Tuesday, December 31, 2013

Có lẽ...anh phải quên em thôi!!!


Anh đã sẵn sàng buông tay em ra... Thực sự phải buông thôi bởi vì anh đã mệt nhoài, bước chân anh nặng trĩu, cánh tay đã mỏi nhừ, theo những ngày tháng chạy theo cái bóng của em, và giờ đây anh đã tự nhủ với mình rằng anh đã sẵn sàng rồi... sẵn sàng cho cái việc mà anh nghĩ anh sẽ chẳng bao giờ làm được đâu, đó là buông tay và ra đi...

Cái cảm giác mất mát này đã làm anh thực sự đau đớn, anh bật khóc, những giọt nước mắt mặn chát và cay nồng xộc lên sống mũi, tuôn sâu vào tận từng thớ thịt trên cơ thể, đau và nhức, như hàng ngàn hàng vạn mũi kim đâm, nhưng có mấy ai hiểu cho anh?


Buông tay em ra là sẽ không nắm tay em nữa, cũng có nghĩa là mất đi chỗ dựa, như thế anh sẽ ngã, nhìn anh ngã em có xót xa không? Buông tay em ra nghĩa là không còn có em, là mất đi em, mất đi cái hơi thở của những ngày qua. Có lẽ sẽ chết trong cái nỗi đau đang dày vò bản thân. Nếu anh chết em sẽ khóc chứ? Buông tay em ra nghĩa là khi anh quay sang bên cạnh để tìm kiếm 1 bờ vai, 1 vòng tay trong cái mùa đông giá rét này thì anh sẽ chỉ nhận được sự trống trải và hơi lạnh mà thôi, em sẽ chạnh lòng khi a co ro chứ?


Buông tay em ra là để em ra đi, em sẽ rời xa anh, không còn là của riêng anh, sẽ không bao giờ được nhận cái linh thiêng mà con người ta gọi là tình yêu của em nữa, em sẽ đem cho người khác đúng không? Từ bây giờ.... anh sẽ học cách chịu đựng 1 mình, những nỗi đau, những trăn trở. Anh sẽ học cách bước đi 1 mình, không có chỗ dựa nào cả. Anh sẽ học cách tự đứng bằng đôi chân, bằng sức lực của chính anh. Sẽ lấy những khoảng cách ngắn ngủi được bên em làm động lực, anh sẽ không cô độc trong những kí ức đấy đâu. Sẽ có 1 ngày... em quay lại và nắm lấy đôi bàn tay anh chứ? Sẽ có 1 ngày... em giật mình và em sẽ đuổi theo anh chứ? Sẽ có 1 ngày... em nhận ra em không thể sống mà không có anh chứ?Sẽ có 1 ngày nào đó... em hiểu rằng em đã làm tổn thương anh chứ? Khi đó em hãy tự nhủ với mình rằng anh buông em ra để em đi tìm hạnh phúc thực sự của mình và anh đã đau đớn biết chừng nào khi nhận ra rằng hạnh phúc ấy không ở nơi anh!


Anh biết mà, cái gì vốn không thuộc về mình thì sẽ chẳng bao giờ là của mình cả, nhưng anh vẫn cố chấp nghĩ rằng mọi cố gắng của mình sẽ xoay chuyển tất cả, anh ngu ngốc lắm mà. Hết rồi... hết thật rồi... tất cả đã kết thúc như 1 giấc mơ thật dài vậy... Người ta nói trong mỗi con người đều có 1 trái tim được chia làm nhiều phần, 1 phần để yêu thương và 1 phần nữa là để thù hận, và cũng bởi người ta đã quá yêu nhau nên mới thù hận lẫn nhau... Phải chăng khi không thể có được tình yêu, người ta mới thù hận để xoá nhoà cái gọi là thương yêu ??? Sợ lắm cái cảm giác phải ghét 1 ai đó, nhưng vì quá yêu mà thế thì càng đáng sợ hơn...


Em sẽ ghét anh chứ ? Sẽ căm ghét anh? Anh chẳng thể biết được nữa, anh đã rất yêu em cơ mà, yêu hơn mọi thứ anh có, mà đúng hơn " EM LÀ TẤT CẢ NHỮNG GÌ MÀ ANH CÓ"! Anh sợ rằng phải sống trong cái quay cuồng của hạnh phúc hôm qua. Sợ lắm những đêm nhớ em, nước mắt lại ràn rụa lại choàng tỉnh sau những cơn ác mộng về em. Sợ lắm khi mà đau đớn của anh hoà cùng với nhớ thương, để mỗi lần nhớ thương vô vọng lại là 1 lần đau đớn đến xé lòng.

Hạnh phúc là gió cứ phảng phất. Hạnh phúc là cỏ mềm xanh mướt dưới chân ai đó. Anh sẽ nhớ bao nhiêu cái cảm giác ôm em trong lòng và cảm nhận hơi ấm của em, nó làm anh mềm nhũn, làm anh tan chảy trong niềm hân hoan rằng em đang là của anh, anh sẽ nhớ từng lời nói yêu thương và ngọt ngào nơi em... Thế em có nhớ không? Tai sao lại cho người ta hy vọng rồi lại tước đoạt? Tại sao lại cho người ta hạnh phúc rồi lại rời bỏ hạnh phúc ấy khi mà nó chưa 1 lần trọn vẹn? Tại sao??? Tại sao??? tại sao lại như vậy??? Hãy trả lời anh đi! Nói nữa nói mãi cũng chẳng bao giờ biết được câu trả lời đâu... nhưng ít ra bây giờ anh cũng đã có đủ can đảm để đối diện với chính mình rồi. Nhìn em buớc đi và ngửa mặt lên trời cho nước mắt chảy ngược vào lòng nhé em... ANH ĐÃ BUÔNG TAY RỒI ĐÓ,EM ĐI ĐI... Mình đã từng yêu nhau. Một thời sánh bước bên nhau,những tưởng chừng sẽ là vĩnh cữu và không gì có thể chia cắt đuợc.thế mà... Những lời hứa hẹn chỉ như gió thoáng bay... Những lời yêu thương chỉ còn là dĩ vãng.Tất cả chỉ là kỷ niệm, rồi buồn rồi hận thế nào thì cũng là chia ly.


Anh phải xa em thôi dù chưa gần...

hen an trua
Cũng như em, luôn được người khác quan tâm, nhưng sao anh luôn thấy mình lẻ loi! Em chẳng cần và cũng chẳng quan tâm đến ai, vì rất nhiều người bên em và họ quan tâm đến em, em thấy mình là trung tâm của vũ trụ rồi, phải không em! Còn anh, anh chỉ cần một người...một người cần anh!

"Anh thấy mình vô nghĩa đi bên em"
"Anh không buồn mà chỉ tiếc, vì em không đi hết những ngày đắm say"
Thôi, em nhé! Anh sẽ lại về với cuộc sống của anh, về lại những ngày dài lê thê, nơi có những nụ cười vá víu, và những cuộc vui để quên đi là ... anh đang nhớ em...

Và anh vẫn luôn tin rằng
ngày mai trời lại sáng...

Chỉ xa em một chút thôi nhé!

Ở khoảng cách mà em có thể quay lại là nhìn thấy, để có thể an tâm mà bước về phía trước, với một niềm tin rằng anh vẫn luôn ở trong tầm với của em.

Anh!
 
Chúng ta quyết định để dành cho mỗi người một kỳ nghỉ dài mà không có nhau, khi những cuộc cãi vã, căng thẳng chẳng đầu chẳng cuối cứ lung lay mãi cái gốc rễ của mối quan hệ mà anh và em đã tận tâm vun vén thật nhiều. Mặc dù không muốn, nhưng chúng ta buộc phải tự mình giải quyết những khúc mắc nảy sinh xuất phát từ mỗi người.
 
Và em nghĩ, chỉ có xa nhau một thời gian mới khiến chúng ta có thể bình tâm lại, mới có thể khiến anh và em nhận ra những tật xấu của bản thân, để biết trân trọng tất cả những biến cố đã vượt qua, hoặc sợi dây tình cảm đã bám chặt đến nỗi tất cả bỗng thành thói quen.
 
Khi tạm thời chia phôi, con người ta mới nhận ra cần có nhau như thế nào, để rồi chiêm nghiệm hết câu nói: “Tình yêu như không thể tồn tại quá nhiều vết nứt. Khi vết nứt đầu tiên xuất hiện, nhất định phải tìm cách hàn gắn lại”. Chính khoảng cách là mối hàn tốt nhất cho tình yêu.
 
Nhưng, anh à, đừng xa em quá lâu, vì em sợ khoảng cách quá xa sẽ rút ngắn tình cảm, vì em sợ bỗng dưng một ngày trở lại, chúng ta lại nhìn nhau như hai kẻ xa lạ. Những thay đổi trong quá trình xa nhau ấy, ngộ nhỡ đẩy hai ta càng xa thêm. Em cũng mâu thuẫn  nhiều lắm. Vì khoảng cách và thời gian như một con dao hai lưỡi, nó có thể hàn gắn một mối quan hệ, nhưng cũng có thể đập vỡ tan một mối quan hệ.
 
Chỉ xa em một chút thôi nhé! 1
 
Vậy thì, chỉ tạm xa nhau một chút thôi anh nhé, rồi sau đó trở lại với em, nguyên vẹn là người mà em yêu, nguyên vẹn là người đã từng chỉ dành tình cảm cho em.
 
Bởi vì em không dũng cảm, bởi vì em quá yếu mềm, nên em sợ rằng khi buông tay ra, sẽ không thể nắm lại bàn tay anh nữa.
 
Bởi vì em không đủ tự tin, bởi vì em còn thấy tự ti khi đối diện với chính bản thân mình, huống hồ là trước tình cảm của anh, và trong tình yêu của chúng ta. Chỉ cần một chút biến động là có thể khiến em không ngừng lo lắng, chỉ cần một ý nghĩ tiêu cực, là em có thể dễ dàng tuyệt vọng.
 
Chỉ xa nhau một chút thôi anh nhé, ở khoảng cách mà em có thể quay lại là nhìn thấy, để có thể an tâm mà bước về phía trước, với một niềm tin rằng anh vẫn luôn ở trong tầm với của em.
 
Chỉ xa nhau một chút thôi, vì khi đi xa quá, lúc muốn trở về tìm lại mà chẳng thấy nhau đâu nữa. 
 
Chỉ xa nhau một chút thôi, vì cuộc đời rộng lớn, ngộ nhỡ lại lãng quên nhau trong dòng người.
 
Chỉ xa em một chút thôi nhé! 2
 
Có thể vì em quá cả nghĩ, cũng có thể là em lo lắng thừa. Khi nhiều người vẫn nói em là con ngốc mà cứ chạy theo những mâu thuẫn nửa vời, để rồi ép anh ở trong một khoảng trống mà em tự xây nên. Nhưng, chỉ là họ chưa yêu, và họ chẳng thể hiểu được cảm giác trước một quyết định quan trọng như thế này. Em chỉ ngốc vì đã quá lo sợ sẽ mất mối tình này.
 
Anh đã cười lớn và  búng vào trán em trách em tự làm khổ bản thân, anh đã từng nghiêm túc nhìn em và nói rằng đừng sợ anh thay đổi. Em biết chứ, anh yêu em, nhưng em rốt cuộc cũng chỉ là một con bé lúc thì cố tỏ ra cứng rắn, nhưng vẫn không thể xóa được dấu tích trẻ con.
 
Em không ấu trĩ, cũng không mù quáng, chỉ là em đang trân trọng tình cảm của chúng ta, và không muốn để nó mất đi chỉ vì những sai lầm nhỏ nhặt, hoặc một lần sảy chân vô cớ.
 
Không phải em không có niềm tin nơi anh, chỉ là em không dám tin vào số phận. Khi giữa trăm ngàn người mới có thể gặp được anh, khi đã dành cho nhau một thứ tình cảm sâu nặng đến nỗi chiếm một phần cơ thể. Em hoàn toàn không muốn xa anh, rồi lại lạc mất anh.
 
Chỉ xa em một chút thôi, anh nhé!

Thursday, December 26, 2013

Yêu, và hiểu

“Kể cả khi chưa hiểu một người, ta vẫn có thể yêu người ấy.
Yêu hoàn toàn, dù hiểu chưa trọn vẹn”.
Nhưng yêu là một chuyện, biết cách yêu lại là một chuyện khác.
Khi ta yêu một người, thời gian đầu là nồng nàn, sôi nổi và đắm đuối nhất, cả thế gian dường như chỉ vỏn vẹn có hai người. Khi ta yêu một người, thời gian đầu cũng là lúc ta tin rằng, chỉ cần có tình yêu là đủ, mọi điều khác đều không quan trọng, không là gì cả.
Nhưng cùng với thời gian, mọi điều khác, từ những chuyện nhỏ nhặt nhất, cũng trở nên quan trọng dần lên, và tình yêu bắt đầu không còn là tất cả.
Thì đó là lúc cần có Hiểu.
Yêu và Hiểu Yêu, và hiểu
Mỗi người chúng ta, dù nằm trong những mối quan hệ gắn bó mật thiết đến thế nào, xét cho cùng vẫn là những cá thể riêng biệt. Mỗi người sống một cuộc đời riêng của mình, với những nỗi niềm, khổ đau, hạnh phúc riêng. Nếu không hiểu tính cách của nhau, sẽ khó làm cho nhau vui. Nếu không hiểu tâm trạng của nhau, sẽ dễ làm cho nhau buồn. Nếu không hiểu nhau, sẽ không thể làm cho nhau hạnh phúc. Tình yêu khi không được thể hiện đúng cách, sẽ không còn vị ngọt, mà trái lại, trở nên gò bó, ngột ngạt.
Mà khi yêu, ai cũng cần được hạnh phúc. Ai cũng cần được vui và làm người khác vui. Nếu yêu mà để cho nhau phải khổ, thì dù vô tình hay cố ý, đó cũng không phải là yêu. Người yêu nhau phải là người có thể sẻ chia, xoa dịu, làm vơi bớt nỗi khổ của nhau trong cuộc đời. Vì thế, người ta có thể yêu mà không cần hiểu. Nhưng để duy trì một tình yêu, thì bắt buộc phải hiểu. Khi yêu mà không hiểu, nhân danh tình yêu, người ta vẫn thường làm khổ nhau, và làm khổ chính mình.
Dù vậy, người với người hiểu nhau không dễ dàng gì. Phải mất hàng tháng, hàng năm, thậm chí cả cuộc đời để nhận biết được người bên cạnh mình cần gì, muốn gì. Điều quan trọng là phải cho nhau thời gian. Và đừng quên chia sẻ, cảm thông, mở cửa trái tim đừng để cho lòng mình chật hẹp icon smile Yêu, và hiểu
Tóm lại, để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có “duyên” thôi là đủ. Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng.
Và những tình yêu thực sự thì không bỏ cuộc bao giờ icon smile Yêu, và hiểu

Bạn nên cố gắng bao nhiêu là đủ?

Ý chí không bao giờ là muộn khi bắt đầu. Nó chỉ muộn khi bạn đã ý thức được sự cố gắng là cần thiết nhưng không bắt đầu từ đó và để dành về sau.

Sự cố gắng không thể hiện qua lời nói

“Tối nay mình nhất định phải hoàn thành xong bài tập A B X Y…”, “Học kì này nhất định phải đạt loại khá”, “Nhất định không được để bị nợ môn nào cả”… Có khi nào bạn tự mặc định rằng những lời nói đó chính là sự cố gắng của bản thân không? Và rồi đến khi nhìn lại thì mình đã làm được bao nhiêu phần trăm trong những lời nói đó? Có thể đối với mỗi người, sự cố gắng được thể hiện qua nhiều cách khác nhau. Nhưng chắc chắn, sự cố gắng không bao giờ thể hiện qua lời nói suông cả. Những lời nói như thế được xem như là một lời tự hứa của bản thân, và bạn sẽ trở thành kẻ thất hứa với chính mình nếu không thực hiện chúng đấy. Hãy đứng lên và hành động ngay khi có thể thay vì bạn mãi ngồi một chỗ và hứa rồi bỏ bê.

Bạn nên cố gắng bao nhiêu là đủ? 1
Sự cố gắng bắt đầu từ ý chí

Khi bạn có quyết tâm thực hiện một lời hứa hay một điều gì đó là khi ấy chính bạn đang thôi thúc và động viên bản thân rất nhiều. Mà quyết tâm là bắt nguồn từ ý chí của chính bạn. Ý chí vươn lên cùng với sự tự tin sẽ giúp bạn đạt những gì bạn mong muốn. 

Như trường hợp của Dương ( 19 tuổi, QN) tâm sự: “khác với bạn bè, lúc còn học cấp II tớ chưa quan tâm gì đến việc vài năm sau tớ sẽ thi vào phổ thông như thế nào. Bỏ lơ, chủ quan, không màng gì đến chuyện học hành. Kết quả, cuối năm lớp 8, tớ bị xếp loại yếu, khỏi phải nói, đợt đấy tớ thất vọng và chán nản thế nào. Nhưng qua vài tuần tự kiểm điểm bản thân, tớ đã tự hỏi rằng, kiến thức ở đâu để mình thi vào cấp III bây giờ? Tớ đặt mục tiêu và lao vào học, học thầy cô và cả hỏi han bạn bè, cố gắng hoàn thiện bản thân một cách nghiêm túc nhất. Và cuối cùng, tuy chỉ đạt được số điểm xấp xỉ điểm sàn vào lớp 10, nhưng với tớ và gia đình, đấy đã là một niềm vui rồi. Vì dù sao, điểm số tớ đạt được cũng là thành quả cố gắng hết sức của tớ”.

Ý chí sẽ giúp bạn định hướng mục tiêu nhắm đến là gì. Cuộc sống luôn xoay tròn, mọi việc hôm nay ta làm, nếu không may bị đỗ bể, khi đó, ý chí của bạn sẽ lại bắt đầu từ một thất bại. Vì thế, ý chí không bao giờ là muộn khi bắt đầu cả, chỉ muộn khi bạn đã ý thức được sự cố gắng là cần thiết nhưng không bắt đầu từ đó và để dành về sau.

Cố gắng không bao giờ có giới hạn
Bạn nên cố gắng bao nhiêu là đủ? 2
Nếu bạn hỏi, bản thân bạn hay bất kì một ai, rằng họ có thỏa mãn với những gì họ đang có không? Câu trả lời chắn chắn là không. Đấy chính là lý do vì sao bảo cố gắng không bao giờ có giới hạn. Khi bạn đã đạt được một cái gì đó, thì không bao giờ bạn chịu dừng lại ở đó, bạn sẽ muốn đạt được hơn nữa, có nhiều hơn nữa những gì mình đang có. Điều đó không có gì là sai. Nhưng muốn thế, chắc hẳn bạn phải cố gắng từng ngày từng ngày mới mong có thể. Vì thành công cũng không hề dễ dàng mà. Đúng không?
Mình giỏi, người ta cũng giỏi, nhưng chắc gì mình đã hơn họ? Cố gắng không bao giờ có giới hạn và điểm dừng của nó đâu. Vì chắc chắn, ngoài kia nhiều người tài giỏi lắm, mình cũng chỉ là một hạt cát nhỏ mà thôi. Bạn ạ! Hãy cố gắng không ngừng nhé!

Không có sự cố gắng nào là vô ích cả

“Năm trước, mình từng nộp CV xin vào làm CTV cho một tờ báo dành cho Sinh viên. Ban đầu, tớ rất tự tin, nghĩ với kinh nghiệm viết lách từng có cộng với sự khéo léo của bản thân thì tớ sẽ được đánh giá cao. Đến hôm được gọi đi phỏng vấn, chị BTV của tòa soạn nói rằng: em rất nhiều thành tích, CV của em rất long lanh, cũng chính vì quá hoàn hảo nên em không hề chứng tỏ được cho người khác thấy sự cố gắng của bản thân và mục tiêu của em trong lần tuyển dụng này. Em đừng nghĩ nó không quan trọng, chính điều đó sẽ đánh trượt em đấy. Và, biết thế nào nữa, mình đành ngậm ngùi ra về thôi, xem như đó là một bài học cho mình” – M.D 19 tuổi tâm sự.

Bạn thấy không, một bài học tuy nghe có vẻ… vỏ chuối nhưng vô cùng đắt giá đấy. Dù là trong vai trò hay công việc nào, ở đâu thì cũng hãy luôn thể hiện cho người khác thấy sự cố gắng của bản thân mình.  Không những sẽ gây được ấn tượng tốt mà đôi khi còn giúp bạn nhận lại được vô số điều hay ho đấy. Cố gắng mọi lúc mọi nơi cho những công việc đơn giản, nhỏ nhặt nhất, rồi bạn sẽ tự nâng mình lên những thử thách cao quý hơn. Không có sự cố gắng nào là vô ích cả!

Không có trở ngại nào đánh gục được sự cố gắng

Có lẽ bạn cũng đã từng biết đến không ít tấm gương người trẻ luôn luôn cố gắng và vượt khó học giỏi. Bằng nghị lực phi thường và sự ham học, những học sinh, sinh viên khuyết tật ấy đã vượt lên số phận trở thành những tấm gương sáng cho các bạn trẻ. Hay như Nick Vujicic. Một chàng trai vô cùng cam đảm, anh đã sống không hề mặc cảm, biết thân phận và biết chấp nhận. Hãy xem, anh ấy đã đạt được những gì? Phải chăng tất cả đều có được từ một ý chí không hề bé nhỏ để tự bù đắp cho chính mình và vươn lên nghịch cảnh, hoàn thành những dang dở của bản thân.

Còn bạn, sự thay đổi có thể không cụ thể như là một điểm số cao hay một bài luận tuyệt vời ngay bây giờ với bạn, đôi khi chỉ là những thay đổi không tên mà một lúc thích hợp, bạn sẽ nhận ra rằng bạn đã khá hơn rất nhiều so với chính mình trước kia!

Và bài học rút ra: bản thân có lành lặn và khỏe mạnh hay không, hay dù bạn có là ai đi chăng nữa thì sẽ không có trở ngại nào đánh gục được bạn trừ khi bạn không cố gắng!

Wednesday, December 25, 2013

Mạnh mẽ lên nào ta ơi

Cứ ốm mãi rồi tự nhiên hôm nay lại nhận ra, thì ra ốm cũng có nhiều điều có lợi lắm chứ. Chẳng hạn như ta có thể nằm trong phòng mà chẳng ai quấy rầy, được suy nghĩ và bình yên trong vỏ bọc của chính ta, được nhận sự quan tâm và động viên của nhiều người. Ta cũng thấy mình sống có giá trị hơn.
Nhưng cũng chẳng bao giờ ta thôi mong muốn được mạnh khỏe, được vui vẻ, bình dị như bạn bè ta ngoài kia. Lũ bạn thường bảo rằng ta ngốc nghếch, ừ mà cũng có khi ta ngốc thật ấy chứ vì ta cứ khao khát những thứ mà ta đang nắm giữ trong tay.
Đôi khi có nhiều điều trong cuộc sống buộc ta phải nghĩ khác, sống khác và phức tạp chính những khó khăn của mình lên một chút. Ta tự bế mình trong không gian của ta và không thèm nghe những điều bổ ích và sẻ chia của người khác.
Ta không muốn tiếp tục dừng lại, lặng thinh chờ ngày đang tới, và khi ai đó đang hướng về phía trước còn ta thì ở lại, phía không ai, phía một mình dằn vặt và gặm nhấm nỗi đau
Cũng muốn đơn giản mọi thứ đi để giảm nỗi đau cho chính ta và bớt ánh mắt quan tâm của mọi người nhưng sao ta vẫn không làm được. Tận sâu trong trái tim ta vẫn có những lúc ta yếu hèn và nhu nhược trước nỗi ám ảnh và bất hạnh của cuộc đời.
Ngoài kia cũng có khối người đang sống như ta, sống vật vã trước những phức tạp và tàn dư của quá khứ. Nhưng họ đã và đang nổ lực hết sức có thể để vươn lên. Ta không có quyền sống mãi trong nỗi đau thế được.
Ta không muốn tiếp tục dừng lại, lặng thinh chờ ngày đang tới, và khi ai đó đang hướng về phía trước còn ta thì ở lại, phía không ai, phía một mình dằn vặt và gặm nhấm nỗi đau. Nỗi đau chỉ nhắc ta về những gì đã qua, nhắc ta mỉm cười để đón nhận những ngày sắp đến. Cuộc sống không thể vẽ nên bằng những nỗi buồn ám ảnh mùi vị mặn chát của nước mắt mà cuộc sống được tô vẽ bằng những từ tươi sáng hơn: nụ cười, hy vọng, tương lai. Là động lực để ta có thể hướng về một tương lai đẹp đẽ và rực rỡ hơn.
Chỉ là chúng ta chọn cách đối diện và cách chấp nhận nó khác nhau.Kiểu như cùng một lỗi sai, người tẩy, người xóa, người gạch đi, người xé nát cả tờ giấy. Cách sống, cách chịu đựng, cách làm quen, cách đối mặt sẽ tạo ra cho một cuộc sống mới một nhân cách mới và một con người mới.
Nhưng kể từ giây phút này ta sẽ không ngừng cố gắng, ta sẽ không lại tiếp tục đánh mất niềm tin và buông xuôi tất cả như trước đây nữa
Có lẽ trước giờ ta chưa làm được gì cho ước mơ và hoài bão vẫn còn bỏ dỡ của ta. Ta đã luôn cho rằng ta là người đau khổ, bất hạnh, đơn độc và vô dụng nhất trên thế giới. Nhưng kể từ giây phút này ta sẽ không ngừng cố gắng, ta sẽ không lại tiếp tục đánh mất niềm tin và buông xuôi tất cả như trước đây nữa.
Ta biết mình chưa có đủ sức mạnh để đạt được những gì mình muốn, ta cũng phân vân liệu ta có thể bẻ lái được con thuyền ta sẽ đi không? Ta không chắc chắn bất kỳ điều gì cả nhưng ta muốn được đứng trên chính đôi chân của mình và không phải trở thành gánh nặng, nỗi lo của những ai yêu thương ta nữa.

Mạnh mẽ ơi, đừng chơi trốn tìm nữa!

Tôi gọi tên bạn Mạnh Mẽ ơi, tôi cứ gọi như vậy, gọi hoài mà sao chẳng tìm thấy, tại sao chỉ thấy Yếu Đuối bên cạnh?
Ban ngày, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, cuộc sống vẫn phẳng lặng, vẫn trôi như chẳng có chuyện gì nhưng đến đêm, khi mây đen bao trùm mọi thứ, tất cả lại chìm sâu trong khoảng lặng. Lúc ấy, con người ta lại luôn nhớ về kỉ niệm, lại luôn nghĩ đến quá khứ. Dường như khi càng cố xua đuổi nó thì nó lại càng xuất hiện. Đêm nào cũng thế, cứ từng hình ảnh một dần hiện diện như mới chỉ diễn ra. Kỉ niệm vui ùa về khiến ta bất chợt mỉm cười, bất chợt vui nhưng rồi nước mắt lại lăn dài vì đó là quá khứ. Hiện tại đang diễn ra lại khác hoàn toàn. Rồi nhắm mắt chìm vào trong giấc ngủ, nhưng nào có được tha, giấc ngủ toàn mộng mị, tỉnh dậy buổi sáng đôi khi lại thấy có nước mắt. nhiều lúc cũng chẳng nhớ mình mơ gì, cũng chẳng nhớ mình đã nghĩ gì trước khi ngủ dậy nữa. Làm sao đây nhỉ, làm sao để Mạnh Mẽ quay trở về?
Có người đã nói tất cả đều do suy nghĩ của chúng ta tạo nên, vậy có nghĩa là chúng ta cứ nghĩ mình mạnh mẽ lên, thì sẽ mạnh mẽ đúng không? Chúng ta cứ nghĩ người khác sẽ không bao giờ làm tổn thương mình đâu, họ có lí do của họ đấy thôi, họ vẫn yêu thương chúng ta thì sẽ là như thế đúng không? Hay hết lần này đến lần khác họ nói yêu thương rồi lại dễ dàng gạt đi, dễ dàng gạt chúng ta qua một bên? Mà chắc không phải đâu, họ chỉ vô tình làm thế thôi, họ vẫn còn nặng tình lắm, vẫn lưu luyến lắm nhưng không thể làm gì khác được.Cũng đúng thôi, ta đặt ta vào vị trí của họ thì ta sẽ hiểu, họ cũng buồn, họ cũng khổ tâm biết bao nhiêu, họ chua xót biết nhường nào nhưng họ không có quyền lựa chọn. Ta hiểu và cảm thông lắm chứ khi biết rằng họ chỉ có sự lựa chọn duy nhất là làm tổn thương ta.

manh me

Tại sao ư? Tại ta cho họ cơ hội đấy, biết không? Ngay từ đầu, ta cho họ cơ hội làm ta tin tưởng, làm ta mơ ước, làm ta hi vọng thì có nghĩa ta đã cho họ cơ hội để chà đạp lòng tin, hi vọng đó chứ sao. Tất cả mọi thứ xét cho cùng là ở ta đó thôi, là tại ta cứ giữ cái Yếu Đuối bên mình nên dần dần bỏ quên bạn Mạnh Mẽ khiến bạn ấy bỏ đi đấy.
Ta đã cho đi yêu thương quá nhiều đến mức chính nó khiến ta đau khổ, không phải do người kia mà có lẽ do chính ta đấy, chính ta làm ta tổn thương cũng chính ta làm cho ta mệt mỏi. Đáng lí ra nếu ta không yêu thương quá nhiều, nếu như ta không cho người đó đi quá sâu vào trái tim ta thì có lẽ mọi thứ đã kết thúc tốt đẹp rồi.

Trước đây, ta cũng từng mong mình được yêu thực sự được trải qua tất cả cung bậc của tình yêu, giờ thì thấy rồi đó, ta đã được cảm nhận rồi nhé, tất cả trọn vẹn: có hạnh phúc, có niềm vui, có hi vọng, có chờ đợi, có lãng mạn và cũng có nỗi buồn, có chia li, có đau đớn, có tuyệt vọng và có cả tổn thương rất nhiều. Như vậy là đủ rồi, rất đủ rồi nhé, còn mong gì hơn nữa chứ.
Nên giờ ta hãy mang cái Yếu Đuối đẩy sâu vào góc trái tim, kéo theo cả cái thứ tình cảm vô nghĩa, phi hiện thực kia đi, tìm kiếm và mang Mạnh Mẽ trở về cùng với lí trí nhé. Đóng cửa và nhớ khóa chặt như trước, lần tiếp theo khi có người vào thì hãy chỉ dừng lại ở bậc cửa thôi, hãy phải chắc chắn dép của họ không có nhiều gai và nhiều sạn để không làm tim ta đau đớn nữa.

Dẫu biết yêu thương là để cho đi nhưng những điều ta nhận về sao gai góc thế, sao buồn đến thế. Nhưng có gì đó trong trái tim ta, ta sẽ đợi, đợi để có ai đó đủ can đảm bước qua rào cản, đủ can đảm để mở cửa trái tim ta một lần nữa, dù có thể sẽ là rất lâu về sau hoặc cũng có thể sẽ là không bao giờ hoặc biết đâu đấy lại là ngay ngày mai.

 

Cứ ghét tôi nếu bạn muốn

Tôi lăng xăng đi, ăn, sống và cười trước những niềm vui nho nhỏ, lăng xăng hạnh phúc với những yêu thương tôi nhận được từ người thân quanh mình.
Tôi cố gắng sống thật tốt và trao đi thật nhiều cho những người tôi gặp, quen và quý mến. Nhưng bỗng một lúc, tôi nhận ra (không cố ý, rất vô tình vì tôi vốn nhạy cảm), có người không thích tôi, nói quá hơn là họ... ghét tôi, biểu hiện qua nhiều lời nói, thậm chí là hành động khác nhau. Có thể, họ nghĩ tôi sẽ không biết vì trước mặt tôi, họ vẫn tỏ ra rất tốt nhưng tôi nhận ra vì phải nói lại, tôi cực kỳ nhạy cảm.
Tôi không phải là người ủy mị, yếu đuối và dễ buồn với những lý do bé kiểu như trái nho nhưng thú thật, cảm giác đầu tiên khi tôi biết có người không thích mình đó là... hụt hẫng. Cao hơn thế là buồn nếu tôi và họ thân nhau. Cao hơn nữa là sự dằn vặt bản thân mình, tự hỏi, "tôi đã làm gì sai khiến người ta ghét " khi tôi đã đặt người ta vào một góc quan trọng trong trái tim mình.
Tôi nhìn lại mình, săm soi từng góc ký ức để tìm cho bằng được cái hạt sạn đã gây ra điều đó. Tôi tìm, mỏi cả "con mắt" nhưng chẳng thể nào thấy vì tôi nhớ, tôi biết, tôi tin, tôi chưa từng làm gì có lỗi với họ một cách cố ý, chưa từng ghét họ, thậm chí, tôi thương họ và dành nhiều sự quan tâm tới họ. Cũng rất tự nhiên, việc tìm kiếm đó khiến nỗi buồn trong tôi vơi đi nhanh chóng, hụt hẫng biến mất hoàn toàn. Vì với tôi, sự thanh thản trong tâm hồn là điều quan trọng nhất giúp tôi vui sống mỗi ngày. Tôi thanh thản, tôi mãn nguyện, tôi hạnh phúc.
Bạn à, tôi thương bạn, đó là quyền của tôi. Và bạn ghét tôi, đó là quyền của bạn. Tôi không có quyền, không có lý do gì và hơn hết tôi không thể ép người khác thương mình khi lòng họ không mong muốn. Tôi tôn trọng "cái sự ghét" của bạn. Tôi lặng lẽ tự tách mình ra cuộc đời bạn, tôi sẽ mỉm cười và đi qua cuộc đời bạn như một làn gió, không hề trách cứ, không hề giận dỗi, không hề hận thù.
Tôi nói vậy, bạn đừng vội ghét tôi thêm vì nghĩ tôi cố tình tỏ ra bao dung khi đã không ghét ngược lại bạn. Thật lòng, tôi không hề đủ bao dung cho người khác như bạn nghĩ. Tôi không trách cứ, không hận thù... trước hết là vì bản thân tôi. Vì tôi biết, nếu tôi trách cứ, hận thù, cay cú bạn, người đầu tiên mệt mỏi và khổ tâm đó chính là tôi chứ không phải bạn. Thế nên, tôi chọn cách lặng im, chấp nhận và đi qua.
ghet-798140-1368207384_500x0.jpg
Tuy nhiên, khi tôi không ghét bạn mà bạn lại ghét tôi, tôi trao đi mà không được nhận lại, tôi cũng tự ái lắm chứ. Tôi là con người, trái tim tôi làm bằng máu thịt và linh hồn nên hẳn nhiên là tôi biết buồn, biết đau, biết khổ. Tôi tự ái, tôi giận, tôi buồn, có thể tôi sẽ phản ứng lại rất nhanh ngay lúc ấy bằng những lời nói hay hành động không nên có. Nhưng tuyệt nhiên, tôi không hề tiếc nuối với những gì tôi đã cho đi. Không hề nói "giá như", "đáng lẽ"... tôi không nên trao yêu thương cho bạn.
Cũng phải nói lại rằng bạn đừng vội ghét tôi thêm vì nghĩ tôi tỏ ra bao dung. Đơn giản, khi tôi cho đi dù không nhận được từ bạn điều gì cả nhưng tôi vẫn cảm thấy vui, từ trong chính trái tim mình. Khi cứ giữ khư khư những yêu thương ấy, tôi sẽ khổ tâm bởi cái ý niệm, tôi ích kỷ, tôi bé mọn, thế nên, tôi không hề tiếc nuối.
Theo thời gian, tôi phát hiện ra, có nhiều người ghét tôi, không lý do, chỉ đơn giản, thấy là ghét. Điều đó khiến tôi vừa buồn, vừa cười, rồi thành... buồn cười, dẫu tôi không hề muốn. Bạn có thể ghét tôi khi tôi chẳng làm gì bạn cả. Nhưng chẳng phải như thế, bạn sẽ thấy mệt mỏi khi nghĩ về tôi hay sao?
Và cũng theo thời gian, tôi nhận ra, có những người không thích tôi vì những lý do rất "đặc biệt" dù tôi có yêu thương họ hay là không. Bạn tỏ ra không thích tôi bởi bạn là người có nhiều nỗi buồn hay u sầu trong khi tôi lúc nào cũng cười, lạc quan và yêu đời. Khi tôi vui và hạnh phúc, bạn thờ ơ, khi tôi nói tôi buồn, bạn tỏ ra hả hê. Tôi cho đó là sự ghen tị.
Bạn à, bạn không phải là tôi, cho nên, đến suốt cuộc đời này, bạn chẳng bao giờ hiểu được con người và cuộc sống của tôi. Tôi không muốn kể lể ra nhiều điều để minh chứng điều đó mà chỉ muốn nói với bạn rằng ai đó cười chưa hẳn là người ta đang vui, ai đó yêu đời, lạc quan không có nghĩa đời họ được nhiều suôn sẻ, may mắn. Mỗi con người đều có cuộc sống, hoàn cảnh riêng, có niềm hạnh phúc và nỗi đau riêng.
Sao phải ghen tị với tôi chỉ vì tôi hay cười, tỏ ra lạc quan và yêu đời? Biết đâu, bên trong cái vỏ bọc "sáng sủa" ấy, trái tim tôi đang đau khổ, mục nát vì những mất mát của cuộc sống nhưng tôi đang cố tỏ ra vui vẻ để chống chọi với đời thì sao? Dẫu vậy, tôi vẫn không hề trách bạn bởi tôi biết đời bạn đã quá buồn rồi, tôi mong bạn cười thật lòng. Vì khi bạn cười, nghĩa là bạn đang vui, bạn sẽ không ghét tôi nữa, tôi sẽ có thêm nhiều niềm tin vào cuộc đời này, để tôi vui sống.
Bạn tỏ ra không thích tôi vì tôi thành công ở một lĩnh vực nào đó mà bạn không có. Cái sự không thích này tôi cũng cho đó là ghen tị. Nhưng bạn có biết rằng, để đạt được thành công ấy, tôi đã bỏ ra bao nhiêu công sức, bao nhiêu mồ hôi thậm chí là nước mắt không? Bạn ghét tôi, bạn có thấy vui không hay càng ghét, bạn càng thấy buồn cho chính mình?
Thậm chí có lúc bạn mong tôi không còn tồn tại trên cõi đời này. Nhưng có chắc, khi tôi đau khổ, chết đi, bạn vẫn vui và thanh thản bởi lương tâm của mình? Tôi không bao giờ lấy sự ghen tị của người khác làm niềm tự hào cho riêng mình bởi tôi muốn niềm vui được nhân lên chứ không bớt đi. Mà niềm vui chỉ được nhân lên khi nó được chia sẻ thật lòng. Nếu bạn chia sẻ cùng tôi, tôi sẽ vui còn bạn sẽ thấy nhẹ nhàng hơn cho chính mình.
Còn nhiều người không thích tôi bởi những lý do khác nữa. Tôi từng buồn, nhưng nỗi buồn đó trôi qua rất mau, tựa như một cơn mưa bất chợt giữa mùa hạ. Tôi biết, sống trên đời này, chẳng có ai là hoàn hảo cả, chẳng có ai chỉ có người ghét mà không có người thương và ngược lại.
Thế nên, tôi trân quý hết tất thảy những phút giây ngọt ngào, hạnh phúc mà cuộc sống ban cho, trân quý hết thảy những ai yêu thương mình. Nhờ có những phút giây ấy, nhờ họ, tôi thấy cuộc đời đẹp biết bao, đáng sống và đáng hy sinh biết bao. Cuộc đời, suy cho cùng, mọi thứ đều tiêu tan đi, chỉ có tình thương là ở lại.
Bạn ghét tôi, nếu điều đó khiến bạn có thêm niềm vui sống thì bạn cứ việc. Và hãy yên tâm, rằng tôi sẽ không ghét lại bạn. Vì thật lòng, tôi chưa từng ghét ai, dù họ có gây ra cho đời tôi nỗi đau nào đi chăng nữa. Tôi sợ ghét, tôi sợ hận, sợ sự khổ tâm, nên tôi chẳng bao giờ ghét, nói đúng hơn là tôi chẳng dám.
Có những lúc bị ai đó làm tổn thương ghê gớm, tôi ước có thể hét lên thật to, tôi ghét họ, hận họ. Thậm chí tôi nghĩ, nếu họ gặp trắc trở trong cuộc sống, tôi sẽ mãn nguyện lắm. Nhưng tôi đã nhầm, càng hận ai đó chỉ càng chứng tỏ mình còn quan tâm đến người ta.
Những nỗi hận, chẳng thể nào hóa giải nỗi buồn trong lòng tôi. Và cách tốt nhất để nỗi đau vơi đi, là đi tìm niềm vui khác cho đời mình. Đôi khi, tôi chúc họ may mắn và hạnh phúc trong cuộc sống. Cũng chẳng phải vì tôi bao dung, suy cho cùng, khi họ hạnh phúc, tâm hồn họ sẽ nhẹ nhàng, thanh thản, họ sẽ yêu đời và ít gieo nỗi đau cho người khác, trong đó có tôi.
Có thể ai đó bảo tôi rằng, tôi không nên quan tâm đến những người không thích mình, hãy làm những gì tôi thích, hãy sống cho chính tôi, đừng vì người khác mà tự chuốc lấy nỗi buồn. Tôi không làm được điều đó. 
Tôi chỉ thực sự thấy mình sống khi được ở trong cộng đồng, được nhận và được cho đi. Giữ khư khư những gì mình có cho riêng mình, mọi thứ chẳng bao giờ nở hoa, ngược lại, có thể, nó sẽ chết dần chết mòn với thời gian.
Tôi vẫn luôn tập cách vui sống mỗi ngày, với những người luôn yêu thương tôi và cả những người đã, đang và muốn ghét tôi. Tôi luôn tin, cuộc đời này công bằng, không lấy đi của ai tất cả. Có chăng, sự cho và cái nhận, đến và đi theo những cách khác nhau, những lúc khác nhau mà thôi.
Mỗi người có một sự lựa chọn riêng để sống và kiếm tìm niềm vui, hạnh phúc. Bạn có thể lựa chọn "sự ghét" nếu bạn thấy vui. Riêng tôi, tôi chọn sự thanh thản.
Dẫu cho, bạn ghét tôi chừng nào đi nữa
Dẫu cho, cuộc đời này lắm gập ghềnh, tôi vẫn hạnh phúc với những gì đang có.
Đơn giản, vì tôi trân quý cuộc đời này.

Sunday, December 22, 2013

Về với anh đi em, mình làm lại từ đầu thôi

Quay về bên anh đi em, mình làm lại từ đầu thôi, dù biết sự khởi đầu này đã không còn vẹn nguyên như lúc ban đầu nữa rồi. Khi chúng ta bắt đầu, đó có thể là số không, em chưa tin anh, anh còn ngờ vực ở em, để rồi mình yêu nhau, tin nhau và cho nhau tất cả, sự bắt đầu đó đã đem lại nụ cười, hạnh phúc cho đôi ta. Còn bây giờ khi mình quay lại với nhau, trước chúng ta là một đống đỗ nát mà anh đã chính tay đập vỡ, nuối tiếc, ăn năn, anh bây giờ luôn mang tâm trạng như thế khi nghĩ về em, nhưng lí trí, con tim anh vẫn thôi thúc anh tìm đến em, vì anh không thể, không thể quên em được.
Người dưng thôi thì nhớ, thì thương, thì lo lắng, quan tâm làm gì, bây giờ mỗi lần nói chuyện cùng em đây là câu cửa miệng anh thường nghe nhất, cười nhạt cho qua, mà nghe nhói cả lòng. Nước mắt anh rơi, giọt lệ em chảy, mình đã bao lần như thế trong cuộc tình đầy nỗi ưu tư, buông tay, níu giữ để tự làm cho nhau hanh hao quá nhiều, giờ thì anh không muốn như thế nữa.
Đã làm con tim em chi chít sẹo, đã làm em vỡ òa đớn đau thì anh có thể quay đi như không có gì được sao em?! Dẫu biết anh đã dệt nên một bức tranh yêu thương rất đẹp trong em, nhưng cũng chính anh đã làm bức tranh đó lấm lem thì làm sao anh có thể xem như chưa từng có gì. Có những việc ta cần lãng quên, có những khi ta cần phải quên đi một người nào đó trong đời, nhưng cũng có những kỉ niệm mãi không bao giờ phai nhòa theo năm tháng, và có một ai đó sẽ luôn là bất di bất dịch trong lòng mỗi người là thế đó. Em là người con gái anh yêu, là người đã cho anh một cuộc tình đúng nghĩa, yêu và được yêu là như thế nào, tất cả rất đỗi ngọt ngào và sâu lắng, để khi anh vô tâm đẩy em xa mình, anh mới biết rằng em quan trọng biết nhường nào với chính mình.
Anh vẫn đang lần dò về con đường yêu thương mình đã từng có, vẫn đang thỏ thẻ từng ngày lời mong, tiếng nhớ bên tai em, anh đang cố, cố thật kiên nhẫn và chân thành để có thể hàn gắn lại những mảnh vỡ tình yêu của anh và em.
Em bảo rằng “em ghét anh, ghét rất ghét!”, khi em càng ghét thì anh trong em nào có mất đi, anh vẫn tự cho mình niềm tin và hi vọng dù nhỏ nhoi này.
Khi anh bệnh, giữa đêm có một cuộc gọi lạ, em vẫn cuống cuồng lo lắng, suy tư thì làm sao bảo rằng anh trong em giờ chẳng còn gì nữa, anh không tin em à.
Anh đang cố sửa sai từng ngày, đang tự nhìn lại chính mình với những gì đã xảy ra, anh biết anh cần bên cạnh em chứ không phải quay đi khi em bảo hãy xa, xa em đi. Anh biết đôi khi lời xin lỗi chẳng có nghĩa gì khi sự việc đã rồi, nhưng anh chẳng thể quay lưng khi chính anh đã làm tổn thương em, người mà anh đã bảo yêu hơn chính mình.
Lạnh, một mình giữa đêm khuya vắng lặng anh thấy lạnh quá em à, nhưng cái lạnh đó không lạnh như khi anh nghĩ đến em đang phải co ro mỗi đêm cùng với nỗi đau đang chì chiết chính mình. Anh yêu em rất nhiều, và bây giờ anh cũng đau rất nhiều khi chính anh làm em đau.
Về với anh đi em, mình làm lại từ đầu thôi…

Chếnh choáng địa đàng

Ngày chúng ta rời khỏi giao lộ tình yêu để đi đến một miền vô định, anh đã tự ngụy trang cho bản thân mình màu xanh của lộc non ươm mùa, còn em cũng đã mang trong lòng những linh cảm không còn an yên trong tiềm thức. Đâu biết rằng những lời hứa hẹn yêu thương đã được chúng ta sắp xếp ngăn nắp cho một mùa xa cách. Sẽ chẳng còn ai nhớ rằng ai đã từng lớn lên từ một loài hoa diên vĩ. Khi những bàng hoàng từ cơn suy kiệt đã xóa nhòa từng câu yêu thơm lừng vẫn còn đỏ rực trên môi nhau. Chúng ta chỉ là hai kẻ hành khất lạc chân vào giữa địa đàng không lối, rồi viễn tưởng cho rằng hai trái tim chung nhịp sẽ có một đoạn kết viên mãn khi chung đời nơi bờ bến yêu thương. Đâu biết rằng những men say vẫn còn chếnh choáng, và tâm thức thì chưa tỉnh ngộ.
Sẽ là bình thường và thản nhiên quên nếu chúng ta đã một lần giẫm chân qua một vực thẳm của địa đàng, nhưng tiếc thay chúng ta chỉ mới bước qua những mơ màng của niềm nhớ đến thật thà và ngây dại. Tuổi xuân thì mãi dậy thì chưa chín chắn để hiểu rõ cái cảm xúc vốn không thể gọi yêu thương, trong khi tất cả đã rõ ràng như một khoảng trắng. Trong những ngờ vực suy tính của lý trí, anh đã nghe những mùa Đông rơi rụng thảm thương bên dòng sông trắng xóa, nhìn thấy những đàn cá mù lòa co rúm người cố tìm đến chút ấm áp của đại dương. Giờ đây, anh đang nhìn từ một độ cao nhất của thủy triều để tưởng niệm về tình yêu xưa cũ. Còn em cũng đã búi tóc vấn khăn tang cho cuộc tình năm tháng, dẫu biết là không bao lâu.
Đã có lúc anh hồ nghi về những cuộc tình hiện tại, đôi lần mò mẫm trong bóng tối của địa đàng để cảm nhận về yêu thương. Bất chợt chỉ là những hình dung về em. Và trái tim lại đôi phần gỉ máu. Đành nhắm mắt để thất lạc những vàng son một thuở. Rồi mai đây em có vô tình tìm đến vùng địa đàng xưa cũ để thắp hương nghi ngút cho mộ phần của chúng ta, thì hãy nhớ rót cho anh một chén rượu đầy, để ở phía bên kia mùa nhớ, anh cũng có phút chốc được nếm trải vị chếnh choáng của thời gian trong khi tâm trí vẫn chẳng thể nào thoát khỏi những bộn bề của hiện tại.
Qua những mê đắm của một thời, giờ đây anh chỉ âm thầm thu dọn những tàn tro. Nếu ngày mai trời có xanh nắng như mọi ngày, cũng là lúc anh đang ngồi vá víu những yêu thương đã đôi phần rách nát và nghĩ về em như một câu chuyện của loài hoa diên vĩ mới nở sáng nay…

Cafe đắng...

Cafe đắng...
Ừ thì, cafe đắng, nhưng một ai đã trót yêu vị đắng ấy cũng thèm khoắc khoải mùi hương cafe dậy từ sống mũi.
Nó vốn dĩ thích cafe từ lâu lắm rồi. Rồi cái ngày nó lon ton làm phục vụ cho Highlands Coffee, nó biết về cafe, nhiều hơn một chút. Nó nhớ rõ mồn một cái lần đầu nó thử nhấp vài ngụm cafe đen nơi quán quen nó vẫn hay lui tới khi ở Sài Gòn và nhiều lần sau quay lại.
Bỗng dưng, nó lại thèm cái hương vị ấy, đắng trong cả từ cả ý. Hay, nó trót yêu cái vị đắng ấy.
Nó, chặc lưỡi, ngoác miệng cười.
Nhiều người hỏi "Em hạnh phúc chứ?". Nó mỉm cười gật đầu thay một câu trả lời. Nó ít nói hẳn kể từ dạo ấy...
Hôm nay, đọc được một vài dòng suy tư của nhỏ bạn thời đại học. Nó giật mình "sao giống nhau đến thế". Có một thứ nó đọc được "niềm tin". Khi mà, thiếu thốn nhiều thứ, hoặc giả mũi chân in hằn nhiều vết xước thì niềm tin là thứ duy nhất nó bấu víu, nâng niu.
Tai nó văng vẳng một câu nói "nhẹ nhàng... nhẹ nhàng với cả những gì làm em đau". Nó thích nhấp nháp từng vị đắng của cuộc sống đến lạ. Nó không đủ sức bước nhanh qua những thứ ấy một cách vội vã. Nên nó chọn cách bước chậm rãi cùng những thứ ấy. Vị đắng.
Thanh âm của bóng đêm cứ rít lên từng đợt. Gió Đông về, thốc lên từng cơn. Lạnh.
Ừ thì, cafe đắng... Nó cũng giống một vài người, trót yêu vị đắng ấy.

Đau lắm vẫn nói em nhớ anh

Những điều em muốn
Giản đơn như những luống hoa màu
Chẳng dễ gì úa nhàu
Như tim em dễ gì quên người ấy
Ước bao lần đôi mắt đừng nhìn thấy
Những xót xa…
những nghẹn ngào
Những điều như xé nát trái tim em…
Dù đau lắm khi máu tim lấm lem
Vẫn gọi khẽ nhớ anh
Vẫn thì thầm yêu anh
Vẫn là anh...
Đêm lạnh…
Một mình lặng ngắm màu xanh xám đang dần chìm vào bóng đêm, lặng nghe gió rít từng hồi luồn qua kẽ tóc một cảm giác xao xuyến nhớ. Chưa bao giờ em nhớ anh như bây giờ, anh à! Phải chăng sau bao niềm đau anh đã mang đến, em thay đổi nhiều hơn. Em trầm tĩnh hơn trước giận dỗi, em kiệm lời hơn trước nỗi đau và em dường như chỉ muốn hoàn toàn im lặng trước những sóng gió. Em đã tự hỏi mình “phải chăng em đã chẳng còn cần anh nữa?” Tự hỏi và tự vấn đáp em vẫn rất rất cần anh bên em, cần anh ôm em trước những khó khăn của cuộc sống, cần anh lắng nghe những tâm tư của em trong từng ngày trôi qua. Nhưng bây giờ đã khác, em đủ tỉnh táo để chỉ muốn kể cho anh nghe những niềm vui, những điều hạnh phúc. Em giấu cho riêng mình những nỗi đau, em sợ… Em sợ cuộc sống em quá đau sẽ khiến anh chán ghét mà bỏ rơi em, anh sẽ quay lưng với em để đi tìm một người dịu dàng có thể chia sẻ tâm sự với anh, để anh cũng nồng nàn gọi tha thiết vợ yêu. Em sợ một lần nữa anh lại quay lưng với em khi mà em cần anh nhiều nhất…
Phụ nữ ai mà không ghen hả anh? Cái ghen mỗi người thể hiện khác nhau, nhưng một khi còn nói nghĩa là người phụ nữ đó vẫn muốn nắm chặt tay người mình yêu. Một khi họ im lặng vì niềm đau quá lớn thì họ sẽ gạt nước mắt quay đi, khi đó dù có cố níu kéo thì cũng vô ích. Cuộc đời mỗi người đều có những mối quan hệ riêng khó tả, khó giải thích nhưng nếu là một người đủ yêu thương sẽ cố gắng không làm người mình yêu đau lòng. Qua từng ánh mắt, từng hành động em hiểu rằng anh yêu em, nhưng sự vô tâm của anh đôi khi làm em xé lòng vì đau xót. Anh vô tâm để lại vài di tích chứng cứ tình cũ, à mà cũng không thể gọi là tình cũ khi trong cán cân anh đong đến e cũng chưa chắc được rằng em là người nặng hơn, mà đơn giản là em đang là người gần anh hơn. Nỗi nhớ trong em cào xé em, nỗi nhớ nói với em rằng chỉ cần anh bên em, thế là đủ rồi đừng đòi hỏi nhiều, đừng suy nghĩ nhiều. Hạnh phúc là tạm quên quá khứ đừng kỳ vọng tương lai mà phải biết chấp nhận những điều mình đang có. Cố gắng nắm bắt những điều mình đang có để gìn giữ cho tương lai…
Hạnh phúc với em là những nụ cười bên anh, vì hạnh phúc đó nên em luôn lo sợ sẽ mất đi những nụ cười rạng rỡ và thoải mái nhất của em. Bên anh em cảm thấy bình yên lắm… Sâu tận cùng của tình yêu là mong muốn người mình yêu hạnh phúc, nên em cảm thấy mình phải nhẹ nhàng. Nhẹ nhàng nắm tay anh và sẽ buông khi nào anh quay đi. Vì em muốn anh hạnh phúc nên em sẽ sẵn sàng chúc phúc anh. Nụ cười em khi ấy chắc chắn sẽ chẳng còn rạng rỡ nhưng ít ra em thấy nhẹ nhàng vì đó cũng là cách để em yêu anh. Em nhớ anh nhiều nhiều lắm...
Dù nhiều lần anh làm em đau lắm, nhưng em vẫn thì thầm em nhớ anh, em cần anh vì em yêu anh.

Tuesday, December 17, 2013

Thấy mình bỗng trẻ

Từng bước, từng bước thầm, mưa giữa mùa… cuối năm. Giật mình. Phát giác nó không còn chạy long nhong trên những con đường của phố thị. Một mình.
 photo Christmas-Wallpaper_zpsb0b28140.jpg
Để cảm nhận cái se lạnh của thời khắc giao mùa từ cơn gió ngược phía sau lưng và giá lạnh phủ đầy mắt trên những bộ quần áo của người qua. Mọi thứ đang chuyển màu. Những màu sắc của Noel đã bắt đầu lên khung, những ma-nơ-canh thay bộ cánh mới, bắt sáng, thu hút những ánh nhìn từ phía bên trong cửa kính. Sài Gòn khoác lên mình những hoạ tiết trang trí và những ngọn đèn đầy màu sắc để bắt nhịp về một trong những thời điểm rộn ràng nhất của năm. Giáng Sinh đang về.
Để quên luôn cảm giác xuống đường, hòa vào dòng người chẳng biết đi đâu chỉ biết rằng lòng rộn ràng về một thời khắc. Tâm trạng. Mênh mang rồi lắng lòng đi để tự kỷ một chút gì đó khi ngỡ ngàng nhìn lại, phát giác rằng một năm nữa lại sắp qua và ngồi đây ra một góc. Tự thầm. Ai đó có đợi ta ở mùa sang!?
 photo Autumn_Magic__by_Camiloo.jpg
Không còn nữa. Tuổi xuân buồn lặng căm, đi trong chiều mưa hoang, đời biết ai thương mình...
Vì giờ đây phía sau lưng giờ đã có gió lùa, không còn tạt thẳng đến lưng khi mỗi lần gió ngược.
Vì giờ đây phía sau yên xe đã lấp đầy không còn chỗ trống với chân trẻ chen giữa đôi bạn già. Khắc khoải về những ngày qua tưởng chừng như không dừng lại.
Vội. Lắng nghe.
Nhịp sống của riêng mình. Nhiều lúc. Tưởng rằng như lạc lõng giữa nhịp sống đời thường. Ba mái đầu, hai mái đầu sắp nhuộm màu khói bay và một mái đầu xanh kẻ dòng, rượt đuổi nhau trên từng con phố.
 photo happy_bench_monday_e2_80_94peoz_e2_80_94_2814_29_1622394005.jpg
Tấp vội vào một phòng khám, sợ đêm qua vội vàng. Ngân vang giọng đớt. Em đi đâu về… nghĩ gì vui thế... giữa gian phòng người tới kẻ lui, có cùng chung nhịp sống về những mái đầu xanh, khác chăng là kẻ dòng. Nó ngồi ôm con hát. Anh đi đâu về, dầu máy đầy tay,… nghĩ gì vui thế…
Rồi cười một mình.
Khi bàn chân nào khẽ nhịp, thốc nhẹ vào lưng nó như nhắc nhở hát ca giữa dòng người nghiêng ngã. Tự dưng. Ngửa mặt. Nhìn thoáng về phía trời xa, đã lâu rồi quên mất về một ánh trăng vừa tròn, không còn mãi trăng non, giờ đây tròn vành vạnh, cất lên cao tiếng hát với giọng đớt, răng đau.
Đêm nghe tiếng đàn… dừng hát tại đây, chợt thèm nghe thật, giữa dòng người đi, đèn pha ngược lại, một con đường vắng, nghe tiếng gió reo hai bên đường lộng gió, có tiếng cây xanh, thở đều theo phố, phì phò thở than, ngày tháng sao điêu tàn, giết đi phần ký ức. Một ngày của hôm qua… có người lính trẻ, nhớ người bạn gái, rồi đàn một mình.
Nhớ những phút lưu linh, từng được như Trần Tiến… Đi trong tiếng đàn, thành phố tình ca… Giờ đây thiếu vắng - những phút lưu linh, thiếu luôn lời tự tình của người lính trẻ ngồi đàn một mình. Tình tình tính, tính tính tang tang tình tang, tang tang tính tình tang. Ngỡ ngàng. Thiếu lại đầy. Ô hay! Tự dưng. Thấy mình bỗng trẻ dù tóc sắp nhuộm màu khói bay.

Hôn nhân không như là mơ

Bạn tôi, đêm trước ngày bước chân vào tổ ấm mà trong đó nó phải đóng vai một người đàn ông có trách nhiệm, với một người con gái chẳng chung huyết thống, không có ì ri máu mủ nào cứ trằn trọc với những lo toan: Ngày mai sẽ ra sao nhỉ, tự nhiên lại làm chồng, ít sau làm bố, tự nhiên…tự nhiên.
Tôi lấy tay thụi hông nó cười gằn: Tự nhiên cái khiên rơi xuống.
Chẳng phải thế à. Hôn nhân là một sự chuyển hóa có điều kiện, từ một trạng thái nền tảng như bạn bè, gặp gỡ tình cờ, sắp đặt nhân tạo hay tính toán của tạo hóa…quá trình đó trải qua một quá trình thúc đẩy của ít nhất hai con người. Chẳng có gì là tự nhiên, tất cả đều có một nguồn cơn nào đó.
Năm qua là một năm chứng kiến nhiều thằng bạn kể cả con bạn tôi cất bước ra đi trở thành một người đàn ông, một người phụ nữ có trách nhiệm (trong đó có cả người yêu cũ) của tôi nữa.


Hôn nhân, đối với đại đa số con người tồn tại trên trái đất (ít nhất là trên lãnh thổ nước ta) là một quá trình nhất thiết phải diễn ra. Nói về mặt tự nhiên, đó là một hình thức cấu kết để duy trì nòi giống thông qua việc sinh con đẻ cái. Hôn nhân, sâu hơn nữa đó là một sự tác hợp mà như ở đâu đã viết, con người sinh ra luôn có một nửa còn lại vương vãi ở đâu đó trong cuộc sống. Bất chợt một ngày đẹp trời nào đó, ta bơ vơ đạp phải nó…ta nhặt lên, gắn vào, ta mơ hồ thấy hợp và ta tiến đến hôn nhân. Nhưng ở đời, nhầm lẫn luôn là một khái niệm ta nhất thiết phải trải qua. Hôn nhân thất bại, ta đem nửa còn lại ra soi chiếu, ta đẩy nó ra xa ta bằng một thái độ xa lạ hoặc kết thúc nó bằng một tờ giấy có tên là Đơn xin ly hôn.
Tiếp đến, ta lại mòn mỏi đi tìm, ta lại chợt nhiên va chạm với một nửa khác. Lúc đó ta ồ ra, à đây mới là một nữa đích thực. Ta cố công hàn gắn nó, ta dẫm đạt lên mọi sự dị nghị đồn đoán để tiến đến hôn nhân. Nếu hôn nhân thành công mà không có sự gượng ép, lúc đó một nửa kia mới thực là một nửa ta tìm kiếm giữa chốn nhân gian, nhưng nếu không đương nhiên đó vẫn là một sự nhầm lẫn tiếp diễn mà thôi.
Như thế đấy, đôi khi ta nghe ở quán trà đá, những ông cụ bà lão tóc bạc ngồi than thở về cuộc hôn nhân tan vỡ của cháu mình, con mình với những câu hỏi như: Sao bây giờ chúng nó yêu nhau dễ thế, lấy nhau dễ thế, cơ hội gặp nhau nhiều thế, tìm hiểu nhau lâu thế…mà chia tay nhau cũng dễ thế.
Câu hỏi kia hàm chứa nhiều khoảng cách thế hệ. Nhưng quả thật hôn nhân thời nay đang đối mặt với nguy cơ tan vỡ cực cao. Nguyên Viện trưởng Viện dân số và các vấn đề xã hội (xin phép giấu tên) kể với tôi câu chuyện trong gia đình mình, ông nói: “Cô cháu tôi du học ở nước ngoài về, trình độ giỏi, tiền kiếm được, giao tiếp ăn nói chừng mực, lễ phép. Nhan sắc nền nã kiểu gái Hà Nội. Chồng nó là cán bộ nhà nước, tiền kiếm được, ngoại giao tốt, tốt mã đẹp người….chúng nó lấy nhau chừng được một năm thì chia tay..Ai cũng ngơ ngác, không hiểu tại sao”.


Đó là mọi người, còn trong suy nghĩ của vị nguyên viện trưởng cũng đã có những giải đáp về mặt khoa học của mình, tuy nhiên ông chỉ giải thích một cách ngắn gọn đó là sự không tương xứng của những quan niệm sống. Câu này thực ra là một đúc kết cuộc sống thuần túy. Khi người ta yêu nhau, không đến được với nhau, người ta lý giải nó bằng câu “Không hợp nhau” còn khi ly hôn, người ta cũng có thể lý giải nó là “không sống nổi được với nhau”. Tiền bạc, vật chất, địa vị xã hội có thể xếp đặt anh ở vị trí cao trong xã hội, nhưng chắc gì đã xếp đặt anh được vị trí trong gia đình. Vị trí đó phải được xác lập trên cơ sở sự tôn trọng của người vợ, thái độ của người chồng đối với hôn nhân. Khi một trong hai người muốn vượt qua vị trí mặc định của mình (tốt thôi) nhưng lại cố tình dẫm đạp lên vị trí của người khác (tức là vợ hoặc chồng mình) tức là tự họ đã kéo căng sợi dây hôn nhân trong tư thế kẻ giằng người kéo.
Thế nên, hôn nhân đúng là một bài toán khó giải. Nhưng nếu lời giải không thể tìm ra thì đừng cố gắng giải nó bằng mọi giá, cả hai cứ âm thầm sống tốt với chức phận của mình coi đó như là một đáp án ẩn số, đến một lúc nào đó lời giải sẽ hiển hiện.
(Bài viết là quan điểm của một kẻ chưa từng bước qua “cảnh giới” của hôn nhân, nhưng đúc kết từ trải nghiệm lời kể của mọi người và trải nghiệm từ những thằng bạn, cô bạn thốt ra. Cũng là lời giải đáp sự than thố của thằng bạn trước nguy cơ hôn nhân tan vỡ, nếu có gì sai sót xin được lượng thứ).
Khuyến mãi bằng một mẩu chuyện vợ chồng của tôi trên facebook của mình:
Tình cờ đọc được đoạn chát của vợ chồng thằng bạn trên facbook

Vợ: Hôm nay chồng về nấu cơm nhé, vợ bận. 
Chồng: Xin lỗi nàng nhé, đọc lại quy chế phân chia trách nhiệm trực thuộc quy định về bảo toàn tổ ấm đi nhé. Nấu cơm là việc của vợ, kiếm tiền đi chợ là việc của chồng.
Vợ: Nhưng quy chế đó có nói, nếu vợ bận thì đó là việc của chồng. 
Chồng. Ờ, thế quy chế có quy định nếu cả hai cùng bận thì sao không ?. Hôm nay chồng bận. Hé
Vợ: Thế rốt cuộc ông có nấu không, hay muốn mai cắt luôn tiền cà phê
Chồng: Cắt gì mà cắt, chưa đòi tăng nhé, xăng tăng rồi mà vẫn từng ấy tiền. Bố trí nâng lên cái đê. 
Vợ: Chồng ngoan, nấu cơm đi mai vợ tăng thêm cho 15 ngàn.

Tâm lý đố kỵ

 Hạnh phúc là một trạng thái tình cảm. Mà cái gì đã liên quan đến trừu tượng/vô hình/trạng thái/tâm lý hay bất kì một cái gì không có hình dạng cụ thể, không thể định tính, định lượng, không thể bảo quản đều khó nắm bắt.
 Với tôi, hạnh phúc chưa bao giờ là lựa chọn dễ dàng cả.
 Thế nhưng, người Việt mình điều khiển trạng thái hạnh phúc/bất hạnh thật kì tài.
 Đối với nhiều người Việt, hạnh phúc của bản thân họ không phải đến tự bản thân họ mà đến từ người khác, đến theo cách so sánh với người khác:
 Một người kiếm được ngàn $/tháng thấy hạnh phúc không phải vì số tiền đó đêm đến niềm vui cho họ, mà hạnh phúc vì nhiều người xung quanh không kiếm được số tiền như họ.
 Cũng một người kiếm được ngàn $/tháng, người đó sẽ thấy hạnh phúc hơn khi xung quanh họ toàn người thu nhập 500$. Nhưng sẽ kém hạnh phúc hơn khi họ sống với những người toàn kiếm được 2 ngàn $.
 Và người ta so sánh cả những thứ khác, như việc lấy vợ chẳng hạn: nhiều người hạnh phúc hơn, vui vẻ hơn khi mình lấy được vợ đẹp hơn, giàu hơn, hay sớm hơn người khác, mà không phải hạnh phúc vì tự họ cảm nhận được.
 
 Nhiều người Việt cảm nhận hạnh phúc như thế, và tệ hơn là họ cũng nghĩ người khác cảm nhận theo cách của họ. Rồi từ đó, tự họ nghĩ rằng những người không có những thứ như mình sẽ không hạnh phúc, không vui vẻ bằng mình! Và từ đấy, họ lại tỏ ra thương hại những người mà họ cho là không hạnh phúc bằng họ. Một kiểu khóc mướn thương vay! Chính sự thương hại đó lại làm tăng thêm cảm xúc hạnh phúc và vui vẻ của họ!
 Sự thật là con chim sẻ tung tăng giữa trời tự do sẽ có niềm vui riêng của con chim sẻ. Và con họa mi yên vị trong lồng son cũng có niềm vui riêng của con họa mi! Tại sao con họa mi cứ phải thương hại con chim sẻ phải tự kiếm lấy ăn? trong khi có thể con chim sẻ cũng đang thương hại cho con họa mi vì cuộc đời tù túng?
 Nhưng nói thật, đâu phải chỉ mỗi người Việt mình mới thế. Là CON NGƯỜI thì đều có tâm lý thế thôi. Bản chất của con người là muốn được ngưỡng mộ, được khen và hơn người khác. Bởi vì thế giới tôn vinh những cái hơn người. Thế nên bạn giỏi hơn người khác, giàu hơn người khác hoặc đẹp trai/xinh gái hơn người khác thì tất nhiên, bạn đều có quyền kiêu ngạo. Nhưng tuyệt nhiên, đừng nhìn người khác bằng ánh mắt thương hại. Bởi chưa chắc họ đã để cái hơn người của bạn vào mắt, chưa chắc họ đã ít hạnh phúc hơn bạn.
 Tôi nói rồi đấy, hạnh phúc là trạng thái tâm lý. Vậy nên, nếu họ không bằng bạn, nhưng họ hài lòng với cuộc sống của mình, không ghen tỵ, đố kị và luôn chăm chăm săm soi vào những người hơn họ như bạn, thì hẳn nhiên là họ đang rất hạnh phúc đấy.
 Đồng ý rằng việc so sánh với xung quanh giúp con người ta có nỗ lực hơn, không tự huyễn hoặc bản thân rằng mình rất tốt, rất giỏi rồi mà không cần nỗ lực tiếp. Nhưng cái gì cũng cần có mức độ thôi bạn ạ.
 Thử nghĩ thế này nhé. Nếu bạn học dốt hơn đứa hàng xóm, bạn luôn bị bố mẹ, bạn bè đem ra so sánh với nó. Và bạn cực kì ghét nó, luôn cô gắng để vượt qua nó. Thế nhưng, bạn có nghĩ đến việc cả đời này bạn không vượt qua được nó thì sao? Chẳng nhẽ bạn cứ sống hết đời trong ghen tỵ và thất vọng vì mình kém nó sao? Bạn cũng không thể biến mình thành thông minh hơn nó, chẳng nhẽ lại than trách bố mẹ sinh ra mình không thông minh bằng?
 Bất cứ ai, không giỏi mặt này thì cũng sẽ giỏi mặt khác, và kể cả chẳng giỏi bất cứ mặt nào thì cũng chẳng liên quan quái gì đến hạnh phúc cả. Biết đâu bạn không giỏi gì cả nhưng có gia đình hòa thuận, bố mẹ, bạn bè, người yêu quan tâm, công việc yêu thích, thế thì tuyệt quá đi chứ. Thế nên dù bạn có không bằng bất cứ ai, bạn vẫn có thể hạnh phúc cơ mà.
 Vậy nên, thử vứt quách cái thứ tâm lý nhỏ nhen, đố kỵ ấy đi. Nhìn đời bằng con mắt bao dung hơn, rộng lượng hơn thì mở cửa ra, hạnh phúc đã ùa vào rồi đấy.
 Trước kia tôi cũng đố kị đủ thứ với đủ người. Từ con bé hàng xóm được nhiều đứa quý hơn do nó cởi mở, dẻo miệng còn tôi thì lầm lỳ ít nói. Từ con bé cùng lớp xinh xắn được một đám con trai theo sau nịnh bợ, thầy cô yêu quý, luôn được tham gia thi múa hát các kiểu còn tôi thì gầy còm xấu xí nên chẳng ai để tâm đến… Nhưng gần đây tôi mới biết, khi đó chúng nó cũng đố kỵ với tôi vậy thôi. Đố kỵ tôi học giỏi hơn, đố kỵ tôi chẳng bao giờ bị bố mẹ đánh... Đấy, quanh cái vòng luẩn quẩn của so sánh, đố kỵ ấy chẳng có ai thật sự hạnh phúc cả.
 Sống biết cuộc sống của mình thôi, nhìn chăm chăm vào cuộc sống của người khác để khó chịu khi người ta hơn mình, vui mừng khấp khởi khi người ta khó khăn làm gì. Mệt mỏi ra.


Hạnh phúc giản dị lắm. Nó luôn  bên cạnh ta, chỉ cần  quay mặt sang sẽ thấy. Nhưng đáng tiếc, chúng ta lại luôn nhìn về phía trước.

Đừng nản lòng hãy vững tin em yêu nhé


Em ạ................
Thật sự anh biết, tình yêu của anh và em thật khó khăn đúng không  em, không phải vì anh không yêu em hay em không yêu anh, chỉ là bởi anh và em 2 chúng ta ở cách nhau một khoảng cách không gian quá xa.

EM có buồn không khi nhưng lúc em cần có người tâm sự cần có ai đó chia sẻ anh không thể ở bên.
Em có buồn không khi môĩ dịp lễ têt, ngày nghỉ thấy người ta tay trong tay với người mình yêu còn bên em lại không có anh.

Anh biết tất cả những điều đó, anh cũng vậy, anh chỉ có thể quan tâm em qua những dòng tin nhăn ngắn ngủi, anh muốn hét thật to lên rằng anh yêu em nhưng cuối cùng những lời ấy cũng không thể đến được với em.

Yêu xa là sẽ có nhiều đau khổ, nhưng em có biết dù ở 2 nới khác biệt nhưng anh vẫn luôn hướng về phiá em, mỗi khi trước lúc ngủ người anh nghĩ đến là em, và mỗi sáng thức dậy người anh muốn nói chuyện đầu tiên cũng chính là em .

Em có biết những khi thấy em không vui hay bực dọc vì một chuyện gì đó. anh muốn chạy đến bên em ôm chặt lấy em biết bao, không làm được anh như phát điên lên trong sự bực tưc.
Anh không muốn ai đó làm em buồn, không muốn bất cứ ai đó làm em tổn thương.
Anh sợ lắm sợ một ngày nào đó không được em gọi là ...., sợ một ngày nào đó trong em anh không còn là người em yêu nhất.

Sợ một ngày nào đó mỗi tin nhắn anh send đi k bao giờ có tin rep lại. Sợ một ngày phải đối mặt với 2 từ chia tay.
Nghe anh em nhé vững tin lên và đừng nản lòng nhé, tình yêu chân thật trong 1 biển người vẫn tìm thấy nhau, đừng rời xa nhau cũng đừng bao giờ buông tay nhau ra, một người buông tay người kia sẽ ngã đấy

Anh yêu em M ướt của anh ạ

Saturday, December 14, 2013

TUỔI BA MƯƠI

Tuổi ba mươi đâu còn trẻ nữa
Nhưng trước em ta mãi không già
Đã dấn thân chân trời phiêu bạt
Biển tình nào tránh được phong ba

Có những lúc ta như thuyền vô định
Giong buồm lên đênh chẳng thiết bến bờ
Cũng là lúc ta giật mình thiếu vắng
Thiếu thiếu tình yêu văng vắng ước mơ

Có những lúc ta như thuyền sắp đắm
Lặn hụp vòng vây bão tố vô hình
Cũng là lúc ta căng buồn gượng dậy
Vượt trùng dương làm cuộc tái sinh

Tuổi ba mươi đâu còn trẻ nữa
Nhưng trước em ta mãi không già
Em còn trăng bao mùa thiếu phụ
Ta còn điên đảo mộng thi ca.

LẦN CHẠM TAY

Ta đưa tay chạm nhau thêm một lần
Nghe thương yêu dâng đầy trên đỉnh nhớ
Đan chặt lại, chặt lại rồi kẽ hở
Đâu ngờ đời trôi, vuột mất tương lai.

Bàn tay anh mai sẽ nắm tay ai ?
Đốt khẳng khiu vuốt ve, niềm đau chạnh.
Ngón thon buồn em hững hờ đêm lạnh
Giữ mong manh một chút kỷ niệm gầy.

Từ giã nhau, xa từng phút từng ngày
Để được gì ngoài những lời oán trách
Hướng tương lai đánh đổi bằng thử thách
Hạnh phúc đành đáp lại với đau thương.

Để sáng nay em vén tóc soi gương
Thấy nổi buồn đọng trên đôi tròng mắt
Hai giòng lệ lăn dài, giọt trong vắt
Cùng linh hồn tắm gội những sầu bi.

Em rút tay không muốn chạm bàn tay
Sợ nhớ anh nghẹn ngào - dòng kí ức
Thế rồi. Bàn tay buồn ôm đơn côi, chật vật
Không chạm lấy bàn tay mình mong dĩ vãng trôi xa .

NỖI NHỚ

Có một ngày nỗi nhớ vây quanh,
Anh biết mình yêu em từ đó
Vần thơ thốt từ trong nõn cỏ
Gió lượn về mang hương tóc em bay.

Ngước nhìn trời mà chẳng thấy mây
Mỗi chỉ thấy nụ cười em lơ lửng
Như thách thức,như tưng bừng rôn rã
Ta mỉm cười vuốt nắng ngỡ tóc em.

Ta yêu em sợ mình hoá điên,
Bỗng cuộc đời trở nên hiền hậu quá
Không lo toan không căng mình bứt phá
Không là ta trong ước muốn của ta.

Biết rằng em chẳng là Nữ Oa,
Cũng chẳng là bà tiên trong cổ tích
Trái tim ta bao lần thương tích,
Em biết mình đã vá thương đau?

Sẽ là sai nếu chúng mình yêu nhau
Nỗi đau ta em đừng chung vai gác
Khi bên ta đường em sẽ lạc
Giữa chốn mù sương không chắc chắn lối về.

Chỉ mong em giúp ta trọn lời thề,
Mãi để em êm đềm hạnh phúc
Con tim ta vẫn im nơi lồng ngực
Cố âm thầm thổn thức ta nghe.

MÙA ĐÔNG NHỚ

Mùa đông giấu nỗi niềm
Cong queo trong chiếc lá
Thương em chiều lạnh quá
Cô đơn giữa phố quen

Uớc gì anh ở bên
Nồng ấm từng hơi thở
Những chuyện "quên" và "nhớ"
Những hờn dỗi vu vơ

Uớc gì anh ở bên
Quấn quýt mình xuống phố
Có đèn hoa rực rỡ
Say trong đôi mắt huyền...

Giờ vần đôi câu thơ
Lạnh quá vài con chữ
Giá như đông nói hộ
Thương nhớ em bây giờ

CHỜ ĐỢI...!

Nắng vàng ôm gió heo may,
Hoàng hôn tím ngắt hàng cây ven đồi.

Chiều đông lòng dạ bồi hồi
Bến xưa nơi ấy thuyền trôi lững lờ.

Sương giăng phủ kín đôi bờ
Dạt dào sóng nước,bơ vơ bóng hồng.

Cũng chỉ tại một dòng sông
Tình duyên lỡ hẹn để lòng ai đau.

Ôm sầu chờ đợi kiếp sau
Trăm năm còn có nhớ màu thời gian.

Thuyền tình ai lại rẽ ngang
Để ai lại phải hai hàng lệ rơi.

Sóng xô tan cả đất trời
Yêu em ,yêu mãi ngàn đời vẫn yêu.

Dù cho sông có ngừng trôi
Nhưng trái tim này vẫn mãi yêu em...!

AI THỨC CÙNG TA CHĂNG ?

Đêm dài ai thức cùng ta không?
Để ngóng gió khuya lạnh xiết lòng
Để nghe tiếng cười trong tĩnh mịch
Bước đến đùa nghịch với suy tư

Đêm dài ai thức cùng ta chăng?
Để gieo cái nhớ… tặng niềm thương
Để gây vấn vương cho người lạ
Rồi cười ngẫm nghĩ.. ai yêu ta?

Đêm dài ai cùng ta vượt qua
Để biết mình cần nhau thật nhiều
Rồi nếu chỉ một người thức trắng
Nỗi nhớ sẽ kéo dài đăng đẳng

Ta chẳng muốn đưa người vào mộng
Chẳng mong người đến lúc đêm hồng
Hãy thức cùng nhau, khi có thể
Để làm bình minh ấm tim ta

GỬI NGƯỜI TÔI YÊU

Em muốn anh làm đại dương rộng lớn
Cho người yêu làm ngọn sóng bạc đầu
Nhưng em hỡi anh chỉ là chim biển
Chỉ biết vẩn quanh, nhìn xuống biển sâu

Nếu em muốn anh sẽ là ngọn gió
Nhưng em đừng là mây, mang tiếng bạc tình
Đừng cho anh là núi kia trơ trọi
Suốt đời chờ làn mây trắng bặt tin

Em đừng đưa anh làm ngôi sao xứ lạ
Để anh một mình trong đêm tối chơ vơ
Một lúc sáng rồi dường như lụi tắt
Để vầng trăng nơi ấy hững hờ

Em đừng để anh là một ai xa lạ
Hãy chừa cho anh một vị trí trong tim
Dù chăng đó chỉ một phần nhỏ bé
Cũng đủ cho anh thoả mơ ước kiếm tìm

MỘT CHIỀU NGƯỢC GIÓ

Anh ngược đường, ngược nắng để yêu em
Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi
Ngược lòng mình tìm về nông nổi
Lãng du đi vô định cánh chim trời

Anh ngược thời gian, anh ngược không gian
Ngược đời thường bon chen tìm về mê đắm
Ngược trái tim tự bao giờ chai lặng
Anh đánh thức nỗi buồn, anh gợi khát khao xanh

Mang bao điều anh muốn nói cùng em
Chợt sững lại trước cây mùa trút lá
Trái đất sẽ thế nào khi mầu xanh không còn nữa
Và sẽ thế nào khi trong em không anh?

Anh trở về im lặng của đêm
Chẳng còn nữa người đông và bụi đỏ
Phố bỗng buồn tênh, bờ vai hút gió
Riêng chiều này - anh biết, một mình anh ...

Tuesday, December 10, 2013

Vẫn nên là yêu đi

 Thầy tôi bảo: Con trai đi học là để gái lừa. Con gái đi học là để lừa trai.
 Những thằng để gái lừa là những thằng ngu. Đi học bao nhiêu năm, rồi đi làm vất vả đều nuôi vợ con hết. Nhưng những thằng không để gái lừa (độc thân) là những thằng điên.
 Bạn chọn NGU hay ĐIÊN?

 Tôi khuyên bạn nên chọn NGU. Nói thật, tôi thích sống độc thân lắm. Nhưng cái việc lấy vợ gả chồng, sinh con nối dõi tông đường, duy trì nòi giống nó là chuyện hiển nhiên, nếu không muốn xã hội loài người bị diệt vong. Nhưng, chỉ mình bạn hoặc một số ít có tư tưởng sống độc thân thì chả ảnh hưởng gì tới thế giới cả, yên tâm là xã hội loài người sẽ không diệt vong nhé! Nhưng nếu nó trở thành xu hướng thì sao nhỉ? Lúc ấy vui phải biết.
 Tại sao nhiều người thích độc thân như thế?
 Cái này tôi đoán bừa, do thành phần FA luôn đông hơn các đôi các cặp nên tôi nghĩ vậy, hoặc giả tôi đang áp dụng cách nghĩ của mình lên người khác. Tóm lại là vậy đấy.
 Thế lý do là gì? Mất niềm tin vào tình yêu? Hay bận rộn quá không có thời gian yêu đương? Hoặc giả là không có hứng thú với tình yêu?
 Tôi nghĩ dù bạn có nghiền ngẫm nát nơ ron rồi cho tôi một lý do vô cùng thuyết phục khiến tôi phải gật gù tâm đắc thì nó vẫn chỉ là ngụy biện mà thôi.
 Chính xác thì bạn sợ yêu, lười yêu, lười thay đổi hoặc sợ nguy cơ thất tình, bị từ chối hoặc bất kì lý do gì khiến trái tim bạn bị tổn thương thì đúng hơn đấy.

 Thử nghĩ thế này nhé. Nếu bạn đang trong tình trạng không hứng thú với yêu đương nhưng lại xuất hiện một cô nàng giống hệt cô công chúa trong giấc mơ thuở xa xưa của bạn. Và cô ấy lại có ý với bạn. Lúc ý bạn có thời gian yêu đương không?
 Đấy, nó vậy đấy. Giống như việc các bạn con trai ngày ngày kêu gào FA, độc thân, muốn có người yêu. Tôi cho rằng phần lớn các bạn chỉ kêu/gõ phím cho sướng vậy thôi. Nói thật, theo tư duy chưa chắc đã bình thường của tôi, những người thật sự muốn có người yêu sẽ không làm việc trẻ con, tốn thời gian mà chẳng bao giờ hiệu quả ấy. Họ sẽ chủ động tìm kiếm mục tiêu rồi lên kế hoạch theo đuổi. Như thế hợp lý hơn. Bởi thời gian là thứ hàng hóa xa xỉ mà bất cứ ai dù giàu hay nghèo cũng chỉ có thể ngửa tay chờ ban phát rồi tiêu tùng hợp lý.

 Yêu đương cũng thế thôi, nó chẳng có hệ quy chiếu nào để bạn đối chiếu, so sánh xem lúc nào bạn được phép yêu, đủ điều kiện để yêu cả. Bất kể bạn là ai, làm gì, hiện đang trắng tay hay giàu có kếch xù, bạn đều có quyền được yêu. Và đừng nghĩ người bên bạn lúc khó khăn mới thật sự có tấm chân tình, người đến với bạn lúc giàu sang là kẻ hám lợi.
 Ai cũng thế thôi, họ phải cần một thứ gì đó ở bạn thì mới ở bên cạnh bạn. Nếu bạn không có một thứ gì: nhân cách, ý chí, tiền bạc,… thì con bé ý thần kinh có vấn đề là cái chắc. Vậy nên, nếu bạn có giá trị cho người ta để ý, bạn hẳn nên cảm thấy vui mừng chứ?

 Và bạn cũng thế thôi, rồi sẽ đến lúc chọn người bạn cần và cảm mến. Khi hết thời tuổi trẻ cuồng nhiệt với yêu đương, bạn cũng cần cái gọi là ổn định, yên bề. Có thể vì bạn, hoặc vì gia đình bạn, hay là trách nhiệm với xã hội, NHƯNG nhất thiết là bạn sẽ lấy vợ, sinh con.
 Thời gian trăm năm là hữu hạn. Dùng nó để yêu thương, làm những việc bạn muốn còn chưa đủ. Cớ sao có thời gian để ghét bỏ, hận thù. Thế nên thôi, buông tay để cho mình, cho người cơ hội.

 Và, kết hôn nhé!

Sự khác biệt giữa con gái và phụ nữ khi yêu

Trong tình yêu, phụ nữ thường ích kỷ. Con gái khác phụ nữ, nhưng rồi sẽ là phụ nữ, vậy con gái là căn nguyên nuôi lớn sự ích kỷ của phụ nữ.
Sự đòi hỏi khi đã yêu
Khi yêu một người con gái không ý thức được rằng tương lai mình sẽ là phụ nữ, con trai hay đàn ông đều phải chịu mệt mỏi. Vì lúc đó, nàng sẽ chỉ hồn nhiên nghĩ đến hiện tại, hết mình sống cho hiện tại. Tương lai với nàng là một thứ mơ hồ, như kiểu đang ốp la quả trứng gà mà không biết lòng đỏ chín hay chưa, có vừa đủ độ ngon chưa. Nói cách khác, nàng chỉ biết sống và yêu ở hiện tại.
Nhưng yêu một người chỉ biết sống và yêu ở hiện tại, con trai hay đàn ông sẽ không phải mệt mỏi vì viễn cảnh tương lai mà người yêu muốn. “Anh phải cưới em!”, “Anh phải làm việc để có tiền, mua nhà, mua xe…”, “Anh phải làm tất cả vì tương lai con của chúng mình!”… đó là những điều mà phụ nữ và những người con gái sẽ là phụ nữ nói với người yêu mình. Họ vẽ ra tương lai, rỉ tai với người yêu mình biết “đó là mong muốn của em!”, nếu chúng ta từ chối hoặc tỏ thái độ không thích, chắc chắn nàng sẽ giận.
Thế đấy, con gái sẽ không đòi hỏi xa xôi như vậy. Cô ấy chỉ đơn giản là “Anh ở bên em lúc này được không?”, “Anh đưa em đi dạo được không?”, “Chúng mình mãi như thế này anh nhé!”… Không ép buộc, không nắm giữ, đó là điều đàn ông và con trai muốn khi yêu. Nhưng thế gian này, con gái thì ít mà phụ nữ và con gái sẽ thành phụ nữ thì nhiều.

Cách yêu và đối xử với người yêu
Phụ nữ không xấu, chỉ là họ có nhiều toan tính, nhiều yêu cầu hơn bình thường. Khi yêu, họ muốn sở hữu người yêu, họ cho đi cũng muốn nhận lại kiểu như yêu là phải cưới, cưới rồi phải sinh con. Rồi khi lấy về, họ lại quên mất tình yêu và chỉ chăm chăm đòi trách nhiệm. Đúng, đã cưới nhau thì phải có trách nhiệm, trách nhiệm với vợ con, với gia đình vợ, với họ hàng vợ… Cũng phải kiếm tiền để lo cho con. Phụ nữ thích cả sự bình đẳng, từ ngày cái luật “Nam, nữ bình đẳng” ra đời, phụ nữ càng có cái cớ để lên ngôi trong gia đình.
Còn con gái có tốt hay không? Cũng tùy người. Trong tình yêu, con gái chỉ cần yêu và được yêu là đủ, có khi còn không thiết tới hai từ “trách nhiệm”. Con gái cũng không thích sự ràng buộc, đơn giản con gái nghĩ yêu là cho đi không cần nhận lại. Có những người con gái thích thì yêu, chán rồi thì bỏ một cách phũ phàng, họ không tôn họ lên cao, nhưng cũng không để mất giá, vì họ là con gái.
Mức độ chịu đựng tổn thương
Phụ nữ khó tổn thương, nhưng khi đã tổn thương thì rất lâu lành. Trải đời rồi nên phụ nữ sẽ ít rơi lệ, nhất là vì con trai và đàn ông. Họ cứng rắn đến mức thô kệch, có nhiều người phụ nữ còn mang vẻ khắc khổ như kiểu thế giới này quay lưng với họ, bắt họ phải gồng mình mà sống. Phụ nữ mạnh mẽ. Phải, đó là vẻ ngoài, nhưng nội tâm của họ, không ai hiểu rõ. Bởi dù gặp chuyện gì đau lòng, họ chỉ nuốt nước mắt vào trong, chỉ khi đêm về, chỉ khi lén nhìn họ từ phía sau, bạn mới thấy tấm lưng đang run lên, tiếng sụt sịt khe khẽ để không ai nhìn thấy, nghe thấy. Đó chính là phụ nữ.
Con gái dễ bị tổn thương, nhưng lại nhanh hồi phục. Bởi con gái nghĩ đơn giản, chưa trải đời cũng chưa biết nén đau thương. Khi họ bị tổn thương, họ có thể khóc thét lên trước mặt người gây tổn thương cho họ. Rồi những lúc không chịu được nỗi đau, họ tìm đến bạn bè, đến những nơi vui chơi như Bar, uống vài ly rượu mạnh, sau đó về nhà đánh một giấc trong nước mắt. Ngày hôm sau, họ lại tìm đến những tình yêu mới.
Tạm kết
Với con gái, yêu là tìm cho mình một người yêu phù hợp, không có người này thì sẽ có người khác thay thế.
Phụ nữ lại khác, họ chấp nhận hy sinh vì người yêu mình, vì chồng con và vì gia đình. Phụ nữ không nói rằng họ sẵn sàng hy sinh vì người thân, nhưng họ chịu đựng tất cả vì thứ gọi là tình yêu. Bởi vì tình yêu đối với phụ nữ không đơn giản chỉ là tình yêu nam nữ, họ yêu cả những thứ tồn tại quanh người yêu, yêu lắm.
Bạn đang yêu một người con gái hay người con gái rồi sẽ là phụ nữ?