Thursday, September 18, 2014

Đừng đặt tên cho một mối quan hệ

Đừng đặt tên cho một mối quan hệ, khi chính ta cũng không biết rõ nơi cuối con đường là khi nào.
Tình cảm là thứ mà chúng ta không bao giờ kiểm soát được, muôn hình vạn trạng để có thể hình dung ra chính xác thứ tình cảm mà ta đang trải nghiệm. Có những mối tình được ươm mầm từ thời cắp sách, để khi lên chồi mới biết là không phải của nhau. Tình cảm thúc đẩy ta lao vào nhau dù biết là không có kết quả. Tình cảm đẩy ta ra xa dù biết một trong hai phải chịu nhiều đau đớn. Thế mà, có một số người bất chấp, vẫn lao vào nhau, em và anh cũng thế.
Ảnh minh họa
Em và anh cứ thế, đóng vai trò một người đặc biệt nhưng không xác định được vị trí trong trái tim tổn thương đầy chắp vá của cả hai. Hẹn hò chưa? Có hẹn hò. Hôn nhau chưa? Có hôn. Tình cảm không? Có tình cảm. Thế tình yêu? Không dám.
Buông tay anh là điều rất khó, nhưng yêu anh lại càng khiến em thêm âu lo. Và cũng có thể, nếu yêu nhau, em sẽ mất anh mãi. Em thật sự tham lam, em vừa muốn có tình yêu nhưng bên cạnh lại sợ chúng ta sẽ không được như bây giờ nữa. Bởi lẽ, một khi đã yêu sẽ có rất nhiều thứ làm chúng ta phải suy nghĩ và bồng bột. Nên mãi như thế, em chỉ có thể làm người đặc biệt trong mối quan hệ này. Còn quá nhiều lí do để em và anh có thể chấp nhận và đến với nhau. Nên có lẽ chính anh cũng đang suy nghĩ điều giống như em "Cứ như thế này, tốt nhất khi còn có thể". Vâng, cứ quan tâm nhau khi muốn, tâm sự cho nhau nghe khi buồn vui, hẹn hò nhau khi thấy nhớ, nhưng yêu nhau là điều xa xỉ.
Vì thế, đừng đặt tên cho mối quan hệ này anh nhé, bởi rằng, em sợ chúng ta sẽ mất nhau. Em nghĩ câu nói này khá hợp với chúng ta.
"Không phải người yêu, không trong gia đình, không phải tình nhân, cũng không đơn giản là bạn" - Trích Nguyễn Ngọc Thạch

Một người nhớ về một người

Có quá nhiều điều hối hận em chưa kịp sửa, quá nhiều nuối tiếc em không đành lòng buông tay, quá nhiều những yêu thương em không muốn đánh mất. Cớ sao những điều đó chỉ có mình em cảm nhận được, anh quên rồi nên mới rời xa.
Ngày anh rời xa thế giới trong em sụpđổ, bầu trời cao xanh đó đã nhuốm một màu xám đục, những lời yêu đương nồng nàn ngày nào giờ đây đã bị đánh tan bởi tiếng gió rít gào. Ngoài kia là ánh mặt trời ấm áp nhưng em nơi này chỉ có sự lạnh lẽo bủa vây.
Anh rời đi mang theo cả trái tim em khiến nơi lồng ngực rỗng toác, khiến em không còn cảm nhận được "niềm vui", "hạnh phúc", khiến em chết lặng trong nỗi đau, khiến em mất đi một bộ phận từng là của mình.
Ảnh minh họa
Chưa kịp thực hiện hết những dự tính mình đã từng bàn với nhau, câu yêu đương chưa kịp thấm tim gan, điện thoại em vẫn còn ngập hình ảnh mình cười đùa bên nhau, gói quà định tặng sinh nhật anh đặt nơi góc bàn vẫn chưa kịp trao thì câu chuyện tình mình đành bỏ dở giữa chừng.
Có quá nhiều điều hối hận em chưa kịp sửa, quá nhiều nuối tiếc em không đành lòng buông tay, quá nhiều những yêu thương em không muốn đánh mất. Cớ sao những điều đó chỉ có mình em cảm nhận được, anh quên rồi nên mới rời xa.
Đêm càng dài hơn khi chỉ mình em thao thức nhớ về anh trong căn phòng vắng lặng, nhớ về những kỷ niệm hai ta đã cùng nhau trải qua, giọt nước vương nơi khóe mắt, mọi chuyện không phải là ảo giác, anh đã đi thật rồi, biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của em không còn vết tích như chưa từng xuất hiện, không còn ai ôm chặt em vào lòng, không còn ai đấu khẩu cùng em nữa, giờ đây chỉ còn mình em độc bước trên con đường dài hun hút.

Tình cảm là thứ khiến con người ta trở nên xa lạ với chính mình

Rõ ràng ta nhìn thấy mọi thứ, hiểu tận tường mọi thứ, vậy mà kêu chấp nhận hay buông xuôi là điều khó hơn cả việc ta chấp nhận lệnh sa thải hay bị giật mất ví tiền…
Có những thứ cảm xúc mà chỉ khi bạn trải qua chúng ta mới rõ ràng được - đó là những dạng cảm xúc mà lời nhiều đến mấy thì cũng có những ý nhỏ vướng mãi trong cảm xúc của chính người từng trải, mãi không thể sẻ chia thành lời được.
Cũng như việc chếnh choáng trong một chuyến công tác vài ngày và rồi kéo theo sau cả một mớ bòng bong xúc cảm, tôi ngày hôm nay - khi ngồi viết ra những dòng tâm sự này thật sự không rõ mình hiện đang ở dòng nào của mạch cảm xúc nữa?
Ngày cuối rồi, tôi đã thầm bảo lòng mình như vậy từ khi trời vừa hừng sáng, à không, có lẽ từ đêm hôm trước - sau bữa tiệc bao gồm tôi, bạn và một vài vị khách khác nữa.
Phải, hôm nay ngày cuối rồi, dẫu biết chẳng khó gì để liên lạc với nhau giữa cuộc sống hiện đại như bây giờ. Nhưng với những con người chỉ trên cùng một chuyến đi ngắn ngủi, phải làm sao chúng tôi mới không phụ lòng những ai phát minh ra thứ công nghệ liên lạc hiện đại bậc nhất như hiện nay? Làm sao chúng tôi có thể nói hết những gì mình nghĩ - thậm chí khi đó chỉ là một vài mẫu chuyện thôi thì nó cũng nhanh chóng kết thúc sau những lời thăm hỏi rồi…
Ngày cuối rồi và chúng tôi thì cách xa nhau quá… Như thế nào tôi có thể để người ta hiểu hay đơn giản là chỉ để nhìn ra thứ cảm xúc quái lạ đang chạy dọc trong người tôi đây cũng đang chạy điên cuồng trong con người đó không? Làm sao cảm được hết những cái chỉ khi đứng trước mặt nhau tỏ tường ta mới hiểu rõ?
“Ngày cuối rồi” - ba từ đó cứ chạy điên cuồng trong đầu tôi từ sáng sớm cho đến tận lúc máy bay hạ cánh đưa tôi về lại Sài Gòn…
Đó là một ngày cuối tháng 7.
Sài Gòn đón tôi bằng cơn mưa rả rít, chân tôi cứ nửa muốn đi nửa muốn nán lại như sợ rời khỏi sân bay rồi tôi sẽ tiếc lắm khi là người quay lưng rời đi trước vậy… Phải, tôi chưa bao giờ muốn là người rời đi trước cả, lúc nào tôi cũng chọn cho mình vị trí đứng nhìn người khác khuất dạng. Có lẽ khi đó một đứa con gái cứng đầu như tôi sẽ chịu buông bỏ hơn hoặc giả cũng có thể cam lòng mà nói “kết thúc rồi”, kiểu như chưa đi đến cuối đường thì không tin đường đó là ngõ cụt vậy. Và còn một lý do nữa có lẽ chẳng ai biết, khi nhìn người khác rời đi tôi có thể đứng đó mặc cho bao nhiêu cảm xúc ùa về, vỡ òa mà không ai nhìn thấy, dè bĩu, cảm thông - chí ít tôi có thể thoải mái như vậy.
Quay về với Sài Gòn sau một chuyến công tác vài ngày, thi thoảng đầu tôi lại miên man về những ngày gần cuối chuyến đi. Tôi không hiểu cảm xúc khi đó là gì, nhưng nó không phải một cơn say nắng vô tình hay bất chợt bởi một cơn nắng của tôi rất khó xảy ra và cũng ko kéo dài quá 24 tiếng. Vậy mà gần một tháng rồi tôi cứ tự hỏi mình: lý do? Tôi không lý giải nổi cho mình được vì sao trong lúc tôi gần như kiệt sức sau nhiều ngày mệt mỏi với cơn đau dạ dày tôi lại có thể tin tưởng níu lấy một góc dây kéo nơi balo của bạn rồi lững thững bước theo sau, vô thức nhưng rất kiên định, khi đó tôi chỉ nhớ, tôi như một dạng bản năng… cảm thấy an toàn vô cùng, cũng vì “dạng bản năng” đó tôi đã mất rất rất nhiều thời gian…
Tôi chưa từng tin tưởng ai đó một cách vô duyên đến kỳ lạ như vậy, ít nhất là sau khi tôi cùng một người bạn, tôi cũng không rõ giữa tôi và người đó gọi là gì nữa - không hẳn là bạn nhưng chẳng thể gọi là người yêu - mạnh ai nấy tìm cho mình một lối đi nhất định. Tôi cũng quen dần với việc tự lo lắng cho mình kể cả khi trong quá khứ, lúc tôi còn có đôi - tôi cũng chưa từng dè dặt và thấy mình mềm yếu đến mức đáng thương như thế! Kể cũng kỳ lạ, nhưng tôi tin có những khoảnh khắc chỉ khi vào đúng thời điểm và đúng đối tượng nó mới có thể tạo nên những rung cảm kỳ lạ đến cả bản thân họ cũng ko thể ngờ tới.
Thế nên mới có nhiều người cho rằng bản năng của con người trong một giây phút nào đó sẽ tố cáo chính họ và những ai chếnh choáng ngưỡng yêu thương sẽ rất khó để kiểm soát nổi bản năng của chính mình…
Và rồi chúng tôi như những người bạn xa lạ vậy, thi thoảng thấy trạng thái của nhau trên mạng xã hội, thi thoảng thấy thông báo thích trạng thái của nhau một vài lần…
Rồi thi thoảng cũng có một vài câu từ qua lại… rất ngắn rồi thôi…
Rồi tôi cũng có lúc đã nói rõ hết suy nghĩ trong lòng, đó là lần đầu tôi hiểu cái gì gọi là cảm xúc chỉ để nói nhau nghe dù rồi có khi một trong hai không ai còn nhớ nữa nhưng khoảnh khắc khi được nhìn rõ lòng mình, nghe rõ tim mình nó thú vị và thật tế biết bao nhiêu…
Đó là lần đầu tiên tôi học đòi những bạn nữ khác nhắn tin vu vơ, hỏi thăm nhảm nhí… Cũng là lần đầu tiên tôi ngượng nghịu biết bao khi bị người đó bắt ngay đúng bài…
Tôi không giỏi bày tỏ suy nghĩ của mình, còn bạn thì cứ kiểu “mình biết hết” làm tôi thấy mình rất đáng thương. Cảm giác rất giận nhưng không có lý do để giận nhưng để cảm thông cho những gì bạn nói tôi cũng không cảm thông hoàn toàn được…
Tôi không biết ở cuộc sống của bạn những người để ý bạn nhiều thế nào, hay ai ai cũng dùng "chiêu" này ra sao, tôi chỉ biết tôi đã rất khó khăn để bạn hiểu và đã chấp nhận việc làm rất trẻ con mà tôi chưa từng thử bao giờ…
Tôi cũng không biết bạn nhìn những bạn gái thích bạn ra sao, bạn có nghĩ tôi cũng như họ hay không, cũng hay dùng chiêu này trò nọ, tôi chỉ biết khi quyết định nói ra suy nghĩ của mình tôi đã phải mất rất nhiều thời gian để xác định và chắc chắn…
Vậy đó… khi bạn cảm mến một ai đó, đồng nghĩa với việc bạn cho họ quyền làm tổn thương chính bản thân mình.
Tôi bị trêu rất nhiều, khi mọi người biết một đứa con gái cứ cố giấu nhẹm mọi cảm xúc riêng tư, lúc buồn thì cười tươi như trẩy hội, lúc vui thì cũng chỉ hé một vài lời như tôi lại có lúc phải khốn đốn vì một người xa lạ như vậy. Tôi cũng cảm thấy mình khá không bình thường khi cứ phải luẩn quẩn giữa việc nghĩ ngợi và tự nhủ với bản thân rằng mọi thứ nhanh chóng đến sẽ vội vã rời đi… nhưng xúc cảm là thứ điên cuồng gì ai biết được?
Tình cảm là thứ khiến con người ta trở nên xa lạ với chính mình nhất không phải sao? Rõ ràng ta nhìn thấy mọi thứ, hiểu tận tường mọi thứ, vậy mà kêu chấp nhận hay buông xuôi là điều khó hơn cả việc ta chấp nhận lệnh sa thải hay bị giật mất ví tiền…
Nếu như nói thời gian cứ trôi đi rồi hôm nay cũng trở thành ký ức thì không phải cứ mỗi ngày nghĩ ngợi như vậy cũng trở thành ký ức về bạn rồi không? Nhưng nếu ngày nào cũng phải như vậy, cũng lại muốn nói và rồi lại thôi thế này đến khi nào mọi thứ mới hoàn toàn thành ký ức chỉ để nhắc lại chứ không để nghĩ lại được đây?

Em chọn một tình yêu khác, không phải là anh!

Thứ tình cảm anh dành cho em đó, có phải là quá tàn nhẫn với em không?
Khoảnh khắc mà anh vô tâm nhất với em, là khi anh nói với em rằng anh không hề yêu em. Thứ tình cảm của anh dành cho em chỉ là tình bạn, hoặc hơn một chút, nhưng chưa đủ để trở thành tình yêu.
Em nghe tim mình đập mạnh, muốn vỡ tung lồng ngực, và muốn được òa khóc nức nở. Nhưng còn mải giữ gìn lòng kiêu hãnh cho mình, em chỉ gật đầu và cười nhạt. Em nói, không sao đâu, vì chúng ta là bạn!
Sau nhiều ngày trôi qua, em vẫn ám ảnh vào đúng khoảnh khắc em được đón nhận câu trả lời. Là do trước đó em đã mơ tưởng quá nhiều vào những quan tâm và chào đón của anh. Là do em tự thêu dệt nên một câu chuyện tình lung linh như cổ tích. Với em, tình cảm trên đời này chỉ tồn tại ở hai dạng. Hoặc là yêu nhau, hoặc là làm bạn với nhau. Đã yêu sẽ yêu cuồng si và nồng nhiệt, không toan tính thiệt hơn, không ngại ngần ngăn sông cách núi. Còn tình bạn thì có thể vui vẻ và hòa thuận bên cạnh nhau bất cứ lúc nào, cũng sẵn lòng san sẻ cho nhau những tháng năm thanh xuân tuổi trẻ. Nhưng em còn quên mất, có một thứ tình cảm mà không ai muốn nhận, dù vậy nam nữ thời nay vẫn để vướng bước chân vào. Đó là thứ tình cảm không rõ là thích hay yêu, là thương hay mến. Thứ tình cảm anh dành cho em đó, có phải là quá tàn nhẫn với em không?
Ảnh minh họa
Em không thể học cách ngó lơ một người khi mà em trót yêu người ta thật lòng thật dạ, anh à!
Em cũng không thể thân mật trên mức bạn bè bình thường với ai đó ngày này qua tháng khác, để tự đặt mình vào một mối quan hệ không tên.
Ừ thì chỉ là cần nhau, gần nhau, rồi san sẻ đơn côi cho nhau thì có gì đâu mà khó? Nhưng rồi đó cũng chính là thứ tình cảm vô trách nhiệm nhất trên đời này. Rằng không có nghĩa vụ chăm sóc cho nhau, không cả trách nhiệm lo lắng cho nhau. Bởi, có là gì của nhau đâu mà đau, mà khổ? Có là gì của nhau đâu mà được phép giận, được phép hờn? Để rồi nay trong tay người này, mai có thể trong tay người khác, thản nhiên biện hộ với nhau rằng “chúng ta chẳng là gì của nhau cả, em à!”
Xin lỗi anh, nhưng em không làm được. Việc nhón chân bước vào tim anh là một việc hết sức sai lầm. Em cũng sẽ không để mình sai lầm thêm một lần nào nữa. Vì em không muốn chọn những ngày buồn tủi cho những ngày yêu, nên sẽ không cố chấp níu tay anh và chìm đắm trong sắc màu hạnh phúc ngày ngày đi vay mượn. Em, dù cô đơn, cũng sẽ mạnh mẽ để tự thương lấy mình. Cũng sẽ tự biết tìm đến người yêu và thương em vô hạn, hứa hẹn rằng sẽ có trách nhiệm với em. Em và người đó, sẽ có trách nhiệm với nhau trong cõi đời này anh ạ!

Wednesday, September 17, 2014

Vì cuộc sống có nhiều lựa chọn...

Chính vì có quá nhiều thứ chi phối, nên chúng ta mới không thể tự quyết định cuộc sống. Mỗi lần vấp ngã, trái tim lại chai sạn đi một ít. Mỗi lần tổn thương, bản thân lại tự động trở nên cứng rắn hơn.

Nhiều người trẻ vẫn tự hỏi, tại sao chúng ta luôn sống và cảm thấy cô đơn? Hoặc luôn sống mà cảm thấy bế tắc, mệt mỏi, luôn phải gánh gồng trên vai những trách nhiệm bị dồn vào đường cùng bắt buộc phải mang theo?
 
Là do chính bản thân chúng ta chọn lựa, không làm bạn với niềm vui, mà chỉ làm bạn với gánh nặng tinh thần.
Chính vì có quá nhiều thứ chi phối, nên chúng ta mới không thể tự quyết định cuộc sống. Và càng trưởng thành, chúng ta lại càng trở thành những con người khác. Dấu vết khắc nghiệt của cuộc đời bắt đầu khiến chúng ta phải khước từ ước mơ, khước từ những mong muốn của bản thân, để ép mình mau lớn.
 
Mỗi lần vấp ngã, trái tim lại chai sạn đi một ít. Mỗi lần tổn thương, bản thân lại tự động trở nên cứng rắn hơn. 

Mọi sự lựa chọn cũng vì thế mà bắt đầu trở thành áp lực.
 
Đã lúc nào bạn tự vấn, rằng đã lựa chọn gì cho cuộc đời mình hay chưa?
 
Vì cuộc sống có nhiều lựa chọn... 1
Mỗi sự chọn lựa đều mang hơi thở của sự sống, và cả sự đối đãi của bạn với chính mình. Tại sao chúng ta phải chọn áp lực và đau khổ? Tại sao chúng ta không thể chọn một cách khác, buông bỏ những thứ mà đã cố gắng đến mệt mỏi, và mạnh mẽ đối diện để nói lên suy nghĩ thật của mình, rằng sẽ chỉ làm những gì mình thích?
 
Lựa chọn để sống và lựa chọn để sinh tồn thực ra rất khác nhau. Lựa chọn để sinh tồn chính là cách lựa chọn để tiếp tục duy trì sự sống, còn lựa chọn để sống chính là cách hưởng thụ sinh mạng. 
 
Bất cứ ai cũng không thể ép buộc bạn phải sống như thế nào, hoặc phải lựa chọn con đường đi như thế nào. Chỉ có bạn là hoàn toàn có thể, và nhất định đừng lãng phí những sự lựa chọn đó.
 
Có ai đó đã từng nói: Hãy chọn lựa để ngày mai đừng hối tiếc. Kể cả có là sai lầm, kể cả trong mắt người khác có là điều điên rồ hoặc khờ khạo, kể cả vấp phải chướng ngại vật ngăn trở. Thế nhưng, cứ lựa chọn đi, chỉ cần bạn không cảm thấy xấu hổ, chỉ cần bạn ngẩng cao đầu, chỉ cần bạn thấy hạnh phúc, thế là đủ.
 
Cuộc đời mỗi người dài ngắn khác nhau, số phận mỗi người cũng vì thế mà tốt xấu cá biệt. Nhưng hãy cứ mạnh mẽ mà tin rằng, phải nắm chắc trong tay vận mệnh của chính mình. Chỉ có như vậy, mới có thể đặt chân đến bên cạnh vạch đích, chỉ có như thế mới vượt qua vạch giới hạn cuộc đời.
 
Vì cuộc sống có nhiều lựa chọn... 2
Quan trọng là, chúng ta có thể vượt qua nổi những rào cản sinh ra từ chính bản thân mình hay không. Hay là lại chạy trốn, lại đi theo những lối mòn đã cũ, hoặc giả chỉ là ngại thay đổi, ngại khác người, ngại phải đối diện với kết quả?
 
Tương lai chính là những trạm đỗ, sự lựa chọn của bạn chính là điểm dừng duy nhất không thể quay đầu. Nếu không quyết đoán, chỉ có thể bỏ lỡ hoặc quanh quẩn trong hành trình của chính mình. Khi ấy, cuộc sống sẽ chỉ còn là bi kịch!
 
Vậy đấy, cuộc sống có nhiều sự chọn lựa, tại sao chúng ta không chọn lựa sống cho riêng mình, và chỉ cho riêng mình? Sống để hạnh phúc và an nhiên, sống để tự do và nhàn tản.
 
Để giải thoát cho tâm hồn…
 
Hay nói một cách đơn giản là nắm giữ vận mệnh chứ không phải là bấu víu vào định mệnh.

Sunday, September 14, 2014

Chuyển Nhà Trọn Gói

Mỗi lần chuyển nhà luôn là sự  ”ngán ngẩm” của từng thành viên trong gia đình. Tự  thân vận chuyển từng vật dụng, đồ đạc,…đến nơi mới luôn là một việc mất nhiều công sức cùng thời gian  mà hiệu quả lại không cao, không theo như ý muốn vì không có phương tiện vận chuyển, đồ nghề, sắp xếp không đúng kỹ thuật gây đổ vỡ, tổn hại vật chất…
Nắm bắt được thực trạng đó cùng với mong muốn được hỗ trợ các gia đình mỗi khi có nhu cầu chuyển dọn nhà cửa.Chung toi mở ra Dịch Vụ Chuyển Nhà Trọn Gói  tại HN va TPHCM.
Với ban lãnh đạo và đội ngũ công nhân viên,  nhiệt tình sáng tạo và tận tuỵ trong công việc, sẽ mang đến cho khách hàng một dịch vụ tuyệt vời, với chi phí thấp, chất lượng phục vụ tốt nhất. Taxi tải Chuyen nha JSC  đã khẳng định được thương hiệu  chuyển nhà trọn gói không chỉ riêng TP.HCM mà còn ở các tỉnh lân cận khác.

Quy trình của dịch vụ chuyển nhà trọn gói
1. Tiếp nhận khách hàng
  • Sẽ tiếp nhận bất kì khách hàng nào có nhu cầu chuyển nhà, hoặc KH có thể liên lạc qua hotline: 09671118869  để biết thêm chi tiết.
  • Nhân viên sẽ ghi lại các thông tin của khách hàng (địa chỉ, số điện thoại, thời gian xin gặp trực tiếp khách hàng để khảo sát ,…)
Chuyển Nhà Thành Hưng Phát
2. Khảo sát và báo giá, ký kết hợp đồng
- Nhân viên Khảo sát của Chuyennhajsc.com  sẽ đến tận nơi khách hàng để khảo sát, đánh giá và tư vấn thực tế phương thức vận chuyển tối ưu và tiết kiệm chi phí nhất cho khách hàng.
- Sau khi thống nhất với khách hàng về cách thức vận chuyên, Chuyen nha JSC  sẽ tiến hành đưa ra kế hoạch vận chuyện theo đúng thời gian yêu cầu của KH đồng thời lập bảng báo giá chi tiết, tiết kiệm nhất có thể.
- Việc báo giá hoàn tất, khách hàng đồng ý và xác nhận, hai bên sẽ tiến hành giao kết hợp đồng vận chuyển.
3. Đóng  gói hàng hóa, trang thiết bị
Dịch vụ chuyển nhà tốt nhất Hà Nội
Hàng hóa của KH sẽ được đóng gói cẩn thận theo đúng qui định của Chuyen nha JSC , đảm bảo không thất lạc, nhầm lẫn trong quá trình vận chuyển.
4. Phân loại hàng hóa, bốc xếp và vận chuyển đến địa điểm mới
Đối với KH là đối tượng vận chuyển văn phòng, hồ sơ tài liệu sẽ được phân loại theo từng phòng ban, bộ phận rõ ràng cũng như nhà ở sẽ được sắp xếp như cũ:
- Đánh dấu theo từng phòng, từng bộ phận
- Đánh số theo từng thùng, từng phòng, từng bộ phận, từng cá nhân.
- Bốc xếp lên xe ôtô, vận chuyển đến địa điểm mới.
Chuyển hàng hóa cẩn thận, chuyên nghiệp
5. Bốc dỡ, chuyển đồ và lắp đặt tại địa điểm mới
- Tất cả hàng hoá, đồ đạc thiết bị được tháo dỡ cẩn thận, bốc xếp vận chuyển từ địa chỉ cũ tới địa chỉ mới.
- Đến địa chỉ mới, căn cứ theo hàng hóa đã được tháo dỡ và phân loại  sẽ được kê dọn, sắp xếp, lắp đặt theo yêu cầu của Quý khách.
- Với đội ngũ công nhân lành nghề, nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực vận chuyển văn phòng trọn gói,  Chuyen nha JSC  sẽ tiến hành vận chuyển theo đúng kế hoạch cũng như phương thức, quy trình đã đề ra.
Dịch vụ chuyển nhà tốt nhất
6. Sắp xếp hàng hóa, lắp đặt máy móc, thiết bị
- Sau khi vận chuyển Chuyen nha JSC sẽ tiến hành sắp sếp các loại hàng hóa, công cụ dụng cụ theo đúng vị trí yêu cầu của KH. Đồng thời cũng tiến hành lắp đặt và sắp xếp các loại thiết bị, máy móc theo đúng yêu cầu của KH.
7. Nghiệm thu
- Quá trình nghiệm thu sẽ so sánh tình trạng, số lượng hàng trước khi vận chuyển và sau khi vận chuyển,  Chuyen nha JSC sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm đối với những mất mát, hư hỏng đối với hàng hóa, trang thiết bị của Quý Khách hàng.
Chuyển nhà chuyên nghiệp
8. Thanh lý hợp đồng
- Sau khi hai bên tiến hành nghiệm thu, Chuyen Nha JSC  sẽ xuất hóa đơn chuyển Quý Khách hàng thanh toán và hai bên thanh lý hợp đồng đã ký kết.

Friday, September 12, 2014

Vì anh yêu một cô gái đa tình!

Con gái đa tình luôn hi sinh hết mình với tình yêu. Dù cá tính, khôn ngoan, sắc sảo tới nhường nào thì với tình yêu, họ luôn cuồng nhiệt, đôi khi đến mức dại khờ, mù quáng...
Xưa nay người đời, bất kể phụ nữ hay đàn ông vẫn thường có nhìn nhận không mấy thiện chí với những cô gái đa tình, đơn giản bởi theo quan niệm Á Đông đa số, phụ nữ đa tình là "lệch chuẩn".
Những cô gái khác nói về những cô gái đa tình thường cho rằng đó là hiểm họa cho những mối quan hệ của hai người vì đa phần những cô gái đa tình có một sức hấp dẫn đặc biệt đối với người đàn ông của họ.
Không chung thủy là cái mác bị gán cho những cô gái đa tình bởi một lẽ rất đương nhiên là những cô gái ấy đã trải qua rất nhiều cuộc tình với những người đàn ông khác nhau. Tuy vậy, ít ai nhận ra có những người cả đời chỉ chung thủy với một mối tình đơn giản vì họ không có sức hấp dẫn với nhiều người, thế thôi! Chính vì thế cần có sự phân biệt rạch ròi giữa "đa tình" và "lăng nhăng".
Ảnh minh họa
Con gái đa tình thường rất cá tính, chính vì thế nên mới có sức hấp dẫn đặc biệt với đàn ông. Nhiều người đàn ông thích những cô gái đa tình bởi trong các mối quan hệ, đặc biệt là yêu đương, họ luôn mang đến cho người đối diện những cảm giác không hề thông thường mà trái lại, vô cùng thú vị.
Đa tình thì đa đoan, đúng thật! Có lẽ bởi vậy mà đàn ông dù rất thích phụ nữ đa tình nhưng thường chỉ là muốn thử cho biết, dạo chơi thoáng qua chứ ít người muốn gắn bó lâu dài với những cô nàng như thế.
Bấy nhiêu lí do đủ để một cô gái đa tình trở nên "lệch chuẩn" theo những quan niệm cố hữu. Yêu một cô gái đa tình, anh sẽ không sao tránh được những rèm pha điều tiếng. Thế nhưng xin anh hiểu...
Con gái đa tình luôn hi sinh hết mình với tình yêu. Dù cá tính, khôn ngoan, sắc sảo tới nhường nào thì với tình yêu, họ luôn cuồng nhiệt, đôi khi đến mức dại khờ, mù quáng. Vì cô ấy có cách yêu anh đặc biệt như vậy nên hãy yêu cô ấy bằng một tình yêu cũng đặc biệt theo cách của riêng anh.
Con gái đa tình tuy rằng yêu nhiều thật đấy, trải qua vô số mối tình thật đấy nhưng sau cùng, ít người tìm được bến bờ viên mãn mà thường trở về cùng cô đơn, với cái tâm niệm của một kẻ thua cuộc, bất bình rằng không thể nào chạm đến tận cùng của bến bờ mang tên tình yêu ấy. Vì thế xin đừng để cô ấy chiến đấu hết mình rồi lại về tay trắng, hãy giữ cô ấy lại bên mình, giúp cô ấy có thể chạm tới bến bờ mà cô ấy ước mơ.
Con gái đa tình thường không thích trói buộc, bởi bất cứ ai hay bất cứ thứ gì. Những cuộc tình không đủ đậm sẽ không đủ sức níu chân cô ấy. Vì thế, nếu yêu một cô gái đa tình xin đừng trói chân cô ấy bằng những luật lệ của riêng anh. Nếu thực sự yêu và muốn ở cạnh cô ấy, hãy để cô ấy dần nhận ra anh là một người xứng đáng.
Vì cá tính nên tính độc lập thường đi liền với những cô nàng như thế. Họ thường tỏ ra bất cần, kể cả trong những mối quan hệ yêu đương. Tuy vậy, con gái thì vẫn là con gái, yếu mềm là điều không bao giờ tránh khỏi dù có cá tính tới đâu chăng nữa. Xin đừng vì những quan niệm xã hội mà can tâm đầu hàng hay những nỗi sợ hãi vô hình mà bỏ rơi cô ấy nhé...
Vì sâu thẳm trong những cô gái mang danh đa tình ấy, được yêu thương vẫn luôn là một khát khao cháy bỏng, sẵn sàng thiêu rụi mọi thứ, kể cả anh!

Người ta yêu vội vã

Vội yêu, rồi người ta lại vội trao cho nhau những lời mật ngọt, những thứ tưởng chừng như còn tuyệt vời hơn cả bầu trời muôn sao lung linh. "Yêu" chỉ như một phép bắt buộc mà họ nghĩ rằng mình phải có được. Để rồi thời gian sẽ chứng mình cho người yêu vội thấy - vội yêu có tuyệt như họ tưởng?
Một mai khi thức dậy, chợt bạn nhận ra cả thế giới đang đứng yên? Thời gian cũng dừng lại - dừng lại để ta cảm nhận được bao điều rất đỗi binh dị mà chỉ ngay ngày hôm qua thôi, ta vẫn thấy nó quá đỗi vô thường. Bông hoa hồng ngoài ban công hôm nay như một nữ hoàng khoác áo sương đêm quyến rũ, chú cún yêu hôm nay bỗng có những cử chỉ thật dễ thương hay gần gũi như mẹ, cảm giác ấm áp từ tình mẫu tử dâng lên tràn ngập hơn bao giờ hết!
Chẳng có gì đang thay đổi cả. Sự thật là như thế! Chỉ là bạn đang đi từng bước, từng bước chậm lại so với dòng đời vội vã để nhìn ngắm mọi sự vật. Cuộc sống hối hả cuốn người ta đi với thế giới thực tại. Biến cuộc sống trở nên thật nhạt nhẽo và vô vị. Và có lẽ chính vì thế, người ta vội vã tìm cho mình những thú vui tiêu khiển chẳng ích gì hay nhưng thứ tình cảm nông cạn nhưng một ly nước chỉ đựng đầy sỏi đá. Tình cảm thực sự có thể rung động nhanh như thế?
Yêu vội? Vì sao lại thế? Sao tình yêu lại vội vàng được chứ? Bạn có tự hỏi thế! Tôi tin là có rất nhiều người đã làm thế! Người ta sống ở thế kỉ XXI, không ai ép buộc tình duyện hay hôn nhân như những thế kỉ trước, vậy lý do là tại sao? Đơn giản thôi! Người ta cô đơn, vơ vội lấy một người gọi tạm là "yêu".
Người ta yêu vội vì họ chẳng cả quan tâm tới cái gọi là "tình yêu". Định nghĩa "có người yêu" khiến họ như bị cuốn đi theo nó. Chỉ cần hôm nay gặp, mai trò chuyện, ngày kia ngỏ lời và đồng ý, họ nghiễm nhiên trở thành một cặp! Sự thật rằng họ cũng biết là mình đang lừa dối chính bản thân. Họ chẳng hề rung cảm thật sự, đơn giản họ muốn chiếm lĩnh được cái đươc gọi là người yêu của nhau. Họ thú nhận với bản thân điều đó nhưng rồi lại gật đầu cho qua "À! Ừ kệ dù sao mình cũng đã "có người yêu". Họ biến tình yêu trở thành một thứ chỉ như một thú vui , nông cạn tới nỗi có cảm tưởng như nó mỏng manh chỉ tựa một mảnh giấy.
Vội yêu, rồi người ta lại vội trao cho nhau những lời mật ngọt, những thứ tưởng chừng như còn tuyệt vời hơn cả bầu trời muôn sao lung linh. "Yêu" chỉ như một phép bắt buộc mà họ nghĩ rằng mình phải có được. Để rồi thời gian sẽ chứng mình cho người yêu vội thấy - vội yêu có tuyệt như họ tưởng?
Yêu vội rồi thì cũng quên nhanh, bởi lẽ có điều gì để họ nhớ về nhau khi mà chấp nhận đối phương một cách quá dễ dàng. Cũng tựa như bạn chơi ghép hình, bạn nhanh tay nhặt lấy bất kì mảnh ghép nào rồi chắp vào tim mình. Đương nhiên những mảnh ghép sắc cạnh vô cảm xúc ấy sẽ không khớp với cái hình khối được ghép bằng những xúc cảm thật tuyệt vời và chân thành của con người.
Yêu vội - qua bao lần họ dần cảm thấy chán ngán với tình yêu. Thường thì họ đổ lỗi là tình yêu chẳng thú vị. Nhưng bởi tim họ chai sạn vì những thứ tình cảm chóng vánh chẳng bao lâu. Cái yêu vội đấy đã làm mất đi trong con người họ những cảm xúc thật sự của tình yêu.
Mỗi chúng ta chỉ được sống một lần, đường còn dài cứ đi thong thả. Đừng cứ vùi mình vào những nhu cầu của xã hội mà đánh mất đi tình cảm thiêng liêng nhất mà thượng đế bạn tặng cho loài người. Yêu bằng cảm xúc yêu bằng chính trái tim mình bạn nhé!

Thursday, September 11, 2014

Nếu chúng mình lấy nhau, thì sẽ như thế nào anh nhỉ

Nếu chúng mình lấy nhau, sẽ như thế nào nhỉ, 2 năm nữa, hay 3 năm nữa, tương lai thì không thể nói trước được rồi, vậy em có thể cùng anh xây đắp ngôi nhà nhỏ không? Em không biết nữa, chỉ biết rằng lúc này đây, em yêu anh, hôm qua hôm nay và ngày mai... Thời gian yêu anh cũng mới đây thôi nhưng cũng đủ để em mong muốn được chung sống cùng một mái nhà với anh, cùng gắn bó và làm đẹp cho tổ ấm của mình, anh yêu ạ!
Nếu sau này chúng mình lấy nhau, em muốn chúng mình sẽ có công việc thật ổn định trước khi chính thức thuộc về nhau vĩnh viễn. Em không cần chúng mình có một công việc kiếm ra nhiều tiền để trở nên quá giàu có, cũng không mong mình sẽ trở thành ông này hay bà kia. Chỉ cần một công việc có thể giúp chúng mình ổn định cuộc sống và không phải lo thiếu trước hụt sau. Chỉ mong mình luôn cố gắng mỗi ngày để chính chúng mình tốt hơn và biết chi tiêu đồng tiền mình làm ra một cách hợp lý nhất. Và cũng vì em không muốn chúng mình bị cuốn vào vòng xoay cơm – áo – gạo – tiền mà quên mất đi sự hiện diện của người còn lại trong cuộc đời mình. Trước tất cả mọi thứ, em mưu cầu sự bình yên trong ngôi nhà nhỏ có anh và em.
Nếu sau này chúng mình lấy nhau, em muốn lễ cưới của mình sẽ được trang trí bởi màu xanh blue và màu trắng tinh khôi. Màu xanh tượng trưng cho một tương lai tươi sáng với vô vàn niềm hy vọng của chúng ta và màu trắng tượng trưng cho những điều đầu tiên đẹp đẽ nhất. Và đương nhên, mọi thứ sẽ không chỉ dừng lại ở đó.
Nếu sau này chúng mình lấy nhau, em muốn căn phòng nhỏ của mình sẽ không có ban công mà chỉ có cửa sổ hướng ra ngoài, để mỗi sớm mai ánh nắng ấm áp sẽ gõ cửa đánh thức mình dậy. Em không muốn có ban công cũng bởi em không thích mỗi lần anh muộn phiền là lại lẩn ra đó một mình trầm ngâm. Sẽ tốt hơn nếu anh nắm tay em, ôm em vào lòng và cùng ngắm nhìn bầu trời sao kia, em sẽ nhỏ to vào tai anh, thổi phù chúng đi và rồi sớm mai anh sẽ giải guyết việc thật tốt. Em luôn mong muốn mình được là chỗ dựa tinh thần tốt nhất cho anh, chồng yêu ạ!
Nếu sau này chúng mình lấy nhau, có chắc sẽ không tránh được những lần đôi co, bất đồng quan điểm. Vì anh và em cũng chưa lần nào to nhỏ chuyện gì đến nỗi gay gắt nên em cũng chưa hình dung được anh tức giận sẽ như thế nào nhỉ? Dù sao tính anh em cũng hiểu, sẽ không có chuyện cả hai cùng gân cổ lên để gào đâu. Em muốn chúng ta sẽ nhau giải quyết những mâu thuẫn, tranh cãi một cách tinh tế và sâu sắc nhất chứ không muốn một trong hai người nhận bừa lỗi thuộc về mình để cố gắng lấn lướt cho qua mọi chuyện.
Nếu sau này chúng mình lấy nhau, em muốn con của chúng mình sẽ có cả gái và cả trai. Em muốn con trai thật giống anh, vì đó là cách duy nhất cho em được gián tiếp ngắm anh trưởng thành. Con gái thì hẳn xinh đẹp hơn mẹ nó rồi, những gì đẹp nhất của anh và em sẽ dành cho con hết. Em muốn tên ở nhà của hai đứa nó là... (thôi em sẽ nói sau cho anh biết). Tên thật là thứ mà chúng ta sẽ mang theo mãi mãi bên mình nên anh và em sẽ cùng nghĩ cho chúng những cái tên hay ho và đẹp nhất nhé.
http://anh.24h.com.vn/upload/4-2013/images/2013-11-20/1384915508-dai-gia-1.jpg
Ảnh minh họa
Nếu sau này chúng mình lấy nhau, em muốn mỗi buổi chiều sau khi đi làm về sẽ ghé chợ mua vài thứ về nấu cơm tối cho anh và con.Anh sẽ đi đón con nhé, anh sẽ cùng con chơi thể thao, sẽ có những khoảng thời gian cha con tâm sự và anh sẽ cho con những bài học thật bổ ích ngoài giờ lên lớp. Em sẽ ở nhà nấu nướng chờ anh và con về để cùng ăn bữa cơm gia đình. Sau bữa cơm tối, gia đình nhỏ của mình sẽ quây quần bên nhau, cùng nhau xem tivi và cùng ăn những món tráng miệng. Sau đó chúng mình sẽ dạy con học. Anh dạy con học Toán nhé, em sẽ dạy con làm Văn. Chúng ta cùng hướng con trở thành một nhân tố có ích cho xã hội sau này.
Nếu sau này chúng mình lấy nhau, em muốn sẽ có những ngày cuối tuần chúng mình "trốn" con để hẹn hò café như những ngày còn trẻ. Thỉnh thoảng anh sẽ chở em đi ăn tối, đi ngắm trăng này, cùng ôn lại kỷ niệm của ngày mới quen,... Cảm giác như những kỉ niệm về tình yêu ở những ngày trẻ tuổi đang trở về bên mình, để tình yêu của anh và em luôn rạo rực, luôn như thuở ban đầu, cuồng nhiệt và ấm áp.
Nếu sau này chúng mình lấy nhau, chúng mình sẽ ngày càng già đi và con chúng mình sẽ khôn lớn. Lúc đó em muốn cùng anh đi Nhật Bản ngắm hoa anh đào, và đây cũng là đất nước mà cả hai đứa khao khát được đặt chân đến. Rồi chúng mình sẽ về với biển Nha Trang, để cảm nhận cho bằng hết cái mặn mòi và hương vịnồng ấm của gió biển quê em ở cái tuổi xế chiều. Rồi chúng mình lại nắm tay nhau trở về Hà Nội, nơi đã gián tiếp đưa chúng mình đến với nhau.
Nếu sau này chúng mình lấy nhau, em muốn tình yêu tụi mình cứ mãi vẹn nguyên như lúc ban đầu. Em muốn những lần mệt mỏi, áp lực hay bế tắc, chỉ cần quay lại phía sau lưng là anh đã đứng sẵn ngay đó chờ em, sẽ dang tay để em chạy lại và ôm em vào lòng. Và anh cũng vậy, khi anh có những điều không.vui, mệt mỏi hay áp lực ở nơi anh làm, chỉ cần anh mở cửa, bỏ giày ra và bước vào nhà, mọi buồn phiền sẽ ở lại bên ngoài cánh cửa, trước mặt anh chỉ còn là những bình yên và ấm áp. Ngôi nhà nhỏ của chúng mình sẽ là nơi đầy ắp tiếng cười của niềm vui và hạnh phúc. Dù có đi đâu xa, em chỉ mong anh luôn nhớ rằng, có một nơi và những người thương yêu luôn chờ anh trở về.
Trước khi em viết những dòng này, anh có biết là em đã khóc cho bằng hết những muộn phiền và lo lắng của tương lai xa xăm kia tan biến hết và trôi sạch đi rồi. Vì em biết có ngồi đây mà nghĩ suy thì cũng khó mà lường hết được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng cho dù có biến cố đến đâu, chỉ cần anh vẫn nắm tay em, vẫn muốn em cùng xây đắp ngôi nhà tình yêu thì tình em vẫn trao anh sâu đậm như ngày hôm nay. Em tin sự cố gắng của cả hai sẽ được đền đáp xứng đáng. Và anh à, tất cả những điều em viết trên này có thể là mộng mơ, nhưng em sẽ cố gắng biến nó trở thành sự thật. Em tin là như vậy. Anh, hãy nói cho em biết anh cũng muốn những điều này chứ?!

Cảm ơn em, vì đã yêu anh

Người ta vẫn nói, cô gái lặng lẽ dành cả tuổi thanh xuân của mình để yêu bạn, chính là cô gái ấy đã yêu bạn như yêu chính bản thân mình.
Trong suốt quãng thời gian yêu nhau, ở bên nhau, trải qua cũng rất nhiều, cả hạnh phúc lẫn khổ đau, cả nụ cười và những giọt nước mắt. Đi đến chặng đường này, cô gái của anh chắc hẳn cũng đã không ít lần cảm thấy mệt mỏi, và anh thật sự muốn cảm ơn em, cảm ơn em vì đã yêu anh, cảm ơn em vì đã không bỏ cuộc và yêu thương anh bằng cả trái tim.
Trái tim chỉ biết hướng về em mà đập những nhịp xao xuyến cho đến giờ phút này đây, cảm ơn em vì đã chấp nhận nó, cảm ơn em đã cho anh cơ hội để trở thành chỗ dựa tinh thần của em, đã bao dung thứ tha để cùng nhau đi hết cả một chặng đường dài.
Anh biết chứ, cô gái của anh trong quá trình yêu anh đã phải trải qua rất nhiều điều, kể cả nỗi buồn và cũng biết bao lần thất vọng. Những cái ôm thật chặt phía sau lưng anh sau mỗi trận cãi vã, những lần nhỏ nhẹ xoa dịu trái tim anh mỗi lần anh gặp phải điều không may trong cuộc sống.
Ảnh minh họa
Người ta vẫn nói, cô gái lặng lẽ dành cả tuổi thanh xuân của mình để yêu bạn, chính là cô gái ấy đã yêu bạn như yêu chính bản thân mình. Dùng tuổi thanh xuân đẹp nhất để đắp đầy yêu thương nơi anh, ở bên anh những năm tháng rực rỡ nhất cuộc đời, cho đến bây giờ anh mới thấu hiểu được, cô gái của anh, có những lúc em đã phải chịu thiệt thòi đến nhường nào.
Cảm ơn em đã như một người mẹ, lo lắng cho anh mọi lúc, bao dung cho anh lúc cần. Hiểu con người anh hơn chính cả bản thân anh, để rồi luôn nghĩ đến cảm nhận của anh trước.
Cảm ơn em đã như một người bạn, vỗ về an ủi tinh thần anh mỗi khi tâm trạng anh tụt dốc không phanh vì những lần thất bại, những lần vấp váp mà chí khí đàn ông không cho phép anh được ngã gục. Mỗi lần mệt mỏi như thế, em đều là người ở bên cạnh khuyến khích anh tiếp tục bước về phía trước.
Cảm ơn em đã như một người tri kỷ, lắng nghe và thấu hiểu mọi tâm sự trong lòng anh, về những tham vọng và hoài bão, về những mâu thuẫn trong cuộc sống mà chính anh còn không dám chắc mình có thể hiểu được nó bao nhiêu.
Cảm ơn em vì đã trở thành người con gái anh yêu, luôn mỉm cười ở cạnh bên mỗi khi anh cảm thấy mình là thằng đàn ông thất bại, luôn tự hào về anh mặc dù anh không biết mình có gì đáng để em tự hào, luôn chăm sóc cho anh và yêu thương anh trọn vẹn.
Em có đang nghe chứ? Anh lại thổ lộ lần nữa với em này! Và em còn nhớ ngày đầu tiên chúng ta gặp gỡ không? Anh thì đang nhớ về ký ức ấy đấy, nó êm dịu như tấm chăn và ấm áp như ánh mặt trời, khi ấy anh đã hứa với bản thân mình, sẽ ở bên cạnh và trân trọng thiên thần đã đánh cắp trái tim anh đi cho đến cuối cuộc đời!
Anh rất ít nói điều gì là “mãi mãi”, nhưng bây giờ điều duy nhất anh muốn nói với em, cô gái của anh, “mãi mãi cảm ơn em”!

Em chọn cách yêu thương anh thầm lặng

Em chọn cách im lặng cho những yêu thương, khi ngoài kia có những niềm vui khác níu giữ chân anh.
Một chiều lang thang trên phố, thấy cô đơn len lỏi vào tận sâu ngóc ngách của tâm hồn, em mới thấy mình còn khờ dại lắm. Non nớt và yếu đuối, em chấp nhận đặt chân lên con tàu đưa em về một bến đỗ mà em không thể nào đoán trước được.
Phải mất bao lâu để em thôi không nghĩ về anh, người ta nói, khi yêu thường làm cho bản thân hồ đồ, là như con thiêu thân tin vào tình yêu đúng nghĩa, là luôn mơ mộng và đắm chìm trong hạnh phúc... nhưng không hẳn tất cả đều là như vậy. Yêu thương của em rất đỗi mờ nhạt, nó dường như thầm lặng đến vô hình, bởi đâu có ai biết được trong tâm em nghĩ gì đâu, cứ đơn phương yêu anh như vậy.
Em cứ nghĩ đó chỉ là thứ tình cảm thoáng qua, là chút cảm nắng nhất thời, là sự ngộ nhận vô cớ của bản thân, nhưng rồi thời gian cứ vậy, nó cuốn đi bao nhiêu thứ cảm xúc cũng như tình cảm của con người, nó có thể làm thay đổi suy nghĩ, tâm tư của ai đó, vậy mà, em vẫn luôn nghĩ về anh dù thế nào đi nữa.
Em không muốn thừa nhận mình thích anh, luôn cố tỏ ra vô tình không để ý, nhưng bản thân em không thể phủ nhận rằng, vẫn chú ý tới anh. Có phải rằng em đã yêu thương ai đó quá nhiều? Mỗi lần nhìn thấy anh, con tim em lại loạn nhịp, em cứ ngây thơ cho rằng đó là hưng phấn quá độ khi bắt gặp một thứ gì, đó mới mẻ, là vì thấy anh thú vị trong lần đầu nhìn thấy mà thôi, nhưng chợt nhận ra rằng, càng về sau thứ tình cảm ấy càng khác đi, rất nhẹ nhàng, rất ấm áp. Và thế là bản thân em hoang mang về cái sự "thích'' đó.
Em nghĩ ra hàng tá câu hỏi và rồi tự trả lời, rồi tự nhắc nhở chính bản thân, nên từ bỏ và thoát khỏi ý nghĩ về anh, trong em như một mối tơ vò khó gỡ, thứ cảm giác bứt rứt, khó chịu khi không lý giải được chính bản thân mình lúc này, để phải vò đầu bứt tóc chống đỡ lấy mớ cảm xúc ấy của mình.
Em đã từng suy nghĩ phải thôi nhớ về anh, thôi nhớ về nụ cười tỏa nắng, về tính cách ngồ ngộ của anh. Nhưng cứ mỗi chi tiết nhỏ, dù là anh chia sẻ trên mạng xã hội, hay là nghe qua người khác nói về anh, em đều chú ý, anh cười nói với rất nhiều cô gái khác, anh quan tâm tất cả mọi người, nhưng dường như anh không hề chú ý tới em, có thể lý do là em không nổi bật như bao cô gái khác, không có ấn tượng gì với anh, nhưng với em anh lại để lại ấn tượng vô cùng lớn.
Dù đã đi nghe lời khuyên của những người thân thiết, qua bạn bè và những anh chị có nhiều kinh nghiệm, nhận được rất nhiều lời khuyên khác nhau, lại càng làm em thêm lưỡng lự. Lý trí em không muốn nghĩ về anh nữa nhưng con tim em lại chẳng nghe lời. Người ta nói, sẽ rất thiệt thòi nếu tình yêu chỉ xuất phát từ một phía, càng thiệt thòi hơn nếu bạn là con gái.
Con gái nếu được một chàng trai nào đó yêu, có thể “mưa dầm thấm lâu” và cô ấy sẽ cảm kích tình cảm của chàng trai ấy. Nếu anh ta đủ tốt, đủ tuyệt vời, cô ấy sẽ đón nhận tình yêu này. Con trai thì khác, khi họ không có tình cảm với một cô gái nào đó, họ sẽ không bao giờ có thể rung động được, càng không thể đón nhận tình cảm của bạn được. Con trai sống thật với con tim mình, họ không cần người quan tâm họ, họ chỉ cần cảm xúc khi ở bên cạnh cô gái họ yêu. Con trai nói không, chắc chắn là không.
Em chọn cách im lặng cho những yêu thương, khi ngoài kia có những niềm vui khác níu giữ chân anh. Một chiều lang thang trên phố, thấy cô đơn len lỏi vào tận sâu ngóc ngách của tâm hồn, em mới thấy mình còn khờ dại lắm. Non nớt và yếu đuối, em chấp nhận đặt chân lên con tàu đưa em về một bến đỗ mà em không thể nào đoán trước được.
Ừ thì đúng rồi, yêu đơn phương thật khổ, chẳng thể công khai nhung nhớ mà cũng không thể quang minh chính đại mà quên. Yêu đơn phương là em ôm nỗi nhớ một mình mà gặm nhấm những khi nhớ anh,muốn gửi cho anh một tin nhắn nhớ thương, một câu hỏi thăm tình cảm cũng chỉ có thể âm thầm nguyện trong lòng, vì mình có là gì của anh đâu mà có thể ung dung nói câu “I miss you so much”.
Em sẽ không dừng lại những yêu thương, nhưng em sẽ ru ngủ những niềm tin dang dở, hãy an lòng và đừng sợ hãi, vì những yêu thương ấy lặng thầm...

Khi cô đơn trở thành một thói quen

Có những tháng ngày, cô đơn là một thứ gì đó rất đáng sợ với ta. Nỗi sợ phải đi về một mình, sợ phải loanh quanh trong những ngày lễ lộc một mình, sợ phải đối mặt với mọi thử thách trong cuộc sống một cách lẻ loi, đơn độc và thậm chí sợ cả cái cảm giác phải đi ngủ vì mỗi sáng phải thức dậy trong cô đơn là điều gì đó rất đáng sợ, đáng sợ đến vô cùng...
Có những tháng ngày, cô đơn là một thứ gì đó rất đáng sợ với ta. Nỗi sợ phải đi về một mình, sợ phải loanh quanh trong những ngày lễ lộc một mình, sợ phải đối mặt với mọi thử thách trong cuộc sống một cách lẻ loi, đơn độc và thậm chí sợ cả cái cảm giác phải đi ngủ vì mỗi sáng phải thức dậy trong cô đơn là điều gì đó rất đáng sợ, đáng sợ đến vô cùng...
Nhưng rồi những ngày mưa cũng qua đi, khi ta mang những nỗi buồn ra hong dưới nắng, mang những vết thương ra phơi hờ trong gió... Và rồi trong khoảnh khắc ấy, khi gió và nắng hong khô tất cả là lúc cảm giác cô đơn trở thành một thói quen - một thói quen mà đến tận sau này bạn sẽ nhận ra nó rất khó để từ bỏ bởi bạn sẽ ngộ ra sự cô đơn có thật nhiều ý nghĩa...
Ảnh minh họa
Sẽ không còn cảm giác dựa dẫm vào bất kỳ ai, những nỗi buồn ngày xưa cần có người tâm sự nay đã biết tự gói ghém bản thân vào một góc gọi là "ký ức"...
Sẽ không còn ngại ngùng khi mua một chiếc vé xem phim duy nhất cùng một túi bỏng ngô và chui vào rạp một mình...
Sẽ không còn phải lo lắng nghĩ suy phải đi đâu, về đâu vào những dịp lễ, cũng chẳng phải suy nghĩ mua quà gì vào ngày kỷ niệm...
Sẽ không còn ràng buộc khi có thể tự do tìm hiểu bất kì một ai đó mà ta gặp gỡ... và sẽ không còn cảm giác chờ đợi những tin nhắn mỗi ngày...
Sẽ không còn cần một lời an ủi, chẳng cần vòng tay của một ai bởi bản thân đã học đựoc cách tự đứng lên và tự dỗ dành,...
Sẽ không còn cái cảm giác muốn yêu thương và mãi chạy theo cảm xúc vì lý trí sẽ được sử dụng để giải quyết vần đề triệt để hơn. Và khi ấy, những tổn thương dường như sẽ được giảm đến mức tối thiểu...
Cứ như thế nỗi cô đơn trở thành một thói quen nhưng nó lại không đáng sợ như chúng ta vẫn từng nghĩ bởi bạn sẽ nhận ra đó chỉ là một khoảnh khắc nào đó để chúng ta nghỉ ngơi và nhìn lại những chặng đường đã qua. Là lúc để ru mọi thứ ngủ yên trong quá khứ, là lúc để ta tập đứng lên và đối mặt với những nỗi buồn, là lúc ta tập làm quen với cái cảm giác mà bất kì người nào cũng phải nếm trải ít nhất một lần trong đời... Và khi đã quen với cô đơn sẽ là lúc không có bất kì sợ hãi nào có thể đe dọa chúng ta... Hãy tập làm quen với cảm giác ấy bởi rồi bạn sẽ cảm thấy mình mạnh mẽ hơn rất nhiều...

Anh đã tự tay gạt bỏ niềm tin của em rồi đấy!

Anh biết em đã xây dựng niềm tin của anh trong em như thế nào không?
Mỗi ngày qua đi, em tự cho mình tin anh thêm một chút, một chút... đủ đến một lúc nào đó em có thể tin anh mọi lúc mọi nơi, cho dù anh không bên cạnh em, cho dù những tin nhắn, những cuộc điện thoại không được reply thì em vẫn tin tưởng rằng anh không bao giờ lừa dối em.
Vậy đấy, em đã từng kiên nhẫn học cách tin anh từng chút, từng chút như thế đấy, để sau mỗi ngày niềm tin của anh với em ngày một vững chắc, và đến một lúc nào đó, vứt anh ở bất kì nơi đâu, dù cả tuần chẳng liên lạc gì, dù khoảng cách của anh và em có xa đến nhường nào, dù anh ở bên cạnh bất kì ai có thể khiến anh "say nắng" thì anh vẫn vững tin rằng luôn có em ở bên.
Ảnh minh họa
Và rồi tất cả những gì em nhận được sau khi cố công xây đắp là gì? Là anh phá vỡ tất cả nó chỉ trong một tích tắc yếu lòng của bản thân, anh để em đứng trơ chọi giữa đống niềm tin vỡ nát ấy trong tiếc nuối. Chẳng cần phải tỏ ra mạnh mẽ, rằng em không sao đâu, rằng em sẽ làm lại, rằng e, sẽ ổn thôi... Em đã khóc, rất nhiều cho những vụn vỡ ấy.
Em là một con bé lãnh đạm với tất cả mọi việc trên đời nhưng người duy nhất em không thể lãnh đạm được là anh. Em đã có thể điên lên, em có thể phá tan tất cả, em có thể khiến anh giày vò và day dứt đến không thể chịu nổi nhưng rút cuộc em làm điều đó để làm gì? Để tự làm tổn thương cả em và anh ư? Có gì thay đổi không? Niềm tin của em có được gây dựng lại không? Em sẽ tin anh nhiều hơn ư? Không, em có thể ngu ngốc khi hết mực tin tưởng ấy, nhưng em sẽ không ngu ngốc tự làm đau chính mình nữa.
Anh ạ, những thứ đã vỡ dù có cố chắp vá để gây dựng lại cũng không còn được như xưa nữa, cũng như em và anh thôi, mãi mãi, và cứ thế chúng ta cứ xa nhau, cứ tự đẩy nhau ra xa thật xa như thế, đến lúc cả hai đều mệt nhoài mà buông tay ra. Anh đã tự tay gạt bỏ tất cả rồi đấy, và giờ anh vui rồi chứ?
Còn em, thì quá mệt rồi!

Trong tình yêu đâu ai cần một sự thương hại

Con người ai cũng có lúc yếu đuối, ai cũng có lúc gục ngã, ai cũng có khi cần lắm một vòng tay. Nhưng vượt trên tất cả, chúng ta vẫn có lòng tự trọng riêng của mình và chẳng mấy ai cần níu lấy sự thưong hại từ kẻ khác...
Tình yêu không phải lúc nào cũng xuất phát từ hai phía, có những lúc nó chỉ đến từ một người duy nhất và khi đó tình cảm ấy được gọi bằng hai chữ "đơn phương". Cũng có khi tình yêu xuất phát từ cả hai nhưng lại nhạt phai theo năm tháng để rồi chỉ còn lại một người yêu sâu và đậm hơn kẻ còn lại. Những lỗ hổng, những khoảng không, những chỗ trống giữa cả hai khi ấy là lúc mà sự thương hại có dịp len lỏi vào bên trong, lấp đầy những khoảng trống bằng những hành động mang tính chất vì nghĩa vụ hơn là tình cảm.
Ảnh minh họa
Thế nhưng sự thương hại chẳng bao giờ được hoan nghênh bởi kẻ được nhận mà chỉ luôn được chấp thuận và tự hào bởi kẻ cho. Những người ấy ban phát sự thương hại như một nghĩa vụ thiên liêng, như một trọng trách mà họ nghĩ rằng khi hoàn thành thì cả hai đều vui vẻ và ít nhất bản thân họ cũng đã sống đúng và làm được một việc thiện. Nhưng hỡi những con người u mê lạc lối ơi, trong tình cảm thì chẳng mấy ai cần một sự thương hại từ kẻ khác. Có những lúc sự phũ phàng sẽ giúp con người ta quên đi thật nhanh mà chẳng buồn luyến tiếc còn hơn cứ sống trong cái ảo mộng thật đẹp để rồi khi tỉnh giấc mới biết thì ra mình chỉ "được thương hại" mà thôi. Cái cảm giác ấy sẽ còn đáng sợ hơn rất nhiều khi phải đối diện với sự thật rằng mình vốn chẳng được thương, cũng chẳng được yêu mà chỉ đang được ban phát cho chút tình nghĩa còn xót lại sau khoảng thời gian dài cùng nhau chia sẻ mọi thứ...
Ở góc nhìn của kẻ ban phát, bạn sẽ chẳng bao giờ thấy được sự mạnh mẽ cũng như lòng tự trọng của người được nhận mãnh liệt như thế nào. Vậy nên đừng áp đặt rằng họ sẽ vui, sẽ mừng rỡ với chút mảnh vụn nhỏ nhoi mà bạn ban tặng. Có thể ở một khoảng thời gian nào đó, hình ảnh của bạn sẽ thật đẹp, thật tuyệt vời và cao cả,... Nhưng khi nhìn lại một chặng dài đã đi qua, khi mọi thứ vỡ lẽ ra thì đó là lúc hình ảnh của bạn dần trở nên xấu xí hơn bao giờ hết. Lời cảm ơn tình yêu ngày nào bạn trao tặng sẽ được thay thế bằng lời cảm ơn vì đã thức tỉnh người khác sớm hơn bởi cái sự thương hại mà bạn đang ban phát và che đậy những gì đang diễn ra.
Vậy nên khi đã hết thương thì xin đừng hại... Hãy cứ dũng cảm mà nói ra dù sự thật có phũ phàng đến nghiệt ngã.Bởi trong cuộc sống chúng ta, nỗi đau nào cũng có thể vượt qua nhờ vào bản năng sinh tồn mà loài người vốn có. Ai rồi cũng sẽ phải đứng dậy và bứơc tiếp thay vì cứ ngủ vùi trong đau thương và những ảo giác không tồn tại. Và quan trọng nhất là bởi vì trong tình yêu, có mấy ai cần... một sự thương hại cho riêng mình...

Lê Minh Sơn: Cắt tóc, chuyển nhà và... cảm ơn Lệ Rơi

"Thực ra chúng ta phải cảm ơn Lệ Rơi vì cũng nhờ có Lệ Rơi mà chúng ta hiểu rằng đám đông không phải lúc nào cũng đúng".
Gặp lại Lê Minh Sơn ở một quán cà phê quen thuộc trên phố Nguyễn Chí Thanh thấy anh không còn để mái tóc dài bồng bềnh luôn phải buộc cao hoặc búi tó như trước. Sơn cười hềnh hệch: "Cắt tóc ngắn rồi nhé, chuẩn bị xem Lê Minh Sơn thay đổi".
Lê Minh Sơn vẫn vậy, dù tuổi ngày một lớn thêm nhưng anh - một chàng trai đã xấp xỉ độ tuổi 40 vẫn tạo cho người đối diện một hình dung khó mường tượng. Lúc người ta thấy anh như một "ông cụ" đầy chiêm nghiệm lúc lại ngây thơ, nhí nhố, bốp chát như một thanh niên mới lớn.
Anh từng bảo trên đời này cái râu, cái tóc là tài sản quý nhất của Lê Minh Sơn, sao lại cắt phăng đi làm gì?, hỏi Lê Minh Sơn, anh cười ha hả: "Năm ngoái đi làm nhiều dự án, tóc dài ngoằng lại chẳng có thời gian chăm sóc, xơ và rụng cả búi nên thôi giờ cắt đi để có bộ tóc mới. Tôi thích sự bí hiểm mà lúc nào tôi chả bí hiểm... ".
Không chỉ thay đổi về diện mạo bên ngoài, Lê Minh Sơn còn khoe vừa chuyển nhà mới, đó là một căn hộ đẹp nằm trên đường Lê Văn Lương. Anh hào hứng: "Về nhà mới thích lắm. Có bể bơi cho bọn trẻ con tắm táp thoải mái. Thích ơi là thích..."
Lê Minh Sơn cũng khoe vừa cho ra mắt CD hát ru với tựa đề "À ơi..." dưới sự hỗ trợ đặc biệt của một công ty. Anh bảo lý do thực hiện là bởi thực tế hiện nay nhiều bà mẹ trẻ không biết hát ru con hoặc chọn cách ru con bằng nhạc trẻ.
Lê Minh Sơn, Tùng Dương, hát ru, Thu Huyền,
Nhạc sĩ Lê Minh Sơn.
Cũng theo Lê Minh Sơn, album với sự tham gia của các nghệ sĩ tên tuổi như nghệ sĩ quan họ Thúy Hường, nghệ sĩ chèo Thu Huyền, các ca sĩ Hồng Vy, Thanh Thúy, Khánh Linh... với những làn điệu dân ca quen thuộc như: Cò lả, Ru con, Ru em, Ru thằng Bờm, Lý Vọng Phu...
Lê Minh Sơn chia sẻ rằng ai cũng được sinh ra từ một miền quê nào đó và một lúc nào đó cũng sẽ cần những sợi dây tinh thần để được trở về... Trước khi có đĩa hát ru, bản thân anh cũng toàn phải hát ru con bằng những câu hát ru tình cờ nhớ được, còn khi có đĩa chỉ việc... bật nhạc.
"Là một người con của làng, của ao chuôm đồng ruộng, tôi luôn tin rằng một đứa trẻ khi được thấm đẫm văn hóa làng, văn hóa thuần Việt thì khi vào đời cũng sẽ dễ có được một tâm thế vững vàng hơn và chừng mực hơn trước những giá trị sống thuộc về những nền văn minh khác...", Lê Minh Sơn chia sẻ.
Lê Minh Sơn cũng bày tỏ sự tiếc nuối khi mảng âm nhạc thiếu nhi nhiều năm qua gần như bị bỏ rơi trên thị trường băng đĩa. Anh nói:"Khi xem Quán quân The Voice Kids mùa đầu trình diễn ca khúc Đá trông chồng" mà tôi trào nước mắt. Không phải vì thấy nó hay quá mà là chán quá vì người lớn chúng ta đã bỏ trống mảng nhạc thiếu nhi, "làm khó" các em quá. Văn hóa của chúng ta đang vỡ dần như bóng đá vì những khoảng trống không dễ gì bù đắp ngày một ngày hai...".

Đôi khi một chương trình nào đó được khán giả bình luận sôi nổi trên cộng đồng mạng, báo chí vào cuộc có người lại tưởng như thế là thành công, gây sức ảnh hưởng ghê gớm lắm nhưng Lê Minh Sơn lại không nghĩ như thế. "Thực ra chúng ta phải cảm ơn Lệ Rơi vì cũng nhờ có Lệ Rơi mà chúng ta hiểu rằng đám đông không phải lúc nào cũng đúng và cần thiết" - Lê Minh Sơn chia sẻ.

Wednesday, September 10, 2014

Anh nhớ những kỉ niệm của chúng ta

Em à! Cũng ba tháng sau ngày mình chia tay rồi em nhỉ? Ba tháng đủ để một hạt giống nảy mầm, ba tháng đủ để chuyển giao một mùa mới. Thế nhưng ba tháng là chưa đủ dài để anh quên được em.còn ba tháng trái tim em đã quên mất anh là ai. Ngồi nhâm nhi tách café anh nhớ ngày của ba tháng qua.
Anh nhớ rõ những kỉ niệm của chúng ta...
Nhắm mắt lại anh nhớ ngày đầu anh xa em - cả thế giới như sụp đổ. Anh điên cuồng tìm đến tất cả nơi chúng ta cùng đến. Nó vẫn thế, hàng ghế đá trước cổng trường đại học vẫn im lìm, Công viên vẫn đông như những ngày cuối tuần ta đi cùng nhau. Nhưng chỉ có chúng ta thay đổi. À mà không phải! Đúng hơn chỉ có anh thôi vì em cũng đang hạnh phúc như lúc em cùng đi với anh mà. Chỉ có anh là một mình cô đơn như ngày em chưa đến. Nhớ có lần em nói “anh, em sẽ mang quá khứ anh đi nhé, mang người yêu cũ anh đi nhé. Em sẽ đến hiện tại của anh. Chỉ em thôi đấy” - Đúng. Em đã mang quá khứ anh đi rồi em à, nhưng mang cả tương lai anh đi luôn. Vốn dĩ anh đã không đau như thế nếu em đừng mang quá khứ anh đi em đã làm anh hi vọng và ngốc nghếch cho rằng có em anh có tất cả rồi. Rồi để anh chênh vênh trong mê cung do em tạo ra. Loay hoay mãi không tìm thấy lối ra, thế là anh quyết định bỏ cuộc ngồi đó giam mình trong nó chờ một người khác không phải là em.
Ngày đầu của tháng đều tiên xa em, anh đọc lại tất cả tin nhắn của hai ta. Anh thấy có một tin nhắn thú vị và sến súa lắm - anh đọc lại cho em nghe nhé. “Anh tình yêu không có kết thúc đúng không anh?”. Hì, em biết không? Khi đó anh đã suy nghĩ nhiều, anh vô tư cho rằng tình yêu là vô hạn. Mấy ai biết được mình yêu một người bao nhiêu. Và bây giờ anh cũng nghĩ thế nhưng anh nghĩ thêm là không có khái niệm kết thúc trong tình yêu chỉ có một người bỗng dưng hết yêu còn người còn lại thì nhớ mãi. Anh không nghĩ là có một ngày em làm anh một con người vốn khô khan trở nên sến súa như em thế nào?
Anh đã từng nghĩ trong tình cảm của một người trải qua nhiều đổ vỡ thường thì họ không yêu người tiếp theo 100% vì trái tim của họ vốn dĩ luôn còn một góc cho người đã đi ngang đời họ. Có thể góc đó dành cho sự thù hận hay dành cho sự vị tha mong ngày trở về. Em không phải tình đầu của anh nhưng anh đã dành cho em 100% trái tim mình. Anh không hiểu tại sao lại như thế? Do anh ngốc hay do em quá sắc sảo. Đúng là tình cảm như một cơn mưa, không phải cơn mưa nào cũng gội sạch những bụi bẩn của quá khứ mang lại cái tươi mát cho tương lai mà đôi khi nó còn làm cho con người ta cảm nặng - cơn mưa của em làm anh cảm ba tháng rồi đấy em.
Nhớ thêm một kỉ niệm về ta nữa em nhé, ngày đầu của tháng thứ hai anh vô tình đọc lại tin nhắn cuối cùng của em. “Quên em đi. Hết yêu rồi. Mình không hợp nhau. Em đã tìm được người làm em hạnh phúc. Em muốn anh hạnh phúc anh nên tìm hạnh phúc cho riêng mình” - Ừ em, anh sẽ đi tìm hạnh phúc của mình. Nhưng có một chuyện anh có thể nhờ em giúp được không? Đó là trả hạnh phúc lại cho anh đi. Anh bỏ quên nó ở em lâu rồi. Anh đã không trả lời tin nhắn đó. Vì nếu anh trả lời là anh chấp nhận sự kết thúc anh chấp nhận mình xa nhau. Nhưng anh chưa đủ can đảm em à. Và anh cũng biết rằng bạn trai mới của em như thế nào... Vì em biết không nó đã từng là bạn anh đấy. Anh đủ hiểu nó nhưng mà anh không còn đủ tư cách để phán xét nó như thế nào. Và cũng vì yêu một người đôi khi bạn không chỉ đơn thuần là yêu mà phải yêu và chấp nhận cả sự sai lầm của họ. Nên anh quyết định im lặng và đứng sao. Mà em này đừng nghĩ im lặng có nghĩa là hết yêu, đứng sau có nghĩa là chấp nhận nhé. Chỉ là muốn kết thúc bớt đau hơn,để cho sự ra đi nhẹ nhàng nhất thôi em...
Giật mình anh trở về thực tại, lần này anh nghĩ về chính mình. Thời gian qua anh cảm thấy mình yếu đuối hẳn ra. Quên mất con người mình đã từng mạnh mẽ như thế nào? Quên mất mình đã là người quen sống với nỗi đau, quên mình là người luôn cho người khác mượn đôi vai. Thế mà anh lại tìm một đôi vai để tựa vào yếu đuối thât. Nhưng anh tin mình sẽ nhanh trở lại như ngày đầu chưa gặp em thôi - Một người luôn cười, khó hiểu và sẽ không còn buồn nữa. Mà này đừng nghĩ anh không có trái tim em nhé. Em không thấy anh buồn vì anh không chỉ có trái tim mà anh còn có cả đầu óc. Lý trí không cho phép con tim buồn vì em và cũng vì em lý trí quyết đóng kín con tim anh một lần nữa... Cạn ly cafe này anh sẽ là một con người mới - nhưng trái tim thì cũ kĩ.
“Mỗi khi tình đắng mắt bỗng cay.
Nhưng tình xa rồi ta vẫn say”

Vì anh chỉ là một vị khách lạ qua đường

Nó đã thương nhớ một vị khách sẽ không dừng chân lại quá lâu bên đời.
Sài Gòn bắt đầu vào thu, trời se se lạnh, vì gió, vì mưa. Không gian đêm im lìm đang vây trùm lấy nó. Chỉ có chút sáng le lói của màn hình đang yếu ớt phản xạ lại bóng đêm. Có vẻ như nó dần quay trở lại điểm xuất phát, khi mà bóng đêm nó quen thuộc và từng say đắm kia đang trở thành kẻ bóp nghẹt trái tim nó.
Trên đời này, ngoái trước nhìn sau, có biết bao nhiêu mối quan hệ đã vỡ tan. Nó quen với việc sống một mình. Ngày xưa, nó mơ mộng lắm, nhưng lại chẳng rung động với ai cả. Vấn đề của nó giống rất nhiều cô gái khác. Họ luôn mong chờ yêu thương, nhưng dường như chữ duyên chưa vương nợ. Nó khao khát thứ tình cảm mà bao người trao nhau mỗi ngày. Có độ nó thảnh thơi buông câu status: "Giá như trên đường đời tấp nập, tôi bắt gặp một ai đó bộ hành cùng tôi, một đoạn thôi cũng được!". Cô gái như nó, bên ngoài lãnh đạm bao nhiêu thì bên trong cũng lãng mạn như ai, nó đã có suy nghĩ ấy khi thở dài thốt ra mấy lời non trẻ.
Ảnh minh họa
Và cuối cùng, nó đã gặp! Như nó từng mong muốn. Có người bất chợt xuất hiện, rồi cứ thế len lỏi vào cuộc sống của nó, khiến nó chao đảo. Chẳng phải thứ sét đánh diệu kỳ nào cả. Nó thậm chí đã dùng cả lý trý của mình để cố gạt phắt cái suy nghĩ rằng nó đang để ý một ai đó - người luôn xuất hiện cùng một nơi cùng một khoảng thời gian với nó. Cho đến một ngày, nó phải chấp nhận rằng mình đã say, say một người hoàn toàn xa lạ. Nó đã vương thương nhớ một người mà ngay cả việc muốn quan tâm khi thấy người đó có chuyện buồn, cũng không có tư cách gì để chen chân vào. Nó ghét thứ cảm xúc của mình. Khi đến một ngày, chốn quen giờ cũng trở thành nỗi niềm có thể sát thương nó, vì nơi đó có anh.
Khách! Là kẻ sẽ luôn mỉm cười, nồng nhiệt nắm tay, thi thoảng cười to, thi thoảng sẻ chia. Và rồi cái kết vẫn là rẽ lối. Đôi khi, khách đi còn chẳng kịp để lại lời chào. Thế mà có đứa ngốc từng mong gặp khách. Rồi tin là mình sẽ vui biết bao nếu gặp. Hẳn nó chẳng nghĩ được nhiều hơn thế. Cuộc sống thường ngày của nó là đây, căn phòng này, góc tường quen thuộc, cái nhìn như vẫn!
Nó lỡ vương rồi, vương khuôn mặt khách. Nó cũng biết rõ, chẳng làm gì được hơn. Khách đi rồi bỏ lại mình nó, câu chuyện còn dở dang chưa kể, với mảnh ghép chưa trao, nụ cười chưa ấm... Kẻ ở lại, sẽ thẫn thờ hơn, trầm lắng đi, rồi vùi bản thân vào khoảng thời gian vô thức. Nghi hoặc bản thân hay vờ như suy nghĩ, thì trong nó cũng có thứ đã thành mảng lớn, nặng trì - vô vọng.
Mọi ngày vẫn trôi, mọi người vẫn qua, nó vẫn cười như vốn lẽ, vẫn gật đầu chào hỏi những yêu thương. Nó nhận ra đã quá lâu nó không ôm 1 ai đó, thì thào nhỏ to với 1 ai đó. Nó đã quen với việc kể những câu chuyện của mình, với bức tường đêm. Rồi nó sẽ lại già đi, ngày qua ngày vẫn là nó, ở đó, mình nó!
Hôm nay, nó tính dọn dẹp. Nó sẽ vứt bỏ 1 số thứ, cất giữ 1 số cái mới, và nhấc chân lên. Nó sẽ vẫn lại mơ mộng trong im lìm, nhìn vào khoảng bao la trong vô thức. Nó đợi chờ một điều không rõ, mà có khi cũng không là gì cả. Cứ ngồi thế. Nó tin rằng, chúng ta vốn chẳng cần cố gắng gì để nhớ - để quên. Với nó, dù chỉ gặp 1 người khách thôi, cũng đã là điều quá tuyệt rồi.
Ta biến mất trong cuộc sống của nhau, nhẹ nhàng như tất lẽ. Nó nên nghĩ vậy, vì anh chỉ là một vị khách mà thôi. Vị khách trên con đường rất dài nó đã gặp được.
Người ta bảo chỉ có khách rồi sẽ quên thôi!

Rồi chúng ta sẽ là cũ trong nhau

Lần đầu tiên chị biết ghen, mà lại là ghen với quá khứ. Buồn cười em nhỉ? Kiểu như dùng hết sức bình sinh để đánh nhau với cái bóng trên tường, vật vã mồ hôi nhưng nhận ra mãi mãi không thể nào thắng được.
Viết cho em, người của hôm qua.
Chúng ta chưa gặp nhau bao giờ, nhưng chắc rằng chúng ta có những điểm giống nhau, hoặc ít nhất chúng ta có một điểm chung: yêu thương và được thương yêu cùng một người đàn ông, dù khác nhau thời điểm.
Hôm nay chị viết cho em những dòng này (mà chị không nghĩ sẽ gửi trực tiếp cho em) không phải với thái độ tự tin tự mãn, càng không phải có ý thương xót em, mà là để nói với em lời cảm ơn.
Hôm nay chị vô tình xem lại những hình ảnh ngày em và anh ấy còn bên nhau. Chị ghen. Chị khóc. Rồi anh ấy ngăn chị, không cho chị xem những dòng tin nhắn trò chuyện với em, chị càng khóc to hơn. Chị kết tội anh ấy giấu chị là để bảo vệ em, bảo vệ kỉ niệm của hai người. Đó là một khoảng trời mà chị không thể nào che lấp hay thay khác đi được. Lần đầu tiên chị biết ghen, mà lại là ghen với quá khứ. Buồn cười em nhỉ? Kiểu như dùng hết sức bình sinh để đánh nhau với cái bóng trên tường, vật vã mồ hôi nhưng nhận ra mãi mãi không thể nào thắng được.
Rồi chị cứ ngồi im nhìn anh ấy mà nghĩ: vòng tay này từng là của em, bờ vai ấm này từng là của em, nụ hôn này từng là của em… Tất cả, tất cả những gì hiện hữu trước chị bây giờ đã từng trọn vẹn thuộc về em. Chị từng bảo người ta ghen chỉ có hai lí do, một là không tin tưởng đối phương, hai là không tin bản thân mình có thể giữ được đối phương. Trong trường hợp này, lí do thứ hai là đúng hơn cả. Chị tự thấy mình không bằng em, cô gái ạ. Thì ra ghen là như vậy.
Nhưng rồi sau đó chị lại thấy mình có lỗi với em. Bởi chị cũng từng đứng ở vị trí của em bây giờ, nhìn yêu thương rời tay và buộc lòng phải gắn vào đó hai chữ đã từng. Cảm giác đó nó lặng người đến tê dại. Em có thể trách chữ duyên giữa em và anh ấy không đủ dài để có thể có thêm nhiều nữa những ngày mai, và em cũng có thể trách chị quá đỗi vô duyên, khi là người chậm chân nhưng sau tám năm – ngay khi em vừa xa – chị lại trở về đứng sau lưng anh. Em hoàn có thể làm điều đó, cũng như em cũng có thể nhìn chị bằng ánh mắt tự hào, vì nụ cười của chị bây giờ, cũng chỉ là được nhường lại từ em.
Vậy nên chị thật lòng muốn nói cảm ơn em...
Cảm ơn em vì đã “chịu đựng” cái sự điên của anh ấy, quan tâm, chăm sóc anh ấy trong ngần ấy thời gian.
Cảm ơn em đã bắt kịp và giữ lửa nhiệt huyết trong lòng anh ấy, điều mà chị thấy chị chưa làm được, cho đến bây giờ.
Cảm ơn em về những cái ôm ấm áp, những chiếc hôn thật nồng đã dành cho anh ấy. Chị tin rằng anh ấy cũng đã rất hạnh phúc ở những ngày có em.
Cảm ơn em vì những lời yêu thương, những câu nói động viên khi anh ấy chùn lòng, mệt mõi. Em cũng đã là một điểm tựa rất tốt với anh ấy mà đúng không?
Em ạ, sẽ chẳng có gì chắc chắn được rằng chị sẽ là người anh ấy chọn đi cùng đến cuối đường hạnh phúc. Biết đâu rồi ngày mai sẽ có cô gái khác ngồi lại viết những dòng như này, gửi chị, như chị đang viết cho em. Cũng như những lời yêu thương bây giờ anh ấy nói, liệu rằng cũng đã từng nói với em, liệu rằng có mang đi nói với người sau nữa? Và biết đâu chữ duyên lại một lần nữa kết thúc hạn kì. Chúng ta không biết được, vậy nên xin em đừng buồn vì những chuyện đã qua, đừng cố giấu đau thương hay làm tình làm tội kỉ niệm. Bởi đó là những tháng ngày mà hai người từng rất hạnh phúc, là rất riêng và chị chẳng xâm phạm được bao giờ. Chúng ta rồi sẽ hạnh phúc, dù rằng ngày mai chúng ta sẽ trở thành cũ trong nhau.
Mạnh mẽ rồi sẽ hóa bình yên.
Thương em.
Từ yêu thương hiện tại.

Viết cho những tình yêu không bao giờ tắt nắng!

Tình yêu là gì thế anh? Em vẫn định hình tình yêu là của nắng, nắng mang em đi cùng hoa và gió, cuốn em êm đềm qua những nhịp điệu của mùa xuân...
Giữa biển trời bao la rộng lớn, sẽ có thời gian chúng ta tự hỏi: liệu tình yêu chúng ta đang có rồi sẽ đi đến đâu, anh là ng đầu tiên cho em biết yêu và sẽ là người cuối cùng của cuộc đời em hay anh giống mây của trời 1 ngày lại để gió cuốn đi.
Tình yêu là gì thế anh? Em vẫn định hình tình yêu là của nắng, nắng mang em đi cùng hoa và gió, cuốn em êm đềm qua những nhịp điệu của mùa xuân. Hay tình yêu là mưa anh nhỉ, mưa cuốn trôi lớp bụi trần, thổi bay những u ám trong em, tưới mát con tim em mỗi chiều thu đến!
Ảnh minh họa
Tình yêu đẹp thế phải không anh? Em ngỡ tưởng sau bao thăng trầm, sóng gió ập đến, em sẽ không thể trụ vững, sẽ không dám chạm tới con tim anh nhẹ nhàng, ấm áp. Thế đấy anh à, vấp ngã, đau thương em mạnh mẽ lắm nhé! Em kiên cường tiến tới những hoài bão xa xăm, và anh biết không, em ko bị quật ngã bởi bất cứ trận bão tố nào. Em vẫn yêu và yêu bằng cả con tim chân thành của mình, dù biết tình yêu cũng dang hờ hững với tấm lòng em.
Vậy anh ơi, em hỏi anh nhé, mùa hạ và mùa đông chúng ta có hạnh phúc trong tình yêu không? Có chứ, mùa hạ à, em nghĩ tình yêu thế này anh này, tình yêu làm dịu mát tâm hồn em, anh khe khẽ anh sẽ là chiếc dù tránh nắng để em chạy nhảy cả ngày. Còn nữa anh nói luôn em muốn biết không, mùa đông ấy, vòng tay yêu thương anh dành sẽ sưởi ấm cái lạnh giá băng, tê tái nụ cười em.
Em hiểu rồi, tình yêu giống như 1 năm vậy, nó luôn thổn thức gọi em từng mùa, em cảm nhận được hết đó! Có nắng, mưa, nóng, lạnh nhưng lại tràn đầy hạnh phúc bên anh. Anh ơi! Tình yêu đơn giản thế thôi mà, em hiểu rõ lắm đó. Mùa thu trôi qua, mùa đông sẽ lại đến, anh sẽ vẫn dắt tay em đi hết con đường phải không?
Em, là em anh à, vẫn ngốc nghếch phải không anh? Tình yêu với em là vậy đó, sẽ không bao giờ tắt nắng đâu anh!