gươm rồi ngồi im re
nghe anh kể, khách bốn bể năm châu khi đến Hà Nội hỏi thăm đường đến
“Lake side” thì được chỉ dẫn ngay đến một chỗ duy nhất được gọi là Bờ Hồ
nghĩa là bờ hồ Hoàn Kiếm chứ không phải là bờ Hồ Tây hay một bờ hồ nào
khác. Người ta đến Hồ Gươm không chỉ để ngắm hồ, người ta ngồi đó, trong
một không khí rất riêng, rất Hà Nội, mặc kệ dòng người ngược xuôi và
tiếng động cơ nhức óc ngay sát con đường bên cạnh… Người ta sẽ chậm lại,
tản bộ hoặc nghỉ ngơi, hoặc ngồi đối diện hay ngồi sát bên người yêu để
thầm thì, hoặc chỉ là để tưởng tượng người giữ trái tim mình ở một nơi
nào đó trên thế gian này... Như em vậy...
Em cười vang trong điện thoại, khi anh nói một câu bông đùa nào đấy, lá
lăn dưới chân, mùa Đông ngập ngừng và lời vỗ về kia của anh vẫn không
đủ để mang anh đến gần em…
Có thể hôm nay, em đã muốn kể cho anh nghe một câu chuyện vui nào đó,
một sự gặp gỡ và những cái duyên lạ kỳ về một thế giới em chưa từng biết
đến, về những hứa hẹn của những “người khổng lồ”, về một tương lai rực
rỡ của em được đảm bảo bằng vị trí của họ và bằng… rất nhiều tiền. Em
chưa bao giờ có tư thế “vồ” lấy cơ hội ấy hoặc vui mừng tiếp nhận nó như
một điều đương nhiên. Em chỉ cười rồi bước qua đó một cách kiêu hãnh
với tư thế luôn đi thẳng lưng, vai hướng về phía trước.
Paul Morand từng viết rằng khi đi du lịch trở về, chắc chắn một điều là
trái đất phải nhỏ lại. Nhưng với em, càng đi, trái đất càng mênh mông.
Bởi bất kì nơi nào em đặt chân đến, bất kì người nào em gặp, bất kì việc
nào em làm… cũng đều gợi nhớ đến anh. Vì thế mà trái đất cứ mãi mênh
mông. Mênh mông cõi yêu... Mênh mông tình… Mênh mông thương nhớ.
Em luôn là người đàn bà quá lãng mạn khi nhất quyết tin rằng có những
con người đã đến với nhau bằng tình yêu mạnh hơn tất cả mọi thử thách,
bất hạnh và cả những nỗi đau không phải ai cũng có thể vượt qua. Tình
yêu họ đã thăng hoa để thủy chung giữa cuộc đời, viết nên một câu chuyện
tình đẹp đáng mơ ước…
Bây giờ, chẳng còn mảnh nắng nào, đã đêm… Anh đừng bao giờ khó chịu khi
một lúc nào đó, em ngước lên nhìn anh, mắt em vẫn đẫm lệ. Vì em, đã sẵn
trong lòng những giọt lệ khô, chỉ khi đứng trước anh, nước mắt mới đẫm
ướt…
Mỗi ngày, lại là một ngày mới... nhất định sẽ khác hôm qua… Em luôn nghĩ như thế và tin như thế.
Với bài hát này, hãy cho em đổi đại từ nhân xưng "Em" thành "Anh"... Xin hãy như thế...