Anh sẽ giữ em thật chặt, sẽ yêu em mãi. Anh tin rằng mình sẽ làm được, anh sẽ cưới em, hãy tin anh nhé em!
Anh
phải bắt đầu viết như thế nào đây nhỉ? Ngày, tháng, năm ấy (cũng không
nhớ chỉ biết hôm đó là ngày đẹp trời) của tuổi học trò ham chơi, anh
đang mải mê chơi cùng đám bạn trong tiệm net của nhà em - nơi anh đã gặp
em lần đầu tiên trong cái nóng nực của mùa hè. Anh chẳng sao quên được
hôm đấy, vì anh là 1 thằng nhóc hay tự ti và cũng nhút nhát nên chẳng có
nhiều bạn và cũng chẳng nói chuyện với ai cả, nhưng rồi em đến bắt
chuyện với anh rất dịu dàng và dễ thương. Tuy anh lúc đó chỉ là thằng
nhóc lớp 10 nhưng anh cảm giác được những điều khác lạ từ chính bản thân
anh, ánh mắt của em, nụ cười của em làm cho anh thấy bâng khuâng, có lẽ
là rung động đầu đời của mình.
Em không đẹp, cũng không xinh
nhưng em rất hiền, dịu dàng và hơi ngốc nữa... anh cảm thấy một điều gì
đó khác lạ nơi em. Rồi những ngày hè, lúc có thời gian rảnh anh lại xin
ba mẹ cho ra tiệm net nhà em chơi, nhiều lúc buồn lắm ra chỉ muốn để gặp
em nhưng em chẳng như những đứa con gái thời đó ham chat, ham game nên
em chỉ đi theo ba mẹ ra tiệm net bàn giao việc cho anh trông tiệm net
rồi lại đi về, thỉnh thoảng chỉ nói chuyện một chút nhưng anh thực sự
thấy vui. Rồi một ngày nọ, em bảo rằng em thích một đứa trong nhóm bọn
anh, thực sự lúc đó anh mong rằng em nói người đó là anh nhưng anh không
dám nghĩ là anh vì anh chẳng có gì đặc biệt so với những đứa trong
nhóm, vì hầu hết đứa nào cũng nhà giàu có, đẹp trai nữa và có 1 thằng
trong nhóm thì bảo rằng em thích nó nên anh chỉ đoán bâng quơ nhưng em
toàn lắc đầu lia lịa rồi lại theo ba mẹ về. Để rồi ngày hôm sau anh nhận
được mail của em gửi cho anh hỏi anh có bạn gái chưa? Anh mừng lắm. Thế
là từ đấy em và anh quen nhau.
Ôi cái tình yêu đầu đời thuở học
trò ấy sao mà trong sáng thế em nhỉ? Hai đứa chỉ biết gọi điện hỏi thăm
rồi có dịp lại hẹn ra tiệm net ngồi nói chuyện, nhớ nhất những lần anh
gọi điện sang nhà gặp ba hoặc cậu em anh rất ngượng nhưng em lại dịu
dàng bảo: "không sao đâu, ba mẹ biết tui quen ông mà, nên ông gọi sang
cứ nói đàng hoàng là được không cần ngại ngùng vậy đâu". Nhưng rồi cái
gì đến cũng phải đến, em lớp 9 lo học thi vào lớp 10, anh cũng lo học để
chuẩn bị thi đại học. Ngay lúc tình cảm 2 đứa vui vẻ, tuy chỉ là tình
cảm học trò thôi nhưng anh cũng trân trọng thì em bảo "mình không quen
nhau nữa ông nhé". Khi nghe câu ấy, anh như thấy mình vừa mất đi một thứ
gì quí giá trong đời, anh cũng chẳng hiểu vì sao em lại đột nhiên đòi
như thế? Nhưng vì thực sự thích em, anh gật đầu đồng ý.
Anh thi
vào đại học rồi, anh vẫn tranh thủ thời gian ra tiệm để hỏi thăm về em
nhưng anh trông tiệm bảo từ lúc đó đến giờ em chẳng ra tiệm nữa, anh lại
thôi. Có lẽ do tình cảm anh dành cho em là tình cảm đầu tiên của một
thằng con trai mà đám bạn hay gọi là vô cảm như anh nên anh chẳng thể
nào quên, anh vẫn không bỏ cuộc, đôi lúc anh lại ghé sang tiệm tìm em
nhân tiện check mail vì thời đó nhà anh bố mẹ khó khăn nên ở nhà chẳng
bao giờ được đụng vào máy tính cả. Rồi một ngày nọ, em lại đến tiệm theo
ba mẹ nhưng em không vào trong, chỉ ngồi ngoài cửa lấy tờ tạp chí đọc, 3
năm xa cách trong em xinh lên rất nhiều nhưng cũng lạnh lùng nhiều hơn,
anh muốn chạy lại hỏi thăm xem em bây giờ như thế nào nhưng nhìn dáng
vẻ của em bỗng dưng có một thứ gì đó níu chặt hai chân của anh không cho
anh đến gần, lúc tưởng chừng như vô vọng khi ba gọi em về thì bất ngờ
em chạy lại từ sau lưng anh vỗ vỗ bảo "em về anh nhé" tuy em nói nhỏ
nhưng anh nghe rất rõ, đến lúc em về rồi câu nói của em cứ vang vọng
trong đầu anh mãi.
Đêm
hôm đấy anh tìm lại số điện thoại nhà em, anh bấm gọi bên kia ba em
nhấc mấy alo mấy tiếng nhưng một lần nữa dường như có điều gì đó vô hình
chẹn cổ họng anh không cho anh nói được tiếng nào, rồi tiếng cúp máy
vang lên anh cảm thấy bồi hồi lắm, thấy sao đêm nay yên tĩnh mà buồn
quá, chợt anh nhận ra rằng hai dòng nước mắt đang chảy ra. Anh đang khóc
ư? Điều lạ lùng vì suốt thời gian từ lớp 9 đến giờ anh rất cứng rắn,
chưa bao giờ khóc đến nỗi tụi nó đều bảo anh rất lạnh lùng nhưng chẳng
hiểu đêm nay anh lại khóc, một lần nữa anh lại thấy dường như anh mất
em. Quãng thời gian sau đó, do anh bận học cũng chẳng ra tiệm nữa, nên
chẳng gặp em lần nào.
5 năm trôi qua, cứ tưởng rằng suốt đời này
anh không bao giờ gặp lại em nữa nhưng có lẽ ông trời sắp đặt cho anh và
em lại gặp nhau. Vào một đêm khi mà anh đang thực sự buồn và nhớ em
lắm, anh ngồi nghĩ ước gì được gặp lại em nhỉ? Buzz có tiếng chat Yahoo
vang lên, anh nhìn sang thì thấy một nick yahoo lạ hoắc nhưng trông nó
quen thế vì nó có một phần tên giống nhân vật truyện tranh mà anh và em
từng rất thích. Anh nghi ngờ liệu là em chăng? Anh liền hỏi ai vậy? Em
bảo tên em nhưng anh không dám chắc vì không lẽ mình cầu nguyện linh
thế. Anh hỏi lại nhằm khẳng định là em, em xác nhận, em bảo rằng suốt 5
năm rồi em không quên được anh. Anh như có dòng điện xẹt qua, bừng tỉnh
cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc biết bao, cả đêm đó anh chẳng sao ngủ được
vì vui mừng. Sau đêm đó anh và em nói chuyện vài lần nữa, và rồi anh lại
ngỏ lời yêu em. Lần này là tình yêu của một chàng trai 21 tuổi chứ
không phải là tình yêu học trò của một thằng nhóc lớp 10. Và em đồng ý,
vài ngày sau anh gặp lại em sau 5 năm, em vẫn vậy nhưng bây giờ em cắt
tóc ngắn hơn không còn cột tóc như hồi bé, vẫn kiểu cái áo thun, quần
jeans chẳng thay đổi chút nào. Có lẽ ông trời sắp xếp cho anh và em gặp
nhau trong những lúc đặc biệt, lúc nhỏ thì là ngày nóng như lửa còn bây
giờ lại là mùa mưa. Đêm đầu tiên em hẹn anh gặp sau 5 năm mưa tầm tã,
nước ngập cao hơn cổ chân, ngoài đường rất nhiều xe tắt máy, xe hai đứa
mình cũng vậy cũng tắt máy nhưng có lẽ anh phải cảm ơn nó, vì như thế mà
anh được dắt bộ nói chuyện với em trong khi mưa lất phất. Ngày hôm đó
anh chẳng thể nào quên trong kí ức, nó mãi là một kỉ niệm đẹp.
Rồi
suốt thời gian sau đó, anh với em thực sự có những ngày tháng hạnh
phúc, hai đứa cùng đi chơi, cùng đi học thêm ngoại ngữ, rồi ngày đầu
tiên anh sang nhà em ăn cơm, rồi cái tết đầu tiên anh được ở nhà em cùng
nhà em nấu bánh chưng, những ngày thức đêm thức hôm tuy mệt nhưng đối
với anh thật vui và hạnh phúc, anh cảm nhận được thế nào là không khí
gia đình mà nhà anh không có được vì ba mẹ anh ít khi ăn cơm cùng nhau,
những giờ phút cùng ngồi nói chuyện đủ chuyện với ba em, cả chuyến đi
chơi tết cùng nhà em, và cả đám cưới anh hai anh, anh cũng tranh thủ dẫn
em đi gặp nhà anh nữa, hôm đó em mặc cái váy và khoác thêm cái áo màu
xám bên ngoài, mang đôi guốc không cao lắm, ôi chao sao mà em xinh thế
không biết. Nhưng rồi có lẽ cuộc đời anh và cả những dự định cho tương
lai của anh dành cho chúng mình, anh quyết định ra nước ngoài học. Ngày
anh đi anh vẫn khóc mặc dù anh đã dặn không cho em ra tiễn vì anh biết
rằng nếu em ra anh sẽ khóc rất nhiều.
Thời gian anh sang đây, em
luôn tìm mọi cách nói chuyện động viên anh học tập. Nhưng rồi có lẽ do
xa cách địa lý và thời gian, anh và em có những cuộc tranh cãi điều mà
những năm quen em chẳng hề xảy ra giữa anh và em mặc dù vấn đề chẳng
đáng, có lẽ anh và cả em nữa luôn biết cách nhường nhịn nên làm hoà
nhanh chóng, nhưng em luôn nghĩ và sợ rằng anh đi du học rồi thì mình sẽ
chia tay như bao cặp khác quanh em. Anh dùng mọi thứ để an ủi em, làm
mọi cách để thể hiện rằng anh yêu em nhiều biết bao, dường như cuối cùng
cũng có tác dụng, mình không còn cãi nhau, nói chuyện cũng thoải mái
hơn. Em à! Anh viết tất cả những kỉ niệm của mình từ lúc mình còn bé
không phải viết cho em nhật kí mà anh muốn nói với em rằng những hình
ảnh, kỉ niệm của em và anh, mãi mãi anh chẳng thể nào quên. Anh biết bắt
em chờ đợi anh suốt những năm anh học ở đây là điều khó khăn cho em,
nhưng anh tin tình cảm của hai đứa mình sẽ làm được, anh không quên em
được trong suốt 5 năm và em cũng vậy mặc dù tình cảm chưa sâu đậm như
bây giờ, tình cảm của em và anh sâu đậm biết bao, có đôi lúc mình gọi
vui là chồng vợ nữa thì anh biết rằng những năm anh học ở đây không thể
làm sức mẽ tình cảm chúng mình được.
Chỉ còn 2 tháng nữa anh sẽ
về thăm nhà, thăm em, rồi mình sẽ có những kỉ niệm đẹp. Rồi anh sẽ lại
đi học nhưng rồi có ngày anh sẽ trở về, anh nhất định không để những
giọt nước mắt của em đêm trước khi anh đi thành vô nghĩa, anh sẽ cố gắng
học thật nhanh, sẽ mau chóng trở về bên cạnh em, để được yêu em, chăm
sóc em như trước đây. Đừng buồn em nhé, hãy cùng anh vượt qua quãng thời
gian khó khăn nhất trong đời người để rồi mình sẽ có những tấm bằng,
một lần nhưng anh không muốn nó lặp lại nữa, anh sẽ giữ em thật chặt, sẽ
yêu em mãi. Anh tin rằng mình sẽ làm được, anh sẽ cưới em, hãy tin anh
nhé em!
No comments:
Post a Comment