Mỹ Lan thua tôi 20 tuổi và rất đẹp. Chính vì vậy mà vừa trông thấy nàng
lần đầu, tôi đã không cưỡng lại được ham muốn được ôm nàng, hôn nàng
và... lên giường với nàng. “Trên danh nghĩa em và Minh là vợ chồng nhưng
thật ra đó chỉ là kết hôn giả để anh ta bảo lãnh em sang Mỹ. Em đã mất
40.000 USD cho chuyện này và mất cả đời con gái vào tay anh ta”- Mỹ Lan
khóc tức tưởi trên vai tôi trong lần gặp thứ hai. Lần gặp này cách lần
trước 1 ngày.
Tôi thấy căm giận ngút trời gã đàn ông vừa lừa tiền, vừa lừa tình nàng.
“Từ nay, anh sẽ không cho phép bất cứ ai làm em buồn khổ. Em hãy trở về
bên ấy lo thủ tục ly dị để chúng mình tự do đến với nhau”. Tôi nói điều
đó với Mỹ Lan khi ngày lễ đính hôn với Trà Mi, người con gái đã chờ đợi
tôi suốt 10 năm qua đã được định sẵn.
Lễ đính hôn với Trà Mi đã không diễn ra mà không có bất cứ lời giải
thích thỏa đáng nào từ tôi. Làm sao tôi có thể giải thích rằng tôi đã bị
cô gái khác hút hồn? Tôi chỉ có thể nói dối rằng mẹ tôi vừa coi lại
tuổi của hai đứa và thấy rằng năm nay không hạp chuyện cưới xin. Trà Mi
nghi ngờ nhưng có lẽ không bao giờ nghĩ rằng tôi đã có người khác.
Cuối cùng, tôi cũng đã thực hiện được điều mong ước cháy bỏng của mình
trong lần đầu gặp Mỹ Lan: Tôi đã ở cùng nàng trên một chiếc giường thật
ấm áp ngay trong buổi tối cuối cùng trước khi nàng về Mỹ. Hai đứa tôi đã
dành cho nhau những ngọt ngào nhất có thể. Nàng bảo tôi: “Em sẽ thu xếp
chuyện ly hôn. Em chỉ ngại một điều là hiện nay chiếc xe em đang đi
chưa trả hết tiền; credit card của em Minh đang giữ...”.
Tôi không rõ thực hư nhưng lúc đó mà còn phân định gì nữa? Nàng bảo bị
chồng đánh đập, phong tỏa tài khoản thì tôi nghe và tin như vậy bởi một
người con gái trẻ, đẹp, có học thức như nàng thì không thể nói dối. Thế
là tôi chứng tỏ tình yêu chân thật của mình bằng cách... hỏi vay Trà Mi
thêm một số tiền để đưa cho nàng làm lộ phí.
Sau đó chúng tôi chia tay. Từ đó, hàng ngày tôi gặp nàng qua điện
thoại, tin nhắn, chat, Facebook... Chúng tôi công khai với nhau trên
mạng vì theo lời nàng “Minh dốt đặc về công nghệ thông tin, chẳng bao
giờ biết đến mạng xã hội”. Bạn bè, người quen của tôi vào Facebook người
ngạc nhiên, kẻ chúc mừng, không ít kẻ ganh ăn ghét ở thì ném đá, mong
cho chúng tôi mau “tan đàn xẻ nghé”, bị “quả báo nhỡn tiền”... Chỉ có
Trà Mi là không nói gì. Đúng hơn là có một lần, cô chúc phúc cho tôi.
Tôi không biết những lời nguyền rủa ấy có tác dụng đến đâu mà bỗng dưng
tôi thấy... nản. Giờ đây, nhìn thấy Facebook của nàng, tôi thậm chí
không còn muốn mở ra nhưng ngặt nỗi, nàng đã giao kèo, mỗi ngày tôi phải
vô đó nói lời yêu thương, tán tỉnh nàng. Ngược lại, nàng cũng sẽ vô
Facebook của tôi để bày tỏ lòng nhớ nhung, mong đợi. Rồi nàng lấy ảnh
tôi và nàng ghép lại đủ thứ kiểu này, kiểu kia, bắt tôi gọi là vợ, còn
nàng gọi tôi là chồng. Thế nhưng khi tôi hỏi nàng “thủ tục ly dị đến đâu
rồi cưng” thì nàng bảo “hắn đòi em phải đóng lệ phí và các khoản này
nọ, em không có nên hắn cứ trơ ra”.
Tôi là người thông minh nên tôi hiểu ngay ý tứ của nàng. Nhưng khổ quá,
tôi lấy đâu ra tiền cho nàng khi đồng lương kỹ sư của tôi còn chưa nuôi
nổi thằng con riêng với bà vợ trước. Tôi đã hỏi vay bạn bè mấy lần rồi,
giờ không ai cho mượn nữa. Tôi không dám hỏi Trà Mi bởi ít ra thì tôi
cũng còn chút sĩ diện, hơn nữa, số tiền đã mượn trước đây con chưa trả
thì là sao dám mở miệng mượn thêm?
Tôi chết chắc rồi. Mấy hôm nay, tôi không dám vào Facebook, không dám
mở điện thoại; nói chung là tôi... án binh bất động. Đúng hơn là thỉnh
thoảng tôi len lén vô Facebook như thằng ăn trộm để rình xem nàng thế
nào. Thú thật là tôi cũng nhớ nàng nhưng cái sợ lấn át nỗi nhớ nên tôi
đành phải “chém vè”.
Bây giờ tôi không biết phải làm sao. Nếu cắt đứt với nàng thì bao nhiêu
tiền bạc tôi cho nàng mượn từ trước tới nay làm sao lấy lại? Còn nếu
như cứ tiếp tục dây dưa với nàng thì e rằng, tôi sẽ càng lún sâu vô nợ
nần.
Chẳng lẽ khi yêu, người ta ngu si, đần độn, mất hết lý trí như vậy sao trời!
No comments:
Post a Comment