Wednesday, September 4, 2013

Mưa đêm...buồn nhớ ai?

Tiếng mưa cứ rả rích trên mái nhà, lòng hiu quạnh đang nhớ về ai? Nỗi nhớ ơi ! xin mi hãy ngủ yên đừng đeo bám ta mãi. Nhớ...anh, ừ thì nhớ thôi nhưng sao cảm giác này lại mang đến cho con người ta cảm xúc khó chịu, đến khó tả như thế này.
 
 
 
Yêu là nhớ -  thương là nhớ - thích là nhớ - xa nhau là nhớ - gần nhau là nhớ. Mọi cung bậc, mọi cảm xúc cũng bắt đầu từ nhớ. Có ai tin rằng dù bạn đang ở cạnh, ngồi rất gần người mình yêu thì cũng nhớ không? Ừ...thì có lúc em từng nhớ anh như vậy đấy, nói ra biết chắc anh sẽ không tin và sẽ mắng em một câu "mới gặp mà nhớ gì...xạo quá...ai mà tin".
 
 
 
 
 
 
Em đang phân vân lắm anh à, có lúc em ước mình sống hoàn toàn khác như bây giờ, không suy nghĩ hay lo lắng điều gì? nhưng đó chỉ là ước thôi làm sao thành được sự thật anh nhỉ. Hạnh phúc ơi ! sao mi quá mong manh, mong manh đến nỗi có thể mất đi lúc nào không hay cho dù con người cố nắm giữ lấy nó.
 
 
 
Nếu em sinh ra trong một gia đình bình thường thì có lẽ giờ này em không ngồi ở đây gõ những con chữ này vì lúc đó có khi em sẽ đi lấy chồng và nuôi con rồi anh nhỉ. Nhưng em lại sinh ra trong gia đình khác anh à, em làm gì cũng theo gia đình và cũng không phải do mình em quyết định tất cả.
 
 
 
 
 
 
Em muốn và rất muốn anh à...nhưng mọi chuyện gấp quá em chưa chuẩn bị gì cho mình, em sợ mình sẽ làm anh buồn, sẽ làm gánh nặng thêm cho anh. Em còn con nít hay do em suy nghĩ nhiều hay một lí do nào khác. Sao mọi chuyện cứ diễn ra nhanh đến vậy, sao không cho người khác một cơ hội để tiếp bước.
 
 
 
Gía như cuộc sống em nó bằng phẳng một tí, giá như mọi thứ diễn ra với em như bao người cùng trang lứa khác thì giờ đây có lẽ em sẽ đủ tự tin để có thể sánh bước cùng anh, còn bây giờ thì em chưa thể làm được điều mình muốn. Vì gia đình em khác với gia đình anh, vì gia đình em muốn em có công việc ổn định rồi mới tính tới chuyện...
 
 
 
 
 
 
Nhìn lũ bạn đứa nào cũng có chồng con cả rồi, có lúc em cũng muốn như tụi nó để an phận và nhìn lại mình còn lông bông quá. Chẳng biết ngày mai sẽ ra sao? không nói trước được điều gì cả. Cứ mỗi lần tụi nó gửi thiệp hồng cho em thì bảo "bao giờ tới lượt mầy đây?" em chỉ biết cười trừ và cũng không xác định rõ cho tụi nó biết.
 
 
 
Bốn năm, liệu anh có chờ nỗi không? Trong bốn năm đó rồi sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo? Ai sẽ là người thay đổi? Sao lại phải chờ đến bốn năm? sao phải chờ sự sắp đặt của một người?....Có lúc anh nói đùa, có lúc lại nói thật không biết đường đâu mà tìm.
 
 
 
 
 
 
Đôi lúc em muốn có người bên em, quan tâm em, lo lắng cho em, tin tưởng - vị tha, bao dung và chia sẻ cùng em nhưng tình yêu không phải là thứ đòi hỏi quá nhiều, ngay cả những cảm xúc ấy nhưng nó là thành phần tạo nên một tình yêu. 
 
 
 
Anh à, em muốn ở bên anh, muốn cùng anh đỡ lấy những gánh nặng anh đang vác trên vai nhưng đâu đó em biết được anh sợ bản thân mình làm ảnh hưởng đến em, anh sợ mình sẽ làm khổ em và anh sợ gia đình anh như thế sẽ gây áp lực cho em.
 
 
 
 
 
 
Nhưng anh à, cho dù có khó khăn hay có ra sao đi nữa, thì mong anh hãy tin em một lần nhé. Tin vào tình yêu của anh và em, tin vào những chuyện đang xảy ra và tin vào tình cảm mà em luôn dành cho anh, dành cho một người đặt biệt và quan trọng nhất của em.
 
 
 
 
 
 
Nhớ...rất nhớ... Nhớ những lúc hai đứa trên một chiếc xe....Cũng vào trời mưa như vậy....

Em ôm anh....

Thật ấm áp.....

Em nhớ anh lắm....

Ngày nào em cũng nghĩ đến anh.....

Phải làm sao đây....?

Cho nỗi nhớ không đong đầy.

Phải làm sao đây...?

Cho em thôi ngừng nhớ anh.
 

No comments:

Post a Comment