Chúng
ta kiên quyết giữ tình cảm này, mối quan hệ này, để cho nó tiếp tục,
trong khi cả hai, đều hiểu rõ rằng càng lấn sâu, càng tổn thương? Trong
khi chúng ta biết rõ càng đi xa bao nhiêu, thì tổn thương càng lớn bấy
nhiêu?
Là vì gì?
Vì chúng ta quá cứng đầu? Quá liều lĩnh? Hay vì đã quá đắm chìm?
Ảnh minh họa
Biết rõ sau này sẽ không thể đi cùng nhau
mà vẫn cố chấp bên nhau? Biết rõ đoạn đường phía trước sẽ có hai ngả rẽ
mà vẫn muốn đi cùng nhau? Biết rõ không có tương lai mà vẫn muốn duy
trì? Chúng ta, những người trẻ, thật sự đã quá liều lĩnh rồi. Nhưng, thế
thì đã sao?
Vì tình yêu mà bất chấp tất cả. Vì tình
yêu mà chẳng màng đến kết quả. Chỉ biết yêu thì cứ yêu thôi, ngày mai ra
sao thì đó là việc của ngày mai. Đó chẳng phải là thông điệp mà tình
yêu vốn dĩ muốn mang đến hay sao?
Yêu là yêu, là yêu với tất cả đam mê và
sự cuồng nhiệt của tuổi trẻ. Là yêu với những hi vọng và khao khát.
Để rồi một ngày nào đó, khi tình yêu qua đi, ít ra chúng ta sẽ mỉm
cười hài lòng. Vì đã có lúc, chúng ta đã vì tình yêu mà sống hết mình
như vậy. Không cần biết trước kết quả, không cần nghĩ đến tương
lai. Chỉ cần biết hiện tại, chúng ta là của nhau, thuộc về
nhau. Chỉ cần ngay lúc này đây, em đang sống thật với lòng
mình, được yêu hết mình.
Em sẽ vẫn bên anh, sẽ vẫn yêu anh
một cách nồng nàn như thế. Em sẽ chỉ ngừng yêu anh vào một
ngày, đó là ngày cuối cùng chúng ta được ở bên nhau. Em không
mơ mộng, không cần anh hứa hẹn, không cần anh phải vẽ vời ra
viễn cảnh tương lai. Em chỉ muốn được bên anh, yêu anh mà không
phải lo nghĩ chuyện ngày mai. Chỉ muốn được một lần sống thật
với bản thân. Chỉ muốn được một lần yêu ai đó một cách cuồng
nhiệt mà không phải lo lắng điều gì.
Tình yêu là vậy đó. Hãy cứ yêu hết mình khi nó đến. Và không hối tiếc khi nó ra đi...
No comments:
Post a Comment