Tuesday, November 26, 2013

Vẫn là không chia sớt niềm riêng...!

Em vẫn theo dõi một tình yêu! Ừ, thật lạ! Người ta theo dõi một người, một sự kiện, một hình ảnh... Còn em, em theo dõi một tình yêu. Và buồn, vui cùng tình yêu ấy. Có một sự ngưỡng mộ đủ để em thả cảm xúc của mình trôi theo tình yêu ấy... 
Em không mong cầu mình có một tình yêu đẹp như vậy, em chỉ mong mình đủ lòng tin để dõi theo tình yêu ấy chín đến độ nào! Tình yêu ấy nuôi sống những con người cô đơn, họ xích lại gần nhau, trao yêu thương, trao nước mắt, nụ cười... Họ chưa một lần giận hờn sâu sắc dù họ không được sát cánh bên nhau! Anh có hiểu không anh!?
Em cũng yêu! Tình yêu em không trao đi, em giữ lại! Em giữ cho riêng em, buồn riêng em, cô đơn riêng em. Em có tỏ bày cũng chỉ với riêng em! Em không chia cho ai cả, dù vui hay buồn. Có thể em không đủ lòng tin, có thể em không bước qua cái thực tại. Có thể em không yêu như cách một tình yêu vĩnh cửu. Vì em tâm niệm, không có vĩnh cửu, có lẽ vậy mà chông chênh...!?
Vẫn là, em không chia sớt niềm riêng! Em không rao nỗi buồn, không bán nỗi cô đơn. Em không chia cho ai cả. Có thể nỗi buồn đè nặng trái tim, dập tắt mọi hy vọng, nỗi cô đơn có trở thành tuyệt vọng thì em cũng muốn giữ cho riêng mình...! Em sẽ thoát được, vì rằng, ai rồi cũng sống một cuộc đời... Và em nắm giữ những gì là của em!...
Tình yêu của em không đủ ngọt ngào! Không đủ nồng nàn để rung động một chân tình! Ừ thì em biết! Em không cần đáp trả, có được không!?
Vẫn là không chia sớt niềm riêng
Dù cô đơn có trở thành tuyệt vọng
Vẫn là giữ lại "ngày hôm qua"
Vì "hôm nay" rồi cũng thành quá khứ
Không kẻ mua không người san sẻ
Thì...
Đừng bán nỗi buồn, đừng chia sẻ cô đơn...

Monday, November 25, 2013

Và anh chẳng là anh khi không em...

Khoảng lặng thật sự của hai ta là đây, đến rồi em nhỉ sau bao sóng gió tưởng chừng đã xô đổ một tình yêu xa xôi cách trở và đầy thị phi. Anh buồn, em buồn, giọt nước mắt lăn đều trên mi cả hai. Ừ thì anh sẽ chấp nhận những gì đang hiện hữu, và đợi chờ em như anh đã luôn bảo sẽ đợi chờ, vì nếu còn yêu thương sẽ có lúc mình quay về bên nhau phải không em!
Em bảo rằng, em luôn tin anh sẽ là người yêu thương em tuyệt đối, sẽ không bao giờ làm em phải đau, sẽ không bao giờ làm vụn vỡ niềm tin nơi anh trong em, thế mà anh đã phá tan tất cả. Em nói trong tiếng nấc nghẹn ngào, trong giọt nước mắt giàn giụa, còn anh, kẻ lắng nghe, chỉ biết câm lặng và nhận lấy từng cơn nhói lòng. Vậy ra tình yêu anh dành cho em chỉ có thế thôi sao, anh nào có yêu em tuyệt đối, nào có giữ đúng lời như anh đã hứa, cười sặc sụa, anh biết anh sai rồi em à…
Mình xa nhau, em lặng im trước tất cả mọi điều về anh, hững hờ, lạnh nhạt và bảo rằng hãy xem nhau như hai người bạn. Anh thét gào, anh đớn đau, anh gọi tên em với bao lời van lơn dù anh biết rằng em đang cố như không nghe gì và thấy chi. Lòng anh vẫn rấm rức, em trong anh mỗi lúc mỗi đầy hơn trong suy nghĩ, nhớ em quay quắt, nhớ em cồn càu, anh nhận ra anh vẫn yêu em rất nhiều.
Bây giờ, mỗi sáng ra anh vẫn cầm chiếc điện thoại trên tay, vẫn bấm vào con số cũ mà anh đã thuộc lòng nhưng chẳng thể gọi, vì anh biết em sẽ chẳng bắt máy, là bạn mà, đừng nên quan tâm thái quá, cười buồn, tại chính anh mà ra thế này đây. Đông về, Sài Gòn dù chẳng có những gió lạnh từ núi thổi về như nơi anh đang ở, nhưng nghĩ đến em, đi về một bóng, với cơn gió se se lạnh mà anh phải nhói lòng, cay mắt. Vẫn muốn nhắc rằng em ơi nhớ mặc áo thật ấm, em ơi hãy ăn sáng đủ đầy và đừng làm việc quá sức, vẫn thế, anh vẫn nhắn cho em thật đều đặn những tin nhắn hỏi han, quan tâm, dù em luôn cố lờ đi. Mọi người bảo rằng đừng nên yêu lại người yêu cũ vì giống như đọc lại một quyển sách cũ mà ta đã biết tất cả mọi điều, chán lắm, nhưng với anh, yêu em chưa bao giờ là chán, là cũ kĩ. Em vẫn thế, vẫn là người con gái đầy duyên, nhu mì và biết nghĩ suy trong anh mà con tim anh chưa bao giờ vơi đi yêu thương, hay nhung nhớ thì làm sao anh có thể quên, có thể xem em như một người dưng đúng nghĩa như bao người.
Nghĩ về em, bao kỉ niệm mình đã có lại đầy ắp, môi anh mỉm cười, mà chẳng hiểu sao lại nghe vị mặn đắng nơi đầu lưỡi, anh nhớ em, em à, người anh đã yêu và sẽ yêu…
Yêu lại từ đầu, anh đang cố gắng như thế để níu giữ em lại dù anh biết rằng em đang cố mạnh mẽ, lạnh lùng để anh đừng hi vọng và chạy theo em như một chiếc bóng. Nhặt lại từng mảnh vỡ mà anh đã gây nên, góp nhặt lại yêu thương mà anh đã làm chúng nát tan, xây dựng lại niềm tin đang lụi tàn mà em chẳng muốn gìn giữ nữa,… Anh đang cố, cố thật nhiều em à!
Mất em, mọi thứ trong anh nhạt nhẽo, vô thường, mà anh phải lầm lũi, câm lặng và thu mình như con ốc sên ngại ngần phải đối diện tất cả, anh sợ, sợ lắm em à. Và bây giờ anh nhận ra, anh chẳng là anh khi không em nữa rồi…

Friday, November 22, 2013

Một mình " gặm nhắm " nỗi buồn...

Ngày hôm nay, khi mà tôi khẽ đưa nhẹ tay lướt nhẹ lên bàn phím ghi lại đôi dòng Entry này là lúc đối với tôi mọi thứ dường như đều sụp đổ, tôi chẳng còn thứ gì, niềm tin vỡ vụn, hy vọng vội bay,...phía trước tôi phải chăng chỉ phủ toàn một màu đen u ám, buồn tủi? Tôi giờ đây không phải lần đầu tiên vấp ngã, lần đầu tiên tôi thất bại, nhưng đây lại là lần đầu tôi cảm thấy mọi thứ đã mất, bên cạnh tôi chẳng còn thứ gì? Phải chăng Thượng Đế đang trêu ngươi tôi, phải chăng là do số phận đã an bài...
 
 
Một mình "gặm nhắm" nỗi buồn của chính tôi... Tôi giờ đây sẽ chẳng còn tin thứ gọi là " điều kì diệu" trên cuộc đời này. Sẽ chẳng có Thiên Đàng nào nằm ngay trên mặt đất, ngay trước mắt bạn mà muốn thấy nó, muốn đến được đó bạn sẽ phải đi tìm. Và phải chăng con đường bạn chọn đi rải đầy hoa hồng, hay chí ít cũng có thang máy dẫn bạn đến thành công? Không! Bạn lầm rồi, cả tôi nữa, con đường mà tôi đã đang, và sẽ chọn hay cả bạn cũng thế nó đều trải đầy sỏi đá và đôi chân bạn sẽ nhuốm máu thậm chí là ngã gục trước khi bạn chạm đến thành công...
 
Người ta vẫn hay bảo nhau rằng " cần cù bù thông minh", tôi đã từng tin điều đó, nhưng giờ khi tôi thật sự nếm mùi thất bại thì phải chăng đó chỉ là lời khích lệ tinh thần những người cùng hoàn cảnh như tôi? Sẽ chẳng có thể bù đắp thông minh bằng sự chăm chỉ, cần cù. Sao tôi lại nghĩ thế à? Vì tôi đã quá rõ, nhân chứng sống là tôi đây này. Tôi cũng đã từng cố gắng, thậm chí là rất nhiều, đã từng quyết tâm, từng tin tưởng và bản thân và vào một ngày mai.... Nhưng rồi kết quả thì sao chứ? Tôi đã thất bại, thần May Mắn không mỉm cười với tôi...
 
Một mình, tôi bâng quơ với những cảm xúc của chính mình. Tôi cười nhạt cho sự tệ hại của mình, tôi rơi vào miên man trong dòng suy nghĩ vẩn vơ, tôi tự trách bản thân mình, tôi nghĩ mình đã sai. Phải chăng tôi đã chọn sai con đường, phải chăng đã quá lâu rồi tôi ngủ quên trong chiến thắng thì giờ bừng tỉnh mới biết mọi thứ chỉ là giấc mơ? Phải chăng là như vậy,... hay là do con đường tôi chọn đi quá dài, và rồi khi mà tôi cứ lầm lũi bước đi mà chẳng có mục tiêu thì sẽ nhanh chóng chán nản, hay tại cái tỉnh nóng nảy và ương bướng, thiếu kiên nhẫn của chính tôi mà khi vừa vấp ngã tôi đã vội nản lòng và lùi bước,...???
 
Buồn, uh thì tôi buồn lắm, cái cảm xúc khó mà định hình khi tôi nghe cái tin " sét đánh ngang tai" ấy. Tôi không tin vào tai mình, làm sao, làm sao mà chuyện đó lại có thể xảy ra kia chứ? Tôi tự tin lắm mà, lạc quan lắm mà! thế rồi tôi lầm lũi bước đi mà chẳng biết sẽ đi về đâu, chỉ biết rằng tôi phải đi, phải chạy, chạy thật nhanh để không ai nhìn thấy giọt nước mắt tôi, bao công lao của tôi bỏ ra bốn năm trời nay lại thành ra công cốc ư? Qủa thật, tôi chẳng thể bình tĩnh nỗi nữa, tôi hét to lên để hỏi Thượng Đế, rằng sao ngài quá bất công với tôi, ngài đang trêu đùa tôi hay chăng..."Thượng Đế ơi! Xin Ngài hãy nói cho con biết đi, rằng mọi thứ con vừa nghe chỉ là lời đồn, rằng đó không phải là sự thật, rằng kết quả đã có sai sót và cần chỉnh sữa, rằng đó không phải là con,..."...
 
Càng về gần đến nhà, những bước chân của tôi càng nặng trĩu, tôi không chạy nỗi nữa,... rồi tôi sẽ phải đối mặt ra sao với gia đình tôi - những người ngày ngày mong mỏi, đặt hết niềm tin vào tôi, rồi tôi sẽ phải làm gì trước những lời nhục mạ, đàm tiếu của bè bạn,...Từng cơn gió thổi qua làm se lạnh trái tim tôi, tôi nhớ lại lời nói vừa rồi của thầy, cổ họng tôi như nghẹn ứ chẳng nói thành lời, đó là sự thật, một sự thật mãi mãi chẳng thể thay đổi. Tôi nhớ lại thầy, những người đã quan tâm cho tôi hết mình vậy mà tôi lại phụ lòng họ, nỗi buồn, tủi hổ vây lấy trái tim nhỏ bé đang ngày ngày rỉ máu của tôi....
 
 
Tôi lại một mình, ngồi thu mình nơi góc khuất của xó nhà và khóc, từng giọt nước mắt tôi rơi như chính nỗi đau mà tôi phải chịu đựng vậy, bên tai tôi văng vẳng lời nhục mạ của cậu bạn cùng lớp, từng lời, từng chữ của cậu bạn như nhát dao đâm thẳng vào trái tim tôi, như đang xát muối vào vết thương loang lỗ ngày càng rạng nứt... Tôi cùng muốn tin vào một ngày mai lắm chứ, cũng muốn tin rằng sẽ có ánh sáng nơi cuối con đường, rằng đằng sau cánh cửa đen tối kia là nụ cười thân thiện và rạng rỡ của thần May Mắn, cũng muốn hy vọng vào một ngày mai tươi sáng lắm chứ! Nhưng tôi hỡi, có một ai đó đã nói rồi còn gì : " Hy vọng là khởi nguồn cho mọi đau khổ trên đời..."
 
Tôi của ngày trước - một tôi mạnh mẽ và lạc quan đâu rồi? Tôi bỗng nhớ đến một câu chuyện về Cà rót,  Cafe và Trứng. Phải chăng tôi giờ đây là Cà rót tưởng như cứng rắn và mạnh mã thường ngày kia nhưng khi mới gặp một chút thất bại đã mềm nhủn ra và vội nản lòng, hay sau ngày hôm nay tôi sẽ là hạt Cafe nhỏ bé và đen ngòm ấy, càng thất bại lại càng trưởng thành...
 
P/s: Viết cho ngày hôm qua - ngày định mệnh - 21/11/13. Tôi đang thật sự rất cần những lời khuyên từ những ai đọc blog này, quả thật tâm trạng rối bời, tôi chẳng biết phải làm sao, biết rằng phải đứng dậy và bước tiếp sau vấp ngã chứ không được nằm lì ở đó, nhưng lấy gì đứng lên đây khi niềm tin, niềm hy vọng đều vỡ vụn...
 

Viết và cảm xúc, vô vi

Khi viết ra thì cũng như đang tự sắp diễn các ý của mình để dể dàng xem xét lại vậy thôi, cũng là để phân tích và thấu vấn đề, thoát khỏi sự bất giác mà an lành, sẵn tiện thì nơi đây cũng dễ thu hút những người quan tâm đến vấn đề mà có sự chia sẽ, trao đổi nhầm đi đến kết luận tốt nhất.
Sống theo cảm xúc, đó là bản năng của mỗi con người, đó là điều được mọi người khuyên, nhưng xem xét lại nào, cảm xúc hay tình cảm có phải tín hiệu cảnh báo khi thông tin từ đối tượng tác động đến không ? Và như bản năng được tích lũy qua thời gian chúng ta có phản ứng tương ứng đến vấn đề ? Xong, chúng ta còn làm chủ cả nó được kia mà, vốn dĩ mọi sự là vô tận biến, sự làm chủ từ lý trí giúp ta nhận diện thật sự vấn đề cần phản ứng, sống theo cảm xúc không hẳn là sai khi cứ cứng nhắc toàn lý trí mà bỏ mọt xúc cảm, nhưng cũng không hoàn toàn đúng khi cứ phụ thuộc vào bản năng, cũng như âm dương, chúng phải hòa hợp, và xét thì chúng cũng chỉ là công cụ đạt an trong vô minh mờ ảo này.
Sống đời phàm, vô thường vô minh cuồn cuộn mà cố thoát khỏi nó, dù sao thì cũng vì an mà có lúc giật mình và thấy giữa bất giác vô minh vô tận, ngày càng rõ hơn, thanh tâm hơn, vậy, cứ vô vi mà sống.

"Trong cuộc đời này ai là của ai? ai giành cho ai? ai chờ đợi ai? và ai nợ ai?"

Em nợ anh! 
Mỗi sáng, thức dậy oằn mình trong nỗi xót xa, dằn vặt ...rồi chợt nhận ra nước mắt từ hôm qua, và những ngày trước đó vẫn còn đây! Nỗi đau của anh hay em đang thấm dần và rướm màu thê lương, nhuộm đỏ cả khoản không kỉ niệm, kí ức và cả nỗi nhớ!
Nỗi đau chạy dài từ ngày này sang ngày khác, em không phải sống phải không anh? mà chỉ là đang kéo dài sự sống, như anh nói sống trên cõi đời này đều là vay mượn và tạm bợ , chính em đang trải qua những ngày tạm bợ và mông lung, không biết bắt đầu và cũng chẳng biết kết thúc.
Chính vì tất cả đều là vay mượn nên mới nợ anh, nợ một quãng đời hạnh phúc...nếu tuổi thanh xuân của anh qua đi mà trên đôi tay đó vẫn hằn nỗi nhớ từ bàn tay lạ này thì cho em mang đi câu xin lỗi. Bởi em đã lỡ đánh cắp cả đoạn đời tuổi trẻ, đem những nắng mai đi mà chỉ đáp trả lại anh những khoản trời u tối, những cơn mưa rào cảm xúc bất chợt.
Luôn luôn là một câu nói "anh sẽ đợi em" vì anh là của em? vì anh sinh ra là giành cho em? cả hai chúng ta không ai dám chắc và khẳng định được cuộc đời này ai là của ai chỉ biết hiện tại và kí ức chúng ta hướng về nhau, ấy thế mà em cũng đã mơ hồ giả tưởng mọi thứ là sự thật..chưa bao giờ thôi mong đợi, em trách ai bây giờ?
Vốn dĩ nếu không muốn kết thúc thì đừng nên bắt đầu, em sẽ không trả lại cho anh 2 năm ấy, cũng như sẽ giữ cho riêng mình những tháng năm trẻ dại đầy ắp yêu thương. Con người ta ai rồi cũng phải tạo cho mình những lớp vỏ cứng cáp để sẵn sàng đối chọi với  bão tố cuộc đời,  rồi thì những nối niềm về em với anh cũng sẽ mờ nhạt theo năm tháng. 

...Thời gian xa anh sao cuộc sống nhuộm nỗi u uất miên man. Thực tại dường như với em không còn hiện hữu mà chỉ là những phút quay chậm thước  phim kỉ niệm...
Nhưng ...Dẫu biết rằng cố quên là sẽ nhớ  - Nên dằn lòng cố nhớ để mà quên.Giấc mơ của tuổi trẻ, niềm ao ước hạnh phúc em đã bỏ lỡ, chuyến tàu của em không phải trạm dừng là ở bên anh thì làm sao với lấy tay anh? cắt xén nỗi đau, gột rửa linh hồn...em đau đớn cố tình để tuột tay giấc mơ đó. Nguyện sẽ là cánh én nhỏ trông chờ mùa xuân trong trái tim anh, thật lòng muốn thấy anh mỉm cười nhưng đừng lãng quên em...kẻ ngạo mạn như em sẽ chẳng bao giờ thôi hướng về anh dù rằng không  nói đợi anh.
 

Mùa Đông

Sáng dậy, mở tung cánh cửa sổ, cơn gió lạnh ùa vào trong phòng. Ừ nhỉ! Mùa Đông rồi đấy. Mùa Đông rồi nhưng đây có lẽ là đợt lạnh đầu tiên của miền Bắc. Cái lạnh căm căm ngấm vào da thịt làm cho người ta càng thấm đẫm cái hương vị mùa Đông và lòng tôi ngổn ngang cảm xúc.
Mùa Đông đến, đất trời thay một màu áo mới, màu buồn, màu đượm buồn khiến con người ta hoài niệm những gì đã qua. Con người vẫn cô đơn trong từng nhịp thở, mỗi bước chân đi. Đôi tay nhỏ không biết thu mình vào đâu mỗi độ gió lạnh tràn về. Cần một thứ gì đó thật ấm áp.
Mùa Đông. Tôi đã thôi quay đầu nhìn lại những mùa Đông xưa cũ. Ánh mắt của những năm tháng cô đơn vẫn còn, hiện hữu trên những gương mặt non trẻ. Dòng đời vẫn cứ tấp nập trôi. Dòng người vẫn vội vã bước đi. Đôi chân lại một mình lang thang trên con phố cũ. Con đường ngập tràn lá vàng rơi...
Người ta có rất nhiều mùa để yêu. Yêu mùa Xuân với không khí ấm áp, trăm hoa đua nở. Yêu mùa Hè với cái nắng chói chang và màu vàng của cánh đồng lúa. Yêu mùa Thu với tiết trời mát mẻ, gió thổi hiu hiu. Nhưng tôi lại yêu mùa Đông, cái mùa chẳng mấy ai thích. Mùa Đông, một mình lang thang trên phố để thấy mình thật nhỏ bé. Mùa Đông, ngồi bên bếp lửa nghe bà kể truyện với ăn bắp ngô nướng sao ấm lòng. Mùa Đông, thấy thương bố mẹ dưới cái rét căm căm vẫn phải ra đồng. Mùa Đông, những em bé vùng cao vượt qua cái khắc nghiệt của thời tiết để tới trường. Tuy vậy, mùa Đông còn là mùa cưới, mùa của hạnh phúc lứa đôi.
Mùa Đông năm này, anh sẽ bắt tôi mặc thật nhiều áo ấm, quàng khăn, đội mũ len như mùa Đông trước, tôi trông sẽ thật giống con lật đật, tròn xoe, nhưng mà rất ấm. Mùa Đông năm nay, anh và tôi lại nắm tay nhau thật chặt trong túi áo anh. Mùa Đông năm nay sẽ hạnh phúc hơn mùa Đông trước. Mùa Đông này tôi không còn cô đơn! 

Đời mệt nhoài với những mớ trả vay

Có đôi khi giấu mình trong góc tối
Nghe côn trùng cười nói thế mà hay
Đời mệt nhoài với những mớ trả vay
Ta tự hỏi bao giờ thôi trĩu nặng.
Đêm đến, tôi thả mình vào một góc lặng lẽ. Nhấm nháp thứ cảm giác cuối ngày trong khoảng không riêng của mình. Có ai biết rằng tôi vẫn khóc khi nụ cười tròn trĩnh ngoài gương mặt kia. Mệt quá thân ta này,…!
Có những mớ nợ vay từ muôn kiếp nào cứ kéo nhau đến mà đòi ta từng ngày một. Bao năm trôi qua, tôi vẫn lặn ngụp với khoản nợ không biết đã vay từ bao giờ.
- Nợ cuộc đời đã cho tôi biết đến nó
- Nợ tình thâm đã tạo ra tôi trên cõi đời này
- Nợ anh, nợ em, nợ tất cả những người xung quanh mình cho tôi tiếng cười và cả giọt nước mắt.
Nhiều lần tôi muốn trở thành đứa quỵt nợ, để tôi có thể trốn chạy thật xa. Bỏ lại sau lưng những tiếng réo gọi tên mình. Tôi không muốn ai biết đến tôi, hay nghĩ rằng tôi vẫn hiện hữu trên thế gian này. Chấp nhận sự đơn độc hơn là loay hoay mãi với những món nợ. Tôi xem mình như con kiến bé nhỏ, cần mẫn tha từng mẫu bánh vụn đem chất trong tổ. Để rồi từng con Kiến Càng lại mặc nhiên đạp đổ và ăn sạch sẽ, chẳng chừa lại một chút dư thừa. Tôi cứ thế đi nhặt nhạnh, và nhìn lại cái tổ rỗng của mình trong tiếng nấc nghẹn.
Tự hỏi có bao giờ một trong những Kiến Càng ấy có xót thương cho thân tôi, có nghĩ đến cho sự vất vả bao năm qua của tôi, có cảm thông cho sự cố gằng từng ngày của tôi để tạo ra một giá trị tốt đẹp của cuộc sống. Sao họ có thể tàn nhẫn giẫm lên nó, bứt tử biết bao niềm hy vọng đang nhen nhóm trong tôi. Có bao giờ họ biết rằng để có mẫu bánh vụn ấy tôi đã phải đấu đá với cả Bọ hung, gián và chuột. Và để có thể về đến tổ của mình, chú kiến nhỏ chẳng còn nguyên vẹn lành lặn như ban đầu nữa. Chú kiến tự hỏi rằng vì cái gì mà nó phải đánh đổi như thế?
Một lời trách cứ tôi cũng không thể mở miệng, hé răng ra được. Cảm giác dường như mình trở thành người câm giữa những lằn roi của cuộc đời. Không khóc được, không nói được không có nghĩa là tôi mất cảm giác buồn, vui, thương, ghét. Mà là tôi chấp nhận số phận đã đặt để cho mình. Tôi hiểu rằng “Nếu là nợ thì hãy cứ đón nhận và trả cho xong”.
Đêm chìm dần trong từng nhịp thở, nghe sóng mũi cay và bầu mắt nặng trĩu giọt buồn. Tôi chẳng muốn hỏi “Tại sao? Tại sao người cứ làm tôi phải khổ thế này?” thêm một lần nào nữa. Vì tôi đã nhận ra câu trả lời “Tại vì nợ” thế thôi.
Dù đôi khi vẫn muốn hét to thật to “Ta đã mệt mỏi lắm rồi, cuộc đời ơi!”