Tôi lăng xăng đi, ăn, sống và cười trước những niềm
vui nho nhỏ, lăng xăng hạnh phúc với những yêu thương tôi nhận được từ
người thân quanh mình.
Tôi cố gắng sống thật tốt và trao đi thật nhiều cho
những người tôi gặp, quen và quý mến. Nhưng bỗng một lúc, tôi nhận ra
(không cố ý, rất vô tình vì tôi vốn nhạy cảm), có người không thích tôi,
nói quá hơn là họ... ghét tôi, biểu hiện qua nhiều lời nói, thậm chí là
hành động khác nhau. Có thể, họ nghĩ tôi sẽ không biết vì trước mặt
tôi, họ vẫn tỏ ra rất tốt nhưng tôi nhận ra vì phải nói lại, tôi cực kỳ
nhạy cảm.
Tôi không phải là người ủy mị, yếu đuối và dễ buồn với
những lý do bé kiểu như trái nho nhưng thú thật, cảm giác đầu tiên khi
tôi biết có người không thích mình đó là... hụt hẫng. Cao hơn thế là
buồn nếu tôi và họ thân nhau. Cao hơn nữa là sự dằn vặt bản thân mình,
tự hỏi, "tôi đã làm gì sai khiến người ta ghét " khi tôi đã đặt người ta
vào một góc quan trọng trong trái tim mình.
Tôi nhìn lại mình, săm soi từng góc ký ức để tìm cho
bằng được cái hạt sạn đã gây ra điều đó. Tôi tìm, mỏi cả "con mắt" nhưng
chẳng thể nào thấy vì tôi nhớ, tôi biết, tôi tin, tôi chưa từng làm gì
có lỗi với họ một cách cố ý, chưa từng ghét họ, thậm chí, tôi thương họ
và dành nhiều sự quan tâm tới họ. Cũng rất tự nhiên, việc tìm kiếm đó
khiến nỗi buồn trong tôi vơi đi nhanh chóng, hụt hẫng biến mất hoàn
toàn. Vì với tôi, sự thanh thản trong tâm hồn là điều quan trọng nhất
giúp tôi vui sống mỗi ngày. Tôi thanh thản, tôi mãn nguyện, tôi hạnh
phúc.
Bạn à, tôi thương bạn, đó là quyền của tôi. Và bạn
ghét tôi, đó là quyền của bạn. Tôi không có quyền, không có lý do gì và
hơn hết tôi không thể ép người khác thương mình khi lòng họ không mong
muốn. Tôi tôn trọng "cái sự ghét" của bạn. Tôi lặng lẽ tự tách mình ra
cuộc đời bạn, tôi sẽ mỉm cười và đi qua cuộc đời bạn như một làn gió,
không hề trách cứ, không hề giận dỗi, không hề hận thù.
Tôi nói vậy, bạn đừng vội ghét tôi thêm vì nghĩ tôi cố
tình tỏ ra bao dung khi đã không ghét ngược lại bạn. Thật lòng, tôi
không hề đủ bao dung cho người khác như bạn nghĩ. Tôi không trách cứ,
không hận thù... trước hết là vì bản thân tôi. Vì tôi biết, nếu tôi
trách cứ, hận thù, cay cú bạn, người đầu tiên mệt mỏi và khổ tâm đó
chính là tôi chứ không phải bạn. Thế nên, tôi chọn cách lặng im, chấp
nhận và đi qua.
Tuy nhiên, khi tôi không ghét bạn mà bạn lại ghét tôi,
tôi trao đi mà không được nhận lại, tôi cũng tự ái lắm chứ. Tôi là con
người, trái tim tôi làm bằng máu thịt và linh hồn nên hẳn nhiên là tôi
biết buồn, biết đau, biết khổ. Tôi tự ái, tôi giận, tôi buồn, có thể tôi
sẽ phản ứng lại rất nhanh ngay lúc ấy bằng những lời nói hay hành động
không nên có. Nhưng tuyệt nhiên, tôi không hề tiếc nuối với những gì tôi
đã cho đi. Không hề nói "giá như", "đáng lẽ"... tôi không nên trao yêu
thương cho bạn.
Cũng phải nói lại rằng bạn đừng vội ghét tôi thêm vì
nghĩ tôi tỏ ra bao dung. Đơn giản, khi tôi cho đi dù không nhận được từ
bạn điều gì cả nhưng tôi vẫn cảm thấy vui, từ trong chính trái tim mình.
Khi cứ giữ khư khư những yêu thương ấy, tôi sẽ khổ tâm bởi cái ý niệm,
tôi ích kỷ, tôi bé mọn, thế nên, tôi không hề tiếc nuối.
Theo thời gian, tôi phát hiện ra, có nhiều người ghét
tôi, không lý do, chỉ đơn giản, thấy là ghét. Điều đó khiến tôi vừa
buồn, vừa cười, rồi thành... buồn cười, dẫu tôi không hề muốn. Bạn có
thể ghét tôi khi tôi chẳng làm gì bạn cả. Nhưng chẳng phải như thế, bạn
sẽ thấy mệt mỏi khi nghĩ về tôi hay sao?
Và cũng theo thời gian, tôi nhận ra, có những người
không thích tôi vì những lý do rất "đặc biệt" dù tôi có yêu thương họ
hay là không. Bạn tỏ ra không thích tôi bởi bạn là người có nhiều nỗi
buồn hay u sầu trong khi tôi lúc nào cũng cười, lạc quan và yêu đời. Khi
tôi vui và hạnh phúc, bạn thờ ơ, khi tôi nói tôi buồn, bạn tỏ ra hả hê.
Tôi cho đó là sự ghen tị.
Bạn à, bạn không phải là tôi, cho nên, đến suốt cuộc
đời này, bạn chẳng bao giờ hiểu được con người và cuộc sống của tôi. Tôi
không muốn kể lể ra nhiều điều để minh chứng điều đó mà chỉ muốn nói
với bạn rằng ai đó cười chưa hẳn là người ta đang vui, ai đó yêu đời,
lạc quan không có nghĩa đời họ được nhiều suôn sẻ, may mắn. Mỗi con
người đều có cuộc sống, hoàn cảnh riêng, có niềm hạnh phúc và nỗi đau
riêng.
Sao phải ghen tị với tôi chỉ vì tôi hay cười, tỏ ra
lạc quan và yêu đời? Biết đâu, bên trong cái vỏ bọc "sáng sủa" ấy, trái
tim tôi đang đau khổ, mục nát vì những mất mát của cuộc sống nhưng tôi
đang cố tỏ ra vui vẻ để chống chọi với đời thì sao? Dẫu vậy, tôi vẫn
không hề trách bạn bởi tôi biết đời bạn đã quá buồn rồi, tôi mong bạn
cười thật lòng. Vì khi bạn cười, nghĩa là bạn đang vui, bạn sẽ không
ghét tôi nữa, tôi sẽ có thêm nhiều niềm tin vào cuộc đời này, để tôi vui
sống.
Bạn tỏ ra không thích tôi vì tôi thành công ở một lĩnh
vực nào đó mà bạn không có. Cái sự không thích này tôi cũng cho đó là
ghen tị. Nhưng bạn có biết rằng, để đạt được thành công ấy, tôi đã bỏ ra
bao nhiêu công sức, bao nhiêu mồ hôi thậm chí là nước mắt không? Bạn
ghét tôi, bạn có thấy vui không hay càng ghét, bạn càng thấy buồn cho
chính mình?
Thậm chí có lúc bạn mong tôi không còn tồn tại trên
cõi đời này. Nhưng có chắc, khi tôi đau khổ, chết đi, bạn vẫn vui và
thanh thản bởi lương tâm của mình? Tôi không bao giờ lấy sự ghen tị của
người khác làm niềm tự hào cho riêng mình bởi tôi muốn niềm vui được
nhân lên chứ không bớt đi. Mà niềm vui chỉ được nhân lên khi nó được
chia sẻ thật lòng. Nếu bạn chia sẻ cùng tôi, tôi sẽ vui còn bạn sẽ thấy
nhẹ nhàng hơn cho chính mình.
Còn nhiều người không thích tôi bởi những lý do khác
nữa. Tôi từng buồn, nhưng nỗi buồn đó trôi qua rất mau, tựa như một cơn
mưa bất chợt giữa mùa hạ. Tôi biết, sống trên đời này, chẳng có ai là
hoàn hảo cả, chẳng có ai chỉ có người ghét mà không có người thương và
ngược lại.
Thế nên, tôi trân quý hết tất thảy những phút giây
ngọt ngào, hạnh phúc mà cuộc sống ban cho, trân quý hết thảy những ai
yêu thương mình. Nhờ có những phút giây ấy, nhờ họ, tôi thấy cuộc đời
đẹp biết bao, đáng sống và đáng hy sinh biết bao. Cuộc đời, suy cho
cùng, mọi thứ đều tiêu tan đi, chỉ có tình thương là ở lại.
Bạn ghét tôi, nếu điều đó khiến bạn có thêm niềm vui
sống thì bạn cứ việc. Và hãy yên tâm, rằng tôi sẽ không ghét lại bạn. Vì
thật lòng, tôi chưa từng ghét ai, dù họ có gây ra cho đời tôi nỗi đau
nào đi chăng nữa. Tôi sợ ghét, tôi sợ hận, sợ sự khổ tâm, nên tôi chẳng
bao giờ ghét, nói đúng hơn là tôi chẳng dám.
Có những lúc bị ai đó làm tổn thương ghê gớm, tôi ước
có thể hét lên thật to, tôi ghét họ, hận họ. Thậm chí tôi nghĩ, nếu họ
gặp trắc trở trong cuộc sống, tôi sẽ mãn nguyện lắm. Nhưng tôi đã nhầm,
càng hận ai đó chỉ càng chứng tỏ mình còn quan tâm đến người ta.
Những nỗi hận, chẳng thể nào hóa giải nỗi buồn trong
lòng tôi. Và cách tốt nhất để nỗi đau vơi đi, là đi tìm niềm vui khác
cho đời mình. Đôi khi, tôi chúc họ may mắn và hạnh phúc trong cuộc sống.
Cũng chẳng phải vì tôi bao dung, suy cho cùng, khi họ hạnh phúc, tâm
hồn họ sẽ nhẹ nhàng, thanh thản, họ sẽ yêu đời và ít gieo nỗi đau cho
người khác, trong đó có tôi.
Có thể ai đó bảo tôi rằng, tôi không nên quan tâm đến
những người không thích mình, hãy làm những gì tôi thích, hãy sống cho
chính tôi, đừng vì người khác mà tự chuốc lấy nỗi buồn. Tôi không làm
được điều đó.
Tôi chỉ thực sự thấy mình sống khi được ở trong cộng
đồng, được nhận và được cho đi. Giữ khư khư những gì mình có cho riêng
mình, mọi thứ chẳng bao giờ nở hoa, ngược lại, có thể, nó sẽ chết dần
chết mòn với thời gian.
Tôi vẫn luôn tập cách vui sống mỗi ngày, với những
người luôn yêu thương tôi và cả những người đã, đang và muốn ghét tôi.
Tôi luôn tin, cuộc đời này công bằng, không lấy đi của ai tất cả. Có
chăng, sự cho và cái nhận, đến và đi theo những cách khác nhau, những
lúc khác nhau mà thôi.
Mỗi người có một sự lựa chọn riêng để sống và kiếm tìm
niềm vui, hạnh phúc. Bạn có thể lựa chọn "sự ghét" nếu bạn thấy vui.
Riêng tôi, tôi chọn sự thanh thản.
Dẫu cho, bạn ghét tôi chừng nào đi nữa
Dẫu cho, cuộc đời này lắm gập ghềnh, tôi vẫn hạnh phúc với những gì đang có.
Đơn giản, vì tôi trân quý cuộc đời này.