Friday, September 13, 2013

Có một sự thay đổi như thế

Xã hội phát triển, nhịp sống đang  được đẩy nhanh đến mức chóng măt. Những quan niệm, những trào lưu mới xuất hiện để thay thế và bổ trợ cho những cái cũ hơn. Theo đấy, quan niệm và cách yêu của giới trẻ cũng đang dần trên đà thay đổi chóng mặt đấy!
Sự thay đổi thứ nhất:  Tuổi “yêu” của các bạn đang được trẻ hóa.
Vẫn nhớ cách đây tầm 10 năm trở về trước. Ở cấp học trung học cơ sở(THCS), tình yêu học trò là một điều hoàn toàn “xa xỉ”, “xa vời”. Thời đấy, thậm chí có người còn khóc kiện thầy vì bạn nhỡ tay đánh vỡ một cái vòng tay hay khóc vì thầy sắp nam nữ ngồi xen kẻ nhau, và có rất nhiều cô cậu ( có cả Băng trong đấy) lấy phấn chia bàn ghế thành hai phần bằng nhau để phân chia ranh giới. Những bằng cớ ấy cho chúng ta thấy được ở gian đoạn kia những cô cậu học trò rất ngây ngô, rất hồn nhiên và rất học trò.
Đến cấp Trung học phổ thông(THPT), đã có những mối tình học trò chớm nở, nhưng có chăng chỉ là thích nhau nhưng không dám bày tỏ, là những ánh mắt mến nhau, một chút vu vơ, hay chỉ một chút thích nhau cho tuổi học trò thêm mộng mơ, thêm nhiều kỉ niệm.
 Tình yêu ngày đó dù đã xuất hiện nhưng vẫn rất tinh khôi, rất học trò.
Nhưng thực tế hiện nay, do ảnh hưởng của guồng quay cuộc sống, do phim ảnh, internet … ở lứa tuổi này các bạn đã “trưởng thành” hơn nhiều so với lứa tuổi của mình. Chính vì vậy các bạn cũng biết yêu sớm hơn, và “yêu” mãnh liệt hơn.
Trên mạng xã hội Zing Me và Facebook có rất nhiều Status tình yêu rất “sướt mướt” và “cảm động”, thoạt đầu vừa xem có lẽ không ai dám nghĩ đấy là của cô cậu học sinh THCS.  Các em ấy yêu và bày tỏ tình yêu mình với cộng đồng, với mọi người không hề ngần ngại. Đó chưa hẳn là điều xấu vì các bạn đã vô tình tạo cho mình thói quen tự thể hiện. Nhưng các bạn lại chưa hiểu được “ Phải làm sao để thể hiện bản thân mình một cách tốt nhất.
Trên những Fanpage tư vấn Băng từng tham gia, có rất nhiều Mail được gửi về để tư vấn chuyện tình yêu. Cách viết của các bạn rất người lớn, yêu đương rất “sâu đậm”,  có khi Băng đã nghĩ đấy là lá thư của một chị nào đó lớn hơn mình. Nhưng đọc đến cuối cùng mới biết em ấy còn nhỏ hơn mình rất nhiều. Ở những độ tuổi như vậy, có chăng các em ấy nên quan tâm nhiều hơn đến học tập, gia đình hay vui chơi?

Hơn nữa, có mấy ai mà làm chủ được con tim mình, vì ngay cả bản thân mình Băng cũng từng xác định: “Không đợi tình yêu đến, nhưng khi nó đến sẽ yêu hết mình”. Tình yêu tìm đến với mỗi người là điều mà không ai có thể dự đoán trước được, nhưng ở mỗi lứa tuổi ta nên có một giới hạn nhất định cho tình yêu để tránh những chuyện đáng tiếc xảy ra.
Hiện nay theo thống kê, ở độ tuổi THPT số lượng học sinh nữ bỏ học do có thai đang tăng nhanh, tình trạng kết hôn sớm do “dính bầu” đang diễn ra hết sức phức tạp. Phải chăng toàn gia đình và xã hội nên xem xét lại và nên giáo dục các em theo một hướng khác để các em có một định hướng tốt hơn? Rất khó để thay đổi tình trạng này nhưng nếu chúng ta không tìm ra giải pháp thì còn đâu “Tuổi hồng ngây thơ dưới mái trường…”
Sự thay đổi thứ hai:  Yêu vội
Băng vốn hay thích tiếp xúc với những người lớn tuổi, vì từ họ mình có thể học được rất nhiều điều hay, nhiều bài học kinh nghiệm quý báu. Nhưng bên cạnh đó, Băng rất thích nghe những câu chuyện tình yêu của họ. Nó thật hay và sâu sắc.
Tình yêu ngày đó và bây giờ khác xa nhau.
Ngày xưa… Yêu nhau là cả một quá trình: Tìm hiểu -> Làm quen ->  Tán tỉnh, theo đuổi -> Tỏ tình -> Yêu. Người ta có một quá trình dài để tìm hiểu và chinh phục đối phương.
Bác 2 cười thật to và giòn : Hồi đó, ổng đi theo bác cả hai năm mới dám ngỏ lời yêu.
 Không chỉ riêng bác 2 mà nhiều người khác cũng như vậy.  Nhưng ngày nay thì lại khác. Hầu như các bạn trẻ bây giờ gặp nhau một vài lần mà “tình trong như đã mặt ngoài chẳng e”. Các bạn đã yêu và tiếp nhận tình yêu một cách nhanh chóng. Dù có thể chưa hiểu hết đối phương. Như vậy chưa hẳn là xấu. Vì người ta vẫn thưởng bảo “Cơ hội không đến hai lần, phải biết nắm bắt”. Có thể sự táo bạo đấy sẽ giúp một vài người tìm thấy tình yêu đích thực của cuộc đời mình. Nhưng những phần trăm còn lại thì sẽ ra sao? Hay nó sẽ đi theo chiều hướng “Cái gì mau đến sẽ mau đi”?
Chúng ta không thể định nghĩa được tình yêu, nhưng có lẽ ai cũng hiểu, yêu là tìm một bờ vai để cùng nhau chia sớt vui buồn, yêu là một cuộc hành trình đi tìm người bạn ở bên ta trọn cuộc đời, yêu là cuội nguồn của cuộc sống…
Nếu tình yêu quan trọng với con người như vậy cớ sao ta lại vội vàng?

Có nhiều bạn nghĩ rằng: Thì phải cho cơ hội tìm hiểu nhau, nếu được thì yêu, không được thì chia tay và đi tìm một nữa thật sự? Như vậy phải chăng là tốt? Chúng ta có thể tìm hiểu những đối tượng quanh ta mà hoàn toàn không cần vội vàng đặt nhau vào một mối quan hệ đặc biệt. Ông bà ta ngày xưa đã làm được thì ta hoàn toàn có thể. Bởi lẽ, bạn thử nghĩ xem? Yêu nhiều người để được gì? Chú ý nhé: Có thể bạn sẽ bị mọi người đặt câu hỏi đấy: Cái thằng kia (con kia) làm gì mà yêu hết người này đến người khác, yêu vài hôm lại bỏ nhau? Những câu hỏi như vậy có khi sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến cuộc sống của bạn đấy! Đừng xem thường chúng. Vì sẽ không ít người sẽ nghĩ rằng bạn là một người dễ dãi, lăng nhăng, không đứng đắn. Vậy cớ sao chúng ta không đi tìm và lựa chọn để chỉ tìm đúng người mình thật sự cần?  Yêu chậm thôi nhưng chắc, đừng vội vàng để rồi phải quay lại vạch xuất phát và làm lại từ đầu.
Sự thay đổi thứ ba là sự thay đổi nhận thức của các bạn trẻ trong tình yêu. Là người Á Đông, trong tình yêu vốn dĩ mọi người vẫn rất kín đáo, giữ khoảng cách và có chừng mực. Nhưng hiện nay tư duy của các bạn đã thay đổi rất nhiều và cách nghĩ thông thoáng hơn. Các bạn dễ dàng nắm ta nhau hơn trước kia, cái hôn cũng mau trao hơn và những trường hợp các bạn sinh viên dẫn người yêu về phòng diễn ra ngày càng nhiều hơn. Nhưng điều đáng nói là họ yêu nhau rất nhanh và dắt nhau về phòng rất vội.
Có một người bạn đã phàn nàn với Băng: Con H phòng tao nó ghê thật. Nó mới quen thằng kia chưa đến một tháng đã nhận lời làm người yêu. Tao về quê vài hôm, là ngay lập tức nó gọi bạn trai lên ở cùng cho vui với lý do là nó sợ. Tao biết, có thể tụi nó trong sáng nhưng như vậy cũng quá vội vàng.
Thật sự, theo băng được biết, hiện nay tình trạng đó rất nhiều do suy nghĩ của các bạn quá thông thoáng. Có người cho rằng như vậy mới là con người hiện đại, có bạn lại ngây thơ cho rằng : Có gì đâu, dắt về phòng thôi mà, chẳng làm gì thì sao phải sợ? Bây giờ các bạn cho rằng điều đó là bình thường, nhưng đến lúc lập gia đình, một người con trai lựa vợ thì giữa bạn và một cô gái biết giữ kẻ  thì chắc chắn bạn sẽ là người thua cuộc. Hãy tin điều đó vì đấy là tính trời cho của một người đàn ông. Họ không có gì để mất nên họ rất thoáng khi qua lại với một người bạn gái, nhưng khi lựa chọn một người vợ thì họ cực kì khắt khe vì họ luôn muốn mình là duy nhất! Phải chăng các bạn trẻ cần phải xem xét lại hành vi và thái độ sống của mình? Hãy chỉ chọn và làm những điều gì tốt nhất cho tương lai.

Ngốc thật, biết đau mà vẫn chờ!

Cứ ngỡ tình mình đã trôi xa theo dòng chảy của thời gian thế nhưng lại có một sự thật khác… Em vẫn chờ!
Anh đã ngã lòng trước những cám dỗ tầm thường của dục vọng để rồi bỏ rơi em- người con gái anh đã đeo lên tay chiếc nhẫn đính hôn.
Ngốc nghếch và khờ khạo anh nhỉ? Người ta thì trưởng thành từ những nỗi đau, còn em lại khờ dại hơn đằng sau những nỗi đau ấy.
Chấm dứt cuộc tình anh lấy lý do “Chúng mình không hợp và anh bên em không còn cảm giác” .  Một câu nói nhẹ nhàng lại là một liều thuốc độc. Nó giết chết tình yêu của em, lấy đi của em những nụ cười và giấc mơ hạnh phúc. Nó cướp đoạt tất cả những gì em đang nắm giữ- sạch sẽ và tàn khốc.
Rồi vì quá yêu nên Hận. Em đã thề nguyền rằng sẽ mãi mãi chẳng bao giờ tha thứ, em sẽ hận, sẽ khắc ghi như gì tồi tệ nhất anh gây ra để luôn nhắc nhở mình Anh là kẻ xấu và đàn ông chẳng có ai tốt cả. Thế nhưng thù hận tỷ lệ thuận với yêu thương. Hận anh bao nhiêu thì em biết mình yêu anh điên cuồng bấy nhiêu. Em muốn xóa nhưng không thể nào xóa được. Em muốn hận nhưng hận lại dâng lên thành nỗi nhớ… Có ngốc không anh khi mãi mộng mơ về một tình yêu đã chết và một người ra đi không bao giờ ngoái đầu nhìn lại.

Vậy mà theo thời gian khi vết thương bắt đầu liền sẹo thì em lại mong chờ- chờ một ngày anh đến!


Chiều nay, một chiều đầu thu lá rơi đầy bên khung của sổ, em nghe cô đơn òa về… từng đợt, từng đợt, tê buốc và da diết…
Anh biết không? Từ khi anh đi cũng là lúc em bắt đầu ghét những yêu thương và nỗi nhớ- nó làm em khốn khổ. Những yêu thương xen lẫn với niềm đau khiến tim em ngột ngạt. 
Nhớ lại lối vắng năm nào ta sánh vai lại khiến em khắt sâu hơn hình ảnh chiều mưa anh bỏ mặc em trong nước mắt.
Nhớ những bước chân anh vội vàng chạy đến khi trễ hẹn lại làm em nhói đau khi hình ảnh những đêm em chờ hoài người không tới hiện về.
Nhớ những buổi đầu hò hẹn anh nồng nhiệt, săn đón thì lại khiến tim em đau buốt với những lời nói phũ phàng khi chia tay. Anh quay đầu không chút đắn đo

Yêu và Ghét- Cô đơn và Hạnh phúc nó cứ lờn vờn trong đầu khiến em khó chịu… Tình yêu là gì vậy anh? Nó là gì mà khiến con người ta hân hoan rồi đày đọa họ xuống tận cùng đau khổ…

 Em vốn tưởng mình là người con gái mạnh mẽ. Can đảm yêu rồi can đảm chia tay. Nhưng không, em vẫn mang trái tim khờ dại của một người con gái, yêu và chỉ biết yêu thôi. Can đảm yêu và cũng can đảm chia tay nhưng không thể mạnh mẽ hơn tù sau thất bại. Em vẫn ngốc nghếch, em vẫn mãi chờ và ngóng đợi một hình bóng đã xa…
Ngốc thật, biết đau mà vẫn chờ!

Hãy Nhớ Lấy

Có người đã nói: "Bạn là người thay đổi cả thế giới của bạn dù chỉ là 1 phần trong thế giới đó, có thể đem đến cho bạn nụ cười, chia sẻ với bạn từng giọt nước mắt...M ột người khiến bạn vẫn tin là vẫn còn điều gì đó thật tốt đẹp trong cuộc sống, người ta luôn mở tấm lòng ra vì bạn"
Nhưng, lại có câu nói, quan niệm giản đơn hơn về tình bạn, về những người gọi nhau là bạn...Một người nói:  "Bạn bè là 1 mối quan hệ cần được bồi đắp từ từ và lâu dài..." Người khác nói: "...Lớn rồi, tôi vẫn sống vô tư và hiền lành, tốt bụng, luôn giúp bạn và tôi lại có được những người bạn tốt. Cho đến bây giờ, co' thể mách bạn 1 bí quyết sống tốt và sẽ có được những người bạn tốt-Hãy mở rộng tấm lòng của bạn, hãy gieo trồng những hạt giống tình cảm rồi có lúc bạn sẽ hái được những quả ngọt tình bạn-Hãy giúp đỡ mọi người khi bạn có thể cho dù người đó đang lợi dụng bạn. Bạn đừng nuối tiếc khi điều đó xảy ra, bạn cứ vô tư đi, người khác sẽ nhận ra tấm lòng của bạn. Hãy tin tôi. Tôi đã thành công với phương pháp này đó..." Người khác nói: "Về cách chơi với bạn thế nào, quan điểm về tình bạn của tôi là gì? Tôi cũng không biết chỉ biết chơi hết mình, gì giúp được thì giúp thế thôi." Người khác nói: "Bạn là người tôi thấy thích thú khi trò chuyện...Friends are the Family...I choose."Người khác nói:  "Tình bạn như 1 sợi dây, sợi dây đó 2 người cùng giữ, nếu lỡ có đứt thì ít ra mình cũng nắm được sợi dây bên này của mình. Miễn sao mỗi lần gặp nhau gọi nhau 1 tiếng bạn rồi cười là tốt rồi, vậy thôi..."Người khác nói: "Tình bạn là thế, dài dòng rắc rối, mà luôn đứng ở vị trí đầu. Bạn bè thì nhìu thật nhưng biết ai tốt, ai xấu; có biết tình bạn nao sẽ bền, sẽ phai...Chẳng sao hết, chỉ biết là cần trân trọng những người bạn mà mình đang có..." Người khác nói: "Tình bạn là sự hiểu ý của 2 người...thật đơn giản và thật...khó tả." Lại 1 người nữa nói: "chơi với bạn ta không thận trọng, ta không quá niềm nở cũng không quá đến nỗi...khép kín. Ta thấy ta rất thân thiện nhưng vì tính tình có gì có gọi là kì kì nên làm bạn thì dễ nhưng không mấy người ưng cái tính cà...chớn của ta. Mà ta thấy vậy là đủ. Ta không cần thiệt nhìu bạn, miễn có người hiểu ta là được. Ta thích là chính ta, ta không thích ai chiu` ta và ta càng không thích chìu ai cả. Ta nghĩ ta khó ưa vậy nên ai chịu được ta làm bạn thật sự rồi và ta cũng tin chắc rằng ta luôn xứng đáng là 1 người bạn tốt!"

Ngày tàn

Chiều, trên con đường quen lá vàng khô bị gió thổi bay xào xạc. Chiếc lá cuối cùng nhẹ rơi theo làn gió để lại thân cây cô độc giữa trời. Ta giơ tay đón lấy nhưng gió vô tình đẩy đưa nó yên vị trên miền đất khô cằn.
 
 
Dưới tán cây đã tàn lụi theo năm tháng, một chiếc ghế đá ngả màu cô độc trơ trọi. Chiếc xích đu đã thôi không di chuyển bởi một bên dây đã đứt giờ nằm gọn lõn dưới vòng tay của đất mẹ. Đàn chim cũng ríu rít bay về mái ấm của chúng. Tiếng đập cánh của đàn chim, tiếng xào xạc lá bay, tiếng gió vi vu hòa vào nhau nghe càng cô liêu. 
 
Mặt hồ không chút gợn sóng, êm đềm quá, cô đơn quá. Ta giơ tay liệng hòn đá nhỏ xuống lòng hồ. Mặt nước tạo gợn sóng vòng tròn loãng dần ra rồi lại vắng lặng như chưa hề xảy ra chuyện gì. 
 
Nắng vàng đang bắt đầu tắt dần nhường chỗ cho màn đêm cô tịch. Gió nhẹ thổi bay làn tóc rối, ta trơ trọi đứng đó ngắm chút dư vị còn xót lại của ngày sắp tàn. Ngửa mặt đón lấy tia nắng cuối cùng đang cố tranh giành với làn gió chiều tàn. Gió vởn vơ hất tung tia nắng cuối ngày, chỉ mong có thể thổi bay cảm xúc vụn vỡ trong ta. Ta đưa tay cố níu giữ làn gió đang trôi dần nơi kẽ hở bàn tay.
 
 
Những ngày dài mệt mỏi với bao vướng bận lo toan cuộc sống vẫn tiếp diễn. Ta thẫn thờ thả hồn cho mây trời. Hét vang một tiếng xua đi ưu phiền. Cuối cùng nhắm mắt lại để tâm tĩnh và cảm nhận cái dư vị cuối cùng của ngày đang tàn. 
 

Buồn vu vơ



 ‘Hôm nay trời nhẹ lên cao, tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn…’ (Thơ Xuân Diệu)

Đây có lẽ đã trở thành câu nói thông dụng của nhiều người khi không thể hiểu nổi tâm trạng mình. Đôi khi trong cuộc sống lúc nào đó bản thân tôi lại có một khoảng trắng. Có những nỗi buồn vu vơ tìm đến, tôi đón nhận và rồi chính bản thân cũng không hiểu tại sao nó lại tìm tới tôi.


Tôi thích viết blog. Những blog của tôi đa số đều thấm đượm nỗi buồn miên man, dai dẳng. Tôi hòa mình vào blog khi tâm trạng bất ổn. Đúng, lúc này đây nó thật sự không ổn vì tôi cũng không hiểu sao tôi chán chường, mệt mỏi. Cuộc sống hiện giờ vô lo vô nghĩ nhưng đầu óc tôi luôn nặng trịch những nỗi buồn không tên.

Tai đeo headphone, miệng bi bô hát theo lời nhạc nhưng đầu óc rỗng tuếch. Đọc những dòng blog của bạn bè thì phải đọc đi đọc lại mấy lần một đoạn mới chịu hiểu ra ý của người viết. Không phải vì họ viết dở mà do tôi không lưu tâm vô những con chữ (cái này gọi là lo ra chia trí nè). Và buồn cũng là thứ giết chết tâm trạng đọc và viết blog. Buồn cũng có khi đi với chán nên sẽ thấy không hứng thú với mọi thứ kể cả viết lách hay đọc những thứ gì đó liên quan tới văn chương.


Cảm xúc là thứ gì đó tinh trong, nó chợt đến và cũng chợt đi nếu ta không nắm giữ kịp thời. Tôi thường nói với bạn bè không biết cảm xúc tự dưng đi đâu mất, đang viết phải bỏ giữa chừng vì hết cảm xúc. Chắc cảm xúc cũng giống tâm trạng tôi, nó khó nắm bắt. Đôi khi đang vui cười đó nói chuyện xôm tụ với bạn bè lại thấy chán chán và ngưng không nói gì nữa.  

Buồn chỉ là nỗi buồn vu vơ nên nó sẽ chóng vánh mau qua. Tình trạng rối loạn cảm xúc chỉ tạm thời rồi sẽ bình ổn lại. Rồi thì cuộc sống lại tiếp diễn bình thường như khi ta nói ‘tôi lại buồn vu vơ rồi’

Màu tím - Màu buồn cuộc sống tôi

"Tôi muốn làm loài hoa màu tím
Vì tím buồn tím lặng lẽ cô đơn
Tím lang thang trong những chiều thứ bảy
Phố lên đèn mà tím vẫn cô đơn..."

Màu tím - màu mà người ta thường nói đến như một nỗi buồn.

Màu tím - màu một thời tôi rất ghét. Mỗi lần thấy màu tím đều gợi trong lòng tôi sao
tăm tối quá, tang thương quá. Giờ đây với tôi màu tím rất có ý nghĩa. Có lẽ bởi vì
suy nghĩ sẽ thay đổi khi ta trải nghịệm cuộc sống nhiều hơn. Ý nghĩa màu tím có rất
nhiều. Màu tím được biết đến là màu của sự huyền bí, quý phái và đặc trưng cho
hoàng gia. Đối với tôi, màu tím mà tôi cảm nhận trong blog này thì đem lại cảm giác
cô đơn huyễn hoặc về quá khứ và hiện tại.


Đôi khi có một khoảng thời gian nào đó cuộc sống của tôi được bao phủ bởi màu
tím. Buồn, buồn lắm, không biết chia sẻ cùng ai. Chỉ có bản thân tôi mới hiểu rõ vấn
đề mình đang mắc phải. Để rồi tự mình gặm nhấm nỗi đau của bản thân. Nhiều lúc
không thể chịu đựng được nữa thì trốn vào một nơi kín đáo lặng khóc.

Dẫu biết rằng cuộc sống không bao giờ hoàn hảo với bất cứ ai. Dẫu biết rằng đời
luôn đan xen giữa niềm vui và nỗi buồn. Nhưng sao cuộc sống của tôi luôn tràn
ngập nỗi buồn, phải chăng sự cô đơn buồn chán để lại ấn tượng sâu sắc hơn.

Lúc này, công việc làm tôi gặp rất nhiều áp lực. Cái vòng xoáy cuộc đời cứ xoay
quanh tôi. Gia đình, bạn bè, và sự nghiệp như những chướng ngại vật tôi buộc phải
vượt qua trong cuộc đời. Nhiều lần tưởng chừng gục ngã nhưng rồi vẫn cố gượng
dậy. Những lúc tưởng chừng như vô vọng lại tìm ra được

lối thoát, chỉ cần kiên trì thêm một chút xíu. Vì tôi biết nếu bản thân không tự tìm tới
sự kiên trì thì mãi mãi điều tốt đẹp sẽ bay khỏi cuộc đời tôi.


Mỗi khi nỗi buồn ập đến, hơn ai hết tôi sẽ cố phá tan nó. Tôi hòa nhập vào một thế
giới khác. Thế giới ảo - nơi có những người bạn sẵn sàng sớt chia cùng tôi, dù họ
và tôi chưa một lần gặp mặt. Hoặc giả thỉnh thoảng lại nghe người ta nói 'cuộc sống
mà' khi chia sẻ nỗi buồn với người khác. Phải, tôi cũng là người hay sài cụm từ này
để trấn an mình.

Trải nghiệm cuộc đời càng đi càng dài. Ngồi xuống và nhấp một ngụm rượu để cảm
nhận vị đắng chát của nó. Và tôi nhận ra rằng cuộc đời đôi khi cũng đắng và chát
như rượu. Thay vì lẩn trốn nỗi buồn cuộc sống sao lại không thử uống chén đắng ấy
để có kinh nghiệm liều lượng cho lần sau. Ban đầu ta thấy khó nếm trải nỗi buồn ấy
nhưng sau một vài lần đương đầu thì ta sẽ thấy không nỗi buồn nào kéo dài mãi.

Tản mạn về cơn mưa mùa

 Cơn mưa mùa
 

tumblr-m4v6y0B0eA1rx3x02o1-500-137601667
 
            Chiều nay trời đang nắng gắt bổng mây đen ùn ùn kéo tới, gió thổi mạnh làm bụi cát tung bay mù mịt. Cả một bầu trời đen nghịt, sấm chớp nổ ầm đùng , liên hồi, có lẽ thần sấm và thần sét đang nổi trận lôi đình, gầm ghè, hầm hừ đánh nhau sáng giới cả góc trời. Gió dữ tợn thổi mạnh từng đợt làm cây lá rụng đầy sân nhà, từng cơn gió lốc xoáy cuốn lá bay đi tứ tung. Nhà nhà đóng cửa, người người đi đường vội tìm mái hiên trú ẩn.
           Một cơn mưa giông thật lớn, hạt mưa chắc nịch, rát bỏng người trút xuống kèm theo từng đợt gió mạnh, một vài cây to rễ bám không sâu bị gió hất tung lên bật gốc nằm chổng chơ trên đường. Từng hàng cây lào xào nghiêng ngã, một vài cành nhỏ yếu ớt bị gió quật gãy kêu răng rắc rơi xuống đất, tiếng gió rít thổi mạnh làm các cánh cửa va đập quật vào nhau nghe rầm rầm ken két.
           Đóng các cánh cửa lại, cài then , gài chốt thật chặt, khóa lại, vậy mà gió vẫn còn đập cành cạch vào cửa như có ai đang ghì  kéo lại. Gió vẫn len lỏi lùa vào các khe cửa nghe lành lạnh, bếp lửa nhà đun ấm nước cháy hỗn tạp vậy mà trước sức lùa của gió vẫn chưa sôi được. Mưa trắng xóa, ùn ùn trút xuống, gió vẫn thổi mạnh từng đợt đẩy những hạt mưa rơi trên mái tol nghe rầm rầm, chan chát. Nước nổi lai láng, ồ ạt chảy không kịp xuống mương, cống làm tràn ngập cả sân nhà, đường đi . Mưa dai dẳng kéo dài gần cả hai tiếng đồng hồ mới chịu dứt. Trong những cơn mưa của mùa thì đây có lẽ cũng là một trong những cơn mưa lớn nhất khi vào mùa. Đúng là mưa tháng Tám !, người ta thường hay nói tháng Tám là tháng của ông trời. Quả thật !, tháng Tám nắng không lâu, mưa lại bất chợt....
             Mưa bất chợt và lòng người cũng bất chợt vui buồn đang xen nhau. Niềm vui thì không nhiều, mà buồn thì như những hạt mưa rơi. Mưa trút xuống, cả một bầu trời xám xịt, lạnh băng, lòng người cũng vậy, cũng băng giá lạnh lùng như hạt mưa. Nhưng dẫu sao cũng ngầm cảm ơn những cơn mưa mùa lớn như thế, nhờ có những cơn mưa trút xuống mới làm sạch được những bụi bặm, dơ bẩn mà thời gian tích lũy đọng lại thành từng lớp bám trên mái nhà, trên từng ngọn cây , kẻ lá, bụi cát phủ đầy các ngỏ ngách.... Mưa làm sạch tất cả, mưa như tiếp thêm sức sống cho vạn vật, mưa làm cho cây cối sum xuê, đâm chồi nẩy lộc.... Sau cơn mưa, bầu trời lại sáng sủa và quang đãng hơn. Con người cũng vậy, sau những phong ba, bão táp của cuộc đời cũng sẽ lớn mạnh hơn, vững vàng hơn, có nhiều kinh nghiệm hơn trong cuộc sống. Cứ khóc đi, khóc cho thật nhiều, cứ trút hết đi những giọt nước mắt đắng cay, phiền muộn để rũ sạch những cặn bã, những lớp bụi của lòng mà thời gian đã âm thầm tích lũy, bám sâu vào từng ngõ ngách của tâm hồn để rồi cũng sẽ mới mẻ hơn, vũng chãi hơn trên bước đường đi tới.
               Cảm ơn cơn mưa mùa và tạm biệt cơn mưa lòng.
Tuyết Phê
 
 
rain-gif-4-1376016672_600x0.gif