Tuesday, November 5, 2013

Gửi một nỗi buồn xa

Đến khi nào con người chia sẻ được với con người những nỗi buồn. Có lẽ chả bao giờ. Đến khi nỗi buồn đã thành thói quen ưa thích, khi mà những nỗi buồn chẳng thèm thôi thúc người tìm người để nói, khi đó chắc nỗi buồn đã bị nuốt xuống tận tâm can. Chẳng ai nói cho ai biết, chẳng ai nghe thấy ai. 
Giống như anh, anh chôn nỗi buồn của anh trong những tấm hình cô gái tóc dài ấy, anh để nỗi buồn vào nơi không ai biết trừ những người xa lạ. Tôi tưởng tượng ra lúc anh cầm máy ảnh lên và chụp cô ấy, cái dáng dấp, những ngón tay, anh gọi là “ấm áp”. Và khi cô ấy đi xa, tôi lại tưởng tượng ra anh đứng nấu ăn và để những đĩa thức ăn trên bàn và rồi anh đi ngủ với nỗi buồn. Có phải ai cũng để nỗi buồn trong cái bình thản như anh không? Bình thản như thế có phải anh quen rồi hay vì anh đang cố sống khác trước kia? Hay vì anh đang chạy trốn?
Chạy trốn giống như tôi.
Ảnh minh họa
Đôi khi nỗi buồn ập đến và muốn nói với người hàng tá những vơ vẩn lo lắng, muộn phiền. Rồi thì nhận ra tôi đã cắt đứt sợi dây duy nhất nối liền người và tôi. Có khi là do tôi đang bình thản và làm ngơ với nỗi buồn ủ ê trong lòng. Có lẽ do tôi đã để mọi thứ trở về vô nghĩa. Chẳng cần tìm kiếm những chiều đi dọc đường đông đúc, cũng chẳng vừa đi vừa đọc một quyển truyện, cũng chẳng cố mỉm cười. Tôi đã từ bỏ được cái cách bộc lộ nỗi buồn gượng gạo ấy. Tôi hay về nhà và nghe đoạn nhạc nhẹ, uống cốc trà, và mở sách ra đọc. Có lẽ cái bình thản ấy tôi đã làm được. Điều đơn giản ấy cũng làm tôi thấy mình đã trưởng thành.
Có những nỗi buồn không bao giờ muốn nó tồn tại, càng không muốn càng phủ nhận mà thế thì lại càng đau. Vì nỗi buồn thì luôn hiện hữu nên bản thân không thể phá hủy nó, mà chỉ có thể để nó trong lòng, và khỏa lấp bằng những bình thản. Bình thản với nỗi buồn không phải dễ nhưng đó lại là cách trưởng thành. Đến khi đủ lớn, có những thứ đáng buồn hơn cả yêu đương. Yêu chỉ như cách con người trốn tránh những cô đơn này để tìm đến nỗi cô đơn khác. Còn khi hết yêu thì lại là nỗi cô đơn gấp đôi, gấp ba. Khi đó lại tiếp tục bình thản đi tìm một nỗi cô đơn khác.
Càng đến lúc tự lập tôi lại càng thấy càng đơn giản thì càng tốt. Càng tìm hiểu càng khó vứt bỏ. Gánh càng nặng, tâm càng bất an. Đến khi mọi yêu đương của tôi và anh vô nghĩa, chỉ còn lại bản thân tốt lên hay xấu đi. Rồi đên lúc nào đó anh sẽ thấy cô gái khác trên đường phố Sài Gòn, anh sẽ cầm tay và dẫn lên căn phòng cũ, anh sẽ lại nấu cơm và cô ấy rửa bát. Còn tôi khi đó cũng đang đi lẫn lộn trong thành phố miền Bắc này và tìm người cho tôi hát một đoạn buồn nhất trong lòng.
Cuối cùng thì, cái bình thản không che giấu được khao khát tìm kiếm của con người. Dù thế nào thì cứ để nỗi buồn nuôi dưỡng một tâm hồn tốt đẹp. Để khi ai đó nhìn thấy anh và tôi, thì cả hai đã có một thứ đáng để được yêu.

Ngày mai, trời hãy xanh, và anh hãy yêu em nhé...

Em từng nghiện cô đơn, chỉ hò hẹn với những con đường, với những tháng ngày và những vu vơ mình thích. Ờ ỡm trước những mối quan hệ hứa hẹn sẽ đi xa, ham muốn tiếp xúc với bất kỳ ai đã bỏ em lại đâu đó. Lúc nào cũng tỏ ra bất cần, dù tim cứ là khoảng trống không đáy.
Em nuôi nấng một mảnh bầu trời trong ô cửa sổ, thế giới của em ở đó, đóng khung, và em tự gọi nó là hộp quà. Nghĩ rằng sẽ chẳng cần ai, cứ yêu sự sống và vạn vật là đủ. Coi mình như trụ đèn nào đó ngoài kia, sáng - tối mà đâu cần ai để ý...
Em thân thiết với nỗi đau - những mất mát tự tạo ra (chứ không phải nhẹ nhẹ như nỗi buồn để có thể thay thế), với cái xó xỉnh lọt thỏm giữa lòng Hanoi chỉ chứa đủ sự "một mình" của em, với những lần cơ thể run lên bởi cần lấp đầy và sưởi ấm, sẻ chia và an ủi. Bỏ ngỏ mọi cơ hội được chở che, đếm mùa đi mùa ở bằng những ngón tay tự đan nhau, hôn bằng ánh mắt và tâm trí, rồi cứ thế, nỗi nhớ hay khát khao có đôi từ từ chạy trốn.
Em thừa nhận việc không yêu bản thân mình khi để mình lạnh lẽo tới mức đó, mùa Đông hẳn cũng không biết chẳng biết cách làm mình nhạt nhẽo như thế, ném mình vào vài cuộc tình để đánh đổi lấy thương tổn, để hãi sợ và không dám tìm một hơi thở từ lồng ngực khác mà nấp vào, mà để mình có ý nghĩa...
Nhưng em đầy mâu thuẫn, cô đơn thế đấy, sẹo không biết lành thế đấy mà chưa bao giờ ngừng tin, tình yêu là điều kỳ diệu, rằng em sinh ra đã thiếu và chỉ có thể là một nửa. Vì vậy nên em hiểu anh vẫn đang ở ngoài kia, dù chưa biết anh là ai, đã gặp hay chưa gặp, nhưng đừng để em chờ lâu quá, đến nhanh nhé, đừng để em nguội tàn...
Thế nên,
Ngày mai, trời hãy xanh, và anh hãy yêu em nhé!
Để ngày mai, chẳng cần đợi cho phép, em sẽ kéo môi anh xuống và hôn ngay khi ánh mắt ta gặp nhau, để ngày mai của nhiều ngày mai nữa dù có gió giông cũng biếc trong nỗi nhớ, để có hai nỗi cô đơn tan chảy vào nhau, luôn muốn có nhau.
Để biết mình cần gì, để mình là ngọn nguồn yêu thương của một người, để ngạo nghễ nắm tay nhau đi qua cây cầu số phận.
Để sinh ra cả những điên rồ như những nụ hôn không tên tự nhiên đậu lên má anh giữa phố, để trả lời những câu hỏi ngớ ngẩn của em, để lạc trong ngóc ngách em, để đứa nào đấy dù mái đầu có bạc và miệng móm mém cười thì vẫn đầy ắp mù quáng cho anh, để anh nuông chiều mãi dại điên không tuổi, để chăm chút hoang dã này ngoan ngoãn chỉ dành riêng anh.
Để đôi lần chẳng thấy em đâu, để tìm em trong chiếc áo anh rộng thùng thình, để có những cảm xúc chỉ tìm thấy ở em, chẳng đều đặn như những cơn gió, chẳng quy luật nào định nghĩa được em. Đừng hiểu, chỉ là yêu những hành động rất em, người mà anh muốn đi cùng đến cuối đời...
Để nhiều, thật nhiều điều nữa, giúp ta tin, cuộc sống có nhau là phép màu.
Thế nên,
ngày mai,
trời hãy xanh,
và anh hãy yêu em nhé.
Để dòng sông nào đó lãng đãng thế cũng biết trở về...

Chẳng lẽ khi yêu người ta ngu si, đần độn như vậy sao?

Tôi không phủ nhận là mình có máu đào hoa bởi suy cho cùng, đàn ông mà không có chuyện đó thì người ta sẽ bảo mình ái nam, ái nữ. Nhưng lần này, cái máu ấy nó đang làm cho tôi lên bờ xuống ruộng. Đúng hơn là tôi bị sét đánh. Lưỡi tầm sét này không giống bất cứ cái nào đã từng giáng xuống đời tôi. Và bây giờ, tôi muốn thoát ra cũng không được, càng vẫy vùng thì lại càng bị quấn chặt.
Mỹ Lan thua tôi 20 tuổi và rất đẹp. Chính vì vậy mà vừa trông thấy nàng lần đầu, tôi đã không cưỡng lại được ham muốn được ôm nàng, hôn nàng và... lên giường với nàng. “Trên danh nghĩa em và Minh là vợ chồng nhưng thật ra đó chỉ là kết hôn giả để anh ta bảo lãnh em sang Mỹ. Em đã mất 40.000 USD cho chuyện này và mất cả đời con gái vào tay anh ta”- Mỹ Lan khóc tức tưởi trên vai tôi trong lần gặp thứ hai. Lần gặp này cách lần trước 1 ngày.
Tôi thấy căm giận ngút trời gã đàn ông vừa lừa tiền, vừa lừa tình nàng. “Từ nay, anh sẽ không cho phép bất cứ ai làm em buồn khổ. Em hãy trở về bên ấy lo thủ tục ly dị để chúng mình tự do đến với nhau”. Tôi nói điều đó với Mỹ Lan khi ngày lễ đính hôn với Trà Mi, người con gái đã chờ đợi tôi suốt 10 năm qua đã được định sẵn.
Lễ đính hôn với Trà Mi đã không diễn ra mà không có bất cứ lời giải thích thỏa đáng nào từ tôi. Làm sao tôi có thể giải thích rằng tôi đã bị cô gái khác hút hồn? Tôi chỉ có thể nói dối rằng mẹ tôi vừa coi lại tuổi của hai đứa và thấy rằng năm nay không hạp chuyện cưới xin. Trà Mi nghi ngờ nhưng có lẽ không bao giờ nghĩ rằng tôi đã có người khác.
Cuối cùng, tôi cũng đã thực hiện được điều mong ước cháy bỏng của mình trong lần đầu gặp Mỹ Lan: Tôi đã ở cùng nàng trên một chiếc giường thật ấm áp ngay trong buổi tối cuối cùng trước khi nàng về Mỹ. Hai đứa tôi đã dành cho nhau những ngọt ngào nhất có thể. Nàng bảo tôi: “Em sẽ thu xếp chuyện ly hôn. Em chỉ ngại một điều là hiện nay chiếc xe em đang đi chưa trả hết tiền; credit card của em Minh đang giữ...”.
Tôi không rõ thực hư nhưng lúc đó mà còn phân định gì nữa? Nàng bảo bị chồng đánh đập, phong tỏa tài khoản thì tôi nghe và tin như vậy bởi một người con gái trẻ, đẹp, có học thức như nàng thì không thể nói dối. Thế là tôi chứng tỏ tình yêu chân thật của mình bằng cách... hỏi vay Trà Mi thêm một số tiền để đưa cho nàng làm lộ phí.
Sau đó chúng tôi chia tay. Từ đó, hàng ngày tôi gặp nàng qua điện thoại, tin nhắn, chat, Facebook... Chúng tôi công khai với nhau trên mạng vì theo lời nàng “Minh dốt đặc về công nghệ thông tin, chẳng bao giờ biết đến mạng xã hội”. Bạn bè, người quen của tôi vào Facebook người ngạc nhiên, kẻ chúc mừng, không ít kẻ ganh ăn ghét ở thì ném đá, mong cho chúng tôi mau “tan đàn xẻ nghé”, bị “quả báo nhỡn tiền”... Chỉ có Trà Mi là không nói gì. Đúng hơn là có một lần, cô chúc phúc cho tôi.
Tôi không biết những lời nguyền rủa ấy có tác dụng đến đâu mà bỗng dưng tôi thấy... nản. Giờ đây, nhìn thấy Facebook của nàng, tôi thậm chí không còn muốn mở ra nhưng ngặt nỗi, nàng đã giao kèo, mỗi ngày tôi phải vô đó nói lời yêu thương, tán tỉnh nàng. Ngược lại, nàng cũng sẽ vô Facebook của tôi để bày tỏ lòng nhớ nhung, mong đợi. Rồi nàng lấy ảnh tôi và nàng ghép lại đủ thứ kiểu này, kiểu kia, bắt tôi gọi là vợ, còn nàng gọi tôi là chồng. Thế nhưng khi tôi hỏi nàng “thủ tục ly dị đến đâu rồi cưng” thì nàng bảo “hắn đòi em phải đóng lệ phí và các khoản này nọ, em không có nên hắn cứ trơ ra”.
Tôi là người thông minh nên tôi hiểu ngay ý tứ của nàng. Nhưng khổ quá, tôi lấy đâu ra tiền cho nàng khi đồng lương kỹ sư của tôi còn chưa nuôi nổi thằng con riêng với bà vợ trước. Tôi đã hỏi vay bạn bè mấy lần rồi, giờ không ai cho mượn nữa. Tôi không dám hỏi Trà Mi bởi ít ra thì tôi cũng còn chút sĩ diện, hơn nữa, số tiền đã mượn trước đây con chưa trả thì là sao dám mở miệng mượn thêm?
Tôi chết chắc rồi. Mấy hôm nay, tôi không dám vào Facebook, không dám mở điện thoại; nói chung là tôi... án binh bất động. Đúng hơn là thỉnh thoảng tôi len lén vô Facebook như thằng ăn trộm để rình xem nàng thế nào. Thú thật là tôi cũng nhớ nàng nhưng cái sợ lấn át nỗi nhớ nên tôi đành phải “chém vè”.
Bây giờ tôi không biết phải làm sao. Nếu cắt đứt với nàng thì bao nhiêu tiền bạc tôi cho nàng mượn từ trước tới nay làm sao lấy lại? Còn nếu như cứ tiếp tục dây dưa với nàng thì e rằng, tôi sẽ càng lún sâu vô nợ nần.
Chẳng lẽ khi yêu, người ta ngu si, đần độn, mất hết lý trí như vậy sao trời!

Nhạt thôi nhé!

Nhớ cái cảm giác của ngày xưa. Nhớ cái cảm giác được rong ruổi đến những nơi mình thích cùng với người mình yêu thương. Thật hạnh phúc! Có một dạo ta đã được sống thật vui như thế đấy nhưng tất cả giờ chỉ còn là quá khứ. Yêu thương đã cũ mèm và chôn vùi theo những giọt nước mắt mặn chát.
Người ta nói rằng hạnh phúc được bắt gặp trên đường đi, nó không phải là đích đến. Ừ, thế thật. Sau những vấp ngã, ta quyết phải tìm cho được hạnh phúc, ta cố tìm kiếm để bù đắp lại khoảng thời gian ta đã chôn vùi tuổi xuân một cách vô ích. Mục đích lớn lắm, tìm lại nụ cười sau những giọt nước mắt, tìm lại niềm tin sau những thất bại. Và ta đã tìm thấy, để rồi thời gian qua hai chữ hạnh phúc bắt đầu rớt dần, rớt dần và cái ta còn là vẫn cứ là một trang giấy lèm nhèm những vết tẩy xóa không trọn vẹn. Ngẩm lại tất cả ta mới biết rằng đó là hạnh phúc ta đã tìm được. Cũng đáng quý, đáng trân trọng lắm nhưng nó không là mãi mãi.
Buồn, vui, hạnh phúc, đau thương. Tất cả những cung bậc cảm xúc đó đã đến với ta có thể nói là tột cùng là đỉnh điểm, đó cũng là một cái ta đã được sau tất thẩy những ký ức đi qua đời. Để hiện tại ta đã là ta, một người phụ nữ không phải thật mạnh mẽ để có thể ung dung trước những sóng gió đời mang lại nhưng ít nhất ta có đủ lòng tin vào chính mình, rằng không có gì ta không thể vượt qua, không có gì có thể khiến ta gục ngã. Và ta biết rằng nên sống như thế nào để đời không thể làm tổn thương quá nhiều đến tâm hồn ta.
Bình thản, ta đang tận hưởng nó và ta hy vọng rằng nó sẽ mãi ở bên ta, sẽ mãi cho ta sự an yên mà ta đã rất nhiều lần muốn có nó. Đôi lúc ta cũng chạnh lòng lắm. Đôi lúc ta thấy mình đang rất nhạt. Nhưng biết làm sao khi đời đối xử với ta như thế, ta dốc hết những gì ta có cho đời, cho người, để rồi nhận lại những chua chát và đau nhất. Ta đã từng vắt kiệt sức mình cho những người ta yêu thương để rồi nhận lại được gì ngoài những thất vọng ê chề.
Ừ, thì ta cứ vậy đi, sống nhạt cho cái bạc của đời không làm ta đau.

Màu thương nhớ

Sáu phòng thang máy ầm ì mở cửa.
Hai mươi hai tầng lầu. Sức chứa 50 người cho một tầng.
Một ngàn nhân viên văn phòng ùa ra trong nắng trưa.
Một ngàn người vội vã tràn ra mặt đường, áo chemise thơm mùi nước hoa lẫn mùi nước xịt phòng, hít lấy hít để khí trời lộng lẫy.
Vậy mà anh vẫn nhận ra em giữa một ngàn người.  
Em. Lơ ngơ. Lặng lẽ. Tay ôm khư khư chậu hoa cúc vàng. Những bông hoa hắt màu nắng rực rỡ. Lên áo em. Lên mắt. Như em đang ôm một mặt trời khác!
"Hoa cúc vàng" là tên bộ phim truyền hình của Hàn Quốc đầu tiên em đã xem. 
Đầu những năm 90, trào lưu bệnh "ung thư", "máu trắng" và nước mắt chưa tràn ngập phim Hàn. Diễn viên chính không giống như những cô nàng Dolly búp bê giải phẫu thẩm mỹ như bây giờ.
Dạo đó em chỉ thích phim của đạo diễn Kim Ki Duk, em chẳng bao giờ xem một cuốn phim Hàn Quốc nào khác. Vì em hay lơ ngơ. Em thích che giấu cảm xúc. Nhiều khi lơ ngơ vì không hiểu sao người ta dể khóc dễ cười, dễ yêu, dễ ghét và dễ dàng trút bỏ cảm xúc vào nhau một cách ồn ào như trên phim. 
Nhưng "Hoa cúc vàng" ít lời thoại, những khung hình đẹp và lặng lẽ. Như tranh vẽ. Lặng lẽ từ cô gái đóng vai chính, nhợt nhạt, xanh xao, khuôn mặt lặng ngắt, nhưng đôi mắt xa vắng mênh mang như nhìn ra từ một bức tranh. Lặng lẽ như những châu hoa cúc vàng, dịu dàng vì không lời.
Màu hoa cúc vàng mỏng manh, cô gái với đôi mắt u trầm xa vắng và mảng trời xanh trong vắt, đó là những gì em còn giữ lại sau bộ phim. Ngọt ngào, nhẹ nhàng như viên kẹo chanh ngậm hoài trong miệng, không nỡ tan.
Viên kẹo chanh thứ hai đến vào năm 2006, cô nàng họa sĩ đường phố của Amsterdam trong bộ phim "daisy", yêu hoa cúc dại và đang ở độ tuổi 25. Những chậu hoa cúc dại nhụy vàng cánh trắng li ti được gửi đến cho cô họa sĩ mỗi ngày từ một người đàn ông giấu mặt. Những bông hoa cánh vàng quấn quýt theo cô họa sĩ khắp mọi nẻo đường cô đi qua, trời nắng như mặt trời nhỏ trên tay. Trời mưa, cô gái đứng trú mưa trước mái hiên nhà, những giọt mưa đọng trên cánh hoa. Sắc vàng ủ rũ cả cầu vồng. Sắc vàng cháy lên như đốm lửa nhỏ trong màn mưa mờ đục...
Nhiều người bạn nghe em kể lại đã phán ngay, đạo diễn thật dở hơi, thời buổi này làm gì còn thấy một người, ôm những chậu hoa đi lang thang trên phố!
Con người của thế kỷ 21, như tự nhốt vào tháp Babel, hỗn loạn hàng ngàn ngôn ngữ, đã đánh lạc mất khả năng lắng nghe và hiểu biết sự "vô ngôn" của những ngôn ngữ không lời, ngôn ngữ của hình ảnh, của màu sắc. Ngôn ngữ của điện ảnh. Ngôn ngữ của những ẩn dụ.
Sắc hoa vàng luẩn quẩn bên hai cô gái, chỉ là ẩn dụ của thương nhớ. 
Nhớ thương như đứa trẻ lưu giữ trong ký ức sắc màu lung linh của những mùa Thu vàng úa cũ "Hằng năm cứ vào cuối Thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc" (Thanh Tịnh). Nhớ thương như người yêu nhau tương tư hoài một thủa "làm thơ yêu em, trời mưa chưa ướt áo, hoa cúc vàng chân thềm, gió mưa lưng bờ dậu" (TDT). Nhớ thương giữa gió mùa heo may. Mùa xuyến xao thiếu nữ theo chồng, khi người yêu nhau gọi nhau rưng rưng "Cảm ơn em, em từ miền cát gió, Về với anh, bông cúc nhỏ hoa vàng" (LQV). Nhớ thương luyến lưu một vạt áo vàng góc sân trường "áo nàng vàng anh về yêu hoa cúc"Và chỉ những con đường dốc bụi đỏ quanh co dát một màu hoa vàng dã quỳ rực rỡ thôi đã đủ níu kéo chân người quay trở lại với cao nguyên.
Nhớ thương trong em tràn ngập sắc vàng, có khi mênh mang, có khi say đắm, có khi ủ rũ, có lúc mơ màng. Nỗi nhớ cũng nhờ sắc vàng mà thêm huy hoàng. Sắc vàng trong nỗi nhớ càng da diết, càng nồng nàn.
Và khi đang yêu, từng hơi em thở, từng lời em nói, từng suy nghĩ thoáng qua, cũng day dứt một màu hoa vàng. Như em đang đắm chìm trong một biển hoa vàng thương nhớ.
Thì hình tượng cô gái nhỏ đi đâu cũng quấn quýt với bụi hoa cúc vàng trở thành biểu tượng hiển nhiên của những người đang yêu và đang triền miên trong thương nhớ.
Anh à, anh biết không, nhà em có bụi hoa vàng trước ngõ. Mùa này đang ra hoa rực rỡ.

Nỗi đau đánh mất

Tất cả rồi cũng cũng dần lùi vào góc kỉ niệm. Mới đầu là sự ngỡ ngàng - sững sờ, nhưng rồi tôi cũng phải quen và học cách chấp nhận thực tế - có những cái "Mất đi và không lấy lại được", những điều quý giá rời xa, khiến trái tim mệt mỏi...
Đó là lần đầu tiên tôi gánh chịu nỗi đau mất người thân, khi Cha rồi Mẹ qua đời. Mỗi tích tắc đồng hồ, tôi lại nắm chặt tay hơn, không nói được gì, cũng không dám khóc. Vì tôi vẫn hi vọng, sẽ có điều kì diệu… điều kì diệu không đến và Cha Mẹ tôi lần lượt ra đi không bao giờ trở lại.
Mỗi khi nghĩ về những sự mất mát đau lòng ấy, nỗi niềm nuối tiếc lại đau nhức vì vết thương còn chưa lành hẳn. Thế mới hay, những người thân thật quan trọng với mỗi người. Bởi vậy, dù có bận rộn thế nào, cũng cần dành thời gian để ở bên họ, để chia sẻ và được chia sẻ. Từng giây phút trôi qua của cuộc sống quý giá hơn gấp vạn lần, khi bạn biết được rằng, có nhiều lắm, những điều "Mất đi và không lấy lại được"...
Mọi thứ trong cuộc sống của ta đều thật đáng trân trọng. Nhưng có nhất thiết phải cố gắng giữ lại tất cả ở bên mình? Câu trả lời là: Không - Không thể và không thể
"Không thể" là bởi bạn chẳng bao giờ lường trước được điều gì sắp xảy đến với mình.
Tôi đã từng rất hụt hẫng khi nhận ra, có những người mình coi là người thân, là yêu thương, là ruột rà, rất yêu mến và trân trọng… thế mà họ đã quay lưng, bỏ đi trong những lúc cuộc sống của tôi khó khăn và bế tắc nhất. Lúc ấy, tôi buồn và chới với biết mấy. Rối bời tới mức có lúc không còn hi vọng, không còn muốn sống.
Nhưng rồi chẳng có bàn tay nào ở đó nâng đỡ tôi những lúc tôi suy sụp, tôi té ngã trong vũng lầy của cô đơn và bế tắc. Tôi đã té ngã, thật đau... Một thời gian dài trôi qua, vết thương lành hẳn, tôi tự đứng dậy, tự bước tiếp, vững vàng và cẩn trọng hơn. Chính sự vô tình của người khác, chính những cú ngã đau đã nói lên rằng, có những điều mất đi mà bạn chẳng bao giờ muốn lấy lại. Chúng làm bạn đau lòng, làm tổn thương khó mà quên được. Chỉ là sau mỗi lần ngã đau, bạn lại hiểu đời hơn một chút mà thôi...
Có nên chăng, "đánh mất" những thứ không thuộc về mình?

Chênh vênh

Những ngày buồn …
Buồn, chuyện muôn thuở. Càng lớn con người càng có nhiều nỗi buồn. Buồn biết mấy khi nỗi niềm đấy không thể kể cùng ai, chia vơi sẻ nửa với bất kì người nào. Chôn giấu, tĩnh lặng.
Có người nói sao dạo này mình cứ kiểu lạnh lùng, bất cần chả để ý ai. Chỉ biết im lặng chẳng biết trả lời sao. Có những điều chỉ có thể giữ trong lòng. Có những chuyện thê này, có những điều thế kia… và chẳng thể nói với ai. Có những cảm xúc đôi khi chẳng thể diễn tả nổi. Có những chuyện chẳng theo ý mình. Hành động và suy nghĩ cứ trái ngược nhau.
Nắng có đẹp đến đâu… Một cơn mưa ngâu cũng ướt hết.
Ừ đúng, dạo này mình đã thay đổi, không còn quan tâm quá nhiều thứ nữa. Đơn giản là mình dừng chân, muốn nghỉ lại một chút. Để thở, để tiếp tục. Vồn vã quá, nhiêu chuyện quá, rối quá khiến mình muốn ngộp thở rồi. Cảm thấy cuộc sống như thế này là ổn, là yên bình, tự tại. Cảm thấy đỡ mệt mỏi, an toàn và thoải mái không phải nghĩ quá nhiều và nỗi đau cũng bớt đi. Dù đôi khi hơi chạnh lòng, một số lần nào đấy vô tình chạm vào làm mình cảm thấy sợ hơi giật mình, bắt đầu nghĩ, nhưng ít nhất là giờ đây thấy an toàn vì có thể dựa dẫm, dựa vào nơi chính bản thân mình.
Có đôi khi thấy mình dạo này thờ ơ với nhiều người nhưng biết thế nào khi mọi thứ quá mệt mỏi, muốn lãng quên một chút, một chút thôi, lãng quên một số thứ không nên biết, muốn thanh thản. Và giờ đây thấy như thế này là ổn, là yên bình. Cái mà mình vẫn luôn mong muốn bấy lâu là cảm giác vui vẻ, nhẹ nhõm, bình yên. Mình muốn thế. Muốn "ổn" như thế này! Cảm thấy không có gì quá quan trọng, không phải nắm giữ hay lo sợ quá nhiều vì vốn dĩ mọi thứ đã an toàn. Có thể tự lo, tự mình cảm nhận là đủ... Nhiều suy nghĩ trái chiều nhưng thôi cứ như thế này đi. Một thời gian thôi là đủ. Rồi em cũng sẽ ổn thôi. Em lại như xưa mà.
Khoảng thời gian này trong cuộc sống của mình đang bị chững lại. Kể từ khi va vấp, lọc lừa, người dối gian… quá nhiều chuyện. Không đủ can đảm để tin tưởng. Niềm tin vì đâu mà gây dựng, vì đâu mà đặt trọn vào đấy? Không phải mình vô tâm, không biết gì hay để ý và không biết cái gì. Thực tình mình không muốn nói nhiều, muốn người ta tự hiểu nhưng hình như không được như thế. Chứ thừa hiểu họ đang nghĩ gì và làm gì. Vì ai, nhưng ai kia nào có biết, hết lần này tới lần khác, tôn trọng nhau là thế, tin tưởng là thế cuối cùng mình nhân lại được gì? “Do em hiền quá, em bỏ qua lần đầu thì ắt có lần sau thôi”. Chắc tại mình thật, buồn đấy, không vui đấy, nhưng có lẽ người ta tôn trọng nhau thì ắt không có điều thị phi gì. Khó nói quá, nói sao cho hết nỗi lòng. Buồn, thất vọng,  nhưng dường như hiểu rằng bản thân cũng không được vì thế mà lừa dối.
Ngoại tình thì vui nhỉ? Cảm giác hồi hộp pha lẫn mới lạ không khác gì trên phim. Nếu ngoại tình thành công chắc sung sướng với cảm giác vụng trộm chiến thắng lắm. Nhưng người còn lại thì sao, họ có đáng bị đối xử như vậy? Chắc chắn là không. Ngoại tình một lần đã là quá đủ, để biết đâu là người yêu thật sự và cách giữ gìn tình yêu đó, chứ không phải để thỏa mãn cảm giác ích kỷ của bản thân và diễn ra hết lần này đến lần khác. Yêu một người… với hy vọng vĩ đại là bằng tình yêu này sẽ thay đổi con người đó, biến một anh chàng nghiện ma túy thành thanh niên nghiêm túc, biến một cô nàng đào mỏ dối trá thành cô tiên xanh. Quá sai lầm. Tình yêu không phải phép thử, và mình cũng không phải thánh thần giữa đời thường. Nếu cứ đâm đầu yêu một kẻ rất tệ, rồi có khi nào mình sẽ tệ theo? Nhưng chắc chắc chẳng ai tốt lên được.
Rồi đôi khi muốn cho phép mình thoải mái hơn một chút, mở lòng hơn một chút, lắng nghe, tin tưởng hơn những lại sợ cái nhận được là sự hụt hẫng. Có thể do mình cố chấp, bảo thủ. Nhưng bản thân, lòng tự trọng không cho phép ai đối xử làm tổn thương mình. Rồi tự nhiên nghĩ là do mình quá ngây thơ tin tưởng để rồi nhận lại cảm giác như bị bỏ rơi, bông đùa, hời hợt! Là như thế thật !?! Hay do bản thân mình quá nhạy cảm? Dù là gì đi nữa thì cũng đã gây cho mình cảm giác đấy. Cũng như làm mình nghĩ về những thứ đã qua khiến bản thân bị tổn thương. Và vô hình tạo rào cản. Tự nhắc mình đề phòng. Qua rồi cái thời chỉ biết yêu và bay bổng, cháy hết mình. Cái mình cần bây giờ là sự an toàn. Trớ trêu là cuộc sống không yên bình như thế. Và con người nhạy cảm, quá nhiều điều phức tạp này lại cứ như đang mất dần cảm xúc!
Đôi khi mình muốn làm một kẻ khờ. Làm một kẻ khờ, chắc chắn sẽ vui vẻ. Cảm thấy cuộc đời xung quanh toàn một màu hồng, ai cũng là những người tốt và khờ như bản thân, dù thực tế thì không được đẹp đẽ tới vậy. Cảm thấy người ta cướp bóc là có nguyên do sâu xa đáng thương, mình sẽ xin lỗi và nhận hết lỗi về mình khi vô tình xảy ra xô xát, sẽ cảm thấy thế giới này đi xuống là do người ta vô tình chứ không phải cố tình. Sẽ sống một cuộc đời tuy đầy lầm tưởng nhưng mãn nguyện đến tận phút chót. Làm một kẻ khờ, chắc chắn sẽ nhẹ lòng, không nhớ quá lâu những gì người ta cố tình gây tổn thương cho mình, không hiểu quá rõ những gì tồi tệ mà người khác tạo ra. Đôi khi cũng nên khờ dại một chút. Chỉ nên biết những gì mình cần biết, không nên biết những gì có thể khiến mình tổn thương. Chỉ nên nhớ những gì đẹp đẽ, và tập quên dần đi những gì đau buồn.
Người ta bảo con gái hay cười thì có biết bao phiền muộn chất chứa trong đó, bảo con gái yêu thương nhiều quá nên dễ bị gục ngã và sụp đổ… Đúng không? Dù gì đi nữa, đây là lần đầu tiên trong mình hỗn độn đến vậy, nhiều cảm xúc đến vậy. Đa đoan.