Tuesday, December 3, 2013

Để em vứt bỏ mình...

Đêm chật lắm rồi, tự do buồn.
Hồn cằn lắm rồi, lâu không sum suê nổi một chút cười dù rêu xanh, dù biết có duyên với những điều yểu mệnh.
Rót Trịnh vào khóm cô đơn mốc thếch, uống ừng ực như dám khát cả nỗi đau, cả vết thương nhỏ nhắn biết lớn lên, cả những mất mát không biết mình mất mát...
Phố như thừa thãi, con đường đi mãi vẫn là ngõ cụt, không nói năng, không vỗ về con bé.
Con bé khư khư thương tổn, từ chối mọi sự lành lặn, dù biết rồi sẽ ổn, sẽ lạnh lùng như chưa bao giờ, chưa từng, chưa đã.
Ổn như nốt nhạc cuối cùng khép lại bản tình ca, dứt khoát và mệt mỏi, tuyệt vọng như buổi chiều không ai cùng buồn, như tên phố không ai cùng nghe...
Khóc một mình, vui hơn là cười một mình.
Yêu một mình, lớn hơn là yêu hai mình, yêu cả phần của người không đáp.
Đau một mình, xa hơn những hẹn thề dài mòn cả niềm tin.
Tháng 12, dối trá nào có muốn thật thà,
Nằm nhâm nhi nhớ nhung không tên bỏ ngỏ và viết, vè kể cho mình nghe câu chuyện của mình, như.
Em ghét một mình. Nhưng em cũng ghét anh yêu em...
Em sẽ đánh đổi mình với một giấc mơ, để trong khoảnh khắc đó, em bất thường một cách bình thường.
Để em có thể vứt bỏ mình, trước khi bị ai đó, vứt bỏ.

Như chưa từng qua

Đôi khi nhìn vào gương tôi thấy mình đã già, không còn phù hợp với chuyện yêu đương, giận hờn, đeo đuổi. Tuổi của tôi người ta nghĩ đến cuộc sống nhiều hơn. Làm sao để sống, đó mới là câu hỏi quan trọng chứ không còn là chuyện thích ai hay ai thích. Sự mơ mộng đã bị nỗi lo áo cơm làm lu mờ, biến thành thứ xa xỉ. Tuy vẫn còn những cảm xúc trước cái đẹp nhưng không quá cuốn hút như trước nữa, nó chỉ còn là chút xao xuyến và người ta dễ dàng gạt qua để nghĩ tới công việc, chuyện mưu sinh. Tôi có cảm giác như những năng lượng của tuổi xuân đang dần hao hụt, không còn nhiều hứng khởi, sự phấn chấn như ngày còn thanh niên. Tôi biết đó là một quy luật, của cơ thể con người cũng như của toàn vũ trụ này, sinh ra, lớn lên, lụi tàn rồi biến mất. Và tôi đang chuẩn bị xuôi xuống triền bên kia của con dốc, ít nhất là ở trong trạng thái tâm lý hiện giờ.
Ảnh minh họa
Tôi cũng biết mình chỉ đang bi quan mà thôi, thực ra tuổi của tôi mới đang bắt đầu bước vào độ chín của một đời người, không còn ngây ngô nhưng cũng chưa quá trưởng thành. Mộng mơ và thực tế là hai thái cực để xác định người ta đã lớn hay chưa. Thật khó để tìm được một người lớn mộng mơ hay một đứa bé sống thực tế, trừ khi bị ép buộc. Có những nhà văn hay nhạc sĩ viết được những tác phẩm rất hay về tình yêu nhưng khi qua cái thời ấy dù tay nghề có lên bao nhiêu cũng không thể viết lại được một tác phẩm như vậy, bởi đơn giản sự lãng mạn đã dần bị thay thế, không còn cảm xúc thì chẳng thể sáng tạo được, sự giả tạo thì chẳng bao giờ mang lại thành công. Vâng, tôi thấy mình đang trong giai đoạn mới của cuộc đời, những hành vi ứng xử khiến tôi cảm nhận được sự thay đổi trong con người mình. Tôi cảm thấy tâm thế của mình ổn định và chắc chắn hơn. Chẳng biết nên vui hay nên buồn. Vui vì sự trưởng thành hay buồn vì như nghe thấy những tiếng tích tắc của nhịp thời gian trên cơ thể mình, nó đang chạy và mọi thứ vẫn biến đổi không ngừng, tôi đang thẫm lại và chắc chắn sẽ có ngày rữa ra. Có điều là tôi vẫn chưa quen với sự vững chãi này. Có lẽ trước đây con người tôi thường hay xáo động, lung lay vì những thứ đôi khi là bình thường nhất.
Những khao khát thì vẫn ngày ngày giày vò cơ thể cũng như tâm hồn tôi nhưng nó chỉ dấy lên trong những đêm tối hoang hoải, lạnh lẽo. Khi ánh mặt trời lên, nhịp sống lại trở mình theo những nhịp quay thường lệ, những khao khát bản năng ấy cũng dễ dàng trôi theo những giấc mơ như ảo ảnh nhòe nhoẹt, mơ hồ, chìm sâu trong đáy lòng như một niềm đau nhỏ nhoi, bị giam cầm trong ngục tù tâm thức. Vâng, tôi biết con tim mình sẽ chẳng còn có thể đam mê, say đắm được nữa. Tôi rất luyến tiếc, thực sự luyến tiếc vì hình như tôi rất ít khi được cuồng nhiệt vì một cái gì đó. Tôi tiếc cho thời trẻ trung đã qua mà không được thỏa mãn nhiệt huyết của con tim mình. Tôi biết nó ấm ức, gào thét, giống như tôi vậy. Sức sống bị bóp nghẹt, suy yếu, tàn tạ. Và thời gian làm nhiệm vụ của nó, mang tất cả ra đi, không hề chạnh lòng, không thể níu với. Một quãng đời bị đánh cắp trong chua xót, nghẹn ngào. Một khoảng trống trong tâm hồn như một lỗ hổng trên thân cây khiến cơ thể nghiêng ngả, không thể nào đứng vững dù chỉ trước những cơn gió nhẹ. Nhưng thời gian cũng làm được một điều như người ta nói là chữa lành mọi vết thương. 
Tuy quá khứ đôi khi kéo về nhói đau nhưng lâu dần tôi cũng cố tập cho mình cách xua đuổi nó. Tôi quen dần với sự trưởng thành một cách gượng ép. Với vẻ ngoài lành lặn tôi cố che giấu đi vết thương loang lổ bên trong đó và chấp nhận sự phát triển cách quãng của đời mình. Tôi có tuổi thơ và sự trưởng thành, còn tuổi trẻ chỉ là những ước ao đi kèm với sự kìm nén. Cơ thể tôi đã phải già đi còn tâm hồn tôi vẫn như đang đứng ở điểm mốc giữa hai quãng đường, phân vân chưa nỡ từ bỏ những ngày tháng cũ vì còn nhiều luyến tiếc, ước mơ chưa thỏa nguyện trong khi dòng đời lại cứ thúc giục quay trở về với thực tại. Cuối cùng thì thời gian vẫn là kẻ chiến thắng, tôi phải chấp nhận sự thiếu thốn là không thể bù đắp và từ bỏ những gì không thể quay trở lại, không còn cơ hội trải nghiệm. Tôi phải tập sống với những gì ở hiện tại, cố quên đi những ấm ức, khiếm khuyết, cố khỏa lấp những sợ hãi hoang mang trước sóng gió để nghĩ rằng mình đã thật sự mạnh mẽ, trưởng thành, không còn khờ khạo, nông nổi như cái thời chưa thực sự được trải qua.

Monday, December 2, 2013

Nỗi buồn nằm mộng

Mấy ngày qua ta mãi đọc đi đọc lại bài thơ:
NỖI BUỒN ĐÂU CỦA RIÊNG EM

Sự sống bắt đầu từ tiếng khóc ê a
Giọt nước mắt mẹ cha nuôi ta khôn lớn
Nỗi buồn cho ta niềm hy vọng
Để hạnh phúc hình thành từ những vỡ tan

Nỗi buồn nào
Nỗi buồn nào đâu chỉ riêng em!
Nỗi buồn nào
Nỗi buồn nào đâu chỉ riêng anh!

Nỗi buồn vốn của thế nhân
Thì sao em lại dành cho riêng mình?
(Trúc Thu - tuyphong1964)
Ta mê mẩn đọc, ta ngẫm rồi ta lại suy nghĩ… Trần gian này, thế nhân này, có bao giờ độ lượng cho những nỗi buồn trong ta chứ???
Không rõ là từ khi nào ta hiểu rằng, ta không còn muốn viết về hai từ “Nỗi buồn” nữa, ta không còn mê đắm những ngày thắp cô miên trong hành trình mình đã qua, đang đến, và sẽ đi nữa...
Ta cảm thấy chán ngấy những nỗi buồn đang mang trong mình.
Ta chán nghe lời hớn trách vô tình của ai đó – những kẻ người dưng khác họ của mình lắm rồi.
Mà ta còn chán con chữ nữa vời của mình nữa huống chi là họ.
Bởi ta hiểu rằng: “Nỗi buồn vốn của thế nhân”
Thế nhưng từng ngày qua, ta lại “lại dành cho riêng mình?” những nỗi buồn đến độ làm ta chán ngấy nó trong những đêm dài, ta chán cái cảm xúc lưng chừng của mình “Không biết phải ngủ thế nào cho đúng, không biết phải xoay trở ra sau giữa đời này, không biết sẽ ngủ ở tư thế nào, hay cứ mãi co ro như phôi thai trong lòng mẹ”....
Đêm nay, lại những cơn mưa dầm dề mải miết, ừ! Mà mưa tháng 6 kia mà. Ta lại muốn nghêu ngao những câu hát nhạc Trịnh mà ta yêu thích... Và ta đã thì thầm hát những ca từ quen thuộc, hát cho tâm hồn hun hút sầu của ta dịu vơi, hát để lấn tiếng mưa ngoài hiên, hát để lấn áp những nỗi buồn vừa dâng lên qua lọn tóc ta... Hát để ta thôi cảm thấy mình bơ vơ, lạc lõng giữa đời này (những bơ vơ từ chính những cơn đau mà ta thai nghén bấy lâu nay)
Ta nghĩ rằng, ai cũng có một thế giới riêng của mình, để tồn tại, để hữu hình trong tâm hồn ai khác. Hằng đêm, trên danh sách bạn bè dài ngoằng trên Yahoo có một nick luôn ở chế độ ẩn mặc định, đó là nick của ta... Còn nếu bạn thấy nick yahoo của ta sáng đèn, có nghĩa là lúc đó đầu óc ta đang trống rỗng, và đang nằm im lắng nghe... Ta mở nick sáng, nhưng ta lo sợ nếu có ai đó nhảy vào nói chuyện với mình thì như thế nào nhỉ? Ta chẳng biết nói gì với họ cả... sợ hóa câu chuyện thành vô duyên, ngay cả cái cười trừ (không hẳn ai ta cũng cực ghét như thế, cũng có vài người ta cực thích nói chuyện ấy chứ... )
Trên đời này, ta mang nghìn vạn sầu nhớ, thì làm sao ta không buồn đến “nỗi buồn” được kia chứ....
Ta buồn
Em buồn
Người có buồn không?
Nỗi buồn nào là của Thế Nhân
...
Em
Ta
Nằm mộng
Đêm mưa
hát câu nhạc Trịnh
“...
Trong khi ta về lại nhớ ta đi
Đi lên non cao đi về biển rộng
Đôi tay nhân gian chưa từng độ lượng
Ngọn gió hoang vu thổi suốt xuân thì.
(Hôm nay ta say ôm đời ngủ muộn
Để sớm mai đây lại tiếc xuân thì)”

( Một cõi đi về - Trịnh Công Sơn)

Bấp bênh dòng cảm xúc...!

Có những nỗi nhớ chưa bao giờ quên. Cũng có những nỗi đau chưa bao giờ là phai nhạt. Nhòe mình và im lặng trong góc vắng, tâm hồn tôi như đang bị đục rỗng trong mớ  hỗn độn cảm xúc không tên. Bước tiếp và không ngoảnh lại. Phải chăng tôi có thể làm được điều đó. Bỏ quên đi sự đời, lãng quên đi những đau thương trong quá khứ. Thì chắc tôi đã là một tôi khác. Ừ, chỉ là có lẽ thôi. 
Cuộc sống quanh tôi bị đảo lộn, xô bồ, nhiều toan tính. Sức ép quá lớn khiến tôi như ngộp thở, chẳng phải là than vãn, những cũng chẳng phải là không than vãn. Cái gianh giới mong manh giữa giãi bày và giấu kín  nó không đơn thuần là được nói ra hay giữ lại, mà là đơn giản một điều, lòng có thấy nhẹ hơn không?
 
 
 
Phía cuối chân trời, sẽ lại có nắng sau những cơn mưa... ?
Tôi vẫn đi tìm tôi, tìm tôi của ngày vô lo vô nghĩ. Tôi buồn, và chán giữa xã hội đông vui. Cứ như tôi là một kẻ lập dị trong cuộc đời này.
Những mất mát con người ta phải trả giá hay đánh đổi cũng rất nhiều. Những khoảng lặng cho tôi không hề ít, nhưng nỗi đau trong tôi không cho phép mình cô đơn trong những khoảng lặng ấy, đơn giản, tôi phải mạnh mẽ giữa phố xá của đời, giữa đường đi của giả tạo, và phải mỉm cười với sự đời của chính bản thân tôi.
Ừ. Cuộc sống thay đổi, con người cũng đổi thay. Tôi không biết bản thân tôi đang sống vì lí trí, hay là đang sống cho trái tim. Nhiều khi, những câu hỏi thật ngu ngốc và ngờ nghệch nối tiếp nhau hiện lên trong tâm trí tôi theo cái vòng luẩn quẩn nào đó chẳng thể nào thoát khỏi.
Đời người, ai biết trước được tương lai. Cứ sống, cứ vui tươi, cứ yêu đời, thơ ngây như một đứa trẻ. Sống chậm lại, nghĩ khác đi, và yêu thương nhiều hơn!  
 

Truyện " Nỗi đau mùa đông "

Hôm nay Anastasia viết truyện này. Thật sự còn dài hơn nhưng mỗi lần đọc lại xóa bớt một đoạn, các bạn đọc cũng góp ý không muốn đọc một truyện quá dài, thành ra một bài viết 4 trang thành 1 trang duy nhất, cắt xén nên nội dung, ngôn từ trở nên thô và gượng gạo. Các bạn vui lòng bỏ qua cho, những bài viết sau mình sẽ cố ,nội dung vừa phải nhưng đầy đủ


Tôi và anh hai con người xa lạ, một chút tình cờ nên đã biết nhau, tôi và anh gặp nhau vào những ngày cuối Thu đã chút se lạnh của mùa Đông, tôi là một con bé viết lách, chỉ biết đắm mình vào những câu truyện tưởng chừng như rất hoang đường, anh khác tôi anh rất thực tế, nhìn chung anh phong độ là con người dễ tính, hòa đồng, vui vẻ,...
Tôi năm nay cũng 28 mùa xuân qua, anh cũng đã 37 một nửa đời người. Công việc chính tôi là một biên tập viên còn anh là một anh chàng kỹ sư tài hoa, tôi mồ côi, còn anh xa nhà, hai con tim cô đơn đồng cảm với nhau
Chúng tôi có cùng sở thích, cùng suy nghĩ, càng tiếp xúc với anh tôi lại càng muốn tìm hiểu thêm về anh, anh có chút giống tôi điều đó làm tôi cảm thấy thân thiết lạ, anh là người sống nội tâm nên vẻ bề ngoài anh lúc nào cũng : " Tôi đây rất ổn " nhưng lại không ổn một chút nào.
8 năm trước anh quen chị vào một ngày Thu đầy nắng, anh dành hết tình cảm cho chị , anh dành cho chị những gì tốt đẹp nhất, cho hết đi những gì anh có, cho tình yêu, cho cả trái tim. Anh và chị hẹn ước mật ngọt, chờ đợi một ngày không xa nam thanh , nữ tú trong bộ đồ cưới lung linh đi bên nhau đến nhà thờ cùng lời thề trăm năm, những mơ ước của một gia đình hạnh phúc con nhỏ đầm ấm đến cả hai bạc đầu.
Nhưng cuộc đời đâu như ý người mong, một ngày của 4 năm sau đó, sau 2 tháng mừng ngày kỷ niệm 4 năm quen nhau, chị đã vô tình rời xa anh, cứ như những gì chị và anh đã trải qua chưa bao giờ có, chị bỏ đi, bỏ lại anh, bỏ lại trái tim đau đớn hằn sâu những vết thương như ngàn mũi dao cứa vào, bỏ lại một linh hồn buốt giá cứ đau đáu nhìn theo bóng dáng người yêu càng ngày càng xa
Anh đau xót khi phải lang thang một mình trên những con đường quen thuộc thiếu vắng bóng người xưa, vào những ngày cuối đông, mưa tầm tã không dứt, anh chạy trong mưa, mặc những giọt mưa tạt vào mặt rát bỏng, mặc những giọt mưa lạnh lẽo làm ướt tấm thân thiếu vòng tay ai. Trái tim anh, tâm hồn anh đã buốt giá từ ngày ấy
Tôi cảm thấy đồng cảm với anh, xót xa cho anh và rồi tự bao giờ nước mắt tôi đã rơi vì anh
.....................
Yêu anh ư? Thật ngốc, tôi đang mơ tưởng gì thế này, không, tôi không dám nghĩ nữa, tôi yêu anh chỉ cần ở bên quan tâm anh thôi, thế cũng đủ rồi, tôi cũng như bao người bạn của anh, đều dành yêu thương, lo lắng cho anh, đôi khi tự hỏi tôi là gì, đứng thứ mấy trong số những người bạn của anh, tôi có khi gần như vô hình ấy chứ. Gần 1 năm những cảm xúc của anh, những chuyện đau khổ, những cay đắng trong đời của anh gần như tôi đã biết hết, cùng anh chia sẻ, dù yêu anh nhưng lúc nào cũng dặn lòng mình, thôi nhé mày chỉ là bạn anh ấy thôi, ai anh ấy cũng đối xử tốt hết ấy không chỉ mày đâu, đừng ngu ngơ mộng tưởng nữa
--------------------------------------
Một ngày mùa Đông đầy mưa
Mưa
Ngồi ngoài hiên nhà, nhìn những giọt mưa rơi, lòng nặng trĩu nỗi u hoài. Từng hạt nước mong manh rơi xuống đất vỡ tan, mỗi hạt rơi là một hy vọng nhỏ bé tan vỡ, mỗi hạt rơi sầu chất sầu,.......
----------
Một bóng dáng quen thuộc, thân thương đến lạ
Anh ư?
Tôi nghĩ về anh nhiều đến nỗi hoa mắt rồi Không phải đúng là anh, bên khoảng công viên nhỏ xinh của khu phố tôi, anh ngồi đó, trong mưa, Vùng chạy ra khỏi nhà, tôi chạy đến bên anh
--------
Anh làm gì ở đây thế? Anh muốn gặp em một chút
Thế sao lại không gọi em mà lại ngồi ở đây?
Anh không biết nữa! Qua nhà em uống cốc cà phê nóng nhé
Lòng xót xa....................
----------------
Đưa khăn bông cho anh, miệng tôi liên tục càu nhàu
Anh sao thế? Ngốc à? Anh có hâm không hả? Ngồi ngoài mưa như thế, anh muốn chết à?
Em này!
Sao nào? Có chuyện gì mà mưa gió đến kiếm em thế? Haha đừng bảo nhớ em đấy nhé!
Em!
Anh yêu em
" Lặng.............Vỡ , một chút gì đó vỡ, hạnh phúc vỡ òa sung sướng, vỡ, vỡ đi cái cảm giác yên bình bao ngày, vỡ, một chút rất lạ............. " 30 Phút trôi qua .......
Em cũng thế, tôi tươi cười
---------------------------
Cuộc sống tôi và anh thay đổi từ đấy, anh vui vẻ hơn, yêu đời hơn, hy vọng hơn, còn tôi như trẻ lại, mùa xuân tràn ngập tâm hồn hai chúng tôi
Ăn uống từ quán đến vỉa hè, mua sắm cùng nhau, nấu ăn cùng nhau hạnh phúc cứ như hai vợ chồng son, anh bảo tôi xin nghỉ việc, anh yêu tôi, chìu chuộng tôi, một mình anh lo đủ không muốn tôi bôn ba, công việc anh trở nên bận rộn
Đà Lạt, Phan Thiết, Khánh Hòa, Quy Nhơn, Đà Nẵng....Anh công tác ở đâu cũng dẫn tôi đi, Xuân năm sau đó anh dẫn tôi ra mắt bố mẹ, bố mẹ anh cũng rất quý tôi. Mùa Đông kỷ niệm 1 năm quen nhau chúng tôi đính hôn. Anh hứa rằng năm sau đám cưới
Trở về với cuộc sống, chúng tôi nhiều chuyện lo. Anh bận rộn với công việc, nhưng vẫn dành thời gian cho tôi, chúng tôi ấn định ngày cưới, ngày chúng tôi đám cưới trùng ngày Noel cho thật đặc biệt, vừa lo việc, vừa lo đám cưới,... chúng tôi hạnh phúc

Tưởng chừng hạnh phúc sẽ kéo dài ................................

Đông qua , Xuân đến thoáng chốc đã đến Mùa Hạ anh được nghỉ 2 tháng Chúng tôi cần phải nghỉ ngơi nên cả 2 quyết định ở lại Sài Gòn, và dùng thời gian đó may áo cưới, xem nhà hàng, mua sắm cho tổ ấm nhỏ của chúng tôi
............
Anh gặp lại chị, chị hốc hác, tiều tụy, thần kinh chấn động, hoảng loạn,chị mất trí nhẹ, duy chỉ nhớ anh, nhớ tên anh, nhớ một số kỷ niệm vui vẻ của anh và chị, xưa chị ham danh lợi bỏ anh theo anh chàng Đài Loan giàu có, nhưng anh chàng này vũ phu đánh đập, hành hạ chị, bỏ trốn về Việt Nam giữ được mạng sống quả là kỳ tích
Anh nói với tôi anh cần giúp chị vượt qua nỗi đau này, tôi cũng động viên, chăm sóc chị, tinh thần chị khá hơn nhiều Đến mùa Thu tinh thần chị gần như ổn định hẳn, chị và anh không rời xa nhau nửa bước, tôi có cảm giác mình là người thừa. Giữa Thu chị nhớ nhiều hơn và càng dành tình cảm cho anh nhiều hơn. Đầu mùa Đông chị khỏe hẳn, da mặt hồng hào lên rất nhiều nhớ những kỷ niệm xưa, chị yêu anh nhiều hơn lúc ban đầu, chị xem tôi như em gái tâm sự với tôi rất nhiều, kể rất nhiều chuyện của anh và chị cho tôi nghe, từ khi chị khỏe đến giờ, tôi được biết đến với vai trò là một người em bà con được nhờ đến để chăm sóc chị....
Đau...
Chị khỏe hơn bao nhiêu, trông anh mệt mỏi bấy nhiêu, mắt anh sâu thẳm xa xăm, đã đến lúc tôi phải ra đi thôi, chỉ cần anh thoát khỏi u sầu, anh hạnh phúc thì tôi sẽ hạnh phúc
Tôi buông tay.............................
24-12 Ngày đám cưới anh, nhà hàng đãi khách mà tôi và anh cùng đặt bàn, nhưng người đứng cạnh anh, cô dâu là chị, trông 2 người hạnh phúc, áo cưới màu trắng tuyết điểm nơ đỏ mặc vào người chị thật xinh đẹp, tôi một vị khách không mời mà đến, nhiều ánh mắt ái ngại nhìn tôi, có thương hại, có dè bỉu, tôi mặc kệ, đi thẳng vào đại sảnh, bắt tay anh chị chúc cả 2 hạnh phúc, tay anh chợt siết chặt bàn tay tôi, rút vội tay, cố uống cạn ly rượu mừng, cuối chào rồi quay lưng đi
Trên bàn tay còn mang chiếc nhẫn đính hôn
Ngoài trời đã mưa......
Chúc anh hạnh phúc. Em yêu anh trọn kiếp này, kiếp sau em sẽ là người đến trước
Cố uống cho vơi những giọt sầu 
Ân tình đoạn tuyệt đã chìm sâu 
Rượu đắng môi khô.. Men chất ngất 
Men tình,men rượu,chảy về đâu...?

Hạnh phúc đầu xuân chưa kịp mừng 
Kim tiền đổi dạ...ngấn rưng rưng 
Mong chi duyên lỡ...tình không vỡ... 
Chờ kiếp lai sinh...gỡ khối tình..
 
( Đoạn Thơ 1 trong bài thơ Men Đắng...Tình Sầu của tác giả Trương Dương Minh Tâm ) ( Đoạn Thơ 2 trong bài thơ Ảo Tình của tác giả Trương Dương Minh Tâm )
Vô tình đọc được 2 bài thơ có 2 đoạn thơ hay mang vào tâm trạng của Nhân Vật. Xin phép được dùng 2 đoạn thơ trên, xin lỗi tác giả vì ghép vô lối 2 đoạn trên thành một bài thơ để hợp với câu truyện, bài thơ hiểu theo ý của tác giả câu truyện


Anh hãy là đất của em!

"...Lonely rivers flow
To the sea, to the sea
To the open arms of the sea.

Lonely rivers sigh
"Wait for me, wait for me"
I'll be coming home, wait for me!"...
Năm 1999, em đang đứng một mình bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn những giây phút cuối cùng của thế kỷ chúng ta đang sống trôi qua.
Giây phút cuối cùng lừ đừ trôi đi trên nền của bản nhạc mà chúng mình đắm đuối "bản tình ca của muôn đời", bài nhạc ca ngợi tình yêu đẹp nhất của thập kỷ chúng ta sống, và giọng ca rung động của Righteous Brothers...
Những dòng sông cô đơn luôn trôi về biển lớn,
về vòng tay của biển lớn,
những dòng sông thở dài,
chờ anh nhé, chờ anh...
Anh sẽ trở về nhà...
Và như khúc phim chiếu chậm, hình ảnh Sam và Molly ngồi sát bên nhau trước chiếc bàn xoay sũng đất sét và nước quay về. Áo chemise của Molly trắng đến trong vắt, bờ vai của Sam mạnh mẽ và bốn bàn tay quấn quýt lấy nhau, hòa quyện vào nhau, đam mê, nồng nàn, như đất, như nước.
Cái hồn của bài hát, của từng ánh mắt, từng cái nhìn đắm đuối, từng chuyển động của bàn tay, từng ve vuốt đều nóng bỏng hơi thở của tình yêu. Cả chiếc bàn xoay và đất và nước.
Lúc đó em đã hỏi anh, vì sao thế, tất cả những điều này, cả đất và nước nữa, đều đốt cháy thần kinh cảm xúc của hàng vạn người chúng ta về một tình yêu vĩnh cửu, bất diệt, ngay cả cái chết không thể chia lìa của Sam và Molly?
Anh đã nói với em, đất, chính là tình yêu. Nước cũng là tình yêu. Và lửa cuối cùng là tình yêu.
Đất mênh mang, thâm trầm, rộng lượng vô cùng, sâu sắc vô tận, bao trùm tất cả và chấp nhận tất cả. Dù đi đến đâu, cuối cùng em vẫn sẽ quay về. Dù đi đến đâu, cuối cùng đất vẫn lặng lẽ chờ đợi. Không phải tình yêu của anh như đất hay sao? Không phải em vẫn thèm đi chân trần giẫm lên đất, để cảm nhận tình yêu của anh đến gần gũi nhất và nhanh nhất bằng làn da rất mộc?
Nước muôn đời dịu dàng, mềm mại, quấn quýt, nồng nàn. Nước có thể mênh mang vô lượng mà cũng bé nhỏ vô vi, nước có thể thầm thì rủ rỉ muôn đời không biết chán nhưng cũng có khi nông nổi thét gào tàn phá. Nước có thể âm trầm quắt quay đâu đó, nhưng nước vẫn nuôi mạch sống ngầm âm ỉ tưới cho cây cỏ tươi xanh. Nước quấn quýt lấy đất như em muốn nũng nịu cả đời bên anh.
Và cuối cùng lửa sẽ thổi bùng lên nồng nàn, kết hợp hòa trộn đất và nước để tạo nên điều hoàn mỹ nhất, trọn vẹn nhất, chính là tình yêu. Lửa có thể tiêu hủy chúng ta, nhưng lửa sẽ tái tạo chúng ta như Phượng hoàng chỉ tái sinh từ lửa và tro bụi. Anh tìm thấy lửa trong mắt em, em thổi bùng ngọn lửa trong tim anh, từ đó mà sinh ra loài người em ạ!
Anh kết thúc bài thuyết trình triết học về nguồn gốc của sự sống và loài người bằng một vòng ôm siết. Em bình yên trong vòng tay anh như trong vòng ôm của đất, cảm nhận mùi cỏ non, mùi thảo nguyên, mùi đại dương và mùi an lành của sự sống.
Vào ngày cuối cùng, phút giây cuối cùng của năm 1999, em thì thầm:
- Anh hãy là đất của em đi!
Cho đến tận bây giờ, em vẫn mãi thì thầm với anh:
- YAN, anh hãy là đất của em đi.

Anh sẽ chờ, để xem mình có là của nhau chăng!

Vẫn lặng lẽ vào blog, vào face, anh thinh lặng và nhìn kĩ thật kĩ gương mặt em qua màn hình vi tính vô tri vô giác, nhớ, nhớ em thật nhiều em à!
Thời gian mình yêu nhau chẳng lâu để có thể bảo đó là cuộc tình thiên trường địa cửu, nhưng những gì mình đã có, em đã cho anh vẫn lắng đọng tận sâu con tim. Anh đã hạnh phúc vô bờ khi được bên em, tất cả rất đỗi ngọt ngào và sâu lắng. Em dẫu không phải là tình đầu trong anh, nhưng lại là người con gái cho anh trọn vẹn nhất hai từ yêu thương, nhung nhớ.
Anh chẳng thể quên tháng ngày vượt hàng trăm cây số để thăm em, dù xa xôi, dù mưa nắng, nhưng với anh, hành trình đó là hành trình yêu thương mà anh chẳng biết mệt mỏi, hay nhọc nhằn gì trên đoạn đường xa. Đến bên em, nhìn ánh mắt trìu mến nơi em, cầm lấy đôi bàn tay mảnh khảnh, và ôm em thật chặt vào lòng, anh cứ ngỡ mình là người hạnh phúc nhất trần đời. Ngọt như viên kẹo, như thổi sôcôla đầy vị mỗi lần anh được đặt lên môi em một nụ hôn nồng nàn, cháy bỏng mà anh ước gì thời gian có thể dừng lại cho nhớ thương trong anh được ngưng tụ lâu hơn nữa khi bên em.
Anh chẳng thể quên những buổi chuyện trò, khi nghe em thỏ thẻ bên tai, giọng nói nhẹ nhàng, êm dịu làm anh như quên tất cả muộn phiền. Và anh chẳng thể quên những lần đọc em nghe bài anh viết mỗi khi vừa viết xong, em nghe rồi cười khúc khích bảo anh khéo viết, khéo nịnh để lấy lòng, hay có khi nghe xong em bỗng lệ ngắn, lệ dài, giận dỗi vì anh vô tình viết bao dòng lan man khiến em buồn. Những lúc như thế, tình mình thật đẹp em à, xa xôi thật, nhưng anh tự hào vô cùng khi được là người yêu của em. Mình biết nhau qua những trang viết, anh đến với em, yêu em cũng từ đó, với bao bài tâm tình yêu thương đầy mơ mộng. Có lẽ thế mà bây giờ khi em bảo rằng em sẽ giã từ blog, sẽ mất hút đi, việc vào blog, hay viết gì đó với anh trở nên khó khăn vô cùng.
Đọc lại những bài đã viết cho em, hay ngồi gõ lạch cạch từng con chữ trên bàn phím mà tim anh như thắt lại, nhói lòng em ơi. Nỗi nhớ em lại đầy cả trong suy nghĩ, yêu thương dành cho em lại chảy tràn trong tim, anh xót xa, anh tự kỉ, và chì chiết chính mình khi chính anh đã đẩy em xa anh. Mình ở cách xa nhau, nhưng chưa bao giờ khoảng cách đó làm em và anh xa mặt cách lòng, thế mà bây giờ, anh đã làm vỡ nát tất cả để em phải xa anh thật sự. Anh đau, đau thật nhiều và không dám tin rằng anh đã mất em…
Ừ thì thời gian sẽ xoa dịu tất cả phải không em, nhưng em mãi sẽ là người con gái mà anh đã rất yêu. Một góc con tim anh, anh sẽ giữ cho em dù thế nào, ra sao, mình đã có duyên để gặp và yêu nhau, nhưng có lẽ cái nợ vẫn chưa đủ để ràng buộc chúng ta bên nhau mãi. Thôi thì hãy để thời gian quay, để xem trước bao xô bồ, bộn bề cuộc sống, anh và em có lại tìm về bên nhau nữa không, hãy để xem chúng ta có là của nhau không em nhỉ!
Nhưng dù thế nào, ra sao, anh vẫn muốn nói với em một điều anh yêu em rất nhiều, và anh mong rằng cơn gió Đông ngoài kia sẽ gửi đến bên tai em ba từ “anh yêu em…”