Ở mãi nơi phương xa này luôn có một người nhớ em…
Có lẽ
đây là lần cuối cùng tôi viết về em, gọi tên em trong sâu thẳm trái tim
này vì tôi biết những ngày mai đây tôi phải dừng lại thôi. Dừng lại để
không làm phiền một ai đó, dừng lại để không làm tổn thương trái
tim mình nữa.
Cảm ơn em vì em đã mang đến cho tôi những sự rung động trong trái tim. Đã từ rất lâu rồi trái tim tôi không có những cảm xúc như vậy, không thấy những nhịp đập mạnh mẽ, những bồi hồi xao xuyến…!
Cảm ơn em vì tất cả những gì em đã mang đến. Em đã làm trái tim tôi biết nhớ mong, biết thổn thức, biết được nỗi đau khi sẽ không còn được nhìn thấy em nữa, biết khóc khi mỗi đêm về... Tôi nhận ra rằng tôi chẳng bao giờ thuộc về em.
Thời
gian sẽ xóa nhòa đi mọi thứ nhưng biết đến bao giờ thì tôi quên được
em? Tôi đã cố gắng để nghĩ rằng chắc gặp em đó chỉ là sự rung động nhất
thời của trái tim, rồi tôi sẽ quên em nhanh thôi, nhưng sự thực
lại không phải vậy. Ngày ngày hình bóng em vẫn quanh quẩn đâu đó trong
tâm trí, lành lạnh trái tim mỗi khi nhớ về em. Tôi lại đã yêu em thật
rồi, một tình yêu sẽ chẳng có chút hi vọng gì… một tình yêu mà tôi biết
chỉ có một mình tôi yêu em thôi.
Hạnh phúc em nhé, ở mãi nơi đây em hãy nhớ luôn có một người thầm chúc em bình yên…!
Chào tạm biệt em người đáng ghét ạ.
Cảm ơn em vì em đã mang đến cho tôi những sự rung động trong trái tim. Đã từ rất lâu rồi trái tim tôi không có những cảm xúc như vậy, không thấy những nhịp đập mạnh mẽ, những bồi hồi xao xuyến…!
Cảm ơn em vì tất cả những gì em đã mang đến. Em đã làm trái tim tôi biết nhớ mong, biết thổn thức, biết được nỗi đau khi sẽ không còn được nhìn thấy em nữa, biết khóc khi mỗi đêm về... Tôi nhận ra rằng tôi chẳng bao giờ thuộc về em.
Tôi nhận ra rằng tôi chẳng bao giờ thuộc về em (Ảnh minh họa) |
Hạnh phúc em nhé, ở mãi nơi đây em hãy nhớ luôn có một người thầm chúc em bình yên…!
Chào tạm biệt em người đáng ghét ạ.