Ngày hôm nay, khi mà tôi khẽ đưa nhẹ tay lướt nhẹ lên bàn phím ghi
lại đôi dòng Entry này là lúc đối với tôi mọi thứ dường như đều sụp đổ,
tôi chẳng còn thứ gì, niềm tin vỡ vụn, hy vọng vội bay,...phía trước tôi
phải chăng chỉ phủ toàn một màu đen u ám, buồn tủi? Tôi giờ đây không
phải lần đầu tiên vấp ngã, lần đầu tiên tôi thất bại, nhưng đây lại là
lần đầu tôi cảm thấy mọi thứ đã mất, bên cạnh tôi chẳng còn thứ gì? Phải
chăng Thượng Đế đang trêu ngươi tôi, phải chăng là do số phận đã an
bài...
Một mình "gặm nhắm" nỗi buồn của chính tôi... Tôi giờ đây sẽ chẳng
còn tin thứ gọi là " điều kì diệu" trên cuộc đời này. Sẽ chẳng có Thiên
Đàng nào nằm ngay trên mặt đất, ngay trước mắt bạn mà muốn thấy nó,
muốn đến được đó bạn sẽ phải đi tìm. Và phải chăng con đường bạn chọn đi
rải đầy hoa hồng, hay chí ít cũng có thang máy dẫn bạn đến thành công?
Không! Bạn lầm rồi, cả tôi nữa, con đường mà tôi đã đang, và sẽ chọn hay
cả bạn cũng thế nó đều trải đầy sỏi đá và đôi chân bạn sẽ nhuốm máu
thậm chí là ngã gục trước khi bạn chạm đến thành công...
Người ta vẫn hay bảo nhau rằng " cần cù bù thông minh", tôi đã
từng tin điều đó, nhưng giờ khi tôi thật sự nếm mùi thất bại thì phải
chăng đó chỉ là lời khích lệ tinh thần những người cùng hoàn cảnh như
tôi? Sẽ chẳng có thể bù đắp thông minh bằng sự chăm chỉ, cần cù. Sao tôi
lại nghĩ thế à? Vì tôi đã quá rõ, nhân chứng sống là tôi đây này. Tôi
cũng đã từng cố gắng, thậm chí là rất nhiều, đã từng quyết tâm, từng tin
tưởng và bản thân và vào một ngày mai.... Nhưng rồi kết quả thì sao
chứ? Tôi đã thất bại, thần May Mắn không mỉm cười với tôi...
Một mình, tôi bâng quơ với những cảm xúc của chính mình. Tôi cười
nhạt cho sự tệ hại của mình, tôi rơi vào miên man trong dòng suy nghĩ
vẩn vơ, tôi tự trách bản thân mình, tôi nghĩ mình đã sai. Phải chăng tôi
đã chọn sai con đường, phải chăng đã quá lâu rồi tôi ngủ quên trong
chiến thắng thì giờ bừng tỉnh mới biết mọi thứ chỉ là giấc mơ? Phải
chăng là như vậy,... hay là do con đường tôi chọn đi quá dài, và rồi khi
mà tôi cứ lầm lũi bước đi mà chẳng có mục tiêu thì sẽ nhanh chóng chán
nản, hay tại cái tỉnh nóng nảy và ương bướng, thiếu kiên nhẫn của chính
tôi mà khi vừa vấp ngã tôi đã vội nản lòng và lùi bước,...???
Buồn, uh thì tôi buồn lắm, cái cảm xúc khó mà định hình khi tôi
nghe cái tin " sét đánh ngang tai" ấy. Tôi không tin vào tai mình, làm
sao, làm sao mà chuyện đó lại có thể xảy ra kia chứ? Tôi tự tin lắm mà,
lạc quan lắm mà! thế rồi tôi lầm lũi bước đi mà chẳng biết sẽ đi về đâu,
chỉ biết rằng tôi phải đi, phải chạy, chạy thật nhanh để không ai nhìn
thấy giọt nước mắt tôi, bao công lao của tôi bỏ ra bốn năm trời nay lại
thành ra công cốc ư? Qủa thật, tôi chẳng thể bình tĩnh nỗi nữa, tôi hét
to lên để hỏi Thượng Đế, rằng sao ngài quá bất công với tôi, ngài đang
trêu đùa tôi hay chăng..."Thượng Đế ơi! Xin Ngài hãy nói cho con biết
đi, rằng mọi thứ con vừa nghe chỉ là lời đồn, rằng đó không phải là sự
thật, rằng kết quả đã có sai sót và cần chỉnh sữa, rằng đó không phải là
con,..."...
Càng về gần đến nhà, những bước chân của tôi càng nặng trĩu, tôi
không chạy nỗi nữa,... rồi tôi sẽ phải đối mặt ra sao với gia đình tôi -
những người ngày ngày mong mỏi, đặt hết niềm tin vào tôi, rồi tôi sẽ
phải làm gì trước những lời nhục mạ, đàm tiếu của bè bạn,...Từng cơn gió
thổi qua làm se lạnh trái tim tôi, tôi nhớ lại lời nói vừa rồi của
thầy, cổ họng tôi như nghẹn ứ chẳng nói thành lời, đó là sự thật, một sự
thật mãi mãi chẳng thể thay đổi. Tôi nhớ lại thầy, những người đã quan
tâm cho tôi hết mình vậy mà tôi lại phụ lòng họ, nỗi buồn, tủi hổ vây
lấy trái tim nhỏ bé đang ngày ngày rỉ máu của tôi....
Tôi lại một mình, ngồi thu mình nơi góc khuất của xó nhà và khóc,
từng giọt nước mắt tôi rơi như chính nỗi đau mà tôi phải chịu đựng vậy,
bên tai tôi văng vẳng lời nhục mạ của cậu bạn cùng lớp, từng lời, từng
chữ của cậu bạn như nhát dao đâm thẳng vào trái tim tôi, như đang xát
muối vào vết thương loang lỗ ngày càng rạng nứt... Tôi cùng muốn tin vào
một ngày mai lắm chứ, cũng muốn tin rằng sẽ có ánh sáng nơi cuối con
đường, rằng đằng sau cánh cửa đen tối kia là nụ cười thân thiện và rạng
rỡ của thần May Mắn, cũng muốn hy vọng vào một ngày mai tươi sáng lắm
chứ! Nhưng tôi hỡi, có một ai đó đã nói rồi còn gì : " Hy vọng là khởi
nguồn cho mọi đau khổ trên đời..."
Tôi của ngày trước - một tôi mạnh mẽ và lạc quan đâu rồi? Tôi bỗng
nhớ đến một câu chuyện về Cà rót, Cafe và Trứng. Phải chăng tôi giờ
đây là Cà rót tưởng như cứng rắn và mạnh mã thường ngày kia nhưng khi
mới gặp một chút thất bại đã mềm nhủn ra và vội nản lòng, hay sau ngày
hôm nay tôi sẽ là hạt Cafe nhỏ bé và đen ngòm ấy, càng thất bại lại càng
trưởng thành...
P/s:
Viết cho ngày hôm qua - ngày định mệnh - 21/11/13. Tôi đang
thật sự rất cần những lời khuyên từ những ai đọc blog này, quả thật tâm
trạng rối bời, tôi chẳng biết phải làm sao, biết rằng phải đứng dậy và
bước tiếp sau vấp ngã chứ không được nằm lì ở đó, nhưng lấy gì đứng lên
đây khi niềm tin, niềm hy vọng đều vỡ vụn...