Wednesday, December 25, 2013

Mạnh mẽ lên nào ta ơi

Cứ ốm mãi rồi tự nhiên hôm nay lại nhận ra, thì ra ốm cũng có nhiều điều có lợi lắm chứ. Chẳng hạn như ta có thể nằm trong phòng mà chẳng ai quấy rầy, được suy nghĩ và bình yên trong vỏ bọc của chính ta, được nhận sự quan tâm và động viên của nhiều người. Ta cũng thấy mình sống có giá trị hơn.
Nhưng cũng chẳng bao giờ ta thôi mong muốn được mạnh khỏe, được vui vẻ, bình dị như bạn bè ta ngoài kia. Lũ bạn thường bảo rằng ta ngốc nghếch, ừ mà cũng có khi ta ngốc thật ấy chứ vì ta cứ khao khát những thứ mà ta đang nắm giữ trong tay.
Đôi khi có nhiều điều trong cuộc sống buộc ta phải nghĩ khác, sống khác và phức tạp chính những khó khăn của mình lên một chút. Ta tự bế mình trong không gian của ta và không thèm nghe những điều bổ ích và sẻ chia của người khác.
Ta không muốn tiếp tục dừng lại, lặng thinh chờ ngày đang tới, và khi ai đó đang hướng về phía trước còn ta thì ở lại, phía không ai, phía một mình dằn vặt và gặm nhấm nỗi đau
Cũng muốn đơn giản mọi thứ đi để giảm nỗi đau cho chính ta và bớt ánh mắt quan tâm của mọi người nhưng sao ta vẫn không làm được. Tận sâu trong trái tim ta vẫn có những lúc ta yếu hèn và nhu nhược trước nỗi ám ảnh và bất hạnh của cuộc đời.
Ngoài kia cũng có khối người đang sống như ta, sống vật vã trước những phức tạp và tàn dư của quá khứ. Nhưng họ đã và đang nổ lực hết sức có thể để vươn lên. Ta không có quyền sống mãi trong nỗi đau thế được.
Ta không muốn tiếp tục dừng lại, lặng thinh chờ ngày đang tới, và khi ai đó đang hướng về phía trước còn ta thì ở lại, phía không ai, phía một mình dằn vặt và gặm nhấm nỗi đau. Nỗi đau chỉ nhắc ta về những gì đã qua, nhắc ta mỉm cười để đón nhận những ngày sắp đến. Cuộc sống không thể vẽ nên bằng những nỗi buồn ám ảnh mùi vị mặn chát của nước mắt mà cuộc sống được tô vẽ bằng những từ tươi sáng hơn: nụ cười, hy vọng, tương lai. Là động lực để ta có thể hướng về một tương lai đẹp đẽ và rực rỡ hơn.
Chỉ là chúng ta chọn cách đối diện và cách chấp nhận nó khác nhau.Kiểu như cùng một lỗi sai, người tẩy, người xóa, người gạch đi, người xé nát cả tờ giấy. Cách sống, cách chịu đựng, cách làm quen, cách đối mặt sẽ tạo ra cho một cuộc sống mới một nhân cách mới và một con người mới.
Nhưng kể từ giây phút này ta sẽ không ngừng cố gắng, ta sẽ không lại tiếp tục đánh mất niềm tin và buông xuôi tất cả như trước đây nữa
Có lẽ trước giờ ta chưa làm được gì cho ước mơ và hoài bão vẫn còn bỏ dỡ của ta. Ta đã luôn cho rằng ta là người đau khổ, bất hạnh, đơn độc và vô dụng nhất trên thế giới. Nhưng kể từ giây phút này ta sẽ không ngừng cố gắng, ta sẽ không lại tiếp tục đánh mất niềm tin và buông xuôi tất cả như trước đây nữa.
Ta biết mình chưa có đủ sức mạnh để đạt được những gì mình muốn, ta cũng phân vân liệu ta có thể bẻ lái được con thuyền ta sẽ đi không? Ta không chắc chắn bất kỳ điều gì cả nhưng ta muốn được đứng trên chính đôi chân của mình và không phải trở thành gánh nặng, nỗi lo của những ai yêu thương ta nữa.

Mạnh mẽ ơi, đừng chơi trốn tìm nữa!

Tôi gọi tên bạn Mạnh Mẽ ơi, tôi cứ gọi như vậy, gọi hoài mà sao chẳng tìm thấy, tại sao chỉ thấy Yếu Đuối bên cạnh?
Ban ngày, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, cuộc sống vẫn phẳng lặng, vẫn trôi như chẳng có chuyện gì nhưng đến đêm, khi mây đen bao trùm mọi thứ, tất cả lại chìm sâu trong khoảng lặng. Lúc ấy, con người ta lại luôn nhớ về kỉ niệm, lại luôn nghĩ đến quá khứ. Dường như khi càng cố xua đuổi nó thì nó lại càng xuất hiện. Đêm nào cũng thế, cứ từng hình ảnh một dần hiện diện như mới chỉ diễn ra. Kỉ niệm vui ùa về khiến ta bất chợt mỉm cười, bất chợt vui nhưng rồi nước mắt lại lăn dài vì đó là quá khứ. Hiện tại đang diễn ra lại khác hoàn toàn. Rồi nhắm mắt chìm vào trong giấc ngủ, nhưng nào có được tha, giấc ngủ toàn mộng mị, tỉnh dậy buổi sáng đôi khi lại thấy có nước mắt. nhiều lúc cũng chẳng nhớ mình mơ gì, cũng chẳng nhớ mình đã nghĩ gì trước khi ngủ dậy nữa. Làm sao đây nhỉ, làm sao để Mạnh Mẽ quay trở về?
Có người đã nói tất cả đều do suy nghĩ của chúng ta tạo nên, vậy có nghĩa là chúng ta cứ nghĩ mình mạnh mẽ lên, thì sẽ mạnh mẽ đúng không? Chúng ta cứ nghĩ người khác sẽ không bao giờ làm tổn thương mình đâu, họ có lí do của họ đấy thôi, họ vẫn yêu thương chúng ta thì sẽ là như thế đúng không? Hay hết lần này đến lần khác họ nói yêu thương rồi lại dễ dàng gạt đi, dễ dàng gạt chúng ta qua một bên? Mà chắc không phải đâu, họ chỉ vô tình làm thế thôi, họ vẫn còn nặng tình lắm, vẫn lưu luyến lắm nhưng không thể làm gì khác được.Cũng đúng thôi, ta đặt ta vào vị trí của họ thì ta sẽ hiểu, họ cũng buồn, họ cũng khổ tâm biết bao nhiêu, họ chua xót biết nhường nào nhưng họ không có quyền lựa chọn. Ta hiểu và cảm thông lắm chứ khi biết rằng họ chỉ có sự lựa chọn duy nhất là làm tổn thương ta.

manh me

Tại sao ư? Tại ta cho họ cơ hội đấy, biết không? Ngay từ đầu, ta cho họ cơ hội làm ta tin tưởng, làm ta mơ ước, làm ta hi vọng thì có nghĩa ta đã cho họ cơ hội để chà đạp lòng tin, hi vọng đó chứ sao. Tất cả mọi thứ xét cho cùng là ở ta đó thôi, là tại ta cứ giữ cái Yếu Đuối bên mình nên dần dần bỏ quên bạn Mạnh Mẽ khiến bạn ấy bỏ đi đấy.
Ta đã cho đi yêu thương quá nhiều đến mức chính nó khiến ta đau khổ, không phải do người kia mà có lẽ do chính ta đấy, chính ta làm ta tổn thương cũng chính ta làm cho ta mệt mỏi. Đáng lí ra nếu ta không yêu thương quá nhiều, nếu như ta không cho người đó đi quá sâu vào trái tim ta thì có lẽ mọi thứ đã kết thúc tốt đẹp rồi.

Trước đây, ta cũng từng mong mình được yêu thực sự được trải qua tất cả cung bậc của tình yêu, giờ thì thấy rồi đó, ta đã được cảm nhận rồi nhé, tất cả trọn vẹn: có hạnh phúc, có niềm vui, có hi vọng, có chờ đợi, có lãng mạn và cũng có nỗi buồn, có chia li, có đau đớn, có tuyệt vọng và có cả tổn thương rất nhiều. Như vậy là đủ rồi, rất đủ rồi nhé, còn mong gì hơn nữa chứ.
Nên giờ ta hãy mang cái Yếu Đuối đẩy sâu vào góc trái tim, kéo theo cả cái thứ tình cảm vô nghĩa, phi hiện thực kia đi, tìm kiếm và mang Mạnh Mẽ trở về cùng với lí trí nhé. Đóng cửa và nhớ khóa chặt như trước, lần tiếp theo khi có người vào thì hãy chỉ dừng lại ở bậc cửa thôi, hãy phải chắc chắn dép của họ không có nhiều gai và nhiều sạn để không làm tim ta đau đớn nữa.

Dẫu biết yêu thương là để cho đi nhưng những điều ta nhận về sao gai góc thế, sao buồn đến thế. Nhưng có gì đó trong trái tim ta, ta sẽ đợi, đợi để có ai đó đủ can đảm bước qua rào cản, đủ can đảm để mở cửa trái tim ta một lần nữa, dù có thể sẽ là rất lâu về sau hoặc cũng có thể sẽ là không bao giờ hoặc biết đâu đấy lại là ngay ngày mai.

 

Cứ ghét tôi nếu bạn muốn

Tôi lăng xăng đi, ăn, sống và cười trước những niềm vui nho nhỏ, lăng xăng hạnh phúc với những yêu thương tôi nhận được từ người thân quanh mình.
Tôi cố gắng sống thật tốt và trao đi thật nhiều cho những người tôi gặp, quen và quý mến. Nhưng bỗng một lúc, tôi nhận ra (không cố ý, rất vô tình vì tôi vốn nhạy cảm), có người không thích tôi, nói quá hơn là họ... ghét tôi, biểu hiện qua nhiều lời nói, thậm chí là hành động khác nhau. Có thể, họ nghĩ tôi sẽ không biết vì trước mặt tôi, họ vẫn tỏ ra rất tốt nhưng tôi nhận ra vì phải nói lại, tôi cực kỳ nhạy cảm.
Tôi không phải là người ủy mị, yếu đuối và dễ buồn với những lý do bé kiểu như trái nho nhưng thú thật, cảm giác đầu tiên khi tôi biết có người không thích mình đó là... hụt hẫng. Cao hơn thế là buồn nếu tôi và họ thân nhau. Cao hơn nữa là sự dằn vặt bản thân mình, tự hỏi, "tôi đã làm gì sai khiến người ta ghét " khi tôi đã đặt người ta vào một góc quan trọng trong trái tim mình.
Tôi nhìn lại mình, săm soi từng góc ký ức để tìm cho bằng được cái hạt sạn đã gây ra điều đó. Tôi tìm, mỏi cả "con mắt" nhưng chẳng thể nào thấy vì tôi nhớ, tôi biết, tôi tin, tôi chưa từng làm gì có lỗi với họ một cách cố ý, chưa từng ghét họ, thậm chí, tôi thương họ và dành nhiều sự quan tâm tới họ. Cũng rất tự nhiên, việc tìm kiếm đó khiến nỗi buồn trong tôi vơi đi nhanh chóng, hụt hẫng biến mất hoàn toàn. Vì với tôi, sự thanh thản trong tâm hồn là điều quan trọng nhất giúp tôi vui sống mỗi ngày. Tôi thanh thản, tôi mãn nguyện, tôi hạnh phúc.
Bạn à, tôi thương bạn, đó là quyền của tôi. Và bạn ghét tôi, đó là quyền của bạn. Tôi không có quyền, không có lý do gì và hơn hết tôi không thể ép người khác thương mình khi lòng họ không mong muốn. Tôi tôn trọng "cái sự ghét" của bạn. Tôi lặng lẽ tự tách mình ra cuộc đời bạn, tôi sẽ mỉm cười và đi qua cuộc đời bạn như một làn gió, không hề trách cứ, không hề giận dỗi, không hề hận thù.
Tôi nói vậy, bạn đừng vội ghét tôi thêm vì nghĩ tôi cố tình tỏ ra bao dung khi đã không ghét ngược lại bạn. Thật lòng, tôi không hề đủ bao dung cho người khác như bạn nghĩ. Tôi không trách cứ, không hận thù... trước hết là vì bản thân tôi. Vì tôi biết, nếu tôi trách cứ, hận thù, cay cú bạn, người đầu tiên mệt mỏi và khổ tâm đó chính là tôi chứ không phải bạn. Thế nên, tôi chọn cách lặng im, chấp nhận và đi qua.
ghet-798140-1368207384_500x0.jpg
Tuy nhiên, khi tôi không ghét bạn mà bạn lại ghét tôi, tôi trao đi mà không được nhận lại, tôi cũng tự ái lắm chứ. Tôi là con người, trái tim tôi làm bằng máu thịt và linh hồn nên hẳn nhiên là tôi biết buồn, biết đau, biết khổ. Tôi tự ái, tôi giận, tôi buồn, có thể tôi sẽ phản ứng lại rất nhanh ngay lúc ấy bằng những lời nói hay hành động không nên có. Nhưng tuyệt nhiên, tôi không hề tiếc nuối với những gì tôi đã cho đi. Không hề nói "giá như", "đáng lẽ"... tôi không nên trao yêu thương cho bạn.
Cũng phải nói lại rằng bạn đừng vội ghét tôi thêm vì nghĩ tôi tỏ ra bao dung. Đơn giản, khi tôi cho đi dù không nhận được từ bạn điều gì cả nhưng tôi vẫn cảm thấy vui, từ trong chính trái tim mình. Khi cứ giữ khư khư những yêu thương ấy, tôi sẽ khổ tâm bởi cái ý niệm, tôi ích kỷ, tôi bé mọn, thế nên, tôi không hề tiếc nuối.
Theo thời gian, tôi phát hiện ra, có nhiều người ghét tôi, không lý do, chỉ đơn giản, thấy là ghét. Điều đó khiến tôi vừa buồn, vừa cười, rồi thành... buồn cười, dẫu tôi không hề muốn. Bạn có thể ghét tôi khi tôi chẳng làm gì bạn cả. Nhưng chẳng phải như thế, bạn sẽ thấy mệt mỏi khi nghĩ về tôi hay sao?
Và cũng theo thời gian, tôi nhận ra, có những người không thích tôi vì những lý do rất "đặc biệt" dù tôi có yêu thương họ hay là không. Bạn tỏ ra không thích tôi bởi bạn là người có nhiều nỗi buồn hay u sầu trong khi tôi lúc nào cũng cười, lạc quan và yêu đời. Khi tôi vui và hạnh phúc, bạn thờ ơ, khi tôi nói tôi buồn, bạn tỏ ra hả hê. Tôi cho đó là sự ghen tị.
Bạn à, bạn không phải là tôi, cho nên, đến suốt cuộc đời này, bạn chẳng bao giờ hiểu được con người và cuộc sống của tôi. Tôi không muốn kể lể ra nhiều điều để minh chứng điều đó mà chỉ muốn nói với bạn rằng ai đó cười chưa hẳn là người ta đang vui, ai đó yêu đời, lạc quan không có nghĩa đời họ được nhiều suôn sẻ, may mắn. Mỗi con người đều có cuộc sống, hoàn cảnh riêng, có niềm hạnh phúc và nỗi đau riêng.
Sao phải ghen tị với tôi chỉ vì tôi hay cười, tỏ ra lạc quan và yêu đời? Biết đâu, bên trong cái vỏ bọc "sáng sủa" ấy, trái tim tôi đang đau khổ, mục nát vì những mất mát của cuộc sống nhưng tôi đang cố tỏ ra vui vẻ để chống chọi với đời thì sao? Dẫu vậy, tôi vẫn không hề trách bạn bởi tôi biết đời bạn đã quá buồn rồi, tôi mong bạn cười thật lòng. Vì khi bạn cười, nghĩa là bạn đang vui, bạn sẽ không ghét tôi nữa, tôi sẽ có thêm nhiều niềm tin vào cuộc đời này, để tôi vui sống.
Bạn tỏ ra không thích tôi vì tôi thành công ở một lĩnh vực nào đó mà bạn không có. Cái sự không thích này tôi cũng cho đó là ghen tị. Nhưng bạn có biết rằng, để đạt được thành công ấy, tôi đã bỏ ra bao nhiêu công sức, bao nhiêu mồ hôi thậm chí là nước mắt không? Bạn ghét tôi, bạn có thấy vui không hay càng ghét, bạn càng thấy buồn cho chính mình?
Thậm chí có lúc bạn mong tôi không còn tồn tại trên cõi đời này. Nhưng có chắc, khi tôi đau khổ, chết đi, bạn vẫn vui và thanh thản bởi lương tâm của mình? Tôi không bao giờ lấy sự ghen tị của người khác làm niềm tự hào cho riêng mình bởi tôi muốn niềm vui được nhân lên chứ không bớt đi. Mà niềm vui chỉ được nhân lên khi nó được chia sẻ thật lòng. Nếu bạn chia sẻ cùng tôi, tôi sẽ vui còn bạn sẽ thấy nhẹ nhàng hơn cho chính mình.
Còn nhiều người không thích tôi bởi những lý do khác nữa. Tôi từng buồn, nhưng nỗi buồn đó trôi qua rất mau, tựa như một cơn mưa bất chợt giữa mùa hạ. Tôi biết, sống trên đời này, chẳng có ai là hoàn hảo cả, chẳng có ai chỉ có người ghét mà không có người thương và ngược lại.
Thế nên, tôi trân quý hết tất thảy những phút giây ngọt ngào, hạnh phúc mà cuộc sống ban cho, trân quý hết thảy những ai yêu thương mình. Nhờ có những phút giây ấy, nhờ họ, tôi thấy cuộc đời đẹp biết bao, đáng sống và đáng hy sinh biết bao. Cuộc đời, suy cho cùng, mọi thứ đều tiêu tan đi, chỉ có tình thương là ở lại.
Bạn ghét tôi, nếu điều đó khiến bạn có thêm niềm vui sống thì bạn cứ việc. Và hãy yên tâm, rằng tôi sẽ không ghét lại bạn. Vì thật lòng, tôi chưa từng ghét ai, dù họ có gây ra cho đời tôi nỗi đau nào đi chăng nữa. Tôi sợ ghét, tôi sợ hận, sợ sự khổ tâm, nên tôi chẳng bao giờ ghét, nói đúng hơn là tôi chẳng dám.
Có những lúc bị ai đó làm tổn thương ghê gớm, tôi ước có thể hét lên thật to, tôi ghét họ, hận họ. Thậm chí tôi nghĩ, nếu họ gặp trắc trở trong cuộc sống, tôi sẽ mãn nguyện lắm. Nhưng tôi đã nhầm, càng hận ai đó chỉ càng chứng tỏ mình còn quan tâm đến người ta.
Những nỗi hận, chẳng thể nào hóa giải nỗi buồn trong lòng tôi. Và cách tốt nhất để nỗi đau vơi đi, là đi tìm niềm vui khác cho đời mình. Đôi khi, tôi chúc họ may mắn và hạnh phúc trong cuộc sống. Cũng chẳng phải vì tôi bao dung, suy cho cùng, khi họ hạnh phúc, tâm hồn họ sẽ nhẹ nhàng, thanh thản, họ sẽ yêu đời và ít gieo nỗi đau cho người khác, trong đó có tôi.
Có thể ai đó bảo tôi rằng, tôi không nên quan tâm đến những người không thích mình, hãy làm những gì tôi thích, hãy sống cho chính tôi, đừng vì người khác mà tự chuốc lấy nỗi buồn. Tôi không làm được điều đó. 
Tôi chỉ thực sự thấy mình sống khi được ở trong cộng đồng, được nhận và được cho đi. Giữ khư khư những gì mình có cho riêng mình, mọi thứ chẳng bao giờ nở hoa, ngược lại, có thể, nó sẽ chết dần chết mòn với thời gian.
Tôi vẫn luôn tập cách vui sống mỗi ngày, với những người luôn yêu thương tôi và cả những người đã, đang và muốn ghét tôi. Tôi luôn tin, cuộc đời này công bằng, không lấy đi của ai tất cả. Có chăng, sự cho và cái nhận, đến và đi theo những cách khác nhau, những lúc khác nhau mà thôi.
Mỗi người có một sự lựa chọn riêng để sống và kiếm tìm niềm vui, hạnh phúc. Bạn có thể lựa chọn "sự ghét" nếu bạn thấy vui. Riêng tôi, tôi chọn sự thanh thản.
Dẫu cho, bạn ghét tôi chừng nào đi nữa
Dẫu cho, cuộc đời này lắm gập ghềnh, tôi vẫn hạnh phúc với những gì đang có.
Đơn giản, vì tôi trân quý cuộc đời này.

Sunday, December 22, 2013

Về với anh đi em, mình làm lại từ đầu thôi

Quay về bên anh đi em, mình làm lại từ đầu thôi, dù biết sự khởi đầu này đã không còn vẹn nguyên như lúc ban đầu nữa rồi. Khi chúng ta bắt đầu, đó có thể là số không, em chưa tin anh, anh còn ngờ vực ở em, để rồi mình yêu nhau, tin nhau và cho nhau tất cả, sự bắt đầu đó đã đem lại nụ cười, hạnh phúc cho đôi ta. Còn bây giờ khi mình quay lại với nhau, trước chúng ta là một đống đỗ nát mà anh đã chính tay đập vỡ, nuối tiếc, ăn năn, anh bây giờ luôn mang tâm trạng như thế khi nghĩ về em, nhưng lí trí, con tim anh vẫn thôi thúc anh tìm đến em, vì anh không thể, không thể quên em được.
Người dưng thôi thì nhớ, thì thương, thì lo lắng, quan tâm làm gì, bây giờ mỗi lần nói chuyện cùng em đây là câu cửa miệng anh thường nghe nhất, cười nhạt cho qua, mà nghe nhói cả lòng. Nước mắt anh rơi, giọt lệ em chảy, mình đã bao lần như thế trong cuộc tình đầy nỗi ưu tư, buông tay, níu giữ để tự làm cho nhau hanh hao quá nhiều, giờ thì anh không muốn như thế nữa.
Đã làm con tim em chi chít sẹo, đã làm em vỡ òa đớn đau thì anh có thể quay đi như không có gì được sao em?! Dẫu biết anh đã dệt nên một bức tranh yêu thương rất đẹp trong em, nhưng cũng chính anh đã làm bức tranh đó lấm lem thì làm sao anh có thể xem như chưa từng có gì. Có những việc ta cần lãng quên, có những khi ta cần phải quên đi một người nào đó trong đời, nhưng cũng có những kỉ niệm mãi không bao giờ phai nhòa theo năm tháng, và có một ai đó sẽ luôn là bất di bất dịch trong lòng mỗi người là thế đó. Em là người con gái anh yêu, là người đã cho anh một cuộc tình đúng nghĩa, yêu và được yêu là như thế nào, tất cả rất đỗi ngọt ngào và sâu lắng, để khi anh vô tâm đẩy em xa mình, anh mới biết rằng em quan trọng biết nhường nào với chính mình.
Anh vẫn đang lần dò về con đường yêu thương mình đã từng có, vẫn đang thỏ thẻ từng ngày lời mong, tiếng nhớ bên tai em, anh đang cố, cố thật kiên nhẫn và chân thành để có thể hàn gắn lại những mảnh vỡ tình yêu của anh và em.
Em bảo rằng “em ghét anh, ghét rất ghét!”, khi em càng ghét thì anh trong em nào có mất đi, anh vẫn tự cho mình niềm tin và hi vọng dù nhỏ nhoi này.
Khi anh bệnh, giữa đêm có một cuộc gọi lạ, em vẫn cuống cuồng lo lắng, suy tư thì làm sao bảo rằng anh trong em giờ chẳng còn gì nữa, anh không tin em à.
Anh đang cố sửa sai từng ngày, đang tự nhìn lại chính mình với những gì đã xảy ra, anh biết anh cần bên cạnh em chứ không phải quay đi khi em bảo hãy xa, xa em đi. Anh biết đôi khi lời xin lỗi chẳng có nghĩa gì khi sự việc đã rồi, nhưng anh chẳng thể quay lưng khi chính anh đã làm tổn thương em, người mà anh đã bảo yêu hơn chính mình.
Lạnh, một mình giữa đêm khuya vắng lặng anh thấy lạnh quá em à, nhưng cái lạnh đó không lạnh như khi anh nghĩ đến em đang phải co ro mỗi đêm cùng với nỗi đau đang chì chiết chính mình. Anh yêu em rất nhiều, và bây giờ anh cũng đau rất nhiều khi chính anh làm em đau.
Về với anh đi em, mình làm lại từ đầu thôi…

Chếnh choáng địa đàng

Ngày chúng ta rời khỏi giao lộ tình yêu để đi đến một miền vô định, anh đã tự ngụy trang cho bản thân mình màu xanh của lộc non ươm mùa, còn em cũng đã mang trong lòng những linh cảm không còn an yên trong tiềm thức. Đâu biết rằng những lời hứa hẹn yêu thương đã được chúng ta sắp xếp ngăn nắp cho một mùa xa cách. Sẽ chẳng còn ai nhớ rằng ai đã từng lớn lên từ một loài hoa diên vĩ. Khi những bàng hoàng từ cơn suy kiệt đã xóa nhòa từng câu yêu thơm lừng vẫn còn đỏ rực trên môi nhau. Chúng ta chỉ là hai kẻ hành khất lạc chân vào giữa địa đàng không lối, rồi viễn tưởng cho rằng hai trái tim chung nhịp sẽ có một đoạn kết viên mãn khi chung đời nơi bờ bến yêu thương. Đâu biết rằng những men say vẫn còn chếnh choáng, và tâm thức thì chưa tỉnh ngộ.
Sẽ là bình thường và thản nhiên quên nếu chúng ta đã một lần giẫm chân qua một vực thẳm của địa đàng, nhưng tiếc thay chúng ta chỉ mới bước qua những mơ màng của niềm nhớ đến thật thà và ngây dại. Tuổi xuân thì mãi dậy thì chưa chín chắn để hiểu rõ cái cảm xúc vốn không thể gọi yêu thương, trong khi tất cả đã rõ ràng như một khoảng trắng. Trong những ngờ vực suy tính của lý trí, anh đã nghe những mùa Đông rơi rụng thảm thương bên dòng sông trắng xóa, nhìn thấy những đàn cá mù lòa co rúm người cố tìm đến chút ấm áp của đại dương. Giờ đây, anh đang nhìn từ một độ cao nhất của thủy triều để tưởng niệm về tình yêu xưa cũ. Còn em cũng đã búi tóc vấn khăn tang cho cuộc tình năm tháng, dẫu biết là không bao lâu.
Đã có lúc anh hồ nghi về những cuộc tình hiện tại, đôi lần mò mẫm trong bóng tối của địa đàng để cảm nhận về yêu thương. Bất chợt chỉ là những hình dung về em. Và trái tim lại đôi phần gỉ máu. Đành nhắm mắt để thất lạc những vàng son một thuở. Rồi mai đây em có vô tình tìm đến vùng địa đàng xưa cũ để thắp hương nghi ngút cho mộ phần của chúng ta, thì hãy nhớ rót cho anh một chén rượu đầy, để ở phía bên kia mùa nhớ, anh cũng có phút chốc được nếm trải vị chếnh choáng của thời gian trong khi tâm trí vẫn chẳng thể nào thoát khỏi những bộn bề của hiện tại.
Qua những mê đắm của một thời, giờ đây anh chỉ âm thầm thu dọn những tàn tro. Nếu ngày mai trời có xanh nắng như mọi ngày, cũng là lúc anh đang ngồi vá víu những yêu thương đã đôi phần rách nát và nghĩ về em như một câu chuyện của loài hoa diên vĩ mới nở sáng nay…

Cafe đắng...

Cafe đắng...
Ừ thì, cafe đắng, nhưng một ai đã trót yêu vị đắng ấy cũng thèm khoắc khoải mùi hương cafe dậy từ sống mũi.
Nó vốn dĩ thích cafe từ lâu lắm rồi. Rồi cái ngày nó lon ton làm phục vụ cho Highlands Coffee, nó biết về cafe, nhiều hơn một chút. Nó nhớ rõ mồn một cái lần đầu nó thử nhấp vài ngụm cafe đen nơi quán quen nó vẫn hay lui tới khi ở Sài Gòn và nhiều lần sau quay lại.
Bỗng dưng, nó lại thèm cái hương vị ấy, đắng trong cả từ cả ý. Hay, nó trót yêu cái vị đắng ấy.
Nó, chặc lưỡi, ngoác miệng cười.
Nhiều người hỏi "Em hạnh phúc chứ?". Nó mỉm cười gật đầu thay một câu trả lời. Nó ít nói hẳn kể từ dạo ấy...
Hôm nay, đọc được một vài dòng suy tư của nhỏ bạn thời đại học. Nó giật mình "sao giống nhau đến thế". Có một thứ nó đọc được "niềm tin". Khi mà, thiếu thốn nhiều thứ, hoặc giả mũi chân in hằn nhiều vết xước thì niềm tin là thứ duy nhất nó bấu víu, nâng niu.
Tai nó văng vẳng một câu nói "nhẹ nhàng... nhẹ nhàng với cả những gì làm em đau". Nó thích nhấp nháp từng vị đắng của cuộc sống đến lạ. Nó không đủ sức bước nhanh qua những thứ ấy một cách vội vã. Nên nó chọn cách bước chậm rãi cùng những thứ ấy. Vị đắng.
Thanh âm của bóng đêm cứ rít lên từng đợt. Gió Đông về, thốc lên từng cơn. Lạnh.
Ừ thì, cafe đắng... Nó cũng giống một vài người, trót yêu vị đắng ấy.

Đau lắm vẫn nói em nhớ anh

Những điều em muốn
Giản đơn như những luống hoa màu
Chẳng dễ gì úa nhàu
Như tim em dễ gì quên người ấy
Ước bao lần đôi mắt đừng nhìn thấy
Những xót xa…
những nghẹn ngào
Những điều như xé nát trái tim em…
Dù đau lắm khi máu tim lấm lem
Vẫn gọi khẽ nhớ anh
Vẫn thì thầm yêu anh
Vẫn là anh...
Đêm lạnh…
Một mình lặng ngắm màu xanh xám đang dần chìm vào bóng đêm, lặng nghe gió rít từng hồi luồn qua kẽ tóc một cảm giác xao xuyến nhớ. Chưa bao giờ em nhớ anh như bây giờ, anh à! Phải chăng sau bao niềm đau anh đã mang đến, em thay đổi nhiều hơn. Em trầm tĩnh hơn trước giận dỗi, em kiệm lời hơn trước nỗi đau và em dường như chỉ muốn hoàn toàn im lặng trước những sóng gió. Em đã tự hỏi mình “phải chăng em đã chẳng còn cần anh nữa?” Tự hỏi và tự vấn đáp em vẫn rất rất cần anh bên em, cần anh ôm em trước những khó khăn của cuộc sống, cần anh lắng nghe những tâm tư của em trong từng ngày trôi qua. Nhưng bây giờ đã khác, em đủ tỉnh táo để chỉ muốn kể cho anh nghe những niềm vui, những điều hạnh phúc. Em giấu cho riêng mình những nỗi đau, em sợ… Em sợ cuộc sống em quá đau sẽ khiến anh chán ghét mà bỏ rơi em, anh sẽ quay lưng với em để đi tìm một người dịu dàng có thể chia sẻ tâm sự với anh, để anh cũng nồng nàn gọi tha thiết vợ yêu. Em sợ một lần nữa anh lại quay lưng với em khi mà em cần anh nhiều nhất…
Phụ nữ ai mà không ghen hả anh? Cái ghen mỗi người thể hiện khác nhau, nhưng một khi còn nói nghĩa là người phụ nữ đó vẫn muốn nắm chặt tay người mình yêu. Một khi họ im lặng vì niềm đau quá lớn thì họ sẽ gạt nước mắt quay đi, khi đó dù có cố níu kéo thì cũng vô ích. Cuộc đời mỗi người đều có những mối quan hệ riêng khó tả, khó giải thích nhưng nếu là một người đủ yêu thương sẽ cố gắng không làm người mình yêu đau lòng. Qua từng ánh mắt, từng hành động em hiểu rằng anh yêu em, nhưng sự vô tâm của anh đôi khi làm em xé lòng vì đau xót. Anh vô tâm để lại vài di tích chứng cứ tình cũ, à mà cũng không thể gọi là tình cũ khi trong cán cân anh đong đến e cũng chưa chắc được rằng em là người nặng hơn, mà đơn giản là em đang là người gần anh hơn. Nỗi nhớ trong em cào xé em, nỗi nhớ nói với em rằng chỉ cần anh bên em, thế là đủ rồi đừng đòi hỏi nhiều, đừng suy nghĩ nhiều. Hạnh phúc là tạm quên quá khứ đừng kỳ vọng tương lai mà phải biết chấp nhận những điều mình đang có. Cố gắng nắm bắt những điều mình đang có để gìn giữ cho tương lai…
Hạnh phúc với em là những nụ cười bên anh, vì hạnh phúc đó nên em luôn lo sợ sẽ mất đi những nụ cười rạng rỡ và thoải mái nhất của em. Bên anh em cảm thấy bình yên lắm… Sâu tận cùng của tình yêu là mong muốn người mình yêu hạnh phúc, nên em cảm thấy mình phải nhẹ nhàng. Nhẹ nhàng nắm tay anh và sẽ buông khi nào anh quay đi. Vì em muốn anh hạnh phúc nên em sẽ sẵn sàng chúc phúc anh. Nụ cười em khi ấy chắc chắn sẽ chẳng còn rạng rỡ nhưng ít ra em thấy nhẹ nhàng vì đó cũng là cách để em yêu anh. Em nhớ anh nhiều nhiều lắm...
Dù nhiều lần anh làm em đau lắm, nhưng em vẫn thì thầm em nhớ anh, em cần anh vì em yêu anh.