"Cứ mãi giận hờn, niềm tin đâu anh,
Cứ mãi mỏi mệt buồn phiền chi nữa.
Chẳng biết ngọt bùi ngày xưa nay đâu,
Chỉ thấy lòng đầy nỗi đau nghẹn ngào."
Cứ mãi mỏi mệt buồn phiền chi nữa.
Chẳng biết ngọt bùi ngày xưa nay đâu,
Chỉ thấy lòng đầy nỗi đau nghẹn ngào."
Lần
đầu tiên ngồi nghe một bản nhạc mà nước mắt em tự nhiên rơi dài trên gò
má: nóng hổi, mặn đắng. Không phải là vì bài hát quá hay, quá cảm động,
nhưng trong giây phút ấy lời bài hát như tiếng thổn thức nơi con tim và
em nghẹn ngào trong nước mắt.
Đau
lắm anh à khi người con trai em chọn làm người đồng hành để đi hết cuộc
đời này lại luôn thiếu niềm tin nơi em. Anh! Em có làm gì sai? Khi yêu
anh em nào đâu có "vớ vẩn" với những người con trai khác... Có chăng em
tìm đến bên người mới khi chúng ta đã buông lời chia tay. Như vậy là em
sai? Không anh à! Vì khi đã chia tay, em có quyền tự do cho riêng mình.
Anh
từng nói: Có thể em cái gì cũng hơn anh đi, thì em vẫn thua anh một
cái! Đó là từ khi yêu nhau đến bây giờ anh chỉ yêu mỗi mình em thôi, còn
em thì yêu nhiều người khác.
Câu
nói của anh khiến em vui vì em biết rằng anh yêu em nhiều lắm. Nhưng nó
cũng khiến em buồn vì anh không hề hiểu cảm giác của em.
Anh
à! Cũng như anh vậy thôi, chia tay nhau rồi, em được phép đi tìm cho
mình một hạnh phúc mới chứ? Vì chẳng nhẽ em lại mỏi mòn đợi chờ một
người không hề cho em một tin nhắn hỏi thăm? Đợi chờ một người đang vui
bên tình mới? Nhưng anh biết rồi đấy! Những cuộc tình ấy có dài lâu
không? Em biết anh nghĩ vì người ta bỏ rơi em nên em mới quay về bên
anh! Anh sai rồi! Không phải tại người ta bỏ rơi em đâu bởi vì khi bên
người ta em mới nhận ra được rằng trong tim em chỉ có mỗi mình anh thôi!
Cảm giác nơi con tim em có bao giờ anh hiểu???
Chia
tay nhau rồi, em giận anh, hờn trách anh nhưng trong cơn say người em
nhớ đến là anh, em có thể vì anh mà vứt đi niềm kiêu hảnh của một người
con gái để gọi điện và nói với anh rằng: em nhớ anh, yêu anh. Từng trách
mình ngốc nhưng tình yêu dành cho anh quá nhiều đã che khuất đi tất cả!
Anh có hiểu chăng?
Sau
bao biến động, sau bao lần tan hợp- hợp tan, em hân hoan trong niềm
hạnh phúc vì nghĩ rằng lần này sẽ khác. Xa nhau từng đó thời gian có lẽ
đủ chứng minh cho anh thấy tình yêu trong anh và em lớn như thế nào mà
mình cần có nhau ra sao? Nhưng có lẽ đó chỉ là suy nghĩ của riêng em
thôi. Tin chỉ có em tin. Còn với anh niềm tin dành cho em là một thứ xa
xỉ....!
Thật
tâm em luôn đặt câu hỏi cho bản thân mình: Do đâu anh lại thiếu niềm
tin nơi em như thế? Do tình yêu nơi anh quá ít hay do em quá dễ dãi với
anh? Cũng đã nhiều lần em hỏi anh câu đấy nhưng em chỉ đổi lại một sự im
lặng đến run người!
Tại
sao? Tại sao yêu nhau nhưng không hiểu cho nhau hả anh? Cớ sao anh
không một lần xem xét lại mọi chuyện đã qua để thấy rằng em vì anh đã
thay đổi rất nhiều! Em bỏ một vài sở thích cũng vì anh, học yêu một vài
cái không thích cũng vì anh! Như vậy cớ sao anh còn ngờ nghi? Do bản
chất con người anh là vậy hay bởi em làm sai điều gì? Xin! Xin anh- một
lần thôi nói cho em nghe những gì anh đang nghĩ.
Vốn
dĩ em là một đứa con gái cứng đầu, nóng tính. Em từng nghĩ nếu sau này
chỉ cần người mình yêu đánh em một cái thôi em cũng sẽ bỏ ngay vì mẹ còn
không đánh em thì người đó có quyền gì chứ! Nhưng không phải vậy, em có
tức tối, em có giận thì em vẫn tạo ra cho mình một lý do để bỏ qua cho
anh khi thấy anh xuống nước cầu hòa. Anh à! Không vì yêu anh thì em
chẳng bao giờ làm điều đó.
Anh
à! Nếu bên em không còn là niềm vui, nếu bên em tiếng cười không còn
hạnh phúc thì anh hãy ra đi. Dù rất yêu nhưng em sẽ miểm cười buông tay
để anh tìm đến bên một người con gái khác- hoàn hảo hơn em... hay ít
nhất đấy sẽ là người anh tìm được cảm giác "yên tâm" khi ở cạnh họ. Chỉ
cần anh thật sự bình yên thì em sẽ hạnh phúc.
Em
biết, cuộc đời vốn không tròn trịa và con người ai cũng có khuyết điểm,
yêu một người là học cách yêu tất cả ở đối phương. Em làm được nhưng
với anh có lẽ điều đó quá khó khăn. Em đã đặt vào nơi anh tất cả niềm
tin em có, em tin rằng bằng tình yêu và sự thủy chung của mình sẽ thay
đổi những suy nghĩ cố hữu nơi anh về em. Nhưng có lẽ sự cố gắng của em
chưa đủ lớn để thay đổi được anh.
Anh
à! Em thất vọng rồi, niềm tin của em đang vỡ vụn... Nếu yêu em, ngay
lúc này hãy nói cho em biết em cần phải làm gì? Và làm như thế nào để
anh hiểu em hơn, một chút thôi cũng được. Đừng làm em đau!
P/s:
Em vẫn tin rằng con đường em đang bước sẽ luôn có anh bên cạnh. Em cũng
hiểu rằng anh yêu và thương em nhiều lắm. Nếu cả hai đều cần có nhau
thì cớ sao lại cứ mãi làm đau đối phương như vậy? Xin anh, một lần thôi
cho em "niềm tin" và rồi anh sẽ thấy được "cầu vồng".
No comments:
Post a Comment