Lần
đầu tiên ta biết thế nào là hẹn họ, hẹn hò ở cái tuổi mà với bao người
có lẽ đã trải qua dăm ba mối tình, chẳng biết như vậy là sớm hay muộn,
nhưng cảm xúc của lòng cứ trào dâng, yêu và được yêu đã làm con tim như
cảm nhận đủ đầy hơn hạnh phúc là thế nào, cảm ơn em, cảm ơn em về tất
cả!
Ta,
em, một cặp tình nhân như bao người, cũng nhìn nhau bằng ánh mắt yêu
thương, cũng những lời nói bâng quơ mà thời gian bỗng như trôi đi nhanh
hơn để ta cứ muốn níu giữ cho nó chầm chậm thôi dù chỉ một ít. Biết em,
quen em, và gặp em có lẽ là cái duyên, mà cũng nhờ cái duyên đó để ta
được một mảnh tình vắt vai đúng nghĩa là như thế nào. Ta chưa từng nghĩ
lòng mình lại rộn ràng, xốn xang đến thế trước một ai nữa, thế mà với em
lòng lại trổi nhịp, nhớ thương lại biết da diết như chưa từng, và con
tim lại chất vấn “yêu đó chăng?”.
Lần
đầu tiên hẹn hò, ta bỗng bỡ ngỡ và ngây ngô như chàng thanh niên mới
chập chững biết yêu, vụng về trong lời ăn tiếng nói, với những lí lẽ đôi
lúc làm chính mình phải buồn cười. Chẳng có cái nắm tay đan xen, hay
vội vã, chẳng có vòng tay ôm xiết chặt, cũng chẳng có nụ hôn trao nhau
bất chợt, một buổi hẹn hò được sống bằng cảm xúc rất đổi dung dị của
trái tim, nhưng vẫn làm lòng ta ấm áp đến lạ. Em, mỏng manh, bé nhỏ mà
ta luôn muốn chở che, muốn là bờ vai, điểm tựa để em có thể tựa vào khi
mỏi mệt, và một con người lí trí, trách nhiệm trong ta cũng trở nên mạnh
mẽ như chưa từng để có thể bảo bọc một ai đó.
Lần
đầu tiên hẹn hò, ta, em cùng ngồi ngắm trọn cơn mưa, dù chẳng thích ướt
sủng, chẳng thích cơn gió rít thổi mạnh làm người co ro, nhưng tự dưng
cơn mưa như làm cả hai thêm gần và điểm tô sự lãng mạn thêm đậm. Khoảng
cách, hay không gian trước ta dường như là không, vì có lẽ em đã giữ
tất cả rồi. Yêu lắm cái lườm nhìn từ đôi mắt em, thương lắm đôi má phụng
phịu, nũng nịu, dỗi hờn, cùng bao điều khác, mà có lẽ tất, tất cả những
gì thuộc về em trong ta đều qui về điểm cộng.
Lần
đầu tiên hẹn hò, để ta cứ phải bịn rịn chia tay, và muốn giữ em mãi
trong vòng tay của chính mình. Tham lam lắm, đôi lúc ta đã thế, khi cứ
muốn giữ chặt em, muốn em chỉ của riêng mình, ánh mắt, bờ môi em và suối
tóc dài chỉ để ta, mỗi ta ngắm nhìn thôi. Ta đã từng tưởng rằng con tim
mình chai sạn, và vô cảm mất rồi, thế mà em lại làm yêu thương trong ta
dậy sóng, em cho ta biết yêu, được yêu là như thế nào, một cảm xúc rất
đổi tuyệt vời mà bao ngôn từ cũng khó để có thể diễn đạt vẹn ý, tròn câu
em à!
Lần
đầu tiên ta hẹn hò, hạnh phúc, hạnh phúc đến nổi miệng cười mà khóe mắt
cay cay, giọt lệ ngân ngấn rơi, nhưng đó là giọt nước mắt hạnh phúc
ngập tràn đấy em. Yêu em, yêu em lắm là thế, và hãy để ta được cảm ơn,
cảm ơn em vì đã cho ta biết yêu thương thật sự là như thế nào…
No comments:
Post a Comment