Wednesday, November 20, 2013

Anh đã từng mơ một cuộc sống có em

Anh ước anh không rời xa em, để đi đâu về đâu anh cũng có em bên cạnh.

Lang thang một mình giữa trời Hà Nội lạnh lẽo, tâm hồn anh đang cô đơn vây kín, em biết không? Bao tay anh không đeo, vì có hai đôi mà mỗi đôi chỉ còn một chiếc. Người ta nói tặng bao tay cho nhau là giữ chặt lấy nhau. Thế mà mỗi đôi của anh chỉ còn một chiếc nữa thôi. Anh chợt nghĩ về em, nghĩ về những ngày mình bên nhau, nghĩ về những điều anh thích, và những điều anh đã từng ước với một cuộc sống có em.
Anh ước anh không rời xa em, để đi đâu về đâu anh cũng có em bên cạnh. Để anh nhỏ to những câu chuyện hằng ngày với em, về người này, người kia, về những người anh thích, về những người em thích… có sao đâu, ai chẳng có những phút ngoài tình yêu em nhỉ?
Anh ước được em bên anh để em nấu cơm và chăm sóc cho anh ăn mỗi ngày. Anh thích rau muống luộc chấm mắm ớt cay, thích cả rau muống xào, sườn xào chua ngọt, thích cá kho, thích những món mẹ anh hay nấu. Anh sẽ nấu cho em trứng rán, trứng chiên… Em sẽ nấu cho anh canh rau cải, rau ngót, rau cần…
Anh thích nuôi một con vật gì đó, đáng yêu nghộ nghĩnh, một con chó, cũng có thể là một con mèo. Để mỗi khi anh đi xa, con vật đó sẽ bên cạnh em, sẽ làm em bớt buồn và bớt cô đơn hơn.
Anh đã từng mơ một cuộc sống có em
Trong lòng cô đơn, trống trải, anh bỗng nhớ em da diết (Ảnh minh họa)
Anh cũng từng “mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ” khi bên em. Anh thích bọn trẻ tung tăng gọi anh và em, và rồi chúng ta sẽ đánh yêu chúng khi không nghe lời nữa em nhỉ.
Anh thích mình nằm gối đầu lên nhau và đọc cho nhau nghe những câu chuyện cổ tích. Có thể chuyện Andersen, rồi của một đại văn hào nào đó. Xong chúng ta sẽ cùng tranh luận về những điều cổ tích. Anh thích mùa đông thật lạnh, để em ngả vào lòng anh, và anh kể em nghe chuyện cuộc sống.
Mùa đông Hà Nội hoặc mùa đông ở đâu thật lạnh, anh chỉ ước anh và em có thể cùng nhau nắm tay dưới đường phố lạnh... Rồi bất chợt mình ghé vào một cửa hàng cháo bán đêm, một xe ngô luộc nóng hổi… mình vừa ăn vừa mày nheo, cười đùa, hạnh phúc.
Anh muốn chúng ta cùng đi mua quần áo. Anh sẽ cười tít mắt khi em thử đồ, và em cũng vậy nữa.
Anh muốn mình có một khu vườn nho nhỏ, trồng những loài hoa và loài rau mà anh và em cùng thích. Anh sẽ mua một cái ghế đá hoặc một chiếc xích đu, để nghe em hát, hoặc kể chuyện cho nhau nghe.
Anh thích những dòng nhạc lạ. Em thì khác phải không. Nhưng anh tin em sẽ hiểu anh để nghe được nhạc của anh, và em cũng thế.
Anh thích học tiếng Anh, dù anh rất dốt. Còn em thì sao? Chúng ta cùng nhau đi học ở đâu đó nhé, xong về nhà chỉ bảo cho nhau nữa.
Anh thích chăm sóc cho em khi em ốm, lo lắng cho em.
Anh muốn dắt em về quê, cùng nhau ngắm biển vắng, lên hải đăng đón bình minh, cùng ăn hải sản... rồi mình cùng leo núi để ngắm nhìn khắp nơi, những vựa lúa bát ngát, những vạt cỏ xanh rì, những biệt thự trên đồi cao kéo dài quanh bờ biển… rồi anh sẽ dẫn em đi những quán cà phê anh hay ghé lại.
Và chúng ta sẽ không chát yahoo, không dùng facebook nữa… anh không muốn mọi thứ dễ dàng bị hiểu lầm, cả những sms dằn vặt nhau..
Khi ôm nhau, chúng ta sẽ nghe thấy tiếng thở của nhau, nhịp tim đập và nghe những tiếng rung rất khẽ của tình yêu.
Anh không biết tương lai anh sẽ là người như thế nào, nhưng mà anh tin rồi có lúc em sẽ cất lên những câu thơ này:
Thích từng suy nghĩ trong anh về cuộc sống
Từng nơi chốn anh hay ghé lại
Người quen cách anh cười nói bạn thân cách anh đùa vui
Và em cách anh vẫn nhìn em đắm đuối
Thích lời yêu dấu anh hay thường quên
Mà đôi lúc đến bên em anh nhắc lại
Bình minh có anh ở bên
Ngày mưa có anh gần bên
Thời gian cứ trôi đi, ơi mọi điều rất tuyệt vời.

Anh luôn biết mình sẽ gặp lại em

Chẳng ai có thể đoán trước điều gì sẽ đến với mình. Nhưng kể từ giây phút nhìn thấy em lần đầu tiên, anh luôn biết mình sẽ gặp lại...

Anh vẫn nhớ như in ngày đầu tiên mình chạm mặt. Em mặc chiếc váy xanh, xếp li duyên dáng, khăn quàng mỏng rất đỗi dịu dàng. Em nở nụ cười hiền lành, kiên nhẫn chờ đợi trong hàng người vội vã xô đẩy nhau, len từng chút một để mua được những chiếc vé xem phim đúng suất và đúng ghế mình thích. Ánh nhìn tươi sáng, gương mặt luôn rạng rỡ. Em khác biệt với những người xung quanh. Anh cứ dõi theo em như thế. Trái tim trở thành vật bất trị đáng thương. Hình như hôm đó, em đến rạp một mình. Hình như em mua vé của bộ phim chiếu ở phòng số 1. Hình như em liếc nhìn anh một chút. Nhưng rồi em tan vào đám đông. Anh gắng len ra, tìm kiếm bóng hình em, nhưng không kịp nữa. Anh tự nhủ với lòng mình, nhất định sẽ có ngày mình gặp lại cô gái ấy.
Như một chàng ngốc, thảng hoặc anh vẫn ghé rạp chiếu phim, mua một tấm vé hạng thường và ngồi xem một mình. Mục đích chính là để đảo mắt tìm kiếm trong đám đông, trước, trong và sau khi xem phim, mong gặp lại nụ cười hôm ấy.
Anh luôn biết mình sẽ gặp lại em
Anh vẫn luôn tìm kiếm bóng hình em (Ảnh minh họa)
Có những thứ tưởng hoang đường, không tưởng nhưng vẫn có thể trở thành sự thật. Như nỗi nhớ chân thành anh dành cho em, như mối quan tâm sâu sắc anh nghĩ về em mỗi ngày. Nhiều đến mức trái tim trong lồng ngực tưởng như có thể nhảy ra ngoài khi anh nhìn thấy em, thêm một lần nữa.
Quyết tâm không để vuột mất cơ hội này, anh bước đến, rón rén và ngượng ngùng vỗ vai em thật khẽ. “Này em!”. Em quay lại, đôi mắt mở to nhìn anh, chờ đợi. Những điều sau đó, thật ra anh không còn nhớ chính xác. Trí nhớ chỉ lưu giữ sự thân thiện của em, lưu giữ nụ cười cởi mở và những câu chuyện bắt đầu của chúng ta. Lưu giữ cái nhìn dịu dàng khi em trao anh số điện thoại. Chúng ta quen và thân nhau, từng ngày như thế. Tới ngày nỗi yêu thương dâng đầy trong tim, anh nắm tay em và bảo: “Này em, mình yêu nhau nhé!”.
Em không chê cười sự vụng về nơi anh, em không cười nhạo những món quà anh kì công chuẩn bị. Em âu yếm và trân trọng tất cả. Anh biết, vì em yêu anh.
Vì anh, em đã tự tay chuẩn bị những bữa sáng ngon miệng, đem qua nhà anh trên đường tới trường.
Vì anh, em đã thức khuya trò chuyện, ngồi đợi anh hoàn thành xong đồ án mới chịu đi ngủ.
Vì anh, em đã hì hục cả tuần trời, gấp rất nhiều sao và hạc. Bữa đó anh ốm, em lo lắng và cậu nguyện suốt thôi. Sau dạo ấy, anh thấy em sút cân đi nhiều. Nhưng em vẫn cười, em thương anh, thương anh nhất.
Vì anh, em đã quên hết giận hờn. Năm dài tháng rộng, nhưng em luôn trân trọng từng phút giây mình có. Không bao giờ hối hận, không bao giờ than trách. Cô gái của anh, anh yêu em nhiều lắm biết không?
Cuộc đời này đã cho anh may mắn được gặp lại em, được bên em dài lâu như anh vẫn ước. Ở chặng sau của cuộc đời, hay thậm chí ở kiếp sau và nhiều kiếp sau nữa, anh luôn tin rằng mình sẽ gặp lại em. Để yêu em. Thêm nhiều lần nữa.

Yêu em nơi những chiều đông lạnh

Mình gặp nhau trong môt chiều đông lạnh!
Em lướt qua anh giữa dòng người vội vã. Vô tình mỉm cười ngẩn ngơ bên cuộc gọi một người thân.
Gió nhẹ đưa. Mái tóc dài nhẹ bay trong gió. Em là tất cả những gì anh vẫn mải miết kiếm tìm.
Em bước đi nhưng nụ cười ở lại, ở lại trong phút bâng khuâng nghẹn trào nơi trái tim anh!
Cảm giác thân thương đến từ một cô gái không quen biết!
Lạ lẫm nhưng cho anh thêm thật nhiều động lực để tập yêu thương một ai đó…
Là em…
Cô gái của nụ cười mùa đông… không hề lạnh!
Mình yêu nhau cũng trong những chiều đông lạnh!
Bàn tay em cuộn tròn trong tay anh. Mình vi vu qua bao nẻo phố cổ, sà vào một quán quen bên đường, anh kéo tay em đặt lên đôi môi anh nóng bỏng. Nụ cười em bẽn lẽn nhưng hạnh phúc.
Anh thích những chiều đông như thế. Sau những buổi lượn lờ ngang bao ngõ phố, anh sẽ được cùng em chui trong phòng kín xem phim bằng màn hình chiếu phim tự chế và cười thật thỏa thích.  Các món ăn em nấu có thể mặn có thể nhạt nhưng anh yêu em từ cái dáng lom khom của em trong bếp, từ cái nhăn mặt khi em nêm nếm chút gì đó, từ đôi mắt hau háu rồi phị mặt ra khi anh giả vờ nhăn nhó khi ăn.
Yêu em nơi những chiều đông lạnh
Mình đã bên nhau bao ngày đông lạnh giá (Ảnh minh họa)
Anh yêu em nơi những vòng xe lăn bánh, ta cùng nhau trên những chuyến phượt dài.
Anh yêu em nơi những buổi sáng thức dậy, điện thoại rung lên tin nhắn của: Vợ iu
Anh yêu em nơi những buổi trưa, em đứng đó trước cổng trường, chỉ vì không muốn anh phải đi ăn một mình.
Anh yêu em nơi những buổi chiều đông, lặng lẽ bên nhau, yêu thương không cần nói. Chỉ nụ cười em tỏa sáng.
Và mình xa nhau lại trong một chiều đông lạnh!
Lạnh lắm phải không em?
Em không cười!
Em khóc!
Em bước đi! Tay anh không nắm lại! Động lực yêu thương trong anh không còn hay gió lạnh quá khiến tim anh mất đi cảm giác.
Giật mình!
Hóa ra mình đã xa nhau… Thêm một chiều đông!...
Lại một chiều đông! Và một mùa đông nữa.
Đến bao giờ mùa đông mới thôi lạnh như những ngày anh có em?

Tuesday, November 19, 2013

Viết gì cho một ngày trời trở lạnh?

Trời trở lạnh rồi. Hơi nước làm nhòe ô cửa kính. Cảm giác đi dưới trời lạnh là bất giác thấy những cái rùng mình. Mọi người bận rộn co mình trong chiếc áo ấm, giấu cả khuôn miệng sau khăn len dày cộm. Nụ cười tự dưng hiếm hoi, ánh nhìn cũng hiếm hoi luôn thảy…
Trời lạnh và những cơn biếng lười. Tôi đã hiểu vì sao có những nơi, người ta có thể rộn ràng bất kể ngày đêm, người ta nhộn nhịp và hối hả, người ta nói nhiều và cười oang oang, người ta mồ hôi nhễ nhại mà không thấy mệt. Những nơi con người ta có thể tan chảy. Còn có những nơi khác, người ta cô đặc lại mình. Sự ấm áp đơn lẻ không đủ làm ấm bầu khí này, chứ đừng nói tạo nên một trời nhiệt huyết. Người ta nói đấy, cười đấy rồi đã thấy hơi thở mình hóa làn khói chóng tan. Còn bắt gặp nhau mấy đâu trên những chặng lang thang. Nếu ở một mình, người ta còn dễ rơi vào trạng thái cô đặc hơn nữa. Sẽ có những nơi, người ta nói ít và suy nghĩ nhiều, cười ít nhưng vẫn hạnh phúc nhiều – một hình thái tự tạo khác của hạnh phúc… Đó là cảm giác yên lặng an lành của tâm hồn. Những nơi ấy, nếu thực sự người ta có đủ bình yên để mà cảm thức, thay vì nặng nề mỏi mệt trong những bận rộn không lối thoát, những lo lắng không bao giờ chạm đáy mà dai dẳng hoài. Mùa Đông nếu đủ tình yêu, đủ hi vọng, đủ quan tâm, đủ thư thái thì sẽ là thời gian trải nghiệm tốt nhất năm. Tôi vẫn ước, người ta có thể biếng lười hơn vào mùa đông. Sao không chăm chỉ ở mùa hè nhỉ? Sao người ta nghỉ hè dài hơn mùa đông, hoặc thậm chí mùa đông còn không biết nghỉ? Sao người ta không nhờ hơi nóng mùa hè đốt thêm năng lượng và nhiệt huyết, mỗi khi đam mê nguội lạnh, mỗi khi thấy những uê oải buông dài? Nếu thế, người ta sẽ yêu mùa đông hơn một chút chăng? Người ta, hoặc là tôi.
Một ngày mệt mỏi, tôi nghe Have a little faith in me của Mandy Moore, cảm giác vừa khít với tâm trạng. Món ăn vặt mùa hè đang chờ tôi thưởng thức. Đợi đến tối, lạnh giá quá, tôi sẽ thưởng thêm cho mình một cốc kem. Hương vị mùa hè có thể coi là thứ hạnh phúc bất tận trong một ngày đầu đông, khi ta còn chưa quen với mùi lạnh giá. Tôi vừa đi vừa tưởng tượng những hàng gạch lát trên vỉa hè Sài Gòn. Sài Gòn cũng được, mà thành phố nắng oi nào cũng được. Tôi nghe lại trong trí nhớ những thanh âm của Sài Gòn sáng sớm, tiếng xe cộ lác đác, tiếng dọn hàng, tiếng nhạc lanh lảnh góc nào trong con hẻm. Thấy chút nhiệt trong lòng như nóng lại từ một ngày tháng sáu nào đấy… Lâu lâu, mới được một buổi sáng muộn màng, trời u ám, lòng cũng chênh chang. Bất giác, những ngày xa xôi hiện về chân thực quá đỗi. Nghe thoang thoảng tiếng rộn ràng.

Ừ THÌ, NHỚ CÀNG SÂU, LÒNG CÀNG ĐAU!

"Chúng ta bắt đầu tình yêu bằng nỗi nhớ! 

Và đâu có ai ngờ, kết thúc một tình yêu cũng thường là ... nỗi nhớ!"
Tôi đã đọc được dòng này trên một cái blog. Ừ thì, đúng lắm!
 Lâu lắm rồi tôi mới viết một bài viết sến súa thế này. Ừ thì tuổi trẻ mà, ai mà chả tự nhận mình là có lúc bồng bột, ai mà chả tự nhận mình có lúc là sến súa, ai mà chả tự nhận mình có lúc đã từng làm quá nỗi buồn của mình lên.
Ừ thì, cứ thích viết là viết thôi, cứ nhớ là cứ nhớ thôi!
Dạo này, tôi bị ghét tản văn, ghét cay ghét đắng. Mấy cuốn sách tản văn mới nổi gần đây, tôi mua tất, nhưng chẳng thể nào "nhai" được. Nhiều lúc, tự thắc mắc:"Chẳng hiểu sao mấy cuốn này cũng "nổi" được?". Mấy bài tản văn CTV gửi mình, cũng chẳng thể nào "ngẫm" ra được. Đôi lúc cũng chợt giật mình, tự hỏi:"Dạo này sao mình "khô" thế nhỉ?, chẳng lẽ mình chán đến vậy chăng?". Thế là bắt đầu xem phim, bắt đầu nghe nhạc, bắt đầu đọc lại những dòng nhật kí cũ,lúc đấy mới ồ ra:"May mắn quá, may mắn là mình vẫn còn cảm xúc. Còn biết yêu, còn biết nhớ!".
Bởi giờ chẳng phải do người ta khô khan, mà là do người trẻ viết nhiều quá, mà chẳng "chất". Viết cứ hao hao, na ná nhau, cứ có cái nỗi buồn gì đấy nhan nhản, nhưng mà ít ai có thể cảm nhận được kĩ. Ừ thì, bởi viết chưa đủ độ. Ừ thì, bởi yêu chưa đủ đô. Ừ thì, bởi do sống nhanh quá, có kịp níu lại điều gì đâu.
Bỗng dưng, đọc thấy hai từ "nỗi nhớ" trên blog, thấy hình các "couple" trên Facebook, lại nhớ...
Bỗng dưng, nhớ tới mối tình đầu, nhớ cái nụ cười không tên. Tôi ghét cái thứ tình cảm này. Tôi vẫn chưa quên được điều đó. Có nhiều người bảo tôi "lụy tình" quá, có một anh trai bảo tôi: "Con ngốc! Mày nhớ người ta, nhớ tất cả những kỉ niệm liên quan đến người ta, trong khi, liệu hắn còn nhớ nổi cái mặt của mày không, đấy mới là quan trọng!".
Ừ thì, yêu đơn phương nó khổ thế đấy. Mà có bày tỏ ra rồi đấy, cũng thế thôi. Tình cảm mà, ai mà ép buộc được. "Tình đẹp là tình dang dở" - Nghe sến thật đấy, mà ngẫm cũng đúng thôi!. Cái gì đẹp quá, thì thường không thực, mà không thực, rồi cũng sẽ ngày bị lãng quên.
Đã có lúc, tôi muốn tìm đến sự quên, nhưng vẫn không quên được. Người ta nói:"Sự quên lãng bắt đầu khi nỗi nhớ trở nên da diết, cồn cào mà không cách nào tháo gỡ được. Sự quên lãng là cái chết của chữ tình!.Lãng quên thường bắt đầu khi trái tim đã tan nát! Thường bắt đầu đầy cô quạnh để tìm một bến bình yên, không nhớ nhung tới chạnh lòng!"
Thế đấy, nhớ không được, quên cũng không xong, cái tình yêu ở lưng chừng hạnh phúc, nó khiến con người ta khổ vậy đấy! Và cứ muốn nhớ mãi thôi, vì những gì thuộc về quá khứ của tôi quá đẹp.
Ừ thì, nỗi nhớ... là cội nguồn của tất cả.

Kẻ quấy rối sát một bên

Hắn sống một mình lại ngại đi đó đi đây. Nên hắn phải sắm một cái điện thoại để dành nghe và một cái để gọi sim khuyến mãi. Một cái để Nghe, nhận tin. Một cái để Nói.
Vì một mình nên hắn cắm đầu vô công việc làm vui. Có hai điện thoại nhưng lại ghét mang điện thoại trong mình mà thường để đâu đó lúc tiện tay. 
Làm việc đã đời hắn thấy mệt cả thể xác và tinh thần. Thèm được trò chuyện với ai đó. Không biết người yêu ở xa có nhắn tin không. Hắn coi đồng hồ. Chết cha. Hơn ba giờ không liên lạc với người yêu. Mà người thì hay giận. Hắn nhận tin trong ba phút không trả lời đã nhận tiếp những tin hỏi đi đâu, làm gì? Ba giờ qua nếu mà người yêu có nhắn chí ít cũng chục tin, thậm chí đã có gọi… Tụi nó đâu rồi. À đây, ngay chỗ giá sách cái Nói đang nằm chập chờn hết pin. Chỉ cần bấm gọi là có thể biết cái Nghe ở đâu.
Tiếng nhạc chuông nho nhỏ đâu đó rồi từ từ đổ dồn dập. À thì ra nó trong cặp. Mà cặp có bốn ngăn. Hắn gần như đã lấy hết tài liệu trong từng ngăn ra mới chạm được cái vật cứng cứng, đầy góc cạnh và đầy quen thuộc. Có một cuộc gọi nhỡ và ba tin nhắn. Rầu lòng. Những tin định vị đầy cáu gắt. Phải trả lời thôi. Vì mê làm việc ư. Lý do dễ thương nhưng mà làm sao kiểm chứng đó là lý do thiệt hay giả. Dẫu gì thì mọi giận hờn cũng qua đi. Vì nó không phải là lần đầu. Cuộc gọi thì của VT. Bà nào hay ông nào. Tốt nhất là nên gọi lại. Hắn làm y như ngày thường, sẽ đợi đầu kia bắt máy, a lô. Hắn cố tình bày lý do lý sự để nói rồi đoán người qua giọng nói. Chớ tên người ta đã lưu trong điện thoại rồi mà còn quên thì rõ là thất lễ. Cái sự quên của hắn đôi khi không thể tin nổi. Một lần làm việc khuya quá lại nhiều muỗi. Đốt nhang muỗi vẫn không ổn. Vậy là phải giăng mùng. Khi chui vô mùng, thấy khoanh nhang nghi ngút khói. Hắn tỉnh bơ cầm khoanh nhang lên, chui vào mùng, mang theo nhang đang cháy. Đang làm việc chợt tự hỏi, ủa sao bữa nay khói nhang làm mình ngột dữ vậy cà. Nghĩ tới đó, hắn lại lắc đầu cười một mình. Đầu dây bên kia tiếng chuông cứ đổ. Nhưng không có ai nghe. Có lúc hắn đã nghe tiếng người nói. Nhưng thật ra đó chỉ là tiếng trong ti vi của nhà bên cạnh. Bà, ông VT gì đó chắc đang mắc công chuyện.
Người yêu vẫn chưa trả lời tin. Lấy cái Nói gọi cho người mới được. Trong cái Nói lại có cuộc gọi nhỡ của VT. Chắc gọi máy kia không được nên gọi máy này. Lại bấm gọi VT. Hắn lắng tai chờ đợi. Ai mà kiếm mình gấp như thế, gọi hết máy này rồi tới máy kia. Rõ ràng người quen. Nhưng không tài nào nhớ là ai. Hắn vừa nghe chuông đổ vừa miên man suy nghĩ. VT lại gọi vào máy Nghe. Hắn buông máy Nói, chộp máy nghe. Hơi hồi hộp. Gọi gấp thế không biết tin lành hay dữ. A lô mấy cái. Đầu bên kia nghe văng vẳng tiếng người. Mà tiếng nói như đang hét nên hắn cũng không đoán được là ai.
Hắn bực bội càu nhàu.
- Mạng miếc gì.
Bấm gọi lại cho VT. Nhưng người bên kia không nghe. Mới đó mà đã bỏ máy đi đâu rồi à. Bực bội.
Có tiếng báo tin nhắn.
Mở máy thấy tin người yêu và cuộc gọi nhỡ của VT.
Trời ơi là VT. Hắn không hề nhớ, VT chính là viết tắt tên mà người yêu hay gọi hắn. Hắn dùng tên đó để lưu số mình, trên máy mình.
Ảnh

Vì tuyệt vọng là lúc phải bắt đầu

Ngày mai chẳng biết có màu gì nữa. Trong đêm tối thế này thật khó nếm được mùi của màu đen.
----
Bạn tôi từng viết: “Tôi cố giữ lòng mình an yên từ lúc nhận ra đau khổ là thuộc về số phận của cả giống loài mình. Như tôi từng đọc ở đâu đó, rằng mỗi đứa trẻ sinh ra thì bàn tay nắm chặt và từ lúc đó thì nỗi đau vốn đã bắt đầu.” [Ghi chép thuộc về nỗi đau]
Tôi không tin như thế.
Rõ ràng mỗi người đều được sinh ra với niềm vui và cuộc đời cũng cơ bản là vui. Tôi bắt đầu tin vào điều đó mãnh liệt hơn khi nhìn thấy bạn và vợ mình bên nhau trong những tấm hình cưới. Đó không phải là những tấm ảnh chụp bởi các studio, cô dâu cười tươi rồi chú rể ngời ngời hạnh phúc. Chỉ là những tấm ảnh mà họ ở bên nhau, rõ ràng không phải tấm nào cũng có nhiều nụ cười nhưng thẳm sâu sau mỗi ánh mắt, mỗi cái nắm tay là một tình yêu mãnh liệt, và tình yêu đó bám rễ vào sự tin tưởng sâu sắc mà họ dành cho nhau.
Có lẽ bây giờ thì hai người đã biết tôi thường mỉm cười khi xem hình ảnh của họ, đọc những dòng của họ dành cho nhau mà tôi có thể nhìn thấy được. Ngày mà bạn bảo tôi rằng vào năm sau đứa trẻ của hai người sẽ ra đời, tôi đã thực sự nhìn thấy một bông hoa đang nở và bắt đầu hiểu lý do vì sao những đứa trẻ được đưa đến cuộc đời này. Từ đôi bàn tay nắm chặt và tiếng khóc thét, không những sự sống được sinh ra mà niềm vui còn bắt đầu. Đó là niềm vui của hy vọng, là hạnh phúc của những tháng năm tương lai. Ai đó nói rằng trẻ con sẽ sống hộ cuộc đời chúng ta như chúng ta đã từng sống thay cho cuộc đời của những đấng sinh thành. Tôi không tin như thế. Những đứa trẻ được đưa đến cuộc đời này chẳng qua chỉ là một cách khác để thể hiện ý nghĩa cuộc sống của một người, hay ở đây là hai người và nhiều người, một cách cụ thể và hiện hữu. Đứa trẻ là thứ kì diệu biết cười khi ta âu yếm và có đôi tay bé nhỏ biết vỗ về mọi tổn thương. Ở giống loài mình, con người được sinh ra và ở đó hạnh phúc biết cách hình thành.
Từ nhỏ tôi đã là đứa biết cách vỗ về chính mình.
Giữa những ngày mà cơn đau đến hối hả khiến tôi chỉ muốn cắt nát bàn tay mình, tôi vẫn cắn răng chịu đựng và nghĩ rằng, ngày mai sẽ lại khác. Những ngày này rồi sẽ qua đi và những ngày vui sẽ tới, vì tôi xứng đáng được như thế và chắc chắn sẽ được như thế. Tôi tin vào điều đó đến mức nó khiến tôi ngừng khóc, và tiếp tục đi.
Thỉnh thoảng tôi nghĩ mình đã đối với cuộc đời này quá sức dịu dàng và bao dung. Ngay cả khi nó ném vào tôi những hòn đá lớn nhất của nỗi đau, ngay cả khi tôi muốn tắt thở vì tuyệt vọng, tôi vẫn nghĩ khi đá lăn hết, mặt trời sẽ mọc ở phía đằng kia và nắng sẽ vô cùng ấm.
Vào cái ngày tôi nhìn thấy một người đàn ông nắm lấy bàn tay của ba mình trong phòng cấp cứu, nói với ông điều gì đó không rõ, tôi đã tự ngước lên và bảo rằng suốt đời này tôi sẽ không quên người đàn ông này, chỉ cần ông trời đừng mang anh ấy đi. Tôi chẳng biết một đứa con sẽ nhớ đến những giây phút cha mình mất như thế nào, còn riêng tôi, những ngày tháng đó vẫn in mồn một từ ngày này qua ngày khác, cùng với hình bóng của một người, vững chãi như ba mình, có bàn tay giống như ba mình, ngay cả mùi lưng và mùi bàn tay cũng giống như ba mình.
Ngay cả lúc niềm tin mãnh liệt nhất trong cuộc đời mà tôi từng có phải ra đi và tôi thấy tuyệt vọng với những thứ mình phải buông, tôi đã ngước nhìn trần nhà để nước mắt chảy ra và nghĩ rằng: nỗi đau chỉ là một thứ theo sau, những ngày tháng này sẽ qua đi và niềm vui sẽ trở lại, chắc chắn sẽ trở lại, vì cơ bản cuộc đời này, là niềm vui.
Lần này, tôi không vỗ về chính mình, mà lấy đó làm niềm tin.
Tôi nhớ mình đã từng rơi nước mắt trong một căn phòng nhỏ với một người phụ nữ bé nhỏ khi chị kể với tôi về sự phản bội của một người đàn ông. Đó là người đã chìa bàn tay ra cho chị nắm và bảo rằng: nếu em có cùng lý tưởng sống như anh đã nói, thì đi với anh. Với chị, đó là những lời đẹp đẽ nhất trong cuộc đời này, cớ sao một người đã từng nói những điều đẹp đẽ đó lại mang cho chị nỗi đau quá lớn như vậy? Tôi cũng nhớ mình đã bận khóc cho chị, cho chính mình mà quên bảo rằng, không sao đâu, chuyện này rồi sẽ qua, chỉ là chuyện giai đoạn mà thôi. Đến hôm nay, khi tôi lại thấy mình mệt mỏi rã rời, chị chính là người nhắn với tôi như vậy.
Tin vào niềm vui của cuộc sống này, không phải chỉ có một mình tôi.
Tôi vẫn biết có rất nhiều thứ phải kết thúc để những thứ khác bắt đầu. Giống như tình yêu dành cho tôi phải phai đi để người tìm thấy một tình yêu mới, có thể chính là cuộc đời còn lại của người. Và tôi cũng ngồi đây tuyệt vọng với thứ mình phải kết thúc bên trong trái tim mình.
Tôi tin mình sẽ lại biết cách bắt đầu, dẫu có chậm đến bao lâu. Như cách người biết bắt đầu để hạnh phúc. Thật may, vì cuối cùng người cũng đã hạnh phúc. Tôi thấy biết ơn vì một lần nữa, cuộc đời đã chứng tỏ rằng chúng ta sinh ra là để dành cho niềm vui. Và hạnh phúc, là những thứ theo sau.
Có những dòng thơ mà tôi từng viết:
“Cô gái sáng nay khuấy những viêm kem hồng tím và hỏi em về tình yêu
về những ngày cười vàng nắng trên mắt
về hạnh phúc, nỗi đau
và chờ đợi
Có tin vào tình yêu không, Thỉ
Có tin vào hạnh phúc không, Thỉ
Có tin vào ngày mai không, Thỉ
Có tin vào niềm tin của mình không, Thỉ
Có không Thỉ?
Rồi cô ấy khóc,
có lẽ vì say viên rhum mùi nho
đá chảy hết ra tay
Chẳng còn biết làm gì
em ngồi chờ tạnh mưa.”
25/10/2013 
Người ta thường chỉ nhìn thấy những dòng tôi diễn tả nỗi đau và bảo tôi rằng thơ thật là buồn. Tôi đã cố gắng trả lời đến dõng dạc rằng Tôi có tin vào tình yêu, Tôi có tin vào hạnh phúc, Tôi có tin vào ngày mai và Tôi càng tin vào niềm tin của chính mình. Trong khi nhìn một bản thể khác của mình khóc với viêm rhum mùi nho, một cái tôi khác thong thả chờ tạnh mưa, vì chắc chắn, mưa sẽ tạnh.
Tôi vẫn ngồi chờ tạnh mưa, vì lúc tuyệt vọng là lúc phải bắt đầu.