Friday, November 1, 2013

Một thoáng hương tình

Ðưa em về phố đông
Ai thấu cho anh trong lòng?
Con đường mai sau không chung lối về
Mà tình anh sao còn say mê...

Minh vẫn thường mân mê những giai điệu quen thuộc ấy vào những buổi chiều cà phê muộn. Sau giờ làm, anh không về nhà như bao người khác, thay vào đó, anh chọn cho mình 1 chổ ngồi trên cao của 1 quán cà phê ấm cúng, tự thưởng cho mình 1 tách cà phê đen không đường ít đá như mọi khi, khẽ ngắm nhìn lòng đường phố xá nhộn nhịp. Cuộc sống như những chuyến hành trình dài mà đôi khi ta vô tình dừng lại, ta sẽ bị bỏ lại đằng sau, xa hun hút. Như anh và Hảo, chuyện tình của họ ngỡ rằng vẫn còn tươi mới hôm qua, vậy mà chỉ sau những bất đồng và giận dỗi, họ đã thực sự không còn chung bước, cũng bởi vì mỗi người tự cho phép mình ngừng yêu người còn lại. Ngờ đâu...

Cũng từ đó, anh thay đổi hẳn phong cách sống, anh bắt đầu chìm đắm trong những làn khói xanh. Như thể những vòng khói bay lên không trung thoát ra từ khí quản của anh là cách hữu hiệu để anh quên đi Hảo. Và chiều nay cũng không ngoại lệ, anh khẽ rít những điếu thuốc còn sót lại sau 1 ngày dài, nghĩ ngợi về những công việc hiện tại sắp đối mặt, và trong vô thức bóng dáng Hảo vẫn xuất hiện đâu đó dù anh đã tìm mọi cách để quên.

Minh chỉ mong đó sẽ như một cơn mơ, để rồi sáng mai thức dậy, anh sẽ quên nhanh đến không ngờ, vậy mà con tim nào đâu cho phép anh vô tình đến vậy, vẫn luôn nhớ về Hảo đấy thôi. Anh tự dặn lòng mình nhớ cũng là cách để quên, đôi khi muốn nhớ 1 người cũng rất khó ấy chứ.

Và có lẽ anh sẽ quên Hảo thật, bởi vì cô đã thực sự tìm thấy hạnh phúc của riêng mình. Sáng nay Minh dậy sớm, ghé ngang cửa hàng hoa quen thuộc, chọn cho mình những cành hồng ưng ý nhất, và không quên dặn người bán bó lại thật đẹp. Minh mong rằng đây sẽ là 1 ngày thật ý nghĩa, rằng tình yêu trong anh sẽ mở sang 1 trang mới, gạt bỏ những lỗi lầm quá khứ và cùng Hảo xây dựng 1 tình yêu ấm áp mà họ từng có. Anh thận trọng bước đến nhà cô, chỉ có điều nó không như anh mong đợi...

Ngoài hiên, Hảo đang hôn người yêu mới thật say đắm và hạnh phúc. Minh dường như chết lặng trong khoảnh khắc ấy. Có phải rằng một khi tình yêu đã buông tay, nó chẳng thể quay trở lại? Có phải rằng sự chân thành vẫn chưa đủ khi trái tim họ không còn thuộc về nhau? Và có lẽ nào Hảo đã quên đi 1 tình yêu hôm qua mà cô từng hạnh phúc? Hay vì người yêu mới là bến đỗ mà cô từng ước mong?

Hoang mang trong những dòng suy tưởng, Minh quay mặt bước thật nhanh, cố ngăn mình thoát khỏi những hình ảnh đang diễn ra trước mắt. Trên mặt đường, bó hồng đỏ thắm nằm trơ trọi, những cánh hoa rơi vương vãi khắp mọi nơi, có cơn gió nào vô tình lướt qua, thổi bay đi những trái tim mỏng manh dễ vỡ...Minh thực sự đã mất đi người anh yêu quý.

Chiều nay phố bỗng khóc, rơi những giọt nước mắt nhỏ li ti lên dòng người. Trên tầng cao, gió vẫn rì rào như hát ru nỗi nhớ, chì có điều một người đã bỏ dở tách cà phê ấm nóng, bước vội đi trong cơn mưa chiều lạnh giá...

S.W

Mùa đông không biết hát tình ca

Sáng nay mùa đông len lỏi qua từng góc phố, phả từng hơi thở lạnh giá lên trên những hàng cây. Mùa đông nhiệt đới không khắc nghiệt như trong những bộ phim ta từng thấy, nhưng cũng đủ để ai đó phải thốt lên “Ôi lạnh quá” như thể mùa đông vẫn hiện diện. Mùa đông ở đây không có tuyết rơi, thế nên nhiều người vẫn ao ước có 1 mùa đông đúng nghĩa với những đồi thông phủ đầy tuyết trắng và thỏa thích ngắm nhìn những hạt tuyết trắng nhỏ xinh bay bay trong tiết trời se lạnh.


Và em cũng không ngoại lệ, một cô gái nhỏ nhắn sinh ra trong mùa đông, dĩ nhiên là yêu những hạt tuyết trắng hơn ai hết. Chỉ tiếc rằng anh không thể nào mang đến cho em những điều kì diệu ấy, không thể rải đầy tuyết trắng tung bay trên bầu trời tháng 12, thế nên ước mơ của em đành bỏ dở, ngậm ngùi ngắm nhìn tuyết rơi trong trí tưởng tượng. Để rồi mùa đông sau đó, em hóa thân vào những hạt tuyết trắng, tung bay ngập phố nơi mùa đông xứ người. Anh ngậm ngùi, tiếc nuối cho 1 mùa vừa sang.


“Tuyết trắng có đâu em ơi, chỉ có tôi bên cạnh em thôi”

Còn nhớ anh vẫn nghêu ngao hát ca khúc Cô bé mùa đông của Toàn Thắng để khỏa lắp nỗi khát khao trong em. Nhưng em là 1 cô gái luôn nhiều mộng tưởng và mang trong mình những khái niệm mơ hồ về cuộc sống. Vậy nên tình yêu 2 năm với em như 1 trò đuổi bắt theo những ước mơ, đôi khi những ước mơ bay cao đến nỗi không thể với tay bắt lấy. Để rồi ngày em ra đi, anh lặng người, như thể đó là quy luật mà anh phải chấp nhận…


Phải chăng mùa đông không biết hát những bài tình ca, để tâm hồn em thôi mơ mộng và sống đúng với tình yêu em đang có. Và phải chăng mùa đông không biết hát nắm tay cần nhau, để anh dễ dàng buông xuôi không níu kéo em lại trong lúc biệt ly quá khứ?

Rồi mùa đông sẽ đi qua
Mưa phùn gió bấc sẽ qua
Rồi mùa đông sẽ qua
Để ta mong đợi

Phải rồi, mùa đông rồi cũng qua nhanh thôi...Nỗi đau rồi cũng theo mùa đông đi mãi...

Chúng ta đã lừa dối yêu thương nhau

Ngày chúng ta vô tình gặp được nhau rồi trao nhau yêu thương, không đồng nghĩa với việc trái tim chúng ta thuộc về nhau thực sự. Họa chăng chúng ta chỉ là những kẻ cô đơn thèm khát 1 tình yêu lý tưởng để rồi lao vào nhau không kiểm soát, anh biết rằng ngày đó chúng ta đã lừa dối yêu thương nhau. Chúng ta đã lừa dối cảm xúc để đến với nhau, khi những cử chỉ nhỏ nhặt của đối phương làm ta lay động, không hẳn là do con tim đã tìm thấy một nửa xa xôi nào đó bỗng đang hiện diện, những rung động nhất thời này bởi lẽ chúng ta đã quen với cảm giác một mình đã lâu, nay bỗng dưng trở nên ngộ nhận. Chúng ta còn lừa dối lý trí về một tình yêu thần thánh, rằng chỉ cần 1 trong 2 đứa cố gắng, thì ắt hẳn người còn lại cũng sẽ xiêu lòng, nhưng em đâu dám chắc có định luật nào nói rằng bằng tất cả những quan tâm sẽ đi đến một bến bờ hạnh phúc, bởi tất cả những thứ ấy là điều kiện cần, cái chúng ta đang thiếu và thật sự cần là điều kiện đủ của yêu thương.

Việc anh mỗi sáng gửi tin nhắn đều đặn chúc em 1 ngày tốt lành đã trở thành thói quen, còn em mỗi trưa cầm trên tay chiếc điện thoại và đọc được những dòng tin nhắn anh gửi cũng trở thành 1 nỗi cực hình em phải chịu đựng, để rồi một ngày anh vô tình (hoặc cố tình) không gửi tin nhắn ấy, cũng là lúc em chợt cảm thấy thiếu đi 1 điều gì đó trong cuộc đời, nhưng rồi cũng nhanh chóng quên đi khi biết bao yêu thương thực sự đang vẫy gọi bên ngoài cánh cửa mỏng. Phải chăng là những gì đến quá nhanh rồi cũng hư hao nhanh chóng, anh vẫn nghĩ sẽ có những ngoại lệ nhất định, tiếc rằng những ngoại lệ ấy đã không dành cho chúng ta.

Vậy nếu chúng ta đã vô tình lừa dối để yêu thương nhau, anh nghĩ việc duy nhất chúng ta nên làm là sống thật với con tim mình. Không phải vì những lời thề hứa trở thành sợi dây trói để em không đến được với yêu thương thực sự, hay vì anh vẫn luôn yêu thương em khiến em ái ngại khi bước đến bên người con trai khác mà trái tim em không thể nào kìm lòng nổi. Rồi cũng có 1 ngày anh sẽ biết, lúc đó trái tim anh sẽ tổn thương hơn rất nhiều lần. Do đó, chúng ta hãy can đảm 1 lần nữa bước đến với nhau, và cho nhau những câu chia tay êm đềm, em hãy tin rằng sẽ không có giọt nước mắt nào rơi, bởi lẽ những gì không thuộc về nhau thì không thể nào níu giữ được. Những quá khứ này sẽ là 1 trang nhật ký nhắc nhở mỗi chúng ta sẽ không lừa dối yêu thương thêm 1 ai khác trong suốt chặng đường dài mà chúng ta sẽ trải qua, được không?

Kai

Dư âm

Bên những luống mùa ẩm thấp, ngày dài vẫn còn khắc khoải những đợt ho khan, thêu rát cả cuống họng của những sớm thu tàn. Nhớ quên hiển nhiên như 1 điều đã cũ, phai nhạt chỉ còn là niềm xưa. Trong hàng ngàn tic tắc của thời gian vẫn không thể nào thôi day dứt những phút giây định mệnh của khoảnh khắc chia rời, như một dòng chảy tuần hoàn không lối thoát.
Yêu thương phủ đầy bão tố, nghe năm tháng như những dấu mốc tàn tro, vừa chạm tới đã nhuốm đầy bụi mù vụn vỡ. Ngày chúng ta phút chốc hóa thân vào 2 kẻ bộ hành di chuyển ngược lối cũng thôi hết những ký ức hoài công bao bọc. Ngỡ đâu là chúng ta sẽ thảnh thơi khi thoát khỏi quá khứ nặng nề của những con số thời gian dai dẳng khắc họa về cuộc tình tháng năm, vậy mà hành trang mang theo lại chất đầy những nhớ thương không ngừng sinh sôi nảy nở, để rồi mỗi bước chân là những bước lê khó nhọc về cách học quên đi hoài niệm phai tàn.
Anh vẫn trông chờ vào những mùa đông bạch tạng, nơi bầu trời mắc bệnh siêu vi nổi đầy mẫn tuyết khắp các con đường cây khô trơ lá, để thời gian làm nhiệm vụ xóa hằn những dĩ vãng của chia xa. Còn em sẽ nghiêng đầu cho 1 mùa vội sang để sẵn sàng đón nhận 1 mùa yêu thương mới rắc đầy cỏ dại và hoa thơm, sánh bước bên nhân tình trong những ngày hè chói nắng.
Yêu thương đừng mãi đi lạc, trái tim vốn dĩ đâu chứa đựng nhiều vết hằn mà cứ phải chịu nhiều tổn thương không đáng có. Mùa cứ sang trên những ngọn mùa thay lá, tình thì cứ khắc khoải trên những ngọn tình hom hem…
Kai Hoàng

Có lẽ nào ta không còn chung bước?

Sóng và nước mắt giống nhau...đó là cả 2 đều mặn.
Nhưng, sóng có thể xóa tan những điều ta viết trên cát,
Còn nước mắt, không thể xóa nhòa những điều ta khắc trong tim.

Anh à, hôm nay là một ngày đặc biệt, ít ra thì nó cũng đặc biệt với em, đặc biệt với tình yêu nhỏ bé mà em đã dành cho anh. Thời gian đúng là không bao giờ chịu chờ đợi ai anh nhỉ, em muốn níu thời gian ở lại, muốn giang tay siết chặt thứ dòng chảy ấy mà nào có được đâu. Em ghét những ngày này, ghét thứ gọi là kỉ niệm ấy. Nhìn người ta dành cho nhau những yêu thương đặc biệt hơn tất cả mọi ngày mà em thấy ghen tị. Biết sao được đây vì dường như hai ta đã không còn mặn nồng như trước, không còn vồn vã như trước, những giây phút bên nhau lúc này sao mờ nhạt quá. Phải chăng chẳng ai trong chúng ta muốn sống lại những ngày tháng đầu khi còn trân trọng hạnh phúc trong tay?
Em biết anh đã cố gắng hết sức để dành thời gian cho em, để mang lại cho em những tiếng cười hạnh phúc, nhưng em không còn nhìn thấy ở đó thứ tình cảm ngày xưa nữa. Phải chăng có nhau rồi thì ta không biết giữ gìn phải không anh? Mặc kệ ngày tháng đang trôi, mặc kệ suy nghĩ em giờ đây miên man lắm, anh say sưa sống cuộc sống của anh, của thứ anh cho là tình nghĩa và cần phải có trách nhiệm. Vậy thì em biết làm gì đây khi đương yêu kia đang xa tầm tay với? Muốn hôn lên đôi mắt anh, muốn ôm anh thật chặt, nhưng nhận ra anh đã không còn muốn ở bên em nhìn hoàng hôn buông xuống, em đành buông tay thả trôi nước mắt vào tận cùng của nỗi đau. Trái tim nhức nhối, cõi lòng tơi bời, cảm giác đó thật đáng sợ, đáng sợ đến mức em muốn hét lên, muốn xả tất cả những nỗi niềm chênh vênh vào trong gió. Anh à, em im lặng, anh có thấy bất ổn không? Hay anh giờ đã thành người vô cảm rồi?



Ừ, anh vô cảm với những gì em nói, những gì em bày tỏ. Vậy mà không hiểu sao em cứ ngốc nghếch ngồi gõ từng dòng blog mong nhận được sự quan tâm và lo lắng từ anh. Có bao giờ anh muốn hiểu em đâu, à không, anh cũng muốn hiểu nhưng em khó hiểu quá nên anh cũng chán phải tìm hiểu em rồi. Nhưng anh à, em cũng muốn anh hiểu em lắm chứ, bởi trên đời này có được người mình yêu thương đã khó, để người yêu thương hiểu được mình lại càng khó hơn. Thế nên em chọn blog là nơi giãy bày bao cảm xúc. Em chỉ muốn thông qua đó anh sẽ hiểu được phần nào về con người thật của em. Nhưng tất cả những gì em nhận được chỉ là nụ cười khinh bỉ vì anh vốn dĩ không có cảm giác với những gì đang dày vò trong thâm tâm em.
Em hụt hẫng, em chênh vênh trên chính con đường em đang đi. Em đã mất hết hi vọng vào tình yêu này rồi anh à. Em không còn mong chờ người mình yêu thương mang đến cho mình những bất ngờ nho nhỏ, không còn mong chờ sáng mai thức dậy bỗng dưng thấy ai đó quen quen đang đợi mình trên con đường ngày trước, không còn mong chờ người ấy sẽ cõng mình trên lưng bước từng bước vững chắc trên bãi cát còn hằn lắm những dấu chân, không còn mong sẽ được ngồi sau xe đạp người ta mà lượn vòng khắp từng con phố nhỏ. Còn gì đáng sợ hơn trong tình yêu khi niềm hi vọng ngày nào giờ hoàn toàn vụt tắt, còn gì đáng sợ hơn trong tình yêu khi những giãy bày ngày nào giờ chỉ còn là một không gian tĩnh lặng đến rợn người?




Chán chường, em thấy mình giờ đây bất lực, có lẽ cả hai cần một khoảng thời gian riêng để làm lành những vết thương phải không anh? Đã nói sẽ cùng nhau cố gắng, đã nói sẽ không dễ dàng gì mà buông tay nhau ra, nhưng có còn ý nghĩa gì không khi anh không còn muốn níu kéo, không còn muốn vì em mà thay đổi cuộc đời, không còn muốn vì em mà đánh đổi những thứ khác? Con người ta vẫn thường thích đánh rơi hạnh phúc mà mình đang có chỉ bằng một cái buông tay hờ hững. Tình yêu vốn dĩ là cần cả hai cùng gìn giữ chứ đâu phải một người kéo rồi một người buông. Giá như anh có thể một lần nhớ lại bao kỉ niệm và trân trọng hạnh phúc của đôi ta thì tốt biết mấy, được thế thì nước mắt em đâu phải rơi trong cái ngày đặc biệt này. Thôi, em về làm bạn với gió trời, với những con thú cưng đáng yêu bấy lâu em vô tình quên mất, anh cứ đi đi anh nhé, đi để nhìn lại lí do chúng ta bắt đầu, đi để thấy những gì mình vừa đánh mất, đi để học môt bài học của nỗi đau. Nếu có nhớ em thì tìm lại đường về với em anh nhé bởi dẫu anh có đi thì tình yêu trong anh cũng ở lại bên em để cùng em vượt qua những tháng ngày lênh đênh vô định. Hãy về để nhận lại nó, để mang nó bước ra khỏi cuộc sống của em, để trả em về với an yên em lẽ ra được hưởng, để nụ cười em thôi không cần phải che giấu nỗi đau.

Đừng đẩy em ra khỏi cuộc sống của anh

Phía cuối ngày nắng tắt, có nỗi buồn còn nhiều hơn cả gió, giá mà có thể thả chúng lên trời như bong bóng bay xa...

Dạo này nó hay buồn, cũng chẳng hiểu vì sao nữa, có lẽ nỗi cô đơn, sự lạc lõng trong nó đang ngày một nhiều hơn thì phải. Nó muốn tìm về những bản nhạc thật buồn, không phải để tìm sự đồng cảm, cũng đâu phải để dấn mình trong những nỗi đau, nó chỉ đơn giản là không hòa nhập được với những điều vui nhộn nên đành học cách im lặng mà cảm nhận những giai điệu man mác trong từng bản sáo trúc. Bất giác, nó nhớ ra, anh cũng thích sáo trúc, nhưng chỉ là trước đây thôi. Trước đây anh cũng từng mở những bài sáo trúc cho nó nghe, nhưng chắc vì bản nhạc này buồn quá nên anh thôi không nghe nữa. Có điều, nỗi buồn ấy thì anh lại vô tình để quên trong tim nó mất rồi. Biết đến bao giờ anh mới có thời gian ngồi nghe nó tâm sự đây?
Nó thấy mình thật lạ, bản thân đa sầu đa cảm mà sao lại yêu một người chỉ sống theo thực tế? Dẫu biết rằng cuộc sống con người thì cần hơn cơm áo gạo tiền, nhưng tâm hồn cũng cần được nuôi dưỡng chứ? Có bao giờ anh biết, có bao giờ anh hiểu không anh mà sao mỗi lần thấy em buồn anh chỉ biết bảo em lại suy nghĩ lung tung, lại trách em không lo cho hiện tại? Nhiều lúc em cũng muốn mình trở nên vô cảm, muốn học cách quay lưng với cuộc sống, nhưng nghĩ lại em thấy sống vậy thì vô nghĩa quá anh à. Con người sinh ra có trái tim để cảm nhận cay đắng ngọt ngào, có đôi mắt để nhìn thấy mọi thứ, có đôi tai để lắng nghe những âm thanh từ xung quanh, sống mà giả câm, giả điếc, giả mù lòa thì sống làm gì cho lương tâm cắn rứt? Anh đừng như thế nữa được không anh? Làm ơn đừng vô tình với những người còn đang bên anh, với những yêu thương anh đang được hưởng trọn, với những hạnh phúc anh đang mang ra đánh đổi bằng nỗi đau. Như vậy là không công bằng với anh, cũng không công bằng với những ai đang quan tâm anh nữa. Đâu thể chỉ vì quá khứ đau buồn mà anh có thể đem nó reo giắc lên cho hiện tại và tương lai đâu anh.




Viết ra những dòng này, nó biết anh sẽ không bao giờ đọc được. Không phải vì anh không biết nó viết cho anh, cũng không phải vì anh không có thời gian đọc. Đơn giản chỉ vì những con chữ, những cảm xúc của nó chưa bao giờ là sự quan tâm của anh. Với anh, nó chỉ là một đứa con nít, mà con nít thì chẳng có gì cần quan tâm ngoài lo cho ăn, lo cho mặc, lo cho học hành tử tế cả. Nó cần một người yêu thương nó chứ đâu cần một người nuôi nó như nuôi heo đâu. Nó không đáng để anh chia sẻ bao tâm tư hay anh chỉ cần một người bạn gái trên danh nghĩa để không phải trói buộc nhau những vết thương trong cõi lòng? Để người ta biết anh đang đau thì sao chứ, con trai cũng có những lúc yếu mềm, cũng có những lúc cần một vòng tay ôm chặt đấy thôi. Anh đừng giấu nữa những nghĩ suy, những nhức nhối trong anh lúc này, cho nó được chia sẻ cùng anh, cho nó được nắm chặt tay anh mà sống tiếp những tháng ngày còn lại đi anh. Đâu phải chỉ cần ăn cơm 1 ngày 3 bữa là đã đủ, sống sao cho ý nghĩa thì sống chứ anh, anh cứ quan niệm mặc kệ tất cả thì bao giờ mới tìm được cho mình một người để bên cạnh giúp anh đứng dậy?
Anh biết không, anh dường như chỉ nhìn thấy vết đen trên một tờ giấy trắng mà không nhìn thấy những ánh sáng của bao ngôi sao trên nền trời đen mịt thì phải. Em đã từng nói với anh rằng anh đã đánh mất quá nhiều thứ trong cuộc sống mà lẽ ra anh không nên để mất. Lúc đó anh cũng bảo anh biết nhưng mọi việc đã lỡ rồi và anh không thể làm gì hơn ngoài việc khép trái tim mình mà sống cho qua ngày. Nhưng anh à, nếu anh còn tiếp tục vô tâm như thế thì những gì anh mất sẽ còn nhiều hơn đó anh. Con người có trái tim đâu phải chỉ để trưng cũng đâu phải chỉ để sống, nó còn có nghĩa vụ mang yêu thương đến sưởi ấm cho những trái tim đang băng giá khác mà. Em đã và đang cố gắng hết sức để anh nhận ra rằng không phải con người nào cũng giống nhau và không phải con đường nào cũng có cùng kết thúc nhưng em bắt đầu cảm thấy mệt mỏi vì sự vô tình của anh rồi đấy. Đừng đẩy em ra khỏi cuộc sống của anh thêm lần nữa được không anh?

Không để anh lần nữa lại ra đi



Đã lâu rồi em không viết cho anh, không viết về chuyện tình của chúng mình. Có lẽ em bận, mà cũng có thể vì em không biết dùng ngôn từ nào để diễn tả nó nữa. Từng dòng suy nghĩ, từng mạch cảm xúc bất chợt rung lên em đều đem nó cất trong lòng. Nhiều lắm chứ những lời muốn nói, nhiều lắm chứ những yêu thương muốn trao gửi nơi anh, nhưng gặp anh rồi em lại chẳng biết phải bắt đầu như thế nào. Tình yêu mà, có những thứ không nhất thiết phải nói ra đúng không anh?


16.06.2012
Em đang lang thang bên bờ biển, nắng vàng soi rõ bước em đi. Người ta vẫn nói mỗi bước đi trên cát là một bước lùi, em trước đây không thấy thế, chắc vì lúc trước còn có anh bên cạnh làm chỗ dựa cho em, giờ thì anh đi rồi, khung biển vắng biết tìm đâu hơi ấm, em thấy mình như cứ lùi mãi thôi trong cái dòng xoáy này.

Gió biển thì lạnh lắm đó anh, gió làm tóc em rối, gió làm bờ vai em run lên, nhưng không ai giúp em gỡ tóc, không ai ôm em vào lòng cho hơi ấm tỏa lan. Em thấy mình như một cơn sóng lạc loài giữa biển xanh bao la, rồi cũng tan vào đất hóa hư vô cả thôi. Không biết có ai nhớ thương cơn sóng đó, muốn ấp ủ nó trong lòng biển mẹ hay không?

Nhiều lần em đã tự hỏi mình rằng nơi đó mang anh đi, nơi đó có anh rồi có cho anh được hạnh phúc? Những tháng ngày đôi ta bên nhau tuy chẳng sắm sửa cho nhau được bao món quà đắt giá, nhưng nụ cười thì có bao giờ thiếu đâu anh. Chỉ cần thế thôi là đã đủ lắm rồi, sao bầu trời anh lại rộng lớn quá, sao ước mơ anh lại xa vời quá thế này? Em cô đơn, em lạc lõng trên chính con đường em đang đi. Anh từng bảo dù có ở đâu thì hai ta cũng cùng chung một bầu trời, nhưng giờ thì bầu trời trong anh đã thiếu mất tên em rồi đó, anh đánh rơi niềm yêu thương em trao bên vệ đường của quá khứ rồi đổ lỗi cho thời gian vô thủy vô chung. Anh làm tim em như bị ai bóp nghẹn, anh làm em mất luôn niềm tin vào một tình yêu không hối tiếc.

Biết làm sao để em thấy hận anh đây? Anh từng bảo em hãy trách anh đi, vì anh đúng là một thằng tồi. Nhưng tình yêu mà, tình yêu của em cũng như tình yêu của bao người con gái khác thôi, nó không màng danh lợi, không màng đến những lợi ích bình thường, nó chỉ cần mỗi ngày được bên anh, mỗi ngày được nghe anh thì thầm câu nói yêu em nhiều lắm, vậy là đủ lắm rồi. Giá như trước đây anh đối xử với em tệ hơn một chút, giá như trước đây anh quan tâm em ít hơn một chút, thì bây giờ có lẽ em đã có thể nhẹ nhàng buông bỏ tất cả như một cái phủi tay cho bay hết bao cát bụi vô thường rồi. Còn đằng này, anh chăm cho em từng miếng ăn đến giấc ngủ, anh lo cho em từ những chuyện cỏn con cho đến những rắc rối to lớn. Tất cả những điều trước đây anh đã làm cho em khiến em không hiểu nổi tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.

Anh biết không, những tin nhắn trong suốt gần 2 năm chúng ta quen nhau em vẫn không sao xóa được. Từ những tin nhắn giận hờn vu vơ cho tới từng câu yêu ngọt ngào say đắm , tất cả vẫn còn đây như một chứng nhân cho chuyện tình đôi mình. Nhớ lại những lúc em hỏi anh có yêu em nhiều không, anh đều trả lời rằng yêu em hơn cả bầu trời, hơn cả đại dương nơi gió biển miên man. Khi ấy, em say trong từng con chữ anh trao, em đặt bao yêu thương nơi con tim anh nồng nàn. Để rồi, yêu nhau bao lâu cũng không đủ, nhưng tổn thương nhau một giây cũng có thể mãi mãi mất nhau. Mọi chuyện xảy ra nhanh quá phải không anh? Nhanh đến nỗi chính em cũng không biết rốt cuộc là vì sao nữa.

 



Mười ngày trước....

06.06.2012

Anh dẫn em ra biển, ôm em vào lòng anh bảo anh thèm khát được chinh phục đại dương. Em ngước lên nhìn anh, trong đôi mắt anh giờ chỉ còn là ngọn lửa của bao khát khao nồng cháy, ngọn lửa ấy đã thiêu đốt con tim anh rồi, nó cũng vô tình xóa luôn tên em trong tâm trí anh. Nước mắt em có rơi đó, nhưng nó đã hòa vào cơn mưa trắng xóa nên anh chẳng thể nhận ra. Muốn nói anh đừng đi, muốn bảo anh đừng để em một mình bơ vơ nơi dòng đời này nhưng tất cả cứ nghẹn ứ ở cổ họng. Biết nói gì đây vì anh đã bảo em hãy đợi anh, đợi anh trở về để lo cho em một cuộc sống thật sung túc. Sẽ là ích kỉ nếu em giữ anh ở lại, mà giữ được anh cũng chẳng thể có được hồn anh, thế nên, em buông tay cho anh đi về phương trời mới, nơi đó có niềm vui, nơi đó chứa đựng ước mơ bấy lâu anh ấp ủ. Nhưng anh biết không, điều duy nhất em mong đó là anh được bình an, em biết đại dương mênh mông kia ẩn chưa biết bao phong ba bão táp, chỉ cần anh bình an trở về là em hạnh phúc rồi.

Khi anh đi anh không hứa sẽ gọi điện cho em mỗi ngày, mà em cũng không cần anh hứa thế đâu, vì em biết anh có nhiều việc phải lo hơn là chỉ nghĩ đến em. Và, anh cũng không gọi điện cho em thật. Mỗi đêm, em thao thức nằm chờ một tin nhắn gửi tới từ số điện thoại thuộc quen nhưng vô vọng. Khó chịu lắm chứ khi nhớ một người mà không thể nghe được giọng nói của người ấy, em muốn gọi cho anh, muốn nói em nhớ anh thật nhiều nhưng lại sợ giờ này anh đang yên giấc. Nếu anh thấy em cả khi đã ngủ say cũng ôm khư khư chiếc điện thoại thì chắc anh cũng xót xa cho em nhiều lắm. Tại sao vậy? Vì chiếc điện thoại ấy chính là cầu nối duy nhất của chúng ta, em sợ mình sẽ bỏ lỡ mất cơ hội được nghe anh cười nói, em sợ mình sẽ bỏ lỡ mất cơ hội được đọc tin nhắn anh yêu thương. Bầu trời này to lớn quá, đại dương bao la kia còn mênh mông hơn, biết tìm anh ở đâu, biết anh giờ đã tới phương trời nào?

Mười ngày đầu khi xa anh còn dài hơn mười năm nữa anh à. Em trước đây đã quen được anh dẫn đi chơi, được cùng anh tay trong tay đi khám phá biết bao điều mới, giờ chỉ còn mình em đi qua những nơi chứa đầy kỉ niệm mà nước mắt không sao kiềm chế được. Nhắn vội tin nhắn "anh vẫn ổn chứ?" gửi cho anh rồi em quay đi lau những dòng nước mắt đang tuôn trào. Là anh vô tâm hay anh đam mê quá nên quên mất em rồi? Người ta có thể dành cả đời yêu thương nhau nhưng sẽ dễ dàng quên nhau đi trong tích tắc thế sao?



Một năm sau...

06.06.2013

Một năm trôi qua với bao khắc khoải nhớ mong, em vẫn ở đây, em vẫn ngồi bên bờ biển này chờ anh trở về. Thuyền cập bến thì nhiều lắm nhưng không có chiếc thuyền đã mang anh đi. Bao lâu rồi anh? Bao lâu rồi em không được thấy anh như trước nữa? Bao lâu rồi em không được nghe anh hát? Bao lâu rồi em không được anh ôm vào lòng? Người ta vẫn nói chờ đợi là biểu hiện của tình yêu đích thực và những người có thể chờ đợi nhau là những người luôn yêu chân thành và đáng tin cậy. Nhưng như thế thì sao hả anh? Cái tình yêu chân thành đáng tin cậy ấy giờ phải tìm ai trao gửi?

Em cứ thế mang trong mình bao nỗi băn khoăn dày vò. Từ sự trách móc, em dần chuyển qua lo lắng, em sợ anh gặp chuyện, sợ anh không còn có thể trở về nữa. Giật mình em bấm vội số điện thoại của anh. Vẫn là một tiếng tút dài báo hiệu đầu dây bên kia không có ai trả lời, em ngẩn ngơ như một kẻ dại khờ vừa bị bỏ rơi bên lề cuộc sống. Biết làm sao để mang anh về lại bên em đây?

Cho đến một ngày khi hai ta vô tình ngược chiều nhau trên con đường mang theo bao kỉ niệm, em đã hốt hoảng gọi tên anh. Anh quay lại nhìn em đầy ngạc nhiên rồi vụt bay đi mất. Em đuổi theo anh trong vô vọng, trong đầu em khi ấy không còn nghĩ được gì ngoài việc phải giữ lấy anh, đừng để anh đi mất, đừng để nhớ mong bao lâu phút chốc thành khói mây mờ ảo. Và, em đã bắt kịp anh, anh ngơ ngác giật mình hỏi em là ai khiến cả thế giới trong em như sụp đổ. Là anh mà, là chính anh chứ không thể ai khác. Anh đang giả vờ không quen em để chối gạt tất cả quá khứ hay anh thực sự đã quên mất em rồi? Tim em đau như bị ai bóp nghẹn. Em chết lặng nhìn anh quay bước, hết thật rồi, tất cả đã chỉ còn là quá khứ, một quá khứ mà cả em và anh đều không nên giữ lại.

Em quay về bên bờ biển, biển đêm giờ này sao buồn đến thế? Những ánh sao lung linh trên cao cũng chẳng mang anh về được. Nhắm mắt, em muốn quên đi một hình bóng bấy lâu vẫn luôn giữ trong tim. Gượng cười, em che giấu nỗi đau bao ngày qua chịu đựng. Em tự nhủ từ hôm nay mình phải mạnh mẽ lên, mình phải trả yêu thương về nơi đã mượn, tất cả chỉ có giá trị khi ta nắm giữ còn một khi đã buông bỏ thì nó chỉ còn là một con số 0.

Một vòng tay nhẹ vuốt mái tóc em, em giật mình quay lại. Là anh, là anh của yêu thương em đã gửi bấy lâu. Là anh đây mà, anh thực sự đã quay về bên em rồi sao? Em như không dám tin vào mắt mình, chẳng phải hồi chiều anh đã vùng chạy khỏi em sao? Sao giờ này anh lại xuất hiện trước mắt em rồi? Hàng trăm, hàng nghìn câu hỏi đang dày xéo trong em, nhưng thứ duy nhất em có thể làm được đó là ôm anh thật chặt. Em không biết mình phải nói gì vào lúc này, càng không biết phải bắt đầu hỏi anh từ đâu. Mọi thứ hỗn loạn quá khiến em không thể bình tĩnh được.

Rồi thì anh kể cho em những chuyện anh đã trải qua. Anh bảo hôm đầu tiên khi anh bắt đầu chuyến đi của mình, anh đã đánh rơi chiếc điện thoại xuống lòng biển mẹ. Anh nói anh chỉ mới về nhà hôm qua thôi, còn người mà em gặp ban chiều là em sinh đôi của anh. Em mỉm cười nhìn anh. Có rất nhiều chuyện em muốn hỏi cho rõ nhưng gặp anh rồi em chỉ muốn bên anh thế này thôi. Sóng biển vẫn rì rào xô bờ, những vì sao trên cao vẫn đang lấp lánh, tất cả như đang cùng hai ta thì thầm tâm sự phải không anh? Anh về rồi thì đừng đi nữa nhé, em sẽ không để anh lại một lần nữa rời xa em đâu.