Có
lẽ không ai trả lời được cho tôi câu hỏi đó, vì đơn giản có ai biết
được ngày mai mình sẽ như thế nào, điều ta có thể làm được đó đơn giản
chỉ là sống hết ngày hôm nay mà thôi.
Dạo này không biết sao tôi cảm thấy mình càng lúc càng thực dụng,
có lẽ sống một cách máy móc quá lâu đã làm tôi quên đi cái cảm nhận của
riêng mình. Cuộc sống là thế, nhất là ở những thành phố lớn. Con người
ta cứ mãi chen nhau để tìm lấy chỗ sống. Tôi cũng không ngoại lệ , và
đôi khi tôi cảm thấy mình cần một chút gì đó thật đơn giản. Để tôi có
thể là chính mình, là chính tôi như ngày nào.
Chắc cũng không ít người có cùng suy nghĩ như tôi và cũng không ít
người muốn thay đổi điều đó. Có lẽ sống là phải chấp nhận thay đổi từ
cuộc sống, nhưng kèm theo nó bạn cũng phải vật lộn để đấu tranh cho chân
lí của mình . Có thể cuộc sống chỉ thực sự bình yên khi ta không còn
sống nữa.
Đừng vội quá bi quan thế đời còn rất dài và còn rất nhiều thứ
để bạn trải nghiệm, đó chỉ là một phần suy nghĩ của tôi thôi, theo tôi
khoảnh khắc bình yên thật sự chính là lúc mà ta cảm thấy hạnh phúc nhất,
khi ta cho đi thứ gì đó, bữa cơm gia đình của ta , hay đơn giản đó chỉ
là một nụ cười.
Cuộc sống rất quý giá và bạn sẽ không bao giờ tìm được một thứ
gì có thể đổi lại cho bạn có thể sống thêm một ngày . Vì vậy, hãy tự
tìm cho mình sự bình yên, từ sâu bên trong một nụ cười một hạnh phúc
giản đơn.
No comments:
Post a Comment