Con
cứ chạy hoài trong vô thức, trong một câu chuyện có Peter Pan... Để tìm
cho mình chỉ một quá khứ, một vé đi tuổi thơ. Những buổi sáng trong
lành, lập lờ phố vẫn còn say nồng, an giấc. Con tìm mãi một kí ức trôi
theo gió mà không khi nào bản thân có thể tìm lại được. Con đang chạy,
đang tìm một nơi hoang hoải, yên bình.
Con
vẫn chạy hoài, chạy hoài trong từng giấc mơ đêm quá. Mơ thấy sự sum vầy
của gia đình mình bên chiếc bàn nhỏ, cùng ngồi xem ti vi. Để đến lúc
bất chợt tỉnh dậy lúc giữa đêm, con chỉ biết nhìn xung quanh màn đêm dày
đặc và khóc, khóc thật to... Nhưng nào đâu ai nghe thấy.
Con
thèm được ôm mẹ khóc như mưa khi cuộc đời con có chút bế tắc, khi con
bị ai đó bắt nạt, khi con cảm thấy hụt hẫng. Khi con không thể kể cho
bất cứ ai cả. Chỉ cần được ôm và khóc. Trên cung đường tròn sao trái đất
mãi cứ xoay, mãi cứ xoay để thời gian cứ hững hờ trôi. Trạm dừng chân ở
gần mà không thể nào bước tới. Mệt nhoài.
Con
thèm lắm được vùi trong chăn ấm vào những ngày giá rét, thèm được quàng
khăn choàng cổ ra đường, thèm được mặc chiếc áo thật dày những ôi sao
vẫn thấy lạnh. Chỉ cần ngắm nhìn kí ức vài giây thôi cũng khiến lòng con
đau nhói. Có phải chăng yêu thương chỉ là quá khứ. Sao không thể mãi
làm một con nhóc hay cười...
Con
thèm được trở về ngày xưa ấy, thèm được chạy lon ton trên từng con
đường trong sân nhà mình, gom nhặt từng vệt nắng được đính trên chiếc lá
bàng cuối Thu. Rồi thì hò hét khi nhìn những chồi non khi mùa Xuân về.
Thèm được hà hít hương thơm, gió thổi lạnh, bầu trời xám...
Nhưng
hình như Đông này không ai quàng khăn ấm nữa, không ai nhắc nhở mặc áo
ấm nữa. Mẹ à! Đông này khác Đông xưa rất nhiều. Nhìn mãi chỉ thấy một
mình. Quay tới quay lui chỉ thấy toàn nhánh bằng lăng tím xác xơ lả tả.
Đôi cánh tím của hoa như ủ ấm sắc Đông xám. Nhưng rốt cuộc hoa cũng rụng
trên con đường xơ xác. Chiếc khăn choàng hồng, cái mũ len, áo khoác dày
cộm... Đông này sao con không thấy... Ấy thế mà ngày nào con cũng kiếm
tìm, mong ngóng. Khoác chiếc áo mỏng mà con chỉ muốn trùm thật kín để
tránh gió rét. Để hà hít thật sâu cho đỡ nghẹn lại. Để rồi con thất vọng
nhìn chúng bạn khác, ghen tị ngầm và tự trách bản thân...
Đông
này trôi nhanh thôi để trái tim thôi kiếm tìm xác xơ. Con chỉ biết đứng
giữa trời gió, che đi nước mắt và hét thật to "con nhớ mẹ!"... Những kỉ
niệm cứ quay như một chiếc chong chóng cuốn giấc mơ con theo. Tìm hoài
trong những bức tranh từng kí ức nở muộn...
No comments:
Post a Comment