Friday, December 6, 2013

Hiện tại là món quà

Ảnh minh họa
Sáng nay đi học, trời se lạnh, bỗng nhiên nhớ thầy Trần Hoàng vì hồi năm nhất còn đi học một mình vẫn có những sáng buồn như hôm nay. Nhớ thầy hay nói, hôm nay sống nhất quyết phải làm những việc mình thích, những việc mình cần phải làm, vì biết đâu ngày mai mình chết bất đắc kì tử, không còn cơ hội để làm nữa. Thầy nói vậy là thầy làm y như vậy, cứ nhìn cách thầy sống thì biết.
Sáng nay tự nhiên nhận thấy một điểm cố hữu, bất di bất dịch trong con người mình là thói quen "để dành": để dành cuốn sách mới mua không dám đọc vì sợ đọc hết mất, để dành bộ áo mới không dám mặc vì áo cũ vẫn còn dùng tốt, để dành lời nói thích một người vì định... chừng nào lấy chồng sẽ nói. Mình mãi mãi vẫn không nghĩ được rằng, biết đâu cuộc sống của mình sẽ không có ngày mai, để mình đọc hết những cuốn sách còn đọc dang dở, mặc những bộ áo mới còn nguyên nếp gấp và nói lời yêu thương với chàng trai đã khiến mình mê mẩn suốt sáu năm trời. Thế nên, sáng nay mình nghĩ, mình nhất quyết phải sống theo kiểu của thầy Trần Hoàng: "Những ngày tôi sống đây là ngày đẹp hơn tất cả / Dù mai sau đời muôn vạn lần hơn." (Chế Lan Viên).

Tìm

Con cứ chạy hoài trong vô thức, trong một câu chuyện có Peter Pan... Để tìm cho mình chỉ một quá khứ, một vé đi tuổi thơ. Những buổi sáng trong lành, lập lờ phố vẫn còn say nồng, an giấc. Con tìm mãi một kí ức trôi theo gió mà không khi nào bản thân có thể tìm lại được. Con đang chạy, đang tìm một nơi hoang hoải, yên bình.
Con vẫn chạy hoài, chạy hoài trong từng giấc mơ đêm quá. Mơ thấy sự sum vầy của gia đình mình bên chiếc bàn nhỏ, cùng ngồi xem ti vi. Để đến lúc bất chợt tỉnh dậy lúc giữa đêm, con chỉ biết nhìn xung quanh màn đêm dày đặc và khóc, khóc thật to... Nhưng nào đâu ai nghe thấy.
Con thèm được ôm mẹ khóc như mưa khi cuộc đời con có chút bế tắc, khi con bị ai đó bắt nạt, khi con cảm thấy hụt hẫng. Khi con không thể kể cho bất cứ ai cả. Chỉ cần được ôm và khóc. Trên cung đường tròn sao trái đất mãi cứ xoay, mãi cứ xoay để thời gian cứ hững hờ trôi. Trạm dừng chân ở gần mà không thể nào bước tới. Mệt nhoài. 
Con thèm lắm được vùi trong chăn ấm vào những ngày giá rét, thèm được quàng khăn choàng cổ ra đường, thèm được mặc chiếc áo thật dày những ôi sao vẫn thấy lạnh. Chỉ cần ngắm nhìn kí ức vài giây thôi cũng khiến lòng con đau nhói. Có phải chăng yêu thương chỉ là quá khứ. Sao không thể mãi làm một con nhóc hay cười...
Con thèm được trở về ngày xưa ấy, thèm được chạy lon ton trên từng con đường trong sân nhà mình, gom nhặt từng vệt nắng được đính trên chiếc lá bàng cuối Thu. Rồi thì hò hét khi nhìn những chồi non khi mùa Xuân về. Thèm được hà hít hương thơm, gió thổi lạnh, bầu trời xám...
Nhưng hình như Đông này không ai quàng khăn ấm nữa, không ai nhắc nhở mặc áo ấm nữa. Mẹ à! Đông này khác Đông xưa rất nhiều. Nhìn mãi chỉ thấy một mình. Quay tới quay lui chỉ thấy toàn nhánh bằng lăng tím xác xơ lả tả. Đôi cánh tím của hoa như ủ ấm sắc Đông xám. Nhưng rốt cuộc hoa cũng rụng trên con đường xơ xác. Chiếc khăn choàng hồng, cái mũ len, áo khoác dày cộm... Đông này sao con không thấy... Ấy thế mà ngày nào con cũng kiếm tìm, mong ngóng. Khoác chiếc áo mỏng mà con chỉ muốn trùm thật kín để tránh gió rét. Để hà hít thật sâu cho đỡ nghẹn lại. Để rồi con thất vọng nhìn chúng bạn khác, ghen tị ngầm và tự trách bản thân...
Đông này trôi nhanh thôi để trái tim thôi kiếm tìm xác xơ. Con chỉ biết đứng giữa trời gió, che đi nước mắt và hét thật to "con nhớ mẹ!"... Những kỉ niệm cứ quay như một chiếc chong chóng cuốn giấc mơ con theo. Tìm hoài trong những bức tranh từng kí ức nở muộn...

Đàn bà cá tính

Phụ nữ cá tính thường mạnh mẽ và đôi khi bất cần đàn ông, trong khi đàn ông tưởng là mạnh mẽ nhưng rất cần phụ nữ.
Đàn bà cá tính
Cái tôi của người đàn ông khiến họ mặc định phụ nữ phải lệ thuộc vào mình. Nhưng “sự lệ thuộc” đối với phụ nữ cá tính là một điều kinh khủng mà họ sẵn sàng đánh đổi tất cả để vượt qua nó.
Có lần, anh bạn thân gào lên với tôi “tại sao phụ nữ cứ phải lo chuyện mua nhà, mua xe, thế người đàn ông dùng để làm gì? Tại sao không tạo cho họ cơ hội làm người đàn ông đích thực? Để lo lắng cho người họ yêu?”. Cuộc đời này trớ trêu trêu trớ, đàn ông cần một người phụ nữ thông minh và cá tính để hòa nhập chứ không hòa tan, để sẻ chia, để chống đỡ gia đình khi cần, để con anh không phải nheo nhóc, thiệt thòi nhưng người phụ nữ ấy phải đủ khờ dại để nép bên vai họ. Cũng là anh bạn trên còn nói với tôi rằng, phụ nữ hiện đại ngày nay, khi chồng đi công tác phải khéo léo sắp vào vali mấy chiếc condom. Còn tôi và cả bạn bè mình, không bao giờ chia sẻ tình yêu, sẵn sàng chia tay và thậm chí nuôi con một mình, chẳng cần cấp dưỡng!
Tìm đâu, một người phụ nữ đủ mạnh mẽ để chèo chống gia đình nhưng cũng đủ yếu đuối để phục tùng người đàn ông của mình? “Em có biết tại sao con chó nhỏ luôn được yêu thương hơn con chó lớn? Vì con chó nhỏ gặp ai cũng vẫy đuôi, còn con chó lớn nó sẽ sủa người lạ và chỉ vẫy đuôi với chủ của nó”. Đàn bà cá tính thường có rất nhiều quan điểm, và họ không thể vô tư để được yêu thương như con chó nhỏ. Càng cá tính, quan điểm càng mạnh và phản xạ đối phó lâu dần khỏa lấp luôn cơ hội yêu thương. 18 tuổi, tôi tin người đàn ông yêu tôi vì chính bản thân tôi. 20 năm sau, ai nói yêu tôi, tôi phải thắc mắc: Vì em đẹp, vì em nấu ăn ngon, vì em giỏi, vì em có nhà, vì em có xe, vì em chịu sinh con, vì em hay viết bài trên facebook? (Và rất tiếc anh ạ! Tất cả những thứ đó đã thuộc về chồng em!)
Đàn bà cá tính bây giờ nhiều như hoa trên cánh đồng oải hương, không thơm một mùa mà thơm cả quanh năm.

Tuesday, December 3, 2013

Lời chúc phúc cho em

Em à, anh sợ không viết, lâu rồi sẽ quên, cũng sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Anh phải viết một cái gì đó, coi như một quà tặng, một lời chúc phúc dành cho em. Đừng chê nó tầm thường vì đó là tấm lòng và tâm nguyện của anh.
Thì ra em cũng gần đây thôi, thế mà anh nghĩ em đã mịt mù ở phương trời xa xôi nào đó. Ngày biết tin em kết hôn, anh thấy lòng mình xáo động, một chút ngạc nhiên, một chút buồn. Anh đã trải qua cảm giác thật lạ, cảm giác khi nghĩ về người mình yêu đang trong giây phút trọng đại của cuộc đời ở ngay kia thôi, ngay nơi mình sống và mình hoàn toàn có thể tận mắt chứng kiến. Tất nhiên là anh không đến, anh không được mời, có khi em còn không biết anh ở đây.
Ừ, anh đã vô tình trước tình cảm của em. Vì anh tham lam, không dành cho em dù chỉ một khoảng nhỏ trong tim mình. Anh chạy theo những mối tình xa hoa hơn, phóng túng hơn. Rốt cuộc em cũng không thể là người đeo đuổi anh mãi. Khi còn có người bên cạnh anh không hề coi đó là chuyện quan trọng, chỉ khi cô đơn như lúc này anh mới thấy mình cần em biết bao. Xin lỗi em nếu em nghĩ mình là người lấp vào chỗ trống. Anh cũng không chắc, chỉ biết trong những giờ phút cô đơn anh nhớ em vô cùng, nhất là khi nhìn lại những cảnh cũ thân quen. Chúng mình đã có thời gian thật tuyệt vời phải không em? Nhưng qua đi cũng nhanh quá, em nhỉ? Chỉ là do anh, đã không biết trân trọng tình cảm của em. Sự hờ hững của anh quả thật tàn nhẫn. Giờ này anh mới thấm thía điều đó khi bản thân anh đang phải gánh chịu sự hờ hững của người khác. Anh đã từng muốn tìm gặp em nhưng lại không dám. Anh ngại ngùng vì cảm giác coi thường chính bản thân mình. Cũng bởi vì nghe tin em đã đi đâu đó xa lắm rồi. Em biết không, gốc muồng già trước ngõ nhà anh đã không còn. Em nhớ chỗ đó không? Anh biết em vẫn nhớ vì nơi đó ghi dấu kỷ niệm thật nồng ấm của chúng ta. Em à, không biết lấy chồng rồi em sẽ đi đâu nhưng nếu cả em và gốc muồng già vẫn còn đó em sẽ thấy nó lại đang vẫy vùng trong gió lạnh, vươn những cánh tay dài dẻo dai quất vào màn đêm u tối. Nếu nó còn đó anh sẽ thêm nhớ em biết bao. Và không biết có đôi tình nhân nào ngồi dưới gốc cây ấy không nhỉ? Siết lấy nhau, nồng nàn, say đắm.
Ảnh Internet
Lấy chồng rồi hạnh phúc em nhé! Anh tin người đó dù thế nào vẫn tốt hơn anh gấp bội. Trước đây anh chỉ lừa dối em thôi. Cái vẻ ngoài đã khiến em mê mẩn. Nếu có gặp lại em sẽ biết bây giờ mới chính thực là con người anh, xấu xa, hủ bại. Và hình như không bên anh mới là đúng cho em. Như bao người con gái đã rời bỏ anh vì nhận ra bản chất thực sự con người anh đằng sau cái vỏ bọc hào hoa, giả tạo đó. Anh chẳng bao giờ nghĩ rằng em còn nhớ gì về anh bởi đơn giản em mạnh mẽ, thực dụng hơn anh. Em có thể yêu say đắm nhưng cũng có thể quên một cách dứt khoát, dễ dàng. Vậy thì tốt nhất chúng ta không nên gặp lại, chỉ làm khơi lại những chuyện không vui mà thôi. Phải không em? Anh chẳng có cơ hội nào chuộc lại lỗi lầm hay chứng tỏ mình đã thay đổi. Đôi khi thật buồn tự hỏi tại sao cuộc đời anh cứ luôn phải sống trong hối tiếc muộn màng, tự đổ lỗi cho chính mình, giày vò từng ngày qua. Phải rồi, tất cả đã nhanh chóng quên anh để đi tìm cuộc sống mới, chỉ xem quãng đời bên anh như những tháng ngày khờ dại. Vậy mà chính anh, kẻ đã đang tâm vô tình, hờ hững lúc đó giờ đây lại phải nằm nhớ tiếc quá khứ từng bị mình rẻ rúng, bất cần ấy. Tệ thật! Trớ trêu thật! Phải chăng đó là sự trả giá cho một kẻ tham lam, cuồng ngạo, một kẻ cứ hoang tưởng rằng mình là trung tâm của vũ trụ. Giờ này anh mới nhận ra anh chẳng là gì, có chăng chỉ là một ngôi sao chổi mờ mịt sắp đến hồi bốc cháy và chẳng mấy chốc tiêu tan cùng những hạt bụi băng giá cuối cùng. Vậy đấy, gặp nhau làm gì để em phải chứng kiến con người tệ hại này. Dù sao em và những người con gái kia sẽ vẫn mãi là những kỷ niệm khó quên trong anh. Hạnh phúc em nhé! Mong em nhớ anh dù chỉ một chút buồn.
Dạo này tiết trời trở gió, anh thấy những chiếc áo ấm đã được khoác lên người và những tiếng xuýt xoa khe khẽ phát ra từ những đôi môi khô lạnh. Bầu trời cứ lãng đãng mây đen, gió lồng lộng thổi mãi. Cảm giác se sắt vây lấy anh bao trùm nỗi cô đơn thường nhật. Sáng sớm khẽ trở mình, chẳng muốn dậy. Mộng mị qua đi nhường chỗ cho những buồn phiền lấn tới. Ẩn nấp, chực chờ xua đi những hi vọng mong manh, nhỏ nhoi nhất. Đối diện cuộc đời, cố quên đi những mơ tưởng hoang đường, sống thật với mình dù là nghiệt ngã, xót xa. Em yêu ạ!

Để em vứt bỏ mình...

Đêm chật lắm rồi, tự do buồn.
Hồn cằn lắm rồi, lâu không sum suê nổi một chút cười dù rêu xanh, dù biết có duyên với những điều yểu mệnh.
Rót Trịnh vào khóm cô đơn mốc thếch, uống ừng ực như dám khát cả nỗi đau, cả vết thương nhỏ nhắn biết lớn lên, cả những mất mát không biết mình mất mát...
Phố như thừa thãi, con đường đi mãi vẫn là ngõ cụt, không nói năng, không vỗ về con bé.
Con bé khư khư thương tổn, từ chối mọi sự lành lặn, dù biết rồi sẽ ổn, sẽ lạnh lùng như chưa bao giờ, chưa từng, chưa đã.
Ổn như nốt nhạc cuối cùng khép lại bản tình ca, dứt khoát và mệt mỏi, tuyệt vọng như buổi chiều không ai cùng buồn, như tên phố không ai cùng nghe...
Khóc một mình, vui hơn là cười một mình.
Yêu một mình, lớn hơn là yêu hai mình, yêu cả phần của người không đáp.
Đau một mình, xa hơn những hẹn thề dài mòn cả niềm tin.
Tháng 12, dối trá nào có muốn thật thà,
Nằm nhâm nhi nhớ nhung không tên bỏ ngỏ và viết, vè kể cho mình nghe câu chuyện của mình, như.
Em ghét một mình. Nhưng em cũng ghét anh yêu em...
Em sẽ đánh đổi mình với một giấc mơ, để trong khoảnh khắc đó, em bất thường một cách bình thường.
Để em có thể vứt bỏ mình, trước khi bị ai đó, vứt bỏ.

Như chưa từng qua

Đôi khi nhìn vào gương tôi thấy mình đã già, không còn phù hợp với chuyện yêu đương, giận hờn, đeo đuổi. Tuổi của tôi người ta nghĩ đến cuộc sống nhiều hơn. Làm sao để sống, đó mới là câu hỏi quan trọng chứ không còn là chuyện thích ai hay ai thích. Sự mơ mộng đã bị nỗi lo áo cơm làm lu mờ, biến thành thứ xa xỉ. Tuy vẫn còn những cảm xúc trước cái đẹp nhưng không quá cuốn hút như trước nữa, nó chỉ còn là chút xao xuyến và người ta dễ dàng gạt qua để nghĩ tới công việc, chuyện mưu sinh. Tôi có cảm giác như những năng lượng của tuổi xuân đang dần hao hụt, không còn nhiều hứng khởi, sự phấn chấn như ngày còn thanh niên. Tôi biết đó là một quy luật, của cơ thể con người cũng như của toàn vũ trụ này, sinh ra, lớn lên, lụi tàn rồi biến mất. Và tôi đang chuẩn bị xuôi xuống triền bên kia của con dốc, ít nhất là ở trong trạng thái tâm lý hiện giờ.
Ảnh minh họa
Tôi cũng biết mình chỉ đang bi quan mà thôi, thực ra tuổi của tôi mới đang bắt đầu bước vào độ chín của một đời người, không còn ngây ngô nhưng cũng chưa quá trưởng thành. Mộng mơ và thực tế là hai thái cực để xác định người ta đã lớn hay chưa. Thật khó để tìm được một người lớn mộng mơ hay một đứa bé sống thực tế, trừ khi bị ép buộc. Có những nhà văn hay nhạc sĩ viết được những tác phẩm rất hay về tình yêu nhưng khi qua cái thời ấy dù tay nghề có lên bao nhiêu cũng không thể viết lại được một tác phẩm như vậy, bởi đơn giản sự lãng mạn đã dần bị thay thế, không còn cảm xúc thì chẳng thể sáng tạo được, sự giả tạo thì chẳng bao giờ mang lại thành công. Vâng, tôi thấy mình đang trong giai đoạn mới của cuộc đời, những hành vi ứng xử khiến tôi cảm nhận được sự thay đổi trong con người mình. Tôi cảm thấy tâm thế của mình ổn định và chắc chắn hơn. Chẳng biết nên vui hay nên buồn. Vui vì sự trưởng thành hay buồn vì như nghe thấy những tiếng tích tắc của nhịp thời gian trên cơ thể mình, nó đang chạy và mọi thứ vẫn biến đổi không ngừng, tôi đang thẫm lại và chắc chắn sẽ có ngày rữa ra. Có điều là tôi vẫn chưa quen với sự vững chãi này. Có lẽ trước đây con người tôi thường hay xáo động, lung lay vì những thứ đôi khi là bình thường nhất.
Những khao khát thì vẫn ngày ngày giày vò cơ thể cũng như tâm hồn tôi nhưng nó chỉ dấy lên trong những đêm tối hoang hoải, lạnh lẽo. Khi ánh mặt trời lên, nhịp sống lại trở mình theo những nhịp quay thường lệ, những khao khát bản năng ấy cũng dễ dàng trôi theo những giấc mơ như ảo ảnh nhòe nhoẹt, mơ hồ, chìm sâu trong đáy lòng như một niềm đau nhỏ nhoi, bị giam cầm trong ngục tù tâm thức. Vâng, tôi biết con tim mình sẽ chẳng còn có thể đam mê, say đắm được nữa. Tôi rất luyến tiếc, thực sự luyến tiếc vì hình như tôi rất ít khi được cuồng nhiệt vì một cái gì đó. Tôi tiếc cho thời trẻ trung đã qua mà không được thỏa mãn nhiệt huyết của con tim mình. Tôi biết nó ấm ức, gào thét, giống như tôi vậy. Sức sống bị bóp nghẹt, suy yếu, tàn tạ. Và thời gian làm nhiệm vụ của nó, mang tất cả ra đi, không hề chạnh lòng, không thể níu với. Một quãng đời bị đánh cắp trong chua xót, nghẹn ngào. Một khoảng trống trong tâm hồn như một lỗ hổng trên thân cây khiến cơ thể nghiêng ngả, không thể nào đứng vững dù chỉ trước những cơn gió nhẹ. Nhưng thời gian cũng làm được một điều như người ta nói là chữa lành mọi vết thương. 
Tuy quá khứ đôi khi kéo về nhói đau nhưng lâu dần tôi cũng cố tập cho mình cách xua đuổi nó. Tôi quen dần với sự trưởng thành một cách gượng ép. Với vẻ ngoài lành lặn tôi cố che giấu đi vết thương loang lổ bên trong đó và chấp nhận sự phát triển cách quãng của đời mình. Tôi có tuổi thơ và sự trưởng thành, còn tuổi trẻ chỉ là những ước ao đi kèm với sự kìm nén. Cơ thể tôi đã phải già đi còn tâm hồn tôi vẫn như đang đứng ở điểm mốc giữa hai quãng đường, phân vân chưa nỡ từ bỏ những ngày tháng cũ vì còn nhiều luyến tiếc, ước mơ chưa thỏa nguyện trong khi dòng đời lại cứ thúc giục quay trở về với thực tại. Cuối cùng thì thời gian vẫn là kẻ chiến thắng, tôi phải chấp nhận sự thiếu thốn là không thể bù đắp và từ bỏ những gì không thể quay trở lại, không còn cơ hội trải nghiệm. Tôi phải tập sống với những gì ở hiện tại, cố quên đi những ấm ức, khiếm khuyết, cố khỏa lấp những sợ hãi hoang mang trước sóng gió để nghĩ rằng mình đã thật sự mạnh mẽ, trưởng thành, không còn khờ khạo, nông nổi như cái thời chưa thực sự được trải qua.

Monday, December 2, 2013

Nỗi buồn nằm mộng

Mấy ngày qua ta mãi đọc đi đọc lại bài thơ:
NỖI BUỒN ĐÂU CỦA RIÊNG EM

Sự sống bắt đầu từ tiếng khóc ê a
Giọt nước mắt mẹ cha nuôi ta khôn lớn
Nỗi buồn cho ta niềm hy vọng
Để hạnh phúc hình thành từ những vỡ tan

Nỗi buồn nào
Nỗi buồn nào đâu chỉ riêng em!
Nỗi buồn nào
Nỗi buồn nào đâu chỉ riêng anh!

Nỗi buồn vốn của thế nhân
Thì sao em lại dành cho riêng mình?
(Trúc Thu - tuyphong1964)
Ta mê mẩn đọc, ta ngẫm rồi ta lại suy nghĩ… Trần gian này, thế nhân này, có bao giờ độ lượng cho những nỗi buồn trong ta chứ???
Không rõ là từ khi nào ta hiểu rằng, ta không còn muốn viết về hai từ “Nỗi buồn” nữa, ta không còn mê đắm những ngày thắp cô miên trong hành trình mình đã qua, đang đến, và sẽ đi nữa...
Ta cảm thấy chán ngấy những nỗi buồn đang mang trong mình.
Ta chán nghe lời hớn trách vô tình của ai đó – những kẻ người dưng khác họ của mình lắm rồi.
Mà ta còn chán con chữ nữa vời của mình nữa huống chi là họ.
Bởi ta hiểu rằng: “Nỗi buồn vốn của thế nhân”
Thế nhưng từng ngày qua, ta lại “lại dành cho riêng mình?” những nỗi buồn đến độ làm ta chán ngấy nó trong những đêm dài, ta chán cái cảm xúc lưng chừng của mình “Không biết phải ngủ thế nào cho đúng, không biết phải xoay trở ra sau giữa đời này, không biết sẽ ngủ ở tư thế nào, hay cứ mãi co ro như phôi thai trong lòng mẹ”....
Đêm nay, lại những cơn mưa dầm dề mải miết, ừ! Mà mưa tháng 6 kia mà. Ta lại muốn nghêu ngao những câu hát nhạc Trịnh mà ta yêu thích... Và ta đã thì thầm hát những ca từ quen thuộc, hát cho tâm hồn hun hút sầu của ta dịu vơi, hát để lấn tiếng mưa ngoài hiên, hát để lấn áp những nỗi buồn vừa dâng lên qua lọn tóc ta... Hát để ta thôi cảm thấy mình bơ vơ, lạc lõng giữa đời này (những bơ vơ từ chính những cơn đau mà ta thai nghén bấy lâu nay)
Ta nghĩ rằng, ai cũng có một thế giới riêng của mình, để tồn tại, để hữu hình trong tâm hồn ai khác. Hằng đêm, trên danh sách bạn bè dài ngoằng trên Yahoo có một nick luôn ở chế độ ẩn mặc định, đó là nick của ta... Còn nếu bạn thấy nick yahoo của ta sáng đèn, có nghĩa là lúc đó đầu óc ta đang trống rỗng, và đang nằm im lắng nghe... Ta mở nick sáng, nhưng ta lo sợ nếu có ai đó nhảy vào nói chuyện với mình thì như thế nào nhỉ? Ta chẳng biết nói gì với họ cả... sợ hóa câu chuyện thành vô duyên, ngay cả cái cười trừ (không hẳn ai ta cũng cực ghét như thế, cũng có vài người ta cực thích nói chuyện ấy chứ... )
Trên đời này, ta mang nghìn vạn sầu nhớ, thì làm sao ta không buồn đến “nỗi buồn” được kia chứ....
Ta buồn
Em buồn
Người có buồn không?
Nỗi buồn nào là của Thế Nhân
...
Em
Ta
Nằm mộng
Đêm mưa
hát câu nhạc Trịnh
“...
Trong khi ta về lại nhớ ta đi
Đi lên non cao đi về biển rộng
Đôi tay nhân gian chưa từng độ lượng
Ngọn gió hoang vu thổi suốt xuân thì.
(Hôm nay ta say ôm đời ngủ muộn
Để sớm mai đây lại tiếc xuân thì)”

( Một cõi đi về - Trịnh Công Sơn)