Friday, September 13, 2013

Buồn vu vơ



 ‘Hôm nay trời nhẹ lên cao, tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn…’ (Thơ Xuân Diệu)

Đây có lẽ đã trở thành câu nói thông dụng của nhiều người khi không thể hiểu nổi tâm trạng mình. Đôi khi trong cuộc sống lúc nào đó bản thân tôi lại có một khoảng trắng. Có những nỗi buồn vu vơ tìm đến, tôi đón nhận và rồi chính bản thân cũng không hiểu tại sao nó lại tìm tới tôi.


Tôi thích viết blog. Những blog của tôi đa số đều thấm đượm nỗi buồn miên man, dai dẳng. Tôi hòa mình vào blog khi tâm trạng bất ổn. Đúng, lúc này đây nó thật sự không ổn vì tôi cũng không hiểu sao tôi chán chường, mệt mỏi. Cuộc sống hiện giờ vô lo vô nghĩ nhưng đầu óc tôi luôn nặng trịch những nỗi buồn không tên.

Tai đeo headphone, miệng bi bô hát theo lời nhạc nhưng đầu óc rỗng tuếch. Đọc những dòng blog của bạn bè thì phải đọc đi đọc lại mấy lần một đoạn mới chịu hiểu ra ý của người viết. Không phải vì họ viết dở mà do tôi không lưu tâm vô những con chữ (cái này gọi là lo ra chia trí nè). Và buồn cũng là thứ giết chết tâm trạng đọc và viết blog. Buồn cũng có khi đi với chán nên sẽ thấy không hứng thú với mọi thứ kể cả viết lách hay đọc những thứ gì đó liên quan tới văn chương.


Cảm xúc là thứ gì đó tinh trong, nó chợt đến và cũng chợt đi nếu ta không nắm giữ kịp thời. Tôi thường nói với bạn bè không biết cảm xúc tự dưng đi đâu mất, đang viết phải bỏ giữa chừng vì hết cảm xúc. Chắc cảm xúc cũng giống tâm trạng tôi, nó khó nắm bắt. Đôi khi đang vui cười đó nói chuyện xôm tụ với bạn bè lại thấy chán chán và ngưng không nói gì nữa.  

Buồn chỉ là nỗi buồn vu vơ nên nó sẽ chóng vánh mau qua. Tình trạng rối loạn cảm xúc chỉ tạm thời rồi sẽ bình ổn lại. Rồi thì cuộc sống lại tiếp diễn bình thường như khi ta nói ‘tôi lại buồn vu vơ rồi’

No comments:

Post a Comment